Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
11. Bị Lung Lạc
D
ùng điểm tâm xong, Tạo bảo cô Châu:
- Sáng nay trời có vẻ lạnh nhiều.
- Dạ chắc sắp đổ tuyết rồi.
- Làm gì có chuyện đó, hôm nay mới là mười sáu tháng mười mà…Thôi được rồi, cô tìm cho tôi chiếc áo ấm đi.
- Vâng, Châu đáp nhưng vẫn đứng chần chừ - Dạ thưa ông mà thùng quần áo ấm để nơi nào ạ.
- Tôi không biết, cô cũng không biết chuyện đó nữa sao?
- Dạ..tại quần áo đều một tay bà sắp xếp cả, cháu…thôi được rồi để cháu đi tìm xem.
Châu bước nhanh ra khỏi phòng, một lúc thật lâu vẫn không thấy xuất hiện. Tạo ngồi trên bàn ăn chưa dẹp. Khoảng trống ngập đầy hồn.
- Cha ơi, báo mới này.
Thằng Xá với tờ báo trên tay từ ngoài chạy vào, xà vào lòng Tạo, Tạo mở tờ báo ra.
- Ồ, lạ thật. Nhất Xuyên hôm nay lần đầu tiên xuống tuyết.
- Tuyết à? Thế Nhất Xuyên ở đâu cha?
- Chúng ta có lần đã đến hồ Đại Du chơi đó con còn nhớ không? Nhất Xuyên là một thành phố ở gần đấy.
- Thế còn Khởi Xuyên của chúng ta bao giờ mới có tuyết hở cha?
- Có lẽ sau tháng mười hai.
- Ồ thế thì thích thật, nhưng lúc đó mẹ về chưa cha?
Khởi Tạo yên lặng.
- Mẹ sinh em gái cho con chắc mẹ đau bụng lắm phải không cha?
- Ờ.
- Em con từ bụng mẹ, nổ cái bùm là nhảy ra ngay phải không cha?
- …
- Vậy thì đau lắm, tội nghiệp mẹ con.
- …
- Tội nghiệp quá phải không cha?
- Cha thấy con đáng tội hơn.
- Tại sao vậy? Con đâu có bị đau bụng đâu?
- Nhưng không có mẹ ở nhà con buồn lắm phải không?
Khởi Tạo ngước nhìn lên đồng hồ, sắp tới giờ phải đến sở rồi.
- Tìm không thấy à?
Cô Châu từ trong bước ra lắc đầu.
- Năm chiếc valise chứa áo ấm đều trống cả, không biết có phải bị trộm không?
- Làm gì có chuyện đó, chắc ở trong tủ áo đấy.
- Dạ trong tủ áo cũng có áo dành cho mùa thu thôi.
- Lạ vậy?
Tạo có vẻ bất mãn, cô Châu rụt rè.
- Dạ…xin lỗi ông chủ.
- Không, cô chẳng có lỗi gì cả. Hạ Chi bậy thật, áo để ở đâu cũng phải thông báo cho người ta biết một chút chứ? Nhưng mà cũng lạ thật, biết đâu kẻ trộm đã vào nhà?
Tạo đến sở muộn hơn mọi khi, trời bên ngoài tuy không lạnh lắm, nhưng cảm giác của kẻ bị bỏ rơi làm chàng khó chịu. Hạ Chi có thói quen tốt, đấy là sạch sẽ và ngăn nắp. Bất cứ một vật dụng cần thiết cho gia đình nàng đều giành lấy việc sắp xếp, vì vậy dù nhà có bị cúp điện bất ngờ, Chi vẫn có thể tìm ra món đồ một cách dễ dàng. Nhưng hôm nay, Tạo bực mình, chàng thấy sự cẩn thận quá lắm của Hạ Chi nhiều khi trở thành một điều phiền phức.
Trạm xe bus trống vắng, thế này mà cứ đứng chờ thì ít ra một giờ sau mới có xe kế tiếp, thôi thì đành thả bộ vậy. Tạo cười buồn. Con đường rộng thênh thang với những cây tòng to lớn ở hai bên đường, với những mái nhà lụp xụp của dân nghèo như những chiếc hang chuột, dưới ánh nắng mới hiện ra trong ngày những củ cải đỏ phơi đầy trước sân.
