Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Chương 11: Bắt Đầu Một Cuộc Chia Ly Khác
C
ác cách để sống không cô đơn:
*Có linh hồn cao quý muốn quyết đấu với thế gian một cách đàng hoàng.
*Dốc hết sức theo đuổi một cách sống tử tế.
*Sau chín giờ tối, bỏ 1.500 won mua một đóa hồng vốn dĩ đáng giá 2.000 won.
*Vững tin vào bản thân.
*Mỗi ngày đều sục sôi nhiệt tình, có tinh thần dũng cảm.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
Tháng 11 năm 1993.
“Mẹ em hơi cứng đầu. Anh Myeong Woo cũng biết đúng không? Yeo Jin, con bé đó còn hơn thế nữa. Seung Myeong thì dù sao cũng còn trẻ con, anh cứ nói mấy chuyện kiểu như chơi bi a là thằng bé sẽ thích ngay. Chỉ vậy thôi. Không có gì ghê gớm đâu. Anh cứ trả lời những câu được hỏi và ăn ngon lành bữa ăn mẹ nấu là được rồi. Mới cả em đã kể với mẹ và Yeo Jin rằng anh Myeong Woo là nhà văn tự do, hiện đang viết cho một số tạp chí và sắp bắt tay vào viết tiểu thuyết. Nhưng mẹ em cổ hủ lắm, không biết nhà văn tự do là gì nên không thích, biết tiểu thuyết gia là gì nhưng cũng không thích. Mẹ em còn vẫn cho rằng mắc bệnh phổi thì chết đến nơi rồi cơ mà. Thời nay có ai mắc bệnh phổi đâu cơ chứ? Nhưng mẹ em đâu có tin. Liệu có phải thế hệ các bà đều như thế không nhỉ? Mà có bảo với mẹ rằng dạo này nhiều tiểu thuyết gia kiếm bộn tiên lắm thì bà cũng chẳng biết đâu.
Nhưng mẹ sẽ không làm khó anh đâu. Bà cũng công nhận là dù thế nào thì ít nhất tiểu thuyết gia cũng danh giá hơn so với người kinh doanh nhỏ lẻ như bố em. Yeo Jin thì chỉ cần rút ngắn thời gian, mau đến lượt nó là không còn điều gì bất mãn cả. Em trang điểm trông ổn chứ?”
Yeo Kyeong từ sáng đã rất vui vẻ và nói luôn miệng. Myeong Woo liếc nhìn Yeo Kyeong, gật gật đầu. Từ lúc đi du lịch về cô thường xuyên ngủ lại căn hộ của anh. Cô mang quần áo để thay đến treo lên mắc và còn nấu nướng, ăn cùng anh nữa. Thi thoảng khi anh đang ngồi làm việc cô lại nhìn chằm chằm dáng bận rộn của anh và hỏi:
— Có thật là anh yêu em không?
Anh lái xe ra đường lớn, hướng về phía nhà Yeo Kyeong ở phường Kileum. Từ Hwagyesa rẽ ra phường Samyang là đường tắt. Thế nhưng khi từ Suyu-ri rẽ phải theo hướng phường Samyang, trong lúc chờ đèn tín hiệu, anh chợt nhớ ra con đường ấy chạy qua siêu thị nơi Eun Rim làm việc. Trong bao nhiêu con đường, lại có sự trùng hợp như thế. Mấy hôm trước khi từ nội thành về nhà, không hiểu vì chuyện gì mà tắc đường, anh cũng vô tình phát hiện mình đang dừng xe trước khu nhà Eun Rim. Ở cổng chợ có một siêu thị, hình như chính là nơi Eun Rim mô tả. Siêu thị này có một cái tên rất giản dị, “Siêu thị mầm hoa”. Anh ngồi trong xe ngó ra. Không thể nào nhìn được vào trong bởi trên vách kính dán chằng chịt những tờ quảng cáo in màu, về củ cải mới nhập, về kim chi mùa đông giá rẻ… hoa hết cả mắt. Sẽ chẳng tình cờ đến thế nhưng anh vẫn thấy hơi lo lo, thậm chí toát cả mồ hôi, sợ nhỡ đâu Eun Rim nhìn thấy xe của anh ở đây. Chẳng ai biết trước được điều gì. Nhỡ đâu Eun Rim tranh thủ mấy phút nghỉ ngơi mở cửa siêu thị bước ra ngoài đứng ngắm dòng xe ùn tắc, vô tình lại thấy anh thì sao. Anh thật lòng không muốn giáp mặt Eun Rim. Dù từ trong xe anh không thế nhìn thấy Eun Rim chỗ bàn tính tiền nhưng chắc giờ này Eun Rim đang chăm chỉ làm việc, gói đồ ăn thật đẹp cho khách và chúc khách ngon miệng.
Đột nhiên anh nhớ chuyện ngày trước từng cùng Eun Rim đi phát tờ rơi “Bán máu giá rẻ” tại các khu dân cư. Lúc anh đến chỗ hẹn thì thấy Eun Rim đã đợi ở đó cùng một người đàn em khóa dưới. Anh mở cặp xem lại mấy tờ rơi, khiến chúng đang được cột lại bằng ruy băng hồng bỗng rơi ra tung tóe. Mỗi tờ rơi đều được cột một sợi ruy băng hồng. Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của anh, Eun Rim giải chích:
— À, thắt ruy băng đẹp biết đâu người ta sẽ nhìn kỹ hơn.
