Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Chiếc Hang
hông để ý đến tiếng kêu cảnh báo của Fflewddur, Taran nhảy xuống cái hố và trượt qua một đám rễ cây đứt. Chiếc hố rộng ra một chút rồi dốc thẳng xuống. Cất tiếng gọi chàng ca sĩ thả xuống một đoạn dây leo, cậu để cho mình rơi tự do rồi bò dậy và cố sức nhấc Rhun lên, cậu ta đã bất tỉnh với một vết rách bên thái dương đang chảy máu ròng ròng.
Đầu sợi dây leo đang lơ lửng phía trên cậu. Taran túm lấy nó và buộc nó thật chặt dưới cánh tay chàng hoàng tử rồi gọi Fflewddur và Gurgi lôi cậu ta lên. Sợi dây kéo thẳng, căng ra, rồi bật đứt. Đất đá rơi rào rào xuống từ mép hố.
“Cẩn thận!” Taran kêu lên. “Mặt đất đang sụp xuống đấy.”
“E là cậu nói đúng.” Fflewddut gào lên đáp lại. “Trong trường hợp đó thì tôi nghĩ là chúng tôi nên giúp cậu một tay từ dưới lên.”
Taran nhìn thấy đế giày của Fflewddur đang lao về phía mình. Chàng ca sĩ nhảy xuống với một tiếng kêu bật ra trong họng, và Gurgi, với bộ lông trông như thể đả quét theo gần hết chỗ đất trong cái hố, lăn theo sau anh ta.
Mi mắt hoàng tử Rhun khẽ chớp chớp rồi mở ra. “Chào, chào!” cậu ta lẩm bẩm. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mấy cái rễ ấy mọc mới sâu làm sao!”
“Hẳn đất dọc bờ sông đã bị xói mòn.” Taran nói. “Khi anh cố nhổ cụm cây lên, sức nặng và lực kéo đã làm cái hố này sụt xuống. Đừng sợ,” cậu vội vã nói thêm, “chúng tôi sẽ kéo anh lên ngay thôi. Hãy giúp chúng tôi lật anh sang bên. Anh cử động được chứ?”
Chàng hoàng tử gật đầu, nghiến chặt răng và với nhóm bạn đẩy phía sau, bắt đầu trèo lên vách hố một cách khó nhọc. Nhưng chưa bò được nửa đường thì cậu ta tuột tay. Taran vội vàng chạy tới để đỡ cú ngã. Rhun hoảng hốt vớ lấy một rễ cây và treo lơ lửng trong không khí một lát.
Chiếc rễ đứt ra và Rhun lao thẳng xuống. Một bức tường đất rung chuyển ầm ầm trong khi chiếc hố sụp xuống quanh họ. Taran vội đưa tay lên chắn luồn đất đá đang tuôn xuống. Cậu bị đẩy ngã, mặt đất rạn nứt dưới chân cậu, tách ra và cậu quay tít rơi xuống một bóng tối hư vô.
Một cú sốc dữ dội khiến cậu choáng váng. Đất rơi đầy mũi và miệng cậu. Phổi như sắp nổ tung ra, cậu cố vật lộn thoát khỏi sức nặng đang đè cậu chết ngạt. Mải đến lúc đó cậu mới nhận ra là mình đã ngừng rơi. Đầu cậu vẫn còn quay cuồng, nhưng cậu vặn mình và bò ra khỏi đống đất đá. Cậu cố sức vùng dậy, và lại có thể thở trở lại.
Hổn hển và run rẩy, cậu nằm xoài ra trên lớp đá dốc thoai thoải, trong bóng tối đen đặc đến nỗi như đang bóp nghẹt cậu. Khi rốt cuộc cũng có đủ sức để ngẩng đầu lên, cậu cố gắng một cách vô ích để nhìn qua bóng tối đang tràn đầy trong mắt mình. Cậu cất tiếng gọi nhóm bạn, nhưng không có tiếng trả lời. Giọng cậu vang lên với một tiếng vọng trống rỗng nghe thật lạ. Tuyệt vọng, cậu lại gào lên một lần nữa.
“Chào, chào!” Một giọng khác kêu lên.
“Hoàng tử Rhun!” Taran gọi to. “Anh đang ở đâu vậy? Anh có sao không?”
