Số lần đọc/download: 1265 / 8
Cập nhật: 2017-09-18 23:41:06 +0700
Tháng Sáu
T
ôi rất thích những ngày mùa hè. Jan bảo tôi mắc bệnh giống dân Anh mất rồi, quanh năm suốt tháng chủ đề nói chuyện chỉ xoay quanh chuyện thời tiết sáng nay ra sao, dự báo nói tối sẽ mưa to cỡ nào. Tôi thích thú cười, ngả đầu lên vai Jan. Từ bến xe bus, chúng tôi đi bộ về nhà, ngang qua một công viên nhỏ. Những vạt nắng cuối cùng còn mải miết dạo chơi trên những thảm cỏ xanh. Tụi trẻ con được bố mẹ cho ra ngoài dạo chơi, chạy tung tăng và cười tít mắt.
Những ngày hè xứ này thường kéo dài hơn bình thường, chín giờ tối mới là hoàng hôn. Chúng tôi đi bộ ngang qua một ngôi nhà, nơi chàng trai ngồi trong xe ô tô hôn tạm biệt bạn gái. Thêm một cặp đôi nữa ngồi vắt vẻo trên hàng rào bằng gạch thấp lè tè. Nắng như đang nhảy tango điệu cuối trên tóc tất cả mọi người. Tôi quay sang Jan đang ngân nga một câu hát nào đó, nhận ra mình thích nhất được đi bộ, thong dong và nắm tay người yêu như thế này.
Jan muốn xin lỗi vì đã ở Séc quá lâu nên đã yêu cầu tôi ngồi yên trong phòng khách và tải phim trên mạng về trong lúc anh nấu nướng ở trong bếp. Nhiều phim quá trời. Nhưng tôi muốn chọn bộ phim nào đó phù hợp với không khí mùa hè, nên cứ kéo chuột lên xuống mà vẫn chưa chọn được. “500 days of summer”? Không được, phim này nghe bảo buồn lắm! “About time”? Jan không thích anh chàng diễn viên chính trong phim này... Ôi, khó quá, biết chọn phim gì bây giờ?
“Ting.”
Ở góc màn hình thông báo có email mới đến. Tôi gọi nhưng dường như Jan đang ở trong nhà vệ sinh nên không nghe tiếng. Tôi click vào, đợi hai giây để bức thư được tải về. Thông báo của bệnh viện thành phố, xác nhận đơn đăng ký tiếp tục xạ trị bán trú của Jan, đợt điều trị mới sẽ chính thức bắt đầu vào tuần tới. Mắt tôi hoa đi. Tôi kéo xuống dưới để đọc đơn đăng ký Jan đã gửi. AML, một dạng bệnh bạch cầu thường chỉ xuất hiện ở người lớn. Tôi ngã ngửa ra ghế, không dám tin vào mắt mình.
Jan vẫn đang nấu nướng trong bếp. Mùi khoài tây nghiền rất thơm.
- Đã tìm được bộ phim nào chưa hay nãy giờ em vẫn ngồi chơi điện tử thế?
Tôi bị giật mình bởi câu hỏi bất ngờ của Jan.
- Anh này, lúc nãy anh bảo tại sao anh lại cắt tóc ý nhỉ? - Tôi cố gắng để Jan không nhận ra điểm bất thường trong giọng nói của mình.
- Ơ, em già rồi nên hay quên quá! Là do đám em họ nghịch ngợm, bôi sơn tùm lum vào tóc anh trong lúc anh ngủ. - Jan bỏ thêm một chút bột canh vào món thịt, rồi quay người đặt lọ bột canh lên mặt bàn. - Sợ về em không nhận ra nên anh đã cắt...
Jan không nói nữa, chỉ nhìn tôi trân trân. Không khó để Jan nhận ra cửa sổ Gmail ở màn hình laptop, và logo của bệnh viện quá nổi bật để có thể không nhận ra.
- Anh còn muốn giấu em đến bao giờ? - Căn phòng nhỏ giống như chiếc hộp đã bị ai đó rút cạn không khí.
Tôi vùng chạy khỏi bàn tay của Jan, đóng sập cửa phòng Jan rồi ngồi thụp xuống hành lang bên ngoài. Jan không đuổi theo. Tôi nghe thấy tiếng khóc rất khẽ trong phòng, và một suối nước mắt đang chảy âm ỉ bên trong mình.
