A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Emma Emma
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2185 / 21
Cập nhật: 2016-02-19 21:20:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
au chầu cà phê sáng lính bỏ đi hết còn trơ lại Quỳnh với trung úy Tiên ngồi lai rai chai 33.
- Bao lâu rồi anh chưa về Sài Gòn?
- Ba tháng... Trung úy ở Sài Gòn?
Tiên gật đầu.
- Tôi ở Gò Vấp...
Rít hơi thuốc dài Quỳnh nhả khói ra từ từ. Hớp ngụm bia Tiên cười tiếp.
- Bà xã tôi thỉnh thoảng cũng lên thăm...
Quỳnh gật gật đầu cười nhìn người sĩ quan địa phương quân đang ngồi đối diện với mình qua chiếc bàn cây nhỏ và cũ. Chỉ mới ba mươi mà Tiên trông già trước tuổi. Mắt quầng thâm vì mất ngủ. Trong đôi mắt mỏi mệt đó anh thấy thấp thoáng nét lo âu và hoài nghi của thứ lính không tên tuổi. Báo chí, truyền hình, truyền thanh nhắc tới nhảy dù, thủy quân lục chiến, biệt động, biệt kích hay các sư đoàn bộ chiến mà ít khi nói tới người lính địa phương, mặc dù họ cũng chết và cũng đánh giặc như ai. Họ là những người lính bị bỏ quên.
- Chắc anh nghĩ ở đây buồn?
Quỳnh cười im lặng khi nghe Tiên hỏi. Làm sao mà vui được ở cái căn cứ nằm tại ngã ba chỉ có vài trăm dân. Cà phê hủ tiếu hai tiệm. Hớt tóc, may sửa quần áo mỗi thứ một tiệm. Riêng tiệm tạp hóa nằm lẻ loi trên khoảnh đất rộng gần hàng rào kẽm gai. Lính, trên cấp số lãnh lương thời một trăm song nếu tập họp bất thường lại không quá bảy chục. Có những người lính có tên song chẳng bao giờ có mặt. Họ là lính ma, lính kiểng hay có người gọi là lính gởi. Đó là thứ lính của ông quận, ông tỉnh, ông này ông nọ chẳng ai biết.
Búng tàn thuốc bay ra đường Tiên cười nói với Quỳnh.
- Cạn chai bia đi rồi tôi dẫn anh đi một vòng chơi...
Đưa ly bia gần cạn lên uống một hơi cạn sạch Quỳnh đùa.
- Thăm dân cho biết sự tình hả trung úy?
Tiên cười cười uống một hơi cạn ly bia.
- Chắc vậy...
Sau khi Tiên trả tiền, hai người đi dài theo con lộ đất trộn với đá đỏ. Gió từ sông bốc lên làm bay chút bụi mù màu đỏ. Những căn nhà lá lụp xụp và tối tăm. Mấy đứa con nít; đứa thì có quần không áo, đứa có áo không quần đang trố mắt nhìn Quỳnh với vẻ tò mò, kinh ngạc và lạ lùng.
- Tôi dẫn anh đi gặp một người...
Liếc nhanh Tiên, Quỳnh cười im lặng. Lát sau anh mới từ từ lên tiếng.
- Ai... Đàn ông hay đàn bà?
Tiên nói trong tiếng cười sằng sặc.
- Dĩ nhiên là đàn bà. Tôi nghĩ anh không phải pê đê...
Rút gói thuốc lá ra đưa mời Tiên xong Quỳnh bật zippo đốt cho hai người. Hít liên tiếp hai hơi dài vị trưởng đồn địa phương quân nói thật chậm.
- Cô ta tên Uyên... Đi học trên tỉnh rồi về làm cô giáo. Uyên có đứa em gái mở tiệm may... Anh bao nhiêu tuổi?
- 27...
Quỳnh trả lời thật gọn. Tiên gật đầu cười.
- Tốt... Uyên nhỏ hơn anh bốn tuổi...
- Sao anh lại giới thiệu cho tôi?
Quỳnh hỏi trong lúc nhả khói thuốc.
- Mấy ông lính ở đây cô ta không ưng anh nào hết. Tôi thời cô ta biết có vợ nên mặt mũi nào nhào vô nên coi cô ta như em út trong nhà…
Quỳnh bật cười hăng hắc.
- A... Bởi vậy anh mới tính giới thiệu cho tôi hả. Hay là anh tính kiếm người quạt lửa thế cho anh. Nói thiệt đi...
Tiên cười lớn lắc đầu.
- Không có đâu... Tôi biết anh là dân Sài Gòn... Chỉ có anh may ra mới lọt vào mắt xanh của nhỏ Uyên...
Nói dứt câu Tiên dừng lại trước căn nhà lợp tôn vách ván.
- Mình vào đây...
Bước vào trong tiệm may Quỳnh thấy một cô gái còn trẻ đang ngồi đọc báo nơi chiếc bàn tròn bày bình trà, mấy cái tách và dĩa mứt. Nghe tiếng động cô ta ngước lên cười nói với Tiên.
- Chào anh Tiên... Năm mới mà được anh xông đất là em may mắn lắm...
Tiên chưa kịp nói gì thời một giọng nói thanh thanh kèm theo tiếng cười từ phía sau tấm màn vọng ra.
- Hổng có may mắn đâu nghen Hưng. Phải thêm dấu huyền vào tên của anh thời mình mới may mắn nhiều hơn...
Quỳnh mỉm cười khi nghe giọng nói thanh thanh và tiếng cười hắc hắc. Anh liếc nhanh cô gái vừa vạch màn bước ra. Nhìn thấy người đàn ông lạ đang đứng với Tiên cô ta hơi bối rối và thẹn thùng.
- Xin lỗi anh... Tôi tưởng có mình anh Tiên...
Quỳnh cười cười không nói gì. Hiểu ý Tiên cười giới thiệu.
- Đây là Quỳnh...
Quay sang Quỳnh, Tiên cười cười tiếp.
- Còn đây là Uyên mà tôi nói với anh...
Nhìn bộ quân phục màu xanh nước biển Uyên cười nói nhỏ.
- Anh Quỳnh chắc ở dưới tàu...
Quỳnh gật đầu.
- Cô Uyên đoán đúng... Tàu của tôi đang đậu ngoài kia...
Nhắc hai chiếc ghế đẩu Uyên cười lên tiếng. Nàng có vẻ tự nhiên và vui vẻ trước mặt hai người lính.
- Mời anh Tiên và anh Quỳnh ngồi chơi...
Vẫn đứng tại chỗ Tiên cười nói với Uyên.
- Anh Quỳnh than ở đây buồn quá nên anh dẫn ảnh lại gặp em nói chuyện cho đỡ buồn... Anh phải trở về đồn có chuyện cần...
Dứt lời Tiên bước nhanh ra cửa khiến cho Quỳnh cảm thấy không được tự nhiên lắm với hai cô gái mới gặp lần đầu.
- Dạ mời anh Quỳnh ngồi...
- Cám ơn cô Uyên...
Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế đẩu đặt đối diện với Quyên qua chiếc bàn tròn.
- Anh Quỳnh ăn mứt và uống trà với tụi này nghen... Năm mới mà...
- Tôi tình cờ xông đất chắc không có gì phiền...
Uyên cười nhẹ. Quỳnh cảm thấy giọng cười của Uyên ấm và vui vẻ.
- Dạ không có gì phiền hết. Tôi ở dưới quê song không có tin vào chuyện xông đất...
Vừa nói nàng vừa với tay lấy bình trà rót vào cái tách đang đặt trước mặt Quỳnh.
- Anh Quỳnh chắc ở Sài Gòn?
- Nhà ba má tôi ở Thị Nghè...
Có lẽ thấy sự có mặt của mình hơi thừa nên Hưng, em của Quyên lẳng lặng rút vào nhà trong để mặc chị trò chuyện với khách.
- Tôi nghe anh Tiên nói cô Uyên có đi học ở trên tỉnh?
Không trả lời Uyên mỉm cười nhìn Quỳnh.
- Anh Tiên còn nói với anh điều gì nữa về tôi?
Quỳnh cười khẽ xoay xoay tách trà nóng.
- Không có gì nhiều... Chỉ nói cô Uyên trẻ hơn tôi bốn tuổi. Cô Uyên học trung học trên tỉnh rồi về dạy học và mở tiệm may... Điều đó khiến cho tôi tò mò...
- Tò mò...
