Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ly Pham
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2015-11-23 21:46:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ao, xe có sửa được không anh Tư?
Nhật Phương lo ngại nhìn khoảng đường vắng vẻ. Đã mười một giờ đêm, xe anh bị ''pan'' giữa đường. Đáng trách thật, anh giao xe cho anh Tư để có thể nghỉ ngơi, vậy mà đi quãng đường dài từ Ban Mê về Bảo Lộc, anh ta lại không hề mang theo bánh "xơ-cua", có đáng giận không? Anh cũng không thể nhẫn tâm bỏ anh Tư để đón xe khác đi. Thôi thì chờ sáng vậy.
Gọi điện thoại cho mẹ xong, Nhật Phương leo lên xe, đóng cữa xe lại ngồi ngả người ra sau đi vào giấc ngủ.
Tiếng lịch kịch vào sáng sớm, trời hãy còn tối lờ mờ, Nhật Phương mở mắt ra:
- Gì vậy anh Tư?
Không thấy anh Tư đấu hết, xe khóa lại, Nhật Phương quay kính xe xuồng gọi to:
- Anh Tư, anh đâu rồi?
- Mày không cần tìm anh Tư.
Quân thò đầu vào cười đểu:
- Chính tao bảo anh Tư làm như vậy đó.
Nhật Phương cau mày:
- Quân! Anh làm như vậy để làm gì?
- Tín Đạt bảo tao làm như vậy đó. Giữ chân mày lại, có nghĩa là sau khi Trà My đã là vợ Tín Đạt, thì mày mới được về nhà.
Nhật Phương sửng sốt:
- Tại sao phải làm như vậy? Tôi đã bỏ đi, giữa tôi và Trà My có còn gì nữa đâu.
- Nhưng có mặt mày, Trà My không toàn tâm toàn ý là vợ nó.
- Tầm ruồng! Quân! Tôi không tin Tín Đạt lại như thế!
- Mày tin hay không, tao mặc kệ mày. Nói tóm lại là tao cần giữ mày cả ngày hôm nay, tối nay, sáng ngày mai mày mới được thả ra.
Nhật phương bực dọc:
- Thật là vô lý. Tại sao phải làm như vậy, muốn mẹ tôi phải đau lòng hay sao?
Nhật Phương cố mở cửa xe, nhưng vô hiệu, cửa đã bị khóa:
Hai ba tên mặt hùng hổ bặm trợn đang vây quanh xe.
Ông bạn không muốn ăn đòn đau hãy ngồi yên trong xe.
Để thị uy, chúng đập mạnh lên kính xe một cái xoảng. Kính bị vỡ. Nhật Phương tức giận:
- Quân! Chúng ta là anh em, anh cư xử như vậy sao?
- Không nói nhiều, ai thuê tôi thì tôi làm.
- Nhưng tôi lặp lại, tôi không hề muốn tranh giành Trà My.
- Mày đi mà nói chuyện đó với Tín Đạt nói với tao vô ích. Giữa tao, mày và Trà My cũng có ''huyết hải thâm thù'' đó.
- Huyết hải thâm thù cái gì?
- Lúc đó Trà My thà chọn mày chứ không chọn tao. Tao đau khổ vì mát Trà My, còn mày thì vui cười.
- Này, anh đừng có quên lúc đó Trà My đang cần anh giúp đỡ, anh bỏ mặc cô ấy.
- Bỏ mặc cô ấy là đáng đời, vì cổ đã chọn mày.
Đúng là một kẻ nói ngang như Quân thì ba làng cãi cũng không lại. Bọn của Quân đang đông, làm sao để chạy thoát đây? Giận đầy bụng mà Nhật Phương phải ngồi yên trong xe. Điện thoại của Nhật Phương reo, nhưng nhanh hơn, Quân thò tay vào giật phăng điện thoại:
- Cấm mày sử dụng điện thoại, định kêu cứu hả?
