Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2963 / 59
Cập nhật: 2015-08-15 08:01:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Ba Đầm
ầm là con bài nói về đàn bà.
Đầm bích là đàn bà hiểm độc
Sát phu. Đầm rô thì dễ cho
chồng mọc sừng, và cho tình
nhân leo cột mỡ. Đầm chuồn
rất đáng tin cậy, đầm cơ chung
thủy một cây. Còn 3 lá đầm
đi liền tù tì, bất luận là cơ, rô
hay chuồn hay bích, thường
báo hiệu đàn bà mỏng môi,
hàm hồ, quay quắt và… sư tử
Hà Đông mặc dầu đôi khi
tuyệt đẹp.
Văn Bình kêu cháy nhưng thật ra chẳng có đốm lửa nào hết. Trong những tiệm ăn đông khách ở Sàigòn, người ta thường hô "nước sôi, nước sôi" để bắt thiên hạ giãn ra. Mà thiên hạ giãn ra thật. Nhưng ở Châu Âu, hai tiếng "nước sôi" không có ki-lô nào cả. Người ta chỉ sợ một tiếng độc nhất "cháy". Dân vũ trường ở Thụy Sĩ còn sợ tiếng cháy hơn ai hết vì trước đó không lâu hỏa hoạn đã thiêu rụi một vũ trường gần 150 khách choai choai. Thụy Sĩ chỉ cách Pháp, nơi xảy ra hỏa hoạn, một đường biên giới mỏng dính nên mấy tiếng "cháy, cháy" của Văn Bình đã có tác động kinh thiên động địa của trái siêu bom từ phi cơ B.52 dội xuống sàn nhảy.
Tường phòng được gắn gạch lát-tích, trần nhà cũng toàn bằng lát -tích. Chưa kể đến đồ trang trí như hoa lá, chim muông, bằng lát-tích. Và bàn ghế bằng lát -tích. Hơn trăm thanh niên nam nữ Pháp bị kẹt trong vũ trường và cháy thành than trong vũ trường là do vũ trường này dùng quá nhiều dụng cụ kiến trúc tân tiến bằng lát-tích. Và chỉ cần một điếu thuốc chưa tắt đủ gây ra những tang tóc vô tiền khoáng hậu…
Cho nên Văn Bình vừa nhảy từ ca-bin điện thoại ra, hoành cánh tay gạt té hai nhân viên Phản Gián thì rừng người trong hộp đêm đã vùng lên, xô đẫy nhau để tìm lối ra cửa. Hộp đêm chỉ có một cửa ra vào - cửa vào bên trong đã được khóa kín và bị riềm che lấp nên không ai thấy - cửa này lại quá nhỏ nên sự xô đẩy càng ác liệt hơn. Những tiếng kêu cứu vang lên. Bọn đàn ông lực lưỡng dẫm bừa lên những người yếu đuối bị chúi ngã trên nền nhà.
Văn Bình xuất chiêu nhanh như chớp xẹt, hai nhân viên Phản Gián nằm chỏng queo không đủ sức ngồi dậy được. Nếu đủ sức, họ cũng không thể làm gì hơn vì đám đông hốt hoảng đã kéo qua khoảng trống trước ca-bin điện thoại mạnh mẽ và ác liệt như nước lụt cuốn phăng bờ đê. Văn Bình phải nhảy lùi, ép sát tường, nếu không chàng đã trở thành cái bánh săng-uých.
Đèn trong hộp đêm vẫn sáng quắc. Giàn nhạc da đen còn tỏ vẻ can trường bằng cách tiếp tục chơi một bản ma túy, nhưng tay trống - và sau đó là anh chàng xử dụng ghi ta điện - vội ném dùi xuống đất, nhìn nhớn nhác chung quanh rồi co chân chạy theo đám đông điên loạn. Thiếu hai thành phần quan trọng, ban nhạc tự động giải tán. Tiếng nhạc si-ke-đe-lich đang tràn ngập gian phòng rộng đột nhiên câm bặt. Tuy có hàng chục tiếng người kêu thét, tiếng thở hồng hộc, tiếng rên xiết, tiếng bàn ghế đỏ, tiếng thủy tinh vỡ, nhưng Văn Bình lại cảm thấy xa vắng lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc, Văn Bình hối hận. Sự báo hoảng của chàng, báo hoảng để tìm cách thoát thân, đã mang lại thảm họa cho khán giả vô tội. Tuy nhiên niềm ray rức này chỉ vụt qua như tia chớp của một cơn giông không xảy ra, lòng chàng lại phục hồi sự bình thản cố hữu của nghề nghiệp. Chàng ghé vai húc bật cánh cửa lim nặng nề ở bên phải.
Hơi mát ở bên ngoài ào vào. Văn Bình không để chậm một vi phân đồng hồ nào. Mới đó chàng đã ra tới vỉa hè. Nhiều người nhanh chân nhanh tay cũng rượt theo kịp. Nhưng chàng đã biến nhanh hơn vào bóng tối. Bóng tối của những cây hạt dẻ (kỳ thật, ở thị trấn có nhiều cô gái tóc hung này, đi đến đâu cũng gặp mấy cây hạt dẻ, một loại hạt ngon bùi, da nó cùng màu với màu tóc hung phụ nữ). Bóng tối của rặng núi An-pờ cao ngất trên đỉnh quanh năm toàn băng tuyết dọc biên giới nhìn xuống thành phố, như thể trầm tư… Bóng tối của giòng sông Rôn hòa hợp với hồ Lê-man nước trong xanh…
Văn Bình suýt bị bắt. Chàng đã dành lại sự tự do trong đường tơ kẽ tóc.
Nhưng còn Nicôn. Đặc phái viên Nicôn của Trung Ương Tình Báo Mỹ?
° ° °
Trước đó 5 phút, Nicôn là một trong những người sung sướng trên trái đất.
Sung sướng vì hắn vừa ôm hôn đàn bà. Sung sướng vì hắn sắp được thức trọn đêm bên người đàn bà hắn thương yêu.
Như bất cứ nhân viên hành động nào khác, Nicôn có rất nhiều bạn gái. Thủ đô quốc tế nào hắn đặt chân qua, hắn đều có sẵn bạn gái. Cô bạn ở Giơneo thuộc loại A. Nghĩa là không xuất thân từ giới bán vui cho đàn ông. Đàn bà được hắn xếp hạng như tin tức tình báo. Tốt thượng hạng là A. Tốt thứ nhì là B. Tốt vừa vừa là C. Nicôn hẹn cô gái loại A lấy phòng trong lữ quán President. Căn phòng này ở cùng tầng lầu với hắn. Sau nửa đêm, hắn sẽ sang phòng nàng.
Nicôn vừa từ nhà Phù Dung về lữ quán thì gặp nàng. Nàng với chữ N viết hoa chững chạc. Trông trước ngó sau không bóng người, hắn ôm nàng hôn đắm đuối ngay ở cửa phòng. Hắn giết thời giờ chờ đợi bằng chai rượu huýt-ky, hết ly này đến ly khác. Thời giờ chờ đợi, nhất là chờ đợi người yêu, thường dài gấp chục lần thời giờ hưởng lạc nên ruột gan Nicôn nóng ran như chứa toàn lửa.
Vì mãi tơ tưởng đến tâm thân cao su mút của cô bạn tình nên Nicôn quên bẵng cú điện thoại của viên y sĩ tòa lãnh sự. (Loài đực rựa thật giống nhau như đúc. Văn Bình mê cô gái thoát y quên bẵng Nicôn, thì Nicôn mê cô gái trong khách sạn quên bẵng viên thày thuốc). Theo lời dặn của Văn Bình, Nicôn đợi chàng đi khuất một lát rồi mới lấy khăn tay che ống nói, báo tin cho bót Cảnh Sát gần nhất đến nhận xác chết. Kèn xe Cảnh Sát réo lên xa xa, Nicôn đã chuồn một mạch.
Hắn chuồn bằng cửa sau nên không biết viên thày thuốc bị xui xẻo. Xui xẻo kinh khủng: y không dính dấp đến nội vụ mà bị bắt oan. Thường lệ, xe hơi của y rất tốt, bỏ mặc ngoài trời tuyết lạnh suốt đêm, khỏi cần đậy kín, sáng hôm sau mở đề-ma-rơ nửa vòng là động cơ nổ ròn rã. Vậy mà lần này y vặn sành sạch một hồi nó vẫn nẳm yên không cục cựa. Và y cứ tiếp tục đề. Đề được một lát thì bình điện bay hơi hết ráo.