Tôi chạy vội nên không kịp cầm theo áo khoác, cứ thế đi bộ ra bến xe bus về nhà. Patricia nhìn thấy tôi, liền lo lắng hỏi. Tôi lắc đầu, biết nói gì với mọi người bây giờ.
Tin nhắn duy nhất của Jan.
“Anh xin lỗi.”
Tôi ngồi bó gối trên giường trong nhiều giờ đồng hồ, tưởng như mình đang khóc nhưng nước mắt hoàn toàn không chảy ra. Riêng hai gò má thì cứ khô cong, nứt nẻ.
Điện thoại vẫn báo đang là mùa hè.
***
Jan không tham gia CLB boxing của trường. Những vết bầm tím trên người Jan không phải do tập luyện mà có. Chỉ là cơ thể của những người mắc bệnh AML dễ bầm tím và sưng tấy hơn người khác, vài va chạm nhỏ cũng có thể tạo ra vết thương. Mỗi sáng, không phải Jan đến trường, đến chỗ làm hoặc đi gặp bạn theo đúng hẹn mà là tới bệnh viện. Lý do Jan về Séc hai tuần không chỉ là thăm hỏi mọi người nhiều năm chưa gặp mà bởi Jan muốn gặp mặt họ hàng và bạn bè trước khi bắt đầu đợt xạ trị mới. Jan đã biết trước điều này. Ý nghĩ Jan đã phải chịu đựng tất cả những điều này một mình khiến tim tôi đau nhói, như thể có hàng vạn mũi kim xuyên thấu, buốt tận óc.
- Đồ ngốc! - Tôi nói khi Jan vừa mở mắt. Suốt đêm qua, tôi không ngủ. Trời vừa sáng, tôi bắt taxi đến đây, nằm vào một góc giường và ngắm Jan đang say nồng trong giấc ngủ. Gương mặt đượm vẻ mệt mỏi và âu lo, tôi đoán gần sáng Jan mới ngủ.
- Em sẽ không nói với anh đây là một giấc mơ chứ? - Jan vươn tay, kéo tôi vào lòng.
- Anh không thể hỏi câu nào đó bớt ngớ ngẩn hơn sao? - Tôi chỉ ước, giây phút ấy kéo dài mãi mãi.
Có rất nhiều lúc trong cuộc đời mình, bạn sẽ không muốn gặp gỡ một người quen biết nào cả, trừ một vài người thôi. Cảm giác như cuộc sống chỉ cần có họ là đủ. Tôi tin rằng tháng ngày này, tôi chỉ cần Jan thôi. Tất cả những chuyện này đều đến quá đường đột, không phải điều chúng tôi trông đợi, càng không phải chuyện chúng tôi có thể lảng tránh, bằng bất cứ giá nào. Nếu chỉ có thể bằng lòng chấp nhận, tôi muốn học cách sống thật tốt, yêu Jan thật tốt. Cuộc sống luôn còn đầy rẫy những phép màu, chỉ cần chúng tôi không thôi hi vọng.
***
Tôi xin nghỉ làm ở RTC vài ngày sau đó. Môi trường tốt, đồng nghiệp không tệ. Nhưng đó không phải điều tôi cần vào lúc này. Jim hỏi:
- Em bỏ đi, do anh đúng không?
- Không, đừng nghĩ như thế! - Tôi mệt mỏi đáp.
Jim hơi nâng tay lên rồi lại hạ xuống. Tôi cúi mặt và nghĩ đến Jan đang chờ tôi ở nhà.
- Ừ. Chắc đến lúc em cần nghỉ ngơi và tập trung cho luận văn tốt nghiệp. Anh nghe quản lý nói em đang viết một cuốn sách về Cork. Nếu cần giúp đỡ cứ gọi cho anh.
Tôi không nói với về tình trạng bệnh tật của Jan. Có thể người ta sẽ nhìn tôi cảm thông, thậm chí nhiều phần ái ngại. Chúng khiến tôi điên lên. Chỉ là một ca khó hơn bình thường thôi mà. Jan mạnh mẽ lắm, rồi chúng tôi sẽ vượt qua thôi.
Lúc tôi bê chiếc hộp các tông chứa vài tài liệu và món đồ của mình ra thang máy để xuống dưới tầng, cửa thang máy đang từ từ khép đột nhiên bị chặn lại. Là Ramona. Tôi cười, đã quá mệt để nói những lời xỏ xiên, châm chích. Ramona không những không kích bác mà khẽ hỏi.
