Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: J. D. Robb
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Naked In Death
Dịch giả: Khắc Vinh
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1628 / 41
Cập nhật: 2015-08-02 14:14:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ụ cắt đuôi," Feeney thốt lên khi ông ta nhồi nhét đồ ăn sáng tại quán ăn ở Trung tâm Cảnh sát. "Tôi thấy gã ra hiệu về phía tôi. Gã nhìn quanh tìm cô, nhưng có vô số dáng người. Thế là tôi lên chuyến bay chết tiệt ấy."
Feeney nuốt trọn món trứng hấp với đậu đen giả cà phê mà không hề nhăn mặt. "Gã lên cùng chuyến bay nhưng ngồi ở khoang hạng Nhất. Khi bọn tôi xuống trạm thì gã đang chờ, và đó là lúc gã biết cô không có ở đấy." Ông ta chĩa cái dĩa về phía Eve. "Gã tức giận, vội gọi điện thoại. Thế là tôi vòng ra sau lưng gã, đi theo gã đến khách sạn Regent. Người ta không thích tiết lộ bất cứ chuyện gì tại Regent. Chìa phù hiệu ra thì cả bọn họ đều khó chịu."
"Và ông lịch thiệp giải thích về bổn phận công dân."
"Đúng thế." Feeney đẩy cái đĩa trống vào khe thùng rác tái chế, bóp nát cái ly không và nhét tiếp theo sau. "Gã gọi vài cú - một đến Đông Washington, một về Virginia. Sau đó gã gọi một cuộc nội bộ - đến sếp chúng ta."
"Khốn kiếp."
"Phải đấy. Không nghi ngờ gì nữa, sếp Simpson đang bấm nút cho DeBlass. Khiến ta phải thắc mắc là nút nào."
Trước khi Eve kịp bình luận, máy liên lạc của cô phát tiếng bíp. Eve rút máy ra và trả lời cuộc gọi của chỉ huy.
"Dallas, đến Kiểm Tra. Hai mươi phút nữa."
"Sếp, tôi sắp gặp một mật báo viên về vụ Colby lúc chín giờ."
"Xếp lại lịch trình." Giọng ông ta lạnh nhạt. "Hai mươi phút."
Eve chậm chạp cất máy liên lạc. "Tôi đoán chúng ta biết một trong những nút bấm."
"Có vẻ DeBlass đang chú ý đến cô." Fenney theo dõi nét mặt của Eve. Chẳng tay cớm nào trong lực lượng lại không xem thường bộ phận Kiểm Tra. "Cô sẽ xử lý chuyện đó ổn thỏa chứ?"
"Ừ, chắc chắn rồi. Chuyện này sẽ trói tay tôi gần trọn một ngày, Feeney. Làm ơn giúp tôi việc này. Hãy rà soát các ngân hàng ở Manhattan. Tôi cần biết Sharon DeBlass có két an toàn không. Nếu không tìm thấy gì ở đó thì mở rộng sang các thành phố khác."
"Có ngay."
Khu Kiểm Tra mở ra hàng loạt những hành lang dài, một số lắp kính, một số dựng lên các bức tường màu xanh nhạt vốn được cho là tạo nên cảm giác êm dịu. Bác sĩ và kỹ thuật viên mặc áo trắng - màu của sự trong sáng, và dĩ nhiên là của quyền lực. Khi Eve bước vào bộ cửa kính gia cố đầu tiên, máy tính lịch sự ra lệnh cho cô nộp vũ khí. Eve rút khẩu súng ra khỏi bao, đặt lên khay và nhìn nó trôi đi.
Cô cảm thấy mình khỏa thân thậm chí trước cả khi được hướng dẫn vào Phòng Kiểm Tra 1-C và nghe yêu cầu cởi bỏ quần áo.
Eve đặt quần áo lên chiếc ghế dài được cung cấp và cô không nghĩ về các kỹ thuật viên đang theo dõi cô trên màn hình máy tính hoặc trên các loại máy khác với ánh sáng thầm lặng quét ngang một cách ghê tởm và những ngọn đèn nhấp nháy đầy vẻ khách quan.
Cuộc khám xét thể chất thì dễ dàng thôi. Tất cả những gì Eve phải làm là đứng trên dấu trung tâm trong căn phòng hình ống, quan sát các ngọn đèn kêu bíp bíp và chớp nháy trong khi cơ quan nội tạng và xương của cô được kiểm tra tìm khuyết điểm.
Rồi Eve được phép mặc bộ áo liền quần màu xanh dương và ngồi xuống trong khi một cỗ máy bẻ góc phía trên để khám mắt và tai. Một bộ máy khác, phát ra tiếng lách cách từ một trong những khe trên tường, thực hiện một trắc nghiệm phản xạ tiêu chuẩn, về phần tiếp xúc cá nhân, một kỹ thuật viên bước vào để lấy mẫu máu.
Vui lòng ra cửa để Kiểm Tra 2-C. Giai đoạn 1 đã hoàn tất, Dallas, Trung úy Eve.
