Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 10: Không Thực Yên Hoả .
T
hư phòng bị lục lọi, loạn thất bát nháo . Thư, sách đều bị vứt lung tung, giấy tờ đều rơi tán loạn trên mặt đất . Khoá tủ đã bị mở, cái khoá bị vứt sang một bên . Tần Mộ Phong cúi đầu xuống thấy trên mặt đất có một cây kim nhỏ tinh sảo .
Đem cây kim để trong lòng bàn tay xem xét, Tần Mộ Phong trong lòng thầm suy nghĩ .
Thiên hạ đạo tặc vô số nhưng chính thức lợi hại thì chỉ có mấy người .
Có thể dùng một cây kim để mở tử mẫu liên hoàn khoá, sợ rằng chỉ có Phi Yến .
Trong số các đạo tặc Phi Yến chính là người lợi hại nhất, chẳng những võ công, khinh công xuất thần nhập hoá, công phu mở khoá cũng xưng là thiên hạ đệ nhất .
Năm đó nàng xông vào hoàng cung trộm dạ minh châu, lúc đó nàng chỉ dùng một cây kim đã có thể mở được bát tâm toả . Bát tâm toả, nghe tên đã biết rằng nó có tám ổ khoá, vậy mà chỉ với một cây kim nàng đã có thể mở được toàn bộ . Công phu mở khoá của nàng dã trở nên xuất thần nhập hoá .
Phi Yến từng xuất hiện tại Vương phủ, vậy có thể khẳng định hắc y nhân vừa rồi chính là Phi Yến .
Rốt cuộc nàng muốn trộm cái gì ? Nàng đem văn thư lục tung loạn thất bát nháo, chảng nhẽ đúng như hắn đoán, mục đích của nàng chính là bản đồ bố phòng biên quan ?
Tần Mộ Phong thở dài, bị Phi Yến quấy phá, làm cho hắn có chút đau đầu .
Tần Mộ Phong mặc dù cảm thấy hoang đường nhưng tâm tư lại không yên, hắn thuỷ chung vẫn ôm thái độ hoài nghi đối với Liễu Thiên Mạch, trải qua chuyện vừa rồi, hắn thậm chí còn hoài nghi Phi Yến là do Liễu tể tướng mời đến, mà Liễu Thiên Mạch chính là kẻ tiếp tay .
Buổi sáng, hắn gọi Hương nhi đến hỏi “Hương nhi, Liễu Thiên Mạch có cái gì dị thường?”
“Hồi Vương gia, cô nương nàng ấy ngoài lúc ăn cơm và ngủ chính là ngẩn người, cũng không thấy chỗ nào kỳ quái .” Đàn bà kia giống như du hồn, cho dù gọi nàng, nàng cũng sẽ không nói chuyện”
“Thật sự không có?” Tần Mộ Phong có chút hoài nghi .
Hương nhi quýnh lên, vội vàng quỳ trên mặt đất “Vương gia, nô tỳ không dám nói hoang .”
“Buổi tối hôm qa nàng làm cái gì?” Tần Mộ Phong trong lời nói có chút bất thiện, cơ hồ quát lên
Hương nhi thân thể run lên vài cái “Buổi tối hôm qua cô nương bị bệnh, cũng không có dùng cơm tối mà đi ngủ luôn.”
Ngã bệnh? Nàng bị bệnh cũng quá trùng hợp rồi .
Tân Mộ Phong nhìn Hương nhi bị doạ đến phát run, phất tay “Ngươi đi xuống đi” Thật là giống y như Liễu Thiên Mạch, chỉ động một chút liền phát run .
Hắn đáng sợ như vậy sao ? Đúng vậy, những người bên cạnh hắn có ai mà không sợ hắn .
Trừ bỏ ... Nàng hoa khôi thú vị kia .
“ Nô tỳ cáo lui” Hương nhi đứng dậy, cung kính rời đi .
“Chờ một chút” Mắt hắn nheo lại “Làm cho phu nhân đồng thời lại đây ăn điểm tâm?
Từ khi đến Vương phủ tới nay, Liễu Thiên Mạch tượng như một cái du hồn, an tĩnh đến nỗi khiến cho người ta không biết được sự tồn tại của nàng .
Nàng vốn vô cầu, không tranh, không nháo vì vậy rất nhanh thích ứng với cuộc sống hiện tại .
Hương nhi cũng khi dễ nàng, đối với nàng lãnh ngôn lãnh ngữ, hoặc để cho nàng tự làm lấy mọi việc . Khi dễ ? Nàng không sợ, từ nhỏ nàng đã nhận hết tất cả những sự khi dễ nên bây giờ nàng hoàn toàn trơ cứng .
Sau khi mặc xong quần áo, nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, cầm lược lên chải tóc .
Nghe ngươi ta nói, thanh ti chính là phiền não .
