Số lần đọc/download: 596 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:07 +0700
Chương 10
T
iễn Lục Duệ Bạch đi rồi, Lâm Cẩn Nam vẫn luôn trầm mặc đi tới trước mặt tôi. Cậu ta không nói lời nào, nắng gắt nóng bỏng nướng tôi hoa mắt choáng váng. Nhìn dáng người cao to của cậu, trong lòng tôi không khỏi có chút khó chịu.
"Này, tôi cũng không cho cậu tới nhà tôi, cậu lại mặt dày mày dạn chạy tới làm gì?"
Bước chân của Lâm Cẩn Nam chậm rãi dừng lại, rõ ràng không có một chút tiếng vang, tôi lại bị tiếng bước chân nhẹ nhàng gấp rút của cậu ấy làm chấn động đến mức trống ngực đập dồn dập. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônCậu ấy dừng lại mấy giây nhìn tôi, tôi đề phòng nhìn tay cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy quá tức giận liền đưa tay tới bóp cổ tôi. Cậu ấy lại không tiếng động đưa mắt nhìn tôi… tôi bị cậu ấy nhìn tới mức xù lông, ghét nhất bộ dáng rõ ràng không có nội hàm gì lại cố ý giả bộ trầm tư như vậy.
Lâm Cẩn Nam chợt thở thật dài, mang theo một loại cảm xúc ưu thương tôi chưa từng thấy qua, đôi mắt tràn đầy sâu lắng liếc nhìn tôi, "Quả Cam, cậu thích anh ta sao?"
Tôi nói không ra lời, không biết nên trả lời thế nào. Tôi đương nhiên không thích Lục Duệ Bạch, cho dù có phải là Lục Duệ Bạch hay không, tôi đều không thể nào yêu người khác.
Thế nhưng đây là cơ hội khiến Lâm Cẩn Nam hoàn toàn quên đi quá khứ, là cơ hội tốt nhất để chúng tôi giải thoát cho nhau.
Sự im lặng của tôi dường như đâm cậu ấy bị thương, đôi mắt vẫn luôn rất đẹp, sáng ngời trở nên ảm đạm trong nháy mắt. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ônCuối cùng cậu ấy vẫn dịu dàng cười đến gần tôi, bàn tay dày rộng của cậu ấy nhẹ xoa phần tóc trên đỉnh đầu tôi, hơi thở ấm áp phả vào trán tôi, ngưa ngứa nong nóng an ủi da thịt của tôi.
Tôi yên lặng khắc ghi trong lòng, đây có lẽ là sự ấm áp cuối cùng thuộc về tôi.
"...... Tôi cho rằng đời này cậu cũng chỉ có thể yêu tôi, là tôi quá tự phụ sao?" Cậu ấy cười tự giễu, tiếng cười thuần hậu từ lồng ngực của cậu truyền đến, từng tấc hủ thực lòng của ta, thiếu chút nữa đã đánh tan vẻ kiên cường mà tôi thật vất vả mới ngụy trang được.
Trong lòng tôi khó chịu, lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt rằng từ nay chúng tôi sẽ là người xa lạ. Tôi thậm chí không dám ngẩng đầu, tôi không giỏi che giấu cảm xúc của mình ở trước mặt bất kỳ người nào, chỉ có trước mặt Lâm Cẩn Nam tôi mới có thể che giấu tất cả cảm xúc của chính mình.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
"Tôi đã tự nói với bản thân, cho dù cậu trừng phạt tôi thế nào… tôi cũng chờ cậu, cho đến khi bị phạt xong." Lông mày của cậu ấy càng chau càng sâu, đứng trước mặt tôi rõ ràng cao hơn tôi nhiều như vậy, lại mệt mỏi tiều tụy đến mức không còn cái thần thái cao cao tại thượng như lúc trước, "Là tôi đã sai rồi sao? Thì ra cậu không phải đang trốn tránh, chỉ là không yêu? Sống trong quá khứ, thực sự chỉ có tôi sao?"
Tôi gắt gao nắm chặt ngón tay, dùng hết tất cả hơi sức ngước mắt nhìn cậu ấy, "Cola......"