Uyên lập lại. Thong thả gật đầu Quỳnh hớp ngụm nước trà xong nhìn cô gái đang ngồi đối diện với mình. Mái tóc huyền bóng mượt buông hờ xuống tới lưng. Khuôn mặt trái soan. Mũi cao thẳng. Hai cánh mũi phập phồng. Mắt đen dài. Da trắng mịn song nhìn kỹ sẽ thấy có tàn nhang ở hai bên má. Miệng nhỏ. Môi hồng tự nhiên. Cũng giống như các cô gái quê, Uyên không dùng son phấn, song Quỳnh lại ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng mà mới đầu anh tưởng là mùi nước trà.
Cầm tách trà lên Quỳnh kín đáo nhận xét căn nhà của Uyên được chia làm hai phần ngăn cách nhau bằng tấm màn. Nửa đầu biến thành tiệm may với hai cái máy may và chiếc bàn tròn thật lớn đặt trong góc. Chắc nó được dùng để cắt đo quần áo vì anh thấy bề bộn vải. Dọc theo vách có rất nhiều móc áo được máng vào giá áo đóng bằng cây. Sát vách gần ở cửa là chiếc bàn hình chữ nhật bày những bộ quần áo đã may xong được xếp ngay ngắn và thẳng hàng. Quần áo thường dân cũng có mà quân phục cũng có.
- Chắc cô Uyên nhận sửa quần áo lính?
Liếc nhanh ông lính thủy Uyên cười mỉm.
- Dạ có... Tôi may và sửa quần áo cho mấy ông lính trong đồn hoài... Anh Quỳnh cứ đem quần áo lên đây tôi sửa dùm cho...
Ngừng lại nhìn Quỳnh giây lát Uyên cười nói nửa đùa nửa thực.
- Mùng một anh Quỳnh xông đất nhà tôi chắc nhiều may mắn lắm nên tôi sẽ sửa quần áo cho anh không lấy tiền...
Thấy Quỳnh mở miệng Uyên giơ tay lên ngăn không cho anh nói.
- Đó là sự cám ơn của tôi và cũng là quà tri ngộ...
Uyên bật cười thánh thót. Quỳnh cũng cười lớn vì lối dùng chữ cổ xưa của cô gái chưa đầy hai mươi lăm tuổi. Trai gái trẻ tuổi bây giờ không còn dùng những chữ, những từ nặng âm hưởng thời xa xưa mà cô giáo làng đã thốt lên.
- Nếu cô Uyên đã nói thế thời tôi xin đa tạ...
Uyên chúm chiếm cười vì câu nói của Quỳnh. Câu nói của anh cũng mang nhiều âm hưởng cổ xưa tương tự như câu nói của nàng.
- Dạ không có chi... Anh Quỳnh uống thêm nước trà nghen...
Như đã quen với lính nhiều Uyên cười tiếp.
- Anh Quỳnh muốn hút thuốc cứ tự nhiên...
Nhìn ra ngoài cửa Quỳnh thấy mấy đứa con nít đang đùa giỡn la hét om xòm. Nắng chiều ngày mồng một tết dọi trên nóc nhà tôn. Không gian im vắng và đìu hiu.
- Tôi đợi được... Tôi không muốn cô Uyên ngửi mùi thuốc lá của tôi...
Ngừng lại hớp ngụm nhỏ nước trà Quỳnh nhìn Uyên.
- Tôi sợ cô Uyên ghiền thuốc lá...
Uyên bật cười hăng hắc vì câu nói đùa của người lính thủy. Hơi cúi mặt nhìn xuống đất nàng nói chậm và nhỏ.
- Ghiền thuốc lá cũng không có hại bằng ghiền anh Quỳnh...
Nói tới đó nàng ngừng lại đoạn bật cười ròn rã. Quỳnh cũng cười lớn vì câu nói nửa thực nửa giỡn của Uyên. Anh không tưởng một cô giáo làng như Uyên lại đủ bạo dạn để thốt ra câu nói đó. Có thể nàng nói giỡn mà cũng có thể nàng nói thật. Nhưng câu nói có tác dụng mạnh mẽ khiến cho hai người phải cười để che giấu cảm giác cũng như ý nghĩ của mình. Uống một hơi cạn tách trà Quỳnh đứng dậy.