Năm nay nhà ta không có ướp cải dành cho mùa Tết. Tạo nghĩ, chàng quay nhìn ra đường. Con đường rộng mà bóng xe thật vắng, chỉ có một chiếc xe ngựa chở đầy cải trắng, lọc cọc phía sau. Nhưng tiếng lọc cọc buồn thảm.
Không có áo ấm, mặc áo chỉ mỏng này trong mùa đông thật chẳng hợp thời. Tạo cau mày. Nhưng rồi bóng một người đàn ông lầm lũi bước ngang qua chàng với chiếc áo nhà binh cũ và đôi giày bố rách khiến chàng lại hổ thẹn với những phiền muộn không đâu. Đây là thời gạo châu củi quế, thời của đói khổ và nghèo nàn, không nên..
- Chào ông giám đốc!
Có tiếng thiếu nữ từ sau vọng lại. Tạo ngạc nhiên quay lại. Vương Thụy Kỳ với đôi mắt sáng.
- Cô cũng ở gần đây à?
Kỳ khoác nhẹ mái tóc ra sau.
- Dạ không, tối qua tôi ở nhà một người bạn gần đây.
Thụy Kỳ bước song song với Tạo, lúc bước ngang qua một lò rèn, nàng đột ngột dừng chân lại.
- Ồ đẹp quá!
Tạo nhìn vào. Cửa tiệm chỉ có một chiếc móng ngựa to, bên trong vắng.
- Cái gì đẹp?
- Đấy, lửa đấy!
Tạo nhìn thẳng vào trong nhà. Lửa từ hỏa lò bốc cao.
- Lửa? Nhưng lửa có gì đẹp đâu?
Tạo quay lại, Thụy Kỳ vẫn ngây người ra nhìn vào tiệm, từ cổ hở của chiếc áo pardessus màu xanh, Tạo nhìn thấy chiếc áo thun lót màu trắng bên trong ngực nàng.
- Đẹp chứ, ông giám đốc hiểu tại sao lửa lại đẹp không?
Tạo thờ ơ.
- Không biết.
- Vì nó đang cháy, bất cứ một vật gì bị cháy đều sẽ ra tro ra khói cả, trước lúc bị hủy diệt để trở về hư vô thì… vật gì cũng đẹp.
Thụy Kỳ hạ thấp giọng, nàng đứng gần Khởi Tạo hơn.
- Ông giám đốc, ông có thấy lửa và khói là…
- Này cô.
- Dạ.
Khởi Tạo nhìn thẳng vào những hạt răng trắng đều.
- Lúc đi ngoài đường, tôi không thích ai đi sát vào người tôi cả.
- Dạ xin lỗi.
Gương mặt Thụy Kỳ đỏ hồng.
- Tôi không chú ý điều đó, ít khi nào tôi để ý điều đó, xin lỗi ông giám đốc.
Thụy Kỳ chậm chân lại để mình cách Tạo một khoảng cách.
- Cô không cần phải đi sau tôi như thế, tôi chỉ muốn là chúng ta đừng nên đi cạnh nhau quá thôi.
Tạo nói, chàng nghĩ đến lời của Lâm Tịnh Phu. Ông giám đốc ơi, cô Thụy Kỳ lúc này si ông rồi đấy nhé. Tạo lại thấy bứt rứt.
Vào khu phố chợ, những tiệm buôn nằm rải rác hai bên đường. Mắt Thụy Kỳ đỏ hẳn, nhưng nàng vẫn cố tạo nụ cười trên môi.
- Nghe thiên hạ đồn là nhà ông giám đốc được thêm một công chúa nữa phải không?
- Vâng.
- Nhưng bác sĩ Phu bảo…
Nói tới đây Thụy Kỳ chợt ngừng lại. Tạo quay lại, chàng bước nhanh hơn.
- Bác sĩ Phu bảo con…
- Ông ấy bảo, bà nhà không thể có con nữa mà?
- Cô vừa đến thăm ông Phu à?
Tạo hỏi, chàng liên tưởng đến hình ảnh Thụy Kỳ và Lâm Tịnh Phủ ở riêng rẽ trong phòng thuốc, Đĩ thật!
Thụy Kỳ yên lặng bên cạnh Tạo.
