Số lần đọc/download: 13540 / 34
Cập nhật: 2015-07-23 22:51:07 +0700
Chương 10
N
ghĩ tới nghĩ lui, Diễm Khanh vẫn không giải thích được tại sao cớ sự lại ra như vậy. Và điều đó còn làm cô nóng lòng muốn gặp Khang để hỏi cho ra lẽ.
Mãi đến gần sáng, Diễm Khanh mới ngủ được. Và mãi đến tận trưa cô mới thức dậy nổi.
Diễm Khanh bước xuống giường, ý nghĩ đầu tiên của cô là tự hỏi làm sao để gặp Khang, mà không phải đi tìm anh ta.
Cô xuống ăn 1 chút bánh mì, rồi đi qua nhà Như. Nhưng giữa đường nghĩ lại, cô lại trở vào nhà. Con gái mà cứ táo tác đi tìm con trai kiểu này, thật trơ trẽn không chịu được.
Diễm Khanh ở lì trong nhà, nhất định không qua nhà Như, cũng không gọi điện thoại cho Khang. Cho anh ta bớt coi thường cô.
Thế nhưng buổi chiều, khi Như gọi cô qua uống trà, cô không hề thấy Khang. Đông nói như thông báo:
- Thằng Khang về thành phố lúc sáng sớm, nó nói gởi lời chào em đó.
Như cằn nhằn:
- Anh này lạ thật đó, đi đi về về còn nhiều hơn cả khi em đi chợ, em nghĩ lần này anh ấy ở đến qua tết. Lúc sáng thấy ảnh chuẩn bị đồ, em giật cả mình.
vợ chồng nói về Khang không dứt. Chỉ có Diễm Khanh ngồi lặng lẽ không nói gì.
Cô lặng lẽ nghe sự thất vọng nghiến ngấu lòng mình. Chiều nay là giữa mùa xuân, mà cô cứ thấy mình buồn u ám. Không ngờ Khang cư xử kiểu như vậy. Đúng là vô trách nhiệm và đểu giả.
o O o
Khang mệt mỏi đẩy cửa bước vào phòng, anh quăng bừa chiếc va-li xuống ghế, mở bớt nút áo. Chợt nét mặt anh cau lại, vừa ngạc nhiên vừa bực mình, khi thấy Lý Lệ đang nằm ngủ trên giường.
Khang trở xuống nhà, gọi dì giúp việc:
- Cô ấy tới lúc nào vậy?
- Dạ, tới hồi trưa. Tui nói cậu không có ở nhà, nhưng cổ nói cổ chờ. Tui biểu cổ ngồi dưới phòng khách rồi ra sau làm công chuyện, nên không biết...
Khang khoát tay:
- Lần sau đừng để người lạ đi lộn xộn trong nhà nữa.
- Dạ, tại...
- Thôi được rồi, dì đi làm việc của dì đi.
Nói xong, anh quay trở lên phòng. Sau 1 chuyến đi xa, anh rất cần được nằm nghỉ. Cho nên thấy cô khách không mời này chiếm dụng căn phòng 1 cách ngang nhiên, anh trở nên nổi cáu.
Khang bước vào phòng tắm. Đứng dưới vòi sen, anh vẫn không thấy cái nóng vơi đi được. Anh cố kéo dài thời gian trở ra ngoài, để suy nghĩ cách đối xử với Lý Lệ. Cô quả thật đã làm anh mất đi sự kiên nhẫn.
Khi anh đi ra thì Lý Lệ đã thức dậy. Cô vẫn nằm dài trên giường, điệu bộ cố tình quyến rũ, cô nói với giọng nhừa nhựa:
- Bây giờ em không còn chỗ đến nữa. Ở đây, em thấy thích lắm. Anh có bực mình em không?
Khang đứng giữa phòng, như cố ý giữ 1 khoảng cách. Anh nghiêm mặt nhìn Lý Lệ:
- Cho dù như vậy, em cũng không nên cho phép mình tự do quá mức, lỡ lần này thôi. Bây giờ em về đi.
- Em không muốn về chỗ đó, cô đơn lắm.
- Khoảng thời gian này, sự cô đơn có ích cho em hơn đó, còn hơn gặp bạn bè để gặp chuyện phiền toái, em không nhớ lúc trước em đã khủng hoảng thế nào sao?
Lý Lệ nằm ngửa ra, đan 2 tay dưới đầu, đôi mắt lim dim:
- Khi anh gặp cảnh cô đơn, anh có chịu nổi không?
- Cũng tùy, có lúc rất cần cảm giác đó.
Anh khoát tay, nói như ra lệnh:
- Em chải tóc đàng hoàng lại đi, xuống dưới nói chuyện, anh chờ em ở dưới đó.
Nói xong, anh đi ra cửa, nhưng Lý Lệ gọi lại:
- Khoan! Nhưng em mệt lắm.
Khang nhìn thoáng cô. Cách nằm khêu gợi đó không phải anh không thấy. Nhưng điều đó chỉ làm anh bực mình thêm. Lý Lệ sử dụng cách này với anh, thật trơ trẽn và lạc điệu.
Không muốn trả lời cô, anh đi xuống phòng khách.
lát sau, Lý Lệ cũng xuống. Cô có vẻ tức vì không đạt được ý muốn, hơn là xấu hổ vì bị chối từ.
Cô đến ngồi bên cạnh Khang, ngã đầu vào vai anh:
- Cho em dựa chút đi, em mệt lắm.
Khang đứng bật dậy:
- Em quá đáng rồi đó Lệ, đừng đi quá xa giới hạn cho phép. Anh không phải bạn bè em, cũng không thuộc trang lứa với em, bỏ thái độ đó đi.
Lý Lệ ngồi lên:
- Không chịu thì thôi, làm gì dữ vậy. Thấy ghét!
Khang nhìn cô như nhìn 1 diễn viên đóng 1 vai quá dở. Anh nhận thấy sau này Lý Lệ đổi khác theo kiểu thật chướng mắt. Trước kia cô luôn vênh váo tự mãn. Bây giờ sự mặc cảm làm cô thu mình lại. Nhưng bản năng kiêu căng không cho phép cô nhu nhược. Vậy là cô khoác 1 lớp vỏ thản nhiên để tự lừa dối mình. Và trong vai mới, cô õng ẹo như 1 cô gái làng chơi. Anh hiểu rõ tâm lý đó, nhưng không vì vậy mà thông cảm. Chỉ có bực mình và ghê tởm lẫn cả chút thương hại.
Anh nghiêm giọng:
- Em tới đây làm gì?
- Em cô đơn quá. Bây giờ chỉ có anh là người thân của em. Em nhớ anh lắm.
Khang khoát tay:
- Anh không hợp với những chuyện ủy mị đó đâu, em nói đi, em cần gì?
- Nhớ anh thì đi tìm, không được sao?
- Bỏ cách nói đó đi, anh không thích cách ỡm ờ của em, anh đã biểu đừng tìm anh, em không nhớ sao?
Lý Lệ ngồi ngửa lưng ra nệm ghế, thản nhiên gác chân lên bàn:
- Bạn bè em, tụi nó không có đứa nào chơi được, em cũng cóc cần cái bọn bát nháo đó. Nhưng anh không bao giờ đối xử với em giống tụi nó. Vậy mà bây giờ, cả anh cũng xa lánh em nữa sao?
Cô hơi chồm tới, nhìn Khang chằm chằm:
- Có phải anh bỏ em vì con Khanh không? Em tới với anh trước nó mà.
- Đừng nhắc tới Diễm Khanh, anh không thích nói về đời tư của anh.
Lý Lệ cười gằn 1 tiếng:
- Đời tư của anh bây giờ là nó chứ gì?
Cô ngồi lên, gật gù:
- Công nhận anh khôn thiệt đó, biết nhìn xa trông rộng. Lúc trước nhào vô định làm rể nhà em, nhưng thấy gia đình nó thưa kiện, thấy trước nó thắng nên anh trở mặt đứng về phía nó.
Cô nhún vai 1 cách ngạo đời:
- Cũng không có gì ngạc nhiên, đời là vậy mà. Giữa 1 đại tiểu thư có gia tài kếch sù, với 1 ca sĩ thất thời, đến đứa ngốc nó cũng biết chọn ai, nói gì là khôn ngoan như anh.
Khang im lặng nhìn cô, quai hàm bạnh ra, như cố đè nén 1 cử chỉ thô bạo. Anh nói điềm nhiên:
- Em về đi, đừng nói những câu khó nghe như vậy nữa, đừng thử sức chịu đựng của anh.
- Anh đuổi em phải không?
- Đúng, và anh không muốn gặp em, dù là bất cứ ở đâu, hãy nhớ điều đó.
Lý Lệ gật gù:
- Cả anh cũng trở mặt với em, biết mà. Đời nó chó vậy đó!
- Anh chưa bao giờ coi em là người thân. Những gì anh làm cho em đều là tội nghiệp. Nếu em hiểu sự giúp đỡ đó là tình yêu, em chỉ thất bại mà thôi. Cho nên lúc này...
Anh ngừng lại, nhấn giọng:
- Đừng có tìm anh để đòi món nợ tình cảm, anh sẽ không nhân nhượng đâu.
Lý Lệ chợt bụm mặt khóc rống lên:
- Nói như vậy, sao anh không nhớ lúc em còn thời, xung quanh em có bao nhiêu người đeo đuổi, nhưng em có thèm ai đâu, lúc nào cũng trung thành với anh. Anh coi tụi kia có ai chung thủy như em không?
Khang khoát tay:
- Anh không hề muốn nhận sự trung thành đó. Ngày trước anh đã nói rất nhiều, em cứ ngoan cố thì em chỉ tự làm khổ mình thôi. Cả bây giờ cũng vậy.
- Em biết lắm chứ, nếu không có con nhỏ ấy, thì anh đã yêu em rồi, anh đâu phải là đá.
- Đừng nhắc Diễm Khanh ở đây, cô ấy không liên quan gì trong chuyện này cả. Có cô ta hay không thì anh vẫn vậy thôi. Cho nên em đừng nghĩ bên cạnh em còn có anh nữa.
- Nhưng em không làm khác được. Ngày trước anh nâng đỡ em, sao bây giờ bỏ em? Thà trước kia anh bỏ mặc em cho em đỡ khổ.
- Nếu em cần giúp về kinh tế, anh sẵn sàng, còn những thứ khác thì không. Chính em đã đánh mất danh vọng của em rồi.
Lý Lệ van nài:
- Anh vẫn còn cứu vãn được mà. Anh lấy uy tín của anh khôi phục lại địa vị cho em đi.
Khang lắc đầu:
- Điều đó có thể được trong vài năm nữa chứ không phải là bây giờ.
- Vậy trong thời gian đó, anh hứa bảo trợ cho em chứ?
- Khi em khó khăn về kinh tế, anh có thể giúp, nhưng chỉ giới hạn ở đó thôi.
Thoáng thấy có bóng người đi vào, Lý Lệ đưa mắt nhìn ra sân. Thấy Diễm Khanh, cô vụt đứng dậy, bước qua ngồi trong lòng Khang:
- Chỉ cần anh hứa giúp em, rồi anh muốn gì cũng được, em chiều anh hết.
Khang ngồi quay mặt vào trong nên không thấy Diễm Khanh. Cử chỉ ngả ngớn của Lý Lệ làm anh thấy bực. Anh không đẩy cô ra, nhưng nói nghiêm khắc:
- Em đừng như vậy! Nếu tiếp tục kiểu này, anh sẽ không tiếp em đó.
