Số lần đọc/download: 9012 / 41
Cập nhật: 2015-11-17 06:34:01 +0700
Chương 10
U
yển Mi tựa vào lưng Việt Dũng thật êm ái. Một tuần trôi, anh và cô liên tục bị các sô diễn của cô cuốn hút. Anh vẫn thức khuya viết bài, ban ngày đi lấy tin khắp nơi. Xong việc anh rước Uyển Mi về. Việt Dũng bất giác hỏi Uyển Mi:
– Em thật sự yêu anh chưa?
– Em không biết!
– Em thích mình ở bên nhau không?
– Em không biết!
Việt Dũng dừng xe bất ngờ làm Uyển Mi chúi nhủi đập mặt vào lưng và cô ôm chầm lấy anh theo phản xạ:
– Ối anh làm em vẹo mũi rồi.
– Anh còn muốn trừng trị cái tội nói dối của em kìa!
– Hứ! Anh dạy người ta nói dối bây giờ lại trách em là sao?
– Anh dạy bao giờ?
– Thì lúc anh đưa em về quê, bảo em nói dối với ba mẹ, lừa mọi người đúng không?
– Nhưng lúc đó em đâu có dối ai. Em đã sống theo bản năng của con người em. Tại sao lại dối anh?
Uyển Mi phụng phịu:
– Anh dư biết là em yêu anh vậy mà hỏi mãi...
Việt Dũng ôm lấy hai bàn tay cô xiết quanh người anh rồi nói:
– Anh muốn em không rời anh.
– Nhưng em vẫn muốn làm người mẫu ít ra vài năm nữa. Buồn ghê!
– Em buồn anh phải không?
– Không, em vui vì được anh. Nhưng buồn vì không được sống với nghề.
Nắm nhẹ bàn tay mềm mại của cô, Việt Dũng khuyên:
– Đây là ý của ba mẹ anh và của mẹ em, làm sao mình cưỡng lại được.
Uyển Mi trách:
– Phải chi biết rắc rối thế này em đã không theo anh về quê...
Việt Dũưg thoáng giận:
– Yêu anh em tiếc phải không? Vậy chưa có gì ràng buộc em cử làm theo ý của mình đi. Tự do mà.
Biết anh giận, Uyển Mi không dám mở lời nữa. Cô im lặng ngồi sau lưng anh về đến cổng liền bước xuống mở cửa. Uyển Mi nắm tay anh kéo nhẹ:
– Bộ giận em hả?
– Ai giận người dưng làm chi!
– Không giận sao mặt mày khó coi vậy?
Việt Dũng bực mình:
– Kệ anh! Em đừng.để mắt đến anh làm gì.
Uyển Mi đỏ mặt ngập ngừng bảo:
– Anh có muốn cưới vợ không?
– Bây giờ thì không!
– Tại sao? Có phải anh cưới vì theo ý mẹ cha.
Việt Dũng nhìn chỗ khác:
– Ý ai cũng được! Anh đã yêu em là chuyện thật. Còn em muốn đùa giỡn trên tình cảm của anh, anh chấp nhận. Anh xem như đây là lần thất bại thứ hai của mình về tình cảm.
Em yên tâm đi.
Uyển Mi không ngờ Việt Dũng hay hờn mát như vậy. Cô mạnh dạn xoay người anh lại:
– Em bâng khuâng vì sự nghiệp trên đà phát triển. Đạo diễn Bách Viễn chấm em và muốn em đóng thử một vai rất dễ thương.
Không nhìn cô, Việt Dũng tỉnh bơ:
– Vậy à? Em cứ nhận vai đi. Anh tin em sẽ thành công.
Uyển Mi ngây thơ nói:
– Đóng phim em thích nhưng phải đi xa. Anh xin mẹ hoãn ngày cưới được không?
– Được! Anh bằng lòng!
– Hình như anh không vui?
Việt Dũng bước nhẹ tênh. Chưa bao giờ anh buồn như thể. Yêu nhau chưa được nửa tháng. Ngày cưới gần kề cô lại đòi dừng lại. Anh không biết làm thế nào.
– Vui vì em trọng công việc của mình mà. Em chê anh đúng không?
– Không. Em yêu anh lắm. Nhưng... em cần có thời gian để tập làm vợ anh nữa.
