Số lần đọc/download: 2987 / 144
Cập nhật: 2016-04-22 16:40:51 +0700
Chương 10 - Dragon (Rồng)
“Tôi nghĩ vậy.”
“Đó phải là một mệnh lệnh, Đại tá Graff. Quân đội không di chuyển chỉ vì một chỉ huy nói “Tôi nghĩ bây giờ là lúc tấn công.”
“Tôi không phải chỉ huy. Tôi là giáo viên của bọn trẻ.”
“Đại tá, sir, tôi thừa nhận tôi đã mâu thuẫn với anh, tôi thừa nhận mình đã là một thứ phiền toái, nhưng nó đã thành công, mọi thứ đều giống như anh muốn. Trong vòng mấy tuần trước Ender thậm chí đã, đã–“
“Hạnh phúc.”
“Toại nguyện. Thằng bé đang làm tốt. Trí óc nó sắc bén, trò chơi thì xuất sắc. Trẻ đến như nó. Chúng ta chưa bao giờ có một đứa trẻ được chuẩn bị tốt hơn để chỉ huy. Thường thì khi chúng mười một tuổi, nhưng ở tuổi chín rưỡi nó đã đứng đầu.”
“Well, đúng. Trong vài phút, tôi đã thực sự tự hỏi loại người nào có thể chữa trị cho một đứa trẻ bị tổn thương với chính những nỗi đau của hắn, rồi sau đó có thể lại quẳng nó vào cuộc đấu. Một vấn đề đạo đức khó xử lý. Lờ nó đi. Tôi mệt rồi.”
“Cứu thế giới, nhớ không?”
“Gọi nó vào.”
“Chúng ta đang làm những điều phải làm, Đại tá Graff.”
“Thôi nào, Anderson, anh đang chết dần chết mòn khi thấy nó giải quyết những trò chơi tôi bảo anh bày ra như thế nào.”
“Đó chỉ là một vấn đề nhỏ mọn để–“
“Vậy thì tôi là loại người nhỏ mọn. Thôi nào, Thiếu tá. Chúng ta đều là cặn bã của thế giới này. Tôi cũng đang chết dần chết mòn khi thấy cái cách nó giải quyết chúng đây. Sau cùng thì, cuộc sống của chúng ta phụ thuộc vào chuyện nó làm tốt đến thế nào. Đúng không?
“Anh không bắt đầu sử dụng tiếng lóng của bọn trẻ đấy chứ?”
“Gọi nó vào, Thiếu tá. Tôi sẽ đá bản phân công vào hồ sơ của nó rồi đưa cho nó chương trình bảo mật. Những gì chúng ta đang làm với nó không phải xấu hẳn, anh biết mà. Nó sẽ lại có sự riêng tư của mình.”
“Sự cô lập, ý anh là vậy.”
“Sự cô đơn của quyền lực. Đi gọi nó vào đi.”
“Yes sir. Tôi sẽ trở lại với nó trong vòng mười lăm phút.”
“Tạm biệt. yes sir yessir yezzir. Tôi ước cậu được vui, tôi ước cậu có một khoảng thời gian đẹp, một khoảng thời gian hạnh phúc, Ender. Đó có thể là lần cuối cùng trong đời đậu đấy. Chào mừng, chàng trai trẻ. Chú Graff yêu dấu có vài kế hoạch cho cậu đây.”
Ender hiểu chuyện gì đang diễn ra ngay từ cái giây phút họ đưa cậu vào. Tất cả mọi người đều trông đợi cậu sẽ sớm chỉ huy. Có lẽ là không sớm thế này, nhưng cậu đã đứng đầu bảng xếp hạng gần như liên tục ba năm liền, chẳng ai có thể tiến đến gần vị trí của cậu được, và buổi tập tối của cậu đã trở thành nhóm có thanh thế nhất trường. Thậm chí có nhiều người đã phải thắc mắc tại sao các giáo viên lại chờ lâu thế.
Cậu tự hỏi họ sẽ giao cho cậu binh đoàn nào. Có ba chỉ huy đang sắp tốt nghiệp, kể cả Petra, nhưng cũng không dám hi vọng họ sẽ giao cho cậu Đội Phoenix. Chưa ai từng thành công khi chỉ huy binh đoàn mà mình đã ở trong đó khi lên chức.
Đầu tiên Anderson đưa cậu tới mạn tầu mới của mình. Vậy là rõ–chỉ có chỉ huy mới được phép có phòng riêng. Và rồi họ đưa cho cậu thử bộ đồng phục mới và áo phi hành gia mới. Cậu nhìn vào trang phục để xem tên binh đoàn mới của mình.
Dragon, bộ đồng phục ghi vậy. Nhưng không có Binh đoàn Dragon nào cả.
“Em chưa bao giờ nghe nói tới Binh đoàn Dragon,” Ender nói.
“Đó là vì đã không có Binh đoàn Dragon suốt bốn năm rồi. Chúng tôi không dùng cái tên nữa vì mấy trò mê tín xung quanh nó. Chưa từng có Binh đoàn Dragon nào trong lịch sử Trường Chiến đấu đạt được hạng ba trong cuộc thi. Chắc đó phải là trò đùa.
“Rồi, vậy tại sao bây giờ các thầy lại hồi sinh nó?”
“Chúng ta có rất nhiều đồng phục dư để dùng.”
