Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 8 - Trên Con Đường Ven Biển
M
ặt trời lên cao chiếu ánh nắng chói chang trên bầu trời bồng bềnh mây trắng như những trang nhật ký đang chờ được viết. Trong bầu không khí thoảng mùi đồng cỏ hòa lẫn với mùi muối biển mặn mòi. Giờ đã là giữa trưa. Jason, Julia và Rick đi trên con đường lớn duy nhất ven bờ biển. Con đường chạy dọc vịnh Kilmore Cove và dốc ngược lên mỏm Salton Cliff, men theo một đoạn đường dốc hơn nhiều so với đoạn chúng đi xuống lúc trước. Chẳng phải gấp gáp gì, chúng đạp xe cạnh nhau, và háo hức tranh nhau bình luận về những thông tin chúng vừa khám phá. Jason đi giữa, đang gò mình trên ghi-đông xe, cứ mỗi lần dấn bàn đạp, quân cờ trong túi cậu lại nhô lên. Julia thì liên tục đặt câu hỏi, cô bé đang cố dựng lại cuộc đời của bà Penelope, ông Ulysses, bác sĩ Bowen, người gác ngọn hải đăng và Oblivia Newton. Những mảnh ghép trong cuộc tìm kiếm Ulysses Moore cứ hòa trộn với nhau, dẫn dắt bọn trẻ tới việc phải cân nhắc những khả năng hoàn toàn mới.
Mới chỉ vài ngày mà hai chị em song sinh cảm thấy như mình đã ở Kilmore Cove đã từ lâu lắm. Chưa đầy hai mươi tư giờ kể từ lúc chúng giải mã được thông điệp bí mật đầu tiên và bắt đầu hành trình trên một con đường khó khăn đến mức, Jason tin chắc có người đã cố tình bày sẵn cho chúng. Nhưng ngày Chủ nhật hôm đó trò chơi trở nên rắc rối hơn nhiều. Chẳng có lấy một dấu vết rõ ràng nào để lần theo, cũng không có một thông điệp bí mật để giải mã. Cứ như là kể từ lúc tấm bản đồ rơi vào tay Oblivia, chuỗi manh mối đã bất ngờ bị đứt đoạn.
“Tớ có điều không hiểu…” Rick nói. “Nếu có Cánh Cửa Thời Gian thứ hai... Và Oblivia biết điều đó, bởi cô ta đã sử dụng nó... Vậy thì tại sao bằng mọi giá cô ta lại muốn vào được cánh cửa trong Biệt thự Argo?”
“Rõ rành rành thế còn gì, vì cô ta muốn thử cả hai!” Julia trả lời bằng giọng am hiểu. “Các cậu thừa biết phụ nữ bọn mình sẽ thế nào khi quan tâm đến điều gì đó...”
Rick gật gù mỉm cười.
Sau đó cậu nhóc trở nên nghiêm túc và bắt đầu đánh giá tình hình:
“Tuy nhiên... Bọn mình biết cô ta sống ở đâu. Bọn mình biết cô ta có xích mích với ông chủ cũ của ngôi biệt thự và lý do của cuộc tranh giành có thể là chính bọn mình. Bọn mình cũng biết được cô ta từng là học trò cưng của chị gái bác Biggles...”
“Và như ông Nestor đã nói, cô ta đến Kilmore Cove vì một sai lầm nghiêm trọng.”
“Có lẽ sai lầm đó là của bà Clio Biggles?”
Rick lắc đầu.
“Có thể. Nhưng vấn đề là chúng ta không biết cô ta nghĩ gì trong đầu. Đây mới là vấn đề thực sự.”
“Mình nghĩ vấn đề chính là Kilmore Cove,” Jason nói chen vào. “Cả ngôi làng ấy. Trước đây mình nghĩ đó là Biệt thự Argo. Nhưng sau khi nhìn thấy cánh cửa ở nhà bác Biggles mình hoàn toàn tin rằng...”
“Còn có những cánh cửa khác, tất nhiên rồi,” Julia nói giúp nó phần còn lại.
“Không. Mà là có người muốn giấu nhẹm chúng đi... Cánh Cửa Thời gian ở nhà mình thì bị giấu sau một cái tủ: nếu mình không tình cờ tìm thấy nó thì có lẽ nó vẫn sẽ ở đó trong nhiều năm nữa... Còn bà Biggles nghĩ rằng cánh cửa nhà bà dẫn xuống tầng hầm.”