Trong phòng kế bên, Eve được chỉ dẫn nằm trên chiếc bàn lót đệm để quét não. Không muốn bất cứ tay cớm nào mang khối u não xui họ nổ tung thường dân lang thang ngoài đường đây mà, cô mệt mỏi nghĩ.
Eve quan sát các kỹ thuật viên qua lớp tường kính trong khi nón bảo hộ được hạ xuống đầu cô.
Thế rồi trò chơi bắt đầu.
Chiếc ghế dài được điều chỉnh sang tư thế ngồi và Eve được đưa vào thực tại ảo. Thực Tại Ảo đặt cô vào một chiếc xe trong suốt cuộc đua tốc độ cao. Âm thanh đủ loại bùng nổ trong tai cô: tiếng thét của còi hụ, tiếng la của những mệnh lệnh mâu thuẫn nhau từ truyền đạt viên của cuộc đua. Eve có thể thấy đó là một đơn vị cảnh sát tiêu chuẩn, trang bị toàn phần. Quyền điều khiển xe là của Eve, cô phải ngoặt xe và lèo lái để tránh đè bẹp một số người đi bộ mà Thực Tại Ảo tung vào đường chạy của cô.
Một phần não bộ của cô nhận thức được rằng các chỉ số của cô đang được giám sát: huyết áp, nhịp tim, thậm chí cả lượng mồ hôi đang chảy ròng ròng trên da cô, lượng nước bọt liên tục tiết ra rồi lại khô khốc trong miệng cô. Nóng, nóng đến không chịu nổi. Suýt chút nữa cô đã không nhìn thấy chiếc xe chở thực phẩm đang kềnh càng di chuyển trong làn đường của cô.
Eve nhận ra vị trí của mình. Những bến cảng cũ bên phía Đông. Cô ngửi được chúng: mùi nước, mùi cá thiu và mùi mô hôi lưu cữu. Đám người vãng lai mặc đồng phục bảo hộ màu xanh đang tìm của bố thí hoặc tìm việc trong ngày. Eve bay qua một nhóm người đang chen lấn giành chỗ trước một trung tâm tìm việc làm nào đó.
Đối tượng có vũ khí. Súng bắn lửa, lựu đạn tay. Bị truy nã tội giết người cướp của.
Tuyệt, Eve nghĩ lúc cô nghiêng xe bay đuổi theo. Tuyệt cú mèo. Cô đạp chân ga, đánh tay lái và đâm sầm vào tấm cản sốc của chiếc xe mục tiêu, tạo ra một trận mưa tia lửa. Một luồng lửa phụt qua tai Eve khi gã bắn vào cô. Chủ nhân của một chiếc xe bán hàng tạp phẩm di động và nhiều khách hàng của anh ta chúi người tránh họa. Những sợi bún bay tung tóe cùng những lời nguyền rủa.
Eve đâm vào chiếc xe mục tiêu lần nữa, ra lệnh cho lực lượng hỗ trợ của cô khai triển thế gọng kìm.
Lần này chiếc xe mục tiêu rung lên, lật nghiêng. Trong khi kẻ bị truy nã vật vã để điều khiển, cô dùng xe của mình ép xe gã dừng lại. Eve quát to lời xưng danh theo thủ tục, vừa cảnh cáo vừa nhảy vọt ra khỏi xe. Gã kia chui ra ngoài, nổ súng và bị Eve bắn hạ.
Vũ khí của Eve làm nảy bật hệ thần kinh đang căng thẳng của gã. Cô nhìn gã hốt hoảng, tè ướt cả quần rồi đổ sụp xuống.
Eve chưa kịp hít một hơi để định thần thì bọn kỹ thuật viên khốn kiếp đã quăng cô vào một hiện trường mới. Tiếng thét, những tiếng thét của bé gái; tiếng rống điên loạn của gã đàn ông là cha của cô bé.
Người ta đã dựng lại hiện trường gần như hoàn hảo, sử dụng báo cáo của chính cô và các hình ảnh phản chiếu ký ức của cô mà họ đã lấy ra trong lần quét não.
Eve không buồn nguyền rủa họ nhưng giữ lại lòng căm ghét và nỗi buồn, và tự ra lệnh cho bản thân phóng nhanh lên cầu thang, bước trở vào cơn ác mộng của mình.
Không còn tiếng thét của cô bé. Eve đập cửa, xưng tên và cấp bậc. Để cảnh cáo gã đàn ông bên kia cánh cửa, cô gắng trấn tĩnh gã.
"Đĩ điếm. Bọn mày toàn đĩ điếm. Vào đi, đồ chó cái đĩ điếm. Tao sẽ giết mày."
Cánh cửa gập lại như giấy bìa cứng dưới cú húc bằng vai của Eve. Cô vào trong phòng, rút vũ khí ra.
"Nó giống như mẹ nó... y hệt con mẹ khốn kiếp của nó. Chúng cứ tưởng sẽ trốn thoát khỏi tao. Chúng tưởng chúng có thể. Tao đã chấn chỉnh. Tao đã chấn chỉnh tụi nó. Tao sẽ chấn chỉnh mày, đồ cớm đĩ."
Bé gái trân trối nhìn Eve với đôi mắt chết mở to. Đôi mắt búp bê. Thân hình nhỏ xíu, vô phương tự vệ đã bị đứt rời, máu loang thành vũng. Và nhỏ giọt từ lưỡi dao.
Eve ra lệnh cho gã đứng yên: "Mày, đồ chó, bỏ vũ khí xuống. Bỏ con dao khốn kiếp xuống!" Nhưng gã đàn ông vẫn xông đến. Eve gây choáng gã. Nhưng gã vẫn xông đến.
Căn phòng bốc mùi máu, nước tiểu, thức ăn cháy khét. Những bóng đèn không chao quá sáng, lóa mắt tới nỗi mọi vật, mọi vật đều sáng rỡ đến khó chịu. Một con búp bê thiếu một cánh tay nằm trên chiếc ghế sofa rách toạc, một bức màn che cửa sổ cong vẹo để ánh sáng đỏ bầm của đèn neon bên kia đường lọt vào trong phòng, cái bàn bằng nhựa đổ khuôn rẻ tiền lật úp, một chiếc ti vi vỡ, màn hình rạn nứt.
Cô bé gái với cặp mắt chết. Vũng máu loang. Và ánh lập lòe sắc lẹm, nhớp nhúa của lưỡi dao.
"Tao sẽ thọc ngược cái này vào cửa mình của mày. Y như tao đã làm với con bé."
Bị gây choáng lần nữa. Ánh mắt gã trở nên hoang dã mê dại vì chất "Zeus" tự chế, thứ hóa chất tuyệt vời biến con người thành thần thánh, với tất cả quyền lực và điên loạn đồng hành cùng những ảo giác bất tử.
Con dao, với cái lưỡi sũng máu đỏ, rít lên.
Và Eve hạ gục gã.
Phát đạn rít xuyên qua hệ thống thần kinh gã sát nhân. Não bộ gã chết trước, thế nên thân xác gã co giật và run bắn trong khi mắt gã hóa thành thủy tinh. Kìm nén nhu cầu được thét lên, Eve đá văng con dao khỏi bàn tay còn đang co giật và nhìn đứa trẻ.
Đôi mắt búp bê mở to trân trối nhìn Eve và bảo cô - một lần nữa - rằng cô đã đến quá muộn.
Ép buộc cơ thể của mình phải thư giãn, Eve không để điều gì lọt vào tâm trí ngoại trừ bản báo cáo.
Khu vực Thực Tại Ảo đã hoàn tất. Cơ quan nội tạng của Eve được kiểm tra lần nữa trước khi cô được đưa vào giai đoạn kiểm tra cuối cùng. Cuộc kiểm tra một-đối-một với chuyên viên tâm thần.
Eve không có gì chống đối bác sĩ Mira. Người phụ nữ này tận tụy với thiên chức của mình.
Nếu mở phòng khám riêng, bà ấy đã có thể kiếm gấp ba lần khoản lương bổng nhận được từ Sở An ninh và Cảnh sát.
Bác sĩ Mira có giọng nói êm ả, thoáng vẻ giai cấp thượng lưu New England. Đôi mắt xanh tử tế - và sắc bén. Ở độ tuổi 60, bà ấy quả là có vóc dáng của người ở tuổi trung niên nhưng trông không hề xập xệ.
Mái tóc màu nâu mật ấm áp của Mira được búi ra sau thành một hình xoắn cầu kỳ nhưng rất gọn ghẽ. Bà mặc trang phục chỉn chu màu hồng với một vòng tròn bằng vàng nghiêm nghị trên ve áo.
Không, cá nhân Eve chẳng có gì chống đối Mira. Chỉ là cô ghét các bác sĩ tâm thần thôi.
"Chào Trung úy Dallas." Mira đứng lên từ chiếc ghế lõm màu xanh nhạt khi Eve bước vào.
Không thấy có bàn giấy, máy tính. Eve biết, đấy là một trong những mánh khóe để làm cho đối tượng thấy dễ chịu mà quên rằng họ đang bị quan sát gắt gao.
"Chào bác sĩ." Eve ngồi vào chiếc ghế do Mira chỉ định.
"Tôi đang định uống trà. Cô cùng uống với tôi chứ?"
"Vâng."
Mira duyên dáng đi đến máy phục vụ, gọi hai tách trà rồi đem về chỗ ngồi. "Thật không may khi cuộc kiểm tra cô bị hoãn, Trung úy." Nở một nụ cười, bà ngồi xuống, nhấp trà. "Quá trình có sức thuyết phục hơn và chắc chắn là có lợi hơn khi được tiến hành trong vòng hai tư giờ sau khi vụ việc xảy ra."
"Sự thể không cưỡng được."
"Tôi được báo như thế. Những kết quả sơ bộ của cô đều thỏa mãn."
"Tốt."
"Cô vẫn từ chối tự thôi miên?"
"Điều đó không bắt buộc." Eve ghét cái vẻ đề phòng trong giọng nói của mình.
"Phải, đúng vậy." Mira bắt chéo chân. "Cô đã vượt qua một trải nghiệm khó khăn, Trung úy. Có các dấu hiệu mệt mỏi về thể chất và cảm xúc."
"Tôi đang theo dõi một vụ khác, một vụ án đòi hỏi nỗ lực. Tốn rất nhiều thời gian của tôi."
"Phải, tôi có thông tin đó. Cô đang uống thuốc ngủ tiêu chuẩn chứ?"
Eve nhấp thử món trà. Món này, như cô đã ngờ từ trước, có hương vị của hoa. "Không. Chúng tôi đã trải qua chuyện đó trước kia. Thuốc ngủ thì tùy ý và tôi chọn không sử dụng."
"Vì chúng giới hạn mức kiểm soát của cô."
Ánh mắt Eve chạm ánh mắt bà bác sĩ. "Đúng thế. Tôi không thích bị đưa đi ngủ, và tôi không thích có mặt ở đây. Tôi không thích bị cưỡng hiếp não."
"Cô quan niệm Kiểm Tra là một loại cưỡng hiếp?"
Không một tay cớm nào có đầu óc mà không nghĩ thế. "Chẳng thể chọn lựa, đúng không?"
Mira giữ lại tiếng thở dài cho chính mình. "Kết liễu một đối tượng, bất kể hoàn cảnh nào, đều là một trải nghiệm đau buồn cho người cảnh sát. Nếu chấn thương ảnh hưởng đến cảm xúc, phản ứng, thái độ thì công việc của cảnh sát sẽ phải chịu tổn thất. Tôi muốn biết cô cảm nhận về chọn lựa của cô như thế nào và các kết quả."
Ước gì mình đã nhanh hơn, Eve nghĩ. Ước gì đứa bé giờ đây đang chơi đồ chơi thay vì bị hỏa táng.
"Vì lựa chọn duy nhất của tôi là để cho gã xẻ tôi ra từng mảnh, hoặc ngăn chặn gã nên tôi cảm thấy quyết định của mình là đúng thôi. Tôi đã cảnh cáo và bị làm ngơ. Gây choáng không hiệu quả. Thật vậy, chứng cớ cho thấy gã rất có thể sẽ giết hại tôi đang nằm trên sàn nhà giữa gã và tôi trong một vũng máu. Do đó tôi không thấy vấn đề gì với kết cục đó."
"Cô bị rối trí vì cái chết của đứa trẻ?"
"Tôi tin là bất cứ ai cũng sẽ rối trí vì cái chết của một đứa trẻ. Nhất là với kiểu sát nhân hiểm độc giết người không có khả năng tự vệ."
"Và cô có thấy nét tương đồng giữa đứa trẻ và bản thân cô không?" Mira hỏi nhẹ. Bà nhận thấy Eve hít vào rồi ngăn mình dừng lại. "Trung úy, cả hai chúng ta đều biết rằng tôi nắm trọn vẹn lý lịch của cô. Cô đã bị lạm dụng về thể xác, tình dục và xúc cảm. Cô bị bỏ rơi khi lên tám."
"Điều đó không liên quan gì..."
"Tôi nghĩ sự việc có thể liên quan rất nhiều đến tình trạng tinh thần và cảm xúc của cô," Mira ngắt lời. "Trong hai năm từ tám đến mười tuổi, cô sống tại một khu nhà công cộng trong khi người ta tìm kiếm cha mẹ cô. Cô không nhớ gì về tám năm đầu của cuộc sống, tên tuổi, hoàn cảnh, nơi sinh của cô."
Dù ôn hòa bao nhiêu thì ánh mắt Mira vẫn sắc bén và dò xét. "Cô được đặt tên là Eve Dallas và sau cùng được cho làm con nuôi. Cô không có quyền gì trong bất cứ những chuyện này. Cô là một đứa trẻ bị bạc đãi, phụ thuộc vào cái hệ thống đã tàn nhẫn với cô theo nhiều cách."
Eve đã phải vắt kiệt ý chí để giữ cho ánh mắt và giọng nói được bình tĩnh. "Vì tôi, một phần tử của hệ thống, đã không bảo vệ được đứa trẻ. Bà có muốn biết tôi cảm thấy thế nào không, bác sĩ Mira?"
Đau đớn. Rã rời. Tiếc nuối.
"Tôi cảm thấy mình đã làm tất cả những gì có thể. Tôi đã bước vào Thực Tại Ảo của bà và thực hiện lại hành động ấy. Bởi vì chẳng thể nào thay đổi được điều đó. Nếu có thể cứu được, hẳn là tôi đã cứu cô bé. Nếu có thể bắt giữ được đối tượng, hẳn là tôi đã làm thế."
"Nhưng những vấn đề đó không nằm trong tầm kiểm soát của cô."
Đồ chó cái vụng trộm, Eve nghĩ. "Việc kết liễu ấy nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Sau khi đã áp dụng tất cả những tùy chọn tiêu chuẩn, tôi thi hành quyền kiểm soát của mình. Bà đã xem lại bản báo cáo. Đó là một kết thúc gọn ghẽ, hợp pháp."