“Tôi không biết.” chàng hoàng tử trả lời. “Nếu tôi có thể nhìn được rõ hơn thì tôi sẽ có thể trả lời anh tốt hơn.”
Nhổm dậy trên hai tay và đầu gối, Taran bò về phía trước. Những ngón tay mò mẫm của cậu chạm phải một đám lông bờm xờm, nó chuyện động và bật lên tiếng rên rỉ.
“Kinh khủng, ôi khinh khủng quá!” Gurgi than vãn. “Những rung chuyển và đổ vỡ ầm ầm đã ném Gurgi vào bóng tối đáng sợ. Nó không nhìn thấy gì hết!”
“Ôi, Belin vĩ đại!” giọng Fflewddur vang lên trong bóng tối. “Tôi rất mừng khi nghe như vậy. Trong một lát, tôi đã tưởng là mình bị mù rồi chứ. Tôi thề là nhắm mắt lại tôi còn nhìn rõ hơn!”
Ra lệnh cho Gurgi bám lấy thắt lưng mình, Taran bò về phía giọng nói của chàng ca sĩ. Chẳng mất chốc, nhóm bạn đã lại tìm thấy nhau, và hoàng tử Rhun cũng xoay sở lê được đến chỗ họ.
“Fflewddur,” Taran lo lắng nói, “tôi e là vụ lở đất đã lấp kín cái hố lại rồi. Chúng ta có nên đào đường ra không?”
“Tôi không nghĩ là chuyện đào đường quan trọng bằng chuyện tìm đường đâu, nếu cậu hiểu ý tôi.” chàng ca sĩ trả lời. “Chúng ta có thể đào được qua đống đất ấy không thì... nói nhẹ nhàng nhất là không chắc chắn chút nào. Ngay cả một con chuột chũi có khi cũng gặp khó khăn, mặc dù tôi thì rất sẵn lòng thử xem sao. Một người họ Fflam không bao giờ nản lòng cả! Nhưng,” anh ta thêm vào, “khi không có ánh sáng soi đường thì có khi chúng ta sẽ phải mất cả ngày để tìm một vị trí đúng để đào.”
Taran gật đầu và nhíu mày. “Đúng vậy, ánh sáng với chúng ta cũng quý giá như không khí vậy.” Cậu quay sang Gurgi. “Hãy thử dùng những hòn đá lửa của mi xem. Ở đây chúng ta không có bùi nhùi, nhưng có thể dùng áo choàng để đón lấy những tia lửa, may ra có thể bùng lên được.” Cậu nghe thấy tiếng loạt xoạt và lục đục, như thể Gurgi đang tìm kiếm khắp người mình, và rồi một tiếng rền rĩ ảo não vang lên.
“Các viên đá lửa đã biến mất rồi!” Gurgi khóc than. “Gurgi khốn khổ không thể nhóm lên những đống lửa sáng rực nữa! Nó đã đánh mất chúng rồi, ôi đau đớn và khốn khổ biết bao! Gurgi sẽ tự mình đi tìm chúng.”
Taran khẽ vỗ lên vai con vật. “Hãy ở lại đây với chúng ta.” cậu nói. “Đối với ta mang sống của ngươi quý giá hơn những viên đá lửa nhiều. Chúng ta sẽ tìm cách khác. Khoan đã!” cậu kêu lên. “Quả cầu của Eilonwy! Giá mà nó toả sáng cho chúng ta nhỉ!”
Cậu vội thọc tay vào áo và lôi quả cầu ra. Cậu ôm nó trong hai bàn tay một hồi lâu, chỉ sợ sẽ bị thất vọng khi quả cầu không toả sáng được.
Cậu nín thở và chầm chậm buông một bên tay ra. Quả cầu vàng nằm trong tay cậu; cậu có thể cảm thấy bề mặt nhẵn mịn lành lạnh của nó và sức nặng của nó, mà không hiểu sao lại như không nặng chút nào. Cậu cảm thấy cặp mắt của những người bạn đồng hành đang dồn vào mình và có thể đoán được cái nhìn đầy hy vọng của họ. Nhưng bóng tối chỉ đè nặng lên họ ngột ngạt hơn bao giờ hết. Quả cầu không le lói lên một tia sáng nào.
“Tôi không thể làm được.” Taran lẩm bẩm. “Tôi e là một tên Phụ - Chăn lợn thì không có quyền điều khiển một vật đẹp đẽ và thần diệu đến thế.”
