Số lần đọc/download: 2196 / 55
Cập nhật: 2015-09-09 18:50:30 +0700
Chương 9: Người Đẹp Qui-Tô
Đ
ó là tiếng kêu của Vích-ky. Tiếng kêu đau đớn chứng tỏ hắn bị trúng đạn. Văn Bình không ngờ ngoài chàng ra đã có nhiều người khác lợi dụng tình thế hỗn độn trong ca-bin để triệt hạ thuyền trưởng và bọn thủy thủ sô viết. Buru đã chùn gân nhưng còn Vích-ky. Không lẽ một tay võ nghệ cừ khôi, giàu kinh nghiệm trận mạc như hắn lại chịu khoanh tay. Cho nên hắn đã thót dậy, phóng cước vào lưng gã thuyền trưởng.
Ngọn đá của Vích-ky phát ra như cuồng phong, nếu trúng đòn, thuyền trưởng có thể gẫy xương sống và ngã sấp. Nhưng Vích-ky đã bị một tên thủy thủ tinh mắt nhìn thấy, chĩa súng bắn. Hắn bắn bừa không kịp nhắm nên viên đạn bay hú họa chạm mũi giầy của Vích-ky, do đó ngọn cước bị trệch khỏi lưng viên thuyền trưởng gặp hên.
Ngay khi ấy, khẩu súng trên tay gã thuyền trưởng nổ đoàng. Hắn có thời gian nhìn kỹ mục phiêu hơn tên thủy thủ, song chẳng hiểu sao viên kẹo chì 9 li của hắn lại chỉ xuyên thủng vai áo Vích-ky và giựt theo một miếng thịt. Vích-ky kêu thét, không phải vì viên đạn trúng hiểm huyệt, mà chính vì hắn muốn gia tăng sức lực bản thân và làm đối phương rối loạn tinh thần. Nhưng một tên thủy thủ chực sẵn phía sau đã choảng cho hắn một phát bá súng thừa sống thiếu chết vào trũng gáy.
Lần này hắn đo ván luôn không ngóc dậy được nữa. Gã thuyền trưởng lách sang bên, nhường lối cho hai thuộc viên mang bình chữa lửa vào trong ca-bin. Trong nháy mắt, làn tuyết thán khí trắng xóa hăng xè đã dập tắt được những ngọn lửa nhỏ vừa nhú lên trong máy.
Quang cảnh trong ca-bin đã trở lại bình thường.
Thuyền trưởng chỉ Buru và Vích-ky, ra lệnh cho thuộc viên, giọng bực bội:
- Trói lại.
Nghiễm nhiên Văn Bình được hưởng đặc ân của tình báo sô viết. Thuyền trưởng cho phép chàng ngồi đàng hoàng trên ghế, trong khi cặp bài trùng "lắm chuyện" Buru-Vích-ky bị trói nghiến bằng dây lưới cá ni-lông vào chân ghế sắt. Dây ni-lông dao sắc cắt mới đứt, giỏi nội ngoại công cũng không bứt nổi, vì càng cựa quậy nó càng ăn sâu vào da thịt.
Con tàu đánh cá lừ lừ ra khơi. Giữa biển rộng mông mênh, Văn Bình cảm thấy lẻ loi vì không thấy bóng thuyền bè nào hết. Dường như sau cơn bão lớn, mọi thuyền bè đều cặp bến.
Thuyền trưởng đứng im như phỗng đá trên sàn tàu. Văn Bình biết hắn đang suy nghĩ. Cái máy truyền tin là sợi dây liên lạc duy nhất giữa con tàu đánh cá cô đơn trên đại dương và trung ương điệp báo sô viết. Sợi dây móc nối vô hình này đã bị cắt đứt.
Văn Bình nghe loáng thoáng tiếng lẩm bẩm của gã thuyền trưởng:
- Quái lạ, quái lạ, đứa nào là thủ phạm nhỉ?
Văn Bình biết gã thuyền trưởng đang băng khoăng về nguyên nhân máy vô tuyến bị nổ cháy. Trong hai người đàn bà và ba người đàn ông lạ có mặt trên tàu, phải có ít nhất một người là thủ phạm. Giây phút này, chắc gã thuyền trưởng đang tìm cách trả lời cho câu hỏi rối beng "thủ phạm của vụ phá hoại là ai?" Văn Bình suýt phì cười khi nghe hắn hỏi một mình hai tiếng "quái lạ" quen thuộc. Hễ mở miệng là hắn thốt ra tiếng "quái lạ".
Bỗng gã thuyền trưởng quay lại. Hắn nhìn qua khung cửa vào ca-bin, luồng nhỡn tuyến ngừng lại hồi lâu trước Vích-ky và Buru đoạn ngoắt một tên thủy thủ đứng gần. Tên thủy thủ vâng dạ một cách kính cẩn rồi ra hiệu cho Côcô theo hắn lên boong. Hắn dẫn Côcô đi xuyên qua phòng máy dầu cặn đến ca-bin riêng của thuyền trưởng.
Côcô thản nhiên bước theo hắn. Mặt nàng trở lại lì lợm như thường lệ. Nàng không tỏ ra sợ hãi như trước nữa. Mọi người nhìn nàng khuất sau cánh cửa gỗ. Văn Bình đoán là gã thuyền trưởng kêu nàng lên hỏi cung. Sau nàng chắc chắn sẽ đến lượt những người khác. Chắc chắn là gã thuyền trưởng sẽ tìm đủ cách khám phá ra trong bọn ai là nhân viên C.I.A..
Văn Bình chờ đợi không lâu. Độ nửa giờ sau, Côcô được áp giải trở về ca-bin. Tên thủy thủ hất hàm gọi Rita. Đợi tên thủy thủ ra khỏi ca-bin, Văn Bình hích cùi tay vào ngực Côcô, và hỏi nàng bằng giọng rất nhỏ song đủ nghe:
- Thuyền trưởng hỏi cô những gì?
Sau khi trông trước trông sau, nàng đáp:
- Hắn hỏi em ai là Đôbin. Em đáp không biết. Hắn hỏi đi hỏi lại cả chục lần như vậy, em cũng đáp đi đáp lại cả chục lần hắn vẫn không tin. Sau đó hắn hỏi em có phải em gài lựu đạn vào máy truyền tin hay không, em liền bảo hắn là đồ ngu, hắn nổi giận toan đánh em, em sửng cồ thách hắn, chẳng hiểu sao hắn lại không dám làm dữ nữa. Hắn đổi sang giọng ngọt ngào, vỗ về em, xin lỗi em, rồi yêu cầu em tố cáo trong bọn mình ai là nhân viên C.I.A.. Không cần suy nghĩ, em nói ngay là Vích-ky. Em ghét thằng mập ấy nhất, em chỉ mong cho gã thuyền trưởng khệnh cho Vích-ky một chập.
- Cô thù hắn là chuyện dĩ nhiên. Vì dầu sao hắn cũng đã giết cha cô.
- Anh lầm.
- Nghĩa là ông Fêlin không phải cha cô.
- Không phải.
- Vậy cô là... gì của Fêlin?
- Chẳng là gì hết.
- Tại sao cô lại đi với Fêlin?
- Vì hoàn cảnh bất khả kháng.
- Thế nào là hoàn cảnh bất khả kháng?
- Em không thể giải thích. Đúng hơn, trong hiện tình, em chưa thể giải thích, sau này anh sẽ rõ.
- Tốt hơn cô nên giải thích ngay bây giờ.
Côcô nín lặng.
Văn Bình ghé sát tai nàng, giọng khẩn khoản:
- Thật ra cô là ai?
Côcô đáp:
- Rồi đây anh sẽ rõ.
- Tôi xin chờ. Nhưng ngay từ bây giờ tôi cần biết cô có liên hệ ra sao với những quặng mỏ kim cương tìm thấy trong hành lý của Fêlin?
- Em có thể lấy danh dự nói với anh là em không có liên hệ.
- Kể cả gói bạch phiến lậu?
- Vâng. Kể cả gói bạch phiến lậu.
- Những vật này là của Fêlin?
- Hắn làm nghề buôn lậu?
- Có lẽ thế.
- Cô gặp hắn tại đâu?