Mira không nói gì trong một lát. Bà biết kỹ năng của mình chưa bao giờ làm được gì hơn là cào vào bức tường bảo vệ bên ngoài của Eve. "Hay lắm, Trung úy. Cô được giải tỏa để hồi phục nhiệm vụ không hạn chế." Mira giơ một bàn tay lên trước khi Eve kịp đứng dậy. "Chuyện ngoài lề nhé."
"Là chuyện gì?"
Mira chỉ mỉm cười. "Quả thật tâm trí rất thường xuyên tự bảo vệ nó. Tâm trí của cô từ chối thừa nhận tám năm đầu đời của cô. Nhưng những năm tháng đó là một phần trong cô. Tôi có thể lấy lại chúng cho cô khi cô sẵn sàng. Eve này," bà nói thêm bằng chất giọng êm ả, "tôi có thể giúp cô đối phó với chúng."
"Tôi đã tự tạo bản thân thành con người hiện nay, và tôi có thể sống với nó. Có lẽ tôi không muốn mạo hiểm sống với phần còn lại." Eve đứng lên và bước ra cửa. Khi cô quay lại, Mira vẫn đang giữ nguyên tư thế y như cũ, chân bắt chéo, một tay cầm chiếc tách nhỏ xinh đẹp. Mùi hoa ướp còn vương vất trong không khí.
"Một trường hợp giả thuyết," Eve khơi mào và chờ đợi Mira gật đầu.
"Một phụ nữ có nhiều thuận lợi xã hội và tài chính lại chọn nghề đĩ điếm." Trước cái nhướng mày của Mira, Eve nôn nóng rủa xả. "Chúng ta không cần tô điểm thuật ngữ ở đây, bác sĩ ạ. Cô ta chọn cách kiếm sống bằng tình dục. Khoe khoang chuyện đó trước mặt gia đình có địa vị xã hội cao, kể cả với người ông bảo thủ cực đoan. Tại sao?"
"Khó mà tìm ra một động cơ đặc trưng từ các thông tin quá tổng quát và sơ sài như thế. Điều rõ rệt nhất là có thể đối tượng thấy giá trị tự thân của mình chỉ nằm trong kỹ năng tình dục. Cô ấy hoặc là thích, hoặc là căm ghét hành vi đó."
Cảm thấy tò mò, Eve bước ra xa cánh cửa. "Nếu căm ghét nó, tại sao Sharon trở thành chuyên nghiệp?"
"Để trừng phạt."
"Trừng phạt bản thân?"
"Chắc chắn, và trừng phạt những ai gần gũi cô ấy."
Để trừng phạt, Eve trầm ngâm. Sổ nhật ký. Thư hăm dọa.
"Một gã đàn ông giết người," Eve nói tiếp. "Hiểm độc, tàn bạo. Hành vi giết người gắn liền với tình dục và được tiến hành theo một kiểu cách duy nhất, đặc trưng. Gã ghi hình, qua mặt được hệ thống an ninh tinh vi. Một bản ghi hình vụ giết người được gửi đến nhân viên điều tra. Một lời nhắn được để lại hiện trường, một lời nhắn hợm hĩnh khoác lác. Gã đó là thế nào?"
"Cô không cho tôi biết nhiều," Mira than phiền nhưng Eve có thể thấy là bà đang rất chú ý. "Tài năng sáng tạo," bà bác sĩ bắt đầu nêu ý kiến. "Một kẻ lập kế hoạch, một kẻ ưa nhìn cảnh tình dục. Tự tin, có lẽ tự mãn. Cô nói đặc trưng, vậy là gã muốn để lại dấu ấn, muốn khoe khoang kỹ năng, trí tuệ. Trung úy, theo quan sát và năng lực suy diễn của cô thì tên sát nhân có ưa thích hành vi giết người của gã không?"
"Có đấy. Tôi nghĩ gã say mê nó."
Mira gật đầu. "Vậy thì chắc chắn gã sẽ lại thưởng thức nó."
"Gã đã thưởng thức rồi. Hai vụ giết người, cách nhau không đầy một tuần. Gã sẽ không chờ lâu trước khi ra tay tiếp, phải không?"
"Không biết chắc." Mira nhắp trà như thể họ đang trò chuyện về những mẫu thời trang mùa xuân mới nhất. "Hai vụ giết người có liên quan theo cách nào khác hơn là thủ phạm và phương pháp không?"
"Tình dục," Eve trả lời cộc lốc.
"À," Mira nghiêng đầu. "Với tất cả công nghệ của chúng ta, những tiến bộ đáng kinh ngạc đạt được về di truyền học, chúng ta vẫn không thể kiểm soát được đức tính và thói xấu con người. Có lẽ chúng ta quá nhân bản nên không cho phép can thiệp. Đam mê là cần thiết cho tinh thần con người. Chúng ta đã biết điều đó vào đầu thế kỷ này khi ngành kỹ thuật di truyền suýt nữa tuột khỏi tầm kiểm soát. Thật không may khi một số đam mê bị méo mó. Tình dục và bạo lực. Đối với một số người, đấy vẫn là sự kết hợp hết sức tự nhiên."