- Bị tôi làm phiền nên cô mới xin nghỉ phải không?
Tôi lắc.
Thú thật, tôi thích Ramona những lúc chanh chua hơn. Không dễ chịu lắm khi một người từ chỗ ghét bạn nhảy phốc sang thở dài cho nỗi khổ sở của bạn.
- Có thể cô không tha thứ nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi. Tôi đã cư xử thật ngớ ngẩn trong thời gian qua. Nếu cô cần sự giúp đỡ của tôi, bất cứ điều gì tôi có thể làm được, thì hãy nhớ tôi vẫn ở trong thành phố này.
Số phận quả thật rất kì lạ. Tôi không thích Ramona, chị ta không ưa tôi. Thế mà cuối cùng chị ta lại là người duy nhất tiễn tôi tới tận sảnh tầng trệt để gọi taxi đi về. Vứt đồ lên băng ghế sau của taxi, tôi quay người nói với Ramona.
- Này chị, thực ra Jim chưa có bạn gái đâu. Tôi tính chọc chị nên bịa ra vậy thôi. À mà, thực ra thì nếu chị cứ dịu dàng như bây giờ và bớt ghê gớm như vài ngày trước, tôi nghĩ Jim chắc chắn sẽ thích chị. Tôi nói rất thật lòng. Chào chị!
***
Ngoài những buổi sáng cùng Jan đến bệnh viện theo đúng kế hoạch điều trị, tôi chỉ ngồi nghe nhạc, viết sách và cùng Jan xem phim. Bây giờ, Jan đang ở trong phòng bệnh, tôi chờ bên ngoài. Ipod chỉ chạy một bài duy nhất “Story of my life”. Suốt nhiều ngày trời, tôi nghe đi nghe lại bài này những lúc ở một mình, có lúc rơi cả nước mắt. Chẳng có nguyên cớ nào rõ rệt.
Chiếc mũ lưỡi trai của Jan được đặt trên ghế ngồi bên cạnh. Chiếc mũ màu vàng. Jan thích những gam màu trầm, nhưng luôn đồng ý đội và mặc những món đồ sặc sỡ mà tôi mua. Những gam màu sáng thường khiến tâm trạng người ta tốt hơn, nhưng đôi khi mọi nỗ lực đều không mang lại kết quả.
Một người bước đến, cầm chiếc mũ lên và ngồi vào vị trí đó. Tôi ngước mắt lên trời, mím môi để nước mắt chảy vào trong. Ông bác sĩ mặc áo trắng chừng như đã nhận ra điều đó nhưng cố lờ đi, ông đặt tay lên đầu gối tôi, vỗ nhè nhẹ.
- Cậu ta dũng cảm một, cô phải dũng cảm mười. Đừng khóc, cô gái dịu dàng!
Hình ảnh về một ngày tháng Năm, chúng tôi nằm chơ vơ giữa mùa hè mà đọc cho nhau những vần thơ của James Joyce bất chợt dội về. Tôi gật nhẹ cảm ơn.
- Tôi làm bác sĩ hơn hai mươi năm nay, nhưng mỗi ngày đến viện vẫn là một trận chiến. Tôi phải chiến đấu với bản thân mình để có đủ can đảm nói với người bệnh họ đã bị ung thư. Nhiều người hoang mang, nhiều người lo sợ... Tất cả những điều ấy ám ảnh chúng tôi, cả trong những bữa ăn, giấc ngủ. Nhưng chúng ta đã không từ bỏ, hi vọng những người bệnh cũng sẽ không đầu hàng.
- Vâng! - Chúng tôi sẽ không đầu hàng, dù cuộc đời có đối xử với chúng tôi cay nghiệt đến mức nào.
Một lúc sau khi ông bác sĩ đứng lên và biến mất nơi cuối hành lang, Jan bước ra, đôi môi trắng bệch mỉm cười. Jan choàng tay qua vai tôi, lên xe bus về nhà.
Cuộc sống chỉ có Jan thực sự rất dễ chịu. Tôi không phải đến trường, trừ những lúc gặp giáo sư. Tôi không phải gặp ai cả, trừ những lúc ra phố mua hàng hoặc cùng Jan đến bệnh viện. Chúng tôi có những buổi chiều dài thườn thượt, để cơ thể mình thảnh thơi trôi đi trong tiếng nhạc, chẳng cần lo nghĩ đắn đo gì. Những buổi tối lười biếng, sau bữa ăn chúng tôi ngâm mình trong làn nước tắm thơm mùi cỏ khô, để hương thơm bay lơ lửng trong phòng. Sáng tỉnh giấc, thấy sợi tóc mềm cọ vào da thịt, lại nghe tim mình bình yên. Hạnh phúc vốn dĩ ở ngay đây rồi, đâu phải kiếm tìm đâu xa.