“À, anh Myeong Woo này, chị Myeong Hee chia tay với anh Sang Hyeong rồi đấy.”
“Vậy sao?”
Đèn tín hiệu đã đổi màu, anh vừa cho xe chạy vừa bâng quơ trả lời.
“Anh đừng dửng dưng thế. Em cũng không biết rõ. Tự dưng thấy chị ấy lại mặc váy ngắn rồi mua cả đống áo khoác đỏ nên em mới hỏi thử đấy chứ. Con gái mà thay đổi nhiều như thế là chắc chắn luôn. Đến chị Myeong Hee còn ngạc nhiên mà, hỏi làm sao em đoán được giỏi thế. Chị ấy bảo chia tay được một tuần rồi. Hôm qua chị ấy đã đến xa lông cắt tóc ngắn và nhuộm tím. Kiểu đó là mốt bây giờ đấy anh biết không?”
“Anh thấy Myeong Hee có vẻ muốn tiêu tiền.”
“Anh không biết à? Con gái hậu chia tay là như thế đấy. Đột nhiên thay đổi ngoại hình. Mà thay đổi theo hướng hấp dẫn lên ấy. Đến điều căn bản đó mà anh Myeong Woo còn không biết thì anh sẽ mãi mãi chẳng hiểu được tâm trạng của em đâu.”
Yeo Kyeong cười dỗi, liếc nhìn Myeong Woo.
“Mẹ em mà có nói gì như giục giã chuyện kết hôn thì anh cũng đừng để ý nhé. Đằng nào cũng phải hết năm nay em mới trả được hết nợ tiền mở phòng vẽ. Thế đấy.”
“Anh…”
Myeong Woo ngắt lời Yeo Kyeong. Thực ra ngay từ đầu anh đã cảm thấy việc đến thăm nhà Yeo Kyeong ngày hôm nay không hợp lý lắm. Ý nghĩa của chuyến thăm này, lúc đầu chỉ đơn thuần là đến chơi nhà, rồi sau đó chuyển sang chào hỏi, ra mắt người lớn trong nhà và giờ đã thành ra chuẩn bị đám cưới. Cho dù anh đã cầu hôn hay chưa, hoặc Yeo Kyeong đã đề nghị kết hôn và anh đã đồng ý hay chưa thì lúc này đây cảm giác trong anh thực sự rất lộn xộn.
“Anh thấy, chưa đến lúc Yeo Kyeong ạ.”
“Dạ? Cái gì cơ ạ?”
“Anh… Kết hôn ấy, chưa đến lúc.”
“Anh sao vậy? Chỉ là đến chào hỏi mẹ thôi mà, chào hỏi thì cũng đâu có sao chứ?”
Thực tình không biết nói ra thế nào cho phải. Cứ mỗi lần anh tỏ ý lưỡng lự thế này, Yeo Kyeong lại thêm vào: chỉ là…, và đến khi anh yên lặng lắng nghe thì Yeo Kyeong sẽ bắt đầu lên kế hoạch cụ thể về chuyện kết hôn. Nếu cầu hôn với Yeo Kyeong ngay lúc này chắc cũng không buồn cười bằng từ chối kết hôn với người luôn nói “chỉ là…, chỉ là…”
Anh nhớ lại sáu năm trước từng về nhà Yeon Sook dưới quê. Khi đó anh đã đề nghị chuyện kết hôn với Yeon Sook trong một quán cơm và ngay lập tức Yeon Sook trả lời:
— Đầu tiên anh phải được người nhà em cho phép đã. Sau khi bị đuổi việc, Yeon Sook gia nhập vào hợp tác xã địa phương, ngày nào cũng phải làm việc đến tối muộn. Buổi tối, anh ngồi đọc sách một mình thường sẽ nghe tiếng Yeon Sook gõ cửa.
— Cứ vào đi.
Yeon Sook nhất quyết không vào. Có lẽ cô nghĩ đêm hôm đến phòng một người đàn ông độc thân là hành động không gia giáo. Hóa ra, một người luôn đi đầu trong các phong trào lao động như Yeon Sook, một mặt khác lại vô cùng bảo thủ và cứng nhắc. Tuy không vào phòng anh, nhưng cô luôn giúp anh rửa bát đũa và giặt quần áo bẩn. Có bảo đừng làm cô cũng không chịu. Sau này, nhiều lúc vì ngại Yeon Sook đến, thậm chí anh còn phải giấu hết đồ lót và tất chân đi. Giặt giũ rửa bát xong, Yeon Sook lại chuẩn bị đồ ăn sáng mai cho anh, không thì cũng vào phòng lau dọn sạch sẽ. Nhưng những lúc như thế, kể cả giữa mùa đông giá lạnh cô vẫn không quên mở he hé cánh cửa.
— Em sợ thím chủ nhà nghĩ không hay.
Yeon Sook đã nói như thế đấy.
Lau chùi quét dọn như mấy bà mẹ xong xuôi, trên trán Yeon Sook thế nào cũng lấm tấm mồ hôi. Anh cứ nhìn chằm chằm Yeon Sook vẻ thương xót khiến cô xấu hổ đứng dậy nói:
— Em về đây.
Mỗi lần như vậy, để tiễn Yeon Sook anh lại ra khỏi nhà và đi bộ mười lăm phút men theo con suối nhỏ đưa cô về tận nhà. Thỉnh thoảng anh cũng vào phòng cô uống sô chu cùng với mấy đàn em năm dưới. Nói ra liệu có ai tin được không? Đó là tất cả những cuộc hẹn hò yêu đương của hai người họ. Vậy mà khi anh đề nghị kết hôn thì Yeon Sook đáp rằng phải về quê xin phép. Đã có lúc Yeon Sook uống rượu và nói thế này:
— Nếu em có bỏ mạng ở đây thì cũng chẳng có người nhà nào đến tìm xác em về đâu.
