Số lần đọc/download: 1634 / 23
Cập nhật: 2015-07-17 10:28:19 +0700
Chương 11 -
Q
uỳnh ùa vào bất chợt. Sự xuất hiện của Quỳnh khiến Tuấn nôn nao làm sao đó. Người con gái đó Tuấn đã nghe nói quá nhiều ở Sơn. Người con gái đó Tuấn đã gặp một lần tại nhà. Ngươ*`i con gái đó mà vợ chồng Hải đang nhắc nhở. Quỳnh đó - Vân Quỳnh đó. Màu áo Quỳnh mặc làm sáng căn phòng, rực rỡ nụ cười của Tuấn.
Quỳnh chào Tuấn và cười với vợ chồng Hải:
- Đáng lẽ mình tới sớm hơn, nhưng tại phải tiếp khách dùm bà Thảo nên đến hơi muộn. Quà của cô bé đâỵ
Khanh đón gói quà trên tay Quỳnh để vào lòng con, cười rộn ràng:
- Mày chỉ bày vẻ, ngồi đây chơị
Quỳnh ngồi xuống cạnh Khanh:
- Đưa tao bế con gái nuôi tao một chút chứ. Mày ích kỷ quá đị
Khanh lắc đầu:
- Khoan để tao giới thiệu...
Quỳnh hơi nhăn nhăn:
- Thôi, đừng giới thiệụ
Hải nheo mắt nhìn Quỳnh:
- Sao thế? Bạn tôi đang bảo Quỳnh khó tính đây nàỵ
- Đâu phải Quỳnh khó tính.
Quỳnh nói và nhìn tên con trai chăm chú không bắt gặp một chê trách nào của hắn trông đôi mắt Quỳnh cả. Trái lại, Quỳnh nghe như đã quên biết tên con trai ở đâu đó - Quỳnh nói nhỏ, mơ hồ:
- Trông anh quen quen.
Tuấn cười nhẹ:
- Tôi là bạn của Sơn - ở cùng đơn vị.
Quỳnh reo lên:
- A! thảo nàọ Hình như anh có đến nhà một lần.
- Vâng, vừa gặp Quỳnh tôi đã nhận ra ngaỵ Sơn vẫn thuờng nói nhiều với tôi về các cô em gái...
Quỳnh bật cười nho nhỏ, nghe vui vui khi nghĩ đến Thảo, Thủy, Phị Nghĩ đến anh Sơn. Những cô em gái của anh Sơn thì chả ai dám "mê". Nhất là do chính anh Sơn nói thì phải biết. Quỳnh nhớ buổi tối nào Vân Phi chợt báo động có một tên bạn anh Sơn đến nhà. Tên con trai được Phi tả là đẹp, là hiên ngang, le lốị Thì ra là Tuấn. Tên con trai đó là Tuấn. Không biết anh chàng có bị bọn con gái "quay" không? Anh chàng nghĩ gì về bầy con gái ồn ào đông đúc nhà Quỳnh nhỉ?
Thế nào Tuấn chả nói với Sơn:
- Bọn em gái mày quỉ quái không chịu được. Tao đến chơi một mình bị các cô phỏng vấn đến... điên đầụ
Mai mốt anh Sơn về lại được dịp cằn nhằn:
- Tao đến... ế vợ vì trông gương chúng màỵ
Anh Sơn chỉ giỏi nhăn nhó, làm ra vẻ khổ sở thế thôi, nhưng sự thật, anh Sơn chìu đám em gái hết mình, nên đám con gái tha hồ vòi vĩnh anh đủ điều, đủ chuyện hết.
Khanh nhìn Tuấn rồi nhìn Quỳnh:
- Bộ hai người quên nhau trước rồi hở?
Quỳnh lắc lắc mái tóc:
- Đâu có, anh Tuấn bạn anh Sơn đó.
Hải trêu:
- Bạn của anh là quen rồi còn gì.
- Chưa quen.
- Thì hôm nay quen, có sao đâụ
Quỳnh bảo đùa Khanh:
- Ông chồng mày lém quá đi Khanh.
Tuấn cười với Quỳnh:
- Hải... ngoan lắm, Quỳnh ạ
Khanh cười ròn rã:
- Ghê, bạn bè ông Hải bênh nhau dữ, Hải mà ngoan thì tôi đâu có khổ như vầỵ
Tuấn hỏi:
- Cái gì mà khổ? Tôi thấy Hải thương vợ, thương con, thương gia đình ghê gớm lắm đó. Ngày xưa hắn lang bang, bê bối bao nhiêu, từ ngày lấy vợ đến giờ bỏ hết, không còn giữ lại một chút gì của thời chưa vợ hết. Thế là ngoan rồi còn gì.
Khanh lắc mái tóc đổ dài:
- Anh và Quỳnh còn... ngây thơ lắm. Không hiểu gì về Khanh đâụ
Hải nhìn Khanh, ánh mắt thoáng bâng khuâng:
- Anh cũng còn không hiểu nổi em nữa thì làm sao Tuấn với Quỳnh hiểu cho nổị
- Vì thế mà em khổ đâu ai hiểụ
Quỳnh nói đùa:
- Có tao hiểu, được chưạ Ấm ức điều gì đến tao kể, tao nghe hết.
Khanh bảo Quỳnh:
- Nhà mày chị em gái đông sướng ghê vậy đó. Tha hồ tâm sự
Quỳnh cười nhẹ nhàng:
- Khanh tưởng lầm rồị Chị em nhà mình không tâm sự với nhau bao giờ cả. Đùa, phá, la hét nhau có, trêu chọc nhau có, nhưng tâm sự thì không bao giờ.
Tuấn nhìn Quỳnh, ánh mắt đằm thắm:
- Tôi nghe Sơn kể nhiều về thành tích đùa phá của các cô em gáị Thấy... vui ghê vậỵ
Quỳnh kêu lên nho nhỏ:
- Anh Sơn là vua nói xấu em gáị Mai mốt anh Sơn về phép Quỳnh phải họp tất cả lại để "phản đối" anh ấy mới được.
Tuấn nói đùa:
- Tôi mà em gái đông như Sơn chắc tôi cưng, chìu nhất.
Q cười:
- Nhà đông chị em gái vui thật, nhưng ồn ào nhiều lúc chịu không được. Bạn anh Sơn ông nào đến chơi cũng than với anh Sơn là... sợ bọn em gái anh Sơn. Nên, vì thế mà về nhà anh Sơn hay cằn nhằn, la mắng bọn Quỳnh ghê lắm.
Tuấn nói nhẹ nhàng:
- Nói thế chứ những ngày ở đơn vị, Sơn lại thương em gái hơn ai hết. Sơn thuờng nhắc đến người yêu thì ít mà nhắc đến các em thì quá nhiềụ Lúc nào cũng các em, các em cả.
Quỳnh chớp chớp đôi mắt cảm động. Tánh anh Sơn là vậy nhưng Quỳnh cũng hiểu là anh Sơn thương các em nhất. Những bức thư viết cho Quỳnh anh Sơn đã nói lên những thương yêu đó. Và, Quỳnh đã nói với anh Sơn là Quỳnh hiểu anh, Quỳnh thương anh, Quỳnh yêu cuộc sống của anh hơn ai hết.
- "Quỳnh bế Vi Vi hộ Khanh ngồi nói chuyện với Tuấn. Khanh phụ với chị người làm dọn phòng ăn."
Hải bảo:
- Bữa cơm này là bữa cơm thân mật gia đình.
Khanh nói:
- Bạn Khanh chỉ có Quỳnh và bạn anh Hải chỉ có Tuấn.
Bốn người quây quần vào bàn ăn. Con gái Khanh nằm ngủ ngoan hiền trong nôi trông thật bé bỏng dể thương. Quỳnh bảo Khanh:
- Mai mốt con Khanh lại chiếm giải Hoa Khôi một vùng đó nghe Khanh.
Khanh cười, ánh mắt long lanh sung sướng:
- Mày nói y như Tuấn. Ừ, tao cũng mong con gái tao mai mốt lớn lên thật xinh, thật đẹp và tao sẽ đích thân lo cho con gái taọ Mày thấy được chứ!
- Mày "kén" thì phải nhất.
Quỳnh nói, Khanh cười:
- Chứ sao, con gái tao là phải... nhất rồị
Hải nhìn vợ nói đùa:
- Con gái em mai sau cũng bắt nạt... chồng hạng nhất.
Khanh lườm Hải thật dài kêu:
- Anh chỉ giỏi nói xấu vợ là không ai bằng.
Quỳnh nheo mắt:
- Thôi, cho Quỳnh can. Hai ông bà lại sắp "chén bay, dĩa bay" bây giờ.
Hải quàng tay ôm vai vợ:
- Hay cải nhau vậy chứ tôi yêu "nhà tôi" nhất.
Khanh kêu ứ ừ! và dúi mặt vào lưng Hải, đôi má ửng hồng bầu bỉnh trẻ con. Tuấn nhìn vợ chồng Hải cười rộn ràng với Quỳnh. Quỳnh đón nhận nụ cười của Tuấn mà nghe vui vui như buổi sớm mai đẹp trời giữa những tiếng cười đầy tình thương mến bao bọc...