Graff đang ngồi ở bàn, trông có vẻ mập và mệt mỏi hơn lần cuối Ender thấy. Ông đưa cho Ender cái móc của ông, một cái hộp nhỏ mà các chỉ huy sử dụng để di chuyển theo ý muốn trong phòng chiến đấu khi lâm chiến. Đã nhiều lần trong những buổi tập tối Ender ước có một cái móc thay vì cứ phải bật tường để di chuyển theo ý muốn. Và bây giờ khi cậu đã trở nên khéo léo đủ để xoay sở mà không có nó, thì nó đây. “Nó chỉ hoạt động,” Anderson chỉ ra, “trong những buổi tập thực tiễn định kỳ mà thôi.” Trong khi Ender đã lên kế hoạch sẵn cho những buổi tập thêm, điều đó có nghĩa là cái móc sẽ chỉ phát huy tác dụng một vài lần nhất định. Điều đó cũng giải thích tại sao có quá nhiều chỉ huy lại chẳng bao giờ tổ chức luyện tập thêm. Họ phụ thuộc vào cái móc, và nó sẽ chẳng giúp ích gì cho những buổi tập ngoài giờ. Nếu như họ coi cái móc là quyền lực của họ, sức mạnh mà họ có hơn những đứa trẻ khác, thì họ sẽ càng ít làm việc mà không có nó hơn. Đó sẽ là một lợi thế cho mình đối với kẻ thù, Ender nghĩ.
Bài diễn văn chào mừng của người ủy quyền của Graff thật nhàm chán và đã được nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần. Chỉ đến đoạn cuối ông ta mới bắt đầu tỏ ra thật lòng với những gì mình nói. “Chúng ta đang làm một điều bất bình thường với Binh đoàn Dragon. Tôi hi vọng cậu không phiền. Chúng tôi đã tập hợp một binh đoàn mới bằng cách đẩy nhanh tiến độ của hẳn một nhóm lính mới và hoãn cho một số ít học sinh tiên tiến tốt nghiệp. Tôi nghĩ cậu sẽ hài lòng với chất lượng lính của cậu. Tôi hi vọng thế, bởi chúng tôi sẽ không cho phép cậu chuyển đi bất cứ ai trong số chúng.”
“Không được trao đổi?” Ender hỏi. Đó là cách các chỉ huy vẫn bù đắp những điểm yếu của mình, trao đổi lính với nhau.”
“Không. Cậu thấy đấy, cậu đã chỉ đạo những buổi tập thêm định kỳ suốt ba năm rồi. Cậu có những người ủng hộ. Rất nhiều lính giỏi sẽ gây sức ép không công bằng lên chỉ huy của họ để được đổi tới binh đoàn của cậu. Chúng tôi đã đưa cho cậu một binh đoàn mà, với thời gian, sẽ có thể cạnh tranh. Chúng tôi không định để cho cậu thống trị một cách không công bằng.”
“Vậy nếu có một tên lính nào đó tôi không thể chịu nổi?”
“Thì cố mà chịu.” Graff nhắm mắt lại. Anderson đứng dậy và buổi phỏng vấn kết thúc.
Dragon được đánh mã màu xám, cam, xám; Ender thay bộ áo phi hành gia vào, rồi đi theo dải ánh sáng màu cho tới khi cậu đến trại lính của cậu. Chúng đã ở đó sẵn, khắc lung tung gần lối vào. Ender ra vai gánh vác ngay lập tức. “Giường ngủ sẽ được xếp theo cấp bậc. Người cũ thì về cuối phòng, lính mới ra trước.”
Điều đó hoàn toàn ngược lại với khuôn mẫu, và Ender biết vậy. Cậu cũng biết rằng mình không hề có ý định trở nên giống như những chỉ huy khác, không bao giờ nhìn thấy những đứa trẻ mới bởi chúng luôn luôn ở đằng sau.
Trong lúc chúng tự sắp xếp mình theo ngày đến, Ender rảo bước tới lui trên lối đi. Có gần ba mươi lính mới của cậu là người mới, được chuyển thẳng lên từ nhóm lính mới. Hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu. Một số thậm chí còn thiếu tuổi–những đứa gần cửa nhất nhỏ đến mức thống thiết. Ender tự nhắc nhở mình rằng đó hẳn là giống hình ảnh của cậu trong mắt Bonzo Madrid khi cậu tới lần đầu. Dù vậy, Bonzo lúc đó chỉ có một tên lính thiếu tuổi để đối phó.
Không có ai trong đám lính cũ thuộc về nhóm luyện tập của Ender. Không ai từng là tiểu Đội trưởng. Thực tế, không ai lớn hơn chính Ender, và điều đó có nghĩa rằng thậm chí đến cả đám lính cũ cũng không có nổi mười tám tháng kinh nghiệm. Một số cậu thậm chí còn không nhận ra, chúng gây quá ít ấn tượng.
Chúng nhận ra Ender, đương nhiên, bởi cậu là người lính nổi tiếng nhất trường. Và một số, Ender có thể thấy, bực tức với cậu. Ít nhất thì họ cũng cho mình một ơn huệ–không ai trong số đám lính của mình lớn tuổi hơn mình.
Ngay khi đám lính đều đã có giường, Ender lệnh cho chúng mặc bộ áo phi hành gia vào và đi tập. “Chúng ta đang ở trong lịch tập sáng, đi thẳng vào luyện tập sau bữa điểm tâm. Chính ra thì các cậu có một một tiếng rảnh giữa bữa sáng và buổi tập. Để rồi xem chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi thấy các cậu làm ăn ra sao.” Sau ba phút, mặc cho rất nhiều trong số chúng còn chưa mặc đồ, cậu lệnh cho chúng ra khỏi phòng.
“Nhưng em đang trần truồng!” một cậu bé nói.
“Lần sau mặc quần áo nhanh lên. Ba phút kể từ lần gọi đầu đến khi ra khỏi phòng–luật tuần này là thế. Tuần sau luật sẽ là hai phút. Đi!” Điều đó sớm trở thành một trò hề cho phần còn lại của trường rằng Binh đoàn Dragon ngu ngốc đến nỗi chúng phải tập cách mặc quần áo.
Năm đứa con trai hoàn toàn trần truồng, vẫn còn cắp theo bộ áo phi hành gia trong khi chạy qua hành lang; số ít đã ăn mặc đầy đủ. Chúng thu hút rất nhiều sự chú ý khi băng qua cửa các lớp học. Lần sau sẽ không còn ai muộn nữa nếu cậu có thể làm được.
