Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 10
S
áng nay Mary đi xuống lầu trong bộ áo choàng tắm và dép, nàng đứng ở lò, cầm một chiếc dao trộn thuốc màu rán năm quả trứng, thỉnh thoảng nàng chọc vào trứng. Đã mặc đồ đi học, con nàng ngồi vào bàn đợi. Môi trên của Susie lấm tấm nước cam. Billy đang phết bơ lên bánh mì nướng và nói chuyện với mẹ nó về bóng chày.
Joe bước vào. Chàng cũng đã mặc quần áo. Đôi giày chàng vang lên trên tấm vải lót sàn. Chàng bước qua và hôn nàng lên má. Mary chỉ tiếp tục chọc vào chảo rán; nàng không nhìn chàng.
“Huấn luyện viên bảo, ông ấy sẽ dùng con dọn dẹp”.
Mary xúc trứng ra và thả lên đĩa, một cho Susie, hai cho mỗi đĩa cho những người mà nàng đã thường nghĩ đến như là những “đứa con trai” của nàng. Cho đến ngày hôm qua, họ chỉ có hai người đàn ông trong cuộc đời nàng thôi. Bây giờ dù muốn dù không, đã có thêm hai người.
“Vậy, mẹ có đến xem trận đấu không, mẹ?”
“Không”. Nàng không định đến gần cái sân bóng chày ấy.
“Ô kìa, mẹ?”
“Mẹ con không được khỏe”, Joe bảo.
Sau khi mang đĩa lên bàn, Mary đặt trước mặt con và chồng nàng. Sáng nay, Joe đang mặc bộ đồ xám. Trông chàng không giống một nhân viên cảnh sát, mà giống như một thương gia. Chàng đã bị xước da lúc cạo râu, nàng để ý thấy, và xoa quá nhiều dầu thơm sau khi cạo râu. Mùi nước hoa tỏa ra từ người chàng. Chúng có mùi như một kẻ lạ. Ly cà phê của Mary nằm trên mặt quầy kế bên bếp lò. Nàng quay lại với nó và đứng nhìn đăm đăm ra cửa sổ.
“Thi đấu với đội thành phố Garden đấy”, Billy nài nỉ.
“Bố bảo rằng mẹ con không được khỏe mà.”
“Anh đừng gắt với con.”
“Huấn luyện viên thích con thật đấy.”
Mary không nói gì.
Nàng tiễn con ra cửa trước, rồi trở vào nhà bếp dù Joe vẫn còn đấy. Nàng muốn uống một ly cà phê thứ nhì. Nàng không muốn ở đấy một mình với chàng, nhưng cũng chẳng có ý định tránh chàng.
“Em ổn rồi chứ?”, chàng hỏi. Nàng có thể cảm thấy rằng chàng đang quan sát kỹ nàng. Khi nàng không đáp, chàng bảo, “Em sẽ phải lấy bằng lái xe mới đấy.”
Nàng rót cà phê vào tách mình. Nàng nhìn vòi nước phun ra đầy tách.
“Anh sẽ gọi đến các cửa hàng tổng hợp và hủy bỏ
Nàng quay lại và nhìn chàng đăm đăm và chàng rơi vào im lặng.
“Anh cũng được một tách nữa chứ?” Chàng hỏi.
Nàng rót ra và mang nó từ lò lửa đến với chàng. Nàng chẳng có gì để nói với chàng cả và có ý định giữ im lặng nhưng điều này tỏ ra không thể và nàng bực bội đối với nàng.
“Hắn đã có chìa khóa của em” nàng bảo “Hắn biết nơi em ở đấy.”
Joe gật đầu, “Dù thế nào em cũng chẳng bao giờ khóa cửa ban ngày cả”.
Mary phát ra một tiếng cười kinh hãi, “Hắn không cần chìa khóa của em. Hắn có thể bước ngay vào đấy.”