“Về lý thuyết có thể bác ấy đúng,” Rick nói rõ. “Bọn mình vẫn chưa mở được nó ra mà.”
Julia nói:
“Mở thế nào đây? Cả bốn chiếc chìa khóa đều không hoạt động.”
“Có thể chính cái chìa mà chị vứt xuống biển đêm qua lại mở được...” Jason lắp bắp.
“Chị không vứt nó xuống biển! Chị...”
“Các cậu nhìn xem, thật hùng vĩ!” Rick ngắt lời hai đứa và bất ngờ phanh gấp. Bọn trẻ đến đúng nơi con đường ven biển chia thành hai nhánh. Một nhánh chạy dọc theo bờ biển, trong khi nhánh còn lại dẫn ra một mũi đất, tận cùng là ngọn hải đăng, một ngọn tháp màu trắng nằm cô đơn bên đại dương.
Julia ngước lên nhìn dọc theo vách đá trắng Salton Cliff nằm ở phía đối diện của vịnh. Biệt thự Argo chơi vơi trên đó, ngọn tháp cao nhô lên giữa những tầng cây trong vườn. Những bậc thang cắt dọc vách đá thành hai nửa dẫn xuống tận biển khiến cô bé liên tưởng đến hình ảnh một chiếc niềng răng.
“Các cậu có nghĩ rằng trước khi ra khỏi làng bọn mình nên báo với ông Nestor một tiếng không? Mình không muốn ông ấy lo lắng.”
“Bọn mình báo với ông ấy bằng cách nào bây giờ? Ra hiệu bằng khói à? Có vẻ như không có bốt điện thoại quanh đây...”
“Jason có thể...”
“Các cậu quên chuyện ấy đi. Mình không đạp xe về tận Biệt thự Argo chỉ để báo tin với ông ấy như thế đâu. Hơn nữa ông Nestor chắc đang bận lượm lá hoặc ngủ trưa. Chắc chắn ông ấy không phải kiểu người lo lắng cho bọn mình đâu.”
“Chính xác,” Julia nói. “Có lẽ chính chúng ta mới phải lo cho ông ấy. Hôm qua ông bị ngã, mà hơn nữa ông ấy cũng già cả rồi. Em nghe thấy ông ấy ho thế nào rồi chứ?”
“Bác sĩ Bowen bảo ông ấy cứng đầu lắm đó.”
Nhưng Julia vẫn khăng khăng:
“Dù khó gần và hay cáu kỉnh, ông ấy vẫn là người duy nhất biết bí mật của bọn mình. Nếu chúng ta có được một người bạn ở Kilmore Cove này thì người đó chính là ông ấy.”
“Hôm qua em có cảm giác ông ấy chẳng dễ mến như chị vừa nói đâu,” cậu em trai nói thêm.
“Hôm qua là hôm qua. Hôm nay là hôm nay.”
“Giờ ta phải đi thôi chị Julia! Nếu khẩn trương lên thì ông Nestor sẽ chẳng phát hiện được chuyện chúng ta đã ra khỏi làng đâu.”
Julia vẫn lặng im. Cô bé thần người ra, không thể rời mắt khỏi vách Salton Cliff.
“Lại chuyện gì nữa đây?” Jason hỏi.
“Chị không biết,” cô bé trả lời. “Cứ gọi nó là linh tính của phụ nữ, hoặc cái gì khác, cứ gọi nó là cái gì em muốn, nhưng chị có cảm giác Biệt thự Argo đang... hoảng sợ.”
“Có được không nếu em gọi nó là ‘điều ngớ ngẩn của chị gái tôi’?”
Julia lè lưỡi với thằng nhỏ.
“Cứ như thể sắp sửa xảy ra chuyện gì đó. Có lẽ bọn mình không nên rời khỏi làng.”
“Vớ vẩn!” Jason chế giễu chị và giậm mạnh lên bàn đạp để phóng nhanh hơn.
Gió lùa vào căng phồng chiếc áo và xới tung mái tóc gọn gàng của nó.
“Chị muốn điều gì sẽ xảy ra chứ?”