Số lần đọc/download: 1668 / 15
Cập nhật: 2015-11-13 17:50:52 +0700
Chương 10: Dùng Thuốc Nổ Tiến Vào Tiên Phủ
C
ổ Ngọc Trân đứng trước cánh cửa đá trông như ngọc đó, chỉ vào nói: "Anh đến xem đi, có nhận ra hai miếng ngọc kia không?”
Ta đến gần, nhìn vào nơi ngón tay của hắn chỉ, khối đá hoàn toàn là một khối hoàn chỉnh, tuy có hơi chút lồi lên nhưng lại liền nhau không có dấu tỳ vết gì.
Khi đó, mặt trời chiều ngã về tây, ánh tà dương chiếu lên trên cánh cửa đá, ta chẳng những nhìn còn lấy tay sờ vào nhưng cũng nhìn không ra hai miếng ngọc trước đây nằm ở đâu.
Cổ Ngọc Trân nói: "Tôi đã nói qua, chúng nó đã hoàn toàn lẫn vào cánh cửa rồi, không còn là hai miếng ngọc. Tiên phủ kỳ trân, thật sự là xảo đoạt thiên công."
Ta không thể làm gì khác hơn là cười khổ một chút, rồi nói: "Ông mau mở cửa đi"
Cổ Ngọc Trân nói: "Bây giờ, bất luận kẻ nào chỉ cần nhẹ nhàng khẽ đẩy một cái là có thể mở ra cánh cửa này"
Hắn nói xong rồi dùng tay đẩy cánh cửa, đột nhiên trong lúc đó hắn ngẩn người, nơi cổ họng phát ra một tiếng "ư", vẻ mặt cũng trở nên rất quái lạ, sau đó hắn lại dùng thêm lực đẩy một chút.
Cánh cửa đá cũng không có động đậy, Cổ Ngọc Trân trở nên xấu hổ, hắn dùng hai tay ra sức đẩy.
Nhưng là cánh cửa đá vẫn chẳng mảy may di động.
Cổ Ngọc Trân dường như gấp lên, lần nữa ra sức đẩy. Ta đứng ở bên nhìn, cảm thấy buồn cười, tiếp đó ta nhắc nhở hắn: "Có phải ông quên không niệm chú ngữ hay không? Đại khái giống như “vừng ơi mở cửa ra" vậy đó?"
Cổ Ngọc Trân cả giận nói: "Đương nhiên không cần, tôi … tôi từng mở ra nó vài lần, mỗi lần trở về đây, chỉ cần nhẹ nhàng khẽ đẩy là có thể mở ra, nhưng lần này… lần này…."
Hắn vừa nói vừa ra sức đẩy, hơn nữa nhìn thì hình như hắn đã cố hết sức, bởi vì hắn đang lo lắng và cố sức nên mồ hôi trên trán đổ ra như tắm.
Ta lắc đầu, nói: "Tôi thấy ông dùng sức không hữu dụng đâu, động phủ của tiên nhân đã đóng lại rồi."
Cổ Ngọc Trân dường như nghe không được lời ta nói, vẫn cố dùng sức mà đẩy, đẩy một hồi hắn mới ngừng lại, đặt tay lên cánh cửa không ngừng lẩm bẩm: "Đúng là chỗ này mà, hai miếng ngọc tôi đã đặt vào đây, sao lại không mở được?”
Ta hỏi: "Có phải ông nhớ lầm chỗ hay không?”
Cổ Ngọc Trân nghe được ta hỏi như vậy liền hung hăng trừng mắt liếc ta một cái. Ta cũng chẳng biết nói gì nữa, nhìn xung quanh rồi tìm một chỗ trống nằm xuống, mắt nhìn về ánh hoàng hôn phía chân trời, gió mát hiu hiu thổi tới, dù cánh cửa đá mở được hay không thì có quan hệ gì tới ta chứ.
Cả ngày mệt mỏi, ta nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng sắp ngủ. Cổ Ngọc Trân vẫn còn đang cố gắng mở cửa, ta nghĩ thôi kệ vì hắn có mở được hay không thì cũng sẽ đến gọi ta dậy mà thôi.
Ta lâm vào giấc ngủ, không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên trong lúc đó bị một tiếng kêu sợ hãi làm cho bừng tỉnh.
Ta mở mắt ra, lập tức ngồi dậy, chỉ cảm thấy ánh trăng rất đẹp, cả cái ao nhỏ kia khắp mặt ao đều phát ra một tầng ánh sáng bạc, có một bóng người chợt lóe lên gần chỗ của ta.