Chỉ còn cách nhảy xuống xe tìm người đẩy. Nhưng y chưa kịp thi hành ý định thì xe Cảnh Sát ầm ầm chạy tới. Trên xe díp, người ngồi đông nghẹt. Song họ không đẩy dùm xe cho y. Họ chia làm ba toán, toán tông cửa chạy vào trong nhà mang số 13 và hai toán canh gác dưới đường. Trong chớp mắt, toán ở trong nhà liên lạc bằng walkie-talkie với toán gác.
Và viên thày thuốc bị xét giấy tờ.
Biết chối không xong, y bèn nhìn nhận là vừa ở trong nhà Phù Dung ra, sau khi thất bại trong việc hồi sinh cho nàng. Mặc dầu y xuất trình giấy tờ đầy đủ, nhân viên Công An vẫn mời y lên xe tuần cảnh. Trưởng đoàn tuần cảnh dùng những lời lẽ lịch sự song rất cương quyết. Rốt cuộc viên thầy thuốc bị giải về trụ sở Cảnh Sát.
Dường như cơ quan công lực có phép thần thông, viên thày thuốc vừa chân ướt chân ráo về đến bót trung ương thì một giọng nói đượm cốt cách chỉ huy vang ngân trong máy điện thoại. Và trong vòng 15 phút sau, vòng vây điện tử được siết chặt quanh đại lữ quán President, nơi Nicôn trú ngụ…
Khi ấy Nicôn vẫn phởn phơ. Phởn phơ nhớ đến cái hôn đắm đuối của nàng. Nhớ đến những đêm từng sống bên nàng trong quá khứ. Viên thày thuốc phải gọi giây nói cho hắn. Sau nửa giờ không nghe chuông điện thoại là có sự trục trặc. Nhưng Nicôn quên bẵng, và nửa giờ lặng lẽ trôi qua hắn vẫn phởn phơ…
Hắn mừng như bắt được mỏ vàng khi nhận ra giọng nói cứu tinh của Văn Bình trong ống nghe. Hắn nói dối Văn Bình là hắn đang mặc đồ xà lỏn. Thật ra, hắn vẫn thắng bộ cánh sang trọng. Để được sang trọng hơn, hắn đã thay vét-tông mới và sơ-mi mới. Lời báo nguy của Văn Bình làm Nicôn hoảng hồn. Hắn đinh ninh tư thế hắn vững như bàn thạch. Nghe Văn Bình cảnh giác, hắn vẫn cố tin là chàng lầm lẫn. Đến khi Văn Bình giục hắn rời khách sạn, hắn mới tìm kế hoãn binh. Hắn giả vờ ngưng điện đàm để mặc quần áo, kỳ thật là để mở cửa phòng xem ai, vì có tiếng chân người.
Rồi tiếng gõ cửa…
Không hiểu sao khi ấy khối óc thường lệ nhậy cảm và tinh nhuệ của hắn lại trở nên đặc sịt như hắc ín. Tiếng giầy cồm cộp và tiếng gõ cửa rầm rầm khó thể là của người yêu mảnh mai và khả ái mà hắn mong đợi.
Ra đến cửa, hắn buông câu hỏi đầy nhớ nhung và trách móc:
- Em đấy ư?
Từ hành lang vọng vào giọng nói đàn ông khô khan đáng ghét:
- Nhân viên an ninh. Yêu cầu mở cửa.
Nicôn buột miệng:
- Ủa, ai vậy…? Các ông lộn số phòng. Tôi ở đây có một mình. Tôi là nhân viên…
Hắn định nói "tôi là nhân viên ngoại giao Mỹ, các ông không có quyền đột nhập phòng tôi" song tiếng nói chát chúa bên ngoài đã chặn ngang:
- Không lầm. Chúng tôi không lầm chút nào. Ông có mở cửa không? Hay là chúng tôi phải phá cửa.
Nicôn tự vệ một cách tuyệt vọng bằng cách xưng tên họ và chức nghiệp:
- Tôi là Nicôn. Tòng sự tại lãnh sự quán Mỹ.
Vẫn tiếng nói bên ngoài:
- Hiểu rồi, ông Nicôn ơi! Điều này cho ông thấy là chúng tôi không lầm vì chúng tôi đã biết rõ tên ông. Không những biết tên ông, chúng tôi còn biết cả tên ông thày thuốc, bạn ông nữa.
Nicôn nghẹn họng như vừa bị ai chẹn hai mạch máu trên cổ. Nghĩa là lão y sĩ vớ vỉnh đã bị bắt. Bị Phản Gián bắt. Và lão y sĩ cù lần đã khai ra hắn. Nghĩa là Phản Gián đã khám phá ra thi thể của Phù Dung…
Thế mới rầy rà!
Tuy vậy Nicôn vẫn chưa mất hết sáng suốt. Hắn vụt nhớ đến Văn Bình. Nhớ đến ống điện thoại đang nằm lỏng chỏng trên bàn, và Văn Bình đang chăm chú nghe ở cuối đường dây. Bất cần nhân viên an ninh đập cửa, Nicôn chạy vội lại máy điện thoại. Hắn cầm lên và nói một hơi:
- Anh Văn Bình…. Anh Văn Bình…. Phản Gián… Nhân viên Phản Gián mặc thường phục…
Cửa phòng mở toang, ba người đàn ông đội mũ nỉ vàng to sồng sộc bước vào, tay người nào cũng thọc sâu trong áo tơi mưa rộng thùng thình. Người thứ nhất hất hàm:
- Ông là Nicôn?
Nicôn nhún vai khinh bạc:
- Chính các ông vừa nói tên tôi là Nicôn xong.
- Theo luật, chúng tôi chỉ có thể mời ông đi sau khi tự ông xác nhận tên ông.
- Chắc các ông đã rõ những tai hại có thể xảy ra trong việc bắt bớ những nhân viên ngoại giao cao cấp.
- Biết lắm chớ! Ngược lại, chắc ông cũng rõ những hậu quả tai hại có thể xảy ra trong việc nhân viên ngoại giao cao cấp lợi dụng quyền hạn bất khả xâm phạm của mình để giết người.
- Giết người? Tôi phạm tội giết người?
- Vâng. Ông bị bắt về tội giết người. Ông bị coi là tình nghi hạ sát một thiếu phụ người Việt tên là Phù Dung. Ông Nicôn ơi! Ông còn vờ vĩnh làm gì nữa hả ông?
Hết hy vọng đòn phép với bọn nhân viên an ninh, Nicôn đành lẳng lặng theo bọn họ ra khỏi phòng. Một tên hỏi chàng:
- Hành lý của ông đâu?
Nicôn chỉ cái tủ gương:
- Chẳng có gì hết. Từ Đức quốc đến đây, tôi chỉ mang theo cái va-li xách tay, đựng quần áo đủ mặc.
- Ông cần gì nữa không?
- Có. Tôi cần thông báo cho tòa lãnh sự Mỹ.
- Khuya rồi. mọi người đã đi ngủ.
- Tổng đài điện thoại luôn luôn có người thường trực.
- Không được. Chúng tôi sẽ đảm trách việc thông báo.
- Hành vi độc đoán của các ông hoàn toàn đi ngược lại công pháp quốc tế. Tôi cực lực phản đối.
- Vâng. Chúng tôi xin vui vẻ ghi nhận. Nào, mời ông Nicôn xuốngxe.
Thái độ ngạo nghễ của bọn nhân viên an ninh làm Nicôn lộn tiết. Hắn muốn tống cho mỗi đứa một đìa-rét. Tài nghệ thôi sơn của hắn còn thua xa Văn Bình và… Antôn, nhưng bọn này đối với hắn chỉ là đồ bỏ. Hắn ước lượng vị thế và tình hình bằng đuôi mắt, nhận thấy hoàn cảnh khá thuận lợi, song không dám thi thố tài năng. Vì đại lữ quán President tọa lạc trong một khu sang trọng, đèn đuốc sáng như ban ngày, hắn phải chắp cánh vào chân mới hy vọng thoát hiểm.
Nicôn không còn biện pháp nào ngoài biện pháp "trông và chờ" cố hữu. Hắn buột miệng:
- Xuống đường rồi liệu.
Hắn nói bằng Anh nhữ - tiếng mẹ đẻ của hắn - và nói rất nhỏ, thế mà gã an ninh đi bên cạnh vẫn nghe rõ mồn một. Gã an ninh vỗ nhẹ vào vai Nicôn, nửa đùa nửa thật:
- Ông định trốn hả? Súng của chúng tôi đã nạp đạn đàng hoàng, bóp cò là nổ. Và chẳng giấu gì ông, chúng tôi rình cơ hội ông bỏ chạy để tặng ông một phát. Ông ra tòa phiền lắm. Cả đống luật sư già dặn, tài ba, sẽ biện hộ cho ông, và họ sẽ cãi băng, tòa án đành phải tha ông, hoặc nhiều lắm là phạt án treo, xử trục xuất là cùng. Nhưng nếu ông bỏ chạy, nhân viên an ninh có toàn quyền bắn chết…
Nếu cô gái có tấm thân quyến rũ không mở cửa phòng ra có lẽ Nicôn đã chịu nhẫn nhục. Sự hiện diện của phái yếu khiến hắn xửng cồ. Hắn chỉ cách cửa phòng nàng 5 mét. Thấy đông người, nàng há miệng toan gọi hắn, song lại lặng thinh. Tuy vậy, mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc khác thường. Riêng Nicôn đã đọc thấy trong vẻ kinh ngạc một sự trìu mến đắm đuối.
Cơn tự ái dâng lên như sóng thủy triều trong lòng đặc phái viên Nicôn. Chẳng gì hắn cũng là đàn anh trong nghề. Hắn không thể lép vế trước sự phán xét của giai nhân. Dầu bọn an ninh có ba đầu sáu tay hắn cũng phá vỡ vòng vây và tháo chạy.
Ba nhân viên Phản Gián vẫn thọc túi áo bành tô như hồi nãy. Nicôn liếc thấy bụng tên nào cũng cồm cộm. tên vừa vỗ vai hắn cồm cộm nhiều hơn, chắc đeo tiểu liên, loại tiểu liên không có báng, và có thể gập đôi, chỉ lớn hơn súng ru-lô nòng dài đôi chút. Nghĩa là Phản Gián đã võ trang cẩn thận. Nicôn triệt hạ được họ không phải dễ.
Nhưng con mắt van lơn của người đẹp hò hẹn vẫn hướng về phía Nicôn.
Không suy tính gì thêm nữa, Nicôn xoay người 45 độ trái, quạt cú su-inh vào màng tang gã an ninh đi bên. Trong khi ấy, bàn tay phải của hắn vung ra cú đấm móc. Hơi hướng đàn bà đẹp như liều thuốc hồi dương đối với bệnh nhân kiệt lực. Nicôn bỗng khỏe ra. Khỏe gấp hai, gấp ba ngày thường. Trái đấm của hắn có sức mạnh kinh dị như hắn đeo găng sắt. Và khác ngày thường, phải nhắm kỹ mục phiêu, và phải vận đủ gân cốt, đằng này hắn tấn công hú họa vẫn trúng đích ngon lành, và ngon lành hơn nữa là hắn chưa xử dụng toàn lực mà hai nhân viên an ninh đã quay lông lốc trên nền hành lang.
Tên thứ ba giật mình quay lại.
Nicôn biểu diễn một pha đấm tréo tuyệt đẹp. Trước đây, vô địch hạng nặng quyền Anh thế giới người Bắc Âu là Dô-han-sơn khét tiếng nhờ trái đấm tréo ma quỷ, nhưng nếu so sánh với kỹ thuật đấm tréo của anh chàng Nicôn bị mái sùy nóng mắt trong đại lữ quán President thì chưa thấm tháp vào đâu…
Thế mới biết đàn bà oai thật, mạnh thật!
Đàn bà muốn là Trời muốn, muồng nhỡn tuyến của người đẹp đã biến Nicôn thành Văn Bình Z.28, chỉ hươi quyền nhẹ như gãi ngứa là đối phương nằm mọp cả sư đoàn…
Nicôn vèo qua khe cửa hở. Nhanh tay cô gái khóa chốt bên trong. Ba nhân viên an ninh bị đánh khụy còn đau ê ẩm, chưa cậu nào bò dậy được. Giá Nicôn vù ra bao lơn, tuột xuống dưới thì hắn đang còn đủ thời giờ trèo lên xe hơi, phóng thẳng một mạch. Song cô gái đã ôm hắn từ biệt. Và lẽ ra hắn chỉ dược quyền hôn qua quýt, hắn lại ghì chặt lấy nàng đến khi nghe tiếng huỳnh huỵch ngoài hành lang mới chịu ra khỏi giấc Vu Sơn.
Nicôn hấp tấp nhảy xuống bao lơn tầng dưới. Trong loáng mắt hắn đã đặt chân xuống sân khách sạn. Chiếc Vôn-va-gen cà tàng của hắn vẫn đậu ngoan ngoãn trong góc. Hắn không cúp bình hơi, không khóa vô-lăng, cũng không khóa cửa (giống như Văn Bình về khoản xe hơi có phép thăng thiên). Đừng tưởng chiếc Vôn-va-gen bọ hung bé bỏng này chạy chậm… bề ngoài, nó rất khiêm tốn, nhưng liệu hồn, khi lâm trận nó vị tất chịu thua xe hơi tuần cảnh. Nếu Nicôn ngồi gọn trước vô-lăng thì bọn nhân viên an ninh khó thể rượt kịp.
Trời trăng vẫn sáng, ánh đèn đường vẫn sáng, một con chuột lắc bò trên lề đường cũng nhìn thấy, huống hồ Nicôn thuộc loại đàn ông cao lớn. Bởi vậy, hắn vừa dứt được xe bọ hung ra khỏi bãi đậu, chưa kịp lên số 2 để xả hết ga xăng thì tiếng xíp-lê đã kêu hoen hoét phía sau. Tiếp theo là tiếng oạp oạp, tiếng kêu rùng rợn của kèn ễnh ương cứu cấp.
Cách nơi Nicôn đậu xe chừng trăm mét có 2 chiếc díp lớn của Phản Gián. Cái đèn tròn gắn trên mui xe được bật sáng đỏ lòm, quay tròn tứ phía. Những ngọn đèn chữ nhật trên vè xe cũng được bật sáng đỏ lòm. Đồng thời tiếng oạp oạp gia tăng cường độ.
Cuộc đuổi bắt bắt đầu.
Nicôn đã quá quen thuộc với phố xá Giơneo. Lệ thường, sự quen thuộc này rất có lợi. Chỉ cần lái loanh quanh một hồi, rồi kiếm một ngõ tối nào đó, lỉnh xe vào, chờ xe cảnh sát phóng qua rồi tẩu thoát. Nhưng Nicôn lại tỏ ra lo lắng. Giơneo không có những hẻm sâu ngoằn ngơèo chứa đầy bóng tối đồng lõa như các thị trấn ở Á Châu. Đành rằng có nhiều đường nhỏ, nhưng hỡi ôi, vết tích của thời trung cổ vẫn còn, nên mặt đường gồ ghề, và đặc biệt là gồm nhiều nấc cao thấp khác nhau, xe gắn máy cũng đầu hàng chưa nói đến xe tự động nữa. Khi ra đến ngoại ô, lái vào xa lộ cũng đừng tưởng bở: hầu hết chỉ là đường núi.
Thụy Sĩ là xứ của núi và hồ, của hồ và núi, tuyết rơi suốt mùa đông, lạnh không chổ nào chê được, và không riêng mùa đông, tuyết lạnh còn làm khổ thiên hạ những ngày đầu xuân, và đôi khi cả trong mùa hạ. Ngoại trừ trai thanh gái lịch bạc tiền rả rích, thèm đổi khí hậu và thèm chơi thể thao….
Mỗi lần đến Thụy Sĩ du hí, Nicôn thường vứt xe một xó, trèo lên tàu hỏa. Vì tàu hỏa là phương tiện xê dịch thần tiên nhất. Bất cứ ở đâu cũng thấy, tàu hỏa chui trong hầm đá và lăn trên đường sắt theo giữa vực thẳm chênh vênh thì tuyệt. Tuyệt hơn nữa là đầu máy chạy toàn bằng hơi điện, chứ không ì-ạch xài dầu cặn (hoặc than đá kêu phì phì), chạy đã nhanh như gió, bên trong lại sạch ngoài sức tưởng tượng. Có thể nói là tàu hỏa Thụy Sĩ là tàu hỏa ngon nhất thế giới về mọi phương diện. Và nếu đồng hồ Thụy Sĩ phá kỷ lục quốc tế về đúng giờ thì tàu hỏa Thụy Sĩ cũng đúng giờ có một không hai….