“Tôi có thử thì cũng chẳng ích gì.” Hoàng tử Rhun nói. “Tôi biết là tôi không thể khiến nó hoạt động được. Lần đầu tiên tôi cầm nó, nó đã vụt tắt ngay khi tay tôi chạm vào. Thật kỳ lạ! Công chúa Eilonwy có thể thắp sáng nó một cách dễ dàng làm sao.”
Taran dò dẫm bò về phía Fflewddur và đặt quả cầu vào tay anh ta. “Anh biết rõ mọi tri thức của các ca sĩ và mọi phép thuật,” cậu nói. “có lẽ nó sẽ nghe theo lời anh. Hãy thử đi, Fflewddur. Tính mạng của chúng ta phụ thuộc vào nó.”
“Ờ, thôi được.” Fflewddur đáp. “Tôi phải thú nhận là tôi không thành thạo những chuyện này lắm. Tri thức thật sự của các ca sĩ thì, thật đáng tiếc, luôn vượt hơn tầm hiểu biết của tôi một chút. Có quá nhiều thứ phải biết và tôi không thể nhét thêm và một hai điều nữa vào đầu mình được. Nhưng một người họ Fflam luôn quyết tâm!”
Một thoáng trôi qua, rồi Taran nghe thấy Fflewddur thở dài chán nản. “Không thể làm gì được.” Chàng ca sĩ lẩm bẩm. “Tôi thậm chí còn thử gõ nó xuống đất nữa, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Đây, hãy để anh bạn Gurgi của chúng ta thử xem sao.”
“Đau khổ làm sao!” Gurgi kêu lên sau khi đã nhận lấy quả cầu từ chàng ca sĩ và cầm nó trong tay một hồi lâu. “Ngay cả khi van xin và siết chặt, ngay cả khi đập và gõ, Gurgi khốn khổ cũng không thể đem đến những tia sáng vàng rực rỡ được!”
“Một người họ Fflam thì không bao giờ tuyệt vọng!” Fflewddur kêu lên. “Nhưng,” anh ta ủ rũ nói thêm, “tôi đã bắt đầu nhanh chóng tin rằng cái hố này sẽ là mồ chôn chúng ta, thậm chí còn không có lấy một tấm bia tử tế để đánh dấu nữa. Một người họ Fflam luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng đây quả là một tình cảnh khiến người ta nhụt chí, cho dù nhìn theo cách nào đi nữa.”
Gurgi lẳng lặng trả quả cầu lại cho Taran, và với trái tim nặng trĩu, cậu lại khum bàn tay ôm lấy nó. Giờ cậu cầm nó với một lòng mong mỏi thiết tha và ý nghỉ của cậu chuyển từ cảnh ngộ khốn cùng của họ sang Eilonwy. Cậu nhìn thấy khuôn mặt cô và lại nghe tiếng cười vui vẻ của cô vang lên trong trẻo hơn cả tiếng đàn hạc của Fflewddur. Cậu mỉm cười, ngay cả khi nhớ lại những lời huyên thuyên và tiếng gắt gỏng của cô.
Taran toan nhét quả cầu lại vào trong áo, nhưng bỗng dừng phắt lại và nhìn chằm chằm vào tay mình. Một tia sáng đã bắt đầu le lói trong lòng quả cầu. Trong khi cậu nhìn, không dám thở nữa, thì nó từ từ lớn lên và toả sáng lấp lánh.
Taran đứng phắt dậy, kêu lên một tiếng không phải đắc thắng mà là kinh ngạc. Những tia sáng vàng rực toả ra quanh cậu, yếu ớt nhưng đều đặn. Run rẩy, cậu giơ quả cầu lên cao quá đầu.
“Cậu chủ nhân từ đã cứu chúng ta!” Gurgi reo lên. “Phải, phải! Cậu ấy đã kéo chúng ta ra khỏi cảnh tăm tối! Vui sướng và hạnh phúc biết bao! Bóng tối đáng sợ đã biến mất! Gurgi lại có thể nhìn được rồi!”
“Thật đáng ngạc nhiên!” Hoàng tử Rhun kêu lên. “Kỳ lạ quá! Nhìn cái hang này xem! Tôi không hề biết là ở Mona lại có chỗ như thế này!”
