Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Kidnapped
Dịch giả: Đỗ Minh Đạo
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hiep Manh Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 410 / 22
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Phòng Trên Tàu Bị Bao Vây
ây giờ sự bình yên của chúng tôi đã chấm dứt. Trên boong, ba người này chờ đợi tôi quay lại đã quá lâu cho đến lúc họ không còn kiên nhẫn nữa. Alan chưa nói hết câu thì bộ mặt của viên thuyền trưởng hiện ra trên khung cửa.
— Đứng lại! – Alan hét lên và dùng gươm đe dọa ông ta.
Viên thuyền trưởng cũng đứng lại thật sự nhưng không chớp mắt và không lùi lại bước nào.
— Một thanh gươm bóng lộn – ông ta hét lên – Một cách cảm ơn kỳ lạ cho lòng hiếu khách.
— Hãy nhìn tôi đây! – Alan nói to – Tôi xuất thân từ hoàng cung và mang tên của vua. Tôi đã mang biểu tượng cây sồi. Và hãy nhìn thanh gươm này, nó đã làm lìa đầu tụi theo Đảng Whig nhiều hơn số ngón chân ngài đang có. Hãy gọi bọn trộm cướp đến đây và hãy lánh đi! Cuộc nhảy múa càng sớm chừng nào, ngài còn sớm nhận được mùi gươm ở mạng sườn chừng ấy.
Alan không nhận được câu trả lời của thuyền trưởng nhưng ông ta ném vào tôi một cái nhìn giận dữ:
— David, cái đó mày cần nhận thay cho tao.
Khoảnh khắc sau đó ông ta biến mất.
— Còn bây giờ, David ạ – Alan nói – Chuẩn bị sẵn sàng đi và sẽ bắt đầu ngay đấy.
Anh vung con dao của người cao nguyên đang cầm ở tay trái cho trường hợp một kẻ tấn công nào đó xông vào được gần hơn tầm gươm. Với một tay đầy súng lục đã nạp đạn và một trái tim nặng nề tôi leo lên góc phòng ngủ và mở cửa sổ, nơi tôi cần quan sát. Từ đây tôi chỉ bao quát được một phần boong thôi nhưng đủ cho mục đích của chúng tôi.
Sóng đã giảm và gió đã nhẹ đến mức buồm không căng ra lần nào và không gây ra một tiếng ồn ào. ở trên tàu yên tĩnh tới mức tôi nghe được những tiếng thì thầm. Ngay sau đó lóe lên một ánh chớp và tôi cảm thấy dao găm đã phóng đi, một người nào đó đã ngã xuống. Sau đó lại là yên lặng.
Tôi không còn biết mình có sợ thật không, nhưng tim tôi đập như một con chim rất nhỏ và rất nhanh. Trước mắt tôi có một cái gì đó như màng che, tôi luôn cố xua nó đi nhưng rồi nó lại xuất hiện. Tôi không có một chút hy vọng mỏng manh, ngược lại, một sự tuyệt vọng xám xịt ngự trị trong tôi và một cơn thịnh nộ với toàn thế giới đã đánh thức trong tôi lòng mong muốn đánh đổi cuộc sống của tôi càng đắt càng tốt. Tôi cũng nhớ lại là đã tìm cách cầu Chúa nhưng không tìm được ý nào rõ ràng cả. Tôi như một kẻ chạy trốn vội vã, không muốn nói một lời nào. Tôi chỉ muốn một điều, hãy bắt đầu ngay đi và qua nhanh lên!
Và bỗng nhiên nó bắt đầu thật với rất nhiều tiếng chân và tiếng gào thét chói tai. Tôi nghe tiếng Alan, nghe thấy những tiếng vung gươm và người nào đó kêu lên đau đớn. Nhìn qua vai, tôi thấy ngài Shuan và Alan đang đọ gươm ở gần cửa.
— Thằng này đã giết cậu bé học việc trên tàu – Tôi nói to cho Alan biết.
— Chú ý cửa sổ của cậu! – Alan hét lại.
Tôi nghe lời, trong lúc quay lại còn kịp nhìn thấy thanh gươm của Alan đâm thủng viên sĩ quan thứ nhất như thế nào.
Lúc này là cao điểm tôi cần tập trung vào nhiệm vụ của mình, vì quay lại chưa được bao lâu tôi đã thấy năm người dùng một cột căng buồm làm cột tống chạy qua cửa sổ với ý đồ phá tung cửa ra vào. Cho tới lúc đó, chưa lần nào trong đời tôi bắn súng lục, chỉ thỉnh thoảng bắn một khẩu cạc-bin, chưa bao giờ tôi bắn một đồng loại, nhưng bây giờ tôi phải bắn. Khi họ giơ cao cột căng buồm để tống vào cửa, tôi bắn vào cả nhóm và hét lên:
— Đấy! Hãy nhận lấy!
Chắc tôi đã bắn trúng một người, anh ta hét lên và ngã bất tỉnh. Những người khác bị bất ngờ ngoài dự kiến đã nhốn nháo lên. Trước khi họ có thì giờ để lấy lại tinh thần, viên đạn thứ hai của tôi đã bay trên đầu họ, rồi viên thứ ba, cũng bắn trật như viên trước, cả bọn họ lại cột căng buồm và chạy tán loạn.
Bây giờ tôi nhìn lại phía sau. Vì tôi nhả đạn nên trong phòng đầy khói, trong tai tôi còn vang tiếng súng, màng tai tưởng như vỡ. Nhưng Alan vẫn đứng thẳng như trước, chỉ có gươm của anh, từ mũi đến cán, đầy máu. Anh đứng ở một tư thế tuyệt vời, tôi cảm thấy anh là người không thể đánh bại. Ngay trước anh, ngài Shuan ngồi chồm chổm, máu chảy từ mồm, mặt tái mét. ông ta ngã xuống và ngay lúc tôi đang nhìn, một kẻ nào đó bên ngoài đã kéo ông ta ra khỏi phòng. Ông ta đã chết lúc dó..!
— Một tên của Đảng Whig! – Alan hét lên. Rồi anh quay lại tôi muốn biết tôi đã giết được bao nhiêu.
Tôi nói với anh là có một tên bị trúng đạn, hình như là tay thuyền trưởng.
— Và tớ đã cho hai đứa câm miệng. – Anh nói – Nhưng mà máu vẫn chưa chảy đủ đâu, tụi nó sẽ quay lại đây ngay đấy. Bắt đầu di, về vị trí của cậu, David, đó mới là chơi dọn bài thôi.
Tôi lại ngồi vào chỗ, nạp đạn ba khẩu súng lục mà tôi đã nhả đạn, ngóng mắt và vểnh tai lên.
Đối thủ của chúng tôi đang cãi nhau trên boong không xa đây và to tới mức tôi nghe được vài lời trong tiếng biển rì rào “Shuan là kẻ làm hỏng việc” rồi sau đó “Hãy im lặng, tụi bay! Chúng nó đã chộp được ông ta”. Sau đó lại là tiếng thì thầm như trước. Bây giờ chỉ có một người nói, hình như anh ta đang phát biểu một kế hoạch đánh mới. Bắt đầu một người trả lời, sau đó đến người khác, giống như nhận lệnh. Từ đó tôi rút ra là tụi nó sẽ quay lại ngay.
Khi tôi nói với Alan điều đó, anh ta kêu lên:
— Có trời chứng giám. Nếu chúng ta không cho chúng một bài học nhớ đời, thì đêm nay không ai trong chúng ta ngủ được đâu. Hãy chú ý, Cavid! Lần này thì nghiêm trọng đấy.
Trong thời gian đó tôi đã nạp đạn xong, bây giờ chỉ cần chờ và nghe ngóng.
Trong lúc đánh nhau tôi không có thời gian xem mình có sợ không. Còn bây giờ khi tất cả yên lặng tôi không nghĩ đến gì khác ngoài nỗi sợ. Ngay sau đó, khi nghe thấy tiếng chân bước và nhận ra tiếng sột soạt của quần áo cọ vào tường phòng ngủ, thì tôi biết ở bên ngoài tụi nó đã chiếm lĩnh vị trí trong bóng tối và tôi đã muốn hét to lên.
Tất cả chuyện đó xảy ra phía Alan đang ẩn mình và tôi đã muốn tin là phần của tôi trong cuộc chiến đã hết, thì tôi nghe thấy tiếng đang bò nhẹ nhàng trên nóc phòng.
Một tiếng huýt sáo ngắn bằng còi của thủy thủ là tín hiệu tấn công. Một nhóm vũ trang bằng dao găm nhào vào cửa chiếu sáng, ngay lúc đó làm vỡ tan kính cửa sổ thành hàng ngàn mảnh. Một người nhảy qua lỗ vào phòng và rơi xuống nền nhà. Trước khi hắn đứng dậy được, tôi đã dí nòng súng lục vào lưng, và đáng lẽ tôi đã bắn ngay hắn, nhưng khi chạm vào cái cơ thể sống này, trong tôi xuất hiện ý chí mềm yếu làm tôi ấn cò mà cũng không chạy được. Khi nhảy xuống hắn đã đánh rơi mất dao găm. Khi hắn cảm nhận được đầu súng đang ở lưng, hắn bật ra một tiếng chửi và ôm chặt tôi. Việc đó hoặc đã làm bừng lên lại lòng dũng cảm của tôi hoặc là tôi quá sợ. – Kết quả như nhau thôi – Tôi bắn viên đạn xuyên qua giữa người hắn. Hắn rống lên thảm thiết rồi ngã xuống. Vài giây sau đó một tên thứ hai nhảy vào đầu tôi, chân hắn tụt qua lỗ chiếu sáng. Tôi chộp lấy khẩu súng lục thứ hai và bắn vào mông tên này. Hắn trượt và rơi như một cái bị xuống tên bạn nằm dưới đất. Bây giờ tôi bất cần, không có thì giờ ngắm nữa, chĩa súng vào sườn hắn và nổ súng.
Chắc tôi sẽ còn đứng đó lâu ngắm nhìn hai tên này nếu Alan không kêu cứu. Tiếng kêu làm tôi tỉnh táo trở lại.
Alan bảo vệ thường trực cửa ra vào. Nhưng trong lúc anh cản một tên thì một tên khác đã lẻn vào phía sau và ôm chặt anh. Alan dùng tay trái đập tên này nhưng hắn bám dai như đỉa. Một tên khác xông vào vung dao găm. Ở cửa cùng lúc xuất hiện mấy cái mặt. Lúc đó tôi nghĩ chúng tôi sẽ thua nhưng nắm chặt hơn dao găm và tấn công vào phía sườn.
Tuy vậy tôi không kịp giúp Alan nữa vì cuối cùng tên bám sau đã phải buông anh ra. Alan nhảy một bước dài lùi lại, lấy đà và như một con bò tót điên khùng gầm lên và nhào vào tấn công. Bọn chúng bị bắn tung như nước trong cú va chạm này, lăn tròn như bi và chạy bán sống bán chết, tên nọ đạp lên tên kia, trong lúc thanh gươm trong tay Alan chớp lên như thủy ngân, lúc chỗ này, lúc chỗ khác chém vào cái đống kẻ thù đang bỏ chạy. Một lần thanh gươm loáng lên trong không khí là một tên bị chém hét lên. Tôi vẫn còn nghĩ mình sẽ thua. Nhưng mà trông kìa, tất cả bọn chúng đã chạy hết, Alan đuổi chúng ra boong như con chó săn lùa đàn cừu.
Anh quay lại rất nhanh giống như lúc anh xông ra, vì sự thận trọng của anh cũng lớn như lòng dũng cảm vậy. Tụi thủy thủ tiếp tục chạy, chúng tưởng như Alan còn đuổi theo. Chúng tôi nghe thấy chúng ào vào khoang mũi tàu và cánh cửa đóng sập lại phía sau tên cuối cùng.
Phòng ngủ bây giờ như trong một lò mổ. Ba xác chết ở đó và một tên hấp hối ở cửa. Còn Alan và tôi thì chiến thắng và nguyên vẹn. Với hai cánh tay mở rộng, Alan đi tới chỗ tôi.
— Đến đây, cậu bé yêu quý! – Anh kêu lên và ôm tôi như bão táp – David ạ, tôi yêu cậu như một đứa em. Và nói đi, tôi là một tay kiếm cừ khôi đấy chứ?
Sau đó anh quay lại chỗ bốn xác chết, lần lượt ném chúng khỏi phòng. Trong lúc làm anh hát một cái gì đó, đúng hơn là huýt sáo một vài nhịp riêng lẻ và tôi nghĩ là anh đang cố nhớ lại một bài nào đó. Về sau tôi biết thực ra anh đang sáng tác một nhịp điệu hoàn toàn mới. Mặt anh đỏ bừng như sốt, đôi mắt sáng như mắt của một đứa trẻ lên năm khi được đồ chơi mới. Cuối cùng anh ngồi xuống bên bàn, gươm vẫn cầm trong tay. Điệu nhạc anh đang sáng tác đã hình thành và ngày càng rõ nét, cho nên có lúc anh đột nhiên hét to lên. Đó là một bài hát tiếng Gaelic.
Gaelic: tiếng của dân thiểu số vùng núi Scotland.
Tôi đã dịch nó và viết lại dưới đây. Tôi không có năng khiếu làm thơ, nhưng viết bằng một tiếng Anh dễ hiểu. Sau này, thỉnh thoảng Alan lại hát và bài hát trở nên quen thuộc và được ưa chuộng tới mức tôi được nghe luôn và nhiều lần được người ta cắt nghĩa cho lời của nó. Nó như thế này:
Hãy nghe bài hát của thanh gươm Alan
Thép được nung đỏ lên
Và người thợ rèn dùng búa đập
Còn bây giờ nó sáng lên trong tay Alan Breck.
Rất nhiều con mắt nhìn thấy rất nhanh
Những gì đe dọa chúng
Và rất nhiều cánh tay có nơi họ
Nhưng chỉ một tay vung gươm.
Con dã thú xám chạy lên núi
Quá nhiều thú mà chỉ có một quả núi
Con dã thú xám biến mất
Nhưng quả núi thì còn mãi.
Hãy đi xuống đây từ núi rừng
Hãy đến với tôi từ các đảo ngoài khơi
Ôi, hỡi đại bàng tinh mắt
Bữa ăn đang đợi bạn ở đây.
Bài hát mà nhạc và lời được Alan sáng tác trong giờ chiến thắng, làm cho tôi – người đứng bên anh trong cuộc chiến đấu đó, thấy không công bằng. Ngài Shuan và năm kẻ khác đã chết hoặc hết khả năng chiến đấu. Nhưng hai trong đó đã bị tôi bắn chết, hai tên nhảy qua lỗ chiếu sáng ấy và một tên chắc không phải là tên ít nguy hiểm đã bị tôi bắn bị thương, cho nên tính cả chết và bị thương tôi có quyền đòi hỏi phần danh dự trong đó. Đáng lẽ Alan nên nhắc đến tôi trong bài hát, nhưng nhà thơ trước hết phải chú ý đến giai điệu và trong lời thơ, Alan đã biểu dương chiến công của tôi.
Lúc đó tôi chẳng nghĩ là anh có thể làm thiệt thòi cho tôi, thứ nhất tôi không hiểu một lời Gaelic nào, thứ hai, khi cuộc chiến đã qua, cho căng thẳng lúc chờ đợi và sự gắng sức khi đánh nhau và nhất là do sự ghê sợ với hành động của chính mình, tôi kiệt sức tới mức chỉ còn có thể lắc lư trong cái ghế nệm, cảm thấy thoái mái nếu bây giờ ít ra có thể ngồi một chút. Ngực tôi như bị buộc chặt, tôi thở rất khó và ý nghĩ về hai người đàn ông bị tôi giết hiện lên như giấc chiêm bao. Không cưỡng được, trước khi kịp nhận ra điều này, tôi đã khóc nức nở như một đứa trẻ nhỏ.
Alan vuốt vai tôi. Anh khen tôi là một chàng trai tuyệt vời. Điều trước tiên bây giờ là tôi phải được ngủ đầy giấc.
— Tôi sẽ gác đầu tiên – Anh nói – Cậu đã giúp tôi tuyệt vời, từ đầu đến cuối. Có cho cả Appin này, cả vùng Brcadallane tôi cũng không đổi cậu đâu.
Tôi dọn dẹp trên nền nhà lấy một chỗ, với súng lục trong tay, kiếm đặt trên ngực, tôi đã ngủ một mạch ba giờ liền, cái đồng hồ của viên thuyền trưởng treo trên tường đã chỉ vậy.
Sau đó Alan đánh thức tôi dậy. Tôi nhận phiên gác cho ba tiếng tiếp theo. Trời đã sáng trước khi hết ca trực, thời tiết yên tĩnh, biển nhấp nhô nhẹ nhàng, mưa đập trên mái phòng.
Suốt ca gác của tôi, trên tàu buồm không có động tĩnh gì. Qua tiếng đập của mái chèo tôi biết không có thủy thủ nào làm việc. Như sau này tôi biết, vì có quá nhiều người chết và bị thương và người khác thì thối chí nên cũng giống tôi và Alan, cả ngài Riach và thuyền trưởng phải tự thay nhau gác để con tàu khỏi mắc cạn mà không ai nhận ra mối hiểm nguy cả.
Có thể coi đây là một may mắn thật sự vì trời đã trở nên yên tĩnh, bởi vì mưa vừa bắt đầu là gió im ngay. Tuy vậy, theo tiếng chim kêu của hải âu bay quanh tàu tìm thức ăn, tôi cho rằng chúng tôi đã trôi vào gần bờ biển hoặc gần các đảo. Cuối cùng khi thò đâu khỏi phòng tôi đã nhìn thấy vách đá hùng vĩ của vách Skye và hòn đảo Rum hình thù kỳ lạ.
Bắt Cóc Bắt Cóc - Robert Louis Stevenson Bắt Cóc