– Anh nghĩ không cần đâu. - Việt Dũng mừng thầm trong bụng nhưng vẫn hỏi ý cô.
– Tại sao?
– Vì yêu nhau có nhiều con đường đến với nhau, có người chỉ một ngày cũng sống với nhau suốt đời, có người tìm hiểu năm ba năm, cưới nhau lại chia xa. Chúng ta khác. Bây giờ anh muốn làm theo ý mẹ cha anh, nếu không anh sẽ không bao giờ cưới vợ nữa. Em suy nghĩ thiệt kỹ đi. Chỉ còn vài tuần nữa chúng ta ở bên nhau thế này hoặc là vĩnh viễn...
không còn sự lựa chọn nào khác đâu.
Uyển Mi quay phắt lại nhìn anh:
– Anh...
Nhưng rồi cô ngả đầu vào ngực anh tìm sự che chở. Khuôn ngực thật êm ái mà bao lần cô tựa vào đó. Không! Cô chẳng muốn xa anh. Việt Dũng không còn ngần ngại. Anh siết chặt cô trong tay. Đây là lần đầu tiên anh không đè nén tình cảm của mình. Anh nâng khuôn mặt đẹp đang bối rối vì phải chọn sự nghiệp và anh lên. Anh đặt nhẹ nụ hôn đầu tiên lên môi cô. Uyển Mi thấy cả người lạnh toát. Trái tim đập loạn nhịp, một cảm giác say mê, quấn lấy hai người thật quen thuộc.
Anh dừng nhẹ nụ hôn đằm thắm lên môi cô rồi nói:
– Hãy để tình yêu tự đến, đừng ngượng ép, suy nghĩ nhiều nữa em ạ.
Uyển Mi đáp lại anh bằng một nụ hôn thật mạnh trên má. Cố đẩy anh ra và cười sung sướng:
– Em sẽ nghe lời anh. Ngày mai mình đi sắm áo cưới nha.
– Em đi với anh và mẹ anh nữa đó. Bỏ ý định đóng phim thật à? - Kéo cô vào lòng anh hỏi nhỏ.
Uyển Mi tìm được niềm vui trong tình yêu mới mẻ, cô gật đầu ngay:
– Bây giờ em chỉ thích anh thôi!
– Chúc em ngủ ngon, mai ta gặp lại nha.
Trời đã khuya. Chờ Uyển Mi vào nhà với nụ cười phảng phất còn trên môi, anh bước về phòng mình.
Lòng anh thật thư thái. Anh mỉm cười một mình vì ý nghĩ vừa thoáng qua. Chắc chắn Uyển Mi sẽ rất xinh đẹp trong ngày cưới và hạnh phúc như hai người từng mơ. Anh mong ngày ấy mau đến hơn bao giờ hết.
Hôm sau, cả Việt Dũng và Uyển Mi chờ mẹ anh đến sắm sửa đồ cưới cho cô dâu đến trưa. Mẹ anh vẫn bặt tin anh không thể liên lạc về nhà. Bà Uyển Nhung và Uyển Mi lo lắng vô cùng:
– Có chuyện gì xảy ra cho anh chị không Việt Dũng?
Ang đứng ngồi không yên, khuôn mặt đỏ bừng vì giận:
– Con không hiểu việc gì xảy ra, ba mẹ con chưa bao giờ thất hứa như vậy!
Tuy nói cứng nhưng lòng anh lo lắng vô biên. Ông bà Thắng từng hứa với gia đình Cẩm Lụa mỗi ngày mà vì anh, họ đã không đến. Có khi nào bây giờ...
Ánh mắt lo lắng cùng cực, Việt Dũng quay nhìn hai người:
– Hay là để con về quê nha mẹ.
Bà Uyển Nhung tán thành:
– Đúng đó con! Chúng ta ngồi đây chờ đợi nôn nóng không ích gì.
Uyển Mi đòi theo:
– Cho em cùng đi với!
– Không được con ở nhà lo chuyện của con, Việt Dũng đi về ngay.
Việt Dũng nhìn cô thông cảm:
– Ở nhà đi em, anh nghĩ không đến nỗi nào đâu!
Nhìn bóng anh khuất nẻo, Uyển Mi thấy buồn vô hạn. Cô lo sợ vu vơ có điều gì đó không may sẽ xảy ra. Cả ngày hôm ấy cô chẳng tài nào làm được việc gì cứ gọi điện cho anh suốt dọc đường đi.
Việt Dũng bước nhanh về nhà. Anh giật mình vì cha mẹ đang ngồi nói chuyện vui vẻ ở phòng khách:
– Ủa, Dũng mới về hả con?
– Đó tôi nói có sai đâu. Mình không đi nó sẽ về ngay mà.
Bực mình nhưng Việt Dũng vẫn cố nén hỏi cha mẹ:
– Ba mẹ hứa hôm nay...
Bà Thắng chỉ ghế cho con ngồi:
– Nôn cưới vợ rồi hả con vậy mà trước đây nó cứ giãy lên như đĩa.
Không cười Việt Dũng gắt giọng:
– Cả ngày cô ấy và mẹ cổ chờ mẹ. Ở đây mẹ vẫn tinh bơ là thế nào?
Biết nghiêm trọng không phải chuyện đùa. Bà Thắng nhường lời cho chồng:
– Ông nói cho nó đi!
Việt Dũng lắng nghe lời cha. Ông hắn giọng:
– Con bình tĩnh nghe ba nói. Mẹ con phát hiện Uyển Mi không làm nghề bình thường... mà là người mẫu gì đó...
– Là sao? Cô ấy là người mẫu thời trang thì đã sao hả mẹ?
Bà Thắng nhìn anh vơi ánh mắt kỳ lạ và ngạc nhiên cùng cực:
– Hả? Như vậy mà con cho là bình thường à? Giới người mẫu thời trang vô cùng phức tạp, thay chồng thay vợ như thay áo, công dung ngôn hạnh lại không rành.
Nóng nảy anh xen vào:
– Tại sao ba mẹ lại đòi cưới gấp người ta bây giờ lại thế này? Con còn mặt mũỉ nào mà nhìn người ta hả?
– Bỏ...bỏ..... Ai biểu con và cô ấy giấu ba mẹ cô ấy là người mẫu. Làm nghề gì cũng được trừ lãnh vực này.
Việt Dũng nghe lòng mình tan nát. Giấc mơ hạnh phúc thoáng chốc đã vỡ tan. Niềm tin trong anh bị lật nhào, anh bật kêu lên:
– Tại sao ba mẹ lại có thành kiến với nghề này chứ?
– Vi nhà này cưới dâu cốt là để về ở nhà thờ phụng cho bà nội đang ở với chú thím Út không có con cái. Chứ không phải cưới về để cho con phục vụ cô ta hiểu chưa?
Nghe cha mẹ nói như thế Việt Dũng buồn chông chênh nhưng anh vẫn giữ kín trong lòng, chẳng muốn nói ra.
Việc cha mẹ Việt Dũng không đến làm cho Uyển Mi buồn bã nhưng cũng vui ngay vì nghĩ đây có lẽ là sự sắp xếp của ông trời. Việt Dũng nói với cô là cha mẹ anh xem tuổi bảo hai người không thể cưới năm nay mà phải để sang năm. Nghe vậy bà Uyển Nhung cũng bằng lòng, không chút đắn đo gì.
Bà Uyển Nhung nghĩ việc cưới gấp không có lợi cho Uyển Mi và chính cô cũng muốn như vậy. Uyển Mi nhận lời Bách Viễn mời sang Hàn Quốc đóng phim. Lần này xin Việt Dũng đi, cô không hiểu vì sao anh chấp nhận dễ dàng.
– Em đi anh không buồn sao?
Việt Dũng ôm đầu buồn bã:
– Không đâu. Em cứ lo công việc của mình đi. Anh không hề trách em.
Không thể giấu mãi nỗi buồn trong tim, giọng anh thật thảm não. Uyển Mi đoán rằng mọi việc hình như không giống lời anh nói.
Từ hôm anh về quê trở lên thành phố, Uyển Mi nhận thấy vẻ vui tươi, hạnh phúc dường như biến mất trong anh. Uyển Mi thấy anh buồn buồn và chán nản mọi thứ. Cô lo lắng:
– Anh bệnh hả Việt Dũng?
– Không có!
Cô xoay mặt anh lại. Khi có điều gì không tiện nói, Việt Dũng thường không muốn phiền người khác:
– Anh có chuyện gì giấu em hả?
– Đã bảo không mà.
Anh xoay người vào trong. Uyển Mi khẽ thở dái:
– Hôm nay em diễn ở câu lạc bộ Thanh Niên, anh đi với em chứ?
Thở dài, Việt Dũng nói giọng chán chường:
– Bây giờ anh không hứng thú với công việc gì cả em à.
Uyển Mi ngồi xuống mép giường cạnh anh ngạc nhiên:
– Tại sao vậy anh? Nếu có chuyện gì buồn, anh cứ tâm sự với em sẽ đỡ khổ hơn.
Quay nhìn dáng vẻ ngây thơ, vô tư của Uyển Mi anh chợt chạnh lòng. Anh không nỡ nói ra. Nhưng liệu anh giấu kín có ích gì. Cả anh và Uyển Mi nuôi hy vọng ảo hay sao.
Thà nói ra sự thật nếu yêu anh thật sự thì cô phải chờ đợi thời gian.
Nắm tay người yêu hôn nhẹ, Việt Dũng cất giọng buồn hiu:
– Em có tin anh không?
– Tin chứ. Anh sao vậy? Dù thế nào em vẫn yêu và tin anh. Nói thật với em đi.
– Anh sợ em buồn định không nói. Nhưng càng ngày nỗi buồn này gặm nhấm tâm trí anh chắc anh chết mất.
Uyển Mi dịu dàng:
– Đừng tự hành hạ mình nữa. Có người chia sẻ anh đỡ khổ tâm hơn.
Mắt nhìn cô không chớp, Việt Dũng ngồi bật dậy cạnh cô:
– Anh định hỏi em việc này. Anh định đi một thời gian, em chờ được không?
Uyển Mi hơi hoảng:
– Anh định đi đâu?
– Chưa biết nữa. Nhưng có lẽ anh phải đi xa.
– Đi xa? Tự nhiên anh có ý nghĩ này ư? Có phải anh giận em không? Nếu vậy em sẽ bỏ nghề.
Việt Dũng vội lắc đầu, đôi mắt anh chứa chan tình cảm:
– Không! Anh không nói đến công việc của em, mà là chuyện của riêng anh.
– Vậy là chuyện của gia đình anh hay công việc của anh, có ai chèn ép em à?
– Việc gia đình, cha mẹ của anh... làm cho chúng ta khổ rồi.
Uyển Mi tròn mắt:
– Anh nói sao?
– Anh khát nước quá... chờ anh chút!
Uyển Mi ngăn lại:
– Để em pha cho anh ly nước mát.
– Không cần pha. Em lấy nước ép trái cây cho anh và cho em nữa.
– Nhưng em không khát!
Nước ép trái cây, ngày đầu tiên đến phòng anh cô bắt gặp và đã uống cạn. Ngày ấy cô quen anh, cuộc kỳ ngộ lạ lùng. Bây giờ anh nhắc có ý gì đây?
Giọng anh buồn hơn:
– Uống một lần này nữa thôi!
Uyển Mi trao cho anh mà hoảng sợ. Hình như anh muốn báo chuyện đi xa nào đó. Cô có linh cảm giọng anh như lời chia tay hay vĩnh biệt của người nào trước lúc ra đi, ai oán não nề:
– Anh đừng làm em sợ mà Việt Dũng!
Việt Dũng cất giọng trầm buồn:
– Nếu ở lại đây anh không còn mặt mũi nào nhìn bác Uyển Nhung!
– Sao vậy hả? Anh nói gì mà sợ mẹ em buồn?
– Anh không nói gì... À! Anh đã dối em, dối mẹ em.
– Dối em chuyện gì?
– Gia đình anh bội tín mà anh còn gieo cho em và bác niềm hy vọng mong manh.
Uyển Mi mím môi, mắt cô chớp liên hồi. Hình như cô muốn khóc. Việt Dũng ôm đầu cô ngả vào ngục anh vỗ về:
– Em hụt hẫng lắm phải không? Anh xin lỗi em. Giấc mơ của hai ta được sống bên nhau đành gác lại. Vì cha mẹ anh đã đổi ý.
Giọt nước mắt chợt lăn tròn trên má, Uyển Mi đoán không sai. Cô thấy bao nhiêu mộng ước đều vỡ tan tành trước mắt trong thoáng chốc. Tình yêu của cô tưởng đẹp như giấc mơ nào ngờ phút chốc lại tan biến nhanh như thế.
– Ba mẹ đổi ý hả anh?
– Ừ!
– Anh có biết vì sao không?
– Nín đi em. Nhìn em khóc lòng anh tan nát. Dù cha mẹ anh bội tín anh vẫn yêu em yêu đến muôn đời.
– Nhưng ta chẳng được sống bên nhau thì tình yêu ấy có nghĩa gì đâu.
– Cha mẹ anh không chê gì em cả chỉ vì quá nặng nề với nghề người mẫu. Không hiểu sao ba mẹ anh biết em là người mẫu thời trang thì đùng đùng huỷ hôn nhân ngay.
Uyển Mi hiểu rồi, có lẽ Việt Thanh thích làm nghề người mẫu và cô ấy biết Uyển Mi làm nghề này nên khoe chăng? Một lý do đơn giản vậy sao.
Uyển Mi thấy buồn nản vô cùng nhưng vài ngày sau thì cô nói với mẹ và Việt Dũng:
– Mẹ à, con cần đi xa một tháng để thay đổi không khí.
Bà Uyển Nhưng gật đầu nhưng đưa mắt nhìn Việt Dũng:
– Mẹ đồng ý nhưng con phải hỏi ý kiến Việt Dũng. Vì dù sao Việt Dũng cũng là chồng tương lai của con. Nên bàn bạc với nhau trước đã. Mẹ không muốn sau này rắc rối.
Việt Dũng thấy buồn tuy nhiên anh cũng không có quyền ngăn cô lại. Có lẽ người đau khổ buồn nản hơn bao giờ hết là Uyển Mi chứ không phải anh. Ai biểu anh có cha mẹ là người bội tín làm chi.
Việt Dũng ngẩng lên bảo:
– Mẹ cứ để cô ấy đi cho vui. Ở nhà mãi chỉ làm cho tình cảm con người xơ cứng thôi.
– Được mẹ đồng ý tuỳ hai đứa.
Thế là cô bay sang Hàn Quốc cùng Bách Viễn. Cô sửa soạn hành trang cho mình. Trưa hôm ấy Bách Viễn đến đón cô đi ngay. Việt Dũng đứng nhìn theo. Nỗi buồn như vây lấy hồn anh trong phút chốc.
Trông Uyển Mi lúc bước lên xe của Bách Viễn rất vui vẻ. Không buồn như mấy ngày nay làm anh thất vọng vô cùng.
Việt Dũng bước trở về phòng trọ, bước đi ủ rũ chán chường. Trựớc mắt anh hình ảnh Uyển Mi cận kề bên chàng Bách Viễn đẹp trai, ga lăng khiến anh không chịu nổi. Anh thấm thía được tâm trạng của người có người yêu mà không được đoái hoài. Đau khổ tột cùng!
Bách Viễn tỏ tình với Uyển Mì nhưng cô chỉ xem anh là người bạn. Đến một công viện lớn Bách Viễn hỏi Uyển Mi:
– Em không nhận đóng phim, không nhận lời yêu anh. Sáng sớm nhận điện của em, anh mừng lắm. Bầy giờ em đổi ý rồi phải không?
Uyển Mi cườí hiền:
– Cám ơn anh đã đưa em ra khỏi nhà, nếu mẹ em hay Việt Dũng có điện thoại cho anh.
Anh giúp em nha!
– Giúp việc gì?
– Cứ bảo là em bận đóng phim. Bảo họ yên tâm.
– Em định làm gì hả Uyển Mi?
Cô cười ra vẻ bí mật:
– Chuyện này sau này anh sẽ biết. Em cảm ơn anh đã giúp em. Bây giờ em đi nha!
– Ủa, em định đi đâu vậy Uyển Mi, để anh đưa đến nơi.
– Không, phiền anh em ngại lắm. Rất cám ơn anh đã tận tình và xem em là bạn. Nếu chưa yêu Việt Dũng em sẽ nhận lời anh đó Bách Viễn. Đừng buồn em nha.