- Qui-tô. Ơ kìa, em đã quyết định không nói, tại sao anh cứ tra hỏi em? Vâng, em đã gặp hắn tại thành phố Qui-tô. Chẳng giấu gì anh, em ở trong danh sách những người hiện bị công an F.B.I. tầm nã. Em phải trốn xuống Nam-Mỹ. Em đã làm đủ nghề để sinh sống. Em ca hát, nhảy múa, làm đủ việc để kiếm tiền, Fêlin cần một người quen đường dẫn hắn lên vùng biên giới nên em đi theo, ngoài ra em chẳng được biết gì nữa.
- Công an Mỹ truy nã em về tội gì?
- Tham gia hoạt động của một số tổ chức chính trị tả khuynh.
- Cộng sản?
- Không. Vả lại, anh không hiểu sâu thì hơn.
- Fêlin đến vùng biên giới để làm gì?
- Em không biết, và em cũng không hỏi hắn. Hắn yêu cầu em làm hướng đạo và trả em một số tiền khá lớn nên em nhận lời.
- Trả bao nhiêu?
- Một ngàn mỹ kim. Trong lúc này, một đô-la đối với em đã là quý giá, huống hồ hắn chi những một ngàn đô-la. Giá hắn chỉ trả em một vài trăm, em cũng đi ngay, không ngần ngại.
- Fêlin đi đến đâu?
- Căn cứ 4Q.
- Hắn gặp ai trong căn cứ?
- Em không biết. Vì khi đến vòng đai của trung tâm 4Q thì đột nhiên em bị sốt, chân em lại bị sưng vù vì dẫm nhằm gai độc
- Cô có giầy tại sao lại đạp gai độc?
- Điều đó cũng làm em thắc mắc không ít. Nếu là gai nhọn thì phải là gai sắt mới có thể đâm xuyên qua đế giầy của em. Em đã kiểm soát lại và không thấy mỗ thủng nào do dùi nhọn gây ra cả. Tự dưng gan bàn chân em sưng vù và thâm tím, em không tài nào cất bước được nữa, em đành phải ở lại trên sườn núi.
- Fêlin vào căn cứ một mình?
- Như em đã nói, em không hiểu hắn đi đâu nữa. Hắn dặn em chờ và em nằm trên tảng đá chờ hắn một đêm. Đến gần sáng hắn trở lại và vượt núi xuống thung lũng. Được nửa đường thì đụng phải anh.
- Quặng mỏ kim cương và gói bạch phiến được cất trong túi hành trang từ khi nào?
- Khi Vích-ky khám phá ra em mới biết.
- Tại sao Fêlin lại cải trang làm linh mục?
- Có lẽ để dễ di chuyển trong vùng. Hắn rất ít nói, và hay gắt gỏng song tâm địa rất tốt. Trong thời gian em ở bên hắn, hắn không hề có cử chỉ sàm sỡ. Luôn luôn hắn đối xử với em đúng đắn, đến nỗi nhiều khi em có cảm tưởng hắn là nhà tu thật sự. Em...
Côcô ngưng bặt.
Nàng ngưng bặt sau khi nhận thấy Vích-ky đang lắng tai nghe. Nàng nói rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe được nếu hắn nín thở và tập trung tư tưởng. Văn Bình để ý đến Vích-ky từ nãy. Chàng biết hắn ngồi im, không cử động tay chân, lưng quay lại, song vành tai mở rộng, cố gắng thu những lời nói của Côcô vào thính giác. Chàng đã biết từ đầu đến cuối, biết mà vẫn thản nhiên như không. Chàng nghĩ rằng tấn tuồng đang diễn đến màn chót, chàng không cần tiếp tục thận trọng nữa.
Lý do thứ hai khiến Côcô ngưng bặt là sự hiện diện của hai tên thủy thủ. Một tên ló đầu qua khung cửa ca-bin. Tên thứ hai vừa áp giải Rita về. Người được kêu lên thẩm cung kế tiếp là Vích-ky. Hắn cười mỉm ra vẻ thỏa mãn khi được tên thủy thủ nắm vai áo kéo đứng dậy. Hắn không còn bị trói vào cột sắt nữa, nhưng hai bàn tay của hắn lại bị kẹp cứng trong cái mơ-nốt sáng loáng. Tàu đánh cá của GRU có khác! Mọi dụng cụ cần thiết đều có đủ, kể cả xiềng chân và còng tay...
Vích-ky vừa ra khỏi, Buru ngước mặt lên và nhăn răng cười. Hắn cười với Rita. Thấy Rita nghiêm trang, hắn liền quay ra cười với Văn Bình. Chàng cũng phớt tỉnh, hắn đành phải lên tiếng trước:
- Chà, hai người nói chuyện ngon quá ta!
Côcô nhíu lông mày:
- Nói chuyện gì mà ngon?
- Chuyện gì thì cô đã biết. Cô cũng nên biết thêm là Vích-ky đã theo dõi cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối.
- Còn anh?
- Tôi cũng vậy. Dầu sao, tai tôi cũng thính hơn tai nhiều người. Tôi đồng ý với cô là chúng ta nên loại trừ thằng khốn kiếp Vích-ky.
Rita chép miệng:
- Anh chỉ nói mà không làm.
Bị người đẹp mắng, Buru xịu mặt. Rita quay sang phía vh, nghiêm giọng:
- Gã thuyền trưởng đã căn vặn em nhiều về anh. Thật ra em mới quen anh, và em đã khai với hắn như vậy. Nhưng hắn không tin. Hắn nghi anh phá nổ máy truyền tin. Hắn đang sai nhân viên ráp gấp một điện đài khác. Nghĩa là từ giờ đến chập tối, hắn sẽ có thể liên lạc được với trung ương của hắn. Và em tin là hắn sẽ hạ sát anh.
Văn Bình đáp:
- Hắn sẽ không hạ sát tôi đâu, cô đừng ngại. Nạn nhân của hắn sẽ là Vích-ky. Vì lẽ giản dị Vích-ky là đặc phái viên chính thức của C.I.A..
- Cho dẫu Vích-ky là đặc phái viên C.I.A. chính cống, cũng chưa nguy hiểm bằng anh. Trung ương GRU sẽ hạ lệnh thủ tiêu anh đầu tiên. Nhưng anh ơi, đó chỉ mới là giả thuyết. Anh còn đóng kịch với em làm gì nữa? Hơn ai hết. Anh đã biết Vích-ky có mặt trên con tàu đánh cá này không phải là nhân viên C.I.A..
Văn Bình hơi giật mình. Thật ra, chàng đã đóng kịch, chàng cũng chẳng lạ gì những vai kịch mà các bạn đồng hành đang đóng với chàng, tuy nhiên, chàng đã đánh giá Rita quá thấp, chàng ngờ vực Rita song chàng không hề ngờ vực nàng là...
Lời nói của Rita làm cả Buru lẫn Côcô bàng hoàng. Côcô trố mắt nhìn cô bạn gái tình địch. Buru vươn vai như muốn giật phăng những vòng dây ni-lông kiên cố.
Rita bình thản nói tiếp:
- Em nói đúng hay sai hả đại tá Văn Bình Z.28?
Văn Bình đáp:
- Tôi chưa thể trả lời là đúng hay sai vì sự suy luận của cô có vẻ tiểu thuyết quá.
- Anh Văn Bình, chúng ta không còn thời giờ để tiếp tục tấn trò mèo vờn chuột vô ích này nữa. Anh đã biết Vích-ky chỉ là kẻ địch giả hiệu.
- Trí tưởng tượng của cô hơn hẳn tôi nhiều bậc. Cô là ai? Cô là ai mà quen Vích-ky?
- Em không hề quen cũng như anh không hề quen Vích-ky. Em rất ngạc nhiên về thái độ này của anh. Anh sợ hả? Anh sợ trong số những người trong ca-bin này có vành tai của địch hả? Dầu sợ, anh cũng chẳng còn lối thoát nào khác nữa. Lẽ ra em phải giữ im lặng đến phút chót, phút hạ màn. Nhưng em không thể ngậm miệng nhìn anh chết dưới tay gã thuyền trưởng hung bạo. Vì vậy, em phải nói, và em không ngần ngại nói hết sự thật, dầu em sẽ gặp hiểm nguy. Em là ai, rồi anh sẽ biết. Nhưng ngay từ phút này, anh phải thành thật đồng ý với em rằng Vích-ky không phải là đặc phái viên C.I.A. có nhiệm vụ đến căn cứ 4Q móc nối với kỹ sư Anbe Doarê.