Lúc từ bệnh viện trở về, Tạo lầm lũi bước. Về nhà sẽ chẳng có ai ra đón, Hạ Chi xa nhà đã hơn tháng, thế mà Tạo vẫn không bỏ được thói quen, chàng vẫn bực mình khi chẳng thấy ai ra cửa vồn vã mình, cô Châu thì lúc nào cũng dưới bếp, thằng Xá vì sự vắng mẹ, nên bỏ sang hàng xóm chơi mãi đến tối mới về. Lúc bước chân đến ngạch cửa, Khởi Tọa đã phải ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen.
- Ủa, đôi giày này của ai thế?
Trong đầu Tạo hiện ra hình ảnh Vương Thụy Kỳ với đôi mắt đỏ. Của Kỳ chăng? Giữa lúc Tạo phân vân, thì cánh cửa xịch mở.
- Không ngờ anh lại về sớm như thế!
Thang Tử Thăng với chiếc áo lông và chiếc robe màu tro xuất hiện, Tạo bước vào nhà.
- Cô mà tôi cứ tưởng là ai.
- Chuyện gì làm anh tưởng như thế?
Tạo đánh trống lảng.
- Hôm nay cô mặc đẹp quá, áo mới à?
Tử Thăng bước về phía salon ngồi xuống.
- Anh có vẻ chóng quên thật, lúc xưa tôi cũng đã mặc qua một lần.
- À.
- Sao?
- Tôi nhớ ra rồi, thuở còn đi học hình như mấy cô đều thích mặc robe. Bây giờ thì già rồi nhé. Ồ nhưng thế nào đi nữa, sự hiện diện của cô nơi đây chủ nhà rất hãnh diện.
- Không có vợ ở nhà buồn lắm phải không? Đừng giấu, trên mặt anh có viết chữ buồn thật to kìa.
Tạo làm ra vẻ buồn bã.
- Tôi đâu ngờ Hạ Chi lại sinh con tại Chấp Quang.
Tử Thăng yên lặng hút thuốc, làm như chẳng nghe thấy gì cả, thằng Xá từ ngoài chạy về, trông thấy Tử Thăng mặc áo lông, nó có vẻ lạ, nhưng rồi lại xà ngay vào lòng người bạn gái của cha.
- Hôm nay dì ngủ lại đây được không Xá?
- Dì nói thật không?
Thằng Xá mừng rỡ nhảy nhót, Khởi Tạo cũng vui lây.
- Hôm nay cô ở lại đây thật à?
- Ờ, nhưng đừng vội mừng, chị Chi nhờ tôi đấy ông ạ.
Tử Thăng nói khiến Khởi Tạo phì cười.
Bữa cơm tối đến. Cô Châu mang đĩa cá rút xuống đặt trước mặt Xá, Tử Thăng hỏi:
- Xá năm nay được mấy tuổi rồi?
- Dạ năm.
- Năm tuổi rồi mà chẳng biết tự tay rút xương cá à?
- Dạ không.
- Tại sao vậy?
- Tại sao con chưa đi học.
- Chưa đi học là chưa thể rút xương cá à?
- Nhưng xương cá chui vào cổ làm mắc xương.
- Nếu không mắc xương thì Xá vẫn ăn được chứ?
- Dạ, nhưng con sợ.
- Không có gì đáng sợ cả, để dì dạy cho, lúc ăn con đừng nuốt nhanh, để miếng cá ở đầu lưỡi lừa nhẹ xem có xương không.
Tử Thăng vừa nói vừa gắp miếng cá còn xương bỏ vào miệng Xá, hỏi:
- Sao có xương không?
- Dạ có.
- Bây giờ cẩn thận kéo nó ra.
- Dạ.
Sau bữa cơm, thằng Xá có thể dùng cá một mình mà chẳng cần phải rút xương nữa. Tạo nghĩ đến vợ, Hạ Chi quá thương con, lúc nào cũng cẩn thận làm sẵn thức ăn cho con, chứ không có sự cứng rắn của Tử Thăng.
- Xá này, con có bao giờ trông thấy con cá nó cười không?
- Cá biết cười nữa sao dì?
- Biết chứ.
Quay sang Tạo, Tử Thăng hỏi:
- Phải không anh?
- Cái…cái đó tôi cũng không biết.