Nhưng cái thú trượt tuyết, và thú du lịch bằng tàu hỏa đã trở thành dư vị mặn chát của dĩ vãng xa xôi đối với Nicôn, đặc phái viên C.I.A.. Vì hai xe díp tuần cảnh đã bám sát chiếc Vôn-va-gen tí teo của hắn. Hắn nghiến răng tống hết tốc lực.
Trong giây lát, con bọ hung ốm yếu đã vọt lên 150 cây số giờ. Xe hơi Vôn-va-gen là một trong các kiểu xe "rùa bò", tốc lực của nó chỉ từ 115 đến 132 cây số giờ là cùng. Kiểu lớn nhất, với động cơ to tướng hơn 1.600 phân khối, cũng đến 145 là hết xí-quách. Vậy mà chiếc Vôn-va-gen ốm yếu của Nicôn có thể chạy 180 cây số giờ mà vô-lăng không nghiêng đảo, mực an toàn không sút kém.
Bề ngoài, nó không khác chú bọ hung "der Kafer" ra đời từ năm 1936, trước thế chiến thứ hai là bao, nhưng ruột gan nó hoàn toàn biến đổi, việc bơm xăng vào máy, việc rà thắng… nhất nhất đều do một bộ óc điện tử tính toán và truyền lệnh cho các bộ phận. Nicôn lại là cua-rơ xe hơi tên tuổi (trong C.I.A.) nghĩa là hắn từng tham dự nhiều cuộc đua tốc độ và đường trường, hắn chưa đoạt được cúp, cũng chưa được xếp hạng quốc tế, song đối với bằng hữu trong C.I.A. thì anh chột đã trở thành ông vua của xứ mù.
Bất cứ chuyến đua quanh núi nào ở vùng Crans trên đất Thụy Sĩ, hắn cũng đều có mặt. Những ngày, những đêm đua xe này là những ngày, những đêm hắn được lên thiên đàng. Vì người đẹp luôn luôn cặp kè một bên. Giờ đây, người đẹp chờ hắn đỏ con mắt trong khách sạn President, trong khi hắn phải chạy bán sống bán chết vì một chuyện không đâu…
Và giờ đây Nicôn mới thấy là mình ngu.
Vừa ngu lại vừa điên nữa.
Chẳng việc gì hắn phải bỏ chạy. Hắn không giết Phù Dung, sự đào tẩu của hắn sẽ là một hình thức nhận tội. Trong trường hợp cảnh sát Thụy Sĩ bắt hắn, người ta khó thể giam giữ hắn cho đến sáng mai. Giam giữ một thường dân không có chứng cớ đã là chuyện hiếm thấy ở mảnh đất dân chủ này, phương chi Nicôn lại là nhân viên ngoại giao. Và hoàn toàn vô tội. Dĩ nhiên, muốn chẻ sợi tóc làm tư thì thiếu gì tội, nhưng người ta chỉ có thể coi hắn là thành phần "bất hảo" lợi dụng ưu thế ngoại giao để tống cổ hắn về nước….
Chung quy cũng do đàn bà đẹp mà ra. Nóng tiết vì bị Phản Gián làm cụt hứng, hồi nãy Nicôn đã phản ứng như đứa trẻ không suy nghĩ.
Trót thì phải trét, hắn chỉ còn cách phóng nhanh, phóng thật nhanh. Phóng để thoát khỏi hai chiếc díp như keo của tuần cảnh.
Sau những phút lo sợ đầu tiên, Nicôn dần dần lấy lại sự điềm tĩnh pha lẫn tin tưởng. Hắn không còn lo sợ như khi mới ra khỏi lữ quán nữa vì xe hơi đang vượt qua một khu vực tối trong thành phố. Đến đây, hắn có nhiều hy vọng ngủ đêm trong phòng riêng đủ tiện nghi.
Nicôn nhìn kiếng chiếu hậu. Xe cảnh sát vẫn rú oạp oạp không ngớt, đèn đỏ vẫn quay tròn phát ra những tia tán loạn rùng rợn. Những khoảng cách từ hai trăm mét đã lên đến gần ba trăm mét. Nếu là đường cong hoặc có ngã tư thì hai xe phía sau đã mất hút chiếc xe bọ hung của Nicôn.
Hai bên đường là cây cao, thẳng tắp. Và hai bên đường toàn là biệt thự, bờ rào bằng bụi cây um tùm. Đỉnh cây xum xuê ngăn ánh trăng chiếu xuống mặt đượng. Có những tia trăng nào thoát xuống bị bụi cây um tùm lại hút gọn, như thể giấy thấm mực của học trò. Kết quả là con đường trước mặt rơi vào cảnh nửa tối nửa sáng, và sự tối có lẽ mạnh hơn sự sáng…
Nhanh như trên vòng chảo cuộc đua tránh chướng ngại vật chết người, Nicôn lái vèo lên vỉa hè. Chủ tâm của hắn là nép gần bờ rào um tùm để quẹo sang phải, lẩn vào một con đường nhỏ.
Nhưng thần may mắn đã tìm cách lánh xa Nicôn. Chiếc xe bọ hung trung thành leo giốc, xuống đèo, trườn trên đá nhọn cả năm không hề phát bệnh, bỗng dưng xẹp lốp. Và nó ác nghiệt chờ đến lúc Nicôn có nhiều triển vọng đào tẩu thành công để nổ bánh trước. Vô-lăng đang nhẹ nhàng đột nhiên cứng hẳn. Nổ bánh trước, nhất là bánh bên trái là điều hết sức sui sẻo, xe đang phóng nhanh có thể bị lật như chơi. Báo hại Nicôn phải đổ bồ hôi hột để xuống số, rà thắng… tuy vậy, chiếc xe hỗn xược còn húc đầu vào gốc cây bẹp dí nửa giàn trước rồi mới chịu dừng lại.
Nicôn nhảy xuống đường thì đã muộn. Xe díp an ninh đậu ngay phía sau chiếc Vôn-va-gen mạt lộ. Cho dầu Nicôn thoát ra ngã ba và chuòn vào hẻm cũng chẳng đi đến đâu. Vì một toán tuần cảnh được thông báo bằng vô tuyến điện đã mai phục sẵn. Nicôn chưa ra khỏi xe thì đèn pha phía trước đã bật sáng choang.
Đèn pha của xe hơi cảnh sát có khác, toàn bằng đèn pha i-ốt, tối om như đêm ba mươi Tết cũng trở thành sáng rực như ban ngày nắng chói. Máy phóng thanh réo ong ỏng:
- Đứng lại. Yêu cầu đứng lại.
Dĩ nhiên Nicôn phải đứng lại. Nhân viên an ninh Thụy Sĩ khá lịch sự. Họ không còng tay hắn. Họ cũng không xô đẩy hắn hoặc chửi thề tùm lum. Lẽ ra, họ có quyền lỗ mãng vì Nicôn đã làm họ bưu đầu sứt trán. Nhưng họ lại chẳng có thái độ nào quá đáng. Viên trưởng đoàn tiến đến trước mặt Nicôn, giọng bình thản như thể không có việc khẩn trương nào xảy ra:
- Mời ông Nicôn lên xe.
Hồi nãy, ở khách sạn Nicôn được mời "xuống" xe, giờ đây lại được mời "lên" xe, vẫn những bộ mặt bình thản đến ngạo nghễ và giọng nói lễ phép giả tạo khiến hắn tức uất bực mình ấy.
Nhưng Nicôn đành truân lệnh. Hắn đến Thụy Sĩ để đối phó với Quốc Tế Tình Báo Sở, loại trừ tổ chức của Antôn. Nhưng hắn chưa bắt tay vào việc thì đã bị loại trừ. Ai loại trừ, chưa biết. Tuy nhiên, bị điểm mặt chỉ tên ở Thụy Sĩ thì hắn có sống cũng như chết. Sau vụ này, Nicôn chỉ còn nước che mặt trở về Mỹ, ở nhà giữ con, giặt quần áo, nấu bếp và rửa bát thay cho vợ.
Phù Dung, Nicôn, lần lượt bị rớt đài.
Duy còn lại Văn Bình Z.28...........................