- Xin lỗi cô Uyên tôi phải đi... Khi nào trở lại đây tôi sẽ đem quần áo lên...
Uyên cũng đứng lên. Hai người bước ra cửa.
- Anh Quỳnh đi bình an. Chừng nào anh Quỳnh trở lại đây?
Quỳnh nhè nhẹ lắc đầu.
- Tôi không biết... Tôi cũng không hứa. Tuy nhiên nếu có dịp tôi sẽ trở lại...
Uyên đứng im nhìn theo bóng người lính thủy đi dọc theo dãy nhà lá lụp xụp.
- Alpha 11 đây 9...
Đang ngồi trên mui tàu Quỳnh chậm chạp nhấc lấy ống nói khi nghe giọng của Ánh, thuyền phó Alpha 9.
- 11 nghe 9... Anh đang ở đâu?
- Bravo Hotel... Tôi sẽ bắt tay anh chiều nay...
- Tình trạng máy móc?
- Đã sửa chữa xong... Tôi mang cho anh thêm đồ chơi...
- Tôi đón anh ở U Minh Hiệp Hòa...
Quỳnh chấm dứt điện đàm bằng câu nói trên. Anh cố nại ra lý do để trở lại Uyên Hưng. Tình hình càng ngày càng thêm tồi tệ. Áp lực của địch đè nặng lên vùng trách nhiệm khiến cho anh không còn dịp nào trở lại thành phố Biên Hòa. Anh được lịnh ở tại vùng công tác. Mọi tiếp tế như thực phẩm, đạn dược, xăng dầu, lương bổng đều được tàu đưa lên. Địa điểm gần nhất mà anh có thể về được là Uyên Hưng. Nó là vùng tạm nghỉ của anh và nhân viên. Dù không phải phố thị như Biên Hòa, Uyên Hưng vẫn có hàng quán cà phê, mì, hủ tiếu, thuốc lá và người. Khuôn mặt của Hy hiện ra lung linh trong nắng chiều dọi xuống mặt nước trong xanh thành màu vàng ươm. Quỳnh thở dài hắt hiu. Anh nhớ cô bé thật nhiều. Nhớ quay quắt cả người. Nhiều đêm ngồi im trong bóng tối, tưởng tượng tới khuôn mặt, nụ cười, giọng nói của cô bé anh cảm thấy buồn bã. Anh biết mình là lính mà lính thời không ở yên một chỗ, không trụ lại một nơi. Cũng vì vậy mà anh không nghĩ tới chuyện lập gia đình. Hoặc có nghĩ cũng chỉ để ngậm ngùi.
- Mình đi đâu hả anh?
Tuấn hỏi nhỏ. Quỳnh nói gọn.
- Uyên Hưng... Đón chiếc Alpha 9 và thằng Thành luôn...
Đang ngồi nơi ụ súng 50 trước mũi Sang nói lớn.
- Coi bộ anh kết Uyên Hưng rồi hả?
Quỳnh cười cười quẹt diêm đốt thuốc.
- Tao muốn về Biên Hòa mà không về được...
Hít liên tiếp ba hơi thuốc xong Quỳnh từ từ nói trong lúc nhả khói ra.
- Từ nay Uyên Hưng sẽ là chỗ nghĩ của mình...
- Nó có đường về Sài Gòn không anh?
Tuấn hỏi. Quỳnh lắc lắc đầu.
- Tao nghĩ có nhưng an ninh thời tao không bảo đảm. Mày đi lạng quạng Vẹm nó lượm mày...
Tuấn thở dài còn Sang làm thinh. Chiếc tàu sắt của họ trở nên biệt lập dù chỉ cách thành phố Biên Hòa mươi ô vuông. Búng tàn thuốc xuống nước Quỳnh hỏi Sang.
- Mình ăn gì chiều nay?
- Mì gói...
Thấy Quỳnh định mở miệng nó nói nhanh như muốn chận lại.
- Anh chê mì gói thì tôi có gói mì cho anh...
Tuấn bật cười sằng sặc. Quỳnh chép miệng.
- Mày thử ném vài trái MK3 coi có cá không?
Vặn nhỏ máy phát thanh xuống thấp Sang vừa lắc đầu vừa thở dài.