– Chúng ta có duyên mà không nợ. Hình như em đang giận Việt Dũng phải không?
Nếu anh ta đối xử tệ với em anh không tha thứ cho hắn.
Uyển Mi cười rất duyên khiến lòng anh se lại. Bách Viễn lắc đầu nhìn theo dáng cô khuất vào dòng người nhộn nhịp. Hình như trong chuyện yêu anh luôn chậm một bước chân. Giờ đây anh đang nhìn theo mà nuối tiếc. Bách Viễn thở hắt ra, anh cho xe lao đi.
Anh thoáng nghĩ đến Uyển Mi. không biết cô định bày trò gì với mẹ cô và anh chàng Việt Dũng kia nhỉ?
Với anh cô vẫn giữ bí mật như mọi người. Thật lạ kì.
Chú thím Út ở với bà cả Thìn, bà nội của Việt Dũng ở trong ngôi nhà thờ tận trong bưng. Bà cả Thìn mở một nhà hàng đặc sản gỏi ngó sen mini ở thị xã được khách du lịch trong và ngoài nước ủng hộ rất đông.
Bà cả Thìn tuy gần 80 tuổi nhưng vẫn còn lanh lợi hoạt bát. Chú Út bị bệnh dạ dày do uống rượu nếp quá nhiều phải đi Sài Gòn phẫu thuật, thím Út đi nuôi bệnh cả tháng trời.
Ở nhà bà cả Thìn không chịu đóng cửa nhà hàng mini đặc sản ngó sen nên bà tuyển thêm nhân viên mới.
Bé Thu giúp việc ngẩng lên nhìn cô gái:
– Ở đây tuyển nhân viên mới phải không cô?
– Dạ, chị xin việc à? Để tôi dẫn chị vào gặp bà chủ.
Cô gái đi theo bé Thu vào trong. Cửa hàng buôn bán rất đắt. Khách đến chờ món ăn khá lâu do thiếu người tiếp đãi. Liên chạy vào nói với bà chủ:
– Bà chủ ơi có mấy vị khách nước ngoài đến nói gì cháu không hiểu.
Thì ra bà chủ là một cụ già rất đẹp lão, cứng cáp khoẻ mạnh, cô gái bước vào với Thu.
Cô bé ấp úng:
– Thưa bà, cô gái này xin việc.
Vội vàng bà nhìn lướt qua cô gái. Một cô bé xinh đẹp, ăn mặc giản dị áo bà ba trắng nổi bật chiếc quần đen và chiếc nón lá cầm tay. Bà xua tay:
– Khoan đã cháu theo ta ra đây.
Cô và Thu đi theo bà. Mấy vị khách nước ngoài nói chuyện rôm rả. Bà đến gật đầu chào họ nhưng không thể diễn tả bằng ngôn ngữ cho họ hiểu, bà ra dấu. Mấy vị khách cố nói cho bà biết nhưng chẳng ăn thua. Cô gái bước đến mỉm cười và thông dịch cho hai bên:
– Chào bà. Chúng tôi muốn dùng gỏi ngó sen đặc sản của quán bà. Giá cả đắt không?
– Không đắt đâu...
Bà cả Thìn hết sức ngạc nhiên khi cô gái vừa nói tiếng Việt lẫn tiếng Anh lưu loát. Thế là các vị khách được đãi một bữa tiệc ngon lành. Việc cô gái nói tiếng Anh làm cho bà cả Thìn và Thu ngạc nhiên hết sức.
Thu nhắc bà:
– Cô ấy đến xin việc đó bà.
Bà cả Thìn không tin:
– Cô ấy là thông dịch viên của đoàn khách đó. Cháu chớ đùa.
– Không mà! Cô ấy nói với cháu.
Đoàn khách đi rồi, cô gái trở vào hỏi bà cả Thìn:
– Cháu xin việc bà nhận cháu không ạ?
– Ồ, tốt quá! Cháu nói thật hả?
– Dạ thật!
– Vậy ta cứ tưởng cháu là khách chứ.
– Không ạ.
– Cháu tên gì?
– Dạ, Bé Hai.
– Ở gần đây không?
– Dạ gần.
– Cháu biết nấu các món ăn chứ?
– Chưa ạ nhưng cháu sẽ cố gắng học.