Một buổi chiều, khi tôi từ trường về nhà, đã thấy trên bàn có một hộp bánh chiffon trà xanh. Tôi không thích bánh ga tô mà mê chiffon hơn. Bánh xôm xốp, tan khe khẽ trong miệng, cảm giác như ăn cả một ngọn đồi trà xanh phấp phới gió. Jan đưa tay giúp tôi lau kem bánh lem ở khóe môi.
- Sao tự dưng lại mua bánh?
- Hôm nay sinh nhật em mà. Em không thích thổi nến nên anh chỉ dặn người ta gói bánh ngọt thôi!
Miếng bánh nghẹn lại. Tôi thậm chí đã không nhớ sinh nhật mình. Một tháng Sáu với quá nhiều biến cố, chúng tôi bị cuốn đi với biết bao lo toan muốn tránh nhưng không được. Bánh cứ tan đều trong miệng. Tôi uống một ngụm trà. Lại nhớ mùa đông năm trước bay về từ Paris cũng được Jan pha trà cho uống như thế này. Mùa gối mùa nhưng Jan vẫn ở đây, tôi vẫn ở đây, cạnh bên nhau. Tôi nên biết ơn những điều ấy, song nước mắt lại vô thức chảy ra.
Thời gian trôi qua nhanh quá. Mới ngày nào tôi còn làm bộ làm tịch chê mùa đông xứ này kéo dài mãi chẳng chịu kết thúc. Thế mà giờ đã mùa hè, mà còn là những ngày cuối tháng Sáu. Chẳng còn nhiều nữa những tuần nắng vàng ruộm lối chúng tôi đi về.
Jan ngồi sát lại, hôn lên những giọt nước mắt của tôi, hôn lên trán tôi.
- Đồ ngốc này! Tốn bao nhiêu công đào tạo em trở nên mạnh mẽ mà giờ chút chút lại rơi nước mắt thế này đây!
***
Hồi mới sang, đôi lúc trên đường, tôi bắt gặp những chàng trai địa phương thò đầu ra khỏi cửa sổ ô tô, huýt sáo inh ỏi và hướng về phía tôi.
- Hey Chinese(1)!
Rồi ở lớp, đám sinh viên từ các nước khác, thậm chí bao gồm cả nước chủ nhà Ireland cũng không biết Việt Nam nằm ở xó xỉnh nào trên bản đồ thế giới. Gã trai người Trung Quốc đưa ra minh họa đơn giản bằng cách vẽ một con gà trống lên bảng rồi chỉ xuống dưới góc bảng.
- Việt Nam là chú gà con nằm ở đây này!
Rất ít người nghe đến tên Việt Nam, hoặc nếu có thì chỉ là thông tin về những cuộc chiến tranh. Các giáo sư nhìn tôi như một đứa học trò kém cỏi đến từ một đất nước đang phát triển nên tri thức cũng nghiễm nhiên được công nhận ở trình độ “đang phát triển”. Mà, “đang phát triển”, có bao giờ sánh ngang hàng được với “phát triển” đâu.
- Họ không biết thì giới thiệu cho họ biết. Em cứ im lặng như thế, sau này em về nước, có thể chẳng ai nhớ từng có một sinh viên Việt Nam theo học ở đây đâu!
Jan còn bảo những thói quen hình thành ở đây sẽ theo tôi trong suốt phần đời còn lại, nên tôi tuyệt đối không được để mình yếu đuối, không được để người khác bắt nạt.
- Séc là một nước thuộc châu Âu, nhưng lại là Đông Âu chứ không phải Tây Âu phát triển như Anh, Pháp, Đức... Vài gã cùng lớp còn không ngần ngại châm chọc dân Đông Âu bọn anh chỉ biết chơi không biết học. Nếu cứ nghe những gì chúng nó nói, chắc anh tự ti mà xách vali về nước rồi.
Nhưng Jan đã không về nước. Bảng thành tích học tập của Jan khiến tất thảy lũ bạn cùng lớp phải ngưỡng mộ. Công việc ở một công ty lớn trong khu vực mang lại mức lương không tệ. Jan nói: “Anh làm được, em nhất định sẽ làm được!”