Rồi Mira đứng lên lấy những chiếc tách và đặt xuống bên cạnh máy pha. "Tôi rất muốn biết thêm về gã đàn ông này, Trung úy ạ. Nếu có khi nào cô quyết định muốn có một sơ lược tiểu sử, hy vọng cô sẽ đến với tôi."
"Vụ này là Mã 5 đấy."
Mira liếc trả. "Tôi hiểu."
"Nếu chúng tôi không làm xong vụ này trước khi gã ra tay lần nữa, tôi có thể sẽ làm như vậy."
"Tôi sẽ sẵn sàng."
"Cảm ơn."
"Eve này, ngay cả những phụ nữ mạnh mẽ, tự lập cũng có điểm yếu. Đừng sợ chúng."
Eve chịu đựng ánh mắt của Mira thêm một lúc. "Tôi có việc phải làm."
Cuộc Kiểm Tra khiến cho Eve dao động. Cô tự đền bù bằng cách tỏ ra cáu gắt và đối nghịch với gã chỉ điểm, suýt làm mất một đầu mối trong vụ án liên quan đến hóa chất buôn lậu. Tâm trạng của cô còn xa mới vui tươi khi trở vào Trung tâm Cảnh sát. Không có tin nhắn của Feeney.
Những người khác trong ban biết chính xác Eve đã ở đâu trong ngày và hết sức tránh mặt cô. Hậu quả là Eve làm việc trong tình trạng đơn độc và phiền muộn suốt một giờ đồng hồ.
Nỗ lực cuối cùng của Eve là gọi điện thoại cho Roarke. Không ngạc nhiên hay đặc biệt thất vọng vì anh ta không ở đó. Cô để lại lời nhắn trong E-mail yêu cầu một cuộc hẹn rồi kết thúc giờ làm việc trong ngày trên máy tính.
Eve dự định nhấn chìm tâm trạng của mình trong rượu rẻ tiền và âm nhạc xoàng xĩnh tại buổi trình diễn mới nhất của Mavis tại Sóc Xanh.
Đó là một quán nhậu, chỉ hơn quán "cóc" một bậc. Ánh sáng lờ mờ, khách hàng cáu kỉnh, mức độ phục vụ thì thảm hại. Đúng là điều Eve đang tìm kiếm.
Một làn sóng âm thanh chát chúa dội vào Eve khi cô bước vào. Mavis đang cố rít giọng lên át tiếng ban nhạc chỉ có mỗi một chú nhóc xăm mình chằng chịt đang chơi trống.
Eve cáu bẳn khước từ một gã mặc áo khoác có mũ trùm mời cô vào uống rượu ở một trong những phòng hút thuốc riêng biệt. Cô luồn lách tìm lối đến một chiếc bàn, ấn nút gọi món "screamer" và yên ổn ngồi xem Mavis biểu diễn.
Cô nàng không đến nỗi tệ, Eve quả quyết. Cũng không hay, nhưng khách hàng không kén chọn. Tối nay Mavis vẽ sơn lên người, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt của cô ta là tấm vải bạt đầy vệt tung tóe và những đường sọc màu cam và tím, phớt những mảng xanh ngọc bích. Vòng tay và dây chuyền kêu lanh canh khi cô nàng uốn lượn quanh khoảng sân khấu nhỏ dựng nổi. Dưới sân khấu một bậc là một đám nhân loại đang quay cuồng trong sự đồng cảm.
Eve dõi mắt theo một cái gói nhỏ, niêm phong kín, được chuyền tay ở mép sàn nhảy. Dĩ nhiên là ma túy. Người ta đã thử gây chiến chống lại, hợp pháp hóa, làm ngơ, và kiểm soát chúng. Chẳng cách nào tỏ ra có hiệu quả.
Eve không buồn ra tay bắt giữ, thay vào đó cô giơ tay lên vẫy Mavis.
Phần lời của ca khúc đã kết thúc - vốn nó là thế. Mavis nhảy ra khỏi sân khấu, ngúng nguẩy luồn lách qua đám đông và ném phịch một bên hông vẽ sơn lên mép bàn của Eve.
"Này, người xa lạ."
"Nhìn đẹp đấy, Mavis. Họa sĩ là ai?"
"Ồ, một gã tôi quen biết." Mavis đổi thế ngồi, gõ nhẹ cái móng tay dài hai phân lên mông bên trái. "Caruso. Thấy không, hắn làm cho tôi đấy. Nhận vẽ miễn phí để tên tuổi được lăng xê." Mắt cô nàng tròn xoe khi cô hầu bàn đặt cái ly cao thon đầy ắp chất lỏng màu xanh sủi bọt trước mặt Eve. "Một ly screamer? Cậu để tôi tìm búa đập cậu bất tỉnh không tốt hơn ư?"
"Hôm nay là một ngày tệ hại," Eve càu nhàu và nhấp ngụm chất gây sốc đầu tiên. "Chúa ơi. Mấy thứ này chẳng bao giờ khá hơn."
Cảm thấy lo ngại, Mavis nghiêng người xuống gần hơn. "Tôi có thể rời khỏi đây một lúc."