Trong những hành lang dẫn tới phòng chiến đấu, Ender bắt chúng chạy tới chạy lui, thật nhanh, để chúng đổ mồ hôi một chút, trong khi đám trần truồng mặc quần áo. Rồi cậu dẫn chúng tới cánh cửa cao hơn, cái mở ra giữa phòng chiến đấu giống như cửa trong những lần chơi thật. Rồi cậu bắt chúng nhảy và dùng mấy tay nắm trên trần nhà để quăng mình vào phòng. “Tập hợp ở bức tường ở xa kia,” cậu nói “Giống như các cậu đang đến cửa của kẻ thù vậy.”
Chúng buông mình ra khi nhẩy, mỗi lần bốn đứa, qua cánh của. Gần như chẳng ai trong số chúng biết cách xác định đường thẳng tới mục tiêu, và khi chúng tới được bức tường ở đằng xa hầu như không đứa lính mới nào nghĩ ra được cách bắt hay thậm chí đều khiển hướng bật của mình.
Đứa cuối cùng là một đứa trẻ còn nhỏ, chắc chắn là thiếu tuổi. Chẳng có cách nào cậu nhóc có thể chạm tới tay nắm trên trần.
“Cậu có thể dùng tay cầm hai bên nếu muốn,” Ender nói.
“Đi mà mút nó,” thằng nhỏ nói. Nó bay phóng lên, nắm lấy tay cầm trên trần với chỉ một lóng tay, và quăng mình qua cửa mà không có chút điều khiển nào hết, xoay tròn theo cả ba hướng cùng một lúc. Ender cố quyết định xem có nên thích đứa nhỏ vì đã từ chối nhượng bộ hay là khó chịu vì cái thái độ chống đối của cậu nhóc.
Cuối cùng chúng cũng tập trung lại được dọc theo bức tường. Ender để ý thấy không có đứa nào trong số chúng không treo mình với hướng đầu vẫn như khi đang ở trong hành lang. Vậy nên Ender cố ý nhìn thành đối mặt với sàn nhà và trồng cây chuối. “Tại sao các cậu lộn đầu như vậy, lính?” cậu hỏi.
Một số đứa bắt đầu xoay theo hướng khác.
“Chú ý!” Chúng dừng lại. “ Tôi hỏi tại sao các cậu lộn đầu như vậy?”
Không ai trả lời. Chúng không hiểu cậu muốn nói gì.
“Tôi hỏi tại sao tất cả các cậu lại giờ chân lên trời và chúi đầu xuống đất!”
Cuối cùng thì cũng có một đứa lên tiếng. “Sir, đây là hướng khi chúng tôi băng qua cửa.”
“Vậy thì cũng có gì khác biệt! Có gì liên quan tới chuyện trọng lực đã như thế nào ngoài hành lang! Chúng ta sắp chiến đấu ngoài hành lang à? Ở đây có trong lực không?”
Không sir. Không sir.
“Từ bây giờ, các cậu quên trọng lực đi trước khi bước qua cái cửa đó. Trọng lực cũ biến mất, bị xóa sạch. Hiểu không? Mặc kệ trong lực như thế nào khi các cậu qua cửa, nhớ lấy–cửa của kẻ thù là ở dưới. Chân các cậu hướng về cửa của kẻ thù. Ở trên là hướng cửa của các cậu. Bắc là hướng này, nam là hướng đó, đông là hướng đó, tây là–hướng nào?”
Chúng chỉ.
“Đó là điều tôi muốn nói. Phương pháp duy nhất các cậu phải làm chủ là phương pháp loại trừ, và lý do duy nhất các cậu phải làm chủ nó là vì các cậu có thể dùng nó trong nhà vệ sinh. Tôi thấy ở đây cả một rạp xiếc! Các cậu gọi đó là tạo hình? Các cậu gọi đó là bay? Giờ thì mọi người, lao ra và xếp hàng trên trần! Ngay lập tức! Đi!”
Y như Ender trông đợi, một số lớn bọn chúng lao ra theo bản năng, không phải hướng tới bức tường có cánh cửa, mà theo hướng Ender gọi là bắc, hướng lên trên theo như khi chúng ở ngoài hành lang. Đương nhiên chúng nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, nhưng đã quá muộn–chúng phải chờ để thay đổi cho tới khi bật khỏi bức tường phía bắc.
Trong thời gian đó, Ender thầm phân nhóm chúng ra thành nhóm học chậm và nhóm học nhanh. Đứa trẻ nhỏ nhất, đứa cuối cùng qua cửa, là đứa đầu tiên đến được bức tường đúng, và khéo léo giữ mình lại được. Họ đã đúng khi tiến cử cậu nhóc. Nó làm rất tốt. Nó cũng có tự mãn và nổi loạn, và hầu như chắc chắn là đang bực tức về chuyện nó đã là một trong những đứa mà Ender đã bắt chạy trần truồng qua hành lang.
“Cậu!” Ender nói, chỉ vào đứa nhỏ. “Hướng nào là xuống?”
“Hướng cửa kẻ thù.” Câu trả lời gọi gàng. Nó cũng khá gắt gỏng, như thể muốn nói, được rồi, được rồi, giờ đến những thứ quan trọng nào.”
“Tên, nhỏ?”
“Thằng lính đó tên Bean, sir.”
“Có tên đó là do vóc dáng hay là não vậy?” Những đứa khác cười đôi chút. “Được rồi, Bean, cậu đã đúng. Giờ thì nghe tôi đây, vì điều này quan trọng. Sẽ không có ai băng qua cánh cửa đó mà không có nguy cơ bị bắn. Hồi trước, các cậu có khoảng mười, hai mươi giây trước khi phải di chuyển. Bây giờ nếu cậu không kịp ra khỏi cửa khi kẻ thù bước ra, cậu bị đông lạnh. Giờ thì, chuyện gì xảy ra khi cậu bị đông lạnh?”
“Không di chuyển được,” một đứa nói.
“Đó là nghĩa của từ đông lạnh,” Ender nói. “Nhưng chuyện gì xảy ra với các cậu?”
Đó là Bean, không hề có vẻ hăm dọa, trả lời thông minh. “Ta tiếp tục di chuyển theo hướng ban đầu. Với tốc độ y như lúc bị bắn.”
“Đúng vậy. Năm người kia, tới cuối phòng, đi!”
Giật mình, bọn nhóc nhìn nhau, và Ender bắn hết bọn chúng. “Năm đứa tiếp, đi!”
Chúng đi. Ender cũng bắn chúng, nhưng chúng tiếp tục di chuyển, dướng về phía bức tường. Tuy vậy, năm đứa đầu tiên chỉ trôi lờ lững một cách vô dụng gần nhóm chính.
“Nhìn cái đám được-gọi-là lính đó kìa,” Ender nói. “Chỉ huy của chúng lệnh cho chúng đi, và giờ nhìn xem. Chúng không chỉ bị đông lạnh, chúng còn bị đông lạnh ngay đây, cản đường người khác. Trong khi nhóm kia, nhờ di chuyển đúng khi được ra lệnh, bị đông lạnh dưới kia, khóa đường di chuyển của kẻ thù, cản trở tầm nhìn của kẻ thù. Tôi nghĩ chắc có khoảng năm người các người hiểu được ý nghĩa của chuyện này. Và chẳng cần nghi ngờ Bean là một trong số đó. Đúng không, Bean?”
Lúc đầu cậu nhóc không trả lời. Ender nhìn nó cho tới khi nó nói, “Đúng, sir.”
“Vậy thì ý nghĩa đó là gì?”
“Khi được ra lệnh di chuyển, di chuyển thật nhanh, để nếu có bị đông cứng ta sẽ trôi vòng quanh thay vì cản đường của chính Đội mình.”
“Xuất sắc. Ít nhất thì tôi cũng có một người lính hiểu chuyện.” Ender có thể thấy sự oán giận dâng lên qua cái cách những người lính khác đổi trọng tâm và liếc nhìn nhay, cái cách chúng tránh nhìn Bean. Tại sao mình lại làm thế này? Điều này có gì cần thiết để trở thành một chỉ huy tốt, biến một đứa trẻ thành mục tiêu cho tất cả những đứa còn lại? Chỉ vì họ đã làm thế với mình, tại sao mình phải làm thế với nó? Ender muốn sửa chữa sự chua chát của cậu đối với cậu nhóc, muốn nói với những người còn lại là cậu bé có cần có sự giúp đỡ và tình bạn của chúng hơn bất cứ điều gì khác. Nhưng đương nhiên Ender không thể làm thế. Không phải vào ngày đầu tiên. Vào ngày đầu tiên ngay cả lỗi lầm của cậu cũng phải trông như một phần của một kế hoạch xuất sắc.
Ender tự móc mình gần bức tường và kéo một đứa trẻ ra khỏi nhóm. “Giữ thẳng người,” cậu nói. Cậu xoay đứa trẻ sao cho chân nó hướng về phía những đứa còn lại. Khi đứa trẻ cứ tiếp tục di chuyển, Ender bắn nó. Những đứa còn lại bật cười. “Cậu có thể bắn cậu ta nhiều đến mức nào?” Ender hỏi một đứa ngay dưới chân tên lính bị đông lạnh.
“Hầu hết những gì tôi có thể bắn là chân cậu ta.”
Ender quay sang cậu bé bên cạnh mình. “Còn cậu?”
“Tôi nhìn thấy thân cậu ta.”
“Còn cậu.”
Một đứa ở xa hơn dưới bức tường trả lời. “Toàn bộ.”
“Chân không quá lớn. Không được bảo vệ nhiều.” Ender đẩy tên lính bị đông lạnh tránh đường. Rồi cậu chập chân lại, như thể đang quỳ trong không gian, và bắn chính chân mình. Ngay lập tức chân bộ đồ của cậu cứng lại, giữ chúng ở đúng vị trí.
Ender xoay mình trong không trung để mình quỳ lên trên bọn còn lại.
“Các cậu thấy gì?” cậu hỏi.
Ít hơn nhiều, chúng trả lời.
Ender đẩy khẩu súng vào giữa hai chân mình. “Tôi nhìn được tốt,” cậu nói, và bắt đầu bắn vào những đứa trẻ ở ngay dưới mình. “Ngăn tôi lại!” cậu hét. “Cố lên và bắn tôi đi!”
Cuối cùng chúng cũng làm được, nhưng chỉ là khi cậu đã kịp bắn được hơn một phần ba trong số chúng. Cậu vụng về móc và rã đông chính mình cùng những tên lính bị đông lạnh. “Giờ thì,” cậu nói “hướng nào là cửa của kẻ thù?”
“Dưới!”
“Và tư thế tấn công của chúng ta là gì?”
Một số bắt đầu trả lời bằng từ ngữ, nhưng Bean trả lời bằng cách quăng mình khỏi bức tường với hai chân chụm lại bên dưới, thẳng tới bức tường đối diện, bắn từ giữa hai chân ra mọi hướng.
Trong một giây Ender đã muốn hét lên với cậu bé, trừng phạt nó; nhưng rồi cậu ngăn mình lại, loại bỏ sự thúc đẩy hẹp hòi đó. Tại sao mình lại phải điên lên với cậu nhóc đó? “Bean là người duy nhất biết à?” Ender hét lên.
Ngay lập tức cả binh đoàn đẩy mình về phía bức tường đối diện, quỳ trong không trung, bắn ra từ giữa hai chân, hét lên đến đứt cả hơi. Sẽ có lúc, Ender nghĩ, khi đây chính xác là chiến lược mình cần–bốn mươi đứa nhóc hét tướng lên trong một đòn tấn công mất cân bằng.
Khi tất cả đã tới phía bên kia, Ender gọi chúng tấn công cậu, tất cả cùng một lúc. Đúng rồi, Ender nghĩ. Không tệ. Họ đưa cho mình một binh đoàn quân chưa được huấn luyện, với không một lính cũ đặc sắc nào, nhưng ít nhất đó không phải là một binh đoàn những kẻ đần. Mình có thể làm việc được với nó.
