Số lần đọc/download: 2659 / 73
Cập nhật: 2015-08-06 19:10:25 +0700
Chương 9: Kế Hoạch Luân Vũ
T
ít, tít, tít... tít, tít, tít...
6 tiếng tít tít điều đặn vừa từ máy truyền tin đặc biệt nhỏ bằng cái bật lửa Zippo phát ra. Đó là hiệu lệnh của ông Hoàng. 3 tiếng có nghĩa là ông Hoàng được an toàn, 6 tiếng có nghĩa là ông Hoàng bắt đầu ra khỏi câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội đúng như kế hoạch Luân Vũ dự định.
Dưới chân nàng, động cơ bất kham của chiếc Honda 800SS chuyển mình, tiếng kêu phá tan bầu không khí im lặng đêm khuya. Nàng từ từ lái ra đường. Hai phút sau, chiếc Mercédès đồ sộ sơn đen chạy qua, nàng rồ ga lái theo. Qua viễn kính hồng ngoại tuyến, nàng thấy rõ cái đầu dài ngoằng của cặp chó Tôsa.
Hoạt động bên cạnh ông tổng giám đốc đã lâu, Nguyên Hương đã quen với mọi sự bất ngờ kỳ lạ nên nàng không còn ngạc nhiên nữa. Tuy vậy, đêm nay nàng lại ngạc nhiên. Đã lâu, nàng vững tin vào tài xuất quỹ nhập thần của ông Hoàng, song nàng không ngờ rằng ông Hoàng lại có thể xuất quỹ nhập thần đến mực độ ấy.... Đúng như kế hoạch Luân Vũ dự tính, ông Hoàng vào câu lạc bộ bằng cửa hông nhưng sẽ về bằng cửa trước. Nàng muốn biết rõ chi tiết thì ông Hoàng đã khoát tay:
- Rồi cô sẽ thấy.
Sự việc vừa xảy ra đã chứng tỏ hùng hồn rằng ông Hoàng nói đúng. Cuộc đấu trí trên lầu câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội giữa ông Hoàng và thiếu tướng Sulivông, chủ tịch Quốc Tế Đặc Vụ, đã lọt vào vành tai Nguyên Hương từ đầu đến cuối không sót một tiếng. Giờ đây, nàng mới hiểu tại sao ông Hoàng đòi được đi một mình vào câu lạc bộ...
Nàng thở dài nhè nhẹ rồi quẹo vào đại lộ Tự Do. Ít khi nàng được tự do lái xe ban đêm như vậy. Hơi mát của đêm khuya thanh vắng tạt vào trong xe, tạo cho nàng một cảm giác lâng lâng. Cuộc thí nghiệm đêm nay của ông Hoàng sẽ mang lại những thay đổi mạnh mẽ và lớn lao trong kỹ thuật điệp báo hành động. Trong tương lai, bất cứ ai cũng có thể trở thành điệp viên, miễn hồ được trang bị dụng cụ tấn công và phòng thủ tối tân.
Nguyên Hương tống hết ga xăng, vượt qua xe Mercédès. Khi hai xe ngang mặt nhau, nàng nhận ra ông Hoàng đang nằm ngả trên nệm xe. Ông Hoàng không hút xì-gà, có lẽ vì đang ngủ.
Nàng phóng trước, đến gần lữ quán Majestic thì rẽ sang bên phải. Đến gần đại lộ Nguyễn Huệ, nàng đậu lại.
Trong khi ấy, chiếc Mercédès sắp sửa quẹo vào đường Ngô Đức Kế. Tài xế hãm tốc độ rồi quay sang phía bạn:
- Đến nơi rồi, mày xem ông cụ đã dậy chưa?
Tên cận vệ ngồi bên đáp:
- Tao muốn điên mất mày ơi.
- Tại sao?
- Vì tao thấy ông già lạ quá. Mới đó đã ngủ quay lơ. Công việc quan trọng như vậy mà ông già tỉnh bơ như thể đi dạo mát. Tính mạng ông già đáng trăm triệu đô la, đêm hôm khuya khoắt thế này, có đứa nào chặn xe lại bắt cóc hoặc hạ sát thì khổ.
- Hừ... mày quên mất hai con chó. Ông già chẳng dại gì ngủ say nếu không có chúng nó canh gác. Vả lại tao hơi ngờ... mày ạ.
- Ngờ gì?
- Ngờ ông già còn thức.
- Mày ngu lắm. Tiếng ngáy đều đều ấy không phải là tiếng ngáy giả vờ. Thôi, đánh thức ông già dậy đi.
Tên cận vệ thứ hai đặt bàn tay lên vai ông Hoàng. Song hắn vội rụt lại, vì con Tôsa đực gầm gừ. Con Tôsa cái dường như hiểu được ý định của tên cận vệ nên cọ mõm vào má ông Hoàng.
Ông tổng giám đốc choàng dậy. Ông tỉnh dậy ngay như chưa hề ngủ:
- Xin lỗi hai anh nhé! Lâu lắm, không được ngủ nên tôi ngủ say quá. Các anh mở cửa xe và bật đèn lên.
Cách 50 thước, thấy ánh đèn, Nguyên Hương xuống xe lững thững đi bộ lại. Túy Vân la lên:
- Thưa cụ, có người lạ.
Ông Hoàng đốt xì-gà:
- Phải. Có người. Nhưng không phải người lạ. Họ là cộng sự viên của tôi.
Một tên cận vệ hỏi:
- Thưa cụ... nghĩa là nhân viên của cụ lái xe đi theo chúng tôi từ nãy đến giờ?
Ông Hoàng gật đầu:
- Phải.
Cặp chó Tôsa dàn thành hàng ngang dưới đường. Thấy Nguyên Hương, chúng chồm lên, ve vẩy đuôi thân mật. Ông Hoàng nói với nàng:
- Tôi không có xe hơi nên người ta cho tôi mượn. Đồng thời đưa tôi về tận nhà.
Nguyên Hương nghiêng đầu chào Túy Vân và hai tên cận vệ. Nàng nhường cho ông Hoàng đi trước với cặp Tôsa, rồi nói:
- Mời quý vị theo tôi.
Trong chớp mắt, ông Hoàng biến đâu mất. Dường như ông bước vào trong tòa nhà tối đen bằng một cánh cửa được mở sẵn. Nguyên Hương dừng chân trước cánh cửa sắt của một tiệm bách hóa. Nàng mở khóa xô cửa sắt rồi lách sang bên:
- Mời quý vị vào.
Tiệm bách hóa này là một trong nhiều lối đi riêng lên tầng thứ sáu, tầng cuối cùng của tòa bin-đinh mới cất gần góc đường Ngô Đức Kế, đâu lưng với trụ sợ Công Ty Điện Tử, nơi ông Hoàng đặt tổng hành doanh của Sở Mật Vụ.
Các tầng dưới trong bin-đinh đều có người ở, song không ai biết rõ những việc xảy ra trên tầng thứ 6. Vì cầu thang chỉ lên đến lầu 5 là hết. Thang máy cũng vậy. Ông Hoàng và nhân viên Sở Mật Vụ lên lầu 6 bằng thang máy riêng. Ngoài ra còn có cầu thang xoắn ốc nối liền lầu 6 với sân sau của tiệm bách hóa, và đường hầm dưới đất dẫn đến Công Ty Điện Tử nữa.
Mọi người vào xong, đèn điện trong tiệm mới cháy sáng. Túy Vân đi cạnh Nguyên Hương, vẻ mặt ngơ ngác và băn khoăn. Dường như đánh hơi thấy nguy hiểm, một tên cận vệ khựng lại:
- Chúng tôi đã làm tròn nhiệm vụ. Yêu cầu cô cho chúng tôi về.
Nguyên Hương đáp:
- Ông tổng giám đốc muốn nói chuyện. Sau đó, các anh về cũng chưa muộn.
- Không. Xin cô mở cửa cho chúng tôi ra.
Từ nãy đến giờ, ông Hoàng đứng giữa hai con chó Tôsa, điềm nhiên hút xì-gà ở góc phòng mà bọn cận vệ không thấy. Chẳng nói chẳng rằng, ông rút khẩu súng bắn đạn hơi quen thuộc, cầm gọn trong lòng bàn tay. Viên đạn thuốc mê được bắn ra trong chớp mắt. Hai cây thịt nặng nề ngã xuống.
Túy Vân hốt hoảng đưa ngón tay lên miệng:
- Trời ơi!
Ông Hoàng khoan thai bỏ khẩu súng tí hon vào túi, tiếp tục hút xì-gà:
- Tại sao cô lại sửng sốt? Hai tên cận vệ không chết mà chỉ bất tỉnh 10, 15 phút mà thôi. Chắc cô đã biết tôi bắn đạn hơi cho họ mê man là để chiều ý thiếu tướng Sulivông.
Giọng cô gái hơi run run:
- Thưa cụ... tôi biết. Nhưng tôi thấy thái độ này quá tàn nhẩn...
- Hừ, trong nghề điệp báo còn hàng ngàn việc tàn nhẫn hơn thế nữa. Cô yên tâm. Vệ sĩ của tôi sẽ đưa họ về phòng riêng, chích thuốc cho tỉnh. Trong thời gian tạm ở đây, họ sẽ được đối xử ân cẩn.
Nguyên Hương bấm nút điện giấu sau tấm lịch treo tường. Bức tường gỗ nứt làm đôi, để lộ cái thang máy nhỏ. Ông Hoàng nói:
- Tôi đã sai người dọn phòng riêng cho cô nghỉ. Cô Nguyên Hương, bí thư của tôi, sẽ thay mặt tôi, lo liệu chu đáo.
- Thưa, tôi phải ở đây đến bao giờ?