Thế nhưng, việc lần này không phải tìm xác mà là kết hôn, nên cô ấy muốn về quê.
Qua Chuncheon, rẽ vào Hongcheon là con đường với núi non nối nhau chạy dài dọc hai bên. Vì đang vào mùa xuân, xe buýt đi qua những bờ sông và dãy núi phủ đầy hoa nở rộ. Sông núi rực rỡ một màu hồng phấn, giống như cô dâu mới. Bên trong chiếc xe buýt rong ruổi trên đường núi đó là Yeon Sook đang khoác tay anh rất chặt. Còn anh lúc đó có lẽ đang nghĩ đến Eun Rim.
Chị Myeong bảo anh hãy quên chuyện cũ đi. Đàn chị chưa chồng vừa cụng ly với anh vừa nói vẻ buồn bã:
— Cái gọi là phong trào đấu tranh vốn dĩ lạnh lùng như thế đấy, không phải sao?
— Phải quên thôi.
Anh cũng đã đáp lại như vậy. Lúc đó anh đang càng lúc càng gầy yếu nhưng ánh mắt lại sáng hẳn ra.
Nhà Yeon Sook là kiểu nhà nông điển hình. Anh trai cả làm nông của cô cục mịch xuất hiện đón hai người. Chị dâu cả thì bày biện chuẩn bị bàn ăn. Bữa cơm với món thịt lợn quay thơm ngạt ngào cùng canh đậu tương được dọn lên.
Anh nghe thấy tiếng buôn chuyện ồn ào của mấy bà thím đến ngắm chú rể mới ngoài cửa.
— Tốt nghiệp đại học đúng không?
— Trời, hóa ra Yeon Sook kén chọn như vậy nên giờ mới lấy chồng đấy.
Trên đường về Yeon Sook tựa đầu lên vai anh ngủ. Còn anh thì ngồi nghe tiếng tạp âm xe chạy xen lẫn tiếng lách cách của lọ dầu vừng, vại kim chi chôn sâu dưới đất vẫn chưa lên men mà chị dâu Yeon Sook gói cho mang lên thành phố. Tự dưng có cảm giác mọi thứ thật hỗn độn. Từ trong bóng tối anh ngắm nhìn gương mặt Yeon Sook đang tựa lên vai mình. Gương mặt đỏ ửng của cô trông thật đáng thương. Vừa nhìn ngắm gương mặt ấy, anh vừa nghĩ đến hai mươi tám năm qua của cô. Mười mấy tuổi đã lên Seoul; làm việc ở xưởng sản xuất cặp sách, rồi đến xưởng may, và từ đó gắn cả tuổi trẻ với cái máy may. Bất giác Myeong Woo nắm lấy bàn tay to bè của Yeon Sook. Yeon Sook nhắm mắt nhưng không biết có phải ngủ thật hay không, bởi khi anh nắm tay, người cô hơi động đậy. Anh vừa xoa đôi tay vất vả của cô vừa nghĩ phải mau mau xây dựng nên trật tự xã hội công bằng mới được. Anh cũng quyết tâm sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho những con người lao động như cô. Nếu có một ngày như thế, anh tình nguyện vứt bỏ tất cả, kể cả sinh mạng mình cũng không tiếc, huống hồ là tình cảm nam nữ… Anh đã từng nghĩ về kết hôn thế này: là một người làm cách mạng, để sinh tồn, cần phải xây dựng một gia đình nhỏ, đối tượng nếu là người mình yêu thì tốt, không thì chỉ cần là người mình tin tưởng, có thể dựa dẫm và cùng chung lý tưởng là được. Vào thời điểm đó, suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Nói thế nghe có vẻ như biện minh nhưng đấy không phải vấn để cần lên án. Giả như bằng cách nào đó anh kết hôn với Eun Rim thì mọi chuyện đã rất khác. Hai người phải đặt vấn đề ở buổi thảo luận và trước khi nhận được sự tán thành của các thành viên khác, có lẽ họ đã kiệt quệ bởi những lời chỉ trích.
Vào ngày thành hôn, có rất nhiều người đến tham dự. Hình như tất cả những người tham gia phong trào lao động thời điểm đó đều có mặt. Ngay cả thanh tra đảm nhận nhiệm vụ chống cộng sản ở khu vực cũng đến chúc mừng. Tất cả, chỉ trừ Eun Rim và Geon Seop là không thấy. Thế nhưng mọi người ở trước mặt anh và Yeon Sook chẳng ai nói đến vợ chồng họ. Vị mục sư trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, mặt mũi đỏ gay như người say rượu, có vẻ còn hứng khởi hơn cả tân lang là anh. Thực ra trước khi bắt đầu hôn lễ anh đã uống với khách khứa mỗi người một chén nhắm cùng thịt thủ lợn. Nguyên do là anh bảo mình vui quá, tất cả mọi người đều thật nhiệt tình.
Hôm đó anh mặc lễ phục màu cà tím còn Yeon Sook mặc hàn phục trắng đính dải băng tím. Đám cưới tổ chức ở nhà thờ nhưng không khí khá rộn rã nhờ sự góp mặt của ban nhạc cổ truyền. Buổi tiệc vui vẻ như có bóng bay ngũ sắc thả trên trời.
Vị mục sư trẻ tuổi đứng ở bục làm lễ, hỏi hai người:
— Các con sẽ luôn trân trọng và yêu thương nhau kể cả khi vui lẫn khi buồn, khi khỏe mạnh lẫn khi bệnh tật, cả khi bị nhốt trong ngục lẫn khi tự do chứ?
— Vâng.
Hai người trả lời. Chủ lễ luôn hỏi câu hỏi này và tất thảy các đôi đều trả lời như nhau. Sau đó, vị mục sư nói hai người đã tuyên thệ với Thượng đế và không thể tự phá bỏ lời tuyên thệ này. Bởi đó là lời thề với thần thánh. Tuy là lời thề với Thượng đế nhưng những thứ như lời thề vốn dĩ đã không nên tồn tại. Những lời đó chỉ để lừa mị con người mà thôi. Thần thánh đã tạo ra con người chắc chắn không phải kẻ ngốc nên không lý nào họ lại yêu cầu con người giữ mãi một lời chề.
Chiếc xe tiến vào khu nhà dân và đi lên dốc. Anh vừa đỗ xe cạnh bờ tường thấp của mấy căn nhà san sát trong khu, Yeo Kyeong đã khoác ngay lấy tay anh.
“Tay không mà đến thế này được không? Đáng nhẽ phải mua cái gì đó chứ. Sao anh kết hôn một lần rồi mà chả biết gì cả thế?”
Nghĩ lại thì hồi về nhà Yeon Sook anh cũng đã xuống ở bến xe buýt và mua lấy một cân thịt bò làm quà.
“Đi đến hàng bán thịt nhé?”
Anh hỏi với tâm trạng rối bời. Yeo Kyeong phá lên cười.
“Sao anh lại thế? Anh nghĩ nhà em ở quê à? Bánh ngọt thì có vẻ tốt hơn đấy. Hay là hoa quả? Mà thôi mua bánh ngọt thì con bé Yeo Jin lại làm ầm lên cho mà xem, nó sẽ kêu là không để cho nó ăn kiêng.”
Hai người đi đến hàng hoa quả.
Yeo Kyeong nhận chiếc giỏ từ tay bà chủ hàng và lấy mấy thứ như lê, xoài, bưởi. Anh đứng chờ rồi trả tiền. Sau khi đưa giỏ hoa quả đã được bao gói cẩn thận cho anh, Yeo Kyeong đứng buôn chuyện với bà chủ. Anh giả như không biết, cầm giỏ hoa quả ra đường lớn đứng hút thuốc.
Mùi thức ăn thơm nức tỏa ra từ căn nhà rộng khoảng hơn sáu chục mét vuông. Ngay khi chuông cửa reo, một cô gái rất giống Yeo Kyeong, có điều trông tròn trịa và ấm áp hơn đôi chút ra mở cửa. Đây chắc là Yeo Jin.
“Hai người chào hỏi đi. Đây là em gái em, Yeo Jin.”
Yeo Jin theo lời Yeo Kyeong lúc nào cũng là đứa trẻ con cứng đầu đã chào hỏi anh rất lễ phép. Lát sau, một người phụ nữ mặc bộ váy ở nhà màu tím nhạt xuất hiện.
“Mau vào đi.”
Không cần hỏi cũng biết đấy là mẹ Yeo Kyeong. Nhìn kỹ thì Yeo Kyeong rất giống mẹ ở mũi và khóe môi. Chỉ có đôi mắt là khác. Khóe mắt Yeo Kyeong hơi sắc và có vẻ lanh lợi, còn mắt mẹ cô lại hơi tròn. Nhưng bà có khuôn mặt trẻ đẹp đến mức không ai có thể tin rằng bà có con gái đến tuổi lấy chồng. Trong đầu anh thoáng vẽ lên gương mặt của Yeo Kyeong khi anh và cô kết hôn và có đứa con gái bằng cô bây giờ. Có vẻ Yeo Kyeong khi đó cũng sẽ rất đẹp. Cuối cùng là cậu em trai đang ôn thi lại đại học của Yeo Kyeong. Thằng bé tên Seung Myeong cao hơn Myeong Woo đến cả hai cái đầu chứ không ít. Đột nhiên Myeong Woo cảm thấy hơi bối rối vì được giới thiệu với nhiều người một lúc.
Họ ngồi xuống ghế xô pha trong phòng khách. Chiếc ghế có họa tiết hoa rực rỡ, hơi cũ nhưng sạch sẽ. Thực ra thì nó rất hợp với phòng khách phong cách châu Âu sang trọng thế này. Không chỉ riêng chiếc xô pha mà cả tấm thảm cổ hình Chúa Jesus chăn cừu, cả chiếc pi a nô đặt trong góc phòng, tất cả đều trông rất sang trọng, và đúng như lời Yeo Kyeong mô tả, nhà của cô giống trong phim.
Yeo Jin mang nước cam từ trong bếp ra.
“Mời anh uống nước ạ.”
“Vâng.”
Anh uống nước và suýt thì bị sặc. Yeo Kyeong cùng mẹ cô, Yeo Jin và cả Seung Myeong đều quay sang nhìn anh. Như thể muốn chỉ trích Yeo Kyeong đã mang về một chàng trai không biết uống nước hoa quả. Anh đặt cốc nước quả xuống bàn và không uống thêm nữa. Anh thèm thuốc lá quá.