– Được rồi ta nhận cháu.
Cô bé Hai được bà tuyển vào rất hoạt bát. Vóc dáng rất đẹp, đặc biệt bé Hài biết tiếng Anh nên khách nước ngoài ghé vào nhà hàng rất thích.
Bé Hai rất siêng năng mới vào làm mà chịu khó học hỏi. Cô tỉa hoa trang trí rất khéo khiến bà cả Thìn hài lòng. Bà cả Thìn kín đáo quan sát cô:
– Chà cháu làm đẹp quá. Bé Hai có chồng chưa?
– Dạ chưa ạ. Cháu bị người ta chê, ế đó bà.
– Hừ! Ai mà chê cháu người đó không có mắt thẩm mỹ.
– Thật mà.
– Vậy ta không chê cháu có bằng lòng chỗ này ta làm mai cho.
– Ai vậy bà? - Mấy cô gái lao xao.
– Ta làm mai cho bé Hai trước rồi đến con Thu, con Liên. Ôi mà mấy đứa có chồng hết quán ta ế ẩm làm sao?
Thu cười cười:
– Bà cưới Bé Hai cho cháu của bà đi. Cô ấy thành cháu dâu của bà lo gì mất người.
Bà cả Thìn vui vẻ:
– Ta có một đứa cháu trai ba mẹ nó cưới vợ ở đâu cũng không chịu.
– Anh ta kén chọn hả bà?
– Không có, ba mẹ nó đó chứ. Bé Hai đẹp người đẹp nết có bằng lòng không, bà nói với cha mẹ nó.
Bé Hai chỉ cười. Bà cả Thìn nghĩ là cô bằng lòng nên sang nói với ông bà Việt Thắng ngay hôm ấy. Năm nay Việt Dũng rất hợp tuổi cưới vợ. Cha mẹ Việt Dũng không chịu cô dâu người mẫu thời trang thì bà sẽ cưới gấp Bé Hai cho Việt Dũng. Phải cưới gấp trước tết!
Bé Hai cười tủm tỉm bằng lòng.
Bà Uyển Nhung rất ngạc nhiên khi thấy Bách Viễn chạy xe trên đường. Bà gọi ngay cho Báeh Viễn.
– Uyển Mi đâu cháu, cháu chưa đi Hàn Quốc sao?
– Dạ cô ấy đang đóng phim. Cháu ở Hàn Quốc.
– Cái gì ta vừa thấy cháu lướt ngang. Uyển Mi đâu?
Bách Viễn hết hồn đành thú thật:
– Nửa tháng nay cháu ở nhà. Còn hôm chở cô ấy đến công viên, Uyển Mi đòi xuống từ ấy đến hôm nay cháu tưởng...
– Trời đất sao cậu gạt tôi hả?
Vội về nhà bà gọi Việt Dũng đi tìm Uyển Mi. Anh rối tung lên vì Uyển Mi đột nhiên mất tích. Bà Uyển Nhung như phát điên, còn anh lang thang đi tìm cô.
Phóng sự về các bầu sô ăn chặn hoặc quỵt tiền của các ca sĩ người mẫu thời trang đang giai đoạn hoàn thành. Bà cả Thìn lại gọi anh về cưới vợ gấp trước tết. Bà bệnh nặng lắm.
Việt Dũng muốn điên cả đầu.
Vừa chạy về nhà gặp bà Uyển Nhung bơ phờ, anh nói mấy tiếng:
– Mẹ à, Uyển Mí vẫn chưa tìm ra. Nội con bệnh nặng ba mẹ gọi về gấp. Để con về rồi trở lên ngay.
– Ừ, cẩn thận nghe con, con đi bằng gì? Ai tìm Uyển Mi bây giờ.
– Dạ bằng mô tô mới nhanh ạ. Con hứa sẽ về ngay trong đêm nay.
Anh chạy chiếc mô tô về quê trong đêm mưa gió, suýt gây tai nạn. Tránh chiếc xe anh ngã lao vào lề. Tay chân trầy xước cả trông anh thật thảm hại.
Rất may không cô việc gì. Gắng chịu đau anh lao về nhà như cơn lốc.