Dưới ánh sáng của trăng chiếu khắp ngọn núi hoang vu, ta nhìn thấy bóng người, đương nhiên là do ánh trăng chiếu vào người thì bóng người mới in lên mặt đất. Tại nơi này chỉ có ta và Cổ Ngọc Trân, hiển nhiên bóng người đó là của Cổ Ngọc Trân rồi.
Ta quay đầu lại: "Cánh cửa…"
Ta vừa mới nói đựơc hai chữ thì đột nhiên dừng lại. Từ khi nhìn thấy cái bóng di động đến khi quay đầu lại thì thời gian nhiều nhất không đến mười giây.
Cổ Ngọc Trân cho dù có chuyển động nhanh cỡ nào đi nữa cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy biến mất khỏi tầm mắt của ta, tuy nhiên khi ta quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy được một ai cả.
Nơi này có rất nhiều đá nằm ngổn ngang, cũng có không ít bụi rậm và lùm cây, nếu Cổ Ngọc Trân thật sự là phản lão hoàn đồng đạt tới cảnh giới như lão ngoan đồng muốn cùng ta chơi đùa thì hắn đương nhiên có thể kiếm một nơi trốn vào, tuy nhiên ta lại không nghĩ như thế bởi vì qua trực giác ta cảm thấy được đã có chuyện gì quái dị xảy ra rồi.
Ta liền đứng lên, hét lớn: "Cổ Ngọc Trân, ông đang ở đâu?”
Ngoài dự liệu của ta chính là ta hét lớn một hơi nhưng nhận được tiếng trả lời ngay lập tức, hơn nữa đó rõ ràng là tiếng của Cổ Ngọc Trân.
Tiếng nói của Cổ Ngọc Trân dường như là từ một nơi xa xôi truyền đến, hơn nữa còn có tiếng vang vọng, giống như là hắn đang ở phía đỉnh núi đối diện trả lời ta vậy.
Chẳng những như thế tiếng nói của hắn đang nhanh chóng nhỏ dần và biến mất, ta thật sự chỉ nghe được có nửa câu, đó là: "Tôi ở chỗ này, tôi…"
Ta lập tức hướng theo tiếng nói phát ra nhìn lại, tiếng của hắn là từ cánh cửa đá bên kia phát ra, ta vừa chạy về phía trước vừa hô: "Ông ở đâu? Ông ở đâu?"
Tuy nhiên lúc này ta cũng chẳng nhận được trả lời, ta đi tới trước cánh cửa đá, ánh trăng bạc chiếu vào, cánh cửa đá tựa ngọc phát ra ánh sáng rất nhu hòa.
Ta vội xoay người lại, lúc này đưa lưng vào cánh cửa đá, đột nhiên ta nghe được có một loại âm thanh hết sức quái dị phát ra từ phía sau lưng. Âm thanh quái dị này rất khó để hình dung, nhất là đang trong tình huống như thế càng làm cho cơ thể của ta cảm thấy lạnh tanh, cơ hồ không có dũng khí để xoay người lại xem xét.
Tiếp nữa lại có người phát ra tiếng thở dài, hơn nữa đúng là ngay sau lưng của ta! Tuy nhiên ở giữa ta và cánh cửa đá chẳng có một ai, còn khoảng cách thì ta dám chắc là chẳng có người nào có thể chen vào được thì làm sao có khả năng có người thở dài đây.
Ta liền lớn tiếng hô lên: "Ai đó?", sau đó ta lập tức xoay người lại, không có ai cả, chỉ có cái bóng của chính ta. Trong thoáng chốc, ta có cảm giác rất sợ hãi, lúc này trước mắt ta, cái bóng của ta đang in lên cánh cửa đá bỗng nhiên chuyển động.
Ta đứng bất động thì sao cái bóng của ta có thể chuyển động chứ? Ta tuyệt đối không phải hoa mắt, ta đích xác nhìn thấy cái bóng của ta đang chuyển động. Ta lập tức nghĩ đến điều duy nhất có thể xảy ra, đó là cánh cửa đang động, nếu như bóng của một người hay một vật bị chiếu in lên một bức màn thì khi bức màn động đậy, cái bóng tự nhiên cũng sẽ chuyển động theo.
Nhưng mà ở trước mặt ta bây giờ chính là một khối đá, đá thì làm sao có thể chuyển động chứ?
Trong lòng ta cực kỳ sợ hãi, lập tức đưa tay lên sờ vào cánh cửa đá. Trời ạ, nó rất mềm! Lúc này ta cảm giác được giống như là sờ vào một khối đậu hũ vậy.
Chuyện này làm ta thật hỏang hốt, khiến cho ta lập tức rút tay lại, chẳng những rút tay mà còn lùi từng bước về phía sau. Trong thời gian ngắn ngủi đó, trong lòng ta cực kỳ sợ hãi, không biết là xảy ra chuyện gì, ta cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá, vì ta có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt, cái sờ hơi mạnh vừa rồi của ta trên cánh cửa đã để lại một dấu tay.