- Đến khi thân phụ của cô được Sulivông trả tự do. Cô sẽ giúp tôi nhận diện bác sĩ Phạm Thiên.
Nghe ông Hoàng nói, Túy Vân sáng rực gương mặt. Như đứa trẻ làm nũng mẹ, nàng xà vào người ông Hoàng, ôm cứng khiến ông suýt ngạt thở, và họôn lung tung lên mặt, lên ngực ông:
- Sướng quá, sướng quá, cụ ơi! Cụ là đại ân nhân của tôi, và gia đình tôi. Tôi xin nguyện kiếp sau làm trâu ngựa để hầu hạ cụ.
Ông tổng giám đốc gỡ tay nàng ra:
- Ồ, cô đẹp như vậy mà làm trâu ngựa thì uổng. Tôi cầu mong cho cô sống mãi và đẹp mãi.
Câu nói đùa của ông Hoàng làm Túy Vân thêm bạo dạn. Nàng vít đầu ông Hoàng xuống hôn thật kêu vào má. Ông Hoàng suýt soa:
- Chà, tôi già rồi mà được cô hôn cũng cảm thấy bủn rủn cả người. Chắc đêm nay và nhiều đêm nữa, tôi sẽ mất ngủ.
Nói đoạn, ông cười lớn rồi cùng cặp chó Tôsa rút ra ngoài bằng cánh cửa hông khuất sau cái tủ kiếng lớn.
Như tỉnh mộng, Túy Vân quay lại nhìn Nguyên Hương. Bí thư trưởng của ông tổng giám đốc tránh sang bên cho Túy Vân bước vào thang máy. Thang máy tuy nhỏ nhưng được trang bị tối tân, bên trong được điều hòa khí hậu và thoảng một mùi thơm ngát.
Thang máy được nâng lên thật nhanh, giống như thang máy trong các tòa nhà chọc trời bên Mỹ, người yếu tim có thể chóng mặt, hoa mắt và bất tỉnh.
Trong giây phút, thang máy đứng lại. Hành lang phía trước là một kỳ công của nghệ thuật trang trí thuần túy đông phương. Nệm trải chân được dệt bằng tay bằng len đặc biệt của một giống cừu sinh sống trên miền giá lạnh Tây-Bắc Trung Hoa. Trên tường được treo nhiều bức tranh sơn thủy bằng mực tàu của một số danh họa nhà Minh. Cuối hành lang, đứng sừng sững một bức tượng gỗ do những tay thợ khéo ở Mút-tan chạm trổ. Mút-tan là một tiểu quốc theo đạo Phật ở sát nách Tây Tạng, dọc biên giới Hy mã lạp sơn, nơi mà nghệ thuật đục tượng đạt tới trình độ cao siêu.
Nguyên Hương hướng dẫn Túy Vân vào gian phòng đối diện pho tượng. Bên trong gian phòng cũng được trang trí cổ kính và sang trọng như bên ngoài. Bàn ghế đều bằng gỗ mun hoặc bạch đàn bóng loáng, nạm xà cừ. Tấm bình phong án ngữ sau cửa được căng bằng một thứ lụa ngũ sắc do các nhà sư ở vương quốc Sikkim dệt. Cũng như Mút-tan, Sikkim là một vùng đất bé nhỏ và huyền bí ở bên rặng núi Hy mã hùng vĩ.
Nguyên Hương nói với Túy Vân:
- Trong phòng này có đủ tiện nghi, nước nóng, máy điều hòa khí hậu, tủ lạnh đựng thức ăn và đồ uống, âm thanh nổi, điện thoại. Chị nằm ngả lưng cho khỏe. Ngoài hành lang có người gác, cần gì xin chị cứ gọi.
Túy Vân tần ngần trước cửa sổ treo riềm dầy kín mít:
- Mở cửa này được không, thưa chị?
Nguyên Hương gật đầu:
- Được. Nhưng chị nên thận trọng. Vì cửa sổ này nhìn xuống đại lộ Nguyễn Huệ. Một số nhân viên đối phương đã biết tầng lầu này là lưu xá phụ thuộc của Sở Mật Vụ. Họ có thể bắn từ dưới đường lên phòng. Thôi, chị ở lại nhé!
Nguyên Hương khép cửa phòng. Nữ trưởng ban Biệt Vụ Thu Thu đang chờ nàng gần thang máy với hai cô gái trạc 20 mặc quần din và áo mông-ta-gu màu huyết dụ bóng loáng, ngực đính phù hiệu hình tròn, lớn bằng cái bát ăn cơm, thêu hình một nàng tiên tóc xõa lướt bay trong gió bằng chỉ kim tuyến óng ánh. Nàng tiên tóc xõa là biểu tượng của nữ ban Biệt Vụ. Tuy giữ hồ sơ nhân viên, Nguyên Hương không biết tên hai nữ nhân viên này. Có lẽ họ là nhân viên tập sự mới tốt nghiệp khóa huấn luyện cao cấp.
Gặp nàng, Thu Thu nhoẻn miệng cười:
- Nhiệm vụ của chị đã xong, bây giờ đến lượt tôi.
Nguyên Hương hỏi:
- Hai cô này gác đêm ở đây phải không?
Thu Thu đáp:
- Phải. Tôi vừa gặp ông Hoàng xong. Ông cụ đang chờ chị trong văn phòng.
Nguyên Hương chào bạn, bước vào thang máy. Xuống dưới nhà, nàng rẽ sang trái, đến một cánh cửa khóa kín. Cửa này mở xuống đường hầm chạy ngầm dưới đất, xuyên qua hai ngôi nhà của tư nhân, đến trụ sở Công Ty Điện Tử. Đường hầm dược điều hòa khí hậu, đèn sáng trưng nên Nguyên Hương đi thẳng một mạch.
Như thường lệ, ông Hoàng ngồi đợi sau bàn buya-rô đầy ắp hồ sơ, với điếu xì-gà Ha-van trên môi và cặp kiếng cận thị dầy cộm trễ xuống mũi..
Thấy nàng, ông ra lệnh:
- Cô lấy giấy bút ra đây. Tôi cần liên lạc ngay với văn phòng thường trực của Hội Đồng Cảnh Giác Quốc Tế.
Nguyên Hương kê tập lốc-nốt trên đùi, ngước mắt nhìn ông tổng giám đốc. Ông thở một hơi xì-gà rồi mới đọc một hơi:
- Đây là nội dung bức điện "Tổng giám đốc Sở Mật Vụ Nam Việt trân trọng kính gửi văn phòng thường trực, nhờ chuyển đến trung ương C.I.A. và MI-6.
"Kế hoạch do Hội Đồng giao phó đã được hoàn tất một phần lớn. Trong vòng 24 giờ đồng hồ nữa, tôi sẽ cho chở bác sĩ Phạm Thiên trên một chuyến phi cơ tiêng từ Sàigòn đến đảo Xung Thằng. Yêu cầu quý ông bố trí tiếp đón."
Ngòi bút của Nguyên Hương chạy thoăn thoắt trên tờ giấy trắng. Viết xong, nàng thừ người, ra dáng bối rối. Ông Hoàng vẫn thản nhiên với điếu xì-gà bất hủ. Nguyên Hương rụt rè
- Thưa... Sulivông chưa giao Phạm Thiên. Sở cũng chưa gom đủ số tiền chuộc 18 triệu đô la.
Ông Hoàng gạt tàn xuống đống hồ sơ:
- Cô nghĩ sao?
- Thưa... về tiền mặt, Sở còn 59 triệu đô la, nhưng tôi không tin là ông chịu xuất ra 18 triệu để chuộc Phạm Thiên. Cũng như tôi không tin Sulivông chịu thả Phạm Thiên.
- Cô nói chưa đúng hẳn. Nếu ta chịu trả đủ tiền, Sulivông sẽ cho chuộc Phạm Thiên. Vì cần làm ăn lâu dài, hắn sẽ không dám lường gạt.
- Thưa... dầu sao ông cũng đã cam kết với Sulivông. Vì danh dự của Sở và của riêng ông...
- Cô đừng ngại. Chúng ta không thể bội ước. Tuy nhiên, trong trường hợp Sulivông thiếu thành thật, chúng ta sẽ không trả tiền. Cô gửi ngay bức điện cho Hội Đồng Cảnh Giác. Chúng ta sẽ tìm ra Phạm Thiên trả cho Hoa Kỳ, không mất một đồng xu, mà còn được tiền thưởng hàng chục triệu đô la nữa.
Nguyên Hương vẫn ngồi yên với cuốn lốc-nốt. Ông Hoàng hỏi, giọng lơ đãng:
- Mấy giờ rồi?
Nguyên Hương giật bắn người:
- Thưa ông, đúng 5 giờ sáng.
- Thế hả? Mấy hôm nay, làm việc nhiều, cô không được ngủ đẫy giấc. Đánh điện xong, cô nên chợp mắt một lát cho khỏe. Tôi cũng vậy. Cô dặn Thu Thu đến gần trưa hãy đánh thức tôi dậy. Đúng ngọ, tôi cần gọi điện thoại cho vô tuyến cho Sulivông.
Nguyên Hương miễn cưỡng đứng dậy, đi ra. Bỗng ông Hoàng gọi giật lại:
- À, cô mời bà Thúy Liễu đến gặp tôi ngay.
Nguyên Hương vâng một tiếng ngắn. Thái độ khó hiểu của ông Hoàng đã đưa nàng từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Thúy Liễu - một trong những người yêu của Văn Bình trong Sở Mật Vụ - hiện là trưởng ban Đảo Vụ. Ban này chỉ chuyên việc tìm kiếm, đào tạo những nhân viên bí mật có bộ mặt và thân hình giống các thủ lãnh cao cấp của Sở 1.
