Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 11
“M
ấy bồ biết đó, mình không thích làm như chỉ mỗi mình là sáng suốt khi nói ra điều này,” Tobias lên tiếng, “nhưng mấy bồ tới đây không phải để uýnh lộn với cá mập đâu nha!”
“Đúng đấy” tôi tán thành. “Cá heo không tấn công cá mập trừ khi cá mập gây sự trước.”
“Đợi đã… Mình thu được thêm tiếng dội nè,” Rachel ngắt lời. “Có nhiều cá mập chứ không phải chỉ một con đâu. Và còn cái gì bự hơn nữa đó.”
Tôi tập trung giác quan định vị bằng tiếng dội của mình và “đánh hơi” vùng biển trên đầu. “Đúng thiệt,” tôi kêu. “Nhiều cá mập. Và một contổ chảng.”
“Con gì kia?” Tobias hỏi.
Tôi bối rối. Mìnhđịnhnói gì nhỉ? Mấy tiếngmột con tổ chảngchẳng qua là tự nhiên nảy ra trong tâm trí tôi thôi. “Ý mình là có một con cá voi. Một con cá voi. Bị lũ cá mập tấn công!”
“Một con cá voi lớn bị tấn công hả?” Marco hỏi, có vẻ bất bình. Cũng lạ thật, vì cả bốn đứa đều bất bình. Nhiều hơn làcần thiết.
“Mấy bồ muốn là gì thì làm,” Rachel tuyên bố. “Mình nhào vô đây.”
“Ôi, bất ngờ quá đó!” Tobias hưởng ứng một cách yếu ớt.
Cả bốn đứa chúng tôi lao đi lẹ hơn bao giờ hết về phía con cá voi đang tuyệt vọng.
“Mình thấy chúng rồi,” Tobias báo tin từ trên trời. “Thẳng phía trước mặt mấy bồ. Trông như có bốn, có thể là năm con cá mập với một con cá voi bự - bự thiệt là bự.”
Bọn tôi sôi sục rẽ nước lao tới khi con cá mập đầu tiên lọt vào tầm nhìn. Nó bự hơn tôi, có lẽ dài tới ba mét rưỡi, với những đường sọc mờ mờ theo chiều thẳng đứng.
Nó đang quá phấn khích với cuộc săn nên không để ý thấy tôi. Đến khi thấy thì đã quá muộn. Với tất cả tốc độ và sức mạnh từ cái đuôi, tôi đâm sầm vào những khe mang của con cá mập vằn.
RẦẦẦM!
Giống như húc vào bức tường gạch. Mỏ của tôi rất khỏe nhưng con cá mập làm bằng thép hay cái quái gì chẳng biết nữa.
Tôi bị hất trở lại, bàng hoàng của người. Nhưng khi ráng tự trấn tĩnh lại thì tôi trông thấy một dòng máu đang tuôn ra xối xả từ những khe mang của con cá mập.
Tôi bơi bên dưới nó và lúc ấy tôi nhìn thấy cái hình dáng khổng lồ của con cá voi. Nó là một con cá voi lưng gù, dài hơn mười hai mét. Mỗi thủy vây đuôi dài thượt đầy hà bám của nó còn bự hơn cả tôi.
Nó đang ráng sức nổi lên để thở nhưng lũ cá mập cứ tấn công xé toạc chỗ thịt mềm dễ tổn thương ở miệng nó.
Điều ấy khiến tôi nổi sùng. Sùng dễ sợ.
Đột nhiên, từ dưới tầng nước sâu tối tăm, Jake và Rachel vụt lên như những đầu đạn nhắm vào lũ cá mập.
RẦẦM! Rachel đâm trúng mục tiêu.
Con cá mập của Jake vặn mình kịp thời. Jake trượt qua lớp da nhám của nó, và trước khi Jake kịp định thần thì nó đã ở phía sau cậu ấy.
“Jake! Nó đang bám đuôi bồ đấy!”
“Hay lắm!”
“Coi kìa Marco! Nó tới phía trái bồ!”
Chúng lẹ như chúng tôi, khéo léo như chúng tôi, nhưng lũ cá mập có một lợi thế khủng khiếp: chúng không biết sợ hãi là gì.
“Nó tấn công mình! Nó tấn công mình!”
“Aaaaa!”
“Marco!”
“Mình không nhìn thấy gì hết! Nó đâu rồi?”
“Cassie! Bên dưới bồ, coi kìa! Coi kìa!”
Không còn là trò chơi nữa. Tôi đã lao vào một trận đánh với lòng tự tin và quyết chí giúp con cá voi. Nhưng bây giờ tôi đang ở giữa cuộc chiến. Lũ cá mập là những cái máy giết chóc. Da chúng có bọc thép, những cái vây sắc như dao cạo và những cái hàm rộng ngoác với lớp lớp răng nhọn lởm chởm.
Nước sôi lên sùng sục vì lũ cá mập và bọn cá heo chúng tôi vặn, quay, phóng, quấn chặt nhau trong một trận tử chiến chớp nhoáng.
Đột nhiên tôi nghĩ là chúng tôi có thể bại trận. Có thể bị giết chết.
Tôi có thể bị giết chết.
Nước thẫm lại vì máu từ con cá mập bị tôi đâm vẫn còn tuôn xối xả.
Đột nhiên hai con cá mập quay ngoắt và bơi đi. Thoạt tiên tôi không hiểu vì sao.
Rồi tôi thấy chúng lao theo con cá mập bị thương.
Chúng lao theo vệt máu chảy.
Đến hết tầm nhìn của tôi thì chúng bắt kịp con này và tấn công. Chúng rỉa thịt con cá mập bị thương với sự điên cuồng không kiểm soát nổi.
Con cá mập cuối cùng rời bỏ cuộc chiến và đuổi theo đồng bọn. Bị cướp mất bữa tiệc thịt cá voi, chúng phè phỡn xơi thịt người anh em của mình để bù vào.
“Mấy bồ ổn cả chứ?” Jake hỏi.
“Mình bị vài vết chém, nhưng chẳng xi nhê gì,” tôi đáp.
“Mình cũng thế,” Rachel tiếp. Trông nhỏ có vẻ mỏi mệt. Tôi cũng cảm thấy kiệt sức. Cả trận đánh có lẽ chưa đầy hai phút, nhưng đó là hai phút dài dằng dặng.
“Marco sao rồi?”
“Mình… Hình như mình bị thương,” Marco ngập ngừng.
Tôi nhìn cậu ta. Cách tôi chừng hai chục phút mét, Marco nổi lềnh bềnh trên mặt nước, gần như bất động. Cả bọn vội bơi đến vây quanh cậu ta.
Thế rồi tôi nhìn thấy vết thương. Nếu la được thì tôi đã la lên. Cái đuôi của cậu ta gần như bị cắt đứt, chỉ còn dính lại bằng mấy sợi thịt mảnh. Nó đã thành vô dụng.
Chúng tôi đang ở ngoài khơi xa hàng mấy dặm. Và với vết thương như vậy, Marco không còn hy vọng bơi được vào bờ.