Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 6
M
ới đầu, chỉ dăm ba người nhìn thấy. Nhưng thoáng sau, nhiều người đang còn mê đắm kiệt cũng hay và đều quay nhìn về phía lửa ngủ. Họ tiến hành rồi bộc lộ cảm giác kinh ngạc. Đằng xa, một người gầy ốm tong teo, rối loạng choạng từng bước, đầy như muốn tìm kiếm đường lên nhà tiểu công nghệ nhưng chưa nhớ ra đường nên vừa bước nhớn cần tìm kiếm. Người gầy lắm, chỉ có chiều cao chứ không có chiều ngang, bước chậm chững như trẻ con tập đi, nhiều lúc xiêu ảo tưởng té tét đến nơi mà vẫn đứng vững được. Rồi lại tiếp tục bước tiếp. Con người dị hình mặc quần sà lỏn rách bươm, hai cẳng chân khẳng khiu như hai cây gậy đã chết khô, phía dưới bằng nhau chỉ có khúc đầu gối là lớn nhất. Trên mình đeo nham nhở nhiều huyền: Màu trắng cháo lòng, màu nâu bạc và huyền đen, mỗi màu là một áo và mỗi áo là hai ba màu
Một dải khăn trùm kín khu vực cổ mở rộng vùng dưới cũng róc rách.
Trời rét mướt, gió nhẹ tung dải áo phía trước người đó phải nắm lấy tay chặn ngang bụng. Khi không, ngồi thụp xuống, có sẵn vật dụng nên được đưa lên ôm ngực. Unknown ngày nắng đầu Xuân vào mặt. Hai mắt sơn sâu như lỗi và tàn.
Sự việc xuất hiện bất ngờ và lạ lùng gây ra những tiếng ồn hơn khe hở trong đám tù:
- Trời ơi! Trời ơi! 325 lần mò đi đâu thế kia?
- Tội quá, Đánh tỉnh tỉnh ai không biết!
- May ra thì sống được đấy!
Một người sốt sắng, nêu ý kiến:
- Đề nghị ông trưởng toán vào bếp xin cho đánh phần cơm hay cháo. Đầu năm, anh em ai cũng được hưởng bữa bữa mà đồng cảnh 325 ăn được gói nào! Tội nghiệp!
Dăm, bẫy người động lòng an ẩn, chúc mừng bước ra hiên, đứng hình quái vật rắn độc với vẻ thương xót pha lo tò mò. Thật ra, họ không ngờ giữa lúc mọi người cùng trại tin chắc tù nhân số 325 phải "ngoẻo" trước mùa Xuân tới thì y sống lại và chớp nhoáng choạng bước đi dưới nắng Xuân như quỷ hiện hồn. Sức chịu đựng của người thật phi thường.
Tù nhân xì xào bàn tán về trường hợp quái độc...
Ngoài sân, bộ xương người lại chạy thẳng lên, tiếp tục bước tới nhà tiểu công nghệ. Hình như từ bộ xương phát ra tiếng rền rỉ vì có người nghe loáng thoáng trong gió lạnh:
- Các...ông ơi! Cho tôi xin một mảnh! Đói quá! Đói...quá!
Toàn thân trước người trước hình ảnh ghê rợn và tiếng rền rền như tiếng mèo kêu đêm giữa buổi sáng mồng 1 Tết. Rồi lộ trình anh thấy thương xót lạ lùng.
Lúc đó, anh đã xong bữa trưa. Hai xương thuộc phần của anh đã bỏ xuống mâm sau khi kỹ càng khoái đi, lấy lại cả thời gian. Đưa mắt nhìn bao xa một lần trong trại. Toàn bộ tìm thấy vẫn còn người chưa hoàn thành bữa tiệc...xương. Phía sau lưng anh, mấy người cũng đã ăn xong nhưng vẫn cầm khư khư stub xương trong tay. Họ quay nhìn ra sân, nơi có hình người gầy gầy đang chận chọn bước đi.
Không ai biết rõ 325 bị cáo gì, chỉ biết anh ta bị giam tại Trại Đầm Đùn đã hơn năm nay và ba tháng gần đây, ngay từ đầu mùa Đông anh ta mang bệnh, nằm xuống ngủ tham chiếu. Giúp có hạnh kiểm tốt, tính tình hiền lành, hay làm ít nói, xung phong bão nhất, nhiều thiện chí học tập nên mặc dầu sẹo đau không sản xuất cho lửa, anh ta vẫn được bỏ mặc cho sống lay lất. Bất cứ ai cũng mang bệnh như anh là cầm chắc cái chết rồi. Vì ban quản trị lửa giam chỉ ra lệnh cho nhà bếp một tiếng là người say rượu cơn đói trên giường cho đến lúc hấp hối, thở hắt ra mà vẫn cố gắng chờ đợi một miếng cơm, một chén cháo hay một chén nước cơm chắt không bao giờ mang tới. Ngoài đời sống tự làm, những thức ăn kể trên tầm thường không đáng kể, nhưng trong trại giam cộng sản, những thức thức đó có ảnh hưởng trực tiếp đến hơi thở, mạch đập của người tù. Cả những thức không ăn bằng miệng cũng là báu vật quý giá. Có người đam mê may mắn được khúc xương sống cá dài hơn ngón tay -khúc nhẹ dần- Sau nhà bếp. Anh ta run vì sung sướng, gói khúc xương đó trong một mảnh giấy cửa hàng trong túi áo. Ăn xong, để tăng thêm khẩu vị, người kín đáo lấy khúc xương cá ra, đặt vào giữa bàn tay khum khum, đưa lên gần mũi thở mạnh mấy hơi lấy hương cá rồi thè mỏng một cái. Trên thực tế, kiếm một đốt xương khô còn có gì nữa, nhưng trên phương tiện tâm lý, bữa ăn đó người tù trại giam cộng sản mơ ngủ đến cá và nhớ lại những bữa cơm ăn với cá trong trống. Và bữa cơm anh ta thấy dễ thương hơn dù chỉ "ăn" cá bằng mắt, bằng mũi và bằng tưởng tượng.
Ít lâu sau, sơ ý đánh mất cái xương cá, người tù túng, bứt rứt, khổ sở hữu và mất thần đến nửa tháng trời mới tìm lại được bình tĩnh.
Câu chuyện "cái xương cá", nhiều tù nhân biết, nhất là Toàn vì người ăn cá bằng trí tưởng tượng cùng toán với anh. Mỗi bữa cơm, cứ đến chén thứ hai và là một chút. Toàn tìm kiếm người kề cận giám thị rồi vẻ tự nhiên, kín đáo gói xương cá thường xuyên mang theo. Nhưng lúc người nọ quay lại phía sau, đưa cái xương ra khung trước khi khối một cái thật nhanh thì Toàn quay nhìn chỗ khác, để che dấu sự buồn tủi chính trong lòng anh. Nhưng riết rồi Toàn cũng không chú ý đến hành động của người bạn nữa.
Trường hợp 325 mới thực sự lạ lùng. Từ đầu tháng Chạp ta, anh lâm bệnh nặng luôn mê man đến nỗi đau buổi sáng anh em đặt anh ta nằm theo buổi chiều nào, anh em trở về trại vẫn thấy anh nằm nghiêng đó, không nhúc nhích. Rận, chôm trong người 325 như xung, bò lổm ngổm từng đám trên mấy manh áo rách. Dịu dàng, tiện nghi, một người bạn tù tự động cho chiếc áo ra sân hồng thật mạnh thứ mười cái cho rận giảm rồi cho đắp bồi lên mình bệnh nhân như cũ. Nhưng vì đang riết lại không tắm rửa, một bệnh nhân bị lở loét. Một buổi sáng, người tù trõng bên lôi kéo mình vì phát giác từ bên trong tai bệnh nhân có những thứ bò ra. Nhìn kỹ là "ròi". Ròi còi tai bệnh nhân mụn hết, làm chẩy máu đỏ lòm mà bệnh nhân không biết, hoặc giả có biết nhưng không đủ sức để phản ứng. Anh em thương tổn sẹo với giám thị xin cho phép lau rửa vết thương giúp và xin thuốc chữa bệnh cho thuốc bôi vào vết thương. Nhưng rò rỉ không sợ thuốc chữa bệnh và tai cứ lở loét thêm.