Nàng nghe tiếng chàng sau lưng. Chàng đã từ bàn đứng dậy. Một lúc sau, nàng cảm thấy tay chàng trên vai nàng nơi mà nàng tự nhủ, nàng không muốn. Nàng cũng không muốn chàng ở trong nhà nữa hoặc nàng tin như thế. “Hôm nay anh có thể ở nhà”, nàng bảo.
“Anh phải đi làm.”
Nàng xoay lại. “Anh định nói về em với bao nhiêu người à? Anh định nói với cả sở à?”
“Chúng ta có thể ngồi lại với nhau không? Joe vừa nói vừa nắm lấy tay nàng. “Em có thể nói rõ với anh điều gì đã xảy ra không?”
Nàng chẳng cảm thấy mình muốn khóc chút nào cả, do đó nàng ngạc nhiên khi cảm thấy đôi mắt mình đầy nước mắt. Nước mắt chảy xuống khuôn mặt nàng. Nàng giật tay ra. “Anh đã biết điều gì đã xảy ra rồi đấy.”
Joe lui về bàn. Nàng nghe chàng ngồi xuống lại. “Chẳng hạn, tên ấy trông như thế nào?” Nàng nghe chàng nghịch với tách cà phê trên đĩa.
Chàng nói tiếp, chàng lên giọng “Và anh cần biết thứ tự hành động của hắn, chính xác hắn đã làm gì em.”
“Hắn cưỡng hiếp em.”
“Ừ, nhưng như thế nào? Bằng cách nào?”
“Em không nhớ”
“Chi tiết thế nào?”
“Anh thích điều này à?”
Joe đứng dậy, nhưng không lại gần nàng. Chiếc bàn là một chướng ngại giữa họ.
“Hắn trông như thế nào?”
“Hắn đã bịt mắt em lại.”
“Hắn cao hoặc lùn? Hắn bao nhiêu tuổi?”
“Em không biết.”
“Trước khi hắn bịt mắt em, chắc em đã trông thấy hắn đấy.”
“Hầu như là không.”
“Em sẽ nhận ra hắn nếu em gặp hắn lại không?”
“Không.”
“Anh sẽ lấy được vài bằng chứng.”
Chiếc cặp da của Joe đứng bên cánh cửa sau. Chàng mở nó ra đặt trên bàn và đưa ra bốn viên băng keo, chiếc trục bằng kim loại.
Mary, nhìn chăm chú, cảm thấy mình bắt đầu run.
“Vậy đây có phải là đoạn băng keo ấy không?”
“Làm sao em biết được?” Nàng nhìn chàng đóng chiếc cặp da lại. “Anh sẽ làm gì với thứ ấy?”
“Mang nó đến phòng thí nghiệm.”
Chàng sẽ tìm ra, Mary nghĩ thế, và cố gắng bắt cơn run của nàng dừng lại.
“Mary, em phải giúp anh đấy”
Dù nàng không muốn, Mary vẫn bật khóc. “Chúng ta hãy quên điều ấy đi,” Nàng bảo “Đấy là điều em cố gắng thực hiện đấy. Hãy quên đi.”
“Chúng ta không thể quên điều ấy được.”
“Tại sao?”
“Mary, em đã bị cưỡng hiếp.”
Nàng đã sống với chàng mười chín năm và biết chàng không thể nào dừng lại được. “Điều tra có ích gì chứ” nàng khóc, “cho dù anh bắt được hắn em cũng không thể nhận diện hắn được.”
Joe cố gắng vòng tay qua người nàng, nhưng nàng đẩy chàng ra. “Cứ để em yên đi”, nàng hét lên “Em không thể nhận diện hắn được.”
“Có lẽ một người khác có thể nhận diện hắn.”
Câu này làm nàng giật mình, “Chẳng hạn như ai vậy?
Khi chàng không đáp, nàng bảo:
“Chẳng có ai trong phòng ngoài hắn và em cả.”
“Có lẽ một trong những nhân viên thư ký.”
“Có lẽ họ tham gia với hắn trong vấn đề ấy.”
“Ừ, anh đã cân nhắc điều ấy”. Và sau một lúc dừng lại, “Em bảo hắn có đôi mắt xanh à?”