Cậu ấy ôm lấy tôi, sức lực lớn đến mức tôi ở trong lòng cậu ấy cũng sắp không thể hít thở. Cậu ấy dán lên môi tôi thì thầm, "Anh yêu em, tha lỗi cho anh đã quá muộn mới hiểu. Nhưng anh thật sự rất yêu rất yêu em, anh nên làm thế nào em mới có thể trở về? Anh không nỡ, không nỡ để em rơi vào trong vòng tay người khác."
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ đau khổ như vậy của cậu ấy, ngay cả sau khi sự kiện kia xảy ra, cho dù tôi cuồng loạn như thế nào, cố tình gây sự như thế nào, cậu ấy đều mặc cho tôi giày vò.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Lần này, cậu ấy thật sự tuyệt vọng rồi. Tôi nhắm hai mắt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay mà không cảm thấy đau.
"Cola, tớ thật sự đã quên rồi. Cậu cũng buông tha cho chính mình đi, buông tha cho tớ, vui vẻ yêu một người...... Được chứ?" Tôi hạ mí mắt ở trước ngực cậu ấy khẽ nói, bình tĩnh như vậy, trấn định như thế. Lời nói dối nói xong ngay cả chính tôi cũng thiếu chút nữa tin tưởng rằng tôi thật sự không yêu.
"......" Cậu ấy trầm mặc, thân thể khi nghe được những lời này của tôi thì trong nháy mắt cứng đờ.
Tôi đưa tay vòng ôm eo cậu ấy, ngẩng đầu lên chủ động hôn lên môi của cậu, nhẹ nhàng hôn, "Cola, tự hỏi chính mình đi. Cậu yêu Lăng Phỉ như vậy, làm sao có thể quên được, làm sao có thể yêu tớ như vậy.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Đừng nghĩ chuộc tội, cậu không sai. Người sai là tớ."
Lâm Cẩn Nam ngẩn ra, cậu ấy mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện đã bị tôi ngăn cản, tôi đưa tay che môi của cậu ấy, nhón chân lên dựa vào lồng ngực cậu ấy thấp giọng nỉ non, "Cho dù cậu quên mất rồi, nhưng tớ không quên được, không quên được cậu đã từng yêu, sâu sắc như vậy dụng tâm như vậy, cố tình, nhưng người kia lại không phải tớ."
diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
"......" Lâm Cẩn Nam siết chặt cánh tay ôm tôi, trầm thấp thở dài.
Tôi hít sâu, đẩy cậu ấy ra, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Đi tìm cô gái mà cậu yêu đi, giống như Lăng Phỉ vậy, đừng lãng phí thời gian của chúng ta nữa."
Tôi tự nhiên xoay người, nước mắt rơi đầy mặt.
"Bỏ lỡ, chính là cả đời sao? Quả Cam, lòng của cậu, thật ác độc ——"
"Ác độc sao? Tôi có ác độc, cũng không ác độc bằng cậu, Lâm Cẩn Nam."
Lâm Cẩn Nam đi rồi, tôi cứng người tại chỗ nhìn mặt đường mơ hồ không rõ trước mặt, từ từ ngồi xuống ôm lấy chính mình. Tại sao đến cuối cùng vẫn nói câu nói kia, để cậu ấy yên tâm rời đi mới đúng. Như vậy, cho dù để cậu ấy đi, cũng không cách nào khiến cậu ấy yên tâm.
Dịch Mộ Tranh, mày thật sự là một con bé xấu xa, đến cuối cùng mày cũng muốn trả thù cậu ấy sao? Không phải nói buông tha cho nhau, mỗi người sống cuộc sống của chính mình sao? Tôi hu hu khóc thành tiếng, không coi ai ra gì mà đem mặt chôn ở giữa hai chân, hãy để cho tôi được yếu ớt một lần cuối cùng đi. Chính là ngay lúc này đây.
*
Ngày đó sau khi trở về tôi liền bị bệnh, vẫn mê man ngủ thật lâu.
Bên tai luôn loáng thoáng có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng nói gì thì tôi nghe không rõ. Chờ đến lúc tôi khôi phục ý thức đã là chuyện của ba ngày sau đó. diiễn~đaàn~leê~quyý~✯đoônTật xấu này của tôi bắt đầu có từ lúc nào, tôi nhớ không rõ. Hình như là sau khi sự kiện kia xảy ra, tự sát không thành thì bệnh căn không dứt, một khi lo lắng sẽ sốt cao không lùi.
Mở mắt ra, điều đầu tiên mà tôi nhìn thấy chính là khuôn mặt lo lắng của Dịch Tiểu Liêu, đôi mắt của bà đỏ lên ngồi ở bên giường, nhìn đến khi tôi tỉnh lại thì khóe môi khẽ cong, cười còn khó coi hơn khóc.
"Nhóc con không để cho người khác yên tâm, muốn làm mọi người sốt ruột chết sao, không hiếu thuận."
"......" Tôi chua xót cười, đoán chừng nụ cười ấy cũng khó coi giống như tiểu Liêu, vì vậy dứt khoát thôi cười, ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn người.
Dịch Bách Sanh thở phào nhẹ nhõm, xem lại nhiệt kế nhưng vẫn không yên tâm nên giơ tay thử nhiệt độ trên trán tôi, giọng nói cũng dịu dàng hiếm thấy, "Có đói bụng không, bà nội đã nấu cháo cho con rồi, ba đi hâm nóng lại."
Tôi lắc đầu, cái bụng trống rỗng đã sớm kêu vang, nhưng vẫn không muốn ăn. Tôi lật người đưa lưng về phía bọn họ, kéo chăn qua che đầu, "Con còn muốn ngủ, ba mẹ đi nghỉ ngơi sớm đi."
Bên ngoài chăn là tiếng thở dài nặng nề, tại sao bây giờ người nào người nấy đối với tôi đều than thở. Nghĩ tới hành động việc làm của mình vài năm nay, tôi thật đúng là một con bé không làm cho người ưa thích.
Dịch Bách Sanh kéo chăn của tôi xuống, vỗ nhẹ nhẹ, "Ba mẹ không làm ồn đến con, đừng gây khó dễ cho chính mình, không vui thì nói cho ba biết."
Ánh mắt tôi đau xót, cắn góc chăn "Ưmh" một tiếng.
Cửa phòng bị đóng lại, nước mắt tôi nhịn xuống hồi lâu lại tràn mi. Cảm xúc vẫn chất chứa trong lòng trào lên, tôi không biết nên làm gì bây giờ, cũng không biết nên nói với ai. Ngay cả Lâm Cẩn Nam cũng bị tôi đẩy ra rất xa, rõ ràng chỉ có cậu ấy hiểu tôi, rõ ràng chỉ có cậu ấy có thể giúp tôi. Nhưng tôi vẫn ích kỷ đuổi cậu ấy ra khỏi thế giới của tôi, ở trong bóng tối, vĩnh viễn chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi sợ, sợ đến mức gần như tuyệt vọng, tôi không biết mình có thể đi bao xa, cũng không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
d✿iễ◕n‿đ◕à✿n♫lê✿q◕u✿ýđ✿ô♫n
Không có Lâm Cẩn Nam làm bạn, tôi không biết tôi có thể khá hơn không, hay là chỉ bết bát hơn.
Trong nháy mắt mở mắt ra, không thể phủ nhận chính tôi đang cố gắng tìm bóng dáng của cậu ấy. Trước kia khi tôi xảy ra chuyện, mở mắt ra đều sẽ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cậu ấy, chính là ánh mắt như thế khiến tôi trầm mê. Bây giờ cái gì cũng không có, trong lòng lại càng trống rỗng hơn.
Cửa phòng vang lên, có tiếng bước chân, tôi vội vàng nắm tay áo lung tung lau nước mắt, khàn giọng quát, "Đã nói muốn ngủ rồi mà, con cái gì cũng không muốn ăn."
Quay đầu lại thấy khuôn mặt giống như quân bài poker của Dịch Mộ Kỳ, anh ấy cũng không để ý tới tiếng gào của tôi, khí định thần nhàn ngồi lên chiếc ghế sofa ột người ở đối diện quan sát tôi. Tôi ôm chăn ngã về trên giường, thở phì phò nhìn trần nhà, "Muốn cãi nhau thì hôm khác, hôm nay thể lực cạn kiệt."
"......"
Tôi nghi ngờ ôm đầu nhỏm người dậy nhìn Dịch Mộ Kỳ, anh cũng đang yên lặng nhìn tôi. Tôi liếc anh một cái rồi lại ngã xuống giường, "Thần kinh, diện mạo của hai chúng ta giống nhau đến chín phần, thích nhìn như vậy thì về phòng ôm gương nhìn chính mình còn hơn."
"Giống nhau chín phần? Anh ngược lại thật sự không nhìn ra trên người em có chút thông minh cơ trí nào của anh."
"......" Tôi khinh bỉ giật giật khóe mắt, cũng biết công lực độc miệng của tên Trà Xanh này là hạng nhất, nhưng cần gì phải đúng lúc tôi đang bị bệnh mà tới kích thích trái tim nhỏ bé yếu ớt của tôi chứ?
"Dịch Mộ Tranh, trong đầu em đang hồ đồ cái gì chứ? Định cùng Cola giày vò lẫn nhau tới khi nào? Giày vò mình thì thôi đi, bây giờ em đã hành hạ cậu ấy thành cái dạng gì rồi, biết không?"
Không ngờ anh ấy vì tên kia mà đến khởi binh vấn tội tôi! Tôi tức giận tới mức từ trên giường bắn lên, lôi ra giọng nói vịt đực của mình cãi nhau với anh ta, "Anh có còn là anh trai em không, có phân biệt được đúng sai không? Lại vì cái tên biến thái chết tiệt nam nữ ăn sạch kia mà đứng đây bắt nạt em."di♪ễ♂n♪đ♂à♪n♂lêq♪u♐ý♪♐đ♐ô♐n
"...... Nam nữ đều xơi?" Trà Xanh có chút không hiểu tình huống, bán tín bán nghi nhìn tôi, "Cola thích đàn ông?"
"......" Giả bộ cái đầu nhà anh, không phải thích anh sao?
Trà Xanh hình như đã nghĩ tới điều gì, xanh cả mặt, "Dịch Mộ Tranh, em ngu ngốc sao? Lần trước ở trước mặt bà nội bịa chuyện, anh còn chưa xử lý em đó. Bây giờ còn dám ở đây quanh co với anh! Anh dám lấy sự trong sạch của em ra đánh cược, Lâm Cẩn Nam thích phụ nữ, 100% thích phụ nữ!!"
Thích thì thích thôi, làm gì mà lấy sự trong sạch của người ta ra đánh cược, không biết sự trong sạch của Dịch Mộ Tranh mình đây rất đáng tiền sao!
"Còn nữa, giới tính của anh rất bình thường, so với em còn bình thường hơn." Trà Xanh cuối cùng còn nham hiểm quăng thêm một câu, tôi chép miệng, từ chối cho ý kiến.
Trà Xanh không cáu kỉnh nữa, cực kỳ tức giận nhìn tôi một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ nói, "Quả Cam, anh nhìn hai người lớn lên như thế nào. Trong lòng em nghĩ gì, không có ai hiểu rõ hơn anh. Anh đã từng nói với cậu ấy, nếu không nghiêm túc thì đừng tới trêu chọc em, chính cậu ấy cũng đã từng bảo đảm, em tại sao vẫn luôn không dám bước ra ngoài."
"Anh!" Tôi che lỗ tai, khổ sở khóc thành tiếng, "Đừng nói nữa... Cầu xin anh."
di♪ễ♂n♪đ♂à♪n♂lêq♪u♐ý♪♐đ♐ô♐n
Trà Xanh ngồi ở bên giường, kéo hai tay của tôi ra, kiên nhẫn nói, "Không có ai cả đời đều không làm việc gì sai, em có, Cola cũng có. Em làm sai, em luôn trừng phạt chính mình, Cola cũng thế, trong lòng cậu ấy đau khổ hơn bất kì ai. Em như vậy, cậu ấy càng khó chịu, tại sao không thử buông tha ình, cũng là cứu cậu ấy chứ?"
Tôi che mắt, ngực đau như tê liệt, "Anh, Cola chưa quên, cậu ấy vẫn yêu Lăng Phỉ. Chính tai em đã từng nghe——"