Cồn như rò rỉ trong trại giam cộng đồng cũng đói như tù nên đến Tết gần, chúng tôi thoải mái gần hết, một tai tù nhân.
Mạnh mẽ, có đồng cảnh thương tổn làm hoàng cái gối đầu bằng đám mây đan của 325 ra sân đập xuống đất một chặp làm rỉi và rệp trong gối bồi ra bò lổm ngổm. Toàn bộ tìm thấy phát da gà, lợm giọng, không biết làm cách nào để khỏi buồn nôn, phải bỏ một trái ớt vào miệng để bột thay dầu gió. (Lúc nào Toàn cũng có ớt rừng tươi hay khô trong người, như các tù nhân khác trong trại. Anh cũng tin ăn nhiều thuốc tránh bệnh ngã nước).
Đến gần ngày cuối năm, khao nhiên nhiên nhân nhân 325 có cảm giác như tỉnh táo lại, ngồi lên được một mình và một lần tay xin ăn. Anh ta đã biết đói. Nhân dịp Tết gần đây, nhiều nhân viên được nhà tiếp tế, động lòng thương hại, chia sẻ cho vài mẫu bánh, dăm cái kẹo, một hai trái chuối. Xin được đến đâu, 325 ăn hết đến đó một cách ngon lành...Rồi đến bữa cơm, anh ta xin ăn và nhờ anh em đem phần cơm vào tận giường ngủ. Chủ ngày sau, anh ta bắt đầu tỉnh lại, khi đó mới biết mất nửa tai lúc nào không hay nhưng cũng không bày tỏ ra vui hay buồn. Anh em chỉ tìm thấy 325 thường đưa tay đặt vào nơi trước kia là vành tai mà rờ rờ rồi Người đi, suy nghĩ...
Giữa đêm giao thừa, anh ta lên một cơn sốt nóng li bì. Sáng mồng 1 Tết Tỉnh dậy, trong trại súng tanh nhìn lên nhà tiểu công nghệ thấy mọi người khỏe mạnh ăn cơm, cơn đói nổi lên dữ dội, 325 ngồi nán lại trên giường ngủ d phút cho tỉnh mạnh rồi bước đại xuống đất, chớp chững lên lần nhà tiểu công nghệ để kiếm...
Tay chân còn yếu và đầu óc còn bàng hoàng chưa tỉnh táo, quảng đường không xa quá một trăm thước, 325 phải đi một lúc lâu. Khi tới tiền kim nhà tiểu công nghệ, 325 không làm sao bước lên nếu không được Toàn và một người nữa ra dìu vào ngồi bên một bữa cơm đã sạch trơn.
Toàn nhìn vị trí của vành tai bị rỉ "nhắm" cụt gần nửa vừa buồn cười, vừa thương tổn. Anh hôi hôi từ người 325 bốc ra nên ngồi lùi ra xa một chút. Trong khi đó, 325 lần nhìn những người ngồi xung quanh như những người xa lạ chưa gặp bao giờ, rồi lạnh lùng nhìn xuống mặt đất, tìm kiếm. Mãi mãi mới tìm thấy 325 ít được mấy hạt cơm còn Gmail đất đưa lên miệng mấp máy bột. Sau cùng, 325 chút xíu thịt trâu bỏ trên món ngon lên lại rồi kiếm món để. Một tay 325 giữ mẫu xương đưa vào miệng kín, tay kia ngọc 4, 5 stub khung khác cầm chặt trong tay như sợ người ta đem đi mất.
Một tháng sau, Toàn vẫn thấy 325 giữ đủ 5 xương. Lúc rảnh rỗi rang và tỉnh táo, ngồi chồm hổm trên trõng, anh tù lại đưa địa phương lên thở như ta độc và thoát hột khi ăn trái nhãn. Sau này, Toàn có dịp nhìn kỹ, nhận thấy những xương stub đó đã được thít, những sườn dốc do vết dao chặt trở nên trơn tru, thì ra những xương xương trâu đó mòn đi thật!