- Tại sao cô dám đoan quyết hắn là nhân viên C.I.A. giả mạo?
- Hừ... anh muốn điều tra em hả? Thôi, để em nói hết, Vích-ky thật sự đeo vòng sơ-men ở cổ tay trái. Vích-ky giả mạo này cũng đeo đủ số vòng bạch kim ở cổ tay trái, nhưng... nhưng hắn lại quên một điều căn bản khiến người kém quan sát vẫn có thể phăng ra hắn đội lốt. Vích-ky chính hiệu chuyên đeo đồng hồ ở cườm tay phải, vòng sơ-men ở cườm tay trái, vì vậy trên cườm tay trái không thể nào có một vệt trắng. Nam-Mỹ là xứ nắng quanh năm, đeo đồng hồ vài ba ngày là nơi đeo trắng hếu trong khi da tay nâu sẫm. Nếu hắn là Vích-ky giả hiệu, vệt da trắng hếu chỉ có thể có trên cườm tay phải, đằng này hắn lại có trên cườm tay trái. Giờ đây, anh đã hoàn toàn đồng ý với em chưa?
Văn Bình nín thinh. Không cần Rita giải thích, chàng đã biết. Chàng đã biết ngay từ khi gặp Vích-ky (giả hiệu) gần căn cứ 4Q. Nhưng chàng giả vờ không biết để theo dõi hành động của hắn, chờ đến phút chót mới ra tay.
Giọng Rita vẫn đều đều như tiếng mục sư trên tòa giảng:
- Anh ghê gớm lắm, anh qua mặt được Vích-ky chứ đừng hòng qua mặt em. Anh đã phăng ra chân tướng của Vích-ky nên mới chủ tâm xô tên hoa tiêu ra khỏi trực thăng trong khi bay, đến khi đáp xuống thì tìm đủ cách loại trừ tên hoa tiêu mặc dầu Vích-ky tìm đủ cách che chở. Chẳng qua anh chặt lông, chặt cánh của Vích-ky. Hắn tưởng anh lỡ tay, nhưng em, em đã thấy rõ là anh cố tình. Tội nghiệp cho gã Vích-ky giả hiệu dại dột....
Lời nói của Rita đưa Văn Bình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chàng ngạc nhiên vì nàng đã nói đúng, rất đúng, đúng đến nỗi chàng không còn giiữ được bình tĩnh nữa. Dầu nàng là ai, nàng vẫn là đối thủ đáng gờm của chàng. Nàng là nhân viên điệp báo đồng minh hay là nhân viên GRU, Quốc Tế Tình Báo Sở, chàng cũng lo ngay ngáy.
Vì nàng đã có cặp mắt thông thiên nhìn thấu bề sâu ruột gan chàng...
Nàng chưa chịu buông tha Văn Bình. Chàng còn bối rối thì nàng đã nói tiếp:
- Anh giết hai tên phi công với hai mục đích rõ rệt. Thứ nhất, chặt lông, chặt cánh của Vích-ky; thứ hai, quan trọng hơn, là ngầm hại hắn. Hắn không biết mật khẩu liên lạc với thuyền trưởng, vì đã có hai tên phi công. Vì nguyên tắc an ninh, thuyền trưởng chỉ có nhiệm vụ liên lạc với kẻ nào nói trúng mật khẩu. Hai tên phi công bị chết, Vích-ky trở thành bơ vơ, tính mạng hắn cũng bị đe dọa không kém tính mạng mọi người. Hắn không còn cách nào khác ngoài cách xuất đầu lộ diện, công khai tuyên bố là nhân viên GRU. Vì Buru phá quấy, Vích-ky bị ăn đòn đau, nhưng sớm muộn gã thuyền trưởng sẽ tin hắn. Ý em đã quyết, còn anh, anh tính sao?
Văn Bình chỉ đáp bằng cái nhún vai. Chàng không thể nói thành tiếng vì hai tên thủy thủ khác vừa dõng dạc kêu tên chàng:
- Đại tá Z.28.
Buru và hai người đàn bà đều nhìn chàng, vẻ mặt lo sợ. Nhưng chàng vẫn thản nhiên như không. Tên thủy thủ cầm súng bước vào ca-bin hất hàm với Văn Bình:
- Ông là đại tá Văn Bình?
Chàng lắc đầu:
- Không phải.
Tên thủy thủ quay sang hỏi Buru:
- Ông này chính là đại tá Văn Bình?
Buru trề môi:
- Thằng mập Vích-ky nói láo. Trong bọn chúng ta không có ai là đại tá, và không có ai mang tên Văn Bình cả.
Tên thủy thủ ngẫm nghĩ một phút rồi chỉ Văn Bình:
- Ông này theo tôi.
Văn Bình ngoan ngoãn đứng dậy. Chàng nhận thấy tia mắt của Rita vụt sáng. Dường như nàng đang tìm cách ra hiệu cho chàng. Có lẽ nàng nghĩ rằng nếu muốn áp đảo đối phương trên tàu đánh cá thì đây là cơ hội thuận lợi nhất. Hai gã thủy thủ đều được cõ trang súng tiểu liên nhưng ở trong ca-bin chật chội, những dụng cụ giết người tân tiến này trở nên kềnh càng bất tiện. Hơn nữa, chàng không tin đối phương là nhà thiện xạ. Trong trường hợp phản công, chàng có thể hành động nhậm lẹ, và nhất là hành động thật lặng lẽ. Chàng chỉ cần vung tay, hai phát atêmi trúng yết hầu sẽ đưa hồn hai tên thủy thủ xuống địa ngục.
Rồi với hai khẩu tiểu liên và băng đạn còn đầy, chàng dư sức chế ngự gã thuyền trưởng và bọn thuộc viên. Đó là chưa nói đến khẩu tiểu liên thứ nhì mà một trong ba người, Buru, Rita hoặc Côcô có thể xử dụng để triệt hạ phe địch.
Tuy vậy, chàng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy. Chàng không tỏ cử chỉ nào khiến Rita có thể hiểu lầm là chàng cướp súng. Vì chàng muốn chờ đợi thêm một thời gian nữa. Chàng phải gặp gã thuyền trưởng và chạm mặt Vích-ky.
Con tàu đánh cá sô viết trông vỏ ngoài nhỏ nhắn, tưởng gặp sóng lớn là đắm, nhưng bên trong lại khá rộng rãi, kiên cố, và được thiết trí đầy đủ tiện nghi tân tiến. Ca-bin riêng của thuyền trưởng phía sau phòng máy dầu cặn không thua kém phòng ngủ hạng nhất trên tàu biển thương mãi là bao: về kích thước nó rất hẹp, song so sánh đồ đạc nó lại không thiếu thứ gì, từ cái giường xếp mở lật vào vách tàu đến cái bàn làm việc xinh xắn trên đặt một số máy móc điện tử. Một thủy thủ đội ca-lô trắng đang cặm cụi với đống bộ phận rời của máy truyền tin. Văn Bình liếc nhìn và nhận thấy công cuộc gắn ráp của hắn sắp hoàn thành. Trong một giờ đồng hồ nữa, thuyền trưởng sẽ có thể liên lạc điện đài với trung ương GRU ở Mạc-tư-khoa.
Thời tiết chỉ thoáng đẹp được một lát rồi xấu lại như cũ. Những tảng băng khổng lồ nâng con tàu lên cao trong khi gió lớn thổi vù vù. Chàng phải vịn lan can tàu mới giữ được thăng bằng trên sàn gỗ tròng trành.
Thuyền trưởng ngồi dựa vào vách, miệng ngậm điếu xì-gà Ha-van lớn bằng ngón chân cái. Vích-ky đã được mở còng, vẻ mặt hớn hở. Thấy chàng vào, Vích-ky đứng dậy, giọng ngọt ngào:
- Chào anh bạn đại tá Z.28. Anh bạn đã biết tôi là Vích-ky giả hiệu. Bọn anh tìm đủ mọi cách phỉnh gạt thuyền trưởng, nhưng giờ đây tôi đã nắm chủ động, thuyền trưởng đã tin tôi. Anh đã chịu thú nhận anh là Z.28, nhân viên C.I.A. chưa?
Văn Bình cười nhạt:
- Tôi có hai điều cần xác định. Thứ nhất, Z.28 không phải là nhân viên C.I.A. mà là cộng sự viên thân cận của ông Hoàng, tổng giám đốc Sở Mật Vụ Nam Việt. Thứ hai, tôi không phải là Z.28 chính cống. Mà là Z.28 giả hiệu. Cũng như anh là Vích-ky, nhân viên giao liên C.I.A. giả hiệu vậy.
Vích-ky chồm dậy nhưng thuyền trưởng đã vung tay cản hắn lại. Vích-ky hậm hực ngồi xuống. Thuyền trưởng nghiêm giọng nói với Văn Bình:
- Ông Z.28, ông đừng hòng lừa tôi. Tôi đã biết rõ ông là nhân viên C.I.A.
- Ông đã biết rõ thì còn hỏi tôi làm gì nữa?
- Để ông tự ý cung khai. Vì nhân đạo, tôi không muốn áp dụng những phương pháp khác.
- Chẳng hạn tra tấn?
- Dĩ nhiên. Hẳn ông đã đoán biết con tàu đánh cá này chính là một khoái đỉnh trang bị dụng cụ truyền tin điện tử và võ khí bí mật của hải quân sô viết.
- Vậy ông bắt đầu tra tấn đi.
- Ông khỏi phải dậy. Thuộc viên của tôi chỉ có 13 người nhưng người nào cũng am tường nghệ thuật tra tấn. Nếu ông không chịu nói, chúng ta sẽ tiếp tục tra tấn đến chết. Biển rộng mênh mông, vứt ông xuống thì trong chốc lát ông sẽ tan thành nhiều mảnh và chui gọn vào bụng cá, cho dẫu xác ông còn nguyên thì cũng không đời nào tìm thấy.
Văn Bình không đáp vì vành tai chàng vừa nhận được một âm thanh quen thuộc. Đó là tiếng máy bay. Mặc dầu phi cơ còn xa, tiếng gió và tiếng sóng lại mạnh, chàng vẫn nghe rõ mồn một như chàng đang đứng giữa phi trường. Có lẽ vì tiếng động cơ máy bay lúc này là tia hy vọng cuối cùng trên đại dương bao la nên nó vang dội thật lớn.
Gã thuyền trưởng cuũng nghe tiếng máy bay như chàng. Hắn ra lệnh như quát cho tên cận vệ cầm súng lăm lăm đứng án ngữ bên cửa ca-bin:
- Bảo chúng nó kiểm soát lại xem trên boong được ngụy trang chu đáo chưa? Cẩn thận đấy, có lẽ là máy bay địch.
Tiếng phi cơ mỗi lúc một gần, và càng bay đến gần, phi cơ càng hạ thấp. Chắc hoa tiêu đã nhìn thấy con tàu đánh cá lẻ loi. Nếu là phi cơ C.I.A. tất hoa tiêu phải bay lượn trên tàu và liên lạc vô tuyến với người trên tàu. Hệ thống liên lạc vô tuyến của tàu đánh cá đã bị tê liệt, hoa tiêu sẽ nghi ngờ và sẽ báo cáo về đất liền để xin chỉ thị...
Và thuyền trưởng không còn cách nào khác ngoài cách thủ tiêu chàng cho phi tang....
Nếu muốn thoát chết, chàng phải phản công ngay từ bây giờ. Tên cận vệ cõ trang đã trèo lên boong trên, trong ca-bin chỉ còn gã thuyền trưởng và Vích-ky. Cả hai đều giỏi võ, tuy nhiên, chàng tin tưởng là có thể đoạt phần thắng trong trận đấu xáp lá cà.
Vích-ky đã đọc được ý định lật ngược thế cờ trong cặp mắt sáng rực của chàng nên vội bước lại. Một đợt sóng lớn bằng ngôi nhà hai tầng xô vào mạn tàu. Con tàu đánh cá mảnh khảnh lạng sang bên, Vích-ky không quen hoạt động trên mặt nước nên bị mất thăng bằng, suýt nữa ngã chúi vào người gã thuyền trưởng.
Văn Bình bèn phóng bàn chân trái, đồng thời xỉa năm ngón tay ra đằng trước. Vích-ky hốt hoảng gồng cánh tay lên đỡ. Trong cơn hấp tấp, hắn không kịp quan sát thế đánh hiểm độc của Văn Bình. Chàng chỉ đánh dưới thượng bộ, còn đòn chính được tập trung vào bàn chân trái. Sàn tàu nghiêng gần 45 độ nên ngọn cước của Văn Bình không hoàn toàn trúng đích. Chàng chỉ có thể làm bắp chân của hắn tê liệt trong chốc lát.
Vích-ky khuỵu xuống. Chàng không còn thời giờ tiếp tục đối phó với hắn nữa vì gã thuyền trưởng đã rút súng khỏi túi áo. Mặt biển chuyển động mạnh mẽ song hắn vẫn giữ được quân bình như đang ngồi trong ghế xa-lông phòng khách. Cử chỉ lấy súng của hắn có vẻ nhanh nhẹn và gọn gàng, điều này chứng tỏ hắn có khả năng và kinh nghiệm tác xạ, nếu hắn lảy cò, chàng sẽ khó có hy vọng thoát chết.
Ngọn cước thần tốc chân phải, Văn Bình để dành cho gã thuyền trưởng. Hắn chưa nắm chặt khẩu súng Tôkarếp đen sì trong lòng bàn tay kếch xù thì đòn chân của Văn Bình đã vèo tới. Hắn né không kịp, khẩu súng bị đá văng vào cái máy truyền tin đang được ráp dở trên bàn. Tên thủy thủ ngồi sau bàn cũng rút súng. Nhưng hắn đã phản ứng quá muộn.
Gã thuyền trưởng rút súng nhanh như điện xẹt mà còn bị Văn Bình hóa giải dễ dàng, huống hồ tên thủy thủ chậm như rùa bò. Trước khi rút súng, hắn đẩy lùi cái ghế sắt ra sau để khỏi vướng, nghĩa là hắn đã dại dột để mất một phần mười giây đồng hồ, hắn lại để mất thêm một phần mười giây khác với khẩu súng mắc kẹt trong bao vải đeo dưới nách, và thời gian rềnh rang này của hắn đã quá đủ cho Văn Bình tống vào mặt hắn một trái thôi sơn, du hồn hắn vào giấc ngủ mê man.
Hai địch thủ của chàng là Vích-ky và gã thuyền trưởng chỉ mới bị hóa giải, chứ chưa bị triệt hạ. Vích-ky đáng ngại hơn vì hắn là điệp viên hành động chuyên nghiệp, số vốn võ thuật của hắn cũng khá phong phú. Muốn loại hắn ra khỏi vòng chiến, Văn Bình phải tổn phí nhiều cố gắng.
Vì vậy, chàng phải đánh gục gã thuyền trưởng trước. Và chàng phải đạt mục đích thật nhanh, nếu không Vích-ky sẽ có thể can thiệp.
Gã thuyền trưởng còn loạng choạng, mắt tóe đom đóm thì Văn Bình đã chém cạnh bàn tay vào cổ. Hắn né sang bên, song phát atêmi của Văn Bình vẫn rớt trúng khớp xương vai. Miếng đòn trời giáng của chàng đã làm gân vai của hắn đứt lìa. Hắn ngã lộn vào vách tàu, miệng chỉ kịp kêu "ối" một tiếng ngắn. Thoạt gặp hắn, Văn Bình đinh ninh hắn rất giỏi võ, nhưng đến khi so tài, chàng mới rõ hắn chẳng biết gì hết, ngoài cái thân hình chắc nịch và nắm tay to tướng tưởng như có thể đấm nát sọ dừa của đương kim vô địch quyền Anh hạng nặng thế giới. Gã thuyền trưởng chưa chết, nhưng vết thương bại liệt này đã biến tay chân hắn thành những khúc cây bất động. Trừ phi hắn có phép hô phong hoán vũ, hắn mới có thể khuất phục được Văn Bình.
Hạ xong gã thuyền trưởng, Văn Bình dồn hết sức lực vào phát atêmi bằng đầu ngón tay vào ngực Vích-ky. Một cuộc đấu atêmi kinh khủng diễn ra giữa hai cao thủ nhu đạo.
Trước đó mấy phút, sóng gió cũng đã diễn ra hãi hùng trong ca-bin ở gần mũi thuyền, nơi Côcô, Rita và Buru bị canh giữ. Ngoài trời, trên boong tàu được phủ kín bằng lưới đánh cá ngụy trang, và ở mạn tàu đầy vết tàn phá loang lổ của trận bão vừa qua, những đợt sóng lớn mỗi phút một lớn thêm ào ào kéo tới, tiếng sóng ào ào hòa trộn với tiếng gió ào ào, tạo ra hàng chục, hàng trăm âm thanh quái dị khiến người cứng bóng vía cũng bủn rủn.
Cơn giận dữ của thần Hà Bá đã giúp cơ hội cho Buru châm ngòi phản công thắng lợi. Côcô và Rita vẫn ngồi trên ghế. Ngoài cửa ca-bin, một tên thủy thủ cầm tiểu liên đứng gác. Bọt nước bắn rát, hắn quay mặt vào trong ca-bin vẫn không tránh khỏi những tia li ti buôn buốt. Hắn đành cúi gập mặt xuống ngực và kéo xụp mũ kết. Hắn quên bẵng trong giây phút, nhiệm vụ canh phòng tù nhân.
Buru lặng lẽ nhìn Côcô. Trong lúc ấy Rita cũng choàng dậy. Nàng tỉnh khô như thể chưa bao giờ nàng mỏi mệt. Nếu có Văn Bình ở đó, chàng sẽ tưởng nàng vừa được chích thuốc khỏe đặc biệt hoặc nàng đã giả vờ mỏi mệt. Rita mấp máy đôi môi ra hiệu cho Buru. Và Côcô chỉ ngón tay ra cửa ca-bin.
Những cử chỉ thầm lặng của ba tù nhân trong ca-bin như có chất điện làm tên thủy thủ giật bắn người.
Nhưng hắn đã để tuột khẩu tiểu liên xuống sàn tàu. Giá không có cảnh sóng gió ồn ằo điếc tai thì tiếng kêu của khẩu súng nặng nề có thể báo động toàn thể thủy thủ. Thành thử ra tiếng kêu thật lớn mà chỉ như tiếng động của cây tăm tre rớt xuống nền gạch. Buru thường ngày chậm chạp, vụng về, vậy mà khi cần triệt hạ đối thủ nhanh nhẹn và giỏi dắn, hắn lại tỏ ra nhanh nhẹn và giỏi dắn không thua các võ sĩ thượng thặng về khinh công.
Hắn bay vụt ra cửa ca-bin nhẹ nhàng như chiếc lá bay. Tên thủy thủ chỉ biết bị Buru tấn công sau khi đánh tuột khí giới và lãnh cú đá ác liệt vào mạng mỡ. Buru đá mạnh đến nỗi nạn nhân ngã lộn ra sau hai vòng như diễn viên đu bay trong rạp xiếc, không kịp kêu cứu. Hắn cũng không kịp đứng dậy nữa vì sức cuốn của trận cuồng phong trên biển rộng, cộng với sức đẩy của ngọn cước katatê, đã xô luôn hắn xuống biển. Hắn chới với, toan bám lấy mạn tàu song sức người có hạn, không thể cưỡng lại sức thiên nhiên, và trong chớp mắt hắn đã biến dạng dưới làn nước xanh đục.
Buru lượm khẩu tiểu liên nhảy lên boong. Hai cô gái vọt theo. Những vòng dây trói trên mình Buru đứt rơi lả tả. Thì ra hắn giả vờ. Hắn đã thủ sẵn lưỡi dao bén, chờ cơ hội thuận tiện cắt đứt dây thừng ni-lông, rồi cầm đầu cuộc phản công chiếm đoạt chiếc tàu đánh cá gián điệp sô viết.
Thủy thủ đoàn gồm trên 10 thì phần đông bận việc tíu tít ở tầng dưới và trong phòng máy. Bởi vậy, ba người không gặp trở ngại nào trên đường đến phòng máy, tọa lạc gần ca-bin của thuyền trưởng.
Đám thủy thủ đang tập trung sự quan sát vào các bộ phận điều khiển tàu. Khác với tàu đánh cá thông thường, loại tàu gián điệp trá hình này được điều khiển hầu như bằng máy. Buru đếm bằng mắt được cả thảy 7 tên. Hắng nâng miệng súng tiểu liên ngang ngực, giọng nhỏ đủ nghe song vẫn làm mọi người giật mình:
- Giơ tay lên đầu, các cha nội!
Cả bọn líu ríu tuân lệnh. Ngoại trừ tên già nhất, cho lẽ là chỉ huy trưởng phòng máy, râu ria xồm xoàm, cánh tay để trần xâm tràm loạn xạ, hai má hóp đầy thẹo ngang thẹo dọc, chứng tích của nhiều năm tháng giang hồ anh chị. Hắn giơ tay một cách chậm chạp như cố tình khệnh khạng để ước lượng tình thế.
Buru bước lại, thét vào tai hắn:
- Muốn ăn đạn hả?
Tên râu xồm quay nửa người lại, bàn chân khèo cho Buru mất thăng bằng. Hắn không ngờ Buru đã tính trước nên tránh đòn không mấy khó khăn. Và Buru không trả lời bằng tiếng quát hoặc bằng đòn bá súng. Mà là bằng đạn chì.
Đẹt một tiếng, viên đạn bay khỏi nòng, xuyên qua hông, trúng tim nạn nhân. Tên râu xồm chỉ huy phòng máy rịm người xuống, hai bàn tay xòe ra như thể cầu thủ khuôn thành đang rình bắt gắn quả da.
Rồi hắn xỉu luôn.
Những tên thủy thủ còn lại không dám nhúc nhích. Rita hỏi Buru:
- Lấy giây trói họ lại nhé?
Buru lắc đầu. Hắn ra lệnh cho nàng đứng tránh ra, rồi vẻ mặt tỉnh bơ, hắn lia một loạt đạn. Bọn thủy thủ ngã rạp như trái chín rụng. Buru giết người một cách chóng vánh và tàn nhẫn khiến ai nhìn thấy cũng bàng hoàng. Dường như hắn đã quen giết người nên đống xác nóng hổi lần lượt nằm chồng chất lên nhau không làm hắn mảy may xúc động.
Con tàu tròng trành sang tả, sanh hữu dưới vòm trời thấp, mây xám và sương mù che kín. Buru giao một khẩu súng cho Rita rồi dặn:
- Cô đứng gác ở cầu thang.
Côcô tự ý cầm lấu khẩu tiểu liên dựng sát vách tàu, và lên đạn kêu soạch. Nàng nói:
- Anh cùng đi với cô Rita, còn tôi cứu đại tá Văn Bình.
Buru gạt phắt:
- Không được. Vích-ky và gã thuyền trưởng rất giỏi võ. Gã thuyền trưởng lại có súng. Cô nhường việc này cho tôi. Từ tầng dưới lên boong, có hai cầu thang, mỗi cô nên chặn một lối. Hễ đứa nào ló mặt ra là bắn chết, đừng tình cảm vụn vặt mà hỏng việc.
Nói đoạn, hắn xăm xăm bước về phía ca-bin riêng của thuyền trưởng.
Tiếng động cơ máy bay nổi lên từ xa, trong khoảnh khắc lấn át tiếng gió gào, sóng réo. Buru ngẩng đầu nhìn nền trời đùng đục. Hắn không thấy phi cơ. Nhưng hắn biết chắc là phi cơ đang từ đất liền bay tới.
Mặt hắn đang tươi cười bỗng sa sầm. Nhưng hắn lại nhoẻn miệng cười. Diện mạo hắn xấu xí như khỉ đột nên cái cười vui vẻ của hắn tạo ra cảm tưởng là hắn đang mếu.
Buru vướng mũi giầy trong lưới cá. Hắn cúi xuống gỡ. Khi đứng dậy, hắn suýt đụng phải tên cận vệ vừa từ ca-bin của thuyền trưởng phom phom chạy tới.
Tên cận vệ phải vẹo người mới tránh khỏi chạm vai. Thoạt tiên, tên cận vệ tưởng Buru là bạn đồng nghiệp. Nhưng hắn chỉ lầm trong một phần trăm phút đồng hồ. Hắn hạ khẩu súng đeo trên cai xuống, miệng hỏi:
- Đi đâu?
Buru quật nòng tiểu liên vào cổ tên cận vệ. Về chiều cao cũng như về sức nặng, Buru không thể so sánh cân xứng với đối thủ, nhưng cách né đòn trái khoáy của tên cận vệ chứng tỏ bọn thủy thủ chỉ là khổng lồ đất sét. Nòng súng thép nằm gọn trên yết hầu tên cận vệ, hắn rú ằng ặc rồi ngã khuỵu.
Sau khi hạ thủ tên cận vệ, Buru sồng sộc chạy vào ca-bin thuyền trưởng. Tuy có súng trong tay, hắn không dám can thiệp vì Văn Bình và Vích-ky đang quấn chặt lấy nhau, vị trí mỗi người thay đổi luôn luôn trên sàn tàu rập rình, viên đạn có thể trật mục tiêu. Bởi vậy, hắn vừa nâng súng lên ngắm vội bỏ xuống. Hắn ngây người theo dõi cuộc quần thảo ác liệt giữa hai người.
Văn Bình đã dồn được Vích-ky vào góc. Trên sàn ca-bin, gã thuyền trưởng và tên cận vệ đang nằm co quắp, Vích-ky áp lưng vào võ tàu, toàn thân hơi hạ xuống, hai tay vươn ra, mông quặp vào phía trong như móng chim ưng. Hắn đang vận dụng phép ưng cầm thủ để chống lại cuộc tấn công bén nhọn của Văn Bình.
Mới đầu Buru tỏ vẻ ngạc nhiên vì Văn Bình và Vích-ky đều xuất thủ hoặc đỡ đòn rất chậm. Chậm như thể đùa bỡn. Chậm như thể hai người đã kiệt sức. Nhưng sau một vài giây đồng hồ quan sát, Buru không dám khinh nhờn nữa. Cả hai có thế đánh rất chậm nhưng rất lợi hại.
Vì họ không đấu bằng quyền mà là bằng chưởng. Cả hai đều vận kình lực lên tay để móc mắt, bóp cổ đối phương. Đột nhiên Văn Bình quật cánh tay trái vào trung bộ của Vích-ky. Tuy là quật cánh tay nhưng đòn lại đánh ra nhẹ nhàng. Vích-ky nâng cánh tay lên đỡ, và hắn cũng đỡ nhẹ nhàng. Hai cánh tay vẫn ghìm nhau, mặt Vích-ky dần dần đỏ bừng, hắn thở phì phò như kéo bễ, bồ hôi chảy đầy trán.
Thì ra cả hai đang "ăn thua đủ" với nhau bằng phép tha-thủ. Thế đánh này hết sức giản dị, thoạt nhìn tưởng như bất cứ ai cũng thực hành được. Nhưng, tri dị hành nan, trong hàng vạn môn sinh của trường võ, nhiều lắm là hai, ba người đạt tới trình độ hữu hiệu của tha-thủ pháp. Căn bản của phép tha-thủ là tấn công và phòng vệ bằng kình lực, chuyển kình lực vào cánh tay mình ép cho cánh tay đối phương xụp xuống. Trong trường hợp đối phương ráng sức kháng cự, xương tay có thể bị dập nát. Và không riêng gì xương tay, tạng phủ cũng có thể bị rung chuyển dữ dội, và nạn nhân sẽ gục chết, ngoài da không thấy một vết thương nhỏ, song tim, phổi, gan, ruột bị rách toang, những đường dây thần kinh hoàn toàn bị tê liệt.
Phép tha-thủ là một trong những phép bí truyền của môn phái Võ Đang ở Trung Hoa. Văn Bình là cao thủ về ngạnh công - một bộ môn làm cho da thịt võ sĩ cứng rắn như sắt - lại ham trau dồi nghệ thuật nên đã cất công sang tận Trung quốc, mày mò tìm đến một hòn núi nhỏ ở miệt Tây-Nam để học hỏi bí quyết chân truyền về ngạnh công của phái Võ Đang. Tục truyền sư tổ của phái Võ Đang là Trương Tam Phong, họ Trương cũng thuộc đại phái Thiếu Lâm mà ra, song lại chuyên về kình lực trong khi Thiếu Lâm chuyên về quyền cước. Núi Võ Đang tọa lạc trong Hồ Bắc, mấy chục năm chiến tranh liên tục làm cho đường sá nhiêu khê, hiểm trở, Văn Bình không thể đến tận nơi; tuy nhiên, chàng lại có cơ hội may mắn gặp được một người cháu thuộc hàng chút chít của võ sĩ Trương Tùng Khê. Trương Tùng Khê là một trong các đồ đệ của Trương Tam Phong, nổi danh về ngạnh công và tha-thủ pháp. Cuộc tao ngộ này đã giúp Văn Bình đạt được tiến bộ nhanh chóng và vững chắc trong nghệ thuật ngạnh công và trong nhiều năm đã thành vô địch.
Điều làm chàng ngạc nhiên không ít là Vích-ky lại am hiểu ngạnh công không thua các võ sư Võ Đang chân truyền. Hắn cũng ngạc nhiên như chàng, song sự ngạc nhiên này không hiện được trên mặt vì thần sắc hắn đã thay đổi hoàn toàn, hơi thở hồng hộc của hắn đã chuyển qua khò khè và đứt quãng.
Vích-ky lùi sát vách tàu, chân rùn xuống, cánh tay phải lớn như thân cây chuối nổi gân cuồn cuộn, mạch máu căng cứng như muốn phá tung làn da nâu để nhảy ra ngoài. Trong những giây đồng hồ đầu tiên, tay hắn đè tay Văn Bình nghiêng tréo. Thắng lợi sơ khởi này làm hắn phấn chấn, hắn vận hết hơi sức vào gân tay, đè mạnh thêm nữa, mạnh thêm nữa.
Hắn tin tưởng tài tha-thủ của hắn trội hơn Văn Bình và hắn chỉ cần dấn mạnh thêm nữa là phần thắng chắc chắn sẽ đến với hắn. Hắn có đủ lý do để hy vọng và tin tưởng, vì trông mã ngoài, hắn to con hơn Văn Bình: làn da đồng hun của hắn chứng tỏ hắn quen với mưa nắng và tập luyện thường trực, làn da của Văn Bình cũng nhuộm màu nâu, song lại màu nâu quí phái của người thừa tiền chỉ biết nằm dài tắm nắng trên bãi biển.
Nhưng Vích-ky biết một mà không biết hai. Hắn giỏi tha-thủ nhưng chưa biết rằng một số ít võ sư tha-thủ thuyệt luân có tài hút sức lực của đối phương. Văn Bình giả vờ đuối sức để lừa Vích-ky gia tăng sức lực. Chàng chờ hắn gia tăng sức lực tối đa mới quật ngược lại. Như trái bóng liệng vào tường, càng liệng mạnh bao nhiêu thì nó càng dội ra xa bấy nhiêu. Vích-ky gia tăng sức lực tối đa nhưng không điều động được nó vì Văn Bình đã "dĩ độc trị độc" dùng sức lực của Vích-ky để hại Vích-ky.
Mặt Văn Bình vẫn không xuy xuyển, mặt chàng vẫn phát ra tia sáng ngạo nghễ pha lẫn rí rỏm, miệng chàng vẫn cười mĩm. Vích-ky không dám ngó chàng nữa, hắn phải cúi đầu xuống để vận khí. Nhưng như nước sông chảy ra biển, chảy nhiều đến mấy cũng bị đại dương thu gọn, hắn càng vận khí, thân thể và tâm thần hắn càng kiệt quệ. Văn Bình hừ một tiếng nhẹ, Vích-ky bị xô bắn vào vách tàu. Hắn loạng choạng rồi ngã mọp, miệng hộc máu tươi.
