Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Highland Shifter
Dịch giả: Hà Fli
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
huyến viếng thăm nhà Philip là một sự lãng phí thời gian. Anh ta không có nhà. Cô đã vắt óc suy nghĩ để đoán anh ta đang tìm kiếm vật gì. Cô chẳng có thứ gì anh ta cần. Chuyện này thật rắc rối.
“Hắn tưởng cô đang ở Scotland?”
“Đúng.” Helen và Simon ngồi trong xe trên đường rời khỏi ngôi nhà vắng chủ của Philip.
“Cô có nghĩa vụ báo cáo với hắn mình sẽ đi đâu không?” “Tôi đã bảo sẽ ở lại một vài ngày. Không có lịch trình.” “Vậy hãy gọi một cú điện thoại. Hắn có thể nói điều gì đó trong cuộc trò chuyện, nó sẽ giúp chúng ta làm sáng tỏ nguyên nhân của việc lén lút này.”
Cô có thể làm vậy sao? Trò chuyện bình thường với người đàn ông đã xâm phạm căn hộ riêng tư của cô chỉ vài giờ trước? “Tôi không biết.”
Simon nhún vai. “Hoặc để tôi nói chuyện với hắn.”
Simon siết chặt nắm tay.
“Thôi đi, anh bạn. Đấm vào mặt sếp tôi có lẽ chẳng giúp chúng ta tìm được đáp án đâu.”
“Nhưng tôi thích đấm vào mặt kẻ thù của mình. Tôi quên cho cô biết sự thật này.”
Helen không biết làm gì khác ngoài di chuyển ánh mắt đến bắp tay rắn rỏi của anh. Tôi cược là anh thích thế. “Tôi sẽ gọi trước. Nếu bắt gặp anh ta đột nhập lần nữa, tôi sẽ giúp anh hạ anh ta. Nhưng hãy cố dùng ít bạo lực thôi.”
Trở lại căn hộ, Helen dùng một số điện thoại ẩn để gọi đến văn phòng. Lisa, cô thư kí bắt máy sau hồi chuông thứ hai.
“Là Helen đây”, cô tỏ ra bình thường hết mức có thể. “Philip có đó không?”
“Chào, Helen, Scotland thế nào?”
Helen liếc quanh bốn bức tường căn hộ. “Đẹp. Lúc nào đó cô nên đến đây.”
“Nó nằm trong danh sách dành dụm của tôi. Mấy anh chàng thế nào? Có ai mặc váy không?”
Liếm môi, Helen liếc nhìn Simon và nhớ lại cách anh kẹp chặt lưng ngựa, hai bắp đùi gập lại dưới chiếc váy kẻ sọc. Thời điểm đó, cô không thể nghĩ điều gì khác hơn là chạy khỏi đám điên cuồng đang tấn công họ, nhưng giờ mọi thứ đã thành quá khứ, lùi lại sau lưng họ những năm trăm năm, nên dễ dàng hình dung cảnh Simon mặc váy. “Ừ.”
“Ồ, sao tiếng ‘ừ’ nghe khủng khiếp vậy, Helen. Anh ta là ai?”
“Ai là ai?”
“Anh ta? Người đàn ông mặc váy?”
Helen lắc đầu xua đi mây mù trong tâm trí và nhắm mắt. “Chẳng ai cả. Philip có đó không?”
“Wow, chủ đề nhạy cảm rồi.” “Lisa?”
“Không, Philip cũng đi rồi. Ngày mai anh ấy mới đến nơi.”
Đi rồi? Ngày mai? “Cô đang nói gì vậy?”
“Philip. Anh ấy đang trên đường tới Scotland. Anh ấy không nói với cô sao?”
Chuyện này thật vô lý. “Hẳn là anh ta đãng trí rồi.” Lisa ngập ngừng. “Có thể anh ấy muốn làm cô ngạc nhiên chăng? Này, có phải hai người…”
“Không!”
Ánh mắt Simon ném sang cô đầy bực tức.
“Không. Philip và tôi không là gì hết.” Và vì Helen không có gì phải che giấu sự bối rối của mình, cô nói thêm, “Tôi chẳng biết lí do nào khiến anh ấy muốn tới đây. Anh ấy có nói gì với cô không?”.
“Chẳng gì nhiều hơn mọi ngày.”
Xác định sẽ không hỏi thêm được thông tin nào, Helen kết thúc cuộc gọi.
“Philip đang trên đường tới Scotland.” “Để gặp cô?”
“Chúng ta đừng thảo luận về anh ấy nữa.”
Simon xoa xát bên mặt rồi đến chút râu quanh môi và cằm. Trông ngộ nghĩnh, Helen không để ý nhiều đến chòm râu cằm cho đến khi Simon vuốt ngón tay qua nó. “Có lẽ hắn nghĩ rằng vật hắn đang tìm nằm ở chỗ cô.”
“Chỗ tôi? Máy ảnh? Quần áo?” “Hẳn phải còn thứ gì khác.”
Helen vuốt tay qua gáy và xoa dịu cơn đau đầu. Tay cô chạm vào vòng cổ và cô phát hiện mình đang vân vê cái mặt đá.
Một chiếc vòng cổ tương tự xuất hiện trên cổ người phụ nữ trong sách.
“Khoan.” Ngón tay cô búng tách một tiếng. “Gì vậy, cô gái?”
Helen liếc nhìn xuống ngực. Cô với tay ra sau và tháo khóa chiếc vòng đeo cổ. Nhưng không làm được. “Giúp tôi đi.” Simon bước ra sau lưng cô, anh đứng đủ gần để cô cảm nhận được sức nóng từ cơ thể đó. Hơi thở anh lướt qua gáy cô khi những ngón tay lần mò chuỗi vòng.
“Tôi không tìm thấy chốt.”
Helen vén tóc trên tay để anh nhìn rõ hơn. “Có một cái vít nhỏ.”
Simon kéo chuỗi vòng. “Đừng làm hỏng nó.”
“Không đâu. Chẳng có cái chốt nào.”
Helen lần tay quanh cổ và cảm nhận. Cô lần tìm toàn bộ chuỗi vòng. Cô lắc lư mặt dây cho đến khi tìm thấy nó lần nữa.
Chẳng có gì, như thể ai đó đã đặt cái vòng vào cổ cô và hàn kín nó lại.
Đột nhiên cô có cảm giác nó như một cái thòng lọng, vật mà bắt buộc phải tháo ra.
Cô nắm đoạn cuối dây và kéo mạnh. “Cô sẽ làm đứt nó.”
“Tôi không bận tâm. Có một cái chốt và giờ nó đã biến mất.” Helen không thích cảm giác sợ hãi khi có vật mắc kẹt quanh cổ họng mình. Cô kéo mạnh hơn. Kết quả cô nhận lại cho nỗ lực của mình là ngón tay bị cắt trúng. “Chết tiệt.”
Simon nắm lấy bàn tay cô, ngăn cô giật điên cuồng.
“Cô đang lo lắng chuyện gì vậy, tình yêu?”
“Cái vòng chết tiệt này.” Cô giật nó lần nữa. “Nó đã khởi đầu mọi chuyện.” Kéo. “Đáng ghét.” Lại kéo. “Thứ này!”
Chẳng sao cả. Nó không hề suy suyển. Simon nắm lấy đôi tay cô và siết mạnh.
Helen cố rút lại, nhưng anh không cho phép. Anh nhích lại gần và đón lấy ánh mắt cô. Cái nhìn của anh xuyên thấu tâm trí cô cho đến khi cô chú ý đến đôi mắt xanh đáng kinh ngạc đó. Ý nghĩ về chiếc vòng cổ đã mờ nhạt.
Chúa ơi, anh thật đẹp. Anh có nụ cười hơi tự kiêu với lúm đồng tiền ẩn hiện nơi gò má phải. Anh rất biết kiểm soát. Ngay cả trong những điều kiện không thể nhất, Simon luôn giữ sự điềm tĩnh tuyệt đối mà Helen chẳng bao giờ làm được, nói với cô rằng mọi thứ đều ổn.
Vâng, điều đó không ổn. Hơn cả từ ổn!
Anh đứng gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính trên da hòa lẫn mùi xạ hương đã trôi dạt theo anh trên suốt đoạn đường từ thế kỷ XVI.
Nó làm cô mất bình tĩnh, khiến sự râm ran phát sinh ở nhiều nơi cô không mong muốn.
Đâu đó trong đầu, từng sợi dây thần kinh của cô đang đứng giữa sự giằng co của Simon McAllister khi vẫn còn là một thiếu niên và khi đã trở thành một người đàn ông lực lưỡng mặc váy.
Một người đàn ông sở hữu bàn tay chạm vào tay cô khiến cô nới lỏng những ngón tay đang nắm gắt gao chiếc vòng cổ.
Một người đàn ông bước sâu vào cuộc sống cá nhân của cô hơn những gì cô muốn.
Một người đàn ông bỏ tay cô ra, vươn rộng cánh tay vòng qua gáy ôm lấy cổ và chờ đợi.
Trái tim Helen đập mạnh vào xương ức, thậm chí còn mạnh hơn khi Simon cúi đầu sát vào cô và lướt đôi môi mềm mại của mình trên môi cô.
Cô thở dốc như thể loại âm thanh hay nghe thấy trong những bộ phim truyền hình dài tập. Cô không hiểu đó là gì, nó cứ xảy ra như thế. Cô áp cơ thể vào sát hơn và cảm nhận nó tan chảy trong vòng tay anh.
Nụ hôn chỉ xảy ra một phút sau, có lẽ nhanh hơn, Helen cảm thấy Simon xoay đầu cô lại, thậm chí cả tấm lưng, và đôi môi cô hé mở theo cử chỉ của anh.
Ngay lập tức, cảm giác về Simon ở khắp nơi. Cơ thể anh, từ đầu gối lên đến đầu, nghiêng hẳn vào người cô. Lưỡi anh khuấy động trong ngóc ngách khoang miệng như thể được chào mừng về nhà sau chuyến hành trình dài. Vị ngọt ngào của đôi môi anh đã ép suy nghĩ về chiếc vòng cổ trôi đi xa, rất xa.
Helen thả lỏng bàn tay mình, rồi nắm lấy áo anh, xòe rộng trên khuôn ngực rắn chắc. Đó là lúc cô nhận ra cơ thể anh đã căng đến mức nào, khắp mọi nơi.
Cô sững người và Simon lùi lại.
“Tôi xin lỗi.” Lời lẽ thoát khỏi đôi môi trước khi cô kịp sàng lọc chúng.
“Xin lỗi? Tình yêu, em không có lí do gì phải xin lỗi.” Dù Simon không còn hôn cô, nhưng anh không rời khỏi vòng tay cô.
Một luồng nhiệt lan khắp gương mặt cô. Lạy Chúa, chuyện gì xảy ra với cô vậy? Một người đàn ông đầy khao khát ôm cô vào vòng tay, hôn cô theo cách thật gợi cảm, cô thì sững sờ và đẩy anh ra. Kí ức về người cha nuôi cuối cùng lóe qua đầu óc. Simon không giống ông ta, tại sao cô quá khép kín? Cô mở miệng tìm một cái cớ.
Tôi không nghĩ đến anh theo cách đó. Nhưng cô đã nghĩ! Chẳng nghĩ được gì khác kể từ khi gặp anh.
Anh không phải mẫu người của tôi. Mẫu của cô là gì? Chúa ơi, nếu chẳng phải là một người đàn ông mạnh mẽ, đáng tin cậy và biết kiểm soát, thế thì là gì nữa?
Tôi chưa sẵn sàng. Được rồi, cô có thể chọn cái cớ này. “Tôi chưa sẵn sàng hôn anh. Tôi biết đó chỉ là phản ứng hóa học điên rồ, nhưng tôi chưa sẵn sàng.” Ôi, không, có phải cô vừa nhắc đến phản ứng hóa học giữa họ?
Simon nâng cằm cô, nhìn sâu vào đôi mắt. “Tôi chưa bao giờ có cơ hội để xảy ra phản ứng với ai cả.”
Helen cười, nhận thấy thời điểm căng thẳng đã trôi qua. “Thật nhàm chán. Anh đã bỏ lỡ nhiều thứ.”
“Dự là em sẽ hướng dẫn tôi về những thứ tôi đã bỏ lỡ.”
Cô mỉm cười. “Có thể.” Ôi, trời… ai vừa nói từ “dự là” vậy? Người đàn ông đến từ Scotland thế kỷ XVI, chính anh ta.
Simon bước lùi lại, nhưng không quá xa. “Kể tôi nghe chuyện chiếc vòng cổ nào.”
Phải rồi! Chiếc vòng cổ không thể tháo khỏi cổ. “Tôi tìm thấy nó trong một tiệm cầm đồ. Không phải vật đáng giá. Tôi kiểm tra rồi.”
Simon lắc lư mặt dây đeo quanh cổ cô và quan sát gần hơn. Những ngón tay ấm áp của anh chạm vào làn da cô… dễ chịu.
“Chính giữa là loại đá gì?”
“Tôi không biết. Có lẽ chỉ là đá chăng? Kim loại viền quanh đã cũ. Nó có tuổi carbon 14.”
“Tuổi carbon?”
“Xin lỗi. Tôi nghĩ là hóa học có lợi ích của nó. Khi chúng ta cố gắng xác định niên đại một cổ vật mà khó nhận biết khoảng thời gian cụ thể, đồng vị carbon là phương pháp được dùng để xác định năm ra đời. Bất cứ vật liệu nào có hợp chất carbon có lẽ niên đại hơn sáu mươi ngàn năm. Carbon có trong da, xương, răng. Kim loại thì khác, khó định tuổi hơn. Người ta dùng phương pháp đồng vị carbon, nhưng không chính xác hoàn toàn như những sản phẩm nguyên chất carbon. Trong trường hợp này, tôi đã yêu cầu phòng thí nghiệm dùng phương pháp uranium. Có dấu vết chì trong chuỗi vòng. Và ngạc nhiên là nó cũng có carbon.”
“Nguồn gốc của carbon là gì?”
“Mô người. Anh đang suy nghĩ gớm ghiếc gì về nó nhỉ. Tôi đoán người thợ chế tạo bị cắt trúng da, rỉ máu hoặc đại loại vậy.”
Ngón cái của Simon viền quanh viên đá, nét mặt thay đổi.
“Tuổi của nó là khi nào, Helen?”
Giọng điệu nghiêm túc của anh đã loại bỏ tất cả các kích thích tố vẫy vùng trong cơ thể cô.
“Định tuổi không chính xác.” “Khi nào?”
“Đầu thế kỷ XVII. Có lẽ xa hơn.”
“Em bảo chiếc vòng cổ này bắt đầu tất cả. Ý em là như thế nào?”
Helen đứng ngay lại, còn tay Simon đặt xuôi bên eo mình. “Sau khi tôi tìm thấy vòng cổ thì tôi bị cuốn vào vụ những cái chân nến. Sau đó là tấm hình anh. Rồi đến cuốn sách.”
“Cuốn sách?”
“Cuốn mà có hình của anh. Tôi đã kể anh nghe về người phụ nữ trong hình.”
Simon nhìn cô nghi ngờ. “Em bảo có một người phụ nữ, nhưng không nhắc đến vòng cổ.”
“Tôi không nói hả? Tôi cứ nghĩ mình chắc hẳn đã kể.” Có thể cô quên vài chi tiết chăng? “Người phụ nữ trong sách đeo vòng cổ này. Hoặc là cái khác giống y hệt nó.”
Hàm Simon rớt ra. “Đó là một chi tiết rất quan trọng.” “Tôi cứ nghĩ đã nói với anh.”
“Không hề, tôi cam đoan với em.” Anh di chuyển tới chồng thùng sách ngay cửa. Mất một lúc, anh giở sách ra và xếp chúng giữa sàn.
“Anh đã nghĩ ra điều gì hả?” “Đúng.”
Anh di chuyển số sách bằng phương pháp từ viết tắt mà họ đã sử dụng đêm trước.
H.E.L.E.N. Simon sớm sắp xếp số sách để tìm ra từ “vòng cổ”.
“Helen vòng cổ,” cô thì thầm. Cô tìm thấy một quyển sách lớn mang tên “Sorcerer ” và đặt sở hữu cách vào tên mình. “Vòng cổ của Helen.”
Còn lại tám quyển sách. T.E.K.H.I.E.S.Y.
“Anh ấy? Những thứ này? Thắt?”
“Thắt vòng cổ của Helen?”, Simon nói to.
Quỳ bên cạnh anh, Helen di chuyển số sách xung quanh. “Chúng ta cần một động từ.”
“Bất khả thi. Phong thánh. Là. Vòng cổ của Helen là.” Simon gạt số sách đi và một ý nghĩa chợt lóe lên. Khi anh kết thúc việc sắp xếp, cả hai cùng mỉm cười.
“Vòng cổ của Helen là chìa khóa.”
“Tôi tin chúng ta đã tìm thấy thứ cần tìm.”
Mặt dây trên cổ cô cảm giác nặng và ấm. “Anh nghĩ chiếc vòng này giúp tôi dịch chuyển thời gian.”
“Nếu không phải, thì còn gì nữa?”
Cô giật giật nó, muốn nó rời ra. Nếu nó đưa cô du hành xuyên thời gian một lần, nó có thể thực hiện lại.
“Tháo nó xuống.” Cô giật nó bằng hai tay, kéo mạnh hòng cố làm đứt. Nhưng chuỗi vòng quá dầy và chắc chắn. Cô từng yêu thích cảm giác nằng nặng khi đeo nó trên cổ. Giờ thì không còn nữa.
“Bình tĩnh nào.” Simon chộp lấy tay cô nhưng bị hất ra.
“Tôi muốn tháo nó xuống.”
“Thư giãn đi, Helen.”
“Thư giãn? Anh nói thì dễ lắm. Thứ này đâu có ám vào người anh.”
“Nếu đấng Tổ tiên không muốn nó ở đâu ngoài cần cổ em, em không thể tháo xuống dễ dàng. Đừng vật lộn với nó nữa.”
Simon và Tổ tiên anh ta, những linh hồn mà anh ấy quy trách nhiệm cho mọi chuyện đã xảy ra. Cô không mấy tin vào linh hồn.
Helen giật và bước tới ngăn tủ kéo trong bếp. Cô tìm thấy cặp kìm và đặt nó vào vòng chuỗi.
“Dừng!”, Simon hét lên, giọng anh buộc cô dừng ngay lập tức. “Em có thể hủy hoại cơ hội trở về nhà duy nhất của tôi.”
Cái kìm rời khỏi tay cô, chạm tủ bếp rồi rơi xuống sàn. Anh nói đúng. Sự bất an và sợ hãi đã dẫn cô đến những hành động vội vàng. “Tôi xin lỗi. Anh nói đúng.” Tay cô run rẩy kịch liệt vì sợ sệt.
“Chúng ta sẽ tìm ra cách thức hoạt động của vòng cổ. Cùng nhau.”
“Nhưng nếu tôi thức dậy trong thời đại của anh và anh thì ở đây?”
“Sẽ không đâu.” Simon đặt tay lên vai cô.
Cô muốn tin anh nhưng không biết điều gì là đáng tin nữa. “Anh đâu biết trước mọi chuyện.” “Tôi sẽ không rời xa em.” “Nhưng…”
“Suỵt.”
Không rời xa cô? Cơ thể cô bị dồn nén trong áp lực. Cái quái quỷ gì đang xảy ra với cô vậy?”
***
Amber nắm gọn viên đá trong lòng bàn tay, viền ngón cái miết dọc theo bề mặt trơn nhẵn của nó. “Tôi biết người làm vậy là có lí do”, cô nói với bất cứ ai có thể nghe được. Đấng Tổ tiên cổ xưa chỉ xuất hiện vào những thời khắc khủng hoảng.
Rõ ràng thời khắc này không đúng. Simon mất tích khỏi thời đại này, nhưng Amber không cảm thấy sự mất mát lớn như lần đầu anh biến mất. Cô đoán cơn đau đầu cấp tính đang giảm đi là do cảm xúc của Lizzy đã được xoa dịu. Gánh lấy cảm xúc của mọi người, trải qua niềm vui, nỗi đau của họ, cả những nỗi buồn, càng lúc càng trở nên áp lực hơn.
Đây là quyền năng pháp thuật của cô.
Gần đây nó xuyên vào cô như một lời nguyền.
Gánh nặng của cô đã chia sẻ với cha mẹ. Cha cô, Ian, khuyến khích cô tìm một người chồng, ai đó để yêu và lập gia đình. Mỗi người theo đuổi Amber đều bỏ chạy, không thể chịu đựng nổi sự cảm ứng hay trải nghiệm nỗi đau kéo dài.
Linh cảm của Lora yếu dần theo độ tuổi, làm Amber hy vọng quyền năng của mình cũng sẽ giảm bớt.
Qua nhiều năm, nỗi đau của gia đình đã nhạt dần, đủ để cô chịu đựng nổi mối liên hệ trực tiếp này. Nhưng thậm chí việc đó cũng trở nên khó khăn. Simon là thành viên trong gia đình. Dù họ không cùng huyết thống, anh như anh em trai của cô. Cô nhớ anh.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo nghe thấy giọng mẹ cô. “Là mẹ.”
“Mời vào.”
Váy Lora lướt trên sàn nhà khi bà đi vào phòng. Bà mặc nó duyên dáng và sang trọng như người khác choàng khăn vậy. Mái tóc đen dài của mẹ cô được vấn gọn gàng bởi sợi dây buộc ngắn câu vào cổ; chất liệu ren phù hợp với chiếc váy màu nâu sẫm.
“Con vẫn đang nghiên cứu viên đá sao?”
Amber chuyển hướng tầm mắt trở lại những mẩu đá nhỏ trên mặt bàn. “Vâng. Các Tổ tiên đang cố gắng truyền đạt điều gì đó.”
Lora nhặt một mẩu đá, lăn nó trên tay. “Đồng ý. Và mẹ nghĩ có lẽ mẹ biết họ muốn nhắc nhở điều gì.”
“Mẹ có linh cảm sao?”
Bà lắc đầu. “Giống một thứ cảm giác hơn là điềm báo.”
“Đừng để con tò mò thêm nữa.”
Lora áp viên đá vào ngực Amber và cắt ngang dòng suy tưởng của cô. “Khi mẹ nhắm mắt, mẹ trông thấy một chiếc vòng cổ. Không được trang trí công phu hay được làm từ thứ kim loại quý giá nào. Thiết kế đơn giản, bất cứ ai trong làng cũng chế tạo được.”
Amber áp lòng bàn tay vào tay mẹ. Viên đá lọt vào tay cô. “Một chiếc vòng cổ? Như một kiểu ngụy trang?”
“Có lẽ. Hãy nhớ lại lời đề nghị của Simon cách đây nhiều năm về chuyện đem giấu những viên đá lớn. Nó từng nhắc điều gì đó về một viên đá cưng.”
Amber bật cười. “Lizzy đã bắt đầu chuỗi giải thích bất tận về viên đá cưng hàng tuần liền. Vâng, con vẫn nhớ.”
Lora ngồi bên mép giường, khoanh tay trên đùi. “Mẹ nghĩ Simon, khi còn là đứa trẻ, đã nói về những viên đá cưng. Giờ những mảnh đá thiêng này rất dễ bị mất nếu không trông chừng. Đặt trong một món đồ trang sức, hoặc nạm chuôi dao, thì chúng đều sẽ biến mất không ai để ý.”
“Con nghĩ mẹ nói đúng. Con sẽ nhờ Cian dẫn con vào làng ngày mai, chúng ta có thể tìm thấy vật liệu cần thiết.” Làm đồ trang sức sẽ không mang Simon trở lại, nhưng việc này sẽ làm sáng tỏ tâm trí cô và hướng dẫn cô tìm ra câu trả lời.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian