Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Safe Harbour
Dịch giả: Thế Anh
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ào ngày đầu tiên của tuần cuối cùng họ ở Safe Harbour, Matt đã gọi cho Ophélie và mời cô cùng đi thuyền với mình vào một ngày nắng ấm. Hai ngày qua, bãi biển dày đặc sương mù. Mọi người cảm thấy thoải mái khi nắng lên. Giờ đây thời tiết đang chuyển mùa và dường như ngày hôm ấy là ngày nóng nhất trong năm. Pip và Ophélie cũng cảm thấy nóng nực vô cùng. Họ đã quyết định ăn trưa ở nhà. Khi Matt gọi cũng là lúc họ vừa ăn xong món bánh mì sandwich. Pip có vẻ mệt, cô bé đang nghĩ đến việc ra bãi biển gặp Matt nhưng trời quá nóng. Đây có lẽ là ngày đầu tiên cô bé không gặp anh. Cô bé cũng nghĩ trời quá nóng và Matt sẽ không ra ngoài vẽ tranh. Hôm nay là một ngày tuyệt vời để đi bơi hay lái thuyền, hệt như những gì Matt nói khi gọi cho Ophélie.
Matt nói: “Tôi đã có ý mời cô từ lâu. Trời quá nóng nên tôi nghĩ là mình sẽ chạy thuyền vào trưa nay. Cô có hứng thú đi thuyền cùng tôi không?”. Ý tưởng nghe có vẻ hay. Trời quá nóng và Ophélie không thể cứ ngồi mãi ở nhà hay ra bãi biển.
Gió đã bắt đầu thổi. Chính điều này làm Matt nảy sinh ý tưởng lái thuyền. Suốt cả ngày qua, anh đã ở nhà vẽ Pip theo trí nhớ của mình và thông qua bản phác họa mà anh vẽ ở bãi biển.
“Nghe tuyệt thật!”, Ophélie nói với vẻ phấn khởi. Cô vẫn chưa thấy chiếc thuyền của anh dù cô biết anh vô cùng thích nó. Anh cũng từng hứa mời cô đi thuyền trước khi cô và Pip rời khỏi nơi này. “Anh để chiếc thuyền ở đâu vậy?”.
“Tôi để nó chỗ bãi đậu thuyền riêng ở cái hồ nhỏ cạnh nhà. Chủ của chiếc hồ không ở đây và họ không ngại khi tôi để chiếc thuyền ở đó. Họ nói chiếc thuyền làm cho chỗ của họ thêm phần quyến rũ hơn. Năm ngoái họ đã đi Washington và đây là một nơi thật thuận tiện để tôi đỗ chiếc thuyền”. Matt cho Ophélie số điện thoại và bảo anh sẽ gặp cô trong mười phút. Ophélie nói cho Pip nghe những gì mình làm và cô ngạc nhiên khi thấy Pip có vẻ giận dữ.
Pip nói: “Mẹ ổn chứ? Nó an toàn không? Chiếc thuyền lớn cỡ nào?”. Khi nghe con hỏi thế, cô cảm thấy vô cùng xúc động. Mọi thứ dường như có vẻ xấu đi khi cô nổi giận về việc Pip mất tích ở bãi biển ngay vào những ngày đầu hè. Nhưng giờ đây họ đã ở bên nhau và sống với nhau rất hòa thuận. Sự nguy hiểm không còn xuất hiện trong tâm trí của họ nữa. Đó là sự thật. Cả hai đều biết nỗi buồn vẫn còn tồn tại. Nó đã thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi. Pip nói với giọng giận dữ: “Con không muốn mẹ đi”. Ophélie suy nghĩ không biết mình phải làm gì. Họ không thể nào cứ mãi sống trong nỗi sợ hãi. Đây có thể là ý tưởng hay cho thấy cô có thể sống một cuộc sống bình thường và không có việc gì kinh khủng xảy ra.
Cô không cảm thấy nguy hiểm khi cùng đi thuyền với Matt. Cô cho rằng anh ấy là một người lái thuyền giỏi. Cả hai từng lái thuyền rất nhiều lần. Anh ấy cũng từng lái thuyền rất nhiều khi còn là một chàng trai. Cô cũng thế. Cô đã lái thuyền rất nhiều lần, hơn thế nữa, cô cũng có nhiều kinh nghiệm.
“Con à! Mẹ nghĩ không sao đâu. Con có thể nhìn thấy mẹ và chú Matt từ cửa sổ ở nhà”. Pip không chắc điều gì và cô bé gần như muốn khóc. “Con thực sự không muốn mẹ đi à?”. Dù hỏi thế nhưng trong lòng cô lại rất muốn đi. Cô sẽ bảo Amy đến trông Pip. Cô đã thấy Amy vào nhà và cô biết cô bé có ở nhà. Nếu Amy bận việc gì đó, Pip có thể đến nhà cô bé vài tiếng.
Pip hỏi với giọng nghẹn ngào: “Chuyện gì xảy ra nếu mẹ bị chết đuối?”. Ophélie ngồi xuống ôm cô bé vào lòng. “Mẹ không chết đuối đâu, vì mẹ là một tay bơi giỏi mà. Chú Matt cũng thế. Nếu con muốn, mẹ sẽ bảo chú ấy mang theo phao”. Pip suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.
“Được rồi”. Cô bé hơi nguôi đi nhưng sau đó lại lo lắng, nó tiếp tục hỏi: “Nhưng lỡ cá mập tấn công chiếc thuyền thì sao?”. Ophélie không phủ nhận điều Pip nói. Chuyện đó có thể xảy ra. Nhưng suốt mùa hè qua có ai bị cá mập tấn công đâu?
“Có lẽ con xem ti vi quá nhiều rồi đấy. Nhưng mẹ hứa với con là không có chuyện gì xảy ra cả. Con có thể quan sát mẹ và chú ấy đi thuyền. Mẹ chỉ ra ngoài với chú ấy một lát thôi. Con có muốn đi chung không?”.
Dù hỏi thế nhưng Ophélie thật sự không muốn cô bé đi. Nó quá nhỏ để lái thuyền. Pip không thích nước và cũng không muốn đi. Matt mời Ophélie đi thuyền chứ không mời nó. Pip lắc đầu sau khi nghe mẹ nó hỏi. Ophélie nói tiếp: “Mẹ nói với con rồi, không có chuyện gì đâu. Mẹ sẽ nói với chú Matt phải về trong một giờ. Đây là một ngày đẹp trời và mẹ sẽ về sớm. Con nghĩ sao?”.
“Được ạ”. Cô bé trông thật đáng thương khi nói thế, còn Ophélie thấy mình có lỗi. Nhưng thật sự cô muốn đi thuyền cùng Matt. Cô muốn thấy chiếc thuyền của anh ấy dù chỉ trong vài phút. Cô muốn cho Pip thấy mình có thể đi và trở về mà không có chuyện gì xảy ra. Đây cũng là một cách để cô hàn gắn vết thương lòng cũng như quên đi quá khứ đau thương.
Ophélie mặc đồ tắm bên trong rồi mặc đồ ngắn bên ngoài. Sau đó cô gọi điện cho Amy đến trông Pip. Amy hứa sẽ đến ngay trong vài phút. Ngay khi Amy đến, cô sẽ đi ngay. Trước khi Ophélie đi, cô bé đã ôm mẹ rất chặt. Điều này khiến Ophélie nhận ra cô bé bị sốc như thế nào trước cái chết của cha và anh trai. Trước đây cô bé chưa hề như thế và trước đây Ophélie cũng chưa từng đi đâu cả. Cả mười tháng qua, cô chỉ nằm vùi trên giường và khóc.
Ophélie nói: “Mẹ hứa sẽ về sớm mà. Con có thể trông thấy mẹ và chú Matt từ tầng trên. Đúng không?”. Nói xong, Ophélie hôn con gái rồi đi ra cửa. Con Mousse đứng đó vẫy đuôi.