Khi chúng đã tập trung lại lần nữa, cười nói hồ hởi, Ender bắt đầu công việc thực sự. Cậu để chúng tự đông lạnh chân mình trong tư thế quỳ. “Bây giờ, chân các cậu làm được gì trong trận chiến?”
Không gì hết, một đứa nói.
“Bean không nghĩ vậy,” Ender nói.
“Chúng là cách tốt nhất để đạp tường.”
“Đúng,” Ender nói. Những đứa trẻ khác bắt đầu cằn nhằn rằng đạp tường là động tác, không phải trận đánh.
“Sẽ không có trận chiến nào nếu không có động tác,” Ender nói. Chúng rơi vào im lặng và ghét Bean thêm chút nữa.
“Giờ, với cái chân bị đông lạnh như thế này, các cậu có đạp tường được không?”
Chẳng ai dám trả lời, sợ rằng mình sẽ sai. “Bean?” Ender hỏi.
“Tôi chưa thử bao giờ, nhưng có lẽ nếu đối mặt với tường và chụm chân ở eo–“
“Đúng mà sai. Nhìn đây. Lưng tôi hướng vào tường, chân bị đông lạnh. Vì tôi đang quỳ, chân tôi cũng hướng vào tường. Thông thường, khi các cậu đạp các cậu phải đạp xuống, và rồi kéo người theo phía sau như một dây đậu, đúng không?”
Cười.
“Nhưng với chân bị đông lạnh, tôi sử dụng lực gần như tương đương, đạp xuống từ hông và đùi, chỉ đến lúc này nó mới đẩy vai và chân tôi ngước lại, đẩy hông tôi lên phía trước, và khi tôi ép chặt người mình lại, không có gì bị kéo dài ra đằng sau tôi. Xem này.”
Ender ép hông xuống dưới, đẩy người ra khỏi tường; trong một giây cậu điều chỉnh lại vị trí và quỳ, chân ở dưới, chạy về phía bức tường đối diện. Cậu đáp xuống bằng khuỷu tay, vụt qua lưng cậu, và rời tường theo một hướng khác. “Bắn tôi đi!” cậu hét lên. Rồi cậu để mình xoay tròn, chúng không thể liên tục bắn trúng cậu được.
Cậu rã đông bộ đồ và móc mình trở lại với chúng. “Đó là những gì chúng ta làm được trong vòng nửa tiếng đầu của ngày hôm nay. Tự dựng dậy cơ bắp chính các cậu cũng không biết các cậu có đi. Học cách sử dụng chân như khiên chắn và điều khiển chuyển động của mình để có thể xoay tròn. Xoay tròn không làm được gì nhiều khi ở gần, nhưng ở xa, chúng không thể làm gì các cậu nếu các cậu xoay tròn–ở khoảng cách đó tia sẽ phải bắn vào cùng một chỗ trong vài chuyển động, và nếu các cậu xoay tròn điều đó sẽ không thể xảy ra. Giờ thì tự đông lạnh mình và bắt đầu đi.”
“Anh không phân công sao?” một đứa hỏi.
“Không tôi không định phân công. Tôi muốn các cậu tông vào nhau và học cách xử lý trong mọi trường hợp, chỉ trừ khi chúng ta đang học về đội hình, và sau đó tôi sẽ bắt các cậu tông nhau có mục đích. Giờ di chuyển!”
Khi cậu nói di chuyển, chúng di chuyển.
Ender là người cuối cùng rời đi sau buổi tập, bởi cậu còn ở lại để giúp vài người chậm tiếp thu tiến bộ trong các kỹ thuật. Chúng đã có giáo viên tốt, nhưng những người lính không có kinh nghiệm, vừa mới ra khỏi nhóm lính mới hoàn toàn không thể kham nổi khi phải làm hai hay ba thứ cùng một lúc. Bắn với đôi chân bị đông lạnh cũng được, và chúng cũng không có vấn đề gì khi phải điều khiển mình trong không gian vô trong, nhưng để lao theo một hướng, bắn một hướng khác, xoay tròn hai vòng, bật khỏi tường bằng một phát bắn, rồi bắn trong lúc bật ra, mặt quay đúng hướng–hoàn toàn vượt quá khả năng của chúng. Luyện luyện luyện, đó là tất cả những gì Ender có thể làm cho chúng suốt một thời gian. Chiến lược và đội hình cũng tốt thôi, nhưng cũng sẽ chẳng là gì nếu như binh đoàn không tự biết cách lo cho mình trong trận đánh.
Cậu cần binh đoàn này sẵn sàng ngay bây giờ. Cậu đang trở thành một chỉ huy, và giờ thì các giáo viên lại đang thay đổi luật lệ, không cho phép cậu trao đổi, không giao cho cậu một lính cũ đỉnh cao nào. Chẳng có gì đảm bảo họ sẽ cho cậu khoãng thời gian ba tháng bình thường để thống nhất binh đoàn của mình trước khi đẩy chúng vào trận chiến.
Ít nhất thì buổi tối cậu vẫn còn có Alai và Shen để giúp cậu huấn luyện những đứa mới.
Cậu vẫn đang ở trong hành lang ra khỏi phòng chiến đấu khi bắt gặp mình mặt đối mặt với Bean. Bean trông có vẻ giận dữ. Hiện giờ thì Ender không muốn có rắc rối.
“Chào, Bean.”
“Chào, Ender.”
Dừng lại.
“Sir,” Ender nhỏ nhẹ nhắc.
“Tôi biết anh đang cố làm gì, Ender, sir, và tôi cảnh cáo anh.”
“Cảnh cáo tôi?”
“Tôi có thể là người giỏi nhất anh có, nhưng đừng có chơi tôi.”
“Hoặc gì?”
“Hoặc tôi sẽ là người tệ nhất anh có. Một trong hai.”