"Không, ổn thôi," Eve liều mạng với một ngụm nữa. "Tôi chỉ muốn kiểm tra quán của cậu diễn, xả hơi một chút. Mavis, cậu không sử dụng ma túy, phải không?"
"Này, thôi đi." Với tâm trạng lo lắng hơn là bị xúc phạm, Mavis lay vai Eve. "Tôi sạch sẽ, cậu biết đấy. Một số thứ rác rưởi được truyền tay nhau quanh đây nhưng đều là hạng xoàng. Một số thuốc gây khoái lạc, một số an thần, một ít miếng cao dán tâm trạng." Cô nàng thăm dò. "Nếu cậu định ập vào bắt giữ thì ít nhất cũng hãy thi hành vào đêm tôi nghỉ làm."
"Xin lỗi." Khó chịu với bản thân, Eve xoa tay lên mặt mình. "Lúc này thì tôi không tóm người được. Quay lại hát đi. Tôi muốn nghe cậu hát."
"Được. Nhưng nếu cậu muốn có bạn về cùng, cứ ra hiệu cho tôi. Tôi có thể thu xếp."
"Cảm ơn." Eve ngồi yên, nhắm mắt lại. Quả là ngạc nhiên khi tiếng nhạc chậm lại, thậm chí dịu xuống. Nếu không nhìn quanh thì như thế là không quá tệ.
Với hai mươi xèng, Eve có thể đeo kính kích thích tâm trạng, tự chiêu đãi mình bằng mấy thứ ánh sáng và hình ảnh hài hòa với tiếng nhạc. Nhưng vào lúc này thì cô thích bóng tối sau mí mắt hơn.
"Nơi này hình như không phải là hang ổ tội lỗi đáng giá với cô đâu, Trung úy."
Eve mở to mắt nhìn chằm chằm vào Roarke. "Anh theo dõi tôi đấy à."
Anh ta ngồi xuống đối diện cô. Bàn nhỏ tới nỗi đầu gối của họ chạm vào nhau. Cách điều chỉnh của Roarke là trượt đùi mình kề vào đùi Eve. "Cô đã gọi tôi, nhớ không, và cô để lại địa chỉ này khi tắt máy tính."
"Tôi muốn một cuộc hẹn chứ không phải một ông bạn bợm nhậu."
Roarke liếc nhìn ly rượu trên bàn, cúi xuống ngửi. "Cô không định uống thứ có chất độc này đấy chứ hả."
"Quán này không có rượu vang ngon và whisky lâu năm."
Roarke đặt tay lên tay Eve, đơn giản là để nhìn cô cau mày giật ra. "Tại sao chúng ta không đến nơi nào đó có rượu nhỉ?"
"Tôi đang cáu điên đây, Roarke. Hãy cho tôi một cuộc hẹn thuận tiện tùy ý anh rồi biến đi."
"Một cuộc hẹn vì điều gì?" Cô nàng ca sĩ khiến Roarke chú ý. Anh ta nhướng một bên mày, ngắm Mavis trợn mắt và làm điệu bộ. "Nếu không phải ca sĩ đang lên cơn tai biến thì tôi tin là cô ta đang ra hiệu cho cô."
Eve nhẫn nhịn liếc qua, lắc đầu. "Cô ấy là bạn của tôi." Eve còn lắc đầu mạnh hơn nữa khi Mavis toét miệng cười và giơ hai ngón cái lên. "Cô ấy nghĩ tôi gặp may."
"Cô gặp may thật." Roarke nhấc ly rượu lên và đặt xuống bàn bên cạnh, nơi có nhiều bàn tay khao khát giành giật lấy nó. "Tôi vừa cứu mạng cô đấy."
"Khốn kiếp..."
"Eve, nếu muốn uống say thì ít nhất cũng phải với thứ gì đó sẽ để lại hầu hết lớp lót dạ dày cho cô chứ." Roarke xem thực đơn, nhăn mặt. "Điều này có nghĩa là không mua được gì ở đây." Anh ta nắm tay Eve khi đứng lên. "Đi nào."
"Ở đây tôi ổn cả."
Hết mực kiên nhẫn, Roarke cúi xuống đến khi mặt anh ta sát vào mặt Eve. "Sự thể là cô đang hy vọng đủ say để có thể tung vài cú đấm vào ai đó mà không phải lo hậu quả. Với tôi, cô không phải say sưa, cô không phải lo lắng. Cô có thể tung ra hết những ngón đòn của mình."
"Tại sao?"
"Vì có vẻ gì đó buồn rầu trong mắt cô. Và điều đó tác động đến tôi." Trong khi Eve còn bận đối phó với nỗi ngạc nhiên về lời phát biểu đó thì Roarke lôi cô đứng dậy, kéo về phía cửa ra.
"Tôi về nhà đây," Eve quyết định.
"Không, cô không về."
"Nghe này, anh bạn..."
Eve chỉ nói được đến thế trước khi lưng cô bị đẩy dựa vào tường và miệng Roarke ép chặt lên miệng cô. Eve không chống cự. Hơi thở đã bị đánh bật ra khỏi Eve bởi tình huống bất ngờ, cả cơn thịnh nộ trong lòng lẫn cú sốc ham muốn giáng vào người cô như một cú đấm.