Xe của Matt vẫn còn ở đó. Vài phút sau cô thấy anh xuất hiện và đặt vài thứ trên thuyền. Đó là một chiếc thuyền nhỏ, khá xinh, được bảo quản tốt. Điều này làm Ophélie dễ dàng nhận ra Matt quý chiếc thuyền như thế nào. Mọi thứ trên boong tàu được quét sơn dầu màu đồng sáng. Thân tàu được sơn màu trắng. Nó có một cột buồm cao 12 mét với một lá buồm chính, một lá buồm tam giác và một chiếc quạt gió. Chiếc thuyền có một rầm néo buồm làm cho nó trông dài gần 10 mét. Nó có một động cơ nhỏ, một buồng lái nhỏ với trần thấp đủ để Matt đứng. Chiếc thuyền có tên là Nessie II. Nó được đặt tên từ tên của đứa con gái mà anh đã không gặp suốt sáu năm qua. Chiếc thuyền nhỏ này trông như một viên đá quý. Ophélie mỉm cười khi nhìn thấy nó từ chỗ đậu. “Matt. Chiếc thuyền thật đẹp!”. Cô rất vui và có vẻ không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Matt có vẻ vui mừng: “Thật không? Tôi thật sự muốn cô thấy nó trước khi rời khỏi nơi này”. Việc lái thuyền khiến cô cảm thấy thích thú. Ophélie cởi giày. Matt dìu cô lên thuyền. Anh khởi động máy và Ophélie giúp anh tháo dây neo thuyền. Sau đó họ bắt đầu ra hồ nhỏ rồi tiến thẳng ra biển. Hôm ấy quả là một ngày tuyệt vời để lái thuyền.
“Chiếc thuyền thật tuyệt!”, Ophélie khen ngợi chiếc thuyền lần nữa. Cô vô cùng thích những chi tiết trên thuyền mà Matt dành thời gian để tô điểm cho nó khi anh rảnh rỗi. Chiếc thuyền nhỏ này là một trong số niềm vui của đời Matt và anh rất vui khi chia sẻ điều đó với Ophélie.
“Chiếc thuyền được đóng khi nào?”. Ophélie hứng thú hỏi khi họ đã đến cửa hồ.
Matt cho thuyền tiến ra biển rồi tắt máy khi họ thấy gió bắt đầu thổi. Sau đó Ophélie thưởng thức sự yên tĩnh trên thuyền. Họ cảm thấy mặt biển thấp hơn ở phía dưới. Gió biển bắt đầu thổi.
Matt nói một cách hãnh diện: “Nó được đóng vào năm 1936. Tôi mua nó cách đây tám năm từ một người đàn ông. Ông ấy sở hữu nó từ sau chiến tranh. Chiếc thuyền có hình dáng thật đẹp, nhưng tôi đã tô điểm thêm cho nó vài chi tiết”.
“Chiếc thuyền trông như một viên đá quý”. Ophélie nói. Bỗng dưng cô nhớ đến lời hứa của mình với Pip. Cô bắt đầu vào khoang tàu và lấy phao cứu sinh. Matt tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô mặc áo phao. Cô nói với anh, mình là một tay bơi rất cừ và rất thích lái thuyền. Như hiểu được sự thắc mắc của Matt, cô nói: “Tôi đã hứa với Pip...”. Anh gật đầu như đã hiểu. Gió bắt đầu thổi mạnh. Cả hai đều cảm thấy mình thật mạnh mẽ khi chiếc thuyền vượt sóng. Họ lái thuyền hồi lâu. Hai thủy thủ mỉm cười với vẻ thích thú khi cùng nhau lái thuyền trong một ngày đẹp trời như thế.
Matt hỏi: “Cô có ngại nếu chúng ta ra xa hơn nữa không?”. Ophélie lắc đầu. Cô không ngại gì cả và họ đã lái thuyền ra khá xa. Cô không biết Pip có nhìn thấy mình và Matt không. Cô hi vọng là nó thấy. Sau đó cô ngồi gần Matt và kể cho anh nghe về phản ứng của Pip trước khi cô rời nhà.
“Tôi đoán là mình đã không nhận ra sự nghiêm túc của cô bé từ khi...”
Cô không nói hết câu nhưng Matt hiểu ý cô. Ophélie hướng mặt ra ánh nắng và nhắm mắt. Lúc này Matt không biết mình vui vì điều gì, chiếc thuyền mà anh quý hay người phụ nữ ngồi bên cạnh?