Nhìn con trai quần áo rách bươm, băng bó nhiều nơi, bà Thắng la hoảng:
– Trờí ơi, con có sao không Dũng?
– Con không sao! Bà nội thế nào rồi?
– Bà nội đâu có bệnh hoạn gì. Nội vui mừng vì chọn được cháu dâu rồi!
Nhìn vẻ vui mừng của cha mẹ, Việt Dũng muốn điên lên. Anh ngồi bệt xuống đất nói giọng kiên quyết:
– Cha mẹ đừng có ép buộc con, Uyển Mi mất tích con rối rắm rồi nghe nội bệnh chút nữa gây tai nạn dọc đường. Thì ra chỉ vì nội tìm được cháu dâu. Cha mẹ biết con khổ cỡ nào không?
– Tội nghiệp con tôi nhưng con à, con nên dứt khoát với cô người mẫu ấy đi. Cô dâu mới bà nội chọn cho con tuyệt lắm rất giỏi giang, khéo tay công dung ngôn hạnh vẹn toàn...
Việt Dũng cố đứng lên, anh một mực từ chối:
– Con không bằng lòng! Trên đời này con chỉ yêu Uyển Mi mà thôi. Bây giờ con trở lên thành phố tìm cô ấy gấp...
Ông bà Việt Thắng nổi giận thật sự.
– Đứng lại, con cãi cha mẹ thì được, cãi bà nội không xong đâu. Mau xuống tắc ráng về nhà nội gấp. Vì hôm nay là lễ ra mắt cô dâu, bà nội đã hứa với người ta cả rồi. Nếu con không về bà nội sẽ nổi giận bệnh cao. Huyết áp tái phát sẽ rất nguy hiểm.
Việt Dũng nghe cha quát liền sợ hãi. Bà Thắng nhẹ giọng:
– Nghe lời nội và ba đi con. Ai cũng vì con mà.
Việt Dũng đành lên tắc ráng về nhà nội mà lòng rối bờì và nóng như lửa đốt bên trong.
Việt Dững hững hờ với mọi thứ xung quanh, bà nội nói gì anh cũng chẳng để ý.
Cô dâu anh coi mắt bước ra mặc áo màu cánh sen, gương mặt phủ khăn the bít bùng.
Bà nội bày vẽ đủ thứ. Anh đến gần cô dâu với vẻ mặt vô cảm. Bà nội cười nói vui vẻ với mọi người:
– Bây giờ Việt Dũng mau chụp hình cho bà và cô cháu dâu một tấm làm kỷ niệm đi.
Đây là cháu dâu đích tôn của tôi đó, cháu nhìn xem!
Bà nhanh tay vén chiếc khăn che mặt cho cô cháu dâu tương lai. Ba mẹ Việt Dũng và cả anh đều ngạc nhiên khôn xiết.
– Hả? Bé Hai là Uyển Mi... cô người mẫu...
– Chà cô dâu đẹp quá thật xứng với chàng rể!
Việt Dũng không tin vào mắt mình nữa. Anh đứng nhìn cô trân trối. Uyển Mi khẽ mỉm cười e ấp. Thì ra cô cháu dâu tên là Bé Hai mà bà nội đã chọn cho anh và hết lời khen ngợi lại là Uyển Mi. Bà cả Thìn hỏi ông bà Việt Thắng:
– Thế nào? Cô bé Hai có đẹp không con?
– Sao mẹ lại chọn... Cô ấy là người mẫu mà chúng con...?
– Biết! Mẹ biết bé Hai chính là Uyển Mi mà vợ chồng con vừa từ chối. Cô ấy đẹp người, đẹp nết như vậy mà bấy lâu nay dòng họ ta lại nặng thành kiến quá gây cho Việt Dũng bao sóng gió.
– Mẹ à! Nhưng..... Bà cả Thìn nghiêm mặt nhìn con dâu nghĩ ngợi rồi phán gọn:
– Không nhưng nhị gì nữa. Cưới gấp. Cưới vợ ăn tết có chịu không hả cháu đích tôn của bà?
Việt Dũng cứ ngớ người ra vì hạnh phúc quá bất ngờ. Còn Uyển Mi thì ngượng không thể tả, cô nép nhanh vào vai anh với đôi gò má ửng màu cánh sen hồng nhạt thật dễ thương biết nhường nào.