Mãi khi 325 khỏi bệnh, phải đi lao tác cùng với anh em, phần khác sợ hãi xương là vi phạm quan điểm của nhân dân, lúc đó 325 mới chịu liệng bỏ những xương trâu quý báu một cách chậm rãi tiếc rẻ. Anh thú thật, nhờ có mấy xương cốt, anh đã được nhiều cơn đói. Phải chi hoàng răng đủ mạnh, anh cũng nền nát mà sâu từ lâu.
Chiều mồng 3 Tết, lại xảy ra một vụ lộn xộn trong bữa ăn.
Bin "tiệc vây" sáng ngày mồng 1 Tết chỉ còn là một kỷ niệm trong ký ức ức tù nhân. Ân huệ đặc biệt của hồng và phủ không dài quá một bữa cơm. Vì vậy, từ bữa cơm sáng mồng 2 Tết lại là những bữa cơm thường lệ, ăn theo khẩu phần. Thực đơn bữa trưa chiều mồng 3 Tết (cho một mâm 4 người ăn) gồm có bốn món như sau:
- Một loáng nhỏ rau muống mượt (đếm được 20 cọng rau).
- Một chút mắm tép.
- Một tô nước rau câu.
- Một dúm muối hột.
Tù nhân sớt muối làm hai phần, múc một nước rau cải pha vào muối làm nước chấm thay nước mắm. Đã lâu rồi, tù nhân không được ăn nước mắm dù đó chỉ là muối hột với cua đồng, cua ngấu thành thứ nước đen thui. Đó là nước mắm thượng hạng của tù, mỗi tháng được ăn nhiều nhất bốn lần.
Bữa cơm này là bữa cơm cuối cùng trong ba ngày Tết. Đáng lẽ ra, ngày mai tù nhân bắt đầu lao tác nhưng vì thử Chủ Nhật, bạn nhân được nghỉ thêm một ngày, làm công tác vệ sinh chung trong trại rồi ngày xoan mới đi làm, toán xay xát lại xay lúa, toán cuốc đất lại cào cuốc đi làm, toán đi rừng làm lại vào vv..Chỉ còn làm hơn là năm nay ăn Tết luôn trong rừng, Gắn liền đời sống của họ vào kết quả của ra.
Trước Tết, có nhiều tù nhân hơn về trại, Toàn thăm thăm sức khỏe Mạnh, Thanh và Tuyên, được biết đến là họ vẫn yên bình. Không khí ở Trại Than tương đối được tự làm cảm giác càng ao ước được đi làm hơn với các bạn. Còn ở Trại Đầm Đùn, não cân lúc nào cũng căng thẳng, cảm giác luôn luôn cơn lốc trong tình trạng lo lắng, hồi hộp, sợ thường xuyên.
Toàn vừa ăn vừa nghĩ cách vận động xin vào rừng làm hơn mấy người. Đường như các tù nhân đều nghĩ rằng hết bữa nay là hết Tết, hết nghỉ yên, ngày mai cuộc phiêu đẳng, tung ram lại tiếp tục. ai cũng chán nản, buồn bã ram lại tiếp tục. ai cũng chán nản, buồn bã ít nói, bữa cơm càng mau rồi.
Cả bốn người trong thanh toán đã buông đũa, đặt bốn bát sát vào nhau để chia phần nước rau sống trong. Thói quen của bọn bốn người này là uống nước rau muống sau bữa ăn. Đó cũng là một cách se khít nhưng thay vì ra, họ lại bảy để những thứ cơm, rau, mắm vv..còn thiếu miệng miệng trôi hết xuống dạ dày mà có người ví như "hộp nước vo gạo" kẻo phí của trời. Ăn còn đủ, làm gì có chuyện gì xảy ra!
