Số lần đọc/download: 1162 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:01 +0700
Chương 10
H
ôm sau nàng đem hết thư từ riêng ra đốt, xếp đặt lại các vật, nhưng nàng nhất định không giáp mặt con nàng.
Nàng không muốn rằng cuộc sống này còn bám lấy nàng bằng những hoan lạc, những quyến rũ của nó, và không muốn sự do dự vô ích đến làm cho cái quyết định của nàng phải lung lay.
Sau cùng, Liên ra phố để cầu may một lần cuối nữa. Nàng muốn gặp người đàn bà đã lợi dụng nàng một cách cực kỳ bất nhân.
Lại một lần nữa, Liên đi lang thang ngoài phố. Nhưng lòng nàng không sôi nổi như các ngày qua.
Ở nàng, một cái gì đã gãy nát. Nàng thôi không phấn đấu nữa.
Nàng đi, đi luôn hai tiếng đồng hồ, như để làm một phận sự. Nàng không thấy người kia đâu cả. Điều ấy cũng chẳng khiến nàng bực bội. Nàng còn ước ao đừng gặp nó nữa bởi nàng tự thấy mình kiệt lực rồi.
Nàng tò mò nhìn các nguời qua lại, nhìn những bộ mắt kỳ quặc, ý nhị đấy nhưng mà thiếu hẳn sự linh hoạt. Hết thảy đều đã xa nàng rồi, đã bị quên rồi, đã thuộc về một thế giới chẳng phải là cái thế giới của nàng.
Duy có một bận nàng giật mình.
Nhân liếc mắt sang vỉa hè bên kia, nàng vụt như cảm thấy cái nhìn của chồng nàng, cái nhìn quái lạ, cứng cỏi, thấm thía, mà nàng mới thấy ở Trọng trong ít lâu nay.
Băn khoăn, nàng cố tìm trong đám đông nhưng bóng Trọng không thấy đâu nữa.
Liên hơi yên trí và nàng đoán giờ này Trọng còn hẳn đương bận việc ở ngoài tòa.
Sự xúc cảm khiến nàng về hơi chậm để ăn cơm. Chồng nàng, mọi khi rất đúng giờ, hôm ấy cũng về chậm mất mấy phút và có vẻ khác thường lắm.
Hiện thời Liên đếm từng giờ.
Nàng hoảng kinh sao thời khắc có thể dài quá như vậy, một khi người ta chỉ cần có một lát thôi để vĩnh biệt hết thảy những cái không còn nghĩa lý gì nữa bởi người ta không thể đem theo được.
Một cái gì tràn vào tâm hồn nàng, như một sự buồn ngủ.
Nàng lại ra phố, đi lang thang, không nghĩ, không nhìn như một cái máy.
Đến một ngã tư, Liên xuýt bị một chiếc xe hơi đè phải. Người lái xe văng một câu thô tục.
Liên chẳng buồn ngoảnh lại.
Cái tai nạn xuýt xảy ra là một điều may mắn hay bất quá chỉ là một sự chậm lại mà thôi!
Liên cứ đi mặc dầu nàng đã hơi mệt.
Không nghĩ đến gì nữa, cảm thấy cái phút cùng tận của mình một cách lờ mờ, cảm thấy như trong lòng có một thứ sương mù tỏa xuống và bao trùm tất cả, vốn là một cái thú lạ lùng.
Liên chợt ngẩng đầu để xem tên phố nàng đương đi ấy là phố nào.
Nàng rùng mình: Chân nàng đã đưa nàng gần đến trước nơi Đàm ở.
Phải chăng đây là một điều hay?
Có lẽ Đàm sẽ giúp được nàng.
Đàm hẳn biết nơi trọ của cô gái giang hồ.
Liên run lên về sung sướng.
Tại sao có một điều giản dị như thế mà Liên lại không hề nghĩ đến?
Vụt cái chân tay nàng hoạt động hẳn lên.
Hy vọng như chắp cánh cho những ý nghĩ nặng nề và hỗn độn của Liên.
Đàm phải cùng Liên đến nhà ả nọ để chấm một nét cuối cùng vào cái việc thảm khốc kia mới được.
Đàm phải ra lệnh cho ả thôi sự bêu xấu Liên mới được.
Biết đâu ả lại chả vui lòng tếch đi xứ khác, nếu người ta cho ả một món tiền.
Liên hối hận rằng lần gặp gỡ cuối cùng, nàng đã xử tệ với Đàm quá. Dù sao Liên cũng vẫn chắc Đàm sẽ giúp đỡ nàng.
Quái thật, phải chờ đến mãi lúc này, lúc muôn sự đã gần hiểu hết, sự may mắn phi thường mới hiện ra!
Liên hấp tấp lên thang và giật chuông.
Không ai đáp.
Nàng lắng nghe.
Hình như, sau cửa, có ai rón rén bước.
Liên giật chuông lần nữa.
Vẫn im lặng.
Chỉ khác là tiếp theo bằng một tiếng động khe khẽ.
Liên sốt ruột. Nàng kéo chuông lia lịa.
Đời nàng chẳng đương nguy hiểm đấy ư!
Sau cùng, tiếng khóa động. Cánh cửa ngập ngừng hé mở.
Nàng khẽ nói:
- Tôi đây mà!
Cánh cửa mở hẳn.
- Ơ kìa Liên, em... à, ra bà Trọng... Tôi đương... xin lỗi bà... tôi không ngờ bà đến... Bà thứ cho sự luộm thuộm.
Đàm lúc ấy chỉ mặc có một chiếc sơ mi, cái ngực mở tung, hai ống tay vén quá khuỷu.
Thấy chàng cứ để mình đứng ngoài như một kẻ hành khất, Liên đâm cáu:
- Tôi cần phải nói với anh một câu. Anh khá giúp tôi.
Và nàng tiếp theo bằng một giọng ráo hoảnh:
- Anh có bằng lòng để tôi vào và nghe tôi nói một phút không?
Đàm lấm lét có dáng hổ thẹn:
- Xin lỗi bà... nhưng lúc này... tôi không thể...
- Anh phải nghe tôi nói. Chỉ tại anh mà nên chuyện hết cả. Bổn phận anh là phải giúp đỡ tôi. Hay ít ra anh cũng cho tôi biết nó ở đâu. Nó luôn luôn theo dõi tôi. Anh có nghe tôi nói không? Anh phải giúp tôi một tay mới xong.
Đàm nhìn Liên.
Chàng ngây ra như phỗng đá.
Lúc ấy, Liên mới nhận ra rằng mình đã nói chẳng có mạch lạc nào hết.
- À thôi! Phải. Anh không biết gì hết... đầu đuôi thế này. Cái con nhân tình của anh, một hôm thấy tôi ở đây ra, anh hiểu chưa? Thế là nó cứ theo riết tôi và chỉ trực bêu xấu. Nó hành tôi đủ cách. Lần sau cùng nó đòi mượn cái nhẫn ngọc của tôi để đem cầm... Nay tôi phải chuộc cái nhẫn ấy lại. Tôi phải có cái nhẫn ấy trước buổi chiều hôm nay. Anh hãy giúp tôi!
- Nhưng tôi... tôi...
- Anh giúp tôi, có hay không?
- Nhưng tôi không biết người nào như bà nói. Tôi chẳng hiểu bà nói ai hết. Tôi không bao giờ dan díu với cái hạng đàn bà có thể kiếm chuyện bêu xấu như vậy được.
Đàm gần như thô bỉ.
- A!... Anh không biết nó à? Thế ra nó bịa chuyện. Thế sao nó biết cả tên lẫn địa chỉ của anh! Có lẽ tôi lại ngủ mê hay sao.
Liên cười rú lên.
Đàm khó chịu quá. Trong một lúc, chàng tưởng nàng phát điên.
Mà thực, mắt Liên có một ánh sáng rất lạ. Thái độ của nàng khó hiểu. Những câu nàng nói thật vô lý.
Đàm lo lắng nhìn quanh và hết sức an ủi thiếu phụ:
- Tôi xin bà chớ nóng nảy. Tôi cam đoan rằng bà đã nhầm. Không thể nào lại... Không, chính tôi cũng chẳng hiểu gì về chuyện này hết. Tôi không quen người đàn bà nào thuộc về loại ấy.
- Anh nhất định không giúp tôi chứ?
- Có chứ... nếu tôi có thể giúp được.
- Vậy thì đi... ta cùng đến nhà nó.
- Đến nhà ai?
- Nhà ai à!
Liên vừa nói vừa kéo lấy tay Đàm để kéo chàng đi.
Đàm lại hoảng vì sợ Liên điên.
- Nhà nó chứ nhà ai nữa! Anh có muốn đi không thì bảo?
Đàm thấy Liên một mực nên càng hoảng tợn:
- Có... có chứ!
- Thế thì đi!... Việc này quan trọng lắm. Tôi chết hay sống đều do tự đấy.
Đàm cố nhịn cười. Sau, chàng bỗng đổi ra lãnh đạm:
- Xin lỗi bà... Nhưng lúc này tôi không thể đi được... Tôi đang dạy đàn. Tôi không thể bỏ dở buổi học của người ta.
Liên cười vào tận mặt Đàm:
- Hừ! Ông dạy đàn... mà lại ăn mặc thế này ư? Đồ nói dối.
Thốt nhiên, một ý tưởng làm cho Liên nhảy bổ vào phòng Đàm.
Đàm toan giữ nàng lại.
Liên gào lên:
- À, ra con đàn bà khốn nạn, con đĩ thối thây ấy nó ở nhà ông hẳn. Có lẽ các người mưu mô với nhau và cùng chia lợi cho nhau chăng! Tôi muốn xem lại mặt nó. Bây giờ thì tôi bất cần gì nữa hết.
Đàm nắm vội lấy tay Liên. Nàng đẩy ra, vùng chạy thẳng vào cửa buồng ngủ.
Người nào đó, lúc nãy chắc lóng nghe, vội tháo lui.
Liên ngớ người.
Trước mắt nàng, một mỹ nhân lạ mặt, áo quần xốc xếch, vội ngoảnh mặt đi.
Đàm chạy theo Liên.
Chàng phải ngăn cản con mẹ điên ấy không thì tai vạ.
Nhưng lúc chàng đuổi kịp thì Liên đã trở ra.
Nàng lẩm bẩm:
- Xin lỗi! Xin lỗi!
Nàng như chiếc tàu đã mất hướng.
Nàng không hiểu gì nữa hết.
Một sự ghê tởm cùng cực và một chán nản mênh mông đã xâm chiếm lòng nàng.
Trước cái nhìn lo lắng của Đàm, Liên nhắc:
- Xin lỗi anh. Mai... Ngày mai anh sẽ rõ hết cả đầu đuôi câu chuyện. Hôm nay chính tôi cũng không hiểu gì nữa cả.
Nàng nói với Đàm như nói với người xa lạ.
Nàng quên bẵng rằng nàng đã thuộc về chàng.
Họa may, nàng chỉ còn cảm lờ mờ rằng, nàng vẫn sống. Nàng thấy đâu đây người ta đã nói dối nàng. Nhưng nàng mệt nhọc quá không nghĩ ngợi được nữa, không thể tìm mà biết được nữa. Nàng nhắm mắt xuống thang, như kẻ tội nhân bước tới cái máy chém...