Taran lại kinh ngạc kêu lên. Mãi đến lúc này, cậu vẫn nghĩ là họ đã rơi vào cái gì đó tựa như một cái hang rộng. Nhưng ánh sáng từ quả cầu cho thấy thực ra họ đang ở bên mép một cái động khổng lồ. Nó trải dài trước mặt họ như một cánh rừng sau cơn bão tuyết. Hàng hàng cột đá nhô lên như những thân cây và uốn cong lại trên trần hang, nơi thạch nhũ lòng thòng rũ xuống. Dọc theo hai bên vách hang tối đen, những vỉa đá đồ sộ nhô ra như những cây táo gai đang ra hoa và lóng lánh phản chiếu lại ánh sáng từ quả cầu. Những dải màu đỏ thắm và xanh biết xoắn xuýt chạy qua những tảng đá dạ quang. Các phiến pha lê trắng uốn lượn theo vách hang xù xì, lấp lánh những dòng nước nhỏ. Vẫn còn một khúc hang khác nằm phía sau cái động này, và Taran nhìn thấy những hồ nước rộng, phẳng lì và sáng bóng như gương. Một vài cái hồ toả ra quầng sáng xanh lá cây lờ mờ, những cái khác lại toả ra màu xanh lơ nhạt.
“Chúng ta đã tìm thấy cái gì thế này?” Taran thì thào. “Liệu đây có phải là một phần vương quốc của người Mỹ Tộc không?”
Fflewddur lắc đầu. “Đúng là người Mỹ Tộc có hang động và đường hầm ở những nơi ta ít ngờ tới nhất, nhưng tôi nghĩ chỗ này không phải đâu. Nó hoàn toàn chẳng có dấu hiệu gì của sự sống cả.”
Gurgi không nói gì, chỉ nhìn quanh cái động với cặp mắt tròn xoe. Hoàng tử Rhun, với vẻ thích thú hiện trên nét mặt, bước tới trước. “Tôi phải nói là chuyện này quả rất đang sửng sốt!” Cậu nói. “Tôi sẽ phải kể lại cho cha tôi nghe về chỗ này, để xem ông có chịu mở cửa cho mọi người đến thưởng ngoạn không. Thật đáng tiếc nếu cứ để nó bị giấu kín như thế này.”
“Đây đúng là một nơi đẹp tuyệt vời.” Taran khẽ nói.
“Và là một nơi chết người đối với chúng ta.” Fflewddur đáp lại. “Một người họ Fflam luôn biết thưởng ngoạn cảnh đẹp – đó là một trong những cái lợi của việc làm ca sĩ lang thang – nhưng đó là từ... ờ... từ bên ngoài nhìn vào kia, nếu các bạn hiểu ý tôi, và tôi tin là chúng ta nên tìm cách thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.”
Nhóm bạn đi trở lại đường cũ cho đến chỗ đống đất lở đã vùi họ xuống. Đúng như Taran đã lo ngại, ánh sáng của quả cầu cho thấy cho dù có cố đào một đường hầm cũng vô ích, bởi vì những tảng đá to tướng đã lấp đầy cái hốc, chặn kín nó hoàn toàn. Trong khi hoàng tử Rhun ngồi trên một trong những tảng đá to trông như một cái bàn và Gurgi đang sục sạo trong chiếc túi đựng thức ăn của mình, thì Taran và Fflewddur vội vã bàn bạc với nhau.
“Chúng ta phải tìm ra một lối đi khác thôi.” Taran nói. “Giờ thì vua Rhuddlum và quân lính của người sẽ không thể nào bắt kịp Eilonwy được nữa. Chúng ta là những người duy nhất biết Magg đã đi về hướng nào.”
“Đúng là vậy,” Fflewddur rầu rĩ đáp. “Nhưng tôi e là điều ấy cũng sẽ ở lại đây với chúng ta thôi. Ngay cả Achren cũng không thể ném chúng ta vào nhà ngục nào chắc chắn hơn được.
Có thể có đường khác để đi vào và chui ra,” chàng ca sĩ nói tiếp. “nhưng ai biết được những cái động này trải dài bao xa. Ở dưới đất thì chúng có thể rất to – cho dù lối vào thì lại chẳng lớn hơn một cái lỗ chui vào hang thỏ.”