Hoàn lại, như trên đã nói qua, trong Trại Giam Đầm Đùn, cái gì cũng cần thiết, từ cái kim, sợi chỉ, mảnh vải rách, nước kiếm thuốc lào, thổ xương trâu đã ăn rồi, nghĩa là bất cứ cái gì cũng cần thiết đối đối với tù nhân. Các sản phẩm thực phẩm còn cần thiết hơn một bậc nữa.
Mã hóa nước rau muống ven trong bữa ăn cũng quan trọng không phải độc mã ăn, một miếng cháy, vì không có một miếng nước, rau sống tức là cơ thể thiếu chất "rau". Mà thiếu chất rau, tù nhân "phù thũng" mấy hồi? Trong Trại Đầm Đùn, được trang bị phù thũng thì cầm chắc chắn được mặc định "sơ mi cói". (Tù nhân trả lời "chuyến tàu thông" cũng không được mặc "sơ mi...cây").
Bốn chén được đặt gần nhau, một người đã cho nước rau lên lần như sớt vào bát chén còn lại nước rau trong tô, y lại sớt thêm lần nữa, gia giảm cho bất kỳ ai bằng như có cân lượng phần hòi, không thể hơn nữa dù nửa chừng, theo đúng khẩu hiệu: Một nước rau sống sau đó là một cơn sốt của bạn.
Trưởng toán ngồi yên, "án binh bất động", quan sát việc chia nước rau sống. Toàn còn đợi chờ đợi lắng đọng xuống đáy chén, hai người kia đã chén của mình đưa lên miệng. Trưởng toán nhanh như cắt, thoắt chặt tay một người trong toán, đũi xuống và quắc mắt giận dữ nói:
- Hồi đáp, anh có ăn sang phần mắm tép của tôi một miếng. Vì vậy, phải giảm bớt phần nước rau của anh một nửa. Cũng như ngày hôm nay sáng kia, tôi đã phải bù đắp một phần canh thịt của tôi.
Vừa nói, trưởng toán cầm chén của người nội, dợn sớt nước rau qua chén mình thì người nọc độc lại để phản đối, không dè lỡ tay làm nước rau xuống đất. sâu cái, mặt đất hút hết, chỉ còn để lại, một vết xẫm loang trên nền nhà. Trưởng toán tái mặt vì tức, bàn tay cầm chén run run như người đang lên cơn rét, người đứng nhìn kẻ tranh chấp quyền lợi với mình, chưa đáp ứng được thái độ thích ứng thì người kia như người mất trí, phong quýt chào một chén khác còn đầy nguyên đưa vào miệng.
Không khí bữa ăn đột ngột trở thành chất nguy hiểm. Toàn dự đoán ngay sẽ có sự không hay nên ngâm cốc của mình ngồi lùi ra, rồi nói để giải hòa hai bên:
- Tôi xin các anh giảm nóng để giữ hòa khí với nhau. Anh nào cần thì tôi xin nhường một nửa...
Không ai lưu ý đến lời giải hòa của Toàn. Trong khi người kia lấp lánh vào miệng, trưởng toán tiền lẻ thắt vành chén ra. Dằng không được, trưởng toán nổi giận thêm, Đại báo chí mạnh vào phương pháp đối thoại khiến người mất thăng bằng ngã về phía sau. Lúc này anh ta khai hỏa nôn ngồi lên, miệng đã đỏ lòm. Chén đã từng mẻ một miếng, cứ vào môi anh ta. Một tay cầm chén mẻ, tay kia đưa lên xoa miệng, chìa khóa tay ra coi thấy đỏ lòm những máu, người săn mồi, lạnh lùng "một ác liệt rồi xuất hiện bất kỳ bất ý đập thật mạnh vào giữa mặt trưởng toán bằng chén bát trong tay. Mọi người chỉ đáp ứng nghe chén bể thận, nhìn lại thấy mặt trưởng toán đã đỏ lòm, máu phun ra có vòi. Trưởng toán kêu "kết" một tiếng đưa tay lên thiết bịt chặt mặt, thoáng cái, hai bàn tay bê bết chan hòa những máu rồi mạch máu qua các khe ngón tay, nhỏ nhẹ xuống đất.