Tạo ấp úng, Tử Thăng cười nói:
- Trong câu thơ của nhà thơ Ha – Shihou có câu “Mùa xuân mất chìm buồn cá khóc”. Cá đã biết khóc thì nó cũng phải biết cười chứ?
Tiếng cười của Tử Thăng khiến Tạo thấy đèn hôm nay sáng tỏ hơn thường ngày. Căn nhà này từ lâu đã vắng tiếng cười. Tạo nghĩ hôm nay tuy lạnh nhưng gian phòng trở nên ấm lạ. Tại sao thế? Đúng rồi, vị trí Hạ Chi ngồi hàng ngày đã được thay thế bởi Tử Thăng. Tạo thấy có một cái gì không phải. Nhưng chàng không buồn nghĩ thêm, vì chàng muốn giữ mãi sự ấm cúng hiện hữu.
Đưa thằng Xá vào phòng riêng ngủ xong, Tử Thăng lại xuống lầu, ngồi đối diện với Khởi Tạo.
- Tôi có vẻ lắm chuyện quá, xin lỗi anh nhé.
- Có gì đâu mà lắm chuyện?
- Bắt thằng Xá tự ăn lấy cá có xương đấy.
- Đúng ra tôi còn phải cảm ơn cô nữa là khác. Hạ Chi thương con quá nên hư…
- Mỗi người mẹ có một cách dạy riêng của họ. Tử Thăng cười nói – Nhưng không phải chỉ có một chuyện đó thôi, tôi còn chuyện khác muốn hỏi.
- Chuyện gì đấy?
Tạo lơ đãng. Tử Thăng nhìn Tạo với cái cười tinh nghịch.
- Có người buổi sáng đã dạo mát với bạn gái rồi.
- Buổi sáng à?
- Thế sáng nay không phải anh đi dạo với một cô bé tóc dài ư?
Thì ra. Tạo nhớ đến Thụy Kỳ, bất giác cười.
- Cô trông thấy à?
- Có gì đâu mà anh lo thế? Tôi xin thanh minh trước là không phải chị Chi nhờ tôi theo dõi anh đâu nhé, có điều, con bé ban sáng có vẻ không được bình thường cho lắm..
- Thế à?
Tạo nghĩ đến thói quen đi sát người của Thụy Kỳ, bực mình.
- Nhưng như thế cũng không có gì là xấu.
- Thật à.
- Vâng.
Tử Thăng không thắc mắc về chuyện ban sáng, thế thì nàng thắc mắc về chuyện gì? Tạo nghĩ đến Lâm Tịnh Phu. Thụy Kỳ đã biết được chuyện ngừa thai của Hạ Chi, như vậy chắc chắn cả bệnh viện cũng biết cả chuyện đó. Bây giờ dù có nói thế nào thì vẫn không làm sao dấu được chuyện xin con. Khổ thật, Tạo bứt rứt, chàng mở đầu:
- Chuyện đứa bé…
Tử Thăng vội đưa tay cản lại.
- Tôi hiểu rồi, nhưng dù sao Hạ Chi đã bảo nàng sinh thì cứ kể như đấy là sự thật vậy.
- Cô cũng biết chuyện Hạ Chi đã giải phẫu chứ?
- Vâng, nhưng chuyện giải phẫu để ngừa thai đôi khi vẫn thất bại, có điều bà xã anh dại quá, tìm một lý do nào không tìm lại cứ khư khư bảo con bé đẻ non bảy tháng. Nhiều lúc tôi định phụ giúp nhưng chẳng làm gì được.
Tử Thăng vừa rót trà, vừa tiếp:
- Nhưng không thể trách Hạ Chi được, vì cái chết của bé Lệ khiến chị ấy bị xúc động mạnh quá…
Không hiểu Tử Thăng có biết con bé là con của Thạch Thổ Thủy không? Tạo lo lắng.
Tại Hạ Chi thích nên nhận nuôi vậy chứ tôi thì…
- Con bé thế nào vậy anh?
- Con bé nào?
- Thì con bé của thủ phạm họ Thạch mà cô nhi viện của anh cao Mộc nhận nuôi nó.
- À…
Khởi Tạo bàng hoàng, không lẽ Cao Mộc đã kể tất cả cho Tử Thăng nghe nữa sao? Nếu thế này thì …sớm muộn gì Hạ Chi rồi cũng biết.
- Không biết con bé đó rồi sẽ ra sao.