Họ đã lái thuyền khá lâu. Thật yên tĩnh. Cô nhận ra mình đi khá xa. Ophélie đã hứa với Pip sẽ không đi lâu, nhưng dường như cô đã quên mất điều đó. Cô thấy mình thật thoải mái và thư thả khi lái chiếc thuyền đáng yêu này. Đây quả là việc làm cô cảm thấy thoải mái nhất. Cô không sợ điều gì kể cả khi gió lớn thổi đến. Matt cũng cảm thấy vui khi nhận ra Ophélie là một người lái thuyền thực sự. Cô đang rất vui vẻ hệt như những gì anh muốn. Trong khoảnh khắc ấy, cô ước gì mình và Matt có thể lái thuyền đi xa mãi mãi và không bao giờ quay lại. Đây quả là một cảm giác kỳ lạ, tự do và bình thản. Nhiều năm nay cô chưa bao giờ có cảm giác như thế. Cô rất vui khi chia sẻ niềm vui này cùng Matt.
Họ đã vượt qua vô số chiếc thuyền đánh cá và vẫy tay chào họ. Từ xa dường như có một chiếc tàu chở hàng đang ở phía trước. Họ đang đi thẳng về phía Farallones. Lúc này dường như Matt đã thấy cái gì đó nhưng Ophélie lại không thấy gì. Cô không biết là anh thấy gì. Một con hải cẩu hay một con cá lớn? Cô hi vọng đó không phải là cá mập. Matt trao bánh lái cho cô rồi lấy ống nhòm. Anh nhíu mày.
Cô không có vẻ lo lắng mà chỉ hơi tò mò: “Chuyện gì vậy?”.
Cô muốn cởi áo phao, nhưng không thể làm thế vì đã hứa với Pip là sẽ mặc nó. Cô muốn mình thực hiện lời hứa với cô bé.
Matt trả lời: “Tôi nghĩ là mình vừa mới nhìn thấy cái gì đó”. Ophélie nói: “Chắc là không có gì”. Những đợt sóng dần mạnh lên. Nó không làm cho cô sợ, nhưng làm cô không thấy gì. Trong đời mình, cô chưa bao giờ bị say sóng. Cô rất thích khoảng thời gian trên thuyền dù cho sóng gió có trở nên dữ dội như thế nào đi nữa.
Cô ngồi gần anh và hỏi với vẻ tò mò: “Anh đã nhìn thấy gì vậy?”. Họ đã đi khá xa và anh đang nghĩ đến việc cho thuyền quay lại. Họ đã lái thuyền đi khoảng một hay hai tiếng gì rồi. Với hướng gió như thế này, việc quay về sẽ dễ dàng hơn.
“Tôi cũng không chắc... Nó trông như là một tấm ván lướt sóng nhưng xa quá, tôi không thấy rõ. Tôi nghĩ nó rơi ra từ chiếc thuyền nào đó”. Ophélie gật đầu. Anh bắt đầu điều chỉnh buồm. Khi họ vừa chuẩn bị quay lại, Ophélie đã thấy cái gì đó rồi chỉ tay hét lớn. Cô giật lấy ống nhòm. Lần này cô không những thấy tấm ván lướt sóng, mà còn thấy cả một người đàn ông đang bám vào nó. Cô vẫy tay ra hiệu cho Matt và anh với tay lấy ống nhòm. Anh gật đầu rồi bắt đầu cho thuyền tiến về hướng người đàn ông. Họ khởi động máy và đi về hướng đó rất nhanh. Đi ngược hướng gió quả là một việc khó khăn.
Họ phải mất vài phút mới đến được chỗ của tấm ván lướt. Họ nhận ra người bám lên tấm ván là một cậu bé. Cậu ta dường như bất tỉnh. Mặt tái lại và môi tím xanh.
Không biết cậu ta ở đâu và đến từ hướng nào. Ophélie giúp Matt giữ cho tàu vững.
Lúc này, Matt đang vào khoang lấy ra một sợi dây thừng chắc. Sóng càng lúc càng dữ dội hơn. Ophélie cảm thấy không thể thở khi nhận ra rằng đưa cậu bé lên thuyền là một công việc không thể. Kéo cậu bé ra khỏi những con sóng dữ quả là việc khó khăn, nhưng quăng dây để nó bắt lấy được lại là việc khó khăn hơn. Khi đến gần, họ thấy cậu bé có vẻ kinh hoàng.
Matt hét lớn: “Bắt lấy!”. Họ nhận ra mình không thể quấn dây quanh người cậu bé để kéo nó lên. Nếu không bắt được dây, nó sẽ bị chìm. Cậu bé mặc bộ đồ lặn, nhờ thế cậu mới có thể duy trì sự sống của mình đến giờ này. Ophélie cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Cậu bé khoảng 16 tuổi, trạc tuổi Chad. Những gì cô nghĩ trong lúc này là đâu đó có người phụ nữ mất con đang chịu sự đau khổ không thể thổ lộ cùng ai. Cô không biết mình phải cứu thằng bé như thế nào. Matt có một chiếc máy vô tuyến nhỏ trên thuyền, nhưng những chiếc tàu vận chuyển hàng khác cách họ quá xa. Kể cả nhân viên cứu hộ đến đây cũng không kịp. Matt vào khoang lái và lấy một cái phao cứu sinh.
Matt hỏi: “Cô có thể cho tàu quay ngược lại không?”. Ophélie gật đầu mà không hề do dự. Cô từng lái tàu một mình nhiều lần ở Brittany khi còn là một cô gái trẻ, dù cho thời tiết có khắc nghiệt như thế nào đi nữa.
Nhưng anh cần phải biết rõ cô có thể lái tàu không trước khi anh để cô lại một mình trên tàu.
Matt làm một cái thòng lọng. Khi anh nhảy xuống nước, cậu bé đã nắm lấy anh. Việc này làm Matt bị chìm khi anh cố quàng sợi dây quanh người nó. Cậu bé quá yếu, nó không thể nắm chặt anh lâu. Tuy nhiên anh vẫn cố xoay xở. Ophélie tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy. Cô có cảm giác như Matt không thể buộc dây vào người thằng bé. Tuy nhiên Matt đã làm được và kéo nó về phía chiếc thuyền. Giờ đây cô mới thấy anh là người mạnh mẽ như thế nào. Đó là sự nỗ lực hết mình của Matt. Khi đã kéo được thằng bé đến gần chiếc thuyền, anh hét lớn. Ophélie hiểu mình phải làm gì. Anh quăng phần đuôi sợi dây cho cô. Cô đã bắt được nó và buộc nó vào tời máy. Giờ đây trong đầu cô xuất hiện câu hỏi: Liệu mình có thể cứu được cả hai không? Cô vô cùng hốt hoảng khi nắm lấy sợi dây thừng và tời máy dần dần kéo thằng bé. Nó vẫn còn sức để nắm sợi dây. Khi nó đến thuyền, cô liền kéo nó lên boong tàu. Cậu bé vẫn còn tỉnh nhưng trông vô cùng hốt hoảng. Cô nhìn Matt rồi tháo sợi dây quanh người nó ra và ném sợi dây cho Matt.
Đây quả là điều kỳ diệu. Cả hai đã thoát ra khỏi dòng nước và lên thuyền an toàn. Matt quyết định cho tàu chạy thật nhanh. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn.
Matt cho thuyền quay lại. Ophélie lấy mền từ khoang tàu đắp cho thằng bé. Nó nhìn cô với cặp mắt ngây dại. Cô biết rõ và đã nhìn thấy ánh mắt đó hai lần từ Chad khi nó muốn tự tử. Vì thế cô phải cứu sống đứa bé này. Rõ ràng là cậu bé đang lướt sóng thì bị sóng cuốn trôi quá xa và không thể trở lại bờ được. Chính phép màu đã cứu sống thằng bé. Matt dự định sẽ lái tàu thẳng lên bờ. Anh nói với Ophélie trong khoang tàu có một chai rượu mạnh và bảo cô thoa rượu khắp người nó. Tuy nhiên Ophélie lắc đầu. Matt không hiểu gì cả. Anh lại bảo cô lần nữa vì nghĩ cô không nghe thấy. Ophélie không biết phải làm gì. Ngay lúc ấy, cô liền chui vào chăn rồi ôm chặt lấy thằng bé đang run lên vì lạnh. Cô mong hơi ấm của mình có thể giúp thằng bé sống cho đến khi họ lên bờ. Matt chỉ tay về phía bánh lái rồi đến bên chiếc máy vô tuyến. Anh đã liên lạc được với tàu cứu hộ và nói với họ là mình đang cứu một cậu bé và đang trên đường quay về đảo, thằng bé cần được cấp cứu. Matt tin có thể đến đảo trước khi họ tìm ra thuyền của anh.
Khi họ đi được một nửa đường, gió bắt đầu thổi lớn. Matt hạ buồm và khởi động máy. Sau đó họ tiếp tục tiến thẳng vào đất liền. Matt trông rất hăng hái. Anh cũng nhìn thấy Ophélie đang ôm cậu bé.
Nó đã bất tỉnh hơn 20 phút và trông như sắp chết. Còn mặt Ophélie trắng bệch.
Anh hét lên: “Cô ổn chứ?”. Cô gật đầu. Với Ophélie, cảnh này tương tự như khi cô ôm Chad. Tất cả những gì cô muốn ngay bây giờ là cứu lấy thằng bé. “Thằng bé thế nào rồi?”.
“Nó vẫn còn sống”. Thằng bé tựa vào người cô. Người Ophélie cũng bị ướt sũng, nhưng cô không quan tâm đến điều đó. Ánh mặt trời đang tỏa sáng và sưởi ấm họ. Họ đang chạy đua từng phút, từng giây để cứu cậu bé khỏi tay tử thần.
Matt cố lái tàu chạy nhanh hơn. Anh hỏi: “Sao cô không thoa rượu lên người thằng bé?”. Anh chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này, nhưng Ophélie không làm anh thất vọng.
“Không! Nó sẽ giết thằng bé mất!”. Nó quá yếu. Người nó lạnh cóng. Ophélie vẫn cảm thấy mạch của nó đập rất yếu, tuy nhiên nó vẫn còn sống. “Nó sẽ đẩy máu đến những nơi xa nhất của cơ thể như bàn tay hay bàn chân. Thân người thằng bé cần phải được làm ấm để máu đến tim có thể lưu thông được”. Dù tay chân lạnh như đá nhưng máu trong người nó vẫn lưu thông đều.
Matt nói: “Tạ ơn Chúa vì cô biết được điều đó”. Anh đang thầm cầu nguyện để thằng bé tỉnh dậy. Họ đang trên đường trở về. Chỉ vài phút nữa thôi là họ sẽ đến cửa vũng. Chỉ cần đến đó thôi, họ sẽ nhận được sự giúp đỡ. Bờ biển đang ở rất gần họ. Không chần chừ Matt cho tàu vào một vũng đậu tàu lạ. Mọi người vây quanh và nhìn chăm chú vào họ.
Ophélie nhảy xuống. Mọi người đưa thằng bé đi cấp cứu. Thật may mắn, nó đã được cứu sống. Họ nhìn nhau mỉm cười. Họ đã chiến thắng trong cuộc chiến giành giật mạng sống của cậu bé từ tay thần chết. Nó vẫn còn sống. Matt bước ra khỏi boong tàu và ôm Ophélie. Cô khóc nức nở. Hai nhân viên cứu hộ nhanh chóng bước lên tàu.
Viên sĩ quan nói với họ một cách ngưỡng mộ: “Anh chị đã cứu sống thằng bé. Có ai biết tên của nó không?”. Ophélie lắc đầu. Matt giải thích cho mọi người biết chuyện gì đã xảy ra. Họ viết vào bản báo cáo. Mọi người lại chúc mừng họ lần nữa. Trước khi xe cứu hộ đi khỏi, Matt khởi động máy và chiếc tàu từ từ tiến vào vũng đậu tàu của anh. Ophélie quá sốc không thể nói được, cô kinh hãi ngồi bên cạnh Matt. Còn anh choàng tay ôm lấy vai cô.
“Tôi xin lỗi, Ophélie”. Anh biết nếu không có sự giúp đỡ của cô thì họ khó lòng vượt qua khó khăn này. “Tôi cứ nghĩ chúng ta có một cuộc đi thuyền tuyệt vời”.
“Chúng ta đã có rồi đấy. Chúng ta đã cứu lấy thằng bé và giúp mẹ nó không phải đau khổ”. Thằng bé có còn sống hay không? Không ai biết chắc, nhưng ít ra nó cũng có cơ hội sống. Nó đã lênh đênh trên biển, bám vào tấm ván lướt trong nhiều giờ.
Cả hai đều đã mệt nhoài khi buộc neo chiếc Nessie II. Mọi việc đã xong. Họ khóa cửa khoang tàu và xuống tàu. Tuy nhiên, anh cần phải dội nước trên boong tàu để rửa sạch nước biển. Anh nói sẽ trở lại sau vài phút.
Họ đã lênh đênh trên biển suốt năm giờ. Ophélie vẫn có thể bước đi khi họ rời khỏi vũng đậu tàu. Matt đã chở cô về nhà. Tuy nhiên cả hai vẫn chưa chuẩn bị để giải thích với Pip. Ở nhà, Pip đang nằm khóc trên giường. Amy trông như người điên khi đang cố an ủi Pip. Cô bé đã thấy họ cùng nhau lên tàu và họ đã không trở lại dù hai tiếng đã trôi qua. Cô bé cho rằng sự việc tệ nhất đã xảy ra. Có lẽ chiếc tàu bị chìm và mẹ nó bị chết đuối. Cô bé vẫn chưa nguôi giận khi mẹ nó bước vào phòng. Matt kinh ngạc khi nhìn thấy cô bé từ cửa ra vào.
Ophélie nhẹ nhàng dỗ dành cô bé: “Thôi nào Pip... Không có gì xảy ra cả... Mẹ đã về rồi này!”. Lúc này, cô cảm thấy mình thật có lỗi với cô bé vì đã để nó một mình. Mọi việc trở nên khó khăn hơn cô nghĩ, nhưng một mạng người đã được cứu sống. Đúng là định mệnh khi họ rời nhà lên thuyền ra biển.
Cô bé hét lớn: “Mẹ hứa sẽ trở về trong một giờ?!”. Nó nhìn vào mắt Ophélie với vẻ kinh hãi.
Ophélie đã như người mất trí khi nhìn thấy cậu bé sắp chết. Nó làm cô nhớ đến Chad.
Còn nỗi sợ hãi của Pip chính là sợ mất mẹ.
“Mẹ xin lỗi... Mẹ không biết rằng... có chuyện đã xảy ra”.
Pip hốt hoảng hơn và hỏi: “Chiếc tàu có bị lật không?”. Matt bước vào phòng và cùng nói chuyện với họ. Amy nhẹ nhàng ra về. Cô đã làm tất cả để trấn an cô bé trước đó vài giờ và cảm thấy thật nhẹ nhõm khi mẹ cô bé trở về.
“Không đâu. Nó không bị lật con à.” Ophélie nói rồi nhanh chóng đến ôm cô bé. Đó là tất cả những gì cô muốn. Lời nói không biểu hiện được điều gì. “Và mẹ đã mặc áo phao như đã hứa với con”.
“Chú cũng thế.” Matt nói thêm. Anh không biết chắc mình có được chào đón hay không giữa lúc mẹ và con họ gặp nhau thế này.
Ophélie nói: “Mẹ và chú Matt đã thấy một cậu bé ở ngoài biển, cách bờ khá xa. Nó đang cố bám vào ván lướt sóng và chú Matt đã cứu được nó”. Pip tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Matt nói thêm: “Cả hai đã cứu thằng bé chứ. Mẹ cháu quả là giỏi!”. Anh càng trở nên ấn tượng hơn khi mọi việc xảy ra. Ophélie đã điềm tĩnh và làm việc khá hiệu quả. Anh không thể nào cứu sống thằng bé mà không có sự giúp đỡ của cô.
Họ kể cho Pip nghe tất cả những gì đã xảy ra và Ophélie đang cố trấn an cô bé. Sau đó họ dùng trà nóng. Matt gọi điện thoại cho bệnh viện. Họ nói tình trạng của thằng bé khá nghiêm trọng. Gia đình cậu bé đang có mặt để chăm sóc nó tại Marin General. Matt như muốn khóc khi nói chuyện cùng với gia đình thằng bé. Ophélie nhắm mắt cầu nguyện. Cô mong cậu bé qua khỏi cơn nguy kịch. Cô thầm cảm ơn và mong sao bác sĩ có thể cứu được thằng bé.
Lúc ấy, Matt đã rời nhà được một giờ. Giờ đây Pip đã cảm thấy an tâm, nhưng nó sẽ không bao giờ để mẹ nó lái tàu một lần nữa.
Rõ ràng là trưa hôm đó Pip đã vô cùng sợ hãi khi không thấy mẹ nó quay về và nó không biết chuyện gì đã xảy ra. Cô bé nói đã nghe còi báo động. Chính vì thế nên nó cho rằng mẹ mình và Matt đã chết. Đó quả là một ngày kinh khủng đối với Pip. Matt đã xin lỗi nó vì đã làm nó sợ. Đây quả là điều không dễ dàng cho anh và cho Ophélie nữa. Họ đã vất vả như thế nào để cứu sống cậu bé ra khỏi những cơn sóng biển dữ dội. Họ có thể chết. Đây quả là một kỳ công. Họ đã vượt qua khó khăn để về nhà một cách an toàn. Sau khi về nhà Matt đã gọi điện thoại cho cô.
Anh hỏi với giọng mệt mỏi nhưng đầy vẻ quan tâm: “Cô bé như thế nào rồi?”. Anh đã về nhà rửa sạch nước biển trên tàu. Dù mệt mỏi nhưng anh vẫn cố làm điều đó. Sau đó ngâm mình trong bồn nước nóng cả tiếng đồng hồ. Anh vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhận ra mình đã lạnh và kinh hoàng như thế nào.
Ophélie bình tĩnh nói: “Con bé không sao”. Cô cũng vừa tắm nước nóng và cảm thấy đỡ hơn dù còn hơi mệt. “Tôi đoán là mình không phải là người duy nhất lo lắng mọi việc”. Với Pip, nỗi sợ mất mẹ đã trở thành cơn ác mộng khủng khiếp nhất với nó. Cô có thể cảm nhận được nó sợ hãi như thế nào. Giờ đây cô chưa bao giờ cảm thấy mình được an toàn đến thế. Sự hồn nhiên của nó đã mất cách đây mười tháng sau khi cha và anh trai nó mất.
Matt nói: “Cô làm tôi ngạc nhiên đấy.”
Cô nói: “Anh cũng thế”. Cô vẫn còn bàng hoàng khi nhớ lại những gì Matt đã làm. Anh đã cứu sống một cậu bé. Anh không do dự khi liều mình cứu một cậu bé mà mình không quen biết.
“Nếu có dịp, tôi sẽ mời cô cùng đi lần nữa. Tạ ơn Chúa, cô thật giỏi. Nếu không có cô chắc tôi sẽ cho rượu vào miệng thằng bé. Việc làm này sẽ giết chết nó mất, phải không?”.
“Có rất nhiều cách để chúng ta sơ cấp cứu cho nạn nhân và tôi cũng biết chút ít khi còn học trường dự bị y khoa. Matt, mọi việc giờ đã ổn và thằng bé không chết”. Họ đã cùng nhau cứu sống thằng bé một cách rất ăn ý.
Tối hôm ấy Matt gọi điện lại cho bệnh viện để hỏi thăm sức khỏe của cậu bé. Sau đó anh điện báo cho Ophélie biết sức khỏe nó đã ổn. Sáng hôm sau cha mẹ thằng bé đã gọi điện cho cả Ophélie và Matt để cảm ơn họ vì đã cứu sống con trai mình. Họ vô cùng kinh hoàng khi biết chuyện gì đã xảy ra. Mẹ thằng bé khóc nức nở khi nói lời cảm ơn Ophélie. Bà không biết làm gì nếu Ophélie và Matt không gặp thằng bé đang bám vào tấm ván trên biển.
Báo chí đã đăng tin về sự việc này. Pip đã đọc cho mẹ nó nghe khi ăn xong bữa điểm tâm. Sau đó nó nhìn mẹ với đôi mắt giận dữ: “Mẹ! Hãy hứa với con rằng mẹ không để sự việc tương tự xảy ra... Con không thể... Con không thể... Nếu mẹ...”. Cô bé không thể nói hết câu. Mắt Ophélie ngấn lệ. Cô nhìn con gái và gật đầu: “Mẹ hứa mà. Mẹ cũng không thể sống nếu thiếu con”. Sau đó Ophélie gấp tờ báo lại và ôm lấy Pip. Một hồi sau Pip lên tầng trên ngồi cạnh con Mousse.
Cô bé đã quên mọi việc và lặng lẽ nhìn ra biển. Cô bé không hề biết ngày đó xảy ra sự việc kinh hoàng đến thế. Ophélie đứng ở phòng khách và khóc khi nhìn thấy cô bé. Cô thầm cầu nguyện và cảm ơn Chúa vì mọi việc đã diễn ra tốt đẹp.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên