Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Chương 10
“B
i kịch buồn và lạ thường của Đức ngài Finstead???????”
Phản ứng của Daniel có thể tóm lại thành hai từ: Ôi và không.
“Cái kết khá là hứa hẹn,” Harriet bảo anh.
Anh khá chắc vẻ mặt của mình lơ lửng đâu đó giữa choáng váng và kinh hãi, thêm vào đó vẻ nghi ngờ. “Trong tựa đề có từ bi kịch.”
Harriet nhướng mày. “Em sẽ đổi lại.”
“Em nghĩ là nghe không hay bằng Tấn hài kịch buồn và lạ thường,” Frances nói.
“Không, không,” Harriet trầm ngâm, “Chị sẽ phải viết lại hết toàn bộ.”
“Nhưng mà Finstead,” Daniel cố chấp. “Thiệt đó hả?”
Harriet ngước lên nhìn anh. “Anh nghĩ nó nghe ám muội quá à?”
Bất cứ sự vui vẻ nào mà Cô Wynter kềm nén đều bị phun trào ra trong đám trứng và thịt xông khói. “Ôi!” cô ré lên, và rõ là, thật khó để có bất kì cảm thông nào với hoàn cảnh của cô. “Tôi xin lỗi, ôi, thật thô lỗ. Nhưng—“ Cô có lẽ định nói thêm. Daniel không chắc; cô lại cười rũ rượi lần nữa, cắt đứt tất cả bài nói dễ hiểu.
“Thật hên khi em đang mặc màu vàng,” Elizabeth nói với Frances.
Frances liếc xuống vạt áo trên rồi nhún vai, sau đó nhẹ nhàng lau vết bẩn với khăn ăn.
“Quá tệ là chất vải không có một ít cành hoa đỏ,” Elizabeth nói thêm. “Thịt xông khói, em biết đấy.” Cô quay sang Daniel như thể chờ đợi vài lời khẳng định, nhưng anh không muốn dính dáng đến bất kì cuộc nói chuyện nào bao gồm thịt xông khói đang tiêu hóa bay trong không khí, nên anh quay sang Cô Wynter và nói:
“Giúp ta, được không?”
Cô bối rối gật đầu ( nhưng không quá bối rối như cô phải thế ) và quay sang Harriet. “Cô nghĩ Đức ngài Winstead thích vần điệu trong tựa đề.”
Harriet chớp mắt vài lần. “Nó không có vần.”
“Ôi trời ạ,” Elizabeth bùng nổ. “Finstead Winstead?”
Hơi thở của Harriet gần như hút lấy không khí trong phòng. “Chị không để ý!” cô kêu lên.
“Rõ ràng rồi,” em gái cô lè nhè.
“Em ắt hẳn phải nghĩ về anh khi em viết vở kịch,” Harriet nói với Daniel. Từ biểu hiện của cô, anh tổng kết anh nên cảm thấy hãnh diện**, nên anh cố mỉm cười.
“Họ chắc phải nghĩ về anh rất nhiều,” Cô Wynter bảo anh.
“Chúng ta sẽ đổi cái tên,” Harriet nói với một tiếng thở dài mệt lử. “Sẽ có rất nhiều việc cho coi. Em sẽ phải sao chép lại toàn bộ vở kịch. Đức ngài Finstead có mặt hầu như tất cả mọi cảnh, anh biết đấy.” Cô quay sang Daniel. “Ngài ấy là vai chính.”
“Anh đoán vậy,” anh nói cụt lủn.
“Anh sẽ phải đóng vai đó.”
Anh quay sang Cô Wynter. “Không có cách nào thoát khỏi chuyện này, đúng không?”
“Có con kì lân không?” Frances hỏi. “Em sẽ đóng vai con kì lân xuất sắc.”
“Anh nghĩ anh thà làm con kì lân,” Daniel rầu rĩ nói.
“Bậy nào!” Cô Wynter phụ họa. “Ngài phải đóng vai người hùng của chúng tôi.”
Lúc đó Frances tự nhiên đáp lời, “Kì lân có thể làm anh hùng.”
“Đủ với con kì lân rồi!” Elizabeth bùng nổ.
Frances lè lưỡi.
“Harriet, Cô Wynter nói. “Vì Đức ngài Winstead chưa đọc vở kịch của em, có lẽ em nên nói với ngài ấy về nhân vật của mình.”
Harriet quay sang anh với vẻ vui sướng rợn người. “Ôi, anh sẽ thích Đức ngài Finstead. Ngài ấy từng rất đẹp trai.”
Daniel hắng giọng. “Từng ư?”
“Có một đám cháy,” Harriet giải thích, câu nói ngắn gọn kết thúc với một kiểu thở dài buồn bã mà Daniel cho rằng thông thường là để cho nạn nhân của đám cháy hiện thời.
“Chờ chút,” anh nói, quay sang Cô Wynter với sự cảnh giác tăng dần. “Đám cháy không xuất hiện trên sân khấu, đúng không?”
“Ồ, không,” Harriet trả lời dùm cô. “Đức ngài Finstead đã bị biến dạng nghiêm trọng khi vở kịch mở màn.” Sau đó, với sự bùng nổ thận trọng của cam đoan và bất ngờ, cô bé thêm vào, “Còn hơn cả nguy hiểm để đốt lửa trên sân khấu.”
“Ừm, thật—“
“Hơn nữa,” Harriet chen ngang, “nó sẽ không giúp được gì cho nhân vật của anh. Anh đã bị….” Cô bé ra hiệu vào mặt mình, vẫy tay theo hình tròn.
Anh không biết cô bé đang làm gì.
“Mấy vết bầm của anh,” Frances nói bằng tiếng thì thào cực lớn.
“A, phải,” Daniel nói. “Phải, tất nhiên rồi. Buồn thay, anh biết một chút về biến dạng khuôn mặt vào lúc này.”
“Ít ra thì anh không cần hóa trang,” Elizabeth nói.
Daniel cảm ơn trời đất vì ơn huệ nhỏ nhoi này, nhưng rồi Harriet nói. “Ừm, ngoại trừ mụn cóc.”
Lòng biết ơn của Daniel nhanh chóng biến mất. “Harriet,” anh nói, nhìn vào mắt cô bé như một người trưởng thành, “Anh phải nói cho em biết, anh chưa bao giờ là diễn viên.”
Harriet phủi đi như một con muỗi. “Đó là sự tuyệt vời về vở kịch của em. Ai cũng có thể tận hưởng.”
“Em không biết,” Frances nói. “Em không thích đóng vai con ếch. Chân em sẽ bị đau vào ngày hôm sau.”
“Có lẽ chúng ta nên chọn vở Đầm lầy Ếch,” Cô Wynter nói ngây thơ. “Màu xanh đậm là mốt thịnh hành của đàn ông vào năm nay. Chắc chắn Đức ngài Winstead sẽ có thứ gì đó trong tủ quần áo có màu xanh.”
“Ta sẽ không đóng vai một con ếch.” Mắt anh nheo lại ma mãnh. “Trừ khi em cũng đóng.”
“Có duy nhất một con ếch trong vở kịch thôi,” Harriet vô tình nói.
“Nhưng không phải tựa đề là Đầm lầy Ếch ( số nhiều ) sao?” anh hỏi, cho dù anh nên biết rõ hơn. “Số nhiều à?” Ôi trời, cuộc nói chuyện này đang làm anh hoa mắt.
“Đó là phép châm biếm,” Harriet nói, và Daniel xoay xở kiềm chế chỉ trước khi anh hỏi cô bé có ý gì khi nói thế ( bởi vì nó hoàn toàn không phải định nghĩa về châm biếm như anh từng nghe).
Anh đau đầu.
“Em nghĩ tốt nhất là anh họ Daniel nên tự mình đọc toàn bộ vở kịch,” Harriet nói. Cô bé nhìn qua anh. “Em sẽ tìm vở kịch ngay sau điểm tâm. Anh có thể đọc nó trong khi chúng em học địa lý và toán.”
Anh cảm thấy anh thà làm địa lý và toán còn hơn. Anh thậm chí còn không thích địa lý. Hay toán.
“Em sẽ phải nghĩ ra tên mới cho Đức ngài Finstead,” Harriet tiếp tục. “Nếu không, mọi người sẽ cho rằng đó là anh, Daniel. Mà dĩ nhiên là không phải vậy. Trừ khi…” Giọng cô bé nhỏ dần, để tăng thêm phần kịch tính.
“Trừ khi cái gì?” anh hỏi, mặc dù anh khá chắc anh không muốn nghe câu trả lời.
“Anh chưa bao giờ cưỡi ngựa đi giật lùi, đúng không?”
Miệng anh há ra, nhưng không phát ra tiếng nào. Chắc chắn anh sẽ được tha thứ vì thiếu sót như vậy, bởi vì thật sự là. Một con ngựa? Giật lùi?
“Daniel?” Elizabeth thúc.
“Không,” cuối cùng anh nói. “Không, anh chưa làm bao giờ.”
Harriet lắc đầu vẻ hối tiếc. “Em cũng nghĩ vậy.”
Daniel cảm thấy như thể phần nào anh đã không đo lường. Thật lố bịch. Và khó chịu. “Anh khá chắc,” anh nói, “rằng không có ai trên hành tinh này có thể cưỡi ngựa đi giật lùi.”
“Cũng còn tùy, tôi nghĩ vậy,” Cô Wynter nói.
Daniel không thể tin cô lại khuyến khích chuyện này. “Ta không thể hình dung ra là phụ thuộc vào cái gì.”
Một bàn tay cô vụt trong không khí cho đến khi lòng bàn tay ở trước mặt, như thể đang chờ một câu trả lời từ trên trời rơi xuống. “Là người đàn ông ngồi ngược lại trên lưng ngựa, hay là con ngựa thật sự đi giật lùi.”
“Cả hai,” Harriet trả lời.
“Vậy cô nghĩ không làm được đâu,” Cô Wynter đáp, và Daniel gần như nghĩ cô đang nói chuyện một cách cẩn trọng. Vào phút cuối cô quay đi, và anh đã thấy góc miệng cô mím lại để nín cười. Cô đang trêu anh, đồ xấu xa.
Cô đã chọn sai đối thủ rồi. Anh là người có năm chị em gái. Cô không có cơ may nào cả.
Anh quay sang Harriet. “Cô Wynter sẽ đóng vai gì?” anh hỏi.
“Ồ, tôi không đóng kịch,” Cô Wynter chen ngang. “Không bao giờ.”
“Và tại sao?”
“Tôi phải giám sát.”
“Em có thể giám sát,” Frances nói.
“Ồ không, em không thể,” Elizabeth nói, với sự mau lẹ và dữ dội của một người chị đích thực.
“Nếu có ai đó phải giám sát, người đó phải là chị,” Harriet nói. “Chị viết vở kịch này.”
Daniel đặt một cùi chỏ lên bàn, rồi chóng cằm vào bàn tay và nhìn chăm chú Cô Wynter với sự nghiên cứu kĩ lưỡng, duy trì tư thế này đủ lâu để cô cựa quậy người trên ghế. Cuối cùng, không thể chịu được sự săm soi của anh thêm nữa, cô bùng nổ, “Chuyện gì thế?”
“Thật sự không có gì,” anh thở dài. “Ta chỉ đang nghĩ ta chưa bao giờ xem em là một kẻ nhát gan.”
Ba cô gái nhà Pleinsworth đồng loạt thở gấp, và mắt họ, mở to như cái dĩa phóng qua phóng lại giữa Daniel và Cô Wynter, như thể họ đang theo dõi một trận tennis.
Điều đó làm anh cảm thấy ba cô gái thật phiền phức. Và rõ ràng đến lượt Cô Wynter đánh bóng.
“Đó không phải là nhát gan,” cô đáp trả. “Phu nhân Pleinsworth thuê tôi để chăm sóc ba cô bé này cho đến lớn để họ có thể bầu bạn với các phụ nữ có giáo dục. “Trong khi Daniel đang cố gắng theo đuổi câu chuyện vô nghĩa quá mức này, cô thêm vào, “Tôi chỉ đơn thuần làm công việc mà tôi được thuê.”
Ba cặp mắt nán lại chỗ Cô Wynter vài giây, rồi bắn qua chỗ Daniel.
“Chắc chắn đó một nỗ lực rất cao quý,” anh đáp lại, “nhưng chắc chắn việc học chỉ có thể tiến bộ khi chúng được xem tấm gương tốt đẹp của em.”
Các cặp mắt quay lại Cô Wynter.
“À,” cô nói và anh khá chắc cô đang trì hoãn thời gian, “nhưng với nhiều năm làm gia sư, tôi biết được rằng mình không có tài năng làm diễn viên. Tôi không muốn làm ô uế tâm trí họ với một tài năng đáng buồn như tôi.”
“Khả năng diễn xuất của em khó mà tệ hơn ta.”
Cô nheo mắt. “Có lẽ đúng, nhưng ngài không phải gia sư của họ.”
Anh nheo mắt. “Đúng, nhưng chả có liên quan gì.”
“Ngược lại đấy,” cô nói với sự thích thú đang chú ý. “Với tư cách là anh họ của ba cô gái, ngài không được mong chờ để hành xử như đàn bà thế đâu.”
Anh nghiêng người. “Em đang thích thú, đúng không?”
Cô cười. Hơi hơi. “Rất nhiều.”
“Em nghĩ chuyện này hay ho hơn vở kịch của Harriet,” Frances nói, mắt cô theo ánh mắt của hai chị gái quay lại chỗ Daniel.
“Chị sẽ viết lại chuyện này,” Harriet nói.
Daniel nhìn qua cô bé. Anh không nhịn được. Anh biết mười mươi rằng vật dụng duy nhất cô bé đang cầm là cái nĩa.
“Ừm, em đang ghi chép vào tâm trí mình để em có thể viết ra vào tương lai,” cô thừa nhận.
Daniel quay qua Cô Wynter. Cô trong đoan trang hết mực, ngồi tại chỗ với tư thế hoàn hảo. Mái tóc đen của cô bới lên thành một búi nhỏ, mỗi bện tóc được gài tỉ mỉ vào đúng chỗ. Không có điều gì về cô vượt quá mức bình thường dù chỉ một chút, và…
Cô thật lộng lẫy.
Ít nhất là với anh. Có lẽ là đối với mỗi người đàn ông ở nước Anh. Nếu Harriet, Elizabeth, và Frances không thể nhìn thấy điều đó, đó là bởi vì họ là, ừm, con gái. Hơn nữa những người trẻ tuổi như họ sẽ không biết xem cô là một đối thủ. Được giải phóng khỏi ghen tỵ và định kiến, họ nhìn cô theo cái cách mà anh nghĩ cô muốn như vậy – trung thành, thông minh với một trí tuệ sáng suốt và dữ dội.
Và xinh xắn, dĩ nhiên. Thật lạ lùng, và anh không biết cái khái niệm đó từ đâu đến, nhưng anh có cảm giác là Cô Wynter cô thích mình xinh xắn nhiều như cô ghét mình xinh đẹp.
Và anh thấy cô còn hơn cả quyến rũ vì điều đó.
“Nói ta biết nào, Cô Wynter,” cuối cùng anh nói, lựa chọn từ ngữ một cách cẩn trọng, “em có bao giờ thử diễn xuất trong một vở kịch của Harriet chưa?”
Cô bậm môi lại. Cô từng bị dồn vào góc bởi một câu hỏi đúng-hay-sai, và cô không vui vì điều đó. “Không,” cuối cùng cô đáp.
“Em có nghĩ là đã đến lúc rồi không?”
“Không thật sự, không.”
Anh ghim mắt vào cô. “Nếu ta phải diễn kịch, em cũng phải diễn.”
“Sẽ có ích lắm,” Harriet nói. “Có hai mươi nhân vật, Cô Wynter, không có cô, mỗi người trong chúng ta phải đóng năm vai.”
“Nếu cô tham gia,” Frances nói, “chúng ta chỉ sẽ phải đóng bốn vai thôi.”
“Điều đó,” Elizabeth kết thúc thắng lợi, “giảm xuống hai mươi phần trăm!”
Daniel vẫn gác cằm lên tay, nên anh nghiêng đầu hơn cả nhẹ nhàng để làm tăng vẻ nghiền ngẫm ấn tượng. “Không có lời tán dương nào cho việc áp dụng kĩ năng tính toán tuyệt vời của chúng à, Cô Wynter?”
Nhìn cô có vẻ sắp phát hỏa, anh không thể trách cô vì mọi người hiệp lực chống lại cô. Nhưng cô gia sư bên trong cô khó mà không chỉ ra, “cô đã bảo các em sẽ thấy có ích khi tính nhẩm trong đầu.”
Mắt Harriet sáng lên vì phấn khích. “Vậy có nghĩa là cô sẽ tham gia cùng bọn em.”
Daniel không chắc làm thế nào cô lại làm được biểu hiện đó, nhưng anh không phải là người bỏ lỡ cơ hội, nên anh lập tức tiếp lời, “Xong chuyện, Cô Wynter. Thỉnh thoảng chúng ta nên mạo hiểm ra khỏi khu vực an toàn. Ta rất hãnh diện vì em.”
Cô nhìn anh với ánh mắt như muốn nói, Tôi sẽ moi ruột ngài, ngài tự cao tự đại ạ. Nhưng dĩ nhiên cô không bao giờ có thể phát ngôn như vậy trước mặt bọn trẻ, điều đó có nghĩa anh có thể vui vẻ nhìn khi cô sôi sục.
Chiếu tướng!
“Cô Wynter, em nghĩ cô nên đóng vai nữ hoàng độc ác,” Harriet nói.
“Có một nữ hoàng độc ác à?” Daniel lặp lại. Với sự thích thú hiển hiện.
“Dĩ nhiên,” Harriet trả lời. “Mọi vở kịch hay phải có một nữ hoàng độc ác.”
Frances giơ tay lên. “Và một con kì—“
“Đừng nói,” Elizabeth gầm gừ.
Frances làm lác mắt, đặt con dao lên trán như một cái sừng và hí lên.
“Vậy là mọi chuyện đã ổn,” Harriet nói dứt khoát. “Daniel sẽ là Đức ngài Finstead” – cô giơ tay lên ngăn lại – “người sẽ không mang tên Đức ngài Finstead mà sẽ mang cái tên khác em sẽ nghĩ sau; Cô Wynter sẽ là nữ hoàng độc ác, Elizabeth sẽ là…” Cô nheo mắt và ngó em gái người đang nhìn lại mình bằng ánh mắt ngờ vực.
“Elizabeth sẽ là công chúa xinh đẹp,” Harriet cuối cùng thông báo, làm Elizabeth kinh ngạc hết mức.
“Còn em?” Frances hỏi.
“Quản gia,” Harriet trả lời không chút chần chừ.
Frances lập tức mở miệng phản đối.
“Không, không,” Harriet nói. “Đó là vai tốt nhất, chị hứa. Em sẽ làm mọi thứ.”
“Ngoại trừ làm con kì lân,” Daniel lầm bầm.
Frances nghiêng đầu với biểu hiện từ bỏ.
“Vở kịch kế tiếp,” Harriet cuối cùng nói thêm. “Chị sẽ tìm cách để thêm một con kì lân vào một vở kịch chị đang viết.”
Frances nhảy cẫng lên. “Hu ra!”
“Nhưng chỉ khi em ngừng nói về kì lân ngay bây giờ.”
“Em tán thành,” Elizabeth nói bâng quơ.
“Tốt thôi,” Frances bằng lòng. “Không kì lân nữa. Ít nhất ở chỗ chị không thể nghe thấy em.”
Harriet và Elizabeth nhìn như thể sẽ tranh cãi, nhưng Cô Wynter can thiệp, “Cô nghĩ công bằng thôi. Em khó mà có thể bắt cô bé ngừng nói về nó.”
“Được,” Harriet nói. “Chúng ta sẽ giải quyết mấy vai phụ sau.”
“Còn chị thì sao?” Elizabeth hỏi.
“Ô, chị sẽ là nữ thần mặt trăng và mặt trời.”
“Câu chuyện càng ngày càng lạ hơn,” Daniel nói.
“Hãy chờ đến màn bảy đi,” Cô Wynter bảo anh.
“Bảy ư?” Đầu anh ngẩng phắt lên. “Có bảy màn à?”
“Mười hai,” Harriet chỉnh lại, “nhưng đừng lo, anh chỉ đóng có mười một màn thôi. Giờ thì, Cô Wynter, cô đề xuất khi nào chúng ta sẽ diễn tập? Có lẽ chúng ta nên tập ngoài trời chăng? Có một khoảng rừng trống gần vọng lâu rất thích hợp.”
Cô Wynter quay sang Daniel để xác nhận. Anh chỉ nhún vai và nói, “Harriet là biên kịch.”
Cô gật và quay sang các cô gái. “Cô đã nói chúng ta có thể bắt đầu sau giờ học, nhưng có tới mười hai màn để diễn tập, cô sẽ cho nghỉ địa lý và toán học một ngày.”
Các cô gái hoan hô nồng nhiệt, và cả Daniel cũng cảm thấy vui lây. “Ừm,” anh nói với Cô Wynter, “không phải ngày nào người ta cũng lạ thường và buồn rầu.”
“Hay độc ác.”
Anh cười khinh khích. “Hay độc ác.” Sau đó anh có một suy nghĩa. Một suy nghĩ buồn và kì cục. “Cuối cùng ta sẽ không chết đúng không?”
Cô lắc đầu.
“Thật khuây khỏa. Ta sẽ là một xác chết kinh khủng.”
Lúc đó cô cười, hay đúng hơn, cô bậm môi thật chặt khi cô nhịn cười. Các cô gái đang trò chuyện điên cuồng khi họ cắn miếng cuối cùng của bữa điểm tâm và lướt ra khỏi phòng, sau đó còn lại anh ngồi kế bên Cô Wynter, chỉ hai người họ và đĩa điểm tâm, mặt trời buổi sáng ấm áp tỏa sáng lên họ qua khung cửa sổ.
“Ta thắc mắc,” anh nói to, “chúng ta liệu có trở nên tội lỗi hay không?”
Nĩa của cô kêu loảng xoảng trên dĩa. “Gì cơ?”
“Buồn, lạ lùng, độc ác thì rất tốt, như ta thích tội lỗi hơn. Còn em?”
Môi cô há ra, và anh nghe một tiếng thở gấp nhỏ từ cô. Âm thanh đó làm da anh râm ran, làm anh muốn hôn cô.
Nhưng hình như mọi thứ đều làm anh muốn hôn cô. Anh cảm thấy mình lại là một cậu trai trẻ, liên tục hứng tình, ngoại trừ việc đó còn hơn cả đặc trưng. Thời đại học anh đã tán tỉnh mọi phụ nữ mà anh gặp, hôn vụng trộm hoặc, hơn cả thế, chấp nhận họ khi họ chào mời anh.
Điều này khác. Anh không muốn một người phụ nữ. Anh muốn cô. Anh cho rằng đó là nếu anh phải trải qua một buổi chiều để trở nên lạ lùng, buồn bã và mặt mày biến dạng chỉ để được bầu bạn cùng cô, điều đó xứng đáng thôi.
Rồi anh nhớ đến cái mụn cóc.
Anh quay sang Cô Wynter và cứng rắn nói, “Ta sẽ không có mụn cóc.”
Thật sự một người đàn ông nên có những giới hạn ở đâu đó.