Tam thiên thanh ti, tam thiên phiền não . Không có phiền não vẫn như cũ có thanh ti . Mà có thanh ti cũng không hẳn có phiền não . Nếu không có thanh ti cùng phiền não, thì tốt biết bao .
Nhìn dáng điệu chải tóc của mình, Thiên Mạch cong lên khoé môi . Nàng nhớ kỹ lúc nhỏ nương chính là giúp nàng chải đầu .
“Cô nương, Vương gia nói ngài ra đại sảnh dùng đồ ăn sáng” Thanh âm của Hương nhi cắt đứt sự trầm tư của nàng .
“Đã biết” Nàng bình thản trả lời, vẫn như cũ ngồi chải tóc .
Nàng một thân bạch y, tóc dài phiêu tán, cùng nữ quỷ rất giống nhau .
Hương nhi đi tới phía sau nàng, lấy cái lược từ trên tay của nàng “Ta tới giúp ngươi, nhìn ngươi như vậy biết đến khi nào chải xong .”
Thiên Mạch hai tay đan vào nhau, đặt ở trên đầu gối, tuỳ ý Hương nhi muốn làm gì thì làm .
“Cô nương, ngươi đừng nghĩ Vương gia để ngươi cùng ăn sáng là người sẽ tiếp nhận ngươi, người vừa mới hỏi ta hành tung của ngươi, trời biết người muốn làm cái gì .” Hương nhi sau đó liền nói “Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng ta lại không thể làm khác, Vương gia sai ta giám thị ngươi, ta chỉ có thể đem hành tung của ngươi báo cáo chi tiết với người . Vương phủ có bốn người thị thiếp, đều không phải loại tốt đẹp gì, ta khuyên ngươi đừng bao giờ cùng các nàng nảy sinh xung đột .” Thiên Mạch nhu nhược như vậy, Hương nhi không khỏi mềm lòng, Hương nhi tuy thích khi dễ Thiên Mạch nhưng nàng vẫn có lương tâm không đành lòng thấy nàng bị bốn vị thị thiếp kia khi dễ . Nếu đem so sánh sự khi dễ của bốn vị thị thiếp với nàng thì những việc Hương nhi đã làm sẽ không gọi là khi dễ .
“Cảm ơn .” Ánh mắt Thiên Mạch vẫn như cũ trống rỗng, vẻ mặt vẫn như cũ lãnh đạm .
Hương nhi buông một tiếng thở dài “Cô nương, kỳ thực ta cũng thấy ngươi đáng thương . Ta biết ngươi không muốn gả cho Vương gia . Bất quá nếu đã gả rồi, ta khuyên ngươi nên tận lực lấy lòng Vương gia, làm cho hắn vui vẻ . Đàn bà nếu không được trượng phu chú ý đến thì sẽ rất thê thảm .”
Nàng lúc nào cũng mang bộ dáng lãnh đạm, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều chán ghét, cũng khó trách Vương gia không thích .
Hương nhi lấy tất cả đồ trang sức trong hộp ra, từng cái đem cài trên đầu Thiên Mạch .
Trang sức của Thiên Mạch không có nhiều, cũng không có cái nào nổi bật, tất cả số trang sức đó chính là ‘hồi môn’ mà Liễu tể tướng cấp cho nàng .
Nàng là thị thiếp của Tần Mộ Phong, theo lý hắn phải cấp cho nàng quần áo và trang sức, nhưng chính là hắn không có cấp .
Nàng vẫn như cũ dùng trang sức, mặc quần áo mà nàng mang theo trước khi tiến vào Vương phủ . Ở đây cái gì nàng cũng không có, thậm chí địa vị của nàng còn kém cả nha hoàn .
“Tốt lắm, ngươi xem thế này đã được chưa ?” Hương nhỉ để tay lên vai Thiên Mạch, nhìn hình ảnh Thiên Mạch trong gương . Thật sự là mỹ nhân thoát tục, đáng tiếc Vương gia sẽ không thưởng thức .
“Được rồi” nàng thay trang phục mới là để cho ai nhìn ?
“Cô nương, ngươi cùng bốn vị cô nương kia chạm mặt, đáng nhẽ phải trang điểm thật đẹp lên, nhưng ngươi cái gì cũng không có, chỉ có như vậy.”
Thiên Mạch là tiểu thiếp của Vương gia nhưng ngay cả son phấn cũng không có .
“Như vậy tốt lắm .” Sư phó thường nói thuỷ xuất phù dung, tự nhiên mới là đẹp nhất, vậy nên nàng không cần tô vẽ làm gì .
Thiên Mạch đứng dậy, tựa như du hồn lang thanh đi ra ngòai, tóc đen cùng bạch y lay động, khiến cho nàng càng thêm mờ ảo, tựa như không phải người chốn nhân gian .