- Tôi với thằng Kỳ thử rồi. Chẳng có con nào ra hồn... Chỉ có mấy con cá mắc dịch gì lớn bằng ngón tay. Về Uyên Hưng đi chợ may ra...
- Mình còn gạo?
- Ba thùng gạo xấy...
Quỳnh làm thinh không hỏi nữa. Sáng gạo xấy với thịt ba lát. Trưa thịt heo kho với gạo xấy. Chiều gạo xấy và thịt ba lát kho với nước mắm mặn chát. Ăn hoài những thứ đó ớn tận cổ. Anh thèm thức ăn tươi chứ không phải đồ hộp quân tiếp vụ, thứ đồ hộp kém cả lượng và phẩm. Cực chẳng đã mới phải bấm bụng ăn vì hai lý do là đói và không phải tốn tiền mua.
- Mày chạy bao nhiêu vậy?
Quỳnh hỏi Tuấn.
- Ngàn rưởi...
- Như vậy được rồi... Nhanh quá coi chừng hư máy...
- Tối nay mình ngáo ở Uyên Hưng hả anh?
Sang hỏi và Quỳnh hỏi lại.
- Mấy giờ rồi?
- 4 giờ...
- Để tao xin với Biên Hùng...
Không đợi ra lệnh Tuấn đưa ống nói cho thuyền trưởng của mình.
- Biên Hùng đây Quỳnh Hoa...
Quỳnh nghe giọng nói chậm rãi và trầm của trung úy Bình vang lên.
- Biên Hùng nghe Quỳnh Hoa... Anh đã bắt tay với thằng em của anh chưa. Nghe rõ trả lời?
- Trình Biên Hùng. Tôi về U Minh Hiệp Hòa đón em út. Xin Biên Hùng cho tôi nghỉ một đêm...
Trung úy Bình im lặng giây lát mới lên tiếng.
- Yêu cầu của anh được chấp thuận. Sáng mai anh với thằng 9 lên Vũng Gấm...
- Tôi nghe Biên Hùng 5/ 5...
Nghe không sót tiếng nào cuộc nói chuyện Tuấn cười thích chí đốt liền điếu thuốc. Bập bập mấy cái cho thuốc cháy đều nó cười nói.
- Về Uyên Hưng chiều nay mình nhậu đi anh Quỳnh...
Sang xen vào.
- Mày mà nhậu... Mới uống nửa chai 33 đã sỉn rồi...
Tuấn đỏ mặt song cố chữa thẹn bằng câu nói.
- Tại thằng Thành nó pha thêm đế vào nên tôi mới sỉn. Nó bảo pha thêm đế uống mới phê...
Quỳnh cười hắc hắc.
- Mày có cho chó ăn chè chưa?
Bật tiếng cười lớn Sang xen vào trước khi Tuấn trả lời câu hỏi của Quỳnh.
- Nó cho hà bá ăn chè... Nửa đêm tôi nghe tiếng khọt khẹt mới biết nó cắm đầu xuống sông mửa ra mật xanh mật vàng...
Tuấn cười gượng làm thinh vì biết càng đỡ đòn nhiều chừng nào càng bị chọc quê nhiều chừng đó. Cách hay nhất là ngậm miệng lại coi như chuyện mình sỉn và cho hà bá ăn chè không có gì quan trọng. Đất say đất cũng lăn quay... Trời say mặt cũng đỏ gay ai cười mà.
- Tới Uyên Hưng rồi...
Tuấn lên tiếng. Từ sau lái bước ra đứng dựa vào cột radar Chơn cười hỏi.
- Mình ngáo ở đây đêm nay hả anh?
Quỳnh ậm ừ giây lát mới trả lời câu hỏi của Chơn.
- Ừ... Mình có 24 giờ phép...