Ban Đảo Vụ đặt văn phòng ở tầng cuối của Công Ty Điện Tử. Mọi cửa ra vào đều bằng thép dầy, đóng cửa bằng dụng cụ điện tử, không một nhân viên nào được bén mảng tới, kể cả nhân viên trung cấp. Đối với nhân viên thường của Sở thì ban Đảo Vụ chỉ là một bộ phận của Ban Tài Chính, phụ trách việc trả lương cho nhân viên chính thức. Nhưng đối với các cộng sự viên thân cận nhất của ông Hoàng như Triệu Dung, Văn Bình, Lê Diệp, Thu Thu, Kathy, Quỳnh Loan... và Nguyên Hương, thì ban Đảo Vụ là nơi dự trữ 5 ông Hoàng khác nhau, và gần 10 người khác có khuôn mặt, thân hình, giọng nói, cử chỉ và nếp sống giống hệt với một số cộng sự viên cao cấp của ông tổng giám đốc.
Ban Đảo Vụ gồm một số phòng đặc biệt. Đặc biệt nhất là phòng giải phẩu và phòng Huấn Luyện. Phòng giải phẩu được coi là kỳ công của ông Hoàng trong nỗ lực không ngừng hiện đại hóa nền điệp báo nước nhà vì nó là phòng giải phẩu tối tân nhất Đông Nam Á, trị giá gần nửa triệu đô la.
Nó không phải là một phòng mổ xẻ thông thường như được thiết trí trong các bệnh viện mà là một cái thùng lớn hình tròn đường kính gần 6 mét, có thể chứa được một bệnh nhân và một toán giải phẩu 12 người. Thùng này được làm bằng kim khí, bên trong có dưỡng khí riêng, dưới áp lực tối đa 3 at-mot-phe, tương tự như thùng sắt được các khoa học gia dùng để thám hiểm dưới đáy biển, hoặc như phi thuyền Apôlô.
Vì nhân viên gián điệp được giải phẩu ngụy trang cần được bình phục ttong thời gian ngắn nên Sở Mật Vụ phải áp dụng phương pháp OHB 2, nghĩa là giải phẩu siêu-áp trong thùng kín. Da non sẽ được kéo lên trong vài ngày, vết thương vừa mổ xong có thể kín miệng, vấn đề an ninh giải phẩu lại được nâng lên mức tối đa.
Ngoài Sở Mật Vụ của ông Hoàng ra, chỉ có 3 sở gián điệp lớn nhất thế giới là Trung Ương Tình báo Hoa Kỳ. Tình Báo Anh quốc và GRU Sô Viết là có phòng giải phẩu siêu-áp. Toán y sĩ và điều dưỡng viên phục vụ trong phòng siêu-áp cũng đã được thực tập nhiều tháng tại bệnh viện Thánh Phao-lồ, Luân Đôn, và Trung Tâm Y Khoa Thiếu Nhi Bốt-tơn, Hoa Kỳ 3.
Ông Hoàng phái người đi khắp nơi trong nước để tìm kiếm những người hao hao giống ông. Sau khi kết nạp họ vào Tổ Chức với những món tiền thưởng khổng lồ - theo người am hiểu thì những món tiền thưởng gia nhập còn lớn gấp mấy chục lần tiền đầu quân cho các đại ban của những đại diễn viên cải lương như Hùng Cường, Thành Được, Bạch Tuyết, vân vân... - phái viên của ông Hoàng đưa thẳng thẳng họ về trụ sở Công Ty Điện Tử cho y sĩ khám xét rồi giải phẩu thẩm mỹ.
Tiếp theo giai đoạn giải phẩu là giai đoạn huấn luyện. Phòng Huấn Luyện choán gần nữa tầng lầu trong tổng hành doanh của Sở Mật Vụ. Nó gồm đủ dụng cụ tân tiến, như máy dạy học trong khi ngủ, vô tuyến truyền hình riêng, người máy giám khảo, luôn luôn theo dõi, phân tích và khám xét trình độ hấp thụ của học viên. Học viên phải trải qua một khóa học tối thiểu 6 tháng để học cách đi đứng, ăn nói, suy tưởng như ông Hoàng. Sau khi tốt nghiệp, học viên phải thực tập ngay trong Sở. Xong xuôi, nghĩa là sau khi xuất hiện 3 lần trước mặt các nhân viên mà ai cũng tưởng là ông tổng giám đốc thực thụ đến ban huấn thị thì mới được trúng tuyển chính thức.
Đang hành động tại Đông Kinh, Thúy Liễu được gọi về nước, điều khiển ban Đảo Vụ. Hầu hết những nhiệm vụ chỉ huy quan trọng trong Sở Mật Vụ đều được ông Hoàng trao cho nữ giới. Ban quan trọng nhất, ban Biệt Vụ, quy tụ các nữ điệp viên, được trao cho Thu Thu, Katy, cựu nhân viên C.I.A., được cử làm trưởng ban Mắt Thần. Mắt Thần là tiếng lóng được dùng để chỉ các hoạt động trà trộn, thâm nhập vào lãnh thỗ địch 4. Sở dĩ Katy được trao phần hành này vì trước khi gia nhập Sở Mật Vụ Nam Việt, nàng đã theo học bộ môn thâm nhập tại trung ương C.I.A. và tốt nghiệp ưu hạng, hơn nữa, nàng đã nhiều lần thâm nhập Liên Sô 5.
Nguyên Hương sửa soạn gọi điện thoại cho phòng Đảo Vụ. Bỗng ông Hoàng nói:
- Cô yêu cầu bà Thúy Liễu dẫn luôn ĐV số 5 lên đây.
Ban Đảo Vụ có cả thảy 5 ông Hoàng giả. Những người này được gọi tắt là ĐV, từ số 1 đến số 5. ĐV số 5 được coi là giống nhất. Nguyên Hương định hỏi ông Hoàng cần nhân viên giống ông để làm gì thì ông tiếp:
- Ban Đảo Vụ có mấy người giống cô?
Nguyên Hương giật mình:
- Thưa... giống tôi?
Ông Hoàng gật đầu:
- Phải.
- Thưa, hiện có 2 người.
- Vậy hả? Tôi muốn trong vòng nửa giờ, cả người ấy cũng phải có mặt trong văn phòng tôi.
Nói đoạn, ông Hoàng tắt đèn trên bàn giấy. Điều này có nghĩa là ông tổng giám đốc muốn nghỉ ngơi, không cho phép ai quấy rầy. Nguyên Hương đành thở dài - lại bệnh thở dài cố hữu ăn sâu vào xương tủy - rồi lặng lẽ đi ra.
Ông Hoàng nhìn theo nữ bí thư Nguyên Hương, rồi mỉm cười.........................
60 giờ đồng hồ sau.
Khi ấy là 5 giờ chiều.
Trời đang nắng chang chang bỗng đổ mưa ào ào. Trong giây lát, hầu hết những đường phố lớn đều ngập nước.
Một người đàn ông gầy ốm, tóc bạc phơ, mặc bộ com-lê cũ mèm và hai người đàn bà còn trẻ, mặt mày diễm lệ, thân hình nẫy nở, phục sức sang trọng, từ bin-đinh mới cất ở góc đường Ngô Đức Kế, rảo bước ra ngoài.
Người đàn ông là ông Hoàng, tổng giám đốc Sở Mật Vụ. Còn hai người đàn bà là Nguyên Hương và Túy Vân.
Cuộc điều đình chuộc bác sĩ Phạm Thiên đã dẫn tới kết quả cụ thể. Theo chương trình do Quốc Tế Đặc Vụ hoạch định, ông Hoàng phải mang 18 triệu đô la, một phần ba bằng bạc mặt, hai phần còn lại bằng hạt soàn, đến một địa điểm định sau để tiếp nhận Phạm Thiên.
Va-li đựng giấy bạc do Nguyên Hương xách. Còn ông Hoàng thì ôm cái cặp da cá sấu mỏng lét bên trong có một gói kim cương trị giá 12 triệu mỹ kim.
Ba người trèo lên một chiếc Pờ-Dô 404 sơn đen đậu sát lề. Xe này là của thiếu tướng Sulivông, chủ tịch Quốc Tế Đặc Vụ. Nguyên Hương cầm lái, ông Hoàng và Túy Vân ngồi băng sau. Nguyên Hương lái sang bên trái, lái xuống bờ sông và chạy ngược lên đường Hai Bà Trưng. Khi xe từ lướt qua văn phòng công ty Thủy Điện phía sau tòa nhà Quốc Hội, trong máy vô tuyến gắn ở táp-lô có tiếng người dõng dạc nói ra:
- Yêu cầu cụ tổng giám đốc thực hiện đúng những yêu cầu sau đây:
1- không một nhân viên nào được phép đi theo.
2- không được dùng dụng cụ phát tín hiệu trong người.
3- tiếp tục ngồi trên xe, và xe tiếp tục chạy theo lộ trình đã định, không được đậu lại bất cứ ở đâu, ngoại trừ ở ngã tư có đèn lưu thông.
4- dọc đường, chúng tôi sẽ liên lạc để cho biết địa điểm gặp gỡ nhận tiền và trao hàng.
- Trong trường hợp các điểm 1, hoặc 2, hoặc 3 không được tôn trọng, chương trình nhận tiền và trao hàng sẽ bị hủy bỏ, và đương nhiên là chúng tôi không chịu trách nhiệm. Chiếc Pờ-Dô 404 này được gắn một số máy óc điện tử tân tiến, có thể khám phá ra kẻ đi theo, đồng thời còn có thể nghe được và phá hỏng các tín hiệu vô tuyến.
Một lần nữa, chúng tôi xin hỏi cụ tổng giám đốc: cụ có đảm bảo là các điều kiện 1, 2 và 3 được tôn trọng trăm phần trăm không? Nếu cụ trả lời "không", chương trình đã thỏa thuận sẽ được chấm dứt tức khắc, còn nếu trả lời "có", xin cụ bấm cái nút đỏ trên máy vô tuyến để liên lạc với chúng tôi. Tuy vậy, chúng tôi chỉ đặt câu hỏi này lấy lệ vì tin chắc cụ trả lời "có".
Ông Hoàng ra lệnh cho Nguyên Hương:
- Phiền cô trả lời giùm tôi. Đồng thời, cô nhắc lại những điều đã được thỏa thuận.
Nguyên Hương alô một tiếng rồi nói:
- Chúng tôi sẽ thực hiện đúng các điểm 1, 2 và 3 do ông đề ra. Mặt khác, ông cũng không được hành động ngược lại những điều kiện của phía chúng tôi như sau:
1- cuộc tiếp xúc phải được diễn ra trước khi trời tối.
2- cuộc nhận tiền và trao hàng phải được tổ chức trong phạm vi thành phố Sàigòn.
3- phía chúng tôi được trọn quyền hủy bỏ mọi cam kết trong trường hợp các ông thiếu thành thật.
Từ máy vô tuyến vọng ra tiếng cười khanh khách:
- Đồng ý.
Xe chạy qua Cầu Kiệu.
Tiếng nói trong máy vô tuyến:
- Cám ơn cụ. Các dụng cụ điện tử của chúng tôi cho biết là đến phút này cụ đã tôn trọng các điểm 1, 2 và 3 của điều kiện sách. Giờ đây, yêu cầu cô Nguyên Hương lái xe về đường Chi Lăng.
Xe quẹo sang bên mặt. Chạy được một quãng, đến gần nghĩa trang, tiếng nói trong máy vô tuyến tiếp tục:
- Rẹ vào ngõ bên trái. Chạy trên một trăm thước thì dậu lại.
"Ngõ bên trái" là một con đường nhỏ vừa khít hai xe hơi tránh nhau. Nguyên Hương lái sát hàng rào dâm bụt.
Lại tiếng nói trong máy:
- Yêu cầu quý vị xuống xe, đi bộ ra đường Chi Lăng. Ngay trên lề trái có một chiếc 404 sơn đen khác, mang bảng số EF.... Lần này, cô Túy Vân sẽ cầm lái.
Ông Hoàng thản nhiên ném điếu xì-gà còn cháy dở xuống nệm cỏ. Cả ba người trèo lên xe. Máy vừa nổ ròn, chưa kịp chạy thì tiếng nói quen thuộc lại vang rân trong máy vô tuyến:
- Xin lỗi cụ. Cụ vừa vứt xuống nửa điếu xì-gà.
Ông Hoàng hơi gắt: Hừ... trong điều kiện sách không có khoản cấm tôi hút xì-gà. Và tôi cũng cần nói cho ông biết là không có sức mạnh nào trên trái đất có thể cấm tôi hút xì-gà được.
Giọng nói trong máy vẫn ôn tồn:
- Thưa cụ... chúng tôi đâu dám cấm cụ hút xì-gà, vì xì-gà là thú vui độc nhất của cụ. Tuy nhiên, xin cụ cho phép chúng tôi nghi ngờ... Biết đâu điếu xì-gà không chứa đựng dụng cụ phát tín hiệu.
- Nếu có, máy điện tự của ông đã nghe thấy.
- Thưa cụ... máy của chúng tôi chỉ nghe thấy bên trong xe hơi. Trong trường hợp này, nó lại ở ngoài xe, trên lề đường....
- Tôi hiểu rồi. Bây giờ cô Nguyên Hương xuống lượm điếu xì-gà lên.
- Vâng. Nhưng theo ý tôi, nên để cô Túy Vân làm việc ấy tiện hơn.
Điếu xì-gà mầu nâu nổi bật trên nền cỏ xanh. Túy Vân cầm điếu thuốc trong tay, rồi bẻ ra làm hai. Bên trong không có gì hết ngoại trừ những sợi thuốc lá vàng rộm và nâu sẫm. Một phút sau, tiếng nói trong máy vô tuyến lại tiếp:
- Xin cụ tha lỗi... Hoài nghi là điều kiện sinh tử của nghề điệp báo. Bây giờ, cô Túy Vân lái xe lộn về Sàigòn.
Dọc đường, có 2 phút, giọng nói quen thuộc lại cất lên ra lệnh cho Túy Vân đổi lộ trình. Cuối cùng, khi ánh sáng cuối cùng của ban ngày tắt ngúm, nhường chỗ cho ban đêm, xe hơi mới được phép đậu lại. Nơi đậu xe là một đường hẻm trong Chợ Lớn, gần khu đông đúc Nguyễn Tri Phương.
Tiếng nói trong máy nghe rõ mồn một:
- Yêu cầu toàn thể ngồi yên trong xe, tắt máy và tắt đèn. Sắp đến địa điểm tiếp xúc. Chúng tôi sẽ giao hàng trước. Cụ kiểm nhận xong, chúng tôi mới lấy tiền. Cụ đã nghe rõ chưa?
- Rồi.
- Xin cụ mở va-li bạc ở băng trước cho cô Túy Vân đếm. Đây là lệnh riêng cho cô Túy Vân: cô có trách nhiệm đến đủ 6 bó, mỗi bó một triệu đô la, và đếm đủ 24 viên kim cương, sau khi dùng kiếng lúp xem xét, và dùng thước đo đủ số ca-ra đã định. Công việc này kéo dài 15 phút. Xe được lên kiếng và mở máy lạnh. Cô mở ngọn đèn dưới táp-lô lên. Đúng 15 phút sau, tôi gọi lại. Hết.
Ông Hoàng dựa đầu vào kiếng, lim dim ngủ. Ông phải tấm tắc khen thầm sự khôn ngoan của Quốc Tế Đặc Vụ. Xe Pờ-Dô này được gắn một loại kếng riêng, chỉ bấm gần vô-lăng là một hóa chất kỳ lạ biến kiếng trắng thành kiếng đen, che kín mít như riềm dầy, ngoài không thể nhìn thấy trong, trong cũng không thể nhìn thấy ngoài 6. Ông Hoàng lại biết là giây phút này, nhân viên Quốc Tế Đặc Vụ đang chăm chú quan sát bằng vễn kính hồng ngoại tuyến. Vì vậy, ông không còn cách nào khác, ngoài cách nhắm mắt nghỉ khỏe trong khoảng 15 phút chờ đợi.
15 phút trôi qua.
Kiểm tiền và hạt xoàn xong, nàng xập nắp va-li, rồi thấp thỏm ngồi chờ. Tiếng nói trong máy nổi lên:
- Xong chưa?
Túy Vân đáp:
- Thưa rồi.
- Bây giờ cô lái xe chạy thẳng. Đến ngã ba có cột đèn đường, cô quẹo vào tòa nhà trệt quét vôi trắng, bên phải cửa cổng đang được mở rộng. Cô cho xe vào ga-ra rồi chờ lệnh.
5 phút sau, chiếc 404 chạy từ từ vào một khu vườn rộng mênh mông, giữa hai hàng cây thông nhỏ hình nón. Biệt thự chìm trong bóng tối. Khi xe vào đến ga-ra, đèn ở nhà trên mới được bật lên. Theo lệnh của máy vô tuyến, ba người lần lượt xuống xe, trèo tam cấp lên phòng khách.
Đó là một biệt thự trệt, nằm giữa những khoảnh đất lớn hơn một mẫu. Ông Hoàng vừa đặt tay vào quả nắm thì cánh cửa phòng khách được mở vào bên trong. Người mở cửa là thiếu tướng Sulivông.
Năm tháng chồng chất không làm viên cựu chỉ huy trưởng điệp báo Lào quốc đổi khác. Y vẫn không khác ngày xưa, khi y mới lên 40, tóc hớt ngắn, làn râu mép được gọt tỉa diêm dúa, tương phản với cái miệng nhỏ mím chặt, như không bao giờ biết cười. Vẫn như ngày xưa, y mặc sơ-mi dài chim cò rộng thùng thình phủ trên chiếc quần đen ống chân voi.
Sulivông nghiêng đầu thi lễ:
- Kính chào cụ tổng giám đốc.
Ông Hoàng cũng nhũn nhặn đáp:
- Không dám, kính chào thiếu tướng.
Sulivông đóng cửa lại rồi nói:
- Thưa cụ, tôi từ giã quân đội từ lâu nên không còn là thiếu tướng nữa.
Ông Hoàng ngồi xuống ghế:
- Đại tá Văn Bình thường nhắc đến ông nhưng mãi đến nay tôi mới được hân hânh gặp ông bằng xương bằng thịt. Xin ông kiểm điểm lại tiền và kim cương.
- Không sao, tôi hoàn toàn tin ở cụ. Và đây, xin giới thiệu với cụ, bác sĩ Phạm Thiên.
Cửa sang phòng bên mở rộng. Phạm Thiên từ từ bước ra với một thiếu phụ trạc 45 tuổi. Tuy không còn trẻ nữa, thiếu phụ vẫn có thể làm cho nam giới ngây ngất. Mặt nàng, thân thể nàng, cử chỉ nàng, tất cả đều trẻ. Ông Hoàng biết nàng là Túy Ngọc, vợ cũ của Phạm Thiên.
Phạm Thiên trông có vẻ già hơn, ốm hơn và buồn hơn trong ảnh. Thấy Túy Vân, y khựng lại. Túy Vân chạy vội tới ôm chầm lấy y, khóc nức nở. Y lí nhí trong miệng "con, con" rồi đứng im. Sulivông đỡ cái va-li đựng đô la và hạt soàn, rồi nói với ông Hoàng:
- Bác sĩ Phạm Thiên hiện hoàn toàn khỏe mạnh. Xin cụ hỏi đương sự xem có được chúng tôi đối xử xứng đáng không?
Ông Hoàng đứng dậy, tiến lại gần Phạm Thiên, rút cặp mắt kiếng cận thị dầy cộm cầm tay, rồi ngó nhà bác học một cách sửng sốt. Bỗng như nhớ ra bệnh cận thị quá nặng của mình, ông vội đeo mục kỉnh vào mắt, đứng hơi nghiêng, nhìn xéo khuôn mặt hồng hào, đỏ da thắm thịt của Phạm Thiên. Ông lẩm bẩm một mình, nhưng cốt cho mọi người nghe:
- Vô lý, vô lý!
Sulivông theo dõi cử chỉ khác thường của ông tổng giám đốc Sở Mật Vụ, không nói lời nào. Trong khi đó, Túy Ngọc cau mày có vẻ khó chịu. Ông Hoàng ngắm Phạm Thiên từ đầu xuống chân, đoạn bóp bắp thịt tay, nắn lưng nhà bác học, như sợ đồ giả. Như vậy cũng chưa đủ, ông Hoàng còn hỏi Túy Ngọc, giọng dấm dẳn:
- Ông Phạm Thiên bị bỏ đói cả thảy mấy ngày?
Túy Ngọc trố mắt ra vẻ sửng sốt và bực bội. Phạm Thiên mau miệng:
- Cụ lầm rồi. Tôi chưa hề bị bỏ đói ngày nào trong thời gian tạm giữ.
Ông Hoàng chậc chậc rồi nói:
- Tôi không hỏi ông. Yêu cầu ông im miệng. Ông có biết vì sự bê tha của ông mà chúng tôi mất 18 triệu đô la tiền chuộc không? 18 triệu đô la không phải là món tiền nhỏ...
Phạm Thiên gân cổ đáp:
- Ông không có quyền nhục mạ tôi. Sở dĩ các ông bỏ tiền ra chẳng phải vì thương tôi, mà vì tôi là món đồ cần thiết, tối cần thiết. Ông đừng tưởng tôi thích quay về Hoa Kỳ. Ông cứ cầm lấy 18 triệu đô la, tôi sẽ đưa vợ con qua Trung Hoa. Và tôi tin rằng chủ tịch Mao Trạch Đông sẽ trả một số tiền nhiều gấp đôi số tiền 18 triệu đô la....
Ông Hoàng nắm ve áo Phạm Thiên:
- Té ra ông có tư tưởng phản bội... Rồi ông sẽ thấy, ông sẽ bị lôi ra tòa án.
Phạm Thiên giằng tay ông Hoàng ra. Tuy đã luống tuổi, ông tổng giám đốc vẫn còn nhanh nhẹn như trai tráng, ông tiến lên một bộ để giữ thế quân bình rồi xoắn sâu ve áo của Phạm Thiên khiến cho nhà bác học bạch diện thư sinh bị hụt chân ngã chúi vào đống bàn ghế.
Túy Ngọc xấn tới, vung tay đánh ông Hoàng. Nữ bí thư Nguyên Hương chực sẵn một bên, lẹ làng gạt đòn của Túy Ngọc, rồi dùng atémi quất xụi trên nền nhà.
Sulivông vội la lớn:
- Không được làm thế!
Sulivông phóng tới, lấy đôi vai dầy làm mộc, nhưng không kịp nữa. Nguyên Hương đã phóng ra ngọn cước trúng ngực Túy Ngọc. Nạn nhân bắn vào dưới chân tường.
Nhưng Túy Ngọc đã chồm dậy, nhanh như chớp nhoáng. Nàng đã thủ trong tay một khẩu súng lục Mauser bóng loáng. Nàng rú lên:
- Này, cho chết đáng đời....
Hoảng hốt, Sulivông tung chân trái, định đá vào bàn tay của người đàn bà đã bị cơn giận làm mất lý trí. Nhưng viên chủ tịch Quốc Tế Đặc Vụ đã can thiệp hơi chậm.
Đoàng... Đoàng....
Hai phát súng nổ liên tiếp. Ông Hoàng và Nguyên Hương ngã vật xuống, không ai kêu được một tiếng.
Bắn xong, Túy Ngọc đưa nòng súng lên mũi ngửi. Dường như mùi thuốc khét lẹt làm dịu hẳn cơn giận của nàng. Và nàng bt đầu nhìn thấy sự thật....
Nàng đã lỡ tay bắn chết ông Hoàng. Mặt nàng trở nên tái nhợt, nàng quăng khẩu súng xuống đất và thét lên:
- Trời ơi, tôi vừa bắn chết ông Hoàng!
Từ lâu, ông Hoàng được coi là vị thần vạn năng của ngành gián điệp. Không ai dám đụng tới lông chân ông, chứ đừng nói là hạ sát ông nữa. Vì hậu quả sẽ vô cùng ghê gớm.
Thiếu tướng Sulivông run lẩy bẩy, tay phải vịn mép bàn cho khỏi té xỉu. Một phút sau, Sulivông mới thốt được nên lời:
- Nguy rồi... cô đã dại dột bắn chết ông Hoàng...
Hắn quay nhìn Túy Ngọc rồi rít lên:
- Cô có biết hạ sát ông Hoàng rồi mình sẽ ra sao không?
Gương mặt Túy Ngọc ướt nhèm nước mắt:
- Thú thật, em không ngờ, em không chủ trương hạ sát ông Hoàng. Không hiểu sao ngón tay của em lại lảy cò. Sát nhân thì giả tử, thôi anh đi đi, em xin ở lại, nhận hết tội lỗi và đền mạng.
Sulivông cười ghê rợn:
- Hừ... ở lại, nhận hết tội lỗi và đền mạng. Tôi không ngờ cờ lại ngu xuẩn đến mực ấy. Họ sẽ giết cô đã đành, họ còn giết cả tôi nữa. Họ sẽ giết tất cả nhân viên Quốc Tế Đặc Vụ. Họ sẽ giết tất cả họ hàng nội ngoại của tôi. Họ sẽ phá nát tổ chức Quốc Tế Đặc Vụ. Trời đất ơi, tôi đã nuôi ong tay áo mà không biết...
Túy Ngọc nức nở:
- Bây giờ anh giết em đi!
Sulivông giơ bàn tay lên, định quét atémi vào cuống họng Túy Ngọc. Nhưng Túy Vân đã chạy ùa lại, ôm lấy Sulivông;
- Em cắn rơm, cắn cỏ lạy thiếu tướng. Dầu sao mẹ em cũng đã lỡ rồi....
Sulivông xô Túy Vân ngã ngồi xuống thi thể nóng hổi của Nguyên Hương:
- Tôi điên mất... tôi điên mất! Ai bảo với cô rằng thiếu phụ này là mẹ ruột của cô?
Túy Vân lồm cồm ngồi dậy:
- Xin lỗi thiếu tướng, em quên.
Sulivông gằn giọng:
- Quen, quên, quên, quên,.... quên như thế này thì chết cả nút.
Phạm Thiên nãy giờ vẫn đứng yên. Túy Ngọc quỳ xuống, chắp tay vái hắn. Hắn vội bước lên, chắn ngang giữa Sulivông và Túy Ngọc:
- Chỗ anh em... tôi xin anh nghĩ lại. Việc đã rồi, họ đã thiệt mạng, anh có la hét, trừng trị thì họ cũng không sống lại nữa. Những viên đạn thuốc độc này hễ trúng là chết, không còn phương pháp nào cứu chữa. Tôi xin đề nghị...
Sulivông quát:
- Câm cái miệng.
Phạm Thiên ung dung:
- Hoạt động với anh đã lâu, bây giờ tôi mới thấy anh kém bình tĩnh. Theo tôi, chẳng có gì là nan giải, trời chưa tối, chúng mình lái xe ra Vũng Tàu còn kịp. Tàu biển đang đợi chúng mình bên ngoài hải phận, xuồng máy chỉ bơi 20 phút là tới nơi.
Sulivông thở dài:
- Ừ thì đi. Chẳng qua tôi nể anh... Vì Túy Ngọc vừa phạm một lỗi lầm không thể tha thứ được. Làm nghề này, giết người là thường. Túy Ngọc có thể giết bất cứ ai, nhưng không nên chạm đến ông Hoàng. Chúng mình là một tổ chức tư nhân, người ta chỉ bóp nhẹ là chết...
Sulivông nhìn xác ông Hoàng và Nguyên Hương nằm co quắp rồi thở dài lần nữa.
Cả bọn trèo lên chiếc Falcon kiểu 1965 do Phạm Thiên cầm lái. Trời nhá nhem tối, đường đi Cấp thưa thớt xe cộ, Phạm Thiên xả hết tốc độ.
Gần 8 giờ tối, họ đến Vũng Tàu. Phạm Thiên lái xe có vẻ thạo đường nên vào đến thị trấn hắn vẫn giữ nguyên tốc độ đường trường. Trông cách lái xe khoan thai và bình thản của hắn, không ai dám ngờ rằng hắn là nhà khoa học, chỉ biết làm bạn với chai lọ và hóa chất trong phòng thí nghiệm.
Ngoài đời, hắn là tay đua xe hơi cừ khôi. Và phải là tay chơi lọc lõi, với nụ cười đĩ điếm luôn luôn nở trên đôi môi dầy ươn ướt như lúc nào cũng đòi hôn đàn bà.
Sulivông nhổm lên băng trước:
- Này anh, có chắc là không bị theo không?
Phạm Thiên cười kiêu ngạo:
- Anh yên tâm. Có ai rượt theo, tôi đã nhìn thấy. Từ chặng cuối xa lộ Biên Hòa trở đi, tôi đã tắt hết đèn hậu, và xử dụng óc điện tử B-49.
Óc điện tử B-49 là một phát minh quan trọng trong nghề lái xe hơi. Ngay sau khi dụng cụ này ra đời, công an nhiều nước đã đổ xô đi mua. Dân anh chị Mỹ quốc đều đua nhau gắn máy B-49 trong xe. Nó gồm một bộ óc điện tử nhỏ xíu, chạy bằng điện xe hơi, có tác dụng quan sát phía sau xe, đề phòng bị người lạ rượt theo. Hễ nó thấy xe nào chạy theo cùng một tốc độ trên một quãng đường dài là réo hồi chuông báo động. Nhờ được trang bị viễn kính hồng ngoại tuyến, nó có thể nhìn xuyên qua màn tối dễ dàng.
Sulivông nói:
- Anh cẩn thận thêm nữa vẩn hơn. Vì nếu họ chờ cho mình đến Vũng Tàu mới săn bắt thì nguy.
Phạm Thiên cười xòa:
- Anh không tin vào tài của tôi nữa ư? Vả lại, họ không thể biết chúng mình lái ra Cấp. Giờ này, có lẽ họ mới khám phá ra ông Hoàng và Nguyên Hương chết cứng trong khu Nguyễn Tri Phương. Ha... ha... nhờ sự nóng nẩy dại dột của cô Túy Ngọc, mình vừa làm được một chuyện phi thường. Đêm nay, nghe tin ông Hoàng bị giết, quần hùng trên khắp thế giới sẽ ngã ngửa. Cơ sở của mình tại Nam Việt sệ bị phá nát nhưng mình sẽ nổi tiếng, mình sẽ qua Âu châu lập nghiệp. Vả lại, mình sẽ kể công với Trung Ương... Hiện mình nắm trong tay 18 triệu đô la. Cộng với mấy chục triệu của Trung Ương, mình sẽ trở thành tỉ phú, tiêu xài hàng chục năm không hết.
Sulivông có vẻ không vui:
- Anh không nên lạc quan quá trớn như vậy Từ nảy đến giờ tôi lo lắm, nhưng vì sợ anh mất tinh thần nên không nói ra đấy thôi.
- Lo cái gì?
- Như anh đã biết, ông Hoàng không phải là một lãnh tụ điệp báo tầm thường. Phải nắm vững thành công trăm phần trăm, ông ta mới chịu xuất đầu lộ diện. Không lẽ ông ta lại ngu nuội đến nỗi mang thân đến cho mình ăn thịt.
- Anh nói cũng đúng. Nhưng anh đừng quên, ông Hoàng là người tự cao, tự đại. Ông ta đinh ninh chúnh mình không dám mó đến lông chân nên mới ngang nhiên dẫn xác vào sào huyệt Quốc Tế Đặc Vụ để lãnh hàng. Ông ta chết là phải, vì nếu còn sống, thiên hạ sẽ cười cho thối óc... Ha... ha... mang danh đại lãnh tụ gián điệp với hai thư tóc trên đầu, với nửa thế kỷ tung hoành như vào chỗ không người, bây giờ bị nữ yêu hạng bét của Quốc Tế Đặc Vụ cho ăn kẹo đồng... ha... ha....
Sulivông chặn ngang:
- Phía sau có một chiếc xe đua mui trần, có lẽ là chiếc Floride....
Phạm Thiên chắc lưỡi:
- Không phải xe của họ đâu.
Phạm Thiên phóng nhanh hơn. Trong chớp mắt, chiếc Floride đã bị bỏ rơi hoàn toàn. Phạm Thiên lái vào con đường hẹp sau chợ, rồi sau cùng vào một tòa nhà trệt khá rộng, qua cửa cổng mở toang. Một người đàn ông chờ sẵn; vội vã đóng cửa lại.
Xe đậu ngay giữa vườn, Sulivông nhảy xuống, hỏi gã đàn ông vừa đóng cửa:
- Có gì lạ không chú?
Tên gia nhân đáp:
- Thưa không.
Tên gia nhân cung kính mở cho Sulivông bước vào nhà. Sulivông đi thẳng vào phòng ngủ. Hắn mở tủ, lấy sơ-mi mới ra thay, rồi tiến lại gần góc tường, lật tấm lịch bằng cạt-tông dầy lên. Phía sau bức tường vẫn phẳng lì, nhưng nếu ai nhìn kỹ sẽ thấy ở chính giữa có một cái nút nhỏ hình tròn cùng màu xám với bức tường. Sulivông bấm nhẹ, một cánh cửa bí mật được trổ ra.
Bên trong là một cái két sắt gắn chìm vào tường bê-tông. Sulivông lúi húi mở khóa. Một loạt những tiếng tách tách nổi lên. Sulivông kéo cửa tủ sắt luồn tay vào trong rút ra một cái hộp trông như hộp bánh bích quy nhưng khá nặng. Hắn mở nắp hộp kiểm điểm bên trong: toàn là kim cương, có những hột to bằng đầu ngón tay, lấp lánh ánh sáng dưới hai ngọn đèn nê-ông. Hắn bỏ hộp đựng kim cương vào va-li xách tay, đoạn ra lệnh cho tên gia nhân:
- Dẫn hắn lên đây.
5 phút sau, một người đàn ông trung niên nặng nề từ cửa hông bước vào phòng ngủ. Sulivông cất tiếng:
- Chào bác sĩ Phạm Thiên.
Người đàn ông đươợc gọi tên Phạm Thiên ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng. Mắt hắn dừng lại trước người đàn ông giống hắn như đúc, và cũng mang tên Phạm Thiên như hắn. Sulivông nhếch mép cười:
- Bác sĩ ngạc nhiên phải không? Trân trọng giới thiệu đây là cộng sự viên của tôi. Bác sĩ không cần biết tên thật của hắn làm gì, nhưng mỗi khi hoạt động hắn thường mang tên là Kong-Fô. Vâng, hắn là Kong-Fô, cũng là công dân Ai Lao như tôi.
Phạm Thiên nhìn Kong-Fô trừng trừng:
- Ông giả mạo như vậy để làm gì?
Kong-Fô ưỡn ngực:
- Để làm gì, là chuyện riêng của tôi. Nhưng từ phút này trở đi, tôi trả cái tên và khuôn mặt Phạm Thiên lại cho bác sĩ.
Hằn đằng hắn một tiếng rồi từ từ cho bàn tay lên sau gáy, gỡ cái mặt nạ cao-su, ném xuống đất. Bỏ mặt nạ ra, hắn cũng không khác Phạm Thiên thật là bao. Hắn dí chân lên cái mặt nạ, giọng kẻ cả:
- Bác sĩ đã bằng lòng chưa?
Phạm Thiên không đáp. Hắn rùng mình trước luồng nhỡn tuyến của Túy Ngọc. Hắn nói giọng buồn rười rượi:
- Thật anh không ngờ... anh không ngờ em lại làm gián điệp cho địch. Em đã lừa anh, mặc dầu em vẫn còn yêu anh. Mẹ con em đã đồng lõa với nhau để giữ anh lại. Trong những ngày bị giam trong hầm tối, anh đã suy nghĩ chín chắn. Anh đã đến một quyết định dứt khoát. Từ nay anh sống cũng như chết, anh tranh đấu để thành công vẻ vang trên đường đời là vì anh hy vọng tái hợp với em, với con. Nhưng anh đã hoàn toàn thất vọng. Túy Ngọc ơi, anh xin vĩnh biệt em. Túy Vân ơi, cha xin vĩnh bệt con...
Bỗng một tiếng nói sang sảng từ cửa phòng cất lên, làm toàn thể đều quay phắt lại sững sờ:
- Vĩnh biệt thiếu tướng Sulivông!
Người vừa nói là ông Hoàng. Phải, ông Hoàng bằng xương bằng thịt. Ông Hoàng còn sống hẳn hòi, chứ không phải ông Hoàng nằm cứng đơ trong tòa nhà vắng vẻ tại khu Nguyễn Tri Phương, Chợ Lớn.
Sulivông giật bắn người:
- Ông Hoàng, té ra ông còn sống!
Ông Hoàng ném điếu xì-gà đang cháy xuống đất:
- Thiếu tướng nói sai rồi. Không phải tôi "còn sống", mà là tôi vẫn sống. Tôi chưa hề bị trúng đạn thuốc độc. Tôi cũng chưa hề chết.
Kong-Fô và tên gia nhân cùng cho tay vào túi một lượt. Nhưng Túy Ngọc đã rút súng ra nhanh như điện xẹt:
- Đứng yên, không được cựa quậy.
Túy Vân tiến lại phía mẹ, hai tay giơ lên:
- Mẹ ơi, tại sao mẹ lại làm thế?
Túy Ngọc cười nhạt:
- Cô vẫn còn mê ngủ hay còn thích đóng kịch? Tôi không phải là mẹ ruột của cô. Cô không phải là con ruột của tôi.
Phạm Thiên cũng khựng người:
- Trời, cô gái náy không phải là Túy Vân ư?
Túy Ngọc gật đầu:
- Không phải. Túy Vân đã chết. Con của chúng ta đã chết trong một cuộc oanh tạc. Cô gái này chỉ giả mạo là Túy Vân.
Phạm Thiên hỏi vợ, giọng run run:
- Còn em? Em cũng không phải là nhân viên của thiếu tướng Sulivông?
Túy Ngọc mỉm cười:
- Không phải. Từ lâu em là nhân viên của ông Hoàng. Nhân viên của Sở Mật Vụ Nam Việt.