“Và cậu muốn gì, yêu quý và hôn à?” Giờ thì Ender bắt đầu nổi nóng.
Bean trông chẳng có vẻ gì là lo láng. “Tôi muốn một tiểu đội.”
Ender tiến lại bên cậu nhóc và nhìn xuống mắt nó. “Và vì sao cậu lại cần một tiểu đội?”
“Vì tôi sẽ biết phải làm gì với nó.”
“Biết phải làm gì với một tiểu đội rất dễ,” Ender nói. “Bảo được họ làm điều đó mới khó. Tại sao lại có bất cứ người lính nào muốn đi theo một thằng nhóc phiền toái như cậu?”
“Họ từng gọi anh như thế, tôi nghe vậy. Tôi vẫn còn nghe Bonzo Madrid gọi thế.”
“Tôi đang hỏi cậu, lính.”
“Tôi có thể giành được sự tôn trọng của họ, nếu anh không cản tôi.”
Ender nhếch môi. “Tôi đang giúp cậu đây.”
“Hết sức mình,” Bean nói.
“Sẽ chẳng ai để ý đến cậu, trừ khi là để thương cảm cho một cậu nhóc. Nhưng tôi đã đảm bảm tất cả hôm nay đều để ý đến cậu. Họ sẽ dõi theo từng hành động của cậu. Tất cả những gì hiện giờ cậu có thể làm để giành được sự tôn trọng của họ là làm hoàn hảo.”
“Vậy là tôi không có lấy một cơ hội để học hỏi trước khi bị đánh giá.”
“Tội nghiệp đứa trẻ. Chẳng ai công bằng với nó cả.” Ender lịch sự đẩy Bean trở lại tường. “Tôi đang chỉ cho cậu cách để có một tiểu đội. Hãy thuyết phục tôi rằng cậu đang cư xử như một người lớn. Thuyết phục tôi rằng cậu biết cách dùng người. Và sau đó thuyết phục tôi rằng có ai đó thực sự muốn theo cậu trong trận chiến. Lúc đó cậu sẽ có tiểu đội của mình. Nhưng chắc chắn là không cho đến lúc đó.”
Bean mỉm cười. “Công bằng đấy. Nếu anh thực sự làm theo cách đó, tôi sẽ thành tiểu đội trưởng trong vòng một tháng.”
Ender cúi xuống tóm lấy ngực bộ đồng phục của cậu nhóc và ấn nó vào tường. “Khi tôi nói tôi sẽ làm theo cách nào đó, Bean ạ, thì đó là cách tôi sẽ làm.”
Bean chỉ cười. Ender buông cậu nhóc ra và bỏ đi. Khi đã về đến phòng mình cậu nằm dài xuống giường và run lên. Mình đang làm gì thế này? Mới có buổi tập đầu tiên và mình đã bắt nạt người ta y như Bonzo từng làm. Và Peter. Xô đẩy người ta. Túm lấy một đứa trẻ tội nghiệp nào đó để những đứa còn lại có người để cùng ghét. Bệnh hoạn. Tất cả những gì mình ghét ở chỉ huy, thì giờ mình đang thực hiện.
Có quy luật ứng xử nào của con người khiến cho mình buộc phải trở thành y như chỉ huy đầu tiên của mình không nhỉ? Nếu có thì mình nên bỏ ngay bây giờ.
Cậu suy đi nghĩ lại về những gì đã làm và nói trong buổi luyện tập đầu tiên với binh đoàn mới của mình. Tại sao cậu không thể ăn nói nhưng vẫn làm trong những buổi tập tối? Chẳng có ưu tiên gì hơn là tiến bộ. Chẳng bao giờ phải ra lệnh, chỉ gợi ý. Nhưng nó sẽ không hoạt động, không phải với một binh đoàn. Nhóm tập thân mật của cậu không cần phải học làm việc với nhau. Họ không cần phải xây dựng tinh thần hoạt động nhóm; không bao giờ phải học cách vịn vào nhau và tin tưởng nhau trong cuộc chiến. Họ không cần phải phản ứng ngay tức khắc khi được lệnh.
Và cậu cũng đã từng có thể chuyển sang những thái cực khác. Cậu có thể lỏng lẻo và bất tài như Rose de Nose, nếu cậu muốn. Cậu có thể phạm những sai lầm ngu ngốc mặc kệ trước kia cậu đã làm gì. Cậu phải tạo ra kỉ luật, và đó cũng có nghĩa là đòi hỏi khắt khe–và có được–sự phục tùng nhanh chóng, quyết đoán. Cậu phải tạo ra được một binh đoàn được huấn luyện tốt, và cũng có nghĩa là luyện đi luyện lại đám lính, thật lâu sau khi chúng nghĩ chúng đã thuần thục một kỹ thuật, cho tới khi nó trở thành bản năng và chúng không cần phải suy nghĩ gì về nó nữa.
Nhưng cái chuyện với Bean đó là gì? Tại sao cậu ta lại là đứa nhỏ nhất, yếu nhất, và cũng có thể là sáng láng nhất trong bọn? Tại sao cậu lại đối xử với cậu nhóc như những chỉ huy mà cậu khinh thường đã đối xử với Ender?
Và rồi cậu nhớ ra rằng chuyện này không bắt đầu từ chỉ huy của cậu. Trước khi Rose và Bonzo đối xử khinh khỉnh với cậu, cậu đã bị cô lập trong nhóm lính mới. Và Bernard cũng không phải là đứa bắt đầu chuyện đó luôn. Mà là Graff.