Trên đường trở về trung tâm thị trấn; đoàn xe Phản Gián tiếp tục phát ra tiếng kêu ễnh ương oạp oạp. Tài xế phóng ra con đường có những cô gái diễn trò thoát y mùi mẫn mà Văn Bình vừa ghé thăm và suýt bị bắt.
Khi ấy Văn Bình đang rảo bước dưới bóng đen dật dờ của hàng cây hạt dẻ, giữa tiếng ve sầu rỉ rả và tiếng gió vù vù từ hồ Lê-man rộng mênh mông thổi lại, mang theo hơi lạnh kinh niên của rặng núi An-pờ bạc đầu.
Tiếp theo đoàn xe Phản Gián kêu oạp oạp là những chiếc díp chở đầy nhóc cảnh sát viên võ trang chạy đi chạy lại rầm rập trong khu vực. Một số chướng ngại vật đã được dựng lên chung quanh hộp đêm, nhưng Văn Bình thoát ra khỏi các nút chặn an ninh một cách dễ dàng, vì lẽ chàng phản ứng nhậm lẹ hơn nhân viên cảnh sát.
Chàng tạt vào một quán cà-phê đêm để mua gói thuốc Salem. Và thay vì nhấm nháp cà-phê phim đặc sệt như mọi người khách lấy đêm làm ngày đang ngồi lố nhố sau những cái bàn thấp nhỏ kê dọc chân tường, Văn Bình lại gọi huýt-ky. Chàng thèm rượu kinh khủng, song chàng vẫn có thể ra lệnh cho thần khẩu chờ đợi đến khi công việc xong xuôi. Chàng ghé quán cà-phê không phải vì bị ma men hành hạ - vì còn lâu nàng huýt-ky mới hành hạ được chàng - mà vì chàng cần thử lại đáp số của bài toán.
Bài toán Nicôn.
Sau khi uống ba ly đầy ắp, và hút hết điếu Salem thơm vị bạc hà bất hủ chàng mới gọi điện thoại cho lữ quán President. Lần này, chàng nhớ rõ 9 số dài lê thê. Lữ quán hạng nhất có khác, ban thường trực phục vụ đắc lực cả về ban đêm, chàng vừa nhấc ngón tay ra khỏi dĩa quay số thì ở cuối đường dây, nhân viên tổng đài điện thoại khách sạn President đã lên tiếng "alô, alô, thưa, tôi xin nghe…"
Văn Bình buông giọng cộc lốc, hách dịch:
- Khách sạn President hả?
Vẫn tiếng đáp kính cẩn:
- Thưa phải. Quý ngài muốn gọi số nào ạ?
- Ông quản lý. Giờ này ông quản lý ở đâu? Mau lên kêu ông quản lý cho tôi hỏi chuyện.
- Thưa… thưa… quý ngài là ai?
- Giám đốc Phản Gián, có nghe ra chưa? Quản lý khách sạn đi ngủ rồi hả? Đánh thức ông ta dậy. Hừ… nhân viên của tôi mới ra khỏi khách sạn thì quản lý đã ngủ say như chết.
- Thưa… thưa ngài giám đốc, ông quản lý chúng tôi đã lên xe về ty rồi ạ.
Nghe cô ả giữ tổng đài đáp như vậy, Văn Bình có cảm giác như cuống họng bị chặn nghẹt. Té ra thằng cha quản lý đã bị bọn nhân viên Phản Gián mời về trụ sở, có lẽ để lấy lời khai. Cũng may tổng đài viên không phải là đực rựa có bộ óc nhận xét tinh tế… Văn Bình bèn áp dụng chiến thuật đánh phủ đầu tàn nhẫn:
- Quản lý về văn phòng tôi rồi hả? Tại sao phút này chưa thấy mặt? Còn thằng nhân viên nào của tôi canh gác ở khách sạn không?
- Thưa không.
- Hỏng, hỏng. Còn thằng… khách Mỹ tên là Nicôn?
- Thưa, một ông cảnh sát vừa qua đây cho biết là đã bắt được hắn ở dọc đường.
- Chắc không? Tại sao tôi chưa biết gì cả?
- Thưa, chắc. Ông cảnh sát vừa qua đây là bạn quen. Ông ta bỏ quên cái ví nên phải dừng xe lại lấy. Ông ta ở trong đoàn người rượt theo Nicôn. Cách đây 5 phút, tôi được mời ra đường để nhận diện và tôi thấy tận mắt bị can Nicôn ngồi trong xe cảnh sát.
- Vậy hả? Cám ơn cô nhé!
Khi gác ống nói, Văn Bình mới nhớ cô gái tổng đài có cái giọng khao khao đặc biệt. Đối với người quen sống phòng trọ như chàng thì nhân viên tổng đài điện thoại - nhất là phái nữ - đã lưu lại trong lòng nhiều kỷ niệm. Có những kỷ niệm đẹp như bức tranh thủy mạc tàu, tình cờ nghe giọng nhau trong dây nói rồi rủ nhau đi ăn, đi đổi gió, hò hẹn bất tận. Song cũng có những kỷ niệm tẽn tò. Hơn một lần chàng vỡ mộng vì cô gái có giọng nói ngọt hơn đường hóa học và trẻ hơn cả người thay da mặt hàng năm lại chua kinh khủng và… già kinh khủng….
Già thì cũng được đi, nhưng già mà xấu nữa thì… sức mấy mà Văn Bình ngửi nổi. Lần ấy (phước cho chàng là câu chuyện tình này đã xảy ra khá lâu và bạn bè không biết) chàng gọi cho đại lữ quán có nhiều tầng lầu ở Sàigòn. Như thường lệ, giai nhân tổng đài trả lời. Vì phòng chàng muốn gọi bị bận, nàng yêu cầu chàng giữ máy và trong thời gian chờ đợi, chàng giết thời giờ bằng vài câu đưa đẩy. Như thường lệ, chàng đốt cháy giai đoạn và đon đả mời nàng đi xem xi-nê rồi về đi ăn, vì "cô ơi, rạp Rex mới chiếu một phim tình cảm hay đáo để, trời mưa rỉ rả như thế này ngủ sớm sao được, hả cô". Nàng từ chối, chàng bèn cam kết giữ đúng đắn, đồng thời còn khai cả tên cúng cơm là Tống Văn Bình ra để bảo đảm nữa.
Thử hỏi cái đất Sàigòn chật hẹp này, có người đẹp nào lại chưa nghe thuật lại những cuộc phiêu lưu hành hiệp của Z.28? Cho nên người đẹp tổng đài điện thoại nhận lời chỉ là việc tất nhiên.
Tuy vậy, nàng còn e lệ "thưa ông, em xấu lắm, em xấu như Chung Vô Diệm, ông gặp em, ông sẽ thất vọng tràn trề… em nói thật đấy, bản tính em thành thật, ông nên mời cô bạn khác đi xi-nê và đi ăn tiện hơn, thưa ông…" Theo kinh nghiệm, đàn bà con gái đẹp thường khiêm tốn hoặc đòn phép ỏng ẹo là "em chả, em chả….", những cô xấu thường cho mình đẹp, những cô đẹp thường cho mình xấu. Vả lại, con nhà gia giáo có bao giờ lại nhận lời với đàn ông lạ? Trừ phi được mời 5 lần 7 lượt, theo cái truyền thống mời ăn cơm của người miền Bắc ngày xưa…
Tin cậy vào mớ kinh nghiệm già dặn của mình, Văn Bình bèn mời lấy mời để. Chàng mời đến rã họng ra, người đẹp mới chịu ô-kê. Trước khi ô-kê, nàng còn không quên nhắc lại "tại ông đấy nhé, em đã nói là em rất xấu, ông cứ nằng nặc mời em kỳ được, có gì thì ông ráng chịu". Văn Bình đinh ninh cô nàng khích bác chàng, vì người đẹp thường có nhiều kẻ rắp danh bắn sẻ, nàng sợ đi chơi với chàng lắm cậu ghen tuông, giở trò gây sự, đánh đấm gì đó.
Cũng vì sự đinh ninh hảo ngọt này mà đêm ấy Văn Bình … suýt chết. Suýt chết không phải vì bọn nhân tình ghen tuông của nàng đánh đòn hội chợ (vả lại, sức mấy mà họ dám đánh đòn hội chợ). Chàng suýt chết vì người đẹp tổng đài chẳng đẹp chút nào. Đúng như nàng quảng cáo trước, nàng xấu như Chung Vô Diệm, mắt to mắt nhỏ, mũi bèn bẹt, hàm răng vừa sún vừa khấp khễnh còn cái miệng thì rộng hoác tưởng như có thể đút gọn cái găng quyền Anh.
Nàng xấu như vậy, nàng lại nghĩ mình có duyên mặn mòi mới chết chứ! Của đáng tội, nàng có một điểm son: ấy mà giọng nàng tuyệt hay, rõ ràng mà khao khao. Theo tướng số, đàn bà giọng nói khao khao là… sư tử Hà Đông, chuyên bắt nạt chông. Nhưng theo kinh nghiệm, giọng nói khao khao báo hiệu một nội tâm súc tích, yêu ai là yêu chết thôi, và làm tình là… liên tu bất tận.
Cô gái tổng đài khách sạn President cũng có giọng nói khao khao của người yêu chết thôi. Văn Bình ngồi thừ trước chai huýt-ky đã cạn non nửa. Khi ấy chàng mới nhớ là từ chiều đến giờ chàng chưa ăn gì hết. Đúng ra, chàng đã tịnh cốc từ buổi trưa. Đến Giơneo, chàng chưa kịp nghĩ đến việc cung phụng thần bao tử thì bị lôi kéo vào công việc, hết công việc này đến công việc khác. Tuy vậy, chàng không thấy đói.
Đã quá nửa đêm từ lâu mà quán cà-phê vẫn không vắng khách. Khác với bầu không khí lộn xộn của những nơi du hí, đàn ông luôn luôn tìm cách gây sự với nhau để giành giật đàn bà, ly chén luôn luôn bay rớt loảng xoảng, ở đây mọi người đều trầm mặc và hiền hậu. Mùi cà-phê đen pha nước sôi khéo tay bốc lên thơm lừng. Văn Bình bỗng có cảm tưởng như nghe được từng giọt nước đen sánh rơi từ cái phim bằng nhom trắng xuống đáy ly bằng thủy tinh.
Chàng không mê cà-phê nhưng vốn có nhiều cảm tình với cà-phê. Có lẽ phần nào vì chàng sinh trưởng ở một vùng gần rừng núi, gần những đồn điền cà-phê. Phần khác, vì cà-phê gần giống với đàn bà. Hột cà-phê màu đỏ hồng như môi đàn bà thoa son. Hột cà-phê tròn tròn, mũm mĩm như mông và ngực đàn bà. Hột cà-phê có nước da bóng loáng như nước da đàn bà đẹp…. Dưới gầm trời có hàng trăm loại cà-phê, cũng như hàng trăm loại đàn bà, bề ngoài như thể giống nhau, kỳ thật chẳng giống nhau bao nhiêu. Muốn có cà-phê ngon phải lựa hột, rồi phải biết rang cho khéo. Khi uống mà đồ chứa không ngon thì cà-phê ngon mấy cũng vứt đi. Vì uống cà-phê mà bên ngoài trời nắng chang chang thì thà nốc cà-phê bí-tất của Ba Tàu Chợ Lớn còn hơn…. Đàn bà đẹp như cà-phê ngon, công trình thưởng thức đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn, khôn ngoan và nghệ thuật.
Bỗng dưng Văn Bình ngoắt tay cô bé chiêu đãi, đòi một tách cà-phê. Cà-phê nóng bỏngđược bưng lại, chàng đốt thuốc Salem, nhẩn nha chờ cho nước trên phích rút xuống bên dưới. Chàng chợt nhớ đến Phù Dung, đến những xếp bài ách già đầm bồi sặc sở của nàng, đến thói quen ăn yến chưng đường phèn của nàng, rồi bất giác thở một tiếng nhẹ.
Phù Dung là người đàn bà kỳ dị, ngoài thú bói bài và ăn yến, ngàng còn thú nhắp cà-phê. Nàng không uống như mọi người, nghĩa là dùng đồ sứ hoặc thủy tinh mà là rót cà-phê vào chén kim khí. Nàng nói cà-phê đượm vị sắt the the mới ngon, và kim khí làm nhiệt lượng gia tăng nên càng thêm ngon. Nàng còn cho rằng pha rượu rom hoặc bơ vào cà-phê là nghệ thuật của những kẻ cù lần. Có làn nàng tâm sự với chàng:
- Em hoàn toàn đồng ý với anh rằng cà-phê cũng giống đàn bà. Uống cà-phê với rom, với bơ, hoặc với quá nhiều đường khác nào yêu người đàn bà đeo quá nhiều đồ giả, phải không anh?
Vô hình chung, Phù Dung đã mang lại cho Văn Bình một số nhận định mới mẻ nhưng thâm trầm về cuộc đời. Giờ đây, nàng không còn nữa. Nàng không phải là người yêu của chàng, không thân thiết ruột thịt như Quỳnh Loan hoặc Nguyên Hương, cũng không đậm đà như đối với Thu Thu, Katy và hàng chục bông hoa biết nói khác, tuy vậy cái chết của nàng lại làm chàng xót xa hơn bao giờ hết. Dường như Phù Dung đã mang xuống lòng đất một phần đời của chàng.
Chàng nhấc cái lọc, đặt xuống bàn, rồi cầm tách cà-phê còn nóng bỏng nốc một hơi. Môi chàng, lưỡi chàng và cả cuống họng đều bị rộp, song chàng không để ý. Chàng lạnh lùng xô ghế, thất thểu ra ngoài. Giá phút ấy, có ai đứng chắn trên ngưỡng cửa, chàng sẽ không ngần ngại quạt atémi chết giấc.
Khí lạnh ban đêm làm cơn điên loạn nội tâm của chàng dịu bớt phần nào. Chàng dán mắt vào giãy xe hơi thấp nhỏ đậu bên hè. Loại xe đua này thích hợp với điệp vụ sắp tới. Chàng chỉ cần một thời gian kỷ lục để làm chủ một trong những chiếc xe tối tân ấy, cho dẫu người ta đã áp dụng mọi phương pháp đề phòng mất cắp. Nhưng chàng tạt qua chắc lưỡi nhè nhẹ mà không dừng lại.
Chiếc tắc-xi vừa ghé rước chàng cũng khá êm lưng. Tài xế cũng khá kín tiếng, chỉ hỏi nhỏ chàng đi đâu rồi cặm cụi lái, không cà kê dê ngỗng như mọi tài xế làm đêm khác. Trong hàng thị trấn đàn anh Tây phương thì Giơneo có một giá biểu tắc-xi và xe buýt phải chăng, nhưng các phương tiện chuyên chở công cộng ở xứ nước mắm, khô nai, sầu riêng vẫn rẻ hơn nhiều mặc dầu từ ít lâu nay đã bị coi là… cắt cổ. Ai đời giá bẻ cờ những 150 đồng Việt Nam một cuốc (khoảng 1,50 quan Thụy Sĩ) còn cứ một cây số là khách phải trả nửa quan. Một cuốc xe buýt cũng nửa quan. Nghĩa là 50 đồng bạc Việt…
Văn Bình dúi vào tay tài xế 10 quan nên hắn không cà kê dê ngỗng là phải. Hắn chỉ mở miệng khi xe ra đến ngoại ô. Song chỉ mở miệng với một câu hỏi ngắn ngủi cần thiết:
- Quẹo trái hay quẹo phải?
Quẹo trái, chạy gần nửa cây số thì đến địa điểm do Phù Dung ghi nguệch ngoạc trên giấy mà Nicôn đọc lại cho chàng chép. Văn Bình không biết đây là nhà ai. Có thể là một trong các tổ quỷ kín đáo của Mai Lăng. Cũng có thể đây là hang cọp đầy nguy hiểm của địch.
Văn Bình đập vai tài xế ra lệnh thắng gấp. Chàng xuống xe bước lên con đường gập ghềnh. Đây là khu biệt thự, xây trên những thửa đất cao, nhìn xuống hồ Lê-man. Giới tỷ phú quốc tế thường đến sống ở Thụy Sĩ để trốn thuế lợi tức, tận hưởng sự an bình trong tiền bạc, nên chung quanh các thị trấn lớn thường có những tòa nhà mát rộng rãi, tiện nghi nhưng kín đáo, tường cao như tường nhà tù, bên trong có vệ sĩ và chó bẹt-giê canh phòng ngày đêm, chưa kể các dụng cụ điện tử.
Ngôi nhà mát ở cuối con đường lót đá gập ghềnh này tạo cho Văn Bình cảm tưởng đây là lâu đài trung cổ, theo kểu những lâu đài trung cổ của hoàng tộc còn sót lại ở miền Tây Nam nước Pháp. Dưới trời trăng sáng, chàng thấy những cái tháp tròn xây bằng gạch trần. Bức tường bao bọc phải cao 6, 7 mét là ít, vì tháp cao như vậy mà chỉ nhô lên được phần trên. Với loại tường 6, 7 mét và cửa sắt đồ sộ truyền điện, kèm theo đạo binh chó săn thính hơi này, chàng khó có hy vọng đột nhập.
Tuy vậy, chàng vẫn chưa thất vọng.
Vì dầu muốn hay không, Tạo Hóa đã nhận lời làm đồng minh với chàng. Trước mắt chàng, bên tay phải cũng như bên tay trái chàng, chỉ thấy thông là thông, hàng trăm ngàn cây thông thẳng đuột khum tròn như hàng trăm, hàng ngàn cây lọng khổng lồ chưa xòe. Hàng rào tùng bất khả xâm phạm này sẽ giúp chàng lại gần biệt thự không sợ lộ diện, và nếu cần chàng có thể trèo lên một cây thông nào đó, rồi nhảy vào trong vườn.
Dường như (nàng) Tạo Hóa còn sợ rặng thông kín đáo chưa đủ kín đáo nên chàng vừa đi được phân nửa con đường lót đá gập ghềnh thì một bọn mây đen không biết từ đâu đã liên kết với nhau hàng hàng lớp lớp bên dưới cung Quảng Hàn. Mặt trăng tròn trạnh, dồi dào sinh lực, với những tia sáng soi mói làm nước hồ óng ánh bạc và bức tường cao trắng toát như tấm kẽm phản chiếu ánh nắng, vụt lủi sau đám mây phiến loạn. Phút chốt, trời đang sáng quắt như ban ngày trở nên tối mò, và gió từ dưới hồ rủ nhau thổi vù vù qua rặng thông, cát bay đá chạy rần rần, tưởng chừng cơn giông sắp sửa hoành hành.
Thời tiết này hoàn toàn thuận tiện đối với Văn Bình. Cho dẫu bẹt-giê trong biệt thự là bẹt-giê được huấn luyện trong trường điệp khuyển, gió lớn và tiếng thông hò hét cũng sẽ biến chúng thành những cái máy rô-bô bất lực, giá chàng đứng gần chúng cũng không đánh hơi thấy.
Văn Bình ngoảnh nhìn sau lưng một lượt trước khi chạy nhanh như bay vào rừng thông. Tòa nhà mát được xây trên sườn đồi thoai thoải nên phong cảnh từ trên nhìn xuống thật đẹp. Hồ Lê-man không còn màu bạc rực rỡ nữa, nhưng ở xa xa thỉnh thoảng nó lại sáng rực lên như có chất lân tinh. Khu biệt thự này ở sát thành phố, vậy mà Văn Bình không thấy chiếc xe hơi nào. Có lẽ trời đã khuya lắm, mọi người đều lên giường ngủ. Mặt khác, cơn giông lại sắp xảy ra, chẳng ai dại dột xách xe đi chơi dưới bão tố.
Trừ phi có công việc quan trọng như chàng.
Chàng đã đến dưới chân tường. Tường mới xây, nước vôi còn mới, lớp hồ còn phẳng, không có chỗ nào xạc lở để chàng có thể đặt chân trèo lên. Trước đó mấy phút, chàng nghĩ cách dùng cành thông làm bàn nhún vọt qua tường. Nhưng chàng đã bỏ ý định này. Chàng phải nhẹ cân như anh hề rạp xiếc mới đứng nổi trên cành thông, một loại gỗ dòn, dễ gẫy. Trong trường hợp anh biến thành anh hề rạp xiếc, chàng cũng không qua nổi. Vì khoảng cách gần nhất của rặng thông và bức tường cao vòi vọi là 8 mét. Đó là chưa nói đến hàng rào thép mắt cáo cao độ 1 mét, gắn trên đỉnh bức tường nữa. Và chắc chắn là thép này được truyền điện. Chàng vướng nhăm nó là…. đi đời nhà ma.
Chàng đi vòng tòa nhà mát. Nó vuôn vức như cái hộp khổng lồ, phía nào cũng có tường thành cao lêu nghêu. Và chỉ trổ một cổng ra vào duy nhất.
Đúng ra là 3 cánh cổng. Cánh giữa dành cho xe hơi và 2 cánh nhỏ kế bên giành cho những gì không phải xe hơi. Chàng hơi vui khi nhận thấy trời tối, gió tiếp tục thổi như điên, chàng có nhiều may mắn trèo qua cổng sắt mà người trong nhà không biết.
Song hy vọng vừa khơi lên đã tắt phụt.
Vì trước cổng sừng sững một tấm bảng lớn không thua bảng đen lớp học là bao. Tấm bảng này được treo tòng teng trên cánh cửa bên trái. Bảng sơn đen, chữ viết nắn nót màu trắng:
"Đừng lại gần. Nguy hiểm chết người.
"Cổng sắt truyền điện.
"Ai hỏi điều gì, xin hẹn đến sáng mai từ 8 đến 12 giờ.
"Chủ nhân không chịu trách nhiệm về tai nạn gây ra cho bất cứ ai không nghe theo lời dặn trên đây"
Tấm bảng ngáo ộp được viết bằng 3 thứ tiếng thông dụng tại Thụy Sĩ là Đức, Pháp và Anh. Cách tấm bảng 2 mét, Văn Bình còn thấy một giãy bảng nhỏ khác sơn đen, chữ đỏ, cũng viết những dòng cảnh cáo tương tợ song bằng tiếng Nga, tiếng Ý, tiếng Á-rập và một số tiếng thường nói ở Đông và Nam Âu.
Mấy ông nhà giàu sợ bị tống tiền hoặc bị bắt cóc vốn có thói quen hù thiên hạ như vậy. Văn Bình từng thấy những biệt thự của minh tinh điện ảnh được bảo vệ an toàn không thua Ngũ Giác Đài hoặc điện Cẩm Linh là mấy. Cửa sắt truyền điện chưa đủ, còn thiết trí thêm máy chụp hình và máy báo động điện tử trong vườn, hễ người lạ lảng vảng đến là chủ nhân phăng ra liền.
Tuy nhiên, những cái nổi tiếng bất khả xâm phạm thường có một số nhược điểm. Tứ Hung, thủ lãnh điệp báo hành động Hoa Lục, được liệt vào hàng đại vô địch, da thịt rắn như sắt, dao chém không thủng, đạn bắn hồ dễ xuyên qua, thê nhưng ở bàn tay lại có huyệt lão-cống mỏng dính, chạm vào là chết 1. Và Văn Bình đã triệt hạ được Tứ Hung ở Vọng Các. Cho nên, chàng hy vọng có thể tìm ra nhược điểm trong hệ thống cửa sắt truyền điện để lọt vào bên trong không sợ bại lộ.
Chàng chờ như vậy rất lâu. Bầu trời lần lượt từ tối ra sáng, rồi từ sáng ra tối, song tòa nhà mát được phòng vệ kiên cố vẫn im lìm, không một ánh đèn giữa những cơn gió thổi mạnh. Văn Bình xem đồng hồ: đã 2 giờ sáng. Giờ này, được ngủ trong phòng với máy lạnh hoặc máy sưởi nhân tạo và thiên tạo thì còn thú vị nào bằng…
Chàng ngẫm nghĩ một hồi, đoạn lợi dụng trời tối bò lại gần cổng sắt. Chàng rút đồng tiền kim khí trong túi, lăn nhẹ vào cánh cửa. Xoẹt một tiếng, tia lửa loé lên. Chủ nhân biệt thự nói là làm, quả thật cánh cửa được truyền điện. Chàng lăn mình xuống một chỗ thấp hơn mặt đường, lại bị bóng thông rườm rà che khuất để quan sát. Nếu cổng sắt được nối liền với bộ máy báo động điện tử thì những tia lửa vừa loé lên đã làm thay đổi vị trí một số cây kim nhậy cảm trên đồng hồ kiểm soát, rồi các kim này chuyển tin tức vừa nhận được cho bộ óc rô-bô trung ương, nó sẽ tính toán xem sinh vật nào gây ra sự chạm điện, và nên phản ứng ra sao. Tất cả người việc này được hoàn tất trong vòng một phần 60 của giây đồng hồ, kể từ lúc có tia lửa dưới vườn đến rô-bô trong biệt thự huy động các phương tiện đối phó. Và những phương tiện này có thể là máy chụp hình, máy vô tuyến truyền hình tức thời thu vào băng nhựa mọi hình ảnh chuyển động, hoặc máy phát tia hồng ngoại, căn cứ vào sức nóng sinh vật để đánh hơi. Sau khi sinh vật nuôi mưu toan thâm nhập được khám phá ra, đội tuần phòng võ trang túc trực trong hầm bê-tông sẽ xuất hiện. Giản dị hơn, một hay nhiều nòng đại bác bí mật tự động được máy truyền hình hướng dẫn và điều chỉnh sẽ khạc một loạt đạn thuốc mê. Trong một khoảng rộng, người và vật ngửi mùi thuốc mê sẽ nằm quay ra đất, ngáy o o như khúc gỗ.
Văn Bình bớt lo ngại phần nào vì phía sau cổng sắt vẫn không động tĩnh gì hết. Như vậy có nghĩa là tòa nhà mát chỉ được phòng vệ bằng tường cao và cổng sắt truyền điện, chứ không có máy kiểm soát trung ương.
Nhưng biết đâu đấy… Biết đâu một đàn bẹt-giê được huấn luyện kỹ thuật ngoạm đứt yết hầu đang nằm dán bụng xuống cỉ, đợi chàng lẻn vào là xổ lại…
Chàng đang tìm cách vào trong vườn thì rrr rrr có tiếng động cơ từ dưới đường vọng lên. Nhờ thuận gió, tiếng máy nghe rất rõ, như thể tài xế rồ ga trước mặt chàng. Chàng ở trên cao nên có thể nhìn thấy bên dưới dễ dàng. Chắc là xe lớn, xe Mét-xê-đét trên ba ngàn phân khối vì thân nó dài lê thê. Nhưng chỉ một thoáng sau chàng biết chắc không phải xe sản xuất tại Đức. Đèn pha được gắn thấp lè tè, mỗi bên lại gồm hai ngọn nằm song song hình tròn đã cho chàng thấy đây là xe hơi Mỹ.
Đường xá ở Thụy Sĩ không thích hợp cho những chiếc xe tăng cồng kềnh và nặng nề này. Tuy vậy nó lại trèo dốc ngon lành, nếu là gió ngược thì nó chạy đến bên chàng cũng không nghe tiếng máy.
Tự dưng lòng Văn Bình vui rộn. Chàng chưa cần biết người lái xe là ai, song chàng phải thầm cám ơn. Chiếc xe Hoa Kỳ to con sẽ giúp chàng vượt qua chướng ngại không mấy khó khăn. Chàng thè lưỡi liếm mép. Miệng chàng không khô vì trời mát lạnh, hơn nữa sương đêm đọng trên lá thông đã đổ xuống ướt mặt chàng, người chàng. Sở dĩ chàng liếm mép là vì thèm muốn. Thèm muốn chiếc xe hơi đẹp cũng như thèm muốn đàn bà đẹp….
Người ta bảo điệp viên Z.28 là khùng cũng không ngoa. Trong hoàn cảnh gây cấn, gần cận cái chết mà còn nghĩ đến người đẹp thì quả là khùng, song đó chỉ là cái khùng khả dĩ chấp nhận và tha thứ được. Chứ còn nghĩ đến những đường cong của chiếc Lin-côn đẹp đang chạy rừ rừ trong khi Tử Thần đang rình rập tứ phía thì quả là đại khùng…
Điệp viên đại khùng Văn Bình muốn kêu lên một tiếng để biểu lộ sự cảm khoái. Chủ nhân của chiếc Lin-côn này phải là tay "chịu chơi" có hạng. Về chiều dài, xe Ca-di-lắc gần như đoạt giải khôi nguyên với 622 phân tây, nghĩa là xỉu xỉu dài hơn hai nàng Honda 360 nối lại, chiếc Lin-côn này chưa dài bằng, nhưng hỡi ôi, nếu mang hóa đơn mua xe tại hãng ra đọ thì Ca-đi-lắc thua xa là cái chắc.
Vì đây là xe Lin-côn kiểu Executive. Kiểu xe của tổng thống Mỹ. Hoặc của thiểu số cự phú dầu hỏa. Ngồi ở băng sau, vặn nút cho tấm kiếng ngăn đôi với phòng lái tụt xuống, và cho mọi cửa kiếng trở nên mờ đục hoàn toàn, ngoài không thể nhìn vào trong, máy lạnh tỏa ra một sức mát tùy hỷ lại thoang thoảng mùi thơm hoa quý, trong tầm tay có đủ rượu khai vị, rượu mạnh, rượu tăng khí lực, rượu bổ, nếu cần có thể nghe nhạc 4 chiều - vâng, xin thưa âm nhạc 4 chiều chứ không phải chỉ 2 chiều sitêrêô hạng bét ở các phòng trà ca nhạc chỉ quảng cáo láo khoét đâu nhé - những bản nhạc độc đáo có thể làm con voi trong rừng nhảy tuýt, và nếu cần hơn nữa, có thể nhét cái cát-sét đặc biệt vào máy thâu hình đặc biệt, để nó phát ra một cuốn phim đặc biệt, phim màu đàng hoàng, có tiếng nói đàng hoàng, con voi trong rừng coi được cũng phát điên lên, chứ đừng nói là đàn ông như Văn Bình, như các bạn và như… tác giả Người Thứ Tám nữa….
Đệm xe Execurive êm hơn cả giường êm nhất của khách sạn hạng nhất thế giới. Xe của tổng thống Mỹ thường được dùng để ngồi không phải để nằm nên cái êm của nệm chưa đạt mực tuyệt đối. Văn Bình từng được nằm trên nệm xe Lin-côn của một quốc vương Á-rập xếp sòng giếng dầu, thật là êm, êm ôi là êm… có em bé một bên thì còn êm gấp triệu lần… cho nên khi thấy chiếc Lin-côn sơn màu hoàng yến khoan thai trèo dốc, khoan thai chạy trên con đường đầy lá thông và bóng tối, và khoan thai dừng lại. Văn Bình cảm thấy cổ họng cứng đét, lưỡi phải vội vàng bò ra khỏi miệng để liếm những giọt sương mĩ miều đang giang hồ trên mép…
Suýt nữa Văn Bình lộ tẩy. Vì trong cơn đam mê chàng ngồi dậy, ngồi bừa dậy để ngắm. Cái cốp xe vuông, cái giường đôi bên trong cũng còn rộng (xin lỗi, Z.28 quá đam mê nên lời văn miêu tả có vẻ hơi… xạo). Két nước của nó cũng vuông, nhưng là một hình vuông gợi cảm, không phải cái vuông cứng đơ của đôi vai long đình mà là cái vuông đú đởn của bộ ngực được săn sóc đêm ngày…
Suýt nữa chàng lộ tẩy vì chàng ngu dại ló đầu ra khỏi vùng tối. Giữa khi ấy, tài xế thắng lại và ló đầu ra ngoài cửa xe. Cũng may, xe Lin-côn gắn máy lạnh nên kiếng quay kín mít, tài xế phải mất mấy giây đồng hồ để bấm nút điện cho rút xuống và thời gian ngắn ngủi này đã đủ lôi kéo điệp viên Z.28 ra khỏi cơn mộng.
Nhưng, hởi ôi, chàng ra khỏi cơn mộng này chẳng qua là để đâm sầm vào cơn mộng khác, kỳ dị và thần tiên hơn nhiều.
Vì tài xế là đàn bà. Dĩ nhiên là đàn bà Đẹp.
Và dĩ nhiên là đàn bà đẹp ngoài sức tưởng tượng. Sức đẹp của nữ tài xế như cú đìa-rét choảng vào xương hàm khiến Văn Bình xửng vửng. Chàng phải tựa lưng vào gốc thông để khỏi lăn chiêng ra đất.
--------------------------------
1 Xin đọc "Cảm bẫy trên giòng Chao Phya" đã xuất bản.
Z.28 Mây Mưa Thụy Sĩ Z.28 Mây Mưa Thụy Sĩ - Người Thứ Tám Z.28 Mây Mưa Thụy Sĩ