Nhìn những tia máu tóe ra như những ngôi sao trên mặt đất, Toàn tìm mặt. Anh bạch yếu tim, không trả lại gần can gián đôi bên nữa.
Không có khí cụ trong cơn căng thẳng thêm khi bị phóng thích. Có người nói:
- Trình thị ngay và xin phép đưa người được thương mại lên bệnh.
Sau đó có người chạy nhốn nháo và ồn ào:
- Yêu cầu giữ trật tự. Cấm đi lại nháo nhác. Ngồi hết xuống...
Tiếng quy-lát súng kéo xành xạ tạo nhiều người tái sinh. Giám thị súng cầm tay chạy tới, mũi súng tay cầm chỉ vào đám mây gây ra...rối.
Theo lệnh của giám thị, tù nhân răm rắp ngồi xuống bên mâm cơm, không nhúc nhích. Giám thị đã có nhiều kinh nghiệm về các xung đột của tù nên tiến tiến đến bữa tiệc cơm lưu huyết. Y nhìn bộ mặt bé những mủ, dền dạ hỏi:
- Đầu đuôi ra sao? Vì lý do gì mà mất trật tự?
Người chạy môi trường vừa phải đã nghe được tiếng ồn:
- Im lịm! Chưa tới anh.
Trưởng toán vuốt máu chan hòa trên mặt, ngọc mắt và nói:
- Trại viên 125 đã đập vào giữa tôi. Chất đã ăn sang phần mắm tép của tôi lại Cướp nước rau sống để uống hết, làm sạch phần nước rau của anh em trong toán...
Người chạy ra môi trường rèm, giám thị đã chỉ súng vào kích y và hỏi cảm giác:
- Anh có vết thương trưởng thành không?
- Dạ...thưa ông giám thị, trưởng toán không cho tôi uống phần nước rau của tôi...Anh ta lại...
Giám thị cắt ngang:
- Tôi! Trả lời câu hỏi: Anh có vết thương này không?
- Dạ...Dạ...có! Tôi đang nóng vì...
- Cảm miệng!
Một thiết bị còn lại khóa liền kề với thủ phạm phá rối trật tự. Command command:
- Lên văn phòng khai.
Hai tù nhân cùng một toán, cùng cảnh tù tội, lúc bình thường đôi khi còn thương mại cho nay, nay vì một sự việc ăn chủ ý nhất vào thời điểm đó mà thành đối thủ sắp xếp phải buộc tội hỗn hợp để dành phần phải về mình. Họ lo sợ khi nhớ ra rằng ở trong tù "cái sẩy nẩy ra cái ung", chỉ vì một miếng nước rau, một miếng mắm tép mà hết sống bởi không chịu nổi những hình phạt của lửa giam.
Tối hôm đó, nghe điểm trước khi nhân viên ngủ. Toàn bộ không nghe được tiếng ồn của hai người được dẫn lên văn bản hồi phục chiều. Không ai hỏi, chỉ đưa ra hiệu ứng cho nhau giữa những người cùng toán.
Một lần không khí lực mạnh bao phủ khắp nơi và hình ảnh đẫm máu cho tôi, Phạt tiền tốc độ theo dõi người cả trong những giấc ngủ. Đêm khuya, những người khó ngủ thường nghe những tiếng ú ớ nói mê của đồng cảnh. Hôm nay, tù nhân được chứng kiến kiến trúc một cảnh tượng khó quên tạo ra nhiều người dị ứng cho rằng: Năm nay, tù nhân phải chịu nhiều cảnh đau đớn, khổ đau không khác thường. Vận nước càng điêu linh bao nhiêu, nạn nhân của chế độ càng phải chịu nhục nhã, khổ ải bao nhiêu.
° ° °
Sáng Chủ Nhật, thường có lệ chào "quốc kỳ".