Đó là các giáo viên. Và cũng không phải là do tai nạn. Giờ thì Ender đã nhận ra. Nó đã được xắp đặt như vậy. Graff đã chủ động cách ly cậu khỏi những đứa trẻ khác, khiến cho cậu không thể thân thiết với chúng. Và giờ thì cậu bắt đầu nghi ngờ mục tiêu đằng sau chuyện đó. Nó không phải là nhằm thống nhất những đứa còn lại trong nhóm – thực tế, nó đã chia rẽ cả nhóm. Graff cô lập Ender là để cậu phải nỗ lực. Để khiến cậu tiến bộ, chưa được xuất sắc, nhưng cậu giỏi hơn rất nhiều so với bất cứ người nào khác. Đó là cách duy nhất cậu có thể giành được sự tôn trọng và tình bạn. Nó khiến cậu trở thành một người lính giỏi hơn cậu có thể đã trở thành. Nó cũng khiến cậu cô đơn, sợ hãi, giận dữ và nghi ngại. Và có thể những đặc điểm đó cũng đã khiến cậu trở nên giỏi hơn.
Đó là những gì tôi đang làm cho cậu, Bean. Tôi làm tổn thương cậu để khiến cậu trở nên giỏi hơn về mọi phương diện. Để làm trí thông minh của cậu sắc bén. Để tăng cường những thành quả của cậu. Để lôi cậu ra khỏi thế cân bằng, không bao giờ biết trước điều gì sẽ xảy ra, để cậu luôn luôn sẵn sàng với mọi thứ, sẵn sàng ứng biến, quyết tâm chiến thắng mặc kệ tất cả. Để cậu có thể giống tôi. Để cậu có thể lớn lên như người đi trước của mình.
Còn mình – liệu mình sẽ lớn lên như Graff? Mập, khó ưa và vô cảm, nhào nặn cuộc sống của những đứa trẻ để chúng trở thành hoàn hảo một cách máy móc, những nhà chiến lược hay đô đốc sẵn sàng lãnh đạo một hạm đội chống lại đất mẹ của mình. Thích thú điều khiển những con rối. Cho tới khi mình có được một người lính giỏi hơn bất cứ ai khác. Không thể cản được chuyện đó. Tước đoạt tính cân bằng. Mình sẽ phải cho nó vào khuôn phép, hạ gục nó, cô lập nó cho đến khi nó có thể tự đứng vào hàng ngũ với những ngưới khác.
Well, tôi đã làm thế với cậu, Bean, tôi đã làm. Nhưng tôi sẽ còn dõi theo cậu, thương cảm cho cậu nhiều hơn cậu biết, và khi thời điểm tới cậu sẽ hiểu rằng tôi là bạn cậu, và rằng cậu đã là người lính cậu muốn trở thành.
Ender không đến lớp chiều hôm đó. Cậu nằm trên giường và ghi lại những ấn tượng về từng đứa trẻ trong binh đoàn của mình, những điều cậu đã để ý thấy ở chúng, những điều cần phải cải thiện. Trong buổi tập tối nay cậu sẽ nói chuyện với Alai và tìm ra những phương pháp để dạy các nhóm nhỏ những thứ chúng cần biết. Ít nhất thì cậu cũng không phải làm một mình.
Nhưng khi Ender tới phòng chiến đấu buổi tối hôm đó, trong khi hầu hết người khác hãy còn đang ăn, cậu thấy Thiếu tá Anderson đang đứng chờ. “Có một sự thay đổi trong luật, Ender. Từ bây giờ trở đi, chỉ có thành viên của cùng một binh đoàn mới được phép tập cùng nhau ở phòng chiến đấu trong giờ nghỉ. Và, vì vậy, phòng chiến đấu sẽ được sử dụng theo lịch. Sau tối nay, lượt tiếp theo của cậu là bốn ngày nữa.”
“Chẳng có ai khác tập thêm cả.”
“Họ đang xếp hàng, Ender. Bây giờ khi mà cậu đang lãnh đạo một binh đoàn khác, họ không muốn lính của họ tập với cậu. Chắc hẳn là cậu cũng hiểu điều đó. Vậy nên họ bắt đầu những buổi tập riêng.”
“Tôi vẫn luôn ở binh đoàn khác với họ. Họ vẫn gửi lính của mình đến cho tôi tập mà.”
“Lúc đó cậu chưa phải chỉ huy.”
“Ngài cho tôi một binh đoàn hoàn toàn non trẻ, Thiếu tá Anderson, sir–“
“Cậu có vài lính cũ mà.”
“Họ chẳng tốt gì hơn.”
“Chẳng có ai không xuất sắc mà đến được đây, Ender. Làm cho họ tốt đi.”
“Tôi cần Alai và Shen để –“
“Đã tới lúc cậu lớn và tự làm điều gì đó một mình, Ender. Cậu không cần những đứa trẻ khác nắm tay cậu. Giờ cậu là chỉ huy rồi. Vậy nên hãy hành động như thế, Ender.”
Ender băng qua Anderson tới phòng chiến đấu. Rồi cậu dừng, quai lại và hỏi một câu. “Bây giờ những buổi tập tối là theo lịch rồi, vậy tôi có được sử dụng móc không?”
Có phải Anderson đã suýt cười không? Không. Không có chuyện đó đâu. “Chúng tôi sẽ xem xét chuyện đó,” ông ta nói.
Ender quay lưng lại và vào phòng chiến đấu. Không lâu sau thì binh đoàn của cậu tới, và không ai khác; hoặc là Anderson đang đứng đợi để chặn bất cứ ai tới nhóm tập của Ender, hoặc là tin đồn đã bay khắp trường rằng những buổi tập thân mật của Ender đã qua rồi.
Đó là một buổi tập tốt đẹp, chúng đã làm được khá nhiều, nhưng tới cuối buổi thì Ender thấy mệt mỏi và cô đơn. Vẫn còn nửa tiếng nữa trước giờ đi ngủ. Cậu không thể tới doanh trại của binh đoàn của mình được– từ lâu cậu đã học được rằng những chỉ huy tốt nhất thường tránh mặt trừ phi có một nguyên nhân nào đó để ghé thăm. Bọn trẻ cần phải có cơ hội được yên bình, nghỉ ngơi, không có ai nghe cho dù là để cho vui hay khinh miệt chúng vì cái cách chúng nói, hoạt động và suy nghĩ.