Tôi chọn cách đeo tai nghe vô hình, không nghe thấy những điều ngớ ngẩn bọn bạn xấu tính bịa đặt ra. Tôi đã thôi không tự ti vào bản thân mình mà trở nên mạnh mẽ hơn. Sẽ có những lúc trong cuộc đời này, bạn nhận ra rằng chúng ta không thể làm gì khác ngoài thúc giục bản thân mình cố gắng tiến về phía trước. Tôi nhận ra mình đã gặp quá nhiều may mắn, may mắn vì đã gặp Jan, may mắn vì đã yêu Jan.
***
Những ngày đầu nghỉ làm, tôi hơi chới với. May mắn là cuộc sống nhanh chóng tự cân bằng. Bản thảo nhật kí về Cork dày thêm mỗi ngày. Hầu như trang nào cũng nhắc đến Jan. Tôi gần như không có nhu cầu gặp gỡ bạn bè, trừ những chiều thưa thớt cùng Jan về thăm Patricia và Maria. Thị trấn không có nhiều thay đổi. Những ngã rẽ từ bến xe bus về nhà vẫn thênh thang gió. Nhưng tôi đã không còn đi bộ một mình nữa mà luôn có Jan ở bên.
Sáng nay, tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn. Jan đã ngồi trên sofa, xem lại một chương trình truyền hình nào đó. Ngoài cửa sổ, chậu hoa vài bữa trước chúng tôi mua từ trong gian hàng của siêu thị bắt đầu vươn cao lá. Nền trời xanh mơ màng còn nắng như đang reo lên trên tấm chăn mềm in hình mặt biển.
Tôi phát hiện ra thú vui mới. Sau những giờ ở bệnh viện, chúng tôi cầm máy ảnh và đi bộ bến Union, rồi vòng ra phố Angelsea, ngồi uống cà phê ở Copley để ngắm những chiếc máy bay lướt ngang bầu trời, bỏ lại phía sau những vệt khói màu trắng đục. Có hôm, chúng tôi đi lạc đến tối mới tìm được đường về. Nhưng chẳng có gì đáng để than phiền.
Những lúc ngồi đọc báo trong khi tôi cặm cụi viết bài gửi về Việt Nam, Jan thường ngó đầu hỏi tôi đang viết gì thế, có nhắc đến anh không. Thảng hoặc, chúng tôi nói về tương lai. Thoát khỏi guồng máy công việc và học hành dường như là một cơ hội tốt để chúng tôi mơ mộng về những tháng ngày đang chờ mình ở phía trước. Jan dạy tôi một chút tiếng Séc, tôi dạy Jan vài câu tiếng Việt.
- Sau này, về Việt Nam, anh cứ xì xồ tiếng Anh, bố mẹ em không hiểu là sẽ cầm chổi hốt anh ra khỏi nhà luôn đó!
- Chứ em để làm gì? Em không đứng ra giúp anh phiên dịch hả? - Jan tròn mắt hỏi.
- Nếu thế, bố mẹ em sẽ nghĩ anh là gã xe ôm nào đó em mang về cho bố mẹ xem mặt để không bị giục cưới nữa. Không được, không được! - Tôi lắc đầu quầy quậy.
- Sao lại giục cưới? Em mới hai mươi tư mà, đúng không? Này, đừng nói với anh là em ăn gian tuổi nhé?
- Anh nghĩ cái gì thế hả? - Tôi cốc nhẹ vào mũi Jan - Em hai mươi tư, nhưng ở Việt Nam, nhiều bạn nữ bằng tuổi em đã chồng con cả rồi!
- Như em được tính là... ế hả? - Jan đặt câu hỏi thận trọng, len lén nhìn tôi.
- A! - Tôi chun mũi - Anh muốn đấm nhau hả?
- Anh thuộc mẫu người yêu chuộng hòa bình nên không thích đánh nhau. Nhưng, trước khi đầu hàng, anh chỉ muốn phát biểu một câu cảm thán như thế này: Chắc anh vớ phải hàng tồn kho rồi!
Chúng tôi thường có rất nhiều chuyện để nói với nhau như thế, bàn nhiều về những dự định sau khi Jan điều trị thành công. Có thể, Jan sẽ tiếp tục chương trình học đang bảo lưu ở trường. Có thể tôi sẽ ở lại thành phố, xin việc và chờ Jan. Cũng có thể, chúng tôi sẽ chuyển đến một thành phố khác. Dẫu sao, Jan cũng không nhất thiết phải cần đến tấm bằng thạc sĩ mới có thể xin được việc.