Ta không biết nên làm gì nữa, tiếng thở dài lúc trước giờ lại phát ra, rất rõ ràng, đúng là từ trong cánh cửa đá phát ra.
Ta lại lớn tiếng hỏi: "Ai đó?"
Một mặt hỏi, một mặt ta lại tiến về phía trước, lúc này đây điều ta nghĩ đến chính là: cánh cửa đá đã mềm như vậy thì cho dù ta không có dụng cụ gì, chỉ cần dùng một nhánh cây đâm mạnh vào thì cũng có thể mở một lỗ hổng, cho nên ta từng bước bước đến rồi dùng tay đẩy cánh cửa.
Khi tay của ta tiếp xúc với cánh cửa thì ta lại ngây người, bởi vì ngây người nên tay đặt trên cánh cửa đá cũng quên rút về luôn.
Cánh cửa đá lạnh lẽo, cứng rắn, tựa như chất liệu của nó biểu hiện, không còn mềm nữa.
Ta mở to mắt nhìn trân trân, nếu không phải trên cánh cửa đá còn lưu lại dấu tay của ta thì ta nhất định sẽ cho rằng mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác.
Dấu tay vẫn in rõ ở đó, không biến đi đâu!.
Điều này nói lên cái gì? Nó nói rằng mới vài giây trước cánh cửa đá rất mềm, chỉ cần dùng sức một chút là có thể xuyên qua được.
Nhưng là bây giờ, cánh cửa đá đã thay đổi, trở nên cứng rắn như bình thường.
Ta cúi người nhặt một hòn đá lên, sau đó dùng sức gõ vào cánh cửa, ta nghe thấy âm thanh “bồng bồng” liền biết rằng phía sau cánh cửa thật sự có một không gian khác. Tảng đá ta cầm đã bể gần hết nhưng cánh cửa đá lại chẳng trầy xước gì, qua đó cũng biết nó cứng rắn cỡ nào.
Tuy nhiên, mấy phút trước tại sao nó lại mềm như thế?
Trong đầu đầy hoài nghi, đột nhiên lúc này ta nhớ tới, Cổ Ngọc Trân đã chạy đi đâu?
Ta lại kêu lớn vài tiếng nhưng ngọai trừ tiếng của ta vọng lại ra, bất cứ âm thanh nào khác cũng không có. Cổ Ngọc Trân không còn ở nơi này nữa.
Ta bị tiếng vọng của mình làm tỉnh lại. Ta liền nhớ tới mới vừa nãy thân ảnh của hắn đã từng lóe lên, hắn không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà rời khỏi nơi này.
Điều duy nhất có thể giải thích chính là hắn đã tiến vào bên trong cánh cửa đá.
Khi ta lần đầu tiên đưa tay lên cánh cửa thì có cảm giác nó mềm, bởi vì quá giật mình nên lập tức lui về phía sau vài bước.
Ta ấn tay lên cánh cửa cũng không dùng sức nhiều cho lắm, tuy nhiên lại để lại trên nó một dấu tay. Nếu lúc ấy ta không dùng tay mà là dùng thân thể húc vào cánh cửa thì sẽ như thế nào đây?
Cũng có thể dưới sức mạnh va chạm, cả người ta sẽ xuyên qua cánh cửa mềm mại đó tiến vào bên trong. Tuy nhiên trên thật tế thì ta có thể dám chắc, khi ta đưa tay sờ vào cánh cửa đá lần nữa thì nó đã bắt đầu trở nên cứng rắn rồi, khác với lần đầu tiên sờ vào, cánh cửa đá thoạt trông giống như là một màn nước.
Cổ Ngọc Trân không ngừng ra sức đẩy cánh cửa ra, dù sao hắn cũng có tinh lực dư thừa, bất luận ta ngủ bao lâu thì hắn cũng sẽ không mệt mỏi. Hắn cứ ra sức đẩy, đột nhiên trong lúc đó, cánh cửa đá đã biến hóa trở nên mềm mại, hoàn toàn không đủ ngăn cản sức lực mạnh mẽ của một người đánh vào, vậy sẽ phát sinh chuyện gì đây? Đương nhiên xông thẳng qua rồi.
Điều này có thể chính là nguyên nhân khiến Cổ Ngọc Trân phát ra tiếng kêu sợ hãi. Giả định Cổ Ngọc Trân cũng không ngờ tới sẽ có chuyện như vậy phát sinh thì hắn tự nhiên không tự chủ được, phát ra một chút tiếng kinh hô cũng phải thôi.
