Nguyên tác: The Lost Symbol
Số lần đọc/download: 15055 / 1007
Cập nhật: 2018-08-03 13:40:31 +0700
Chương 10
R
obert Langdon đã từng vào Nhà tròn Điện Capitol nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên phải chạy cuống lên thế này. Khi phóng qua cửa phía bắc. anh thấy một nhóm du khách túm tụm ở giữa phòng. Một cậu bé con đang gào khóc, bố mẹ cậu ta gắng sức vỗ về. Những người khác xúm xít xung quanh, vài nhân viên an ninh thì nỗ lực vãn hồi trật tự.
- Gã rút nó ra khỏi cái băng đeo của gã - ai đó nhớn nhác nói - và vứt lại đó!
Khi tới gần, Langdon hướng ngay ánh nhìn vào thứ đang khiến tất cả chấn động. Phải công nhận, vật nằm trên sàn Điện Capitol kia rất vặt vãnh, nhưng sự hiện diện của nó không làm người ta kêu thét lên mới là lạ.
Kẻ nào đó đã bỏ lại một bàn tay hình nộm trong Nhà tròn.
Langdon đã nhìn thấy loại dụng cụ ấy rất nhiều lần. Khoa Nghệ thuật của trường Harvard có hàng chục cái như thế - những người mẫu nhựa với kích cỡ thật để các nghệ sĩ điêu khắc và hội hoạ sử dụng làm minh hoạ cho các biểu hiện phức tạp nhất của con người, thật lạ là biểu hiện ấy không phải ở gương mặt mà là ở bàn tay.
Những bàn tay hình nộm, hay tay nộm như cách gọi của một số người, có đủ khớp để giúp nghệ sĩ tạo dáng bất kỳ động tác nào theo mong muốn, chẳng hạn ngón giữa chọc thẳng lên không trung là kiểu bọn sinh viên non nớt thường nghịch. Tuy nhiên, tư thế của bàn tay này là ngón trỏ và ngón cái chĩa lên trần nhà.
Khi tới gần hơn, Langdon nhận ra cái tay nộm rất bất bình thường. Bề mặt nó không nhẵn nhụi như đa số những bàn tay nhựa cùng loại. Thay vào đó, bề mặt ấy lấm tấm và hơi nhăn nhúm, trông gần như là…
Da thật
Langdon khựng lại.
Rồi anh nhìn thấy máu. Chúa ơi!
Bàn tay cụt kia bị xiên lên một cái đế gỗ có đóng đinh để dựng đứng được. Langdon thấy nôn nao cả người. Anh nhích lại gần hơn, gần như ngợp thở, giờ thì nhận ra ở đầu ngón cái và ngón trỏ điểm những hình xăm nhỏ xíu. Tuy nhiên, anh không bận tâm nhiều đến mấy đường nét ấy. mọi sự chú ý lập tức bị hút vào chiếc nhẫn vàng quen thuộc ở ngón tay thứ tư.
Không!
Langdon giật nảy mình. Trời đất dường như chao đảo, anh nhận ra bàn tay bị cắt cụt đó là bàn tay phải của Peter Solomon.