“Phải rồi, làm đám cưới xong rồi hai đứa sẽ tiếp tục sống tại nhà bây giờ hả?”
Anh vừa đặt cốc nước xuống, mẹ Yeo Kyeong đã hỏi. Có vẻ bà đã muốn hỏi câu này ngay từ lúc anh bước vào nhà, và hẳn là phải kìm nén rất vất vả cho đến tận bây giờ. Anh và Yeo Kyeong đưa mắt nhìn nhau. Yeo Kyeong nhanh chóng chặn lời mẹ:
“Mẹ này, con đã bảo chỉ là đến chào hỏi thôi mà.”
“Chào hỏi là chào hỏi thế nào? Con tưởng con bao nhiêu tuổi rồi? Phải rồi, ông… Phải, ông Kim đã ba mươi ba tuổi mà sao vẫn chưa kết hôn vậy?”
Anh cảm nhận được ánh nhìn hoảng hốt của Yeo Kyeong nhưng vẫn chỉ cúi đầu không đáp. Tuy nhiên nếu làm thế sẽ khiến Yeo Kyeong khó xử nên chỉ lát sau anh đã ngước lên nhìn mẹ cô và nở nụ cười. Nhưng thời điểm có vẻ không thích hợp nên giờ trông anh như đang cười trừ. Anh nắm tay lại và đưa lên miệng ho khan hai tiếng.
Một thoáng im lặng trôi qua. Từ trong phòng ngủ đang khép cửa vọng ra tiếng bài thánh ca du dương. Anh nhớ ra có lần Yeo Kyeong bảo mẹ cô rất thích nghe thánh ca.
“Lát nữa nói chuyện tiếp, giờ cho bọn con ăn đi. Bọn con đói rồi.”
Yeo Kyeong vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế. Mẹ cô tuy không nói gì nữa nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh chòng chọc. Anh ngồi ngắm nghía căn phòng và nghe tiếng hai mẹ con Yeo Kyeong chuyện trò vọng ra từ trong bếp. Rất nhiều lọ hoa nhỏ được đặt bên cửa sổ hướng Nam. Anh ngắm chúng và nghĩ đến chuyến đi Hongcheon. Nhớ lại Yeon Sook với hai gò má đỏ hồng ngồi trên xe buýt bám chặt lấy tay anh, nhớ lại căn nhà ở nông thôn có mùi tương ớt hòa trộn với mùi phân bón, và cả món thịt lợn quay thơm nức…
“Đi đâu uống cốc cà phê rồi về nhé?”
Anh nói khi lái xe xuống con dốc nhà cửa dựng san sát.
“Thế cũng được. Đến trước trường nữ Seongsil đi!”
Myeong Woo quay đầu xe và hướng đến phường Donam. Đi qua cổng trường đông nghẹt người, anh đỗ xe ở khu dân cư, định tìm một quán cà phê yên tĩnh đủ cho hai người nói chuyện nhưng hầu như các quán cà phê đều bật nhạc ầm ĩ để hợp với không khí ồn ã ngoài đường phố. Rẽ vào một con hẻm nhỏ, hai người tìm thấy một quán cà phê mang biển hiệu “Casablanca”. Vừa mở cửa đá nghe thấy tiếng nhạc cổ điển phát ra dìu dặt, cả hai người đều ưu tiên lựa chọn nơi yên tĩnh nên đã vui vẻ bước vào trong. Tường quán ốp gạch trắng tạo cảm giác tươi mới, không gian bên trong được trang trí bởi những cây đèn mây trên mỗi chiếc bàn, rèm cửa màu đỏ có họa tiết kẻ ca rô, sàn nhà lát gỗ như trong các lớp học nên không khí quán rất gần gũi và ấm cúng. Đúng lúc bàn bên cạnh cửa sổ có hai cô gái vừa đứng lên, hai người liền tiến đến đó. Có lẽ hai vị khách vừa rời đi đã buôn chuyện rất lâu nên gạt tàn trên bàn đầy đầu mẩu thuốc với vỏ kẹo, giấy nháp rải khắp bàn. Trong lúc nhân viên cầm khay gỗ dọn sạch vỏ kẹo và mấy thứ linh tinh trên mặt bàn, anh gọi cà phê cho mình và nước cam cho Yeo Kyeong.
“Mẹ em đúng là rất ngang phải không? Em đã nói đến thế rồi mà mẹ vẫn còn như vậy. Có những lúc em chẳng biết em với mẹ, ai là mẹ ai là con nữa ấy. Mẹ em cũng công nhận điều đó. Tất cả là lỗi của bố em. Lúc còn sống, bố cứ coi mẹ như công chúa. Có lẽ nếu bố biết mình sẽ ra đi trước và mẹ sẽ làm khổ con gái lớn thế này thì chắc bố đã không nuông chiều mẹ như vậy đâu.”
Yeo Kyeong nói với gương mặt tràn ngập nụ cười nhưng Myeong Woo thì không. Hình như anh đang chìm trong suy nghĩ nào đó. Yeo Kyeong nhạy cảm nhận ra, lông mày cô hơi nhướng lên rồi hạ xuống. Có vẻ Myeong Woo đang phật ý. Chiếc sơ mi cài khuy cổ màu đen có phần cứng nhắc, cùng chiếc áo dạ màu ghi được đặc biệt chuẩn bị cho ngày hôm nay, thêm cả mái tóc mới gội với vài lọn xòa xuống đúng kiểu khiến anh bỗng trông như mộc bức tượng điêu khắc.
Nước quả và cà phê được mang đến, Yeo Kyeong im lặng trong chốc lát. Trên bức tường trắng treo bức vẽ những ngôi nhà lẫn trong hàng cọ, phía dưới ghi dòng chữ “Casablanca”. Đó là bức tranh khung cảnh thành phố Casablanca. Thật đẹp!
Anh nhớ đến bộ phim Casablanca. Cảnh cuối của bộ phim rất nổi tiếng, đó là hình ảnh hai nhân vật chính đều đội mũ trông rất diện. Nhân vật nam chính đã để người phụ nữ mình yêu rời đi. Ngược với mong muốn của tất cả người xem, nhưng thỏa mãn tiêu chuẩn đạo đức và tình yêu của họ… Năm đầu trung học phổ thông, sau khi xem bộ phim đó anh đã mơ về một tình yêu vừa nóng bỏng vừa lạnh nhạt như Ingrid Bergman và Humphrey Bogart đã có với nhau. Lúc đó anh nghĩ phải sống và yêu như nhân vật Humphrey Bogart. Nhưng bây giờ thì anh không nghĩ như vậy nữa. Khi đèn tắt, máy quay dừng, Humphrey Bogart ngoài đời thật tuyệt đối sẽ không để nhân vật nữ, với người đàn ông mà cô không yêu ấy lên cùng một chuyến bay. Cuộc đời không như phim, chỉ cần tắt đèn và hạ màn là đủ. Ngoài đời, hai người đó sẽ không chết ngay ngày hôm sau, hay một năm sau đó, ít nhất họ sẽ sống thêm khoảng chục năm nữa, thế nên mới nói làm vậy vừa không tốt đẹp cũng chẳng cao quý. Rốt cuộc đó chỉ là một mô típ duy mỹ mà thôi, ngoài ra chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cả bức tranh đẹp đẽ mô tả phong cảnh đô thị treo đằng kia cũng thế. Có lẽ người họa sĩ vẽ bức tranh kia, hay cả những người sống trong căn nhà ấy ở thành phố ấy đã đồng ý để người họa sĩ lấy làm mẫu vẽ cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng bức tranh sẽ được treo trên tường một quán cà phê trước trường nữ sinh ở một đất nước nhỏ bé nằm tại phương Đông như thế này. Biết đâu đấy, trong những ngôi nhà đó ngay lúc này lại có những đứa trẻ vì bị mẹ thúc giục mà vừa đánh răng vừa khóc, hay đôi tình nhân đang trao nhau nụ hôn nồng nàn trong phòng ngủ, hoặc một cặp vợ chồng đang vừa nấu ăn vừa cãi cọ. Chẳng ai biết được, và chúng ta ngồi đây tại quán cà phê này mà nghĩ về Casablanca. Một Casablanca không biết thực ra nằm ở đâu. Nghĩ thêm nữa chỉ thấy buồn cười và ngốc nghếch, nhưng cảnh cuối của bộ phim quả thật rất đẹp.
“Anh đang nghĩ gì mà thần ra thế?”
Yeo Kyeong vừa cắn ống hút vừa hỏi anh.
Anh tắt thuốc và nhìn Yeo Kyeong. Không dễ phối chiếc mũ bê rê màu tím nhạt với áo khoác màu tím vi ô lét cùng áo len cổ tròn cũng màu tím nhạt một cách hài hòa thế kia. Yeo Kyeong giống như một cô gái mang vẻ đẹp cổ điển, với đường nét gương mặt thanh tú, sống mũi cao cùng viền môi rõ ràng. Cả ánh nhìn sắc bén đó nữa.
“Yeo Kyeong à.”
“Ưm?”
Yeo Kyeong nhìn anh chăm chú. Phải rồi. Yeo Kyeong là một cô gái nhạy cảm. Chưa gì trong đôi mắt cô đã tràn ngập sơ hãi. Nhưng hình như nội tâm cô đang đấu tranh để vẻ sợ hãi đó không hiện ra bên ngoài. Cô nhoẻn cười. Lúm đồng tiền đáng yêu xoáy sâu trên má phải. Nhưng hình như ngày hôm nay lúm đồng tiền đó cũng có vẻ bất an.
“Chúng ta, bây giờ… cần nói chuyện, em hiểu không?” Anh mở lời một cách khó khăn. Nhưng Yeo Kyeong không nhìn anh. Cô đang chú tâm vào hộp diêm mà anh vừa bỏ xuống lúc nãy, cứ lật qua lật lại nó. Trên vỏ hộp diêm là bức tranh Casablanca giống bức tranh đang được treo trên tường.
“Về điều mà mẹ em cứ truy hỏi?”
Yeo Kyeong mở miệng nói. Chưa gì mắt cô đã rưng rưng.
“Không phải chuyện mẹ em.”
“Không, em biết mà. Anh cũng đừng quan tâm đến lời mẹ nói lúc nãy, chuyện chí ít thì anh cũng phải đảm đương vai trò con trai trưởng cho đến khi Seung Myeong trưởng thành. Mẹ em luôn không hiểu chuyện như vậy đó.”
Yeo Kyeong nói chen vào. Myeong Woo đưa tay vuốt mớ tóc rủ trước trán ra sau.
“Yeo Kyeong à. Nghe anh nói này. Vấn đề không phải ở mẹ em. Quan trọng là anh và em… Anh đang nói về chuyện kết hôn. Anh đã kết hôn một lần, hơn nữa còn có một đứa con. Kết hôn không đơn giản như em nghĩ đâu. Dù sao là người trải nghiệm nhiều hơn em, bị cuộc sống này làm khổ nhiều hơn em, anh biết không thể kết hôn theo cách này được. Đây chỉ là bản năng chiếm hữu của em mà thôi”
“Anh nói là bản-năng-chiếm-hữu ư…?”
Yeo Kyeong hỏi. Giọng cô khàn và run nên âm vực nghe thật bất an.
“Em… Eun Rim.”
Myeong Woo thầm nghĩ sao tự dưng lại nhắc Eun Rim nhỉ, nhưng rồi vẫn nói:
“Trước khi Eun Rim xuất hiện… em đã không như thế với anh.”
“Thế ý anh là nếu em như vậy trước khi Eun Rim xuất hiện thì anh sẽ chấp nhận em ư?”
Yeo Kyeong nhìn xoáy vào anh hỏi.
Đột nhiên Myeong Woo không biết phải nói gì. Điều đó… điều đó anh chưa từng nghĩ đến. Giả sử trước khi Eun Rim xuất hiện mà Yeo Kyeong đòi kết hôn theo cách này thì anh sẽ làm thế nào nhỉ.
“Yeo Kyeong à.”
“Anh đừng nói là không. Anh lại định đổ trách nhiệm cho em đúng không. Là vì mong muốn chiếm hữu của em. Thế nên không được.”
“Ý của anh là…”
“Giờ anh nói gì cũng vô tác dụng thôi. Vốn dĩ anh Myeong Woo là người không thích chịu trách nhiệm mà.”
Myeong Woo không thể chặn lời Yeo Kyeong.
“Không, không phải như vậy.”
“Được rồi! Lúc nào cũng vậy. No Eun Rim cũng vậy, việc kết hôn với Yeon Sook cũng vậy, bây giờ lại thêm cả Myeong Ji. Anh chưa bao giờ phải chịu trách nhiệm cả. Chẳng phải anh chỉ mong muốn những người con gái ấy bị tổn thương, tuyệt vọng rồi tự động rời bỏ sao? Anh đã thật lòng yêu một người con gái bao giờ chưa? Khi buồn, sẽ thấy tim đau đớn, khi đau khổ, sẽ thấy tim như muốn vỡ ra trăm mảnh, anh từng như thế bao giờ chưa? Sau cùng anh sẽ nói gì? Tôi không còn cách nào khác. Tất cả mọi việc không phải lỗi của tôi! Anh đã nói như vậy, không phải sao?”
Anh nuốt khan rồi hít vào một hơi.
“Không phải như thế đâu. Chỉ là do tính cách khác nhau thôi. Anh hay giấu cảm xúc vào lòng… Còn em… thì thể hiện nó ra. Người nín nhịn cũng có nỗi đau khổ của người nín nhịn. Người luôn thể hiện cảm xúc của mình… có lẽ cũng có nỗi đau khổ riêng.”
Anh lắp bắp nói. Nhưng Yeo Kyeong lắc đầu.
“Không phải đâu. Không phải anh không muốn thể hiện mình đau đớn thế nào, buồn bã ra sao. Sở dĩ anh không nói, cũng không kêu than, là vì anh chưa bao giờ đau buồn tột cùng cả. Anh chưa bao giờ nếm trải nỗi đau đến mức không thể chịu nổi.”
Tàn tro từ điếu thuốc anh cầm trên tay rơi xuống. Yeo Kyeong uống nốt chỗ nước cam còn lại, rồi cũng hút một điếu, động tác của cô trông rất bất an.
“Không phải, không phải… Có vẻ em đã hơi quá lời. Đúng vậy, như vậy đó… Có lẽ chỉ vì anh Myeong Woo đã thất bại một lần nên bây giờ lo sợ và nhạy cảm quá thôi. Đừng lo lắng gì anh ạ. Không cần vội vàng hay miễn cưỡng gì cả. Đứng thế… Chẳng có chuyện gì đâu. Vì thế nên cũng đừng nói những lời như vậy. Nếu còn bị tổn thương thêm lần nữa, thà em chết đi cho xong…”
Yeo Kyeong nắm chặt hai tay lại trên mặt bàn. Gương mặt cô dần trắng bệch, giần giật. Myeong Woo khó nhọc nuốt nước bọt. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh chiếc tay nải đựng dầu vừng và kim chi muối, câu hỏi của mục sư, gương mặt đáng thương và đôi bàn tay mệt mỏi của Yeon Sook… tất cả lướt qua đầu anh như những bức tranh. Myeong Woo chống khuỷu tay lên mặt bàn và vuốt tóc lên. Giọng Yeo Kyeong chợt vang lên bên tai:
“Anh định đến với cô No Eun Rim ấy sao?”
Đôi môi Yeo Kyeong run lên.
“Không.”
Myeong Woo đáp quả quyết.
“Nếu thế thì rốt cuộc nguyên do là gì? Chẳng phải anh muốn ổn định ư?”
Anh thở ra một hơi dài, nhìn bức tranh Casablanca treo trên tường hồi lâu.
“Không phải tại Eun Rim… Không phải, không phải tại cô ấy.”