Tiếng kinh hô làm ta bừng tỉnh, ngay khi ta mở mắt ra thì chính là lúc hắn đang lủi vào bên trong cửa. Sau đó ta kêu to thì hắn trả lời. Vì hắn ở phía trong nên tiếng trả lời của hắn nghe như là từ nơi rất xa truyền đến.
Ta dần suy nghĩ tiếp, cánh cửa đá kia nhất định là đã biến thành mềm mại khi Cổ Ngọc Trân ra sức đẩy vào, cho nên âm thanh mở cửa mới không có vang lên, tuy nhiên quá trình cánh cửa từ mềm chuyển sang cứng rắn nhất định là rất nhanh cho nên câu trả lời của hắn đã nhanh chóng bị cách trở, truyền không ra bên ngoài, nhưng là lại có hai tiếng thở dài, là chuyện gì xảy ra đây?
Vì trong giây phút ngắn ngủi mà chuyện phát sinh quá nhiều và quỷ dị cho nên khiến ta rất là bối rối. Ta vẫn vừa suy nghĩ vừa dùng đá gõ vào cánh cửa đá.
Ta trấn định một chút rồi suy nghĩ, nếu Cổ Ngọc Trân đang ở phía sau cánh cửa đá thì hắn không nghe được tiếng của ta cũng phải nghe được tiếng ta dùng đá gõ chứ, à hay là ta dùng tiếng đá gõ truyền tin cho hắn!
Ta hít sâu một hơi, ta không biết Cổ Ngọc Trân có biết “mật mã Morse” (1) hay không, nhưng chỉ cần là hắn có thể nghe được ra quy luật âm thanh phát ra thì sẽ cho tạo cho hắn một khái niệm là có người muốn nói chuyện với hắn và hắn có thể trả lời ta, do đó ta bắt đầu gõ với thông tin: "Ông ở đâu?"
Ta liền gõ gõ vào cánh cửa rồi áp tai vào nghe, hy vọng có thể nghe được tiếng từ phía trong truyền ra.
Tuy nhiên ta lại không nghe được một âm thanh nào cả.
Ta giờ đây giống như Cổ Ngọc Trân lúc mới tới, hy vọng có thể mở cửa ra nhưng vô vọng.
Thật lâu sau ta mới nhớ tới việc nhìn xem thời gian, trời sắp sáng rồi. Lúc ta giật mình tỉnh giấc là lúc nào chứ? Ứớc chừng khỏang một giờ trước đi? Ta không cách nào hồi tưởng đến tột cùng là đã mất bao nhiêu thời gian với cánh cửa, nếu là một giờ trước, vậy lúc Cổ Ngọc Trân phát ra tiếng kêu thì có thể chính là 0 giờ đêm.
Ta lúc này đột nhiên ta nghĩ tới thời gian, nếu là lúc 0 giờ thì đó là một ngày chấm dứt và một ngày mới sẽ bắt đầu, đây là thời gian giao thoa giữa ngày mới và cũ, trong truyền thuyết cũng có ghi lại rằng trong thời khắc này thì thường thường sẽ có tiên tích phát sinh, vậy phải chăng cánh cửa đá sẽ biến mềm và có thể thông qua nó vào thời khắc này?
Khi ta nghĩ tới đây thì không khỏi nhịn được liền cười khổ bởi vì trong lúc không hay không biết ta đã vô tình bước vào câu chuyện thần tiên thần bí rồi.
Ta cố gắng trấn định bản thân, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống. Suốt quãng thời gian còn lại ta chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hy vọng Cổ Ngọc Trân đột nhiên sẽ mở cửa ra và nói cho ta biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng là đợi đến khi trời hừng đông cũng chẳng có kết quả gì.
Lúc này, ta ngược lại không cảm thấy mệt mỏi bởi vì trước mắt hết thảy chuyện đã phát sinh thật sự quá mức kỳ dị. Ta truớc tiên đi hái một chút trái cây và tìm rể cây, đó là những thứ mà Cổ Ngọc Trân đã chỉ cho ta mấy ngày qua. Ăn xong, sau đó ta đi đến cái ao uống vài ngụm nước.
Sau đó, ta lại đi tới trước cánh cửa, cẩn thận quan sát, dấu tay vẫn còn in nguyên trên đó, đó là dấu tay của ta.
(Ta nghĩ: nếu ngày sau có người tới nơi này, phát hiện ra dấu tay, vậy thì nơi này có thể trở thành một danh thắng gọi là "Tiên Nhân Thủ Ấn" rồi….)
Note:
(1) Mật mã Morse: Được sáng tạo bởi Samuel Finley Breese Morse (27/4/1971 -02/4/1872)