Sulivông nghiến răng:
- Thảo nào... Tôi đối đãi với cô như bát nước đầy mà cô nỡ lừa tôi.
Túy Ngọc nhún vai:
- Tôi yêu anh, tôi ăn nằm với anh, tôi tuân lệnh anh, chẳng phải tôi có cảm tình với anh hoặc sợ sệt anh. Chẳng qua vì tôi có công việc phải làm. Giờ đây, công việc đã xong, tôi xin phép được vĩnh biệt anh.
Sulivông nhìn ông Hoàng:
- Một lần nữa, ông là kẻ thắng còn tôi là kẻ bại. Nhưng tôi không còn phục ông nữa. Vì ông đã tráo trở, nuốt lời hứa trong họng.
Ông Hoàng đáp:
- Ông nên nhớ lại những lời cam kết giữa ông và tôi. Tôi đã nói rõ là nếu ông lừa tôi trước, bắt buộc tôi phải lừa lại. Vỏ quýt dầy tất gặp móng tay nhọn. Gieo gió tất gặp bão, ông còn phàn nàn gì nữa.
- Nói có quỷ thần chứng giám, tôi không hề lừa ông.
- Ấy chết, người Á đông ta vốn trọng lời thề và cung kính thần linh. Ông thề bậy như vậy không sợ nguy hại đến mạng sống hay sao? Ông bảo là không lừa tôi, tại sao lại giao Phạm Thiên giả, còn Phạm Thiên thật thì nhốt kỹ ở Vũng Tàu?
- Vì tôi chưa tin cụ.
- Hừ... chưa tin tôi mà lại cm 18 triệu đô la của tôi. Thật đáng tiếc... khôn ba năm dại một giờ là vậy. Ông là chỉ huy trưởng điệp báo có tài mà lại dại dột nghe lời đàn bà thiết lập tổng hành doanh tại Sàigòn nên mới đến kết quả chua chát hôm nay. Bà Túy Ngọc hợp tác với tôi đã lâu, cần nói rõ để ông khỏi hiểu lầm. Ông đang làm mưa làm gió tại Vạn Tượng thì gặp Túy Ngọc. Xưa nay ông vẫn là người đàn ông hảo ngọt, nên gặp Túy Ngọc ông mê liền. Nàng theo chỉ thị của tọi, găn bó với ông. Và sau khi ông thoát khỏi nhà giam, sửa soạn tái sinh Quốc Tế Đặc Vụ, nàng thuyết phục ông di chuyển trụ sở chỉ huy về Nam Việt. Bây giờ ông biết tại sao tôi biết ông tung hoành trên đất của tôi mà không tìm cách ngăn chận. Vì ngăn chận làm gì, thưa ông? Biết ông có liên lạc với Quốc Tế Tình Báo Sở của Trung Cộng, tôi đã ra lệnh cho Túy Ngọc đi sâu vào tổ chức của ông, đợi chờ cơ hội lợi dụng. Ông bắt cóc, giết người theo kế hoạch của Tình Báo Sở, và họ đã trả tiền rất hậu hĩ. Chúng tôi đang thiếu tiền nên án binh bất động, chờ ông gom góp thật nhiều tiến mới ra tay làm một mẻ. Nghe nói trong va-li của ông có cái hộp đựng hột soàn, trị giá gần 50 triệu đô la, kết quả của hai năm hoạt động trung thành với Tình Báo Sở. Với 50 triệu ấy, chúng tôi có thể làm Tình Báo Sở điêu đứng.... Tôi nhân danh Sở Mật Vụ Nam Việt, thành thật cám ơn ông... Nào... ông còn tiếc nuối gì nữa, ông hãy đưa cái va-li hạt soàn ấy cho tôi.
Sulivông thở dài, nhấc cái va-li đặt lên bàn. Ông Hoàng thản nhiên ngồi xuống ghế, chậm rãi châm điếu xì-gà mới:
- Lẽ ra tôi còn làm thinh để ông tung hoành một thời gian nữa vì tôi muốn vơ vét một lúc 100 triệu đô la chứ 50 triệu đang còn ít quá. Nhưng vì ông đã bắt cóc Phạm Thiên, các cơ quan điệp báo tây phương thúc giục tôi phải tìm ra manh mối nên bất đắc dĩ tôi phải xuất đầu lộ diện. Nếu không gặp trở ngại bất ngờ, tôi đã có thể hạ ông dễ dàng như lấy đồ trong túi. Túy Ngọc thường liên lạc với tôi mỗi tuần bằng một điện đài đặc biệt, nhưng từ ít lâu nay, nhất là từ sau vụ Phạm Thiên, ông đặt máy tầm-đài tối tân trong trụ sở nên Túy Ngọc đành phải gián đoạn liên lạc. Tôi ra công tìm kiếm mà không khám phá ra nàng ở đâu. Tôi đành phải áp dụng chiến thuật xưa như trái đất: lừa cho cọp dữ ra khỏi động. Tôi bố trí cho Uyên-sơn trở lại Sàigòn rồi chận hắn trên phi trường Tân Sơn Nhứt, đe dọa. Cảm thấy bại lộ, hắn phải liên lạc với thượng cấp. Và từ hắn, tôi biết Nguyễn Chấn. Từ Nguyễn Chấn, tôi biết câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội. Và tại câu lạc bộ này, tôi đã trương bẫy đợi ông. Túy Vân là nhân viên trung thành của ông, ông cho nàng đi theo tôi để cho tôi vào xiếc. Trong thời gian lưu lại ngôi nhà Ngô Đức Kế, nàng đã dùng điện đài giấu trong thỏi son để báo cáo mọi việc với ông. Tôi đã ghi âm được đầy đủ. Nàng bảo đảm với ông rằng tôi thành thật muốn chuộc Phạm Thiên nên ông mới chịu gặp tôi. Ông đã rơi vào kế hoạch Luân Vũ của tôi... Tôi đặt tên kế hoạch triệt hạ ông là kế hoạch Luân Vũ để ghi nhớ tài luân vũ của ông; nếu tôi không lầm, ông khiêu vũ rất giỏi, từng chiếm nhiều giải thưởng quốc tế, và giải thưởng được biết nhiều nhất là giải thưởng luân vũ tại Ba Lê... Ông Sulivông ơi, điện đài ông giao cho Túy Vân thuộc loại điện đài tân tiến nhất và dùng làn sóng lên-thẳng, song ông quên rằng cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Sở Mật Vụ Nam Việt đã phát minh ra phương pháp ghi âm làn sóng lên-thẳng...
Sulivông quay mặt ra cửa sổ. Phía sau cửa sổ là đêm tối mênh mông, vẳng lại tiếng sóng vỗ rì-rầm. Bỗng hắn đập mạnh tay xuống bàn:
- Tôi nhục lắm rồi. Lần thua ở Vạn Tượng, tôi chưa đến nỗi nhục như lần này. Nếu còn thương tôi, xin cụ cho tôi một viên đạn vào tim...
Ông hoàng không đáp. Vì ông vừa bắt gặp tia mắt của Kong-Fô. Ông giả vờ cúi xuống điếu xì-gà. Ngay khi ấy, Kong-Fô trườn người sang bên trái, vung tay định đoạt khẩu súng của Túy Ngọc. Tên gia nhân của Sulivông cũng nhoài theo, dùng chân trái đá vào cườm tay cầm súng. Bị hai gã đàn ông phản công bất thần, Túy Ngọc rớt súng.
Song ông Hoàng vẫn tiếp tục nắm giữ tình thế. Vì hai tiếng bộp bộp nho nhỏ nổi lên. Một thiều phụ đẹp tuyệt vời từ ngoài cửa bước vào, mỗi tay cầm một khẩu súng nhỏ bốc khói nghi ngút. Thiếu phụ này là Thu Thu, trưởng ban Biệt Vụ. Bị trúng đạn vào giữa mặt, hai gả ssàn ông ngã nhào xuống đất.
Ông Hoàng thản nhiên giới thiệu:
- Chắc ông đã biết đây là cô Thu Thu. Cô ấy đã lái trực thăng cho chúng tôi đi từ Sàigòn ra Cấp. Xe hơi của ông chạy dưới đường thì chúng tôi bay trên trời. Như vậy đủ chứng tỏ tôi đã bố trí cặn kẽ. Cả việc bắn hai tên thuộc viên của ông cũng được tôi trù liệu trước. Ông hiểu chưa? Tôi tạo cơ hội cho họ đoạt súng để có thể bắn họ không thương tiếc. Họ còn sống sẽ bất lợi cho ông. Họ chết, ông và tôi sẽ nói chuyện dễ dàng...
Sulivông liếm mép ra vẻ suy tư:
- Nghĩa là cụ muốn dùng tôi, không giết?
Ông Hoàng cười:
- Giết để làm gì? Chẳng gì ông và tôi cũng là chỗ biết nhau, quen nhau từ nhiều năm nay. Tôi chỉ cần lấy tiền bạc và kim cương của ông thôi. Còn ông... từ phút này, ông sẽ hợp tác mật thiết với tôi.
- Hợp tác? Thưa cụ... hợp tác như thế nào?
- Giản dị lắm. Số tiền 50 triệu đô la của ông là tiển thưởng của gần 50 vụ bắt cóc xảy ra trong vòng 12 tháng qua, mà điển hình là vụ bác sĩ Tôni ở Ba Lê. Vụ Lêô ở Bá Linh trị giá 400 triệu đô la, rồi hai vụ phá hoại ở Liên Sô làm hệ thống vệ tinh phòng thủ bị rối loạn, và một hỏa tiễn FOBS trệch đường bay, gây ra thiệt hại 1.300 triệu đô la. Tổng cộng, ông đã mang về cho Tình Báo Sở 1.700 triệu và được thưởng 50 triệu... Trong tương lai, tôi tin rằng Tình Báo Sở vẫn tiếp tục trả nhiều tiền thưởng như thế. Ông sẽ có tiền, thật nhiều tiền, nếu chịu hợp tác chân thành với tôi.
- Thưa cụ... hợp tác như thế nào?
- Thứ nhất, cho tôi biết các chi tiết về 50 vụ bắt cóc đã qua. Riêng về Tôni và Lêô...
- Thưa cụ....
- Không, tôi không đòi hỏi ông phải trả họ. Vì hiện nay họ đang sống ở Hoa Lục hoặc đã chết. Tôi chỉ cần biết các chi tiết liên quan đển tổ chức.
Sulivông nhìn đăm đăm vào khoảng không:
- Thưa cụ... tôi phải nộp Phạm Thiên cho Tình Báo Sở. Tầu buôn của họ đang chờ ngoài khơi. Nếu tôi không nộp, họ sẽ nghi ngờ...
Ông Hoàng khoác tay:
- Không sao. Lát nữa ông cứ việc xuống tầu, nộp Phạm Thiên cho họ. Nhưng là Phạm Thiên giả.
- Phạm Thiên giả? Nộp Kong-Fô phải không?
- Kong-Fô đã chết rồi, còn nộp sao được. Phạm Thiên còn sống thì mới hữu ích. Vì vậy, tôi đã kiếm sẵn một người thật giống Phạm Thiên cho ông. Người này là nhân viên của tôi.
- Trời ơi, cụ mượn tay của tôi để thâm nhập Hoa Lục!
- Đó là cái giá để chuộc lại sự tự do. Ông đang ham sống, ham hưởng thụ, cho nên như vậy cũng vẫn còn quá rẻ.
- Vâng, tôi đành phải theo cụ. Nhưng cụ ơi, Tình Báo Sở khám phá ra thì khốn!
- Họ sẽ khám phá ra bằng cách nào? Ít ra cũng phải đợi cho nhân viên của tôi hoàn thành công việc. Nghĩa là từ 5 đến 10 năm. Nói trước để ông mừng: trong 5 năm đầu tiên, nhân viên của tôi đội lốt Phạm Thiên sẽ không làm gì hết.
Sulivông liếc nhìn Túy Vân, giọng ngập ngừng:
- Nhưng....
Ông Hoàng ngắt lời:
- Tôi giết Kong-Fô và tên gia nhân chắc ông đã hiểu rõ lý do.
- Hiểu rồi. Cụ dùng Túy Vân để bắt chẹt tôi.
- Phải, trong thời gian 5 năm sắp tới, hễ bất cứ lúc nào ông định thay đổi ý định hợp tác là tôi sẽ trả Túy Vân cho Quốc Tế Tình Báo Sở.
- Cụ ơi, cụ nham hiểm quá!
- Cám ơn ông. Ông chỉ phải trung thành với tôi trong 5 năm. Sau đó, ông hoàn toàn tự do. Khi ấy, ông muốn coi tôi là kẻ thù nham hiểm bất cộng đái thiên cũng được. Bây giờ, mời ông ra xe. Nhân viên của tôi đội lốt Phạm Thiên đang chờ sẵn ngoài đường. Ông gặp đại diện Tình Báo Sở xong rồi phải về Sàigòn. Sáng mai, đúng 8 giờ sáng, tôi đợi ông tại văn phòng đại lộ Nguyễn Huệ. Thôi, chào ông...
Nữ trưởng ban Biệt Vụ Thu Thu mở cửa. Sulivông thất thểu bước ra. Thu Thu mỉm cười đi theo, tay khoác nách Túy Vân.
Trong phòng chỉ còn lại ông Hoàng và cặp vợ chồng cũ, Phạm Thiên, Túy ngọc. Phạm Thiên nắm vạt áo ông Hoàng:
- Thưa cụ... tôi muốn trình với cụ một việc.
Ông Hoàng hỏi:
- Ông muốn được về Mỹ nội đêm nay phải không?
- Thưa cụ không. Tôi xin cụ được ở lại.
- Không được. DIA trả tôi một số tiền khổng lồ, gần bằng phân nửa ngân sách Nam Việt, để thu hồi ông. Tôi rất mến cá nhân ông, và rất trọng tài ông, nhưng nếu ông ở lại thì chúng tôi phải mang công mắc nợ.
Phạm Thiên bức tóc, than thở:
- Khổ quá, bây giờ biết tính sao đây?
Túy Ngọc đặt bàn tay lên vai chồng cũ:
- Chỉ sợ anh không còn yêu em, chứ nếu anh còn yêu như ngày xưa thì việc khó hơn nữa cũng có thể giải quyết được.
- Anh yêu em gấp chục, gấp trăm lần ngày trước.
- Dầu sao thân thể của em đã bị ô uế. Em đã là nhân tình của Sulivông. Em là người tổ chức "đoàn vũ khỏa thân" chuyên dùng đàn bà đẹp để mồi chài các nhân vật quan trọng. Em không xứng đáng với tình yêu của anh nữa.
- Trăm sự cũng do anh mà ra cả. Anh ghen tuông mù quáng nên chú Phạm Thanh mới chết. Anh xử sự ngu xuẩn nên em mới phải lưu lạc giang hồ, con chúng ta mới ra người thiên cổ. Anh phải sống những ngày cuối cùng của đời anh bên em để chuộc lại tội lỗi. Anh phải mang tài anh ra để phụng sự đất nước. Túy Ngọc em... em đã nghĩ ra mưu kế nào chưa?
- Đêm nay, anh cứ lên phi cơ trở về Mỹ. Nội trong một tháng, em sẽ sang tận nơi đón anh.
- DIA sẽ ngăn cản, không cho chúng mình tái hợp.
- Anh đừng ngại. DIA giỏi thật nhưng vẫn chưa giỏi bằng Sở Mật Vụ Nam Việt. Họ chỉ hơn ông Hoàng về tiền bạc mà thôi. Ông Hoàng sẽ bố trí cho anh trốn khỏi trung tâm thí nghiệm.
- Họ sẽ làm ầm lên và sẽ nghi ngờ ông Hoàng.
- Không sao đâu. Em tin là ông Hoàng sẽ cho DIA biết là ông đã bán Phạm Thiên giả cho Tình Báo Sở. Do đó, anh phải sống tuyệt đối bí mật. Một ngày nào đó, anh sẽ tự tử vì không kham nổi cuộc sống gò bó... và chúng mình sẽ quay về Sàigòn, chung sống bên nhau cho đến mãn chiều xế bóng...
Phạm Thiên run rum ôm lấy người vợ, nước mắt chan hòa. Hai người hôn nhau thật lâu. Chợt nhớ ra, Phạm Thiên vội buông vợ, quay nhìn phía sau:
- Chết chửa, chúng mình đã già rồi đâu còn là thanh niên đôi tám mà ôm nhau tình tự như thế này... Ông Hoàng cười chết....
Túy Ngọc kéo chồng sát người, thỏ thẻ:
- Ông cụ đi rồi. Đi từ nãy. Vì ông cụ sợ anh ngượng, sợ chúng mình ngượng. Chúng mình xa nhau 20 năm rồi, phải không anh? Anh không muốn sống lại cái thời âu yêm ấy nữa sao?
Túy Ngọc tằt đèn trong phòng. Ban đêm Vũng Tàu đẹp như bài thơ. Bác sĩ Phạm Thiên lẩm bẩm:
- Ông Hoàng...ông Hoàng tài thật.... Ông Hoàng quả là thiên thần...
NGƯỜI THỨ TÁM
Chú thích:
1 Thúy Liểu đã xuất hiện ít nhất 2 lần trong bộ tiểu thuyết gián điệp trường thiên Z.28; lần đầu tiên trong cuốn "Z.28 vượt tuyến", lần thứ nhì trong "Phù Tang nổi sóng".
2 OHB là oxygénation hyperbare, kỹ thuật tăng giảm dưỡng khí ôcxy để ảnh hưởng tới cơ thể được giải phẩu. Thùng giải phẩu siêu-áp của bệnh viện Bốt-tơn gần giống với thùng giải phảu siêu-áp của Sở Mật Vụ với đường kính 5m30, và giá tiền 339.500 đô la.
3 Phòng giải phẩu siêu-áp của trung tâm y khoa thiếu nhi Boston được khánh thành năm 1965; tại Luân Đôn có bệnh viện Saint Paul, tại Amsterdam (Hòa Lan) có bệnh viện Wilhelmine, hiện nay Pháp đang xây cất một thùng sắt OHB tương tự tại Nancy, nặng 42 tấn, đường kính 4m80, dài 7 mét sẽ hoàn thành vào năm 1971.
4 Hoạt động thâm nhập (penetration) này, từ ngữ chuyên môn điệp báo gọi là Magic, nghĩa là Mắt Thần.
5 Katy xuất hiện lần đầu trong Núi Đá Tiên Tri, của người Thứ Tám, được in thành sách năm 1965. Hiện nay tác giả đang sửa soạn tái bản bộ truyện này, và như thường lệ do Nhà Sách Văn Quang, 5- Lê Văn Duyệt, Chở Đủi, Tổng phát hành.
6 Một số xe hơi của các yếu nhân chính quyền trên thế giới đã được trang bị loại kiếng có hóa chất đổi màu này. Hiện một công ty sản xuất xe hơi ở Hoa Kỳ đang thí nghiệm một loại xe hơi, mui bằng kiếng, khi ra nắng chỉ cần bấm nút là thành màu xanh, lọc ánh sáng mặt trời.