Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Painted Veil
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
àng xuống xe kéo ở đại lộ Victoria và trèo một con đường dốc nhỏ để đến chỗ hiệu buôn. Nàng thơ thẩn một lát trước cửa hiệu làm như chú ý đến mớ hàng bày lổn ngổn bên trong, nhưng anh bán hàng trẻ tuổi đang ngồi chờ khách đã nhận ngay ra nàng và toét miệng cười một cái cười đồng lõa. Hắn chỏ vào trong nói mấy câu tiếng Tàu; lão chủ hiệu, lùn tịt và béo tròn mặc chiếc áo dài đen, chạy ra chào Kitty. Nàng hối hả bước vào.
- Ông Charlie chưa đến. Bà lên phòng?
Nàng đi ra tận phía sau, bước lên chiếc cầu thanh ọp ẹp. Lão chủ theo sau và mở cửa phòng. Một mùi thuốc phiện còn sót lại trộn lẫn với mớ không khí ngột ngạt. Nàng ngồi ghé xuống một chiếc rương bằng gỗ trầm hương.
Một lát sau có tiếng chân bước nặng nề làm các bậc thang kêu răng rắc. Charlie bước vào và khép cửa lại. Nét mặt chàng cau có nhưng khi trông thấy Kitty chàng lại mỉm cười rất có duyên. Chàng ôm nàng vào lòng và hôn lên môi nàng.
- Nào! Có việc gì khiến em lo ngại?
Nàng dịu dàng đáp:
- Chỉ trông thấy anh thôi, em cũng đã dễ chịu nhiều.
Chàng ngồi xuống giường và châm một điếu thuốc lá:
- Hôm nay trông em có vẻ ủ rũ.
- Cũng không lạ lắm vì suốt đêm qua em không chợp được mắt.
Charlie nhìn nàng. Chàng vẫn mỉm cười nhưng cái cười có hơi ngượng ngạo. Kitty tưởng bắt gặp một vẻ thắc thỏm trong hai mắt của chàng. Nàng nói:
- Anh ấy biết rồi.
Một giây trôi qua, Charlie hỏi:
- Anh ta nói những gì?
- Không nói gì cả.
Chàng nhìn nàng, dò xét:
- Như thế, em vin vào đâu để cho là anh ta đã biết?
- Vào nhiều thứ. Thái độ của anh ấy, giọng nói của anh ấy  vào bữa ăn chiều.
- Anh ta ra vẻ khó chịu?
- Không, trái lại rất lịch sự. Có điều, là kể từ lúc lấy nhau đến giờ, hôm ấy là lần đầu tiên anh ấy không hôn em trước khi đi ngủ.
Nàng cúi nhìn xuống. Charlie có hiểu gì không? Mỗi tối Walter vẫn ôm nàng, hai môi gắn chặt vào hai môi nàng đến không rời nhau ra nữa và toàn thân Walter run lên vì cái hôn ấy…
- Theo em, thì tại sao anh ta không nói gì cả?
- Em không biết.
Im lặng. Kitty ngồi trên chiếc giường gỗ không nhúc nhích, lo ngại nhìn Kitty: một nếp nhăn hằn rõ giữa đôi lông mày, chàng có vẻ bực dọc. Hai mép chàng trễ xuống.
Nhưng bỗng chàng ngửng đầu lên, mắt long lanh vui vẻ:
- Anh đang tự hỏi xem anh ta sẽ nói hay không?
Nàng không trả lời, thái độ Charlie thật khó hiểu.
- Vả lại anh ta nào phải là kẻ đầu tiên, trước anh ta đã có vô khối những anh chồng bắt buộc phải làm ngơ như thế. Xé to chuyện ra ư? Để làm gì? Nếu định xé to chuyện thì anh ta đã xông vào trong phòng ngay từ lúc ấy rồi. Gặp những trường hợp này anh chồng chỉ còn cách duy nhất để giữ thể diện là làm như chẳng biết gì. Walter sẽ theo cách ấy. Em muốn cuộc bao nhiêu anh cũng cuộc.
Càng nói Charlie càng hăng hái. Đôi mắt xanh biếc của chàng sáng lên, chàng lại vô tư lự và vui vẻ như những lúc thường. Cứ nhìn thấy cái dáng điệu tự tin đó của chàng người ta cũng thấy yên tâm lắm.
- Có Trời chứng cho anh, anh không bao giờ có ý định nói xấu Walter một điều gì, nhưng một ông bác sĩ vi trùng học, tính kỹ lại, chỉ là người không đáng kể. Theo anh biết, thì đến lúc ông Simons về hưu, anh sẽ được thay chân ông ta để làm tham sự bộ hải ngoại. Walter nên liều liệu mà đối xử với anh. Cũng như tất cả mọi người, anh ta cần nghĩ đến đời sống hàng ngày trước hết. Có bao giờ bộ hải ngoại lại sẵn sàng nâng đỡ một kẻ có dính líu đến một vụ tai tiếng không nào? Em tin anh, nếu im lặng, Walter sẽ có lợi, trái lại nếu làm to chuyện thì sẽ có nhiều cái hại xảy đến cho anh ta ngay.