“Em bảo em không nhận diện hắn được mà.”
“Tối nay chúng ta sẽ đề cập đến điều ấy”, Joe bảo.
“Không đâu”, Mary bảo và chạy lên lầu. Nàng ngồi xuống mé giường. “Không đâu”, nàng lặp lại và khóc to hơn.
Nàng nghe Joe dưới lầu đang gọi điện thoại hủy bỏ những thẻ tín dụng. Chàng ở lại cho đến lúc thợ sửa khóa đến - nàng nghe câu chuyện mập mờ của họ và tiếng động của người đàn ông làm việc ở cửa. Rồi Joe lên lầu và trao cho nàng chiếc chìa khóa mới.
“Em sẽ được an toàn ở đây”, chàng bảo, “Cảnh sát địa phương sẽ trông chừng ngôi nhà. Anh đã gọi cho họ.”
Mary, vẫn ngồi ở mép giường, chỉ vò viền áo tắm của nàng trong những ngón tay.
“Anh phải đi đây”, chồng nàng bảo.
“Vậy đi đi”, nàng hét to.
“Em muốn anh ở lại à?”
“Không, em muốn anh đi đi. Mời anh đi đi cho.”
Khi chàng định ôm nàng, nàng giãy ra khỏi người chàng. Qua cửa sổ, nàng nghe xe chàng khởi động ở lối riêng cho xe, nghe chàng lùi xe ra ngoài đường.
Chỉ huy trưởng đơn vị nghiên cứu khoa học phòng thí nghiệm cảnh sát là một đại úy sáu mươi mốt tuổi tên Lauder. Joe biết ông ta. Ít năm về trước họ đã cùng tốt nghiệp trường đại úy với nhau. Họ đã ngồi kế nhau trong lớp học nhưng một người là ngôi sao trẻ đang lên của sở còn người kia là một kỹ thuật gia đạn đạo học quá hạn gần tuổi về hưu. Thân phận của họ rõ ràng cho cả hai và hy vọng cùng viễn ảnh của họ quá trái ngược nhau đến nỗi chẳng ai nghi ngờ hoặc thù địch gì nhau cả. Vì họ không cạnh tranh với nhau, họ đã trở thành bạn. Hoặc đúng hơn, ở cấp cao của xã hội cảnh sát họ đã trở thành điều được thông qua như là bạn.
Chuyên môn của Lauder là cung cấp bằng chứng chuyên môn tại tòa án. Ông đưa ra điều này bằng giọng nói chậm rãi, cân nhắc nên đôi khi làm cho bồi thẩm đoàn ngủ gục. Ông thường dựng những giá vẽ trước mặt ghế của bồi thẩm đoàn và trên đó là những vết phá khổng lồ của các viên đạn. Rồi, bằng một chiếc que chỉ bảng, ông hướng dẫn sự chú ý của các vị bồi thẩm đến những chỗ lồi lõm của đường khương tuyến được phóng đại mười nghìn lần. Ông có vẻ là một loại người lý thuyết khô khan và là một nhân viên cảnh sát chỉ trên danh nghĩa. Tuy nhiên, ông đã làm việc trong phạm vi sở đã hơn ba mươi lăm năm, ông biết mọi người và mọi chức vụ. Mặc dầu ba mươi năm nghiên cứu đạn dược, nhiều viên đạn vẫn còn tí máu và thịt dính vào, có thể được mong đợi để làm ông buồn bực, hoặc có lẽ chán nản thái quá, chúng lại biến ông thành một người ưa thích chuyện phiếm cũng như là người cung cấp chính loại chuyện ấy. Vì rằng rốt cuộc mọi tội ác tăm tiếng trong thành phố đều đưa đến phòng thí nghiệm của ông cả, nên có nhiều chuyện phiếm để cung cấp.
Theo kiểu của ông, ông là một con người nguy hiểm.
Joe tin rằng đến gần Lauder là một việc liều lĩnh. Tuy vậy, những viên băng keo lại đại diện cho những bằng chứng duy nhất mà chàng có được. Chàng lái chiếc xe của chàng xuống ga ra dưới học viện cảnh sát, trao chìa khóa cho một nhân viên cảnh sát sắc phục phụ trách ga ra ngày ấy và dùng thang máy lên tầng của Lauder.
“Tôi có một việc lớn”, chàng bảo ông và mở chiếc cặp da. Bằng chứng nằm trong một chiếc bao giấy mà chàng đặt lên bàn thấm của Lauder. Mặc dầu bốn cục băng keo nằm bất động, chiếc trục kim loại lăn ra. Lauder chặn nó lại trên bàn thấm bằng một cây bút chì.
“Không may là tôi chẳng cho ông biết gì nhiều về vấn đề ấy cả”, Joe bảo và cất lên điều mà chàng nhận ra rằng là một điệu cười thích hợp. “Rất xúc động đấy.”
Cây bút chì của Lauder thọc vào một cục băng keo như thể nó có thể còn sống và bắt đầu cử động.
“Nạn nhân bị bịt miệng và bịt mắt bằng băng keo”. Joe giải thích.
“Băng keo như thế này khó làm đây.”
“Hình như có ít sợi tóc dính vào đấy. Có lẽ chúng có thể khớp với ai đấy.”
“Giá mà chúng ta biết ai để ướm vào nhỉ.”
Joe chỉ vào trục kim loại. “Có lẽ ông có thể chứng minh rằng băng keo ấy đã xuất phát từ trục này, đúng chứ?” Chàng cố gắng lắng nghe mình trong lúc chàng lên tiếng, cố gắng để khỏi nghe như quá nôn nóng, quá dữ đội, “Vậy nếu có dấu tay trên trục ấy.”
“Chúng tôi thường tìm thấy dấu tay của một điều tra viên nào đấy.”
“Một việc nữa, Howard”, Joe chọn từ cẩn thận. “Vụ án này quá tinh tế nên tôi muốn ông tự mình làm lấy.”
Lauder cau mày. “Thanh tra, tôi là người của đạn đạo học.” Ở trường đại úy, họ đã gọi nhau là Joe và Howard. Từ đây Joe đã thăng hai cấp, còn Lauder chẳng được cấp nào cả. “Chính tôi cũng chẳng biết phải tiến hành làm viên băng keo này như thế nào. Tôi chỉ có một ý nghĩ mơ hồ về cách nhân viên phòng thí nghiệm của tôi sẽ làm thôi.” Ông nhìn lên.
“À, vậy hãy giữ việc này càng kín đáo càng tốt”. Joe bảo.
Cây bút chì của Lauder bất động trên một cuốn sổ cái. “Ông có mã số vụ án cho cái này không?”
“Thà có càng ít giấy tờ kèm theo bằng chứng này càng tốt”
“Mục đích của bằng chứng là có được một lời buộc tội tại tòa án”, Lauder kiên nhẫn bảo. “Nếu ông có muốn dùng bằng chứng này ở tòa án, tôi phải ghi nó vào đấy.”
“Ghi nó vào đi”, Joe bảo. “Ông có thể thí nghiệm trong lúc tôi đợi không?”
“Chúa ơi, ông muốn ít quá đấy.”
“Giả sử tôi trở lại trong một giờ nữa”. Joe quả quyết. Chàng đã lấy lại tư cách chỉ huy. Chàng cao cấp hơn Lauder. Ông sẽ phải làm theo lệnh chàng. “Đủ chứ? Một giờ được chứ?”
“Để xem tôi có thể làm gì được”, Lauder lẩm bẩm.
Với thời gian là một giờ và có thể hơn nữa, Joe quyết định thăm xã giao với những chỉ huy trưởng học viện cảnh sát nào có mặt hôm nay. Chàng quyết tâm hành động càng bình thường càng tốt nên lấy sổ tay ra, đứng chỗ đợi thang máy và nhìn qua tên vợ con của họ, sở thích của họ, chức vụ chỉ huy đã qua của họ. Sở cảnh sát là một chế độ quan liêu khổng lồ cho nên nếu muốn tiến thân thì cái việc tay bắt mặt mừng quan trọng hơn là chiến đấu với tội ác.
Vị chỉ huy trưởng là một vị tướng một sao tên Devaney, Joe ngồi xuống bên kia bàn giấy đối diện ông. “Mona thế nào?”. Chàng hỏi “Jimmy làm ăn thế nào ở Cornell?”. Nhưng tư tưởng của chàng đang ở với các nhân viên kỹ thuật của Lauder cách nhiều tầng bên dưới, nên trong lúc chàng đi dọc hành lang từ văn phòng này đến văn phòng ấy đến hai lần, một số người mà chàng đến thăm lưu ý điều này. Một vài người đề cập với nhau về điều ấy trong ngày. Cuối cùng Joe vào văn phòng của Lauder lần thứ nhì.
“Chất keo khớp đấy”, Lauder bảo chàng, “Và chúng tôi có thể khám phá ra một phần dấu tay bên trong trục băng keo đấy.”
“Tốt”, Joe đáp. “ông có một cái tên kèm theo nó không?” Tin này quá đột ngột và phong phú. “Với cái máy điện toán mới, tôi hiểu rằng bây giờ chúng ta có thể nhận dạng những dấu tay đơn đấy.”
“Đây chỉ là một phần thôi”, Lauder bảo “Tôi nghĩ chúng tôi sẽ không thể cho ông một cái tên nào đâu.”
“Còn riêng về băng keo thế nào?”
“Tôi chưa tìm được gì trên thứ ấy cả.”
Điều này làm Joe tức giận. “Chúa ơi, sao lại không chứ?”.
“Thanh tra”, Lauder kiên nhẫn nói, “Cách duy nhất để gỡ các cục băng keo ấy ra là ngâm nó vào một dung dịch. Điều ấy mất thời gian đấy”.
“Tôi sẽ ghé lại ông sau, hoặc tôi sẽ gọi ông”, Joe bảo rồi chàng bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Sau lưng chàng, Lauder nhún vai. Lối xử sự của thanh tra Hearn có vẻ kỳ cục và ông thắc mắc không biết vụ án này về vấn đề gì.
Khoảng hai giờ, Joe lại đậu xe trước mặt khách sạn và trong nửa giờ tiếp theo, chàng quan sát thấy tám đôi rảo bước đến cửa, lén lút liếc ngang liếc dọc, rồi bước nhanh vào. Những việc vụng trộm sau giờ ăn đấy. Chàng dán thẻ cảnh sát của chàng vào kính chắn gió và bước ra khỏi xe.
Dãy hành lang hẹp vắng người. Ở tấm cửa lưới chàng chìa tấm thẻ của chàng ra và bảo, “Cảnh sát, mở ra.”
Cánh cửa bên cạnh cửa sổ được kéo vào bên trong và chàng được một người đàn ông bỗng đâm ra căng thẳng mời vào. Căn phòng là một văn phòng. Nó chứa ba người đàn ông cả thảy, hai người trong bọn họ đang ăn trưa đối diện nhau qua một chiếc bàn. Người thứ ba chiếm vị trí ở cửa sổ. Tất cả đều là những người da trắng đứng tuổi và tất cả đều mặc áo sơ mi trần. Nên chẳng ai trong bọn họ là kẻ hiếp dâm và họ cũng chẳng đập vào mắt chàng như là những kẻ có lẽ đồng mưu của bất kỳ tên hiếp dâm nào.
Bất kỳ cuộc thẩm vấn hay ho nào của cảnh sát cũng là một sự đe dọa cả. Sự đe dọa có tính cách vừa tâm lý vừa thể chất. Người cảnh sát mang quyền lực vào trong phòng dù rằng người ta không thể nào trông thấy điều ấy. Anh ta cũng mang vũ khí vào, ít ra mỗi người cảnh sát đều có một khẩu súng dù người ta cũng không thường thấy nó được. Anh ta mong đợi sự tôn trọng theo kiểu của người giàu có; anh ta chấp nhận điều ấy như là quyền lợi của mình. Anh ta chiếm một khoảng rất rộng và biết rõ điều ấy. Chỉ sự hiện diện không thôi của anh ta cũng tước đoạt những vấn đề quyền lợi của họ. Phần lớn trông thấy điều này ngay và đâm ra sợ hãi. Dù hiến pháp có nói gì đi nữa, quyền của họ cũng bị đình chỉ và trở nên hão huyền. Các đối tượng không thể nào sử dụng chúng mà không gây rắc rối cho mình, và rất ít người, theo kinh nghiệm của Joe, không nhận ra được điều này.
“Ai phụ trách ở đây?”, câu hỏi gần như một lời tố cáo và Joe ngụ ý như thế.
Ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau. Rồi một người trong bọn đặt miếng xăng-uých xuống - nó đã bị treo lủng lẳng trên không vài giây. “Thưa tôi.”
“Ông có chỗ nào để chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
Người đàn ông đưa Joe qua một cánh cửa vào một phòng ngủ nhỏ không có cửa sổ phía bên kia. Hai người đàn ông kia nhìn họ đi. Phòng ngủ có một bàn giấy với những phiếu và danh đơn hàng gởi bừa bãi. Dường như để cho mình tự tin, người đàn ông ngồi xuống phía sau bàn giấy. Nhưng các đầu ngón tay của lão bắt đầu gõ nhịp một cách khẩn trương.
Joe ngồi xuống đối diện và lấy sổ ra. “Tên?”
“Morton Bluestone”
Mặc dầu Bluestone đợi câu hỏi tiếp theo với vẻ khẩn trương, Joe chỉ trố mắt nhìn lão thôi.
“Chúng tôi có tin về một vụ giao dịch ma túy”, Joe nói dối. “Xảy ra ở khách sạn này trong ba ngày vừa rồi. Hãy cho tôi biết về điều ấy đi?”
Điều ấy làm Bluestone lắp bắp. Lão chẳng biết gì về ma túy cả, chưa bao giờ chấp nhận những người dùng ma túy có tiếng vào khách sạn của lão cả, và thận trọng đối với những ai thuê phòng. Khách hàng của lão, lão nói, đều “đặc biệt” cả.
“Đặc biệt à, Morton?”
“Chẳng có luật nào chống điều ấy cả”, Bluestone chống chế. Nếu tình dục là đề tài của cuộc phỏng vấn này, thay vì ma túy, thì Bluestone vững lý và lão biết điều ấy. Lão là một người đàn ông gần tuổi sáu mươi với cặp kính dày, gọng sừng, một chiếc bụng phệ và một cái đầu hói. Đây không phải là lần đầu tiên lão bị các nhân viên điều tra hỏi cung và lão bắt đầu hầu như có vẻ phân vân.
“Tôi có thể xem thẻ hành sự của ông không?”
“Không”
“Tôi có quyền xem đấy”, Bluestone, bảo, đã kém tự tin hơn.
“Ông đã xem rồi”, Joe gắt, “Việc giao dịch mà tôi đang đề cập đến là giữa một người đàn bà da trắng và một người đàn ông da đen. Khoảng độ giờ này trong ngày. Hôm qua, có lẽ thế.”
“Ở đây chúng tôi không cho người da đen thuê phòng”. Bluestone nói, “Khách của tôi đặc biệt, như tôi nói đấy.”
“Morton, ông không muốn cộng tác chứ gì?”
“Chúng tôi dành chỗ cho các thương gia để nghỉ vào giờ ăn trưa.”
“Ý ông nói là một loại Câu lạc bộ điền kinh đấy mà”, Joe bảo.
Nhưng Bluestone không đáp ứng lời châm biếm. “Nếu các khách thương gia mà tôi đang đề cập đến trông thấy có người da đen ở đây, điều ấy sẽ không tốt cho việc buôn bán.”
“Ông là một người Ku Klux Klan duy nhất, phải không?” Joe hỏi.
“Tôi không cần đến sự lạm dụng của ông đâu.”
“Có lẽ ông muốn tự giải thích tại bót đấy”. Joe nhìn trừng trừng vào lão ta. Những người như thế này đôi lúc tỏ ra có những giây lát can đảm trong lúc chạm trán với cảnh sát, nhưng điều ấy không kéo dài.
“Điều gì thế này?” Bluestone hỏi thẳng, “Tống tiền ư?”
“Tôi muốn xem tất cả các thẻ đăng ký trong nhiều ngày qua đấy”.
“Vì ông không cùng đi với toán đấy.”
“Toán à?”
“Khi cảnh sát đến, họ đến cả một toán. Nếu họ không đi theo toán, thường là một vụ tống tiền đấy. Ông muốn bao nhiêu thế?”
“Tôi muốn những cái thẻ”.
Bluestone với tay lấy điện thoại, “Tôi sẽ gọi luật sư của tôi.”
Joe giằng lấy điện thoại khỏi tay lão. Một đống phiếu và danh đơn hàng gởi trượt ra và rơi tung tóe xuống nền nhà. “Sau khi ông đưa tôi những tấm thẻ ấy đã”, Joe bảo. Bluestone có lẽ đã điều hành những nơi như thế này cả đời, do đó, có nghĩa là lão biết rõ cảnh sát. Đối với lão, cuộc điều tra này có vẻ kỳ lạ.
Nhưng lão không tự chủ được. Làm sao lão có thể bình tĩnh được nhỉ? Lão bước đến cửa và ra lệnh mang hộp thẻ vào. Nó được đặt xuống bàn. Joe lấy ra ba mươi tấm thẻ hoặc hơn nữa và bắt đầu lật qua. “Ông xác minh được sự nhận dạng của bất kỳ ai trong số những người này chứ, Morton?”
“Tôi không lấy các chi phiếu cá nhân hoặc thẻ tín dụng”, Bluestone bảo.
“Ông bảo số tên giả trong này chiếm bao nhiêu phần trăm nhỉ?” Joe hỏi. “Ông có cho rằng là trăm phần trăm không?”
“Các thương gia thích vào đây vào giờ ăn trưa để nghỉ ngơi đấy”.
Trong lúc lật xấp thẻ, bỗng Joe nhìn thấy tấm thẻ chàng đang tìm. Nó được ghi 2g17 chiều, số phòng được ghi ở góc trên bên trái. Joe chìa tấm thẻ đến Bluestone qua bàn giấy. “Cái tên này đấy, ông có cho là giả không?”
“Không, không biết”, Bluestone bảo. Giọng lão đã trở nên thản nhiên. Lão không còn chống cự lại.
“Người đàn ông đã ký vào thẻ đấy có thể là một người da đen không?”
“Chúng tôi không nhận người da đen ở đây”
“Thế là ông vi phạm luật dân quyền, phải không nào?”. Bluestone nhún vai.
“Hãy xem thẻ ấy đi. Ông có thể cho tôi biết gì về người khách đặc biệt ấy?”. Joe để ý, Bluestone nhìn chàng suy đoán, nên chàng rút ra một tấm thẻ thứ nhì và một tấm thẻ thứ ba. “Hoặc khách này, hoặc người này?”…
Bluestone chẳng nói gì cả.
“Có sợi cao su nào không?”, Joe hỏi. Chàng sắp các tấm thẻ lại và quấn sợi cao su chung quanh. Chàng định giữ bình tĩnh nhưng chỉ vừa đủ thôi. “Tôi sẽ lấy những tấm thẻ này. Và sẽ trả lại cho ông sau”. Chàng hất hàm ra dấu về phòng kia. “Hãy gọi hai chàng anh hùng kia vào đây.”
“Điều này rất bất thường đấy”, Bluestone bảo, nhưng lão vẫn bước ra cửa và gọi hai người đàn ông kia vào căn phòng nhỏ. Joe hỏi phần lớn các câu hỏi cũ một lần thứ nhì. Chẳng ai trong những kẻ kia nhận là đã trông thấy một người da đen vào khách sạn với một người đàn ông da trắng trong những ngày vừa qua cả.
“Các ông có để ý đến những người vào đây chút nào không?” Joe hỏi.
Người trẻ hơn trong hai người đàn ông bật ra một điệu cười gần như đểu cáng. “Tôi chú ý đến những con điếm, nếu họ đẹp.”
Điều ấy làm cho Joe nhớ lại tám đôi mà chàng đã thấy đi vào trong khách sạn này suốt trong nửa giờ trước. Chàng tưởng tượng rằng tất cả tám đôi, mười sáu người vật nhau mạnh bạo trên những chiếc giường ngay trên đầu chàng và điều ấy làm chàng nháy mắt.
“Ông có một nhân viên tên Willy Johson phải không?”
“Hôm nay anh ấy không đến làm việc”, Bluestone đáp
“Đau à?”
Bluestone nhún vai.
“Tôi muốn có tên tuổi, địa chỉ, và số an sinh xã hội của tất cả nhân viên của ông đấy. Khi tất cả những thứ này đã được cung cấp cho chàng, Joe lẩm bẩm, “Tôi sẽ trở lại”, và đi khỏi khách sạn.
Sau lưng chàng, một viên thư ký hỏi Bluestone: “Có vấn đề gì thế nhỉ?”
Cuối cùng, Bluestone cảm thấy những cơn kinh hoàng xô tới. Lão lấy khăn tay ra và lau vầng trán hói.
“Tôi không biết”, lão bảo, “Nhưng có lẽ tôi sẽ tìm ra”. Lần nào cũng thế, khi cảnh sát bỏ lão đi, Bluestone luôn luôn bắt đầu toát mồ hôi. Bây giờ lão đang toát mồ hôi. Điều này làm lão vừa lúng túng vừa phẫn nộ. Trước các cuộc xét xử tham nhũng của hội đồng Knapp, các điều tra viên của khu vực đã viếng Bluestone mỗi tháng một lần và lão đã trả tiền cho họ. Từ đấy, chẳng có gì cả. Nó đã dừng lại một cách đơn giản. Bây giờ có lẽ điều ấy lại bắt đầu đấy. Nhưng Bluestone đã mất thói quen mua chuộc nên lão nhấc điện thoại. Khi tổng đài cảnh sát lên máy, lão xin Nội Vụ.
Chiều hôm sau, hai điều tra viên đến. Họ cố gắng trấn an Bluestone và để thẻ họ lại. Nếu có một cuộc thăm viếng nữa, Bluestone phải gọi họ ngay. Đồng thời họ sẽ làm báo cáo.
Khi họ về văn phòng, họ họp ngay với người giám sát của họ, một viên trung úy. Một đơn thưa được đưa ra tố cáo một sĩ quan cao cấp hơn bất kỳ ai trong bọn họ ở đây. Họ lo lắng và không biết phải làm gì cả. Viên trung úy cũng thế. Anh ta mời một viên đại úy trẻ đến hỏi ý kiến: Hình như chẳng có dính líu tới vụ tham nhũng nào cả. Rõ ràng là chưa có số tiền hối lộ đã gạ gẫm hoặc trả. Có lẽ họ nên đưa cả việc này qua cho hội đồng xét đơn dân sự. Có ai đấy đã chỉ cãi nhau ầm ĩ với Bluestone thôi. Lão có lẽ xứng đáng với chuyện ấy. Nhưng một người thuộc cấp thanh tra thì sao nhỉ? Điều ấy rất kỳ lạ. Rồi họ quyết định rằng có lẽ không phải viên thanh tra bị điều tra ở đây, nhưng là chính họ đấy; họ sẽ trả lời thế nào cho tờ đơn này? Họ phải làm điều gì đây? Cuối cùng họ đưa vấn đề ấy lên trên. Đấy là giữa tuần kế tiếp trước khi một giác thư do trưởng ngành thanh tra ba sao ký tên và được ghi “Cá nhân và kín”, sau khi chuyển đi từ từ qua các thư từ của sở, nặng nề đáp lên bàn giấy của chỉ huy trưởng điều tra Cirillo.