Tàu từ từ chạy qua dãy nhà của dân chúng nằm sát bờ sông. Quỳnh cầm lấy chiếc ống dòm lên quan sát, hy vọng thấy được bóng dáng của người nào đó nhưng chỉ có sông nước đìu hiu. Tàu cắm mũi ngay trước cổng ngôi đồn địa phương quân. Nhường cho nhân viên đi ra chợ ăn tối trước, còn lại một mình trên tàu Quỳnh ngồi sau lái nhìn về hướng Biên Hòa. Chừng bảy tám ô vuông đường sông mà anh nghe như cách xa vô cùng. Khoảng hai mươi cây số đường chim bay mà trăm ngàn cách trở. Chiến tranh đã đẩy anh ra xa điều mà anh ao ước. Từ lúc anh sinh ra chiến tranh đã có mặt. Hai mươi bảy năm nó vẫn còn đó. Không những không tàn tạ mà chiến tranh còn lan rộng hơn. Dấu vết đạn bom đầy khắp nơi. U Minh. Năm Căn. Cà Mau. Cần Thơ. Châu Đốc. Mỹ Tho. Long An. Nha Trang. Đà Nẳng. Huế. Kontum. Pleiku. Tất cả mọi miền. Ngay cả Sài Gòn, miền đất được xem bình yên nhất vẫn có bóng dáng của chiến tranh. Bây giờ Hy đang làm gì? Câu hỏi bật ra trong trí não nhiều đêm ngủ không yên đâm lười biếng suy nghĩ thành ra không có câu trả lời. Anh mường tượng tới đôi mắt ngây thơ, giọng cười hồn nhiên và tiếng nói thanh tao của cô học trò. 16 tuổi. Cô bé vẫn chưa biết gì. Tâm hồn còn trong trắng như trang giấy mới.
- Alpha 11 đây 9... Nghe rõ trả lời...
Quỳnh chậm rãi đứng lên đi về phòng lái. Leo lên mui anh nhấc lấy ống nói của máy 46.
- 11 nghe 9...
- Tôi còn cách chỗ anh chừng ô vuông... Sẽ bắt tay với anh đúng 16 giờ...
- Tôi đợi anh...
Bỏ máy xuống Quỳnh đốt điếu thuốc. Hít liên tiếp mấy hơi anh im lặng nhìn phong cảnh của làng Uyên Hưng vào buổi xế chiều. Ngôi đồn địa phương quân nằm trơ vơ. Hàng rào kẽm gai bao bọc mấy lớp. Hầm núp. Lô cốt. Giao thông hào. Hố cá nhân. Cột cờ cao. Lá cờ vàng ba sọc đỏ rủ xuống vì thiếu gió. Đối diện với cổng chánh ngôi đồn là khu nhà lá của dân chúng nằm cách hàng rào kẽm gai chừng năm ba chục mét. Cổng phụ hay là cổng sau nằm cạnh bờ sông. Nhờ hai mặt dựa vào con sông rộng nên ngôi đồn vẫn giữ vững vị trí mặc dù địch quân nhiều lần tấn công với quân số gấp ba bốn lần quân số trong đồn. Tiếng chim kêu lạc lõng vào buổi chiều gần tắt nắng nghe thật buồn. Nó làm cho anh nhớ nhà. Cũng như Biên Hòa, Sài Gòn bây giờ thật xa dù chỉ cách mấy chục cây số. Cứ mỗi lần nhớ nhung hoặc nghĩ tới Sài Gòn anh cảm thấy xa thêm một chút, lạ thêm một chút. Kỹ niệm còn đó. Người vẫn ở đó mà nghe như lạ lùng. Mỗi khi về nhà anh tránh không đi qua nhà của T. M. Anh sợ gặp lại người con gái đã đi lấy chồng đó. Anh sợ vết thương của mình lại vỡ. Bảy năm rồi. Có còn gì nữa đâu mà nhớ. Kỹ niệm nhạt nhòa. Hình bóng phai mờ. Nhưng sao giọng nói, nụ cười, bàn tay mềm, ấm êm vẫn hiện về trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa say rượu. Ánh mắt long lanh của cô láng giềng chao đảo trong bóng đêm mông lung được soi sáng bằng đầu thuốc lá cháy đỏ rực. Trong trí não của Quỳnh vẫn còn y nguyên hình ảnh của đêm nào thật xa xưa. Đêm đã khuya. Anh với TM vẫn còn thức. Tiếng cười nhỏ vì sợ đánh thức ba má. Sao TM nhéo đau quá?. Người ta thương người ta mới nhéo đau... Để chi vậy? Để nhớ, nhớ hoài.... Bảy năm xa nhau anh vẫn còn nhớ cái nhéo tay rướm máu của cô láng giềng và anh sẽ nhớ cho tới hết cuộc đời.
Trăng Buông Trăng Buông - Chu Sa Lan Trăng Buông