Kitty có vẻ lúng túng. Walter rụt rè thật đấy. Vì sợ gây ra tai tiếng, vì sợ bị dư luận gièm pha, Walter có thể do dự, nhưng đến cái chuyện vì nghĩ đến tư lợi mà Walter bằng lòng chịu nhũn thì thật tình là Kitty không tin được. Có thể là nàng hiểu lầm về Walter, nhưng Charlie thì Charlie quả thật không hiểu một tí gì về Walter cả.
- Anh quên là Walter yêu em lắm hay sao?
Trước câu hỏi đó Charlie nở một nụ cười tinh quái, nụ cười mà Kitty không sao cưỡng lại. Nàng tiếp:
- Có đúng không? Nhưng em chắc anh lại sắp sửa nói một câu trâng tráo.
- Em nên biết là đàn bà họ vẫn có cái ảo tưởng về quyền hạn thu phục đàn ông của họ.
Lần thứ nhứt nàng cười, bị lây cái tính quá vô tư lự của Charlie:
- Anh táo tợn thật!
- Em có để ý là bây giờ em không còn chiều chuộng Walter nữa không? Có lẽ anh ta cũng không mê đắm em như trước kia đâu.
- Dù sao em cũng biết anh khác hẳn Walter, em sẽ không bao giờ dám có ảo vọng.
- À, nếu thế thì em lầm.
Được nghe Charlie nói như thế nàng sung sướng làm sao! Nàng tin tưởng ở tình yêu của chàng và cảm thấy ấm áp cả cõi lòng. Nói dứt câu Charlie đứng lên đến ngồi cạnh nàng trên chiếc rương và choàng tay ôm ngang lưng nàng.
Chàng kết luận:
- Em đừng lo lắng nữa. Anh hứa với em là sẽ chẳng có gì để em phải e ngại cả. Anh chắc chắn là Walter sẽ im. Những chuyện như thế, em cũng biết, rất khó mà đưa ra bằng chứng. Em bảo là Walter yêu em. Như thế thì Walter có lẽ cũng không muốn để mất em mãi mãi. Thí dụ em là vợ anh thì có lẽ anh cũng sẽ chịu đựng mọi thứ để khỏi phải đi đến sự đổ vỡ. Anh thề với em như thế.
Nàng nép sát vào chàng. Sự đụng chạm với Charlie làm thân thể nàng không còn kềm chế được. Tình yêu của nàng gần giống như sự khổ hình. Những lời nói vừa rồi đã chạm vào tâm não nàng. Biết đâu Walter sẽ chẳng nhịn nhục tất cả để giữ nàng lại? Nàng hiểu tình cảnh đó của Walter: đó cũng là tình cảnh của nàng đối với Charlie hiện giờ. Nàng hãnh diện, nhưng cảm thấy khinh rẻ người đàn ông đã có thể yêu một cách đớn hèn như thế.
Nàng âu yếm bá cổ Charlie:
- Anh giỏi thật! Cách đây mấy phút em sợ đến run bắn cả người, thế mà bây giờ em lại nhìn thấy mọi vật tươi vui như cũ.
Chàng áp mặt nàng trong hai bàn tay và hôn lên môi nàng:
- Em!
- Anh là nguồn an ủi của em.
- Chẳng có gì phải sợ cả. Anh sẽ bảo vệ em. Anh không phải là kẻ hèn nhát bỏ rơi em đâu.
Kitty quên hết các nỗi lo âu. Trong lúc hoảng hốt nàng đã hối tiếc đã có những dự tính về tương lai. Bây giờ thì gần như là nàng cầu mong sao cho Walter đòi ly dị.
Nàng nói:
- Em biết là em có thể trông cậy nơi anh.
- Hẳn phải thế.
- Anh còn phải đi ăn nữa chứ!
- Bây giờ thì không phải là lúc để nói đến ăn.
Chàng kéo nàng gần vào mình hơn nữa, ôm chặt nàng thêm. Môi chàng tìm môi Kitty.
- Ồ, thôi anh! Để em về.
- Không về được.
Nàng cười khẽ, cái cười yêu đương sung sướng và thành công. Hai mắt Charlie mở to ra, thèm muốn. Chàng nâng nàng đứng lên, vẫn ôm nàng sát vào mình, rồi khóa cửa lại.
Bức Bình Phong Bức Bình Phong - W. Somerset Maugham Bức Bình Phong