***
Thứ Bảy, sau khi kiểm tra tổng quan ở bệnh viện, chúng tôi lên tàu đi Cobh chơi. Jan muốn đi, dù hơi mệt. Tôi nắm tay Jan không rời. Từ tuần trước, Jan đã phải mang khẩu trang ở bất kì đâu.
Cobh là một thị trấn nhỏ thuộc địa phần của Cork. Cảng biển của Cobh là cảng cuối cùng Titanic ghé trước khi gặp nạn trên vùng tây bắc Đại Tây Dương. Ở đây có một bảo tàng trưng bày những món đồ, thông tin liên quan đến vụ đắm tàu huyền thoại. Không mấy hứng thú với con tàu này, chúng tôi đi bộ vào trong thị trấn, ngắm những ngôi nhà có kích cỡ bằng nhau được sơn khéo léo bằng một gam màu sáng. Đặc biệt, những con đường ở đây thường là dốc lên, những ngôi nhà cũng vì thế cần được xây dựng rất công phu để đảm bảo tất cả những mái nhà đều ngang bằng nhau, tạo thành một đường dốc lên ở trên cao, song song với mặt đường.
Vùng biển này thực sự rất yên tĩnh. Những chiếc tàu, thuyền nằm im lìm trong bến. Vài người dân dắt chó đi dạo trong công viên. Tiếng chuông và Thánh ca vang ra từ nhà thờ gần đó tạo nên một không gian rất riêng, cảm giác thư thái vô cùng.
- Sau khi tốt nghiệp, bọn mình sẽ đi làm và tiết kiệm tiền mua hai vé du lịch trên du thuyền! Em bơi rất kém nhưng em thích cảm giác tỉnh dậy và phát hiện ra mình đang ngủ trên dập dềnh sóng nước.
- Về học bơi trước đi đã! Anh sẽ không cứu em đâu! - Jan thều thào.
- Anh muốn em chết đuối để anh yêu người khác hả? - Tôi vờ cau mày.
- Chính xác!
- Thế thì, em vẫn sẽ mua hai vé nhưng em sẽ kiếm một anh chàng khác đi cùng, khỏi cần anh nữa!
- Anh chàng đó không biết chọc cho em cười đâu, ngốc ạ!
- Nhưng anh ta cũng không chọc tức em như anh, đồ hư đốn! - Tôi mắng Jan.
Trước đây, những lúc như thế này, Jan thường ôm ghì lấy tôi, bắt tôi lên tiếng chịu thua, xin lỗi rồi mới buông ra. Bây giờ, những lúc như thế này, Jan chỉ cười và ừ một tiếng rất khẽ.
Chúng tôi bắt tàu trở lại thành phố. Tivi trên tàu đang chiếu bản tin chiều. Một vụ tai nạn giao thông xảy ra ở vòng xuyến gần N1. Không ai bị thương quá nghiêm trọng. Nguyên nhân ban đầu được xác định do một trong hai người cầm lái là người nước ngoài, không quen lái xe bên trái nên đã lúng túng lúc vào cua và gây ra tai nạn. Tiếp đó là thông tin về cuộc biểu tình của những người đồng tính...
- Điện thoại của em kìa! - Jan nhắc lúc tôi mải nghe tin mà không để ý điện thoại reo.
- A lô, An nghe! - Tôi nhấc máy.
Thông tin đầu dây bên kia đưa ra khiến tôi chết sững. Kết quả kiểm tra cho thấy tình hình của Jan đang dần xấu đi. Khả năng nhiễm trùng của Jan đang tăng cao. Jan cần nhập viện để theo dõi và phẫu thuật ngay khi có thể. Jan vẫn đang nhìn ra ngoài trời. Bầu trời xam xám âm u, không còn chút nắng ấm áp. Tôi giấu nhẹm điện thoại vào túi áo khoác, nắm tay Jan và tiếp tục nghe tin tức trên tivi.
Sáng mai, chúng tôi sẽ nhập viện. Đâu cần phải quan trọng hóa giờ phút này.
Chương trình dự báo thời tiết trên tivi thông báo ngày mai trời sẽ nắng ấm, người dẫn chương trình đã không quên chúc khán giả một ngày Chủ nhật thật nhiều niềm vui.