Những người có kinh nghiệm và tinh ý đều nhận ra ở giữa sân, trước cột cờ, có đóng bốn cái pô thấp lè tè như trống dùng để cột trâu ngoài bãi cỏ. Họ đưa ra nỗi sợ hãi nhưng không hỏi han bàn tán. Nhiều người khát trở nên kín rè, nứt nép, bất giác kiểm lại quần áo coi có điều gì lạ cần sửa anh nào cũng bơi được một manh áo một mảnh. Họa hoằn lắm, có anh mặc chiếc áo mới, Quần lại tơi tả, rách bươm như sơ mướp. Tình cảnh đã bi đát, thêm thảm đến như thế mà có người còn bông lơn một cách vô duyên:
- Ối dồi! Cho nó...thoáng!
Không ai cười ai hết vì không có can đảm và thì giờ cười người khác. Bất cứ điều gì có thể xảy ra cũng có thể khiến người tù "được" mặc quần không đũng!
Một người lính tên cảnh báo bận rộn ka-ki nội hóa, đội nón lá, tay súng khẩu súng trường hách dịch bẫy bẫy độc quyền một cách dữ dội. Theo lệnh của giám thị, tù nhân răm rắp xắp hàng chuẩn bị làm lễ chào cờ.
Trại bên kia tù nhân Pháp cũng đang chuẩn bị hàng ngũ sắc để làm lễ chào "quốc kỳ" của những người cầm tù họ.
Lá cờ đỏ rực một cách tàn bạo, lúc nào cũng như vừa ăn gan uống máu nạn nhân của chế độ, từ từ tuồn lên ngọn cột trong khi bảy trăm cái miệng thở ra vì đói vì bệnh, cố gắng lên những lời thù hận của bài quốc ca. Tiếng hát chào cờ vọng vào tận những lùm cây xa xa dưới chân núi.
Thủ tục chào cờ xong, trái với thường lệ, tù nhân không được giải tán để về trại ăn cơm sáng mà còn phải đứng lại nghệ thuật một công việc tái sinh mặt trời cho nhiều người. Đó là một tù nhân bị trừng phạt vì tội phạm tội phá rối trật tự trật tự trong trại. Y đã đả thương trưởng sau khi "vi phạm quan điểm của nhân dân": Ăn lấn sang khẩu của người khác, làm hư hao thức ăn và làm hư hại "nghiêm trọng" đồ dùng của Trại giam (Toàn dự đoán ra là bị có thể làm một chén bát sạch cơm cho bạn). Ngoài hư hao về vật chất, thương tích trên cơ thể, tổn hại về năng xuất, có thể còn nêu lên một gương xấu có phương hại cho kỷ niệm chung của trại lửa.
Viên giám sát nhìn vào các cơ sở để xác định tầm ảnh hưởng gây ra bởi những lời tuyên bố mạnh mẽ của y rồi trịnh trọng từng tiếng:
- Hình phạt cho tội phạm lần đầu: 50 roi.
Có những ngòi nổ nước bọt phấn khích. Có những anh mặt tái đi vì sợ tuy biết chắc mình vô can trong nhiệm vụ này.
Sau khi tuyên bố lý do áp dụng luật, giám thị ra lệnh giải tán hàng ngũ. Nhưng giải quyết để vây quanh kẻ phạm lỗi chứng minh sự trừng phạt mà cảnh giác.
Cả một đám đông sáu, bảy phần trăm người mà không nghe được một tiếng xì xào. Chỉ mời mời nghe những tiếng ho sù sụ không giữ nổi trong lồng tiếng. Tù nhân nép trong trật tự, bao quanh một khoảng đất trống giữa bãi cờ, lấy bốn cái thùng tre đóng trên bãi làm trung tâm điểm.
Bận rộn mọi người nháo quay nhìn về một phía. Rồi không ai bảo ai, các tù nhân tự động đứng dãn ra, để lối đi cho một kiện nhân khấp khễnh bước vào với sợi xiềng chân giữa hai cánh tay. Toàn chỉ quan sát sơ qua là biết tội nhân trước đó đã bị xiềng thượng khẩn, nghĩa là đã bị cấm quản trị cho một tội nặng. Vì không có vải rách hoặc lá chuối khô vào cạnh khoen sắt, cổ chân nhân vật đã có máu.
Hình như y không lưu ý đến cổ chân xương máu, chỉ nhìn ra ngoài có lẽ vì quá sợ hãi hình phạt phải chịu. Mới từ chiều hôm qua là lúc phong nha ra phục vụ lộn xộn với trưởng toán vì mấy thứ nước rau sống, đến sáng hôm nay, mặt y già xọm và phúng hoàng thấy.
Bên trong hàng rào người, y trong người quan sát đứng sau người đứng yên, khoanh tay ngón tay khoảng đất giữa 4 chiếc đĩa vàng. Thốt nhiên kiện nhân chẩy nước mắt Net net.
Y chưa được khóc bao lâu thì ngoảnh cổ một người đang bước tới. Thốt nhiên lại yên tĩnh như tờ. Cả đến những câu câu bệnh ho kinh niên, ho sù luôn miệng, lúc đó cũng...tịt cả ho. Chỉ vì họ thất bại trước sự xuất hiện của một nhân vật tuy giữ địa vị tầm xa mà có "quyền hành động" ghê rợn. Có phần trăm người đều đều thì thầm trong hai tiếng tăng tốc: Đầu Trâu.
Phải! Đầu Trâu đã được thực hiện nhiệm vụ. Y cầm lắt ngang trong tay một khúc roi dài hơn thước tây. Đó là một khúc "roi mây mật", khi đánh, roi quất vào thịt cứ "ngọt lịm" đi như mật.
Một số nhân viên lúc rảnh rỗi bàn về tác dụng ghê rợn của cây roi mây mật đã giải quyết một cách hài hước như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Đầu Trâu xách roi, hồn vía họ bay tuốt lên đám mây.
Đầu óc nhẹ nhàng thanh thản là vật hy sinh bên dưới ngọn roi của y rồi ra lệnh:
- Nằm xuống!
Tội nhân gắn bắp trong miệng hai tiếng "vâng ạ" nhẹ nhàng trượt áo. Trời rét ngọt, gió bấc vùng núi thổi đều từng ngọn như mũi dao sống vào da thịt. Đấu cái, tội nhân chỉ còn đeo trên mình có chiếc xà lỏn rằn. Đầu Trâu đưa mắt một cái, tội nhân thụ rè vài giây rồi leo quần ra, liệng xuống đất. Y chạy lên cầm lấy, lấm lét nhìn Đầu Trâu. Có lẽ y phản hai răng răng vào nhau cho giảm bớt nên toàn thấy xương quai hàm của y lát lại nổi lên mồ hôi một lần.
Cú đánh đòn của Trại Giam Đầm Đùn là như vậy. Khi thách đấu, kiện nhân phải trần không mảnh vải trên người. Nếu mặc quần áo thì đó là quần chứ không phải tội nhân chịu đòn. Nguyên nhân lạnh lùng di chuyển xuống đất, dang hai tay và hai chân. Một người đã sẵn sàng chờ đợi theo lệnh của giám thị với vật dụng cần thiết: Đó là bốn sợi dây mượt, nhỏ bằng ngón tay. Kẻ chiến đấu hai cổ tay, hai cổ chân tội nhân bằng dây sợi dây, còn bốn đầu dây buộc vào bốn cây bột, sơn thật chặt.
Bốn sợi dây căng thẳng nằm lơ lửng cách mặt đất ngón tay tạo cơ thể người ở đó dường như dài hơn ra. Nằm nghiêng một bên má, thở về thần trí Đầu Trâu như một nỗi buồn với số phận, hai hàng nước mắt đuổi lại ròng ròng. Toàn thấy cảnh tượng như vậy cũng muốn ứa nước mắt. Đây là lần đầu tiên được chứng minh kiến trúc nên anh vừa hồi hộp vừa thương tâm. Nhưng cảm giác giác tối nhất trong lòng anh là sự sợ hãi kinh khủng. Nhất là cái khung cảnh đã làm cho anh mất vía, bàng hoàng như đang sống trong một cảnh tra tấn của quỷ dữ dưới địa ngục vẫn được mô tả trong sách Kinh Phật.