Tử Thăng nói, Tạo vẫn làm như không biết.
- Tôi cũng không hiểu, nhưng con bé đó đáng được nhận nuôi lắm chứ.
Tử Thăng đặt ly nước xuống trước mặt Tạo.
- Nhưng tôi biết chắc, chẳng bao giờ anh nhận nuôi con bé ấy.
Tạo nhẹ nhõm.
- Thế cô? Cô có can đảm đó không nếu nó là con kẻ đã giết con cô?
- Nghĩ tôi còn không dám nghĩ đến nữa là…
- Thế à, vậy mà tôi cứ tưởng…
- Dù sao tôi cũng không đến đồi bậy như thế, anh có thấy là tôi vẫn còn sáng suốt chứ?
Câu nói như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Tạo.
- Vâng, nhưng cô cũng không cả quyết là mình từ chối nhận nuôi đứa bé ngay.
- Anh lầm rồi. Với kẻ giết con mình mà mình vẫn còn đủ can đảm để chấp nhận con họ, thương yêu bồng bế nó được thì tôi tin chắc là thế giới này đã lý tưởng đi mất.
- Nhưng tôi thì tôi tin chuyện đó có thật.
- Làm gì có người vĩ đại như thế? Con chúng ta sinh ra nhiều lúc còn chẳng hài lòng nói chi là con kẻ thù, anh có vẻ lý tưởng hóa nhân cách con người nhiều quá.
- Giọng lưỡi cô quyết liệt như vậy, chắc sau này chồng cô mà có ngoại tình chắc cô sẽ chẳng để yên đâu.
- Chưa biết được, chờ xem. Biết đâu lúc đó tôi chỉ biết bù lu bù loa với nỗi đâu riêng mình?
- Vâng, khi chuyện đến rồi mới cả quyết được.
Tạo nói chàng nghĩ đến chuyện của Hạ Chi Lâm Tịnh Phu. Lúc xưa ta là một người khoan dung, rộng rãi, nhưng bây giờ thì hết rồi.
- Tôi là đàn ông nên không hiểu được đàn bà thế nào, có điều, cô Thăng, tôi thắc mắc một chút. Cô được đàn ông mê tít quá bao giờ chưa?
- Tại sao lại bảo là có được?
- Ồ xin lỗi.
- Không có gì cả, chẳng những tôi “có được” mà còn bị hàng khối đàn ông vây kín đến độ có nhiều lúc tôi chẳng hiểu được tôi là ai nữa. Nói chuyện với một người con gái lanh lợi, anh phải cẩn thận lời một chút nhé.
- Vâng, nhưng theo lời cô nói thì tôi đã hiểu…Chắc chắn Hạ Chi nhiều lúc hành động nông nổi, chuyện xảy ra rồi mới thấy ân hận với việc làm…
- Anh nói gì lạ thế? Nãy giờ chúng ta nói chơi mà…
Tử Thăng lạ lùng nhìn Tạo; đôi chân thon dài của nàng duỗi thẳng, Tạo tránh ánh mắt của người con gái thông minh. Biết đâu Tử Thăng cũng biết cả hành động ngoại tình của vợ ta.
- Cô Thăng, cô thẳng thắn đến độ chẳng giống đàn bà tí nào cả.
- Anh nói gì lạ vậy? Tại sao? Cho anh biết tôi còn chưa lấy chồng nhé!
Rồi Tử Thăng đứng dậy, cười thật tươi.
- Thôi khuya rồi, ngủ ngon nhé!
Lúc trở về phòng, Tạo thật mệt mỏi, nằm lên giường là chàng muốn ngủ ngay.
Giữa cơn mê, cửa phòng xịch mở.
- Cô Tử Thăng đấy à…
Tạo giật mình nhổm đầu lên định ngồi dậy thì đầu chạm ngay mái tóc dài con gái.
- Không phải, em là Vương Thụy Kỳ đây.
Toàn thân thiếu nữ ngã ập lên người Tạo, đôi giày trắng vẫn còn mắc trên chân.
- Sao chẳng cởi giày ra đi?
Thiếu nữ yên lặng.
- Cởi giày ra đi.
Tạo giục, nhưng đôi tay chàng như những sợ thừng quấn chặt lấy Thụy Kỳ trước mắt chàng bây giờ chỉ có Hạ Chi.