Văn Bình đã nhìn thấy Buru nhưng không nói gì hết. Buru cũng khựng người như bị sét đánh. Tài tha-thủ độc nhất vô nhị của Văn Bình làm hắn bàng hoàng. Hắn đã biết Văn Bình là cao thủ nội công, song hắn không ngờ chàng lại có thể triệt hạ một võ sĩ có hạng như Vích-ky dễ dàng đến thế.
Nằm dài trên nền ca-bin, Vích-ky vẫn tuôn máu miệng ồng ộc. Tuy còn sống, gã thuyền trưởng cũng chỉ còn là đống xương thịt mễm nhũn, sống không khác chết là bao. Văn Bình không thèm quan tâm đến tiếng than van của gã thuyền trưởng. Chàng cúi xuống hỏi Vích-ky:
- Anh giết hắn?
"Hắn" là Vích-ky thực thụ, nhân viên giao liên C.I.A., người đeo vòng sơ-men kỳ cục, Văn Bình không nói rõ, nạn nhân nằm trên sàn tàu cũng đã biết rõ ý nghĩa của câu hỏi ngắn ngủi. Hắn gật đầu:
- Hắn ngu như bò. Hắn chết là chuyện dĩ nhiên.
- Anh giết hắn tại đâu?
- Bên ngoài căn cứ 4Q.
- Bắn lén?
- Hừ, anh đừng vội khinh tôi. Tôi thua anh thật đấy, song về tư cách chưa chắc ai hơn ai. Hắn đang trèo núi thì đụng phải tôi. Hắn không thiếu can đảm song tài nghệ của hắn lại quá thấp kém nên tôi chỉ mất vài phút đồng hồ để bịt miệng hắn.
- Anh là sĩ quan GRU?
- Trung tá hiện dịch. Tên thật tôi là Svốp. Theo nguyên tắc, tôi không được phép cho người lạ, nhất là kẻ địch, biết được tên thật của tôi. Nhưng tôi đang hấp hối. Trúng đòn tha-thủ của anh, tôi khó có hy vọng sống sót. Nếu anh truyền kình lực cho tôi, tôi có thể phục hồi được một phần nguyên khí nhưng trong trường hợp này, tôi vẫn bị thương tật suốt đời, người ham hoạt động như tôi mà phải sống trên giường, trong căn phòng kín, ăn uống phải có người đút thì chết sướng hơn... Vì thế, tôi yêu cầu anh đừng truyền kình lực cho tôi nữa... Trong nghề gián điệp này, chúng ta không tha kẻ địch song một khi kẻ địch bị thua, chúng ta không thể có cử chỉ tàn nhẫn. Nhân danh trung tá Hồng Quân, tôi yêu cầu anh....
- Nếu đó là lời yêu cầu về phương diện nhân đạo, tôi xin sẳn sàng.
- Tôi sẽ cho anh biết một tin quan trọng, vô cùng quan trọng, nếu anh cam kết làm tròn công việc sau đây.
- Anh cứ nói đi.
- Tôi phục vụ cho cơ quan GRU ở châu Mỹ la-tinh từ 6 năm nay và mới được thuyên chuyển đến Qui-tô 8 tháng nay, tôi tứ cố vô thân, tại Liên Sô tôi không còn ai, cha mẹ đã mất sớm, anh em cũng thất tán. Tôi chỉ có một người thân, rất thân sống tại Qui-tô. Người ấy sẽ lâm vào cảnh túng thiếu sau khi tôi chết.
- Anh cần tôi săn sóc cho người ấy phải không? Anh yên tâm, tôi xin long trọng cam kết với anh. Anh muốn tôi trao cho người ấy bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền tôi cũng không từ chối... Nếu tôi không có đủ, tôi sẽ liên lạc với C.I.A..
- Không nên. Chuyện này cần được giữ kín giữa anh và tôi. Vì liên lạc với C.I.A. sẽ bị lộ. Điệp vụ do C.I.A. ủy thác cho anh đã được phúc trình cho chúng tôi. Cho nên chúng tôi đã biết rõ đường đi nước bước của anh.
- Hiện tôi có trên dưới năm chục ngàn đô-la...
- Tôi không đòi một số tiền lớn hơn thế. Xin anh đưa tận tay người ấy ba chục ngàn. Vâng, ba chục ngàn cũng quá đủ rồi. Trước khi từ giả cõi đời, tôi xin cám ơn anh.
- Người ấy là đàn bà?
- Phải. Người yêu của tôi. Chúng tôi dự định làm lễ thành hôn sau khi tôi quay về Qui-tô. Địa chỉ của nàng được ghi trên mảnh giấy để trong bóp phơi của tôi.
- Hình dáng nàng ra sao?
- Trong bóp-phơi có cả ảnh của nàng. Thôi chào anh... À, còn cuộn băng nhựa của kỹ sư Anbe Doarê....
- Anh có thể nhường cuộn băng nhựa cho tôi được không?
- Người yêu của tôi được anh giúp đỡ thì xả thân tôi cũng không tiếc huống hồ chỉ là một cuộn băng mật mã. Tôi rất muốn tặng anh món quà này để anh khỏi phải trở về tay không, nhưng đáng tiếc là...
- Nó đã bị mất?
- Vâng, nó đã bị mất.
- Anh đã tìm thấy nó trong hành trang gã mục sư giả hiệu Fêlin.
- Đó chỉ mới là cuốn một.
- Nghĩa là có cả thảy hai cuốn?
- Vâng, hai cuốn cả thảy. Vì điều kiện an ninh, kỹ sư Doarê chế tạo hai cuốn, ghi bằng sơn chữ A hoặc chữ B. Cuốn A là cuốn giả. Cuốn B mới là cuốn thật.
- Fêlin đánh cắp cuốn A hay B?
- Cuốn A.
- Còn cuốn B?
- Cả hai cuốn đều bị mất trộm đêm ấy. Tôi có cảm giác là bị ai cho ngửi thuốc mê, loại thuốc mê làm bằng chất thảo mộc trong rừng Equatơ, rồi ngủ thiếp đi. Trong khi tôi mê man, người lạ này đã nẫng luôn hai cuộn băng mật mã. Tôi lục trong hành trang của Fêlin như anh đã thấy, chỉ tìm được cuốn giả.
- Ai đã trộm cuốn thật?
- Tôi không biết. Thoạt đầu tôi nghi kẻ trộm là anh. Nhưng giờ đây, tôi đã biết rõ anh không phải là thủ phạm. Thủ phạm có thể là Fêlin. Nhưng tôi không tin Fêlin ăn trộm. Thủ phạm phải là một trong ba người có mặt đêm ấy: Buru, Rita và Côcô.
Buru trợn mắt:
- Mày nói nhảm! Mày dám nghi cả tao nữa ư? Để tao giáng cho mày một đòn hết đời.
Văn Bình cản tay Buru:
- Anh không được làm tàng. Ở đây, người chỉ huy là tôi. Nếu anh có cử chỉ táng tận, tôi sẽ hạ anh đo ván.
- Nhưng hắn đã bôi nhọ thanh danh tôi.
- Làm nghề này, thanh danh chỉ là trò đùa vô nghĩa. Vích-ky sắp chết, yêu cầu anh cầm súng đứng gác ngoài cửa, tôi cần căn dặn Vích-ky một vài điều nữa. Buru thở dài không nói nửa lởi. Văn Bình hỏi Vích-ky - Svốp:
- Anh còn giữ cuốn băng giả trong mình không?
Svốp thều thào:
- Còn.
Lưỡi hắn bắt đầu líu lại. Văn Bình nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Đêm qua, tôi đã thấy rõ anh giết Fêlin. Anh cố ý giết hắn. Hắn bò lại phía tôi, sửa soạn nói với tôi điều gì chắc là quan trọng lắm, và anh đã nhìn thấy, anh mượn cớ Fêlin ăn trộm tài liệu để đánh đòn chết. Anh giết hắn vì hắn đã nhận diện được anh là Vích-ky giả hiệu phải không?
Vích-ky - Svốp húng hắn ho. Giòng máu ở mép ngừng chảy được một lát, lại tiếp tục chảy. Hắn đã kiệt sức trông thấy. Hắn cố nằm nghiêng để bớt tức ngực. Tròng mắt hắn đã bắt đầu lờ đờ. Văn Bình hỏi hắn:
- Anh còn muón dặn cô bạn của anh tại Qui-tô điều gì nữa không?
Mắt Svốp bỗng sáng lên. Môi hắn mấp máy ra hiệu cho Văn Bình cúi sát miệng hắn. Bàn tay run run của Svốp từ từ nhấc lên. Nhưng chỉ giơ được nửa chừng lại rụp xuống, bồ hôi lạnh toát đầy trán hắn. Văn Bình lấy khăn chấm khô giòng máu trên miệng, giọng thân mật:
- Anh cần lấy cái gì?
Svốp đáp nhẹ như gió thoảng:
- Trong túi.
- Lấy bóp-phơi?
- Không. Nếu anh thương tôi, xin anh trao luôn cho ngb yêu tôi kỹ vật này.
- Kỷ vật nào?
Lời nói của Svốp tắt nghẽn trong cuống họng. Hắn muốn nói song đàm đã chặn cứng khí quản. Nước mắt nóng hổi của viên trung tá gián điệp sô viết trào ra như suối. Hắn khóc. Khóc như đàn bà. Văn Bình đột nhiên mủi lòng. Chàng không hiểu tại sao lại rung động trước cái chết của gã đàn ông lạ. Chàng rung động khi thấy đàn bà đẹp chết là chuyện còn có thể hiểu được. Đằng này chàng lại rung động khi thấy kẻ địch chết... và kẻ địch là đàn ông.
Mắt Vích-ky-Svốp dừng lại trên cườm tay phải. Văn Bình chợt hiểu. Trên cườm tay phải của hắn có cái đồng hồ Citizen do Nhật Bản chế tạo. Đặc điểm của đồng hồ đeo tay Cotizen là nó không có lò so như mọi đồng hồ thông thường, nó chỉ gồm 12 chân-kinh vậy mà máy chạy rất tốt và ít khi sai giờ. Gần đây, giới chơi đồng hồ trên thế giới thích dùng kiểu điện tử, chạy bằng bin ôxít-bạc, một năm mới phải thay. Đồng hồ Citizen là một trong các kiểu đồng hồ chạy bằng "bin". Văn Bình cũng có cảm tình với kiểu đồng hồ nó chạy bằng "bin", vừa nhẹ, bền, không thấm nước, ít hư, vừa rẻ, khá thích hợp với những người hành động.
Văn Bình đặt ngón tay lên mặt chiếc đồng hồ Citizen vỏ vàng óng ánh:
- Anh muốn tôi đưa cho nàng cái đồng hồ này?
Hắn gật đầu, mặt lộ vẻ sung sướng:
- Vâng. Cám ơn anh. Chúng tôi mua một cặp, nàng đeo cái vuông, tôi đeo cái tròn: đó là quà cưới thiêng liêng của hai đứa tôi.
Svốp ngừng một phút để lấy hơi. Đoạn hòi:
- Anh có nhận lời giúp tôi không?
Văn Bình nắm chặt tay hắn:
- Tôi xin hứa.
Nụ cười nở rộng trên môi Svốp. Hắn rướn lên rồi nằm vật xuống. Tắt thở.
Văn Bình ngoảnh nhìn Buru. Gã đàn ông có gương mặt xấu như khỉ đột đang cúi đầu, tay vòng làm dấu thánh giá. Trong khi ấy Côcô cầm tiểu liên đã chạy đến cửa ca-bin. Nàng hỏi Buru:
- Thanh toán xong chưa?
Buru đáp "rồi". Văn Bình mân mê trong bàn tay cái đồng hồ Citizen và cuộn băng giả, đoạn thờ thẩn bước ra ngoài. Côcô trao khẩu tiểu liên cho chàng:
- Mọi thủy thủ trên tàu đều bị loại khỏi vòng chiến. Giờ đây mình là chủ. Rita đang canh chừng trên boong xem còn tên nào sống sót không.
Văn Bình hơi ngạc nhiên:
- Cô đã bắn súng?
Nàng cười:
- Nếu không bắn súng thì làm cách nào triệt hạ được hơn mười tên thủy thủ lực lưỡng, hả anh?
- Tại sao tôi không nghe tiếng nổ?
- Chính em cũng không rõ nguyên nhân. Đầu súng không thấy gắn ống cao su hãm thanh, em bắn ra cả tràng mà không nghe tiếng nổ. Em cứ tưởng đạn chì không dè lại là đạn thuốc mê, bọn thủy thủ trúng đạn là ngã lăn chiêng.
- Chết?
- Không. Họ chỉ mê man. Nhưng chắc là mê man lâu. Để được an toàn, yêu cầu anh trói họ lại.
Vòm trời không xà xuống thấp như hồi nãy nữa. Những đám sa mù nặng nề dày đặc cũng đã tan bớt. Không gian đã trở lại quang đãng phần nào. Chiếc phi cơ từ phía Đông bay tới đang lượn vòng trên cao.
Có lẽ hoa tiêu phát giác ra chàng nên khi chàng vừa bước lên boong thì phi cơ quay lại. Phi cơ bay mỗi lúc mỗi thấp. Văn Bình thấy rõ gương mặt bầu bĩnh của phi công. Và trong khoảnh khắc, hoa tiêu đã đáp chiếc thủy phi cơ nhỏ xuống mặt biển bồng bềnh.
Buru không reo mừng như thường lệ. Hắn lầm lì nhìn Văn Bình. Hiểu ý hắn, chàng bèn vỗ vai, giọng an ủi:
- Buồn bã làm gì thêm tổn thọ. Không lấy được cuộn băng ghi âm thì thôi.
Buru nhíu mày:
- Đâu được? Nhiệm vụ của anh là cứu kỹ sư Doarê và tiếp nhận cuộn băng. Doarê đã chết, cuộn băng đã mất tăm, về Hoa-thịnh-đốn anh sẽ ăn làm sao, nói làm sao với họ?
- Cũng chẳng sao. Chúng mình đang có đủ thời giờ lấy lại.
- Anh nghi ai?
- Một trong hai cô gái.
- Rita hay Côcô?
Văn Bình không đáp vì Côcô đã đến gần. Phi cơ vừa đáp xuống biển là của C.I.A. địa phương. Dầu muốn dầu không, công việc của chàng đã chấm dứt. Chấm dứt cùng với những nguy hiểm chết người rình rập, bao vây chàng từ lúc chàng dấn vào xa lộ 14, tiến đến căn cứ điện tử 4Q giữa cảnh hoang tàn ghê rợn của trận động đất và bão táp không tiền khoáng hậu ở châu Mỹ la-tinh. Tuy vậy, công việc chỉ chấm dứt chứ chưa hoàn tất.
Vì Văn Bình chưa nắm được trong tay cuộn băng kỳ lạ của kỹ sư Doarê.
Chàng hơi nhăn mặt khi nhận thấy người đàn ông ngồi cạnh hoa tiêu thủy phi cơ là đại tá Pít, thuộc trung ương C.I.A.. Lẽ ra, được gặp lại bạn thân sau những giờ phút căng thẳng, Văn Bình phải biểu lộ niềm hoan hỉ. Chàng còn có thêm lý do để hoan hỉ cực độ vì lát nữa đây, hoặc đêm nay đây, chàng sẽ được tận hưởng thời khắc thần tiên với giai nhân trong thành phố tình ái Qui-tô...
Vậy mà Văn Bình không hoan hỉ. Nhưng chàng chỉ nhăn mặt thoáng qua rồi quay trở lại vui vẻ. Chàng mỉm cười với đại tá Pít đang giơ tay vẫy chàng. Đại tá Pít ở xa không thể nhìn thấy. Nhưng trong số những người đứng trên boong con tàu đánh cá sô viết đã có một người tinh mắt nhìn thấy.
Người ấy đã nhìn thấy Văn Bình cười gượng.
Tại sao Văn Bình Z.28 cười gượng?!!!Thái độ lạ lùng khó hiểu này sẽ được giải thích trong đoạn chót của "Người đẹp Qui-tô".