Mặc dù thế, họ vẫn nhất trí rằng không còn cách nào khác ngoài đi sâu hơn vào trong động và tìm đường dẫn lên mặt đất. Giữ cho chàng hoàng tử xứ Mona đi giữa cho an toàn, Taran và chàng ca sĩ lên đường xuyên qua cánh rừng đá, với Gurgi lóc cóc theo sau, tay bám chặt thắt lưng Taran.
Thình lình, hoàng tử Rhun bỗng khum tay lên miệng và lấy hết hơi gào lên. “Chào! Chào! Có ai ở đây không! Chào!”
“Rhun!” Taran kêu lên. “Im đi! Anh sẽ khiến chúng ta gặp nguy hiểm nhiều hơn đấy!”
“Tôi không nghĩ thế đâu!” Rhun ngây thơ trả lời. “Tôi nghĩ là tìm thấy một người hay một cái gì đó còn tốt hơn là chẳng thấy gì.”
“Và đem tính mạng của chúng ta ra đánh liều sao?” Taran vặn lại.
Cậu không đi tiếp cho đến khi những tiếng vọng ngưng lại. Không thấy có tiếng động gì khác vang lên giữa bốn vách hang, và Taran thận trọng ra hiệu cho nhóm bạn tiến lên phía trước.
Mặt đất dốc xuống và họ thấy mình đứng giữa những tảng đá như những chiếc răng kếch xù từ mặt đất nhô lên. Sâu hơn bên trong hang, mặt đất gồ lên lõm xuống thành những gợn sóng cao và những lòng chảo sâu, như thể cả đại dương đang nổi sóng đã bị hoá đá vậy. Một cái hang khác lại chứa đầy những đống đá đồ sộ và các mô đá cao có hình thù kỳ dị như những đám mây bất động.
Đến đó nhóm bạn mệt nhoài dừng lại nghỉ một lát, vì con đường đã hẹp lại và khó đi hơn. Không khí nặng nề ngột ngạt như hơi nước tù ở đầm lầy khiến họ lạnh buốt đến tận xương. Taran giục cả nhóm đi tiếp, nóng lòng muốn tìm thấy một lối đi dẫn lên trên, nhưng mỗi lúc cậu lại thêm lo sợ cuộc tìm kiếm sẽ kéo dài và hết sức gian khổ. Nhìn mặt chàng ca sĩ, Taran biết Fflewddur cũng có nỗi sợ như cậu.
“Này, có cái gì đó trông ngộ quá!” Rhun lên tiếng, chỉ vào một tảng đá.
Quả thực đó là một trong những hình thù kỳ quái nhất Taran đã nhìn thấy trong động. Nó trông giống như một quả trứng nhô một nửa ra khỏi tổ. Tảng đá ấy trắng, tròn nhẵn và hơi nhọn trên đỉnh, đây đó bám đầy địa y và cao gần bằng Taran. Cái đống mới thoạt nhìn trông như cái tổ chim thì là một mớ bù xù những sợi dài thô ráp màu bàng bạc, dường như chúng nằm trên mép một cái dốc dựng đứng.
“Lạ quá!” Rhun kêu lên, cậu ta cứ khăng khăng bước lại gần để nhìn cho kỹ. “Nó không phải là đá.” Cậu ta kinh ngạc quay sang nhóm bạn. “Thật không thể tin được, nhưng nó gần như là...”
Taran túm lấy Rhun vẫn còn đang sửng sốt và kéo giật cậu ta đột ngột đến nỗi chàng hoàng tử suýt nữa ngã chổng vó. Gurgi kinh hoàng thét lên. Hình thù nọ đang bắt đầu chuyển động.
Hai cặp mắt không có màu sắc gì rõ rệt hiện ra trên một khuôn mặt tái mét như cá chết; hai hàng lông mày lấp lánh những mẩu pha lê vụn; rêu mốc bám quanh đôi tai dài rộng và phủ lên bộ râu mọc dưới cái mũi to đùng.
Gươm tuốt trần cầm tay, nhóm bạn túm tụm lại với nhau tựa vào bức tường lởm chởm đá. Cái đầu khổng lồ từ từ ngẩng lân và Taran thấy nó lắc lư trên một cái cổ khẳng khiu. Một tiếng khùng khục vang lên trong họng sinh vật nọ trong khi nó gầm lên. “Lũ còi cọc kia! Hãy run rẩy trước ta đi! Run rẩy đi, ta ra lệnh cho các ngươi đấy! Ta là Glew! Ta là Glew!”
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr