Số lần đọc/download: 2521 / 29
Cập nhật: 2015-12-01 18:08:42 +0700
Chương 9
N
ghe nói ở trường đó người giỏi bạt ngàn, vốn thủ khoa của các trường đại học trong thành phố, chiếm đa số nhân tài các nơi, cộng thêm phong cách nhà trường rất thoải mái nên học sinh được tự do phát triển, rất có cá tính, cá tính chuyển sang lập dị, lập dị quá lại thành biến thái.
Dĩ nhiên những điều đó chỉ là nghe thiên hạ đồn đại,loại người như em mình còn làm đến chức Chủ tịch Ban văn hóa giải trí của trường, chắc là rất dễ đối phó đây. Vệ Đằng tự an ủi bản thân.
Khuôn viên Đại học Thiên Hà rất đẹp, có thảm cỏ, bồn hoa, hồ nhân tạo, không khác gì công viên, coi đó như địa điểm du lịch được.
Vệ Đằng bước dưới những vòm cây, tâm trạng rất tốt, cơn gió mơn trớn mặt đường như cũng có mùi hương vậy.
Vệ Nam sớm đã đến chỗ hẹn chờ cậu, thấy anh trai xách túi to túi nhỏ liền mỉm cười đỡ một tay.
“Nam Nam, khuôn viên trường em hơi bị được đó.” Vệ Đằng đưa va li to tướng cho em gái, ấn chặt mũ lưỡi trai, chỉnh lại chiếc kính râm to tổ chảng che hết nửa khuôn mặt, miệng cười để lộ răng.
Vệ Nam thở dài chán nản, sao mỗi lần xuất hiện anh mình đều có tạo hình kinh khủng như vậy? khiến người ta kinh ngạc cực độ đã gặp là không thể quên.
“Anh, đi thôi, trước tiên về ký túc cất đồ đã.”
Vệ Đằng gật đầu, bước theo em gái về phía ký túc xá.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh vừa kết thúc, sinh viên ùn ùn trở lại làm trường học trở nên vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là những nụ cười tươi tắn.
Vệ Đằng cảm thấy hối hận vì đã nhuộm lại tóc đen, lúc đầu nghĩ là đến trường mới phải chú ý bề ngoài một chút, ai dè đến nơi rồi mới biết sinh viên trường này rất chịu chơi, không nói đến quần áo, chỉ riêng tóc tai đã muôn hình vạn trạng, xanh đỏ tím vàng có đủ.
“Nội quy trường này tương đối thoải mái, nói là muốn phát huy cá tính của sinh viên. Mấy người tóc vàng khè đỏ hoe vừa rồi là sinh viên của khoa Mỹ thuật”, Vệ Nam giải thích.
“Ừm.” Vệ Đằng không có hứng thú với đám người kia, hứng thú của anh dồn hết vào chàng trai đứng ở phía xa.
Gần sân vận động, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang dựa vào thân cây, khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng thân thiết, chỉ cần nhìn cũng biết là loại người rất dễ kết bạn.
Chàng trai kia mặc áo sơ mi màu đen, giữa ngực là hình bộ xương khô, quần bò bó sát, thắt lưng màu bạc lấp lánh. Bộ dạng chải chuốt thế khiến người khác phải nhức mắt.
So với anh ta thì chàng trai cười hiền lành kia quá giản dị chất phác nhưng từ cậu ta lại toát ra sự nho nhã quý phái.
Hai người đứng bên nhau không biết đang nói chuyện gì, chỉ thấy khung cảnh rất hòa hợp.
Vệ Đằng bỏ kính râm xuống, liếc bên đó một cái rồi quay qua cười với cô em: “Nam Nam, nam sinh trường em khá quá nhỉ?”.
“Khá cũng chả để làm gì, có phải đi mua rau đâu.” Bởi Vệ Nam tay xách va li quá nặng, tâm trạng không vui nên khẩu khí càng khó chịu. Vì chuyện tấm vé du lịch mà có chút áy náy với anh trai, hơn nữa bao năm nay chịu sự áp bức của anh rồi nên cô đành biến đau thương thành sức mạnh tiếp tục kéo va li đi.
Đi được hai bước, cô hờ hững ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt anh, Vệ Nam đột nhiên đứng sững lại, một lúc sau mới cất tiếng: “Anh, thật không may phải nói cho anh biết, hai anh chàng mà anh vừa nhìn thấy là khá nhất trường em đó…”.
Hai người đó như có thần giao cách cảm liền quay đầu lại, người mặc áo đen còn cười với Vệ Nam, vẫy tay chào và tiến lại gần.
“Em gái, đi Quế Lâm thế nào?”
Nụ cười chói mắt, khóe môi cong lên mang theo cảm giác nham hiểm, nhìn đã biết không phải tốt đẹp gì. Vệ Đằng đảo mắt quan sát anh ta rồi quay lại nhìn em gái với ánh mắt dò hỏi.
“Hi hi, cảm ơn anh, bọn em chơi vui lắm, Quế Lâm rất đẹp, đúng là thiên đường hạ giới.”
“Vậy thì tốt quá.” Hắn ngước mắt nhìn Vệ Đằng, nở nụ cười thâm thúy, sau đó bước lại chỗ anh chàng đang mỉm cười đợi hắn, hai người sóng vai rời khỏi sân vận động.
“Kính Văn, anh bảo đưa vé cho em gái, chính là cô bé đó à?”
“Ừ,anh không quen nhiều các em gái. Sao bầu không khí… tự dưng lại có mùi chua thế này?”
“Mũi anh là mũi cẩu sao?”
Tiếng trò chuyện nhỏ dần rồi khuất xa cùng bóng dáng hai người sau chỗ ngã rẽ.
Vệ Đằng nhìn em gái ngờ vực,nghiêm túc nói: “Em thành thật khai mau, tấm vé đi Quế Lâm rốt cuộc là thế nào?”.
Vệ Nam cười lúng túng, “Thì cái người Hội trưởng Hội sinh viên lúc nãy, dịp Quốc Khánh định đi du lịch với người yêu, chẳng dè hai người cùng mua vé, vé thừa thãi nên cho em hai tấm đi Quế Lâm. Bởi em phải đi xem triển lãm truyện tranh nên đưa vé cho anh, là thế đó”.
Vệ Đằng gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Vậy tấm vé nữa em cho ai?”.
“Cho người chị em Tiêu Tình, bạn ấy cũng đi xem triển lãm nên đã cho ông anh họ, rồi tạo nên nghiệt duyên giữa anh và Tiêu Phàm.”
Thì ra là thế.
Chẳng trách cậu và Tiêu Phàm chung nhau cặp vé tình nhân, hóa ra là hai cô em bé bỏng vì triển lãm truyện tranh mà bán đứng anh trai mình, tạo nên mối nghiệt duyên ngoài sức tưởng tượng.
Vệ Đằng bỗng thấy nhơ nhớ con người hơi tí là chau mày kia, thật ra trêu anh ta rất vui, nhìn bộ dạng bó tay của anh ta,Vệ Đằng luôn thấy tâm trạng thoải mái.
“À,đúng rồi,anh ơi, trường em có một tin đồn.” Vẻ mặt Vệ Nam hết sức huyền bí, rất thành công trong việc khơi dậy sự tò mò của anh trai. “Đừng có làm bộ làm tịch nữa, mau nói đi, không phải ở khu nào có ma đó chứ?”, Vệ Đằng hiếu kỳ nhìn em gái.
Vệ Nam ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Trong trường có hai người được mệnh danh là hắc bạch song lang, một người là Hội trưởng Hội sinh viên, một người là Bí thư Ban chấp hành Đoàn, bọn họ như hình với bóng, thậm chí có người hoài nghi ống tay áo của hai người nối liền nhau, cả hai đều rất giỏi, rất đáng sợ, cùng nhau xây dựng một chương trình thì hiệu quả lớn như bão táp…”.
“Cừ vậy sao, không phải là hai người vừa rồi chứ?”
“Không phải, người mặc áo đen cho em vé lúc nãy tên là Diệp Kính Văn, chính là hắc lang- sói đen- còn sói trắng thì anh cũng quen đấy.”
“Ai?”
“Tiêu Phàm.”
Vệ Đằng cũng không biết mình bị sao, nghe em gái nói thế trong lòng trở nên vô cùng bối rối.
Không ngờ Tiêu Phàm lại học trường này, sau này sẽ có cơ hội gặp lại nhau, điều này làm Vệ Đằng rất phấn khởi.
Có điều, cậu cảm thấy mình hiểu Tiêu Phàm quá ít.
Một Tiêu Phàm đã từng cố gắng nuốt hết bát mì cay sè trên tàu hỏa, bực mình với sự niềm nở quá đáng của cậu nhưng chỉ thở dài ngao ngán, bộ dáng lúc hút thuốc trông thật lịch lãm, còn toát ra vẻ cô đơn sâu thẳm, người ướt như chuột lột mà vẫn quan tâm nhường cậu tắm trước để rồi bị cảm cúm, nhìn anh ta lúc ốm yếu trông rất đáng thương.
Còn nữa, trong cơn mộng mị, Tiêu Phàm đã ôm chặt cậu không rời.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Vệ Đằng đã thấy được nhiều biểu cảm của Tiêu Phàm, bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
Con người thật của anh như thế nào, Vệ Đằng hoàn toàn không hay biết.
Ví dụ vì sao anh ta không vui, sao lúc nào cũng chau mày, câu chuyện luôn ám ảnh mà anh ta không thể nói ra là gì?
Vệ Đằng rất muốn tìm hiểu, không biết vì sao, đối với Tiêu Phàm sự tò mò của cậu đã ở mức độ rất cao.
Đồng thời, trong lòng cậu cũng thấy buồn buồn, ngoài cảm giác khoảng cách giữa cậu và Tiêu Phàm quá lớn, lí do lớn nhất khiến lòng cậu khó chịu chính là tên gọi hắc bạch song lang.
Mặc dù chỉ là biệt danh do mấy cô gái nhiều chuyện trong trường đặt ra, nhưng Vệ Đằng không thích bọn họ bàn tán về Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn, càng khó chịu khi bọn họ nghi ngờ hai người đó đồng tính.
Nói đùa, Tiêu Phàm sao có thể là đồng tính chứ, mà dù có đồng tính cũng không thể cặp đôi với tên họ Diệp kia được, nụ cười của hắn nham hiểm thế, hoàn toàn không xứng đáng với Tiêu Phàm.
Vệ Đằng cũng thấy lối suy nghĩ của mình rất kỳ quái, cho dù Diệp Kính Văn với Tiêu Phàm có là một đôi thì cũng đâu liên quan gì đến mình? Cho dù mình có là bạn của Tiêu Phàm cũng không thể xen vào được, huống hồ cũng chẳng phải là bạn.
Vậy tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, khó chịu một cách kỳ lạ.
Vệ Đằng rầu rĩ bước đi, không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của em gái.
“Anh, mặt mũi nhăn nhó hết lại kìa, anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ xem tối ăn gì”, Vệ Đằng thiểu não đáp.
Hai anh em bước vào phòng cuối cùng trên tầng năm của ký túc xá số ba, mở cửa cho họ là một anh chàng cao, gầy, đeo kính dày, nhìn Vệ Đằng một cái lạnh nhạt rồi quay người chừa lối đi.
“Hi, chào cậu, mình là Vệ Đằng.”
“Châu Ngư”.
Vệ Đằng và Vệ Nam ngơ ngác một lúc, đối phương cũng chẳng thèm để ý tới họ, quay lưng bước vào phòng, trèo lên giường tiếp tục đọc sách, thần sắc có vẻ buồn rầu.
“Hi hi, tên của cậu rất giống một người bạn của mình.”
“Ờ, vậy hả.”
“Từ giờ trở đi mình sẽ ở phòng này, mong cậu chỉ bảo.” Vệ Đằng niềm nở giơ tay ra, Châu Ngư cũng chìa tay ra bắt, xong xuôi lại cúi đầu đọc sách.
“Hai người anh em khác trong phòng chúng ta đâu cả rồi? sao giường không trải đệm?”, Vệ Đằng vừa sắp xếp đồ đạc vừa hỏi.
“Một người nhà ở đây, một người ra thuê phòng trọ sống cùng bạn gái.”
“Vậy sao…?” cái cậu Châu Ngư này, thật khó gần, tên giống Châu Vũ mà khác biệt lớn vậy.
“Này, Châu Ngư, đi ăn cơm không?”.
“Không, hai người đi đi.”
Vệ Đằng “ừ” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều về thái độ lạnh nhạt của cậu ta, quay người kéo em gái đi ăn.
Lúc ăn cơm mới hay, sau lễ Quốc Khánh khoa Hóa có một môn phải làm kiểm tra trắc nghiệm, vì thế sinh viên đều trở về ký túc xá sớm để ôn thi.
Cái cậu Châu Ngư ấy, nhìn mặt mày trắng bệch, hai mắt thâm quầng là đủ biết chắc chắn do cậu ta thức thâu đêm học bài.
Buổi chiều đến phòng quản lý làm thủ tục, coi như Vệ Đằng đã chính thức trở thành sinh viên trường nay rồi.
Châu Ngư vẫn đang đọc sách, Vệ Đằng cũng không làm phiền cậu ta, trở về ký túc xá tắm giặt rồi ngủ một giấc.
Giấc mơ đưa cậu trở lại Dương Sóc, đối diện với con bướm lớn ở suối Hồ Điệp, Vệ Đằng thấy mình hớn hở cầm máy ảnh bấm tí tách, còn Tiêu Phàm nhăn mặt đứng phía sau, thở dài ngao ngán.
Trong giấc mơ, Vệ Đằng giống như người ngoài cuộc, có thể nhìn rõ mọi biểu cảm của Tiêu Phàm.
Tỉnh dậy, Vệ Đằng đột nhiên rất muốn biết, có thật là Tiêu Phàm ghét cậu hay không? Mấy hôm đó, cùng ăn cùng ngủ, Tiêu Phàm có phải đã hết sức nhẫn nhịn mới có thể không thốt ra câu “cút đi, đồ phiền phức” không?
Thật sự rất phiền phức sao?
Vệ Đằng trong lòng rối bời vò tóc, mái tóc đen tuyền mềm mại trong lúc ngủ bị đè thành một mớ rối bù, cộng thêm việc bị cậu ra sức vò, trông không khác gì tổ quạ.
Xem ra niềm nở cũng phải biết chọn người, dạo gần đây thời vận của cậu không được tốt, lòng tốt cứ bị nghi oan, nhiệt tình lại bị người ta ghét bỏ.
Tỉnh dậy rồi khó mà ngủ tiếp được, Vệ Đằng đành ngồi dậy mở máy tính bật QQ.
Nick của Châu Vũ đang sáng, thấy Vệ Đằng online liền nhảy vào chat, hệt như phát lệnh truy nã vậy.
“Người anh em, đến nơi chưa? ổn cả rồi chứ? Thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi không có gì phải bàn cả.”
“Như thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, ngày kia mới lên lớp, hết Quốc Khánh đã phải đi thi.”
“Chà”.
Sau lời đó không thấy Châu Vũ nói gì thêm, Vệ Đằng tắt khung trò chuyện đi, dung QQ chơi đấu địa chủ.
Rất lâu sau lại thấy nick của Châu Vũ nhấp nháy, mở ra xem thì thấy câu thế này:
“Em yêu, rốt cuộc em cũng chịu lên mạng rùi à? Hôn một cái nào.”
Vệ Đằng cảm thấy đám tóc đang dựng chổng vó của mình phút chốc cụp hết cả xuống.
“Châu Châu nhỏ bé yêu quý, cậu gửi nhầm mất rồi.”
“Đếch gì, lãng phí cảm xúc.”
Một hồi lâu không thấy nói năng gì là biết cậu ta đang xoắn đuôi theo bạn gái rồi, cái đồ ham sắc bỏ bạn.
Vệ Đằng chả có việc gì làm, tiện tay mở hòm thư, định viết cho thầy giáo một bức nói mình đã đến nơi bình an, không ngờ lại có thư mới.
Địa chỉ thư lạ, người gửi tieupham0501.
Là Tiêu Phàm ư?
Tim Vệ Đằng bỗng đập loạn nhịp.