Vậy nên cậu rảo bước tới phòng game, nơi một số người khác đang dùng nửa tiếng cuối cùng trước tiếng chung cuối để dàn xếp những vụ đánh cược hay vượt qua số điểm trước kia của mình trong trò chơi. Chẳng có trò chơi nào trông hay, nhưng dù gì đi nữa thì cậu cũng chơi một trò, một game dễ và náo nhiệt thiết kế cho lính mới. Chán, cậu lờ đi mục tiêu của trò chơi và dùng nhân vật nhỏ của mình, một con gấu, để khám phá nhựng cảnh vật sinh động xung quanh.
“Cậu sẽ không thằng nỏi nếu chơi kiểu đó.”
Ender mỉm cười, “Nhớ cậu ở buổi tập đấy, Alai.”
“Tớ đã ở đó. Nhưng họ để binh đoàn của cậu ở chỗ riêng. Có vẻ giờ cậu lớn rồi nhỉ, không thể chơi với bọn trẻ con được nữa.”
“Cậu cao hơn tớ cả cubit đấy.”
“Cubit! Chúa bảo cậu đi đóng thuyền hay sao thế? Hay là cậu đang trong tâm trạng hoài cổ?”
“Không phải hoài cổ, chỉ bí hiểm thôi. Bí mật, tế nhị, quanh co. Tớ nhớ cậu rồi đấy, đồ chó thiến.”
“Cậu không biết sao? Giờ chúng ta là kẻ thù rồi. Lần tới gặp cậu trong trận đấu, tớ sẽ nghiền cậu thành bụi.”
Đó chỉ là lời nói giễu cợt, như bình thường, nhưng bây giờ lại có quá nhiều sự thật đằng sau đó. Bây giờ khi Ender nghe Alai nói như thể đó chỉ là một trò đùa, cậu cảm thấy nỗi đau đớn bị mất một người bạn, và nỗi đau lớn nhất là tự hỏi liệu Alai có thật sự chỉ đau chút ít như cậu ấy thể hiện.
“Cứ thử đi,” Ender nói. “Tớ đã dạy cậu tất cả những gì cậu biết. Nhưng tớ không dạy cậu tất cả những gì tớ biết.”
“Tớ vẫn luôn biết là cậu vẫn giữ thứ gì đó lại, Ender.”
Một khoảng ngừng. Ender xử lý rắc rối trên màn hình. Cậu leo lên cây. “Tớ không thế, Alai. Giữ lại bất cứ thứ gì.”
“Tớ biết,” Alai nói. “Tớ cũng không.”
“Salaam, Alai.”
“Thánh thần ơi, không phải vậy chứ?”
“Không phải gì?”
“Bình an. Đó là nghĩa của salaam. Bình an ở bên cậu.”
Câu nói gợi lên một tiếng vọng từ ký ức của Ender. Tiếng nói của mẹ cậu dịu dàng đến bên cậu, khi cậu còn rất nhỏ. Đừng nghĩ rằng mình đến để mang bình an về cho trái đất. Mình không mang về bình an, mà là một thanh kiếm. Ender tưởng tượng ra cảnh mẹ cậu xuyên qua Peter Khủng khiếp một thanh kiếm mỏng đẫm máu, và những lời đó vọng lên trong tâm trí cậu cùng với hình ảnh đó.
Trong im lặng, con gấu chết. Đó là một cái chết dễ thương, với nhạc vui nhộn. Ender quay lại. Alai đã đi rồi. Cậu cảm thấy như thể một phần nào đó của mình cũng đã bị mang đi, cái cột chống trong tư tưởng đã chống đỡ cho lòng can đảm và tự tin của cậu. Với Alai, ở một trình độ hoàn toàn bất khả đối với Shen, Ender đã bắt đầu cả thấy hòa đồng đến mức từ chúng ta nói ra dễ dàng hơn tôi rất nhiều.
Nhưng Alai đã để lại một thứ. Ender nằm trên giường, ngủ lơ mơ, và cảm thấy môi Alai trên má mình khi cậu thì thầm từ bình an. Nụ hôn, lời nói, bình an vẫn còn ở bên cậu. Giống như Valentine, ký ức mạnh mẽ nhất.
Ngày hôm sau khi cậu đi ngang qua Alai trong hành lang, họ chào hỏi nhau, chạm tay, nói chuyện, nhưng cả hai đều hiểu giờ đã có một bức tường chắn giữa. Nó có thể sẽ sập, bức tường đó, lúc nào đó trong tương lai, nhưng cho đến lúc này cuộc trò chuyện thật sự duy nhất giữa họ là những cái rễ đã mọc thật sâu, bên dưới bức tường, nơi chúng không thể bị phá hủy.
Mặc dù vậy, điều tồi tệ nhất vẫn là nỗi sợ rằng bức tường sẽ không bao giờ sập, và rằng trong trái tim Alai đang vui mừng vì bị chia rẽ, và đã sẵn sàng để trở thành kẻ thù của Ender. Lúc này đây chúng không thể ở bên nhau, chúng phải tách ra thật xa, và cái đã từng chắc chắn là không thể bị lay chuyển lúc này giờ đã dễ vỡ và không thực; từ cái giây phút chúng không còn bên nhau, Alai là một người lạ, bởi cuộc sống của cậu ấy sẽ không còn là một phần của mình, và cũng có nghĩa là khi mình gặp cậu ấy chúng mình sẽ không hề quen biết nhau.
Nó thật sự làm cậu buồn, nhưng Ender không nhỏ nước mắt nữa. Cậu đã xong việc với nó rồi. Khi mà họ biến Valentine thành người lạ, khi họ sử dụng cô như một công cụ lên Ender, từ cái ngày đó trở đi họ không bao giờ có thể làm tổn thương cậu sâu sắc đủ để khiến cậu khóc lần nữa. Ender chắc chắn như vậy.
Và với sự giận dữ đó, cậu quyết định rằng mình đã đủ mạnh mẽ để đánh bại họ — các giáo viên, kẻ thù của cậu.