Tức mình, Nhật Phương nạt lớn:
- Anh đừng có quá đáng nghen.
- Ở đây mày có quyền la lớn hả?
Quân kéo mạnh cửa xe lôi Nhật Phương xuống, ra lệnh cho đám người đi theo mình:
- Đánh nó một trận cho tao, đừng đánh chết, cứ đánh nó què giò cho tao.
Được lệnh của Quân, bọn côn đồ xông vào đánh Nhật Phương, Nhật Phương cố chống trả lại.
Hự, hự.... những cú đấm. ''Mãnh hổ nan địch quần hồ''.
Trên đường bắt đầu có xe, Nhật Phương vừa chống đỡ đỡ vừa cố tìm đường thoát thân.
- Cứu tôi với! Cứu tôi...
Một xe tuần tra chạy phía trước, bọn côn đồ hét:
- Cô xe công an.
- Vậy thì vọt mau!
Nhật Phương chạy nhanh đi, nhưng đuối quá, được mấy bước anh té quỵ xuống, xe tuần tra cũng vừa đứng lại...
Mười giờ ba mươi sáng, nghi lễ cho một đám cưới đã xong, mọi người bắt đầu ăn uống. Bà Quỳnh đi ra đi vào nóng nảy, cuối cùng là vào phòng ngồi khóc.
Đạt đi vào:
- Mẹ! Anh Hai không về thì hôm khác về. Mẹ nóng nảy khóc lóc làm gì?
- Mẹ linh cảm là có chuyện gì xảy ra. Tối qua nó nói với mẹ. Xe bị ''pan" đến sáng mới về được, tại sao bây giờ đã mười một giờ rồi mà vẫn chưa về.
- Con đã sai tài xề đi đón rồi, mẹ yên tâm đi.
Điện thoại reo, bà Quỳnh vội chụp lấy:
- Alô, tôi nghe đây.
- Bà là bà Quỳnh phải không?
- Vâng, tôi là bà Quỳnh.
- Con trai bà, anh Nhật Phương đang nằm bệnh viện.
- Trời ơi... Vâng, vâng, tôi đến ngay.
Tín Đạt lo lắng:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Một nhóm côn đồ vây đánh anh Hai con, thương tích rất nặng.
- Trời ơi!
Tín Đạt kêu lên sửng sốt:
- Làm sao hả mẹ?
- Con lo tiếp khách, mẹ đến bệnh viện ngay với anh con.
Bà Quỳnh tất tả đi. Trong bệnh viện, Nhật Phương nằm lịm với cơn đau và chân băng bột, bọn của Quân đánh gãy xương chân Nhật Phương.
- Nhật Phương!
Bà Quỳnh khóc òa lên:
- Sao ra nông nỗi này hả con? Hèn nào suốt đêm qua mẹ không ngủ được.
Nhật Phương ứa nước mắt, anh không thể nói ra kẻ đánh anh là Quân và Tín Đạt là người chủ mưu. Tại sao anh đã chịu thua rút lui, nào có muốn tranh giành gì đâu mà vẫn không tha cho anh vậy?
- Con bị thương ngoài da thôi, mẹ đừng quá lo lắng.
- Bị thương ngoài da mà ra nông nỗi này sao con, chân của con bị băng bột.
- Vài hôm là lành thôi mà mẹ.
- Kẻ nào ác độc như vậy? Mẹ sẽ không cho con đi Ban Mê Thuột nữa đâu.
Nhật Phương nhắm mắt lại. Vết thương thể xác không đau bằng vết thương trong lòng anh, anh em bao nhiêu năm không gặp, bây giờ Tín Đạt xem anh như kẻ thù vậy sao?
- Nhật Phương! Con đau lắm phải không? Để mẹ nói bác sĩ chích thuốc giảm đau cho con, rồi xin chuyển viện.
- Không cần đâu mẹ. Con nằm bệnh viện như thế này, mẹ đi lo cho con, bỏ khách khứa đến dự lễ cưới, thật lòng con không muốn chút nào. Mẹ lo cho con rồi Tín Đạt lại buồn.
- Sao con nói như vậy? Một lát chuyển viện cho con, mẹ bắt Tín Đạt vào đây thăm con.
- Mẹ! Sau này mẹ cứ xem như... không có con đi mẹ nhé.
- Nhật Phương! Con là con của mẹ, mẹ con đâu dễ trùng phùng. Bây giờ gặp con hoạn nạn của con cũng là của mẹ. Để mẹ đi gặp bác sĩ.
Đến tối, Nhật Phương được chuyển về đa khoa tỉnh. Trà My và Tín Đạt vào thăm.
- Anh Hai!
Tín Đạt đau xót:
- Anh có nhận ra mặt bọn người đánh anh không? Tại sao chúng nó lại đánh anh?
Nhật Phương nghiêm mặt:
- Trà My! Thím ra ngoài cho anh em chúng tôi nói chuyện một lát, có được không?
Trà My nhìn Nhật Phương rồi nhìn Tín Đạt Tín Đạt khoác vai cô đưa lại cửa:
- Em ra ngoài hàng lang một chút đi.
Chờ cho Trà My ra ngoài, Nhật Phương bảo:
- Chú đóng cửa lại, tôi muốn nói chuyện với chú...
- Anh Hai! Có chuyện gì anh làm vẻ nghiêm trọng quá vậy?
Nhật Phương cố chống tay ngồi dậy, mặt anh nhăn lại vì đau.
- Anh Hai! Em giúp cho anh.
- Không cần đâu.
Nhật Phương hất tay Tín Đạt ra:
- Anh thật đau lòng, tại sao chú phải cư xử nhẫn tâm với anh?
Tín Đạt thảng thốt:
- Anh nói như vậy là sao?
- Chú thuê Quân đánh tôi què chân. Tôi đã bỏ đi là tôi không tranh giành với chú bất kỳ thứ gì nữa kia mà.
Tín Đạt kêu lên:
- Anh Hai! Sao anh có thể nghĩ em thuê anh Quân đánh anh vậy?
- Không phải anh nghĩ, mà chính Quân nói cho anh biết, chú thuê anh ta.
Chú không nghĩ đến tình anh em cũng được, nhưng tôi thể tôi không bao giờ tranh giành Trà My hay bất cử tài sản của mẹ với chú. Sau khi đỡ đau một chút, tôi sẽ đi ngay. Bây giờ chú ra ngoài đi!
Nhật Phương xua tay đuổi Tín Đạt ra ngoài.
Tín Đạt bực dọc:
- Em thề với anh em không có thuê anh Quân đánh anh. Anh hãy tin em.
- Được rồi, có hay không tự lương tâm của chú biết.
- Trà My đã là vợ của em, tại sao em phải đánh anh?
Nhật Phương nhắm nghiền mắt lại.
- Tóm lại, anh không có gì để nói với chú cả. Chú ra ngoài đi.
Cánh cửa vụt mở mạnh vào, bà Quỳnh hầm hầm:
- Tín Đạt! Mẹ không dám nghĩ là chuyện như vậy mà con có thể làm được.
- Tại sao vậy, mẹ rất đau lòng vì con.
Một cái tát vào mặt Tín Đạt, bà Quỳnh giận dữ:
- Con hãy về đi!
Tín Đạt lùi lại:
- Cả đến mẹ cũng cho là con thuê anh Quân đánh anh Hai?
- Chẳng lẽ Quân dám đặt điều, chuyện không nói có? Rõ ràng anh Hai của con thương tích đầy người, còn bị gãy xương chân, con nói như thế nào đây?
Tức quá, Đạt lớn tiếng:
- Con đã nói con không có làm, tại sao mẹ không tin con.
Bắt gặp Trà My đang nhìn mình, Tín Đạt nắm hai tay cô:
- Trà My! Em hãy tin anh, anh không, có thuê anh Quân đánh anh Hai.
- Vậy thì anh và em cùng đi gặp anh Quân đi.
- Được, anh sẽ đi với em!
Nhật Phương vẫn nằm yên lặng. Anh có nên tin Tín Đạt không?
Tín Đạt tha thiết:
- Anh Hai! Em thề với anh là em không có làm.
Im lặng. Tín Đạt đau lòng băng mình chạy đi ra ngoài.
- Con sẽ chứng minh sự trong sạch của con.
Trà My đuổi theo Tín Đạt. Cô tin anh vô tội. Hạng người như Quân, có chuyện gì không dám làm.
- Tín Đạt! Cậu chạy đi đâu vậy?
Quân ngáng Tín Đạt lại:
- Anh đã thanh toán thằng Phương, đánh nó què giò cho cậu. Còn phân nửa tiền cậu thanh toán nốt cho anh đi.
Tín Đạt la lên:
- Nè! Anh đừng có ăn nói bậy bạ nghen, tôi thuê anh hồi nào?
Quân nhún vai:
- Cậu lật lọng trước mặt mẹ cậu và Trà My hả? Đã có gan làm phải có gan nhận chứ. Cậu muốn quỵt tiền hả, không có dễ đâu. Trả tiền đây!
- Anh Quân! Tại sao anh vu cáo tôi như vậy?
- Vu cáo? Vậy cậu cho là anh đặt điều? Muốn quỵt tiền hả?
Quân xông vào đánh Tín Đạt:
- Tôi đánh cảnh cáo cậu, mau về nhà lấy tiền trả cho tôi.
Trà My dang hai tay ra ngăn lại:
- Anh Quân! Anh có biết đây là bệnh viện không hả?
Quân cười khẩy:
- Em sợ anh đánh chồng em? Trà My! Em yêu lầm người. Chính nó thuê anh đánh Nhật Phương đó. Thằng kia, tao tạm tha cho mày đó!
Quân bỏ đi. Trà My buông tay xuống, cô nghẹn ngào nhìn Tín Đạt:
- Anh Đạt! Em phải tin anh như thế nào đây? Anh làm cho em quá thất vọng.
Trà My quay lưng đi. Hoảng hốt Đạt níu cánh tay cô lại, đau khổ:
- Trà My! Đến em cũng nghi ngờ anh sao?
- Anh buông tôi ra!
- Anh không buông, em phải tin anh.
- Tại sao tôi phải tin anh! Tôi còn nghĩ tôi có nên làm vợ anh nữa hay không kìa.
Tín Đạt sừng sờ:
- Em nghĩ như vậy sao Trà My?
- Phải.
Tín Đạt buông thõng tay xuống đau đớn:
- Vậy thì em đi đi!
Tín Đạt giận dữ lao ra lấy xe chạy đi. Tại sao tất cả đều gán cho anh một tội danh mà anh không hề có làm vậy?
Chín giờ đêm, Trà My vẫn chưa về, ở bên nhà cô cũng không về. Tín Đạt đi ra đi vào rồi hấp tấp lấy xe đến bệnh vlện. Chỉ cố một mình Nhật Phương đang nằm ngủ, không có dấu hiệu nào chứng tỏ Trà My đang ở đây.
Tín Đạt lủi thủi quay về. Đêm tân hôn chỉ có một mình chú rể, còn cô dâu đi đâu mất. Cô ấy không tin mình nên mới bỏ đi như vậy, tim Tín Đạt đau thật.
Chúng mình đã làm đám cưới, đã có em tại sao anh lại gây tổn thương cho anh Hai chứ? Tên Quân này thật ghê gớm và thủ đoạn.
Tức mình, Tín Đạt lại đi, anh đi vòng vòng qua các đường phố.
Uộn... uộn... uộn... Tiếng máy xe gầm rú điếc cả tai. Hoảng hốt, Tín Đạt vội tấp xe vào lề. Gần mười chiếc xe phân khối lớn ào ạt vượt qua mặt Tín Đạt, dẫn đầu là Quân...
Bỗng... rầm. Xe của Quân tông vào một chiếc đạp, người đi xe đạp ngã xuống mặt đường nhựa, nhưng dường như chẳng tác động đến đoàn đua, từng chiếc xe vắn ào ạt chạy.
- Anh Quân dừng xe lại đi!
Tín Đạt gào đến lạc giọng. Anh chạy đến đỡ người bị nạn. Máu đỏ nhuộm đỏ trên mặt đường. Tín Đạt bế xốc người bị nạn lên, chạy nhanh về phía xe của mình.
- Dì ơi! Ráng một chút, cháu đưa đi đi bệnh viện.
Người bị tai nạn giao thông trút hơi thở cuối cùng khi được đưa đến phòng cấp cứu. Gần như cả đêm, Tín Đạt ở lại bệnh viện. Anh nghĩ đến Trà My, không biết cô đã về nhà chưa? Một cuộc gọi điện thoại cho anh cũng không có.
Tín Đạt thở dài não nuột:
Tại sao đêm tân hôn của anh lại trở thành như thế này?
- Trà My này! Ít ra cậu cũng nên gọi điện thoại báo tin cho anh Tín Đạt biết cậu đang ở đâu chứ?
Trà My vẫn nằm im lặng, lấy gối đậy mặt. Mỹ Mỹ tức mình kéo gối đậy mặt ra:
- Cậu làm gì giống như thấy ma vậy?
- Mình không muốn tin anh Đạt thuê anh Quân.
Mỹ Mỹ bĩu mội:
- Những lôi anh Quân nói điêu, cậu cũng tin được hay sao?
- Không phải cậu cũng từng đặt tình cảm vào anh Quân?
- Có Nhưng là trước kia. Con người này bây giờ hư hỏng nặng rồi, ăn chơi thác loạn và đua xe, cậu mà tin lời anh ta là mắc mưu đấy. Anh ta vẫn hận cậu, và cho là cậu đùa giỡn tình cảm với anh ta, nên có dịp là anh ta trả thù cậu ngay.
Quân là người xấu như vậy sao? Trà My không muốn tin chút nào. Cô nằm mở to mắt nhìn lên trần nhà. Giờ này có lẽ Tín Đạt đang đợi cô. Trà My vội lấy điện thoại mở máy. Có nhiều cuộc gọi Tín Đạt gọi cho cô cả nhắn tin.
Đắn đo một chút, Trà My bấm số gọi cho Tín Đạt. Điện thoại reo rất lâu, không có ai bắt máy. Trà My sọi vào điện thoại bàn, cũng rất lâu mới có tiếng bà Quỳnh, giọng ngái ngủ:
- Con đang ở đâu, Tín Đạt đang đi tìm con, cho đến giờ này vẫn chưa về.
Trà My tắt máy. Có lẽ Tín Đạt đang la cà ở quán rượu nào đó cũng nên.
Vừa trông thấy Nhật Phương chân băng bột, thương tích khắp người, Xuân Hoa khóc òa lên:
- Sao ra nông nỗi này hả anh?
Nhật Phương cười gượng:
- Anh không sao đâu mà. Gãy xương băng hột, vài tuần lễ là lành ngay, em đừng có khóc.
Xuân Hoa bệu bạo:
- Thương tích như vẩy mà anh còn bảo không sao, chắc chắn là đau lắm.
Giọng Xuân Hoa trở nên giận dữ:
- Em biết tính anh Quân, có chuyện gì anh ấy không dám làm.
- Bỏ đi em! Điện thoại của anh hết pin rồi nên không gọi cho Chánh Tâm được. Em đi tìm Chánh Tâm giùm anh, anh muốn đi về Sài Gòn.
Xuân Hoa kêu lên:
- Chân anh như thế này đi sao được mà đi. Không được đâu anh!
- Anh rất thương mẹ anh. Mười mấy năm không có mẹ, cũng có lúc anh rất giận mẹ của anh đành đoạn bỏ anh, nhưng gặp lại có nhiều chuyện quá đau lòng, cho nên anh thà không có mẹ. Em hãy đi gọi Chánh Tâm giùm anh, nói là anh muốn về Sài Gòn.
- Anh lại muốn đi và không muốn gặp em nữa sao? Anh bỏ đi, chắc chắn mẹ anh sẽ rất đau lòng.
- Anh không muốn tranh giành bất kỳ thứ gì với Tín Đạt cả. Giúp anh đi!
Xuân Hoa nghẹn ngào:
- Không! Em không cho anh đi đâu. Anh bỏ đi lỡ như chân anh bị động sẽ rất lâu lành. Anh Phương! Hãy cố nén lòng một chút đi anh. Anh không nghĩ đến bản thân anh cũng nên nghĩ đến bác.
Nhật Phương đau lòng nhắm mắt. Nếu anh đi mẹ sẽ rất đau lòng. Anh yêu mẹ, nhưng cũng tủi thân. Từ năm mười lăm tuổi, anh đã phải tự lực cánh sinh, sống đơn độc một mình. Còn Tín Đạt, nó luôn cô mẹ và giờ đây có cả Trà My, sao còn ganh tỵ với anh?
- Anh Phương!
Xuân Hoa rụt rè cầm bàn tay Nhật Phương:
- Bây giờ chị Trà My đã ở bên nhà bác Quỳnh, hay anh về nhà em đi. Kho nhà em chỗ dành cho anh lúc trước đó, em vẫn còn giữ nguyên.
- Không! Anh muốn rởi khỏi nơi này thôi!
- Rồi anh cũng sẽ không còn muốn gặp em nữa, phải không anh?
- Không có! Cuộc đời anh ngoài mẹ anh, em còn là người thân thở hai trong đời anh. Khi có em, anh cảm giác thật ấm áp.
- Thật không anh?
- Thật.
Nhật Phương ôm qua vai Xuân Hoa. Chỉ cần như thế, Xuân Hoa ngã vào lòng anh, hạnh phúc đẩy ngập trái tim cô. Không cần anh nói gì cả, với cô như thế quá đủ để hạnh phúc.
- Anh đứng lại đó!
Trà My giận dữ chặn đầu xe của Quân:
- Cho đến khi nào anh mới đáng hoàng được đây?
- Này! Trà My đến làm chị Hai của tôi hay sao? Những gì cần nói rõ, tôi nói rồi.
- Anh nói láo! Tôi không tin anh Đạt lại thuê anh đánh anh Hai của anh ấy.
- Em không tin anh thì thôi, anh chẳng có gì để nói cả.
- Nếu như tìm được bằng cớ anh vu khống anh Đạt, tôi không tha cho anh đâu.
- Em sẽ đi tố cáo anh với công an? Trà My, em đừng cư xử cạn tàu lao máng với anh. Không yêu anh, em cũng nghĩ chút tình chứ.
- Tôi không có tình cảm với một loại người như anh cả. Mỹ Mỹ nói với tôi, anh vu oan cho anh Đạt, tại sao anh phải làm như vậy?
- Em muốn biết?
- Phải.
- Vậy thì lên xe anh ngồi đi, anh sẽ nói cho em nghe tại sao?
- Không! Tôi không lên xe của anh, muốn nói gì anh nói đi.
- Được, vậy thì anh nói! Anh yêu em, anh muốn có em.
Trà My cười lạt:
- Anh nói sao không biết ngượng miệng vậy? Anh Đạt và anh là bà con cô cậu. Tôi là vợ anh Đạt cũng là em dâu của anh, làm ơn im cái miệng bẩn thỉu của anh lại.
Quân sầm lnặt:
- Sao em luôn mắng mỏ anh như thế? Đã như vậy, anh không còn nể nang em nữa.
Quân hất mặt ra hiệu cho hai tên đi cùng với mình, lập tức hai tên đi theo áp vào túm lấy Trà My đẩy lên xe. Trà My hoảng sợ chống trả lại, cô hét to lên:
- Buông ra! Quân! Anh muốn làm cái gì vậy?
- Em đã là vợ thằng Đạt, anh không còn thèm em nữa. Anh sẽ cho hai đứa này làm nhục em, thử xem ai nhục cho biết.
- Khốn nạn! Anh không có quyền sỉ nhục tôi. Buông ra!
- Tại sao anh không có quyền. Em biết là anh thích em mà. Gặp thằng Nhật Phương, em lập tức bỏ anh.
- Con người anh hoang đàng mà anh bảo tôi yêu anh?
- Vậy thì bỏ anh đi, lúc muốn chọc thằng Phương, em nhờ anh làm cái bung xung cho em. Rồi sau đó hòa với nhau, em đá anh, cho anh de. Em xem thường anh quá đáng.
- Em không xem thường anh. Nhưng nếu vì như vậy anh anh cho là em xúc phạm anh, thì cho em xin lỗi.
- Một tiếng xin lỗi của em là rửa sạch cái nhục cho anh à?
- Vậy anh muốn em làm gì đây?
- Để cho hai chiến hữu của anh rửa nhục giùm anh.
- Đồ khốn nạn!
Trà My cố chống lại, tay chân cô bị khóa chặt lại. Quân còn nhanh chóng tọng cái khăn vào miệng cô.
- Buông Trà My ra!
Ông Hoàng và bà Quỳnh cùng lao lại. Ông Hoàng quát tướng lên, thẳng tay giáng vào mặt Quân mấy cái tát tai như trời giáng:
- Mày có còn là con người nữa không? Nó là em đâu của mày mà. Bỏ Trà My ra!
Trông thấy cha, Quân nhăn nhó:
- Ba không hiểu chuyện gì cả. Trà My khinh rẻ con. Còn thằng Đạt, nó biết Trà My là người con yêu mà.
- Trà My đúng đó khi nó không yêu mày. Mày là thằng phá gia chi tử, hư hỏng. Tao sẽ giao mày cho công an về tội đánh người mang thương tích.
- Này ba! Sao bênh vực người ngoài, nở hại con mình vậy?
- Tao không hại mày mà tao muốn mày nên người.
Oét oét... Còi xe công an. Một chiếc xe đặc chủng đỗ lại, những người công an nhảy xuống túm lấy Quân và hai tên côn đồ.
- Tối hôm qua anh đua xe gây chết người, anh tướng là không ai phát hiện ra anh, hay là anh dùng tiền và thế lực của ba anh che tất cả tội lỗi của anh?
Còng số tám bụp vào tay cả ba, Quân bị dẫn lên xe, anh ta mếu máo:
- Cứu con với ba ơi.
Ông Hoàng quay đi mắt cay nồng. Ông tự hứa sẽ không can thiệp vào, để cho Quân chịu tội trước pháp luật, có như thế mới trở thành người tốt.
Được cứu, Trà My mới hoàn hồn hết sợ:
- Cậu! Con cám ơn cậu.
- Con theo mẹ con về đi.
- Mẹ!
Tín Đạt tấp xe vào, anh lo lắng nhìn Trà My:
- Sao em lại dại đột đi tìm anh Quân vậy?
- Bởi vì em không tin anh là người xấu.
Tín Đạt cảm động:
- Cám ơn em đã nghĩ anh là người tốt. Mẹ! Bây giờ mẹ tin con chưa? Con thật đau lòng đó mẹ. Mẹ nuôi con từ nhỏ mà mẹ không hiểu con như thế nào sao?
- Mẹ xin lỗi con.
Ông Hoàng can thiệp:
- Thôi, ba mẹ con cùng về nhà đi. Còn thằng Quân mặc nó. Tín Đạt! Cậu cũng xin lỗi con, khi thằng Quân gieo tiếng oán cho con.
Bà Quỳnh vịn lên vai anh trai:
- Em đi với anh đến phòng công an.
Còn lại hai người, Tín Đạt khe khẽ bảo:
- Lên xe đi em. Suốt đêm qua em đi đâu vậy, anh đi tìm em khắp nơi.
- Em ở nhà Mỹ Mỹ.
- Đêm qua anh thật sự đau khổ, một mình anh ngồi trong căn phòng tân hôn mà lòng đau như cắt.
Trà My phụng phịu:
- Nhưng bây giờ em đã tin anh.
Trà My leo lên xe:
- Còn không mau chở em về đi nữa.
Tín Đạt vui mừng leo lên ngồi vào tay lái:
- Tìm thấy em, anh vui lắm. Nhưng anh Phương lại bỏ đi rồi em ạ.
Trà My kêu lên:
- Anh Phương đi đâu?
- Anh vào bệnh viện, phòng anh Hai nằm trống trơn. Anh hỏi, cô y tá bảo có một cô trẻ trẻ đã làm thủ tục xuất viện và đưa anh Phương di. Nếu anh ấy đi mất, mẹ lại trách anh.
Trà My cau mày:
- Anh nói có một cô trẻ trẻ?
- Phải! Anh không biết là ai nữa.
- Em nghĩ có thể là... Xuân Hoa.
- Xuân Hoa?
- Ngoài Xuân Hoa và em, anh Phương không có người thân nào khác. Anh Chánh Tâm bữa nay lại đi theo phái đoàn từ thiện. Chúng ta về nhà em đi.
- Em nghĩ anh Hai sẽ ở nhà em.
- Có thể.
Trong căn nhà kho cuối vườn, căn phòng cũ của Nhật Phương, Xuân Hoa đưa về đó, cô nói như ra lệnh:
- Anh không được đi lại nhiều, muốn mau lành bệnh thì phải ngồi yên một chỗ.
Nhật Phương nhăn mặt:
- Nhưng bắt em lo cho anh, anh ngại lắm.
- Hãy xem em như em gái của anh.
Nhật Phương cảm động nắm tay Xuân Hoa:
- Cám ơn em, Xuân Hoa.
Xuân Hoa để yên tay mình trong tay Nhật Phương, cô hiểu có một ngày anh sẽ đáp lại tình yêu của cô. Hai sóng mắt giao nhau thật lâu...
Bên ngoài cánh cửa, Trà My nhẹ bấm tay Tín Đạt và kéo anh đi.
Tín Đạt ngơ ngẩn:
- Sao anh Hai...
- Anh ấy đã nghĩ đến Xuân Hoa. Con người anh ấy là vậy, dáng vẻ lạnh lùng như cao ngạo khó gần, nhưng lại là một người yếu đuối và dễ bị tổn thương.
- Còn anh, em không nghĩ anh cũng dễ bị tổn thương sao? Đêm tân hôn chú rể nằm trong phòng tân hôn có một mình, còn cô dâu đi đâu mất.
- Như vậy bây giờ anh muốn em làm gì cho anh đây?
- Trở về nhà mình và đêm nay sẽ là đêm tân hôn tuyệt vời.
Trà My lườm Tín Đạt, anh bật cười cụng đầu vào trán cô:
- Trà My! Em nghe mùi hương trà không? Chúng mình đi vườn trà đi, anh hái hoa trà tặng em.
Trà My mỉm cười, cô mơ màng nghĩ đến loài hoa trắng giữa rừng trà xanh ngát...
HẾT
Trà My Trắng Trà My Trắng - Hoàng Uyên Trang Trà My Trắng