Một tuần trôi qua. Thêm bốn ngày nữa sẽ chỉ còn một tờ lịch dính lại trên tường. Myeong Woo đã ở lì trong căn hộ chung cư suốt cả tuần mà không làm gì cả. Những yêu cầu viết tự truyện trước cuối năm để tung ra vào tiệc tất niên đều bị anh lần lượt từ chối. Điện thoại để chế độ trả lời tự động, còn bên quán ăn Trung Quốc thì đều đặn đưa đồ ăn đến tận nhà anh. Có lần Myeong Hee lên phòng anh, mặc quần ống rộng túm gấu như người Ấn Độ với áo khoác ngắn màu đỏ hồng lủng lẳng tua rua. Myeong Woo ngồi một mình say khướt. Râu ria xồm xoàm và áo quần bốc mùi.
“Anh? Sao lại như vậy?”
Vẻ mặt Myeong Hee vừa bực bội vừa lo lắng, Anh không nói gì, chỉ nhìn em gái rồi giật giọng quát:
“Ra ngay!”
Đêm hôm đó anh đã đến nhà Eun Rim. Tuy sợ rằng Eun Rim lại bỏ nhà đi đâu đó nhưng anh vẫn lấy hết can đảm tìm đến nhà cô. Gió lạnh thổi vù vù mà lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi. Lo rằng leo đến đỉnh dốc lại tỉnh rượu nên anh ghé vào một tiệm tạp hóa trên đường nốc thêm nửa chai sô chu rồi đi tiếp.
Anh đập cửa, một lát thì Eun Rim ra mở.
“Có chuyện gì thế này?”
Anh nắm lấy tay người vừa mở cửa rồi đi vào phòng. Tài liệu liên quan đến Eun Cheol bày lộn xộn trên tấm phản gỗ. Những chữ viết tay “luật sư Kim Soo Nam” đập vào mắt anh. Có lẽ cô đang sắp xếp tài liệu cáo trạng để gửi cho luật sư.
“Ngồi xuống đi.”
“Anh sao vậy? Có chuyện gì à? Tay em…”
Cho đến lúc ấy anh vẫn nắm chặt tay Eun Rim. Eun Rim định gỡ tay ra nhưng anh vẫn ngoan cố không buông, như thể sợ rằng nếu bây giờ mà buông tay mọi sự sẽ kết thúc vĩnh viễn. Dường như đã bình tĩnh hơn đôi chút, Eun Rim nhìn chằm chằm gương mặc hốc hác của anh. Đôi mắt đỏ vằn lên như mắt thỏ còn râu thì mọc rậm rì. Trông anh như một con thú buồn bã. Anh dùng đôi bàn tay ram ráp ấm nóng vuốt ve hồi lâu gương mặt Eun Rim lúc này vẫn đang nhìn mình chằm chằm rồi hỏi:
“Em vẫn chưa tha thứ cho anh phải không?”
Ánh mắt Eun Rim chạm vào mắt anh. Sự lo âu trong mắt cô dường như đã tắt.
“Điều đó… điều đó… Anh à, điều em nói lúc đó…”
Eun Rim cắn chặt môi. Không cần giải thích gì nữa. Anh thôi vuốt ve gương mặt Eun Rim bằng bàn tay ram ráp mà ôm lấy cô vào lòng. Eun Rim không phản kháng. Mùi của gió đông tỏa ra từ chiếc áo khoác xám nhạt anh mặc. Có cả mùi của thịt chim sẻ nướng từ các hàng quán ven đường và mùi của sự chần chừ bấy lâu nay. Đôi môi anh áp lại gần cô. Môi của Eun Rim trở nên khô nứt nẻ.
“Em có biết điều anh hối hận nhất là gì không? Là đã rời xa em đấy. Em có biết anh muốn thoát khỏi em biết nhường nào không? Anh đã gần như sắp quên được em, sắp thoát khỏi em, vậy mà em lại xuất hiện như thế này! Em rốt cuộc muốn anh phải thế nào đây…”
“Đừng khóc, anh!”
Eun Rim nói và đẩy anh ra. Nhưng Myeong Woo không rời tay khỏi bờ vai cô. Eun Rim lau khô những giọt nước mắt rơi trên má anh, họ cứ ngồi vậy một lúc.
“Em không biết là đàn ông cũng khóc nhiều như thế. Hóa ra dù là trẻ con, thanh niên mới lớn hay người trưởng thành đều khóc như nhau cả. Còn em, chưa kịp học cách khóc đã trưởng thành mất rồi!”
Eun Rim mỉm cười nhẹ nhàng. Anh buông cánh tay đang ôm Eun Rim, chuyển sang nắm lấy đôi vai cô và cứ thẫn thờ nhìn cô như vậy. Rồi anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô. Đôi tay rất lạnh. Myeong Woo muốn làm tất cả để đôi bàn tay ấy ấm lên, nên cứ tiếp tục vuốt ve nó.
Cứ thế một lúc, Myeong Woo ngủ lịm đi trong phòng của Eun Rim. Eun Rim cởi áo khoác và tất chân cho Myeong Woo rồi kéo chăn đắp cho anh. Cô đi ra gian bếp, mở lò sưởi thường ngày vẫn khóa chặt. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng máy sưởi ga có hoạt động tốt hay không, cô quay vào phòng ngồi ngắm gương mặt của Myeong Woo.
Myeong Woo tưởng rằng đã ngủ bỗng trở mình dang tay về phía cô. Cô nắm lấy bàn tay Myeong Woo đưa ra. Tay của Myeong Woo rất nóng. Vặn nhỏ tiếng ra đi ô, nghe tiếng gió lay ngoài cửa sổ, Eun Rim bỗng mỉm cười. Mãi đến lúc này nước mắt mới long lanh trong đôi mắt cô.