Sự việc diễn ra nhanh chóng, chỉ vài giây trước khi miệng Eve được tự do. "Thôi đi," cô yêu cầu, và căm thù giọng nói chỉ như một lời thầm thì run rẩy của mình.
"Bất kể cô nghĩ thế nào," Roarke nói, gắng sức giữ bình tĩnh, "sẽ có những lúc cô cần ai đó. Ngay lúc này là tôi." Vẻ mất kiên nhẫn tỏa ra khắp người, anh ta lôi Eve ra ngoài. "Xe cô ở đâu?"
Eve phác tay về phía cuối phố và mặc cho Roarke đẩy mình xuống lề đường. "Tôi không biết vấn đề của anh là gì."
"Dường như là cô đấy. Cô có biết nhìn cô ra sao không?" Roarke hỏi trong khi giật mạnh cửa xe ra. "Ngồi trong cái chốn đó, mí mắt nhắm lại với bóng tối bên dưới nó ư?" Hình dung sự việc lần nữa chỉ làm bùng cháy cơn giận của anh ta. Roarke đẩy Eve vào ghế rồi vòng sang bên kia xe để ngồi vào vị trí người lái. "Mật mã khốn kiếp của cô là gì?"
Bị mê hoặc vì cơn giận vung ra như roi quất, Eve dịch người tới để tự mình nạp mật mã. Khóa an toàn được mở, Roarke nhấn nút khởi động và tách khỏi lề đường.
"Tôi đang cố thư giãn," Eve thận trọng thốt lên.
"Cô không biết cách," Roarke vặc lại. "Cô giấu nỗi đau buồn nhưng chưa thoát khỏi nó. Eve, cô đang đi theo một con đường thẳng tắp nhưng là một con đường mong manh chết tiệt."
"Tôi được huấn luyện để làm điều ấy."
"Cô không biết lần này cô đang va phải cái gì đâu."
Những ngón tay của Eve quắp lại thành một nắm đấm bên người cô. "Còn anh thì biết."
Roarke im lặng một lúc, che đậy những cảm xúc riêng của mình. "Chúng ta sẽ nói về nó sau."
"Tôi thích bây giờ hơn. Hôm qua tôi đã gặp Elizabeth Barrister."
"Tôi biết." Bình tĩnh hơn, Roarke điều chỉnh cảm xúc theo nhịp xóc của chiếc xe. "Cô lạnh đấy. Mở máy sưởi lên."
"Máy hỏng rồi. Tại sao anh không cho tôi biết bà ấy đã yêu cầu anh gặp Sharon, nói chuyện với cô ta?"
"Vì Beth yêu cầu tôi giữ kín."
"Quan hệ của anh với Elizabeth Barrister là gì?"
"Chúng tôi là bạn." Roarke liếc xéo Eve. "Tôi có vài người bạn. Bà ấy và Richard nằm trong số đó."
"Còn Thượng nghị sĩ?"
"Tôi ghét cái trò đạo đức giả, phô trương chết tiệt của lão," Roarke bình thản trả lời. "Nếu lão được đảng phái của lão chỉ định tranh cử chức Tổng thống, tôi sẽ đặt tất cả mọi thứ tôi có vào chiến dịch tranh cử của đối thủ. Bản thân gã đó là ma quỷ."
"Roarke này, anh nên học cách nói ra những suy nghĩ của mình," Eve đáp lại, thoảng một nụ cười. "Anh biết Sharon viết nhật ký không?"
"Một giả định tự nhiên. Cô ấy là nữ doanh nhân mà."
"Tôi không nói về sổ ghi chép kinh doanh mà về nhật ký. Một quyển nhật ký riêng tư. Những bí mật, Roarke ạ. Tống tiền."
Roarke không nói gì trong khi suy nghĩ về ý tưởng của Eve. "Được, được. Cô đã tìm ra động cơ thúc đẩy."
"Điều đó còn để xem. Roarke này, anh có rất nhiều bí mật."
Roarke khẽ cười gượng khi dừng xe tại cổng vào cơ ngơi của anh ta. "Eve, cô thật sự nghĩ tôi là nạn nhân bị tống tiền ư? Cô nghĩ rằng một phụ nữ đáng thương, lạc lõng như Sharon có thể khai quật thông tin mà cô không thể và lợi dụng nó để chống lại tôi?"
"Không đâu." Điều đó thì đơn giản thôi. Eve đặt tay lên tay Roarke. "Tôi sẽ không vào trong nhà với anh." Chuyện này thì không.
"Nếu tôi đưa cô đến đây vì tình dục thì chúng ta sẽ ân ái. Cả hai chúng ta đều biết thế. Cô muốn gặp tôi. Cô muốn bắn loại vũ khí được sử dụng để giết Sharon và cô gái kia, phải không?"
Eve thở hắt ra. "Phải."
"Giờ là cơ hội của cô."
Cổng mở ra. Roarke lái xe qua cổng.
Cái Chết Trần Trụi Cái Chết Trần Trụi - J. D. Robb Cái Chết Trần Trụi