Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 11
B
ọn tôi đã xuống đến hết con đường dốc, tới mặt nền của hang.
“Làm gì nữa đây?” Cassie băn khoăn. “Tụi mình đã sử dụng hết ít nhất là ba phần tư giờ rồi đó.”
“Bốn mươi mốt phút.” Ax nói rõ.
“Mấy bồ nhớ là có những tòa nhà khắp xung quanh mép hang ở phía sau vũng Yeerk chứ? Phần lớn các tòa nhà ấy có lẽ là kho chứa. Một số có thể là máy phát điện và máy lọc không khí. Nhưng một số có thể là văn phòng, phòng kiểm soát, hay thậm chí chính là nơi đặt nguồn Kandrona. Tụi mình cần phải kiểm tra một số tòa nhà.” Anh Jake nói.
“Hay lắm, việc đó thì đúng sở trường của loài gián rồi.” Marco giỡn.
“Ước gì tụi mình kiếm được một con bọ có mắt tinh hơn…” Tôi nói. “Làm cách nào kiếm ra những tòa nhà ấy bây giờ? Mình hổng nhìn được quá nửa thước nữa đó.”
“Đâu cần nhìn.” Cassie phản đối. “Tụi mình đánh hơi được mà. Có con người ở dưới này. Mình hổng biết loài Hork-Bajir và Taxxon thế nào, chứ nếu có người thì chúng phải tấp vô ăn uống đâu đó. Và mình thề là mình đã ngửi thấy mùi khoai tây chiên…”
Nhỏ nói đúng. Tôi hổng biết có phải khoai tây chiên không, nhưng bộ óc gián của tôi dứt khóat là đã phát hiện ra mùi thức ăn.
“Nhào tới khoai tây chiên đi!” Anh Jake vừa cười vừa hô.
Bọn tôi lao qua nền hang bụi bặm. Ngay trước mặt có một bức tường sừng sững. Khá dễ dàng tìm ra một khe nứt. Một con gián có thể lách qua một khe nứt không to hơn cạnh đồng hai mươi lăm xu mà.
Bọn tôi chòi ra giữa ánh sáng rực rỡ, những âm thanh cùng với các mùi.
“Rồi. Mấy bồ nghĩ là tụi mình đang ở đâu?” Marco hỏi.
“Có vẻ như chân mình là vải sơn lót nhà.” Tôi nói. “Vải sơn dơ. Mình cảm nhận được nhiều rung động - có nhiều tiếng chân người, mình đoán thế, và tiếng nói. Quá nhiều nên mình không biết được chúng nói gì.”
“Tôi ngửi thấy mùi người. Ax xác nhận.
“Người hổng có ‘mùi’ đâu nha.” Tôi nói, nửa đùa nửa thật.
“Ồ, mùi người ấy mà.” Ax cãi. “Chẳng phải mùi hôi thối đâu. Khá giống mùi một con vật ở hành tinh của chúng tôi, tên là flaar.”
“Vậy là ta có khoai tây chiên với những con người.” Marco nói. “Mấy bồ muốn bảo tui rằng tụi mình đã tới nhà hàng McDonald’s của vũng Yeerk hay sao đó?”
“Nếu đây là một kiểu phòng ăn hay gì đó, thì sẽ là nơi rất tiện để nghe chúng chuyện trò.” Cassie nhận định. “Có lẽ tụi mình có thể tới gần hơn. Bò dưới bàn ấy. Mình có thể…”
Đột nhiên một cái bóng ập xuống trên mình bọn tôi. Một cái gì đó khổng lồ ở bên trên đang che mất ánh sáng của những cây đèn ống.
“Giờ thì… cái đó… cái đó hổng phải mùi người.” Ax thốt lên.
“Mình cũng ngửi thấy mùi nó.” Tôi nói. “Mùi quen lắm. Mình hổng ưa cái mùi này. Một cái gì… mình đã từng ngửi thấy… nó là… Mình hổng phối hợp được trí nhớ của người với giác quan của gián. Nó có mùi…”
“Taxxon!” Cassie đột ngột kêu. “Coi kìa. Cái vật đứng thẳng như cái cây kìa. Mình nghĩ nó là cái chân con Taxxon!”
“Ôi, ghê tởm quá. Mình ghét cái thứ đó.” Tôi than.
“COI KÌA!”
Từ trên khoảng không sáng ánh đèn fluo, một cái gì giống như cây roi màu đỏ tươi bổ xuống với tốc độ kinh hoàng.
Tôi dồn hết sức vào sáu cái chân trong một phản ứng tức thời.
Quá lẹ!
Cây roi màu đỏ quất xuống khắp xung quanh tôi. Nó rơi lên người tôi giống như một cái mền ướt mèm kinh tởm. Một cái gì giống như keo rỉ ra xung quanh tôi, thấm vô dưới lớp vỏ cứng của tôi, dính cứng các chân tôi.
“Khôông!” Tôi la lên.
“Tui bị dính rồi!” Marco hét.
Tôi bị nâng lên khỏi mặt đất. Lưng tôi dính vô cây roi màu đỏ, và tôi bay vút lên không trung. Tôi hoảng hốt liếc nhìn các bạn mình, họ cũng bị dính vô cây roi màu đỏ y như tôi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cassie la lên.
“Đó là con Taxxon.” Ax đáp. “Tôi nghĩ là nó sắp nuốt tươi chúng ta!”
Bọn tôi đã bị dính cứng vô cái lưỡi giống như lưỡi cóc của con Taxxon trong khi con vật độc địa ấy thụt lưỡi trở vô họng.
“Mình không rãy ra được!” Anh Jake hét toáng lên.
Đùng một cái, hổng thèm báo trước, cái chết tìm đến chúng tôi.
Tôi bị dính cứng, hoàn toàn bất lực, trong khi cái lưỡi màu đỏ của con Taxxon thụt lại vô mồm nó.
Và rồi…
Và rồi… bỗng mọi thứ, ở mọi nơi, chết sững.