Nhưng Lý Lệ vẫn cứ chàng tay qua cổ Khang, thậm chí định cúi xuống hôn. Nhưng thấy Diễm Khanh đã vào đến cửa, nên cô ngồi lên, nhún vai 1 cái:
- Anh có khách kìa.
Khang quay nhìn ra. Thấy Diễm Khanh, anh thoáng 1 chút bối rối, nhưng lập tức lại lấy vẻ thản nhiên:
- Khanh mới tới hả, vô nhà đi.
Diễm Khanh đứng như bị chôn chân 1 chỗ. Cảnh tưởng vừa rồi làm cô choáng váng không biết phản ứng thế nào, cô nói 1 cách khó khăn:
- Tôi định gặp anh có chút chuyện, nhưng anh bận có khách thì thôi.
Rồi cô quay người đi trở ra. Khang cũng không giữ lại, anh quay qua Lý Lệ, nghiêm giọng:
- Có phải em thấy cô ta nên làm trò lúc nãy không? Em quá quắt lắm!
- Anh không có gì với nó thì sợ gì chứ.
Đôi mắt Khang nhìn cô như đổ lửa:
- Từ đây về sau, anh cấm em đến tìm anh! Đừng để anh cư xử không ra gì với em. Em đã mất hết bạn bè, anh là người cuối cùng còn nhân nhượng, đừng để em mất luôn cả anh.
Nói xong, Khang quay người đi lên lầu. Lý Lệ giậm chân gọi theo:
- Anh Khang! Anh cư xử với em vậy đó hả?
Khang không trả lời, cũng không ngoái lại, thái độ cương quyết và thẳng thừng.
Lý Lệ vội đuổi theo lên phòng anh. Nhưng cánh cửa đã bị đóng sập trước mặt cô. Cô quýnh quáng giậm chân, đập mạnh cửa:
- Anh Khang, mở cửa ra đây nói chuyện đi! Nếu không, em nằm ở đây luôn cho coi.
Không nghe tiếng trả lời, cô đập cửa thêm mấy cái nữa, rồi vùng vằng bỏ đi về.
Ra ngoài đường, cô đi bộ 1 quãng, rồi rẽ vào 1 quán ăn gọi tô mì. Lúc nãy lo mè nheo với Khang nên không nhớ là mình đang đói. Bây giờ xong việc, cô mới nhận ra tay chân mình lẩy bẩy.
Thấy vài người trong quán nhìn mình, Lý Lệ vội lấy lại vẻ đường hoàng kiêu kỳ. Cô không thèm nhìn xung quanh và tạo nét mặt lạnh lùng như pho tượng.
Ăn xong, cô gọi taxi về nhà mình. Căn nhà này trước kia là của ba mẹ cô mua trước khi ba cưới bà Nhã. Nó cũng khá, nhưng không huy hoàng như ngôi biệt thự mà Diễm Khanh đang ở.
Lý Lệ vào phòng nằm co rúc 1 mình. Nhớ lại cuộc sống xa hoa trước kia, cô thấy tiếc và hối hận. Lúc đó cô kiếm tiền như nước và quá dễ dàng, nhưng xài cũng như điên. Lúc đó ba cô nghiễm nhiên trở thành ông chủ của 1 công ty lớn, cô đâu cần nghĩ tới tiền. Nếu biết bây giờ trắng tay thế này, ngày trước chắc chắn cô không tiêu pha hoang phí.
Bây giờ nếu không có Khang giúp, chắc cô sẽ phải chịu chết đói.
Lý Lệ thấy hận đời vô cùng. Theo bản năng cô đem trút nỗi hận đó vào Diễm Khanh. Nghĩ tới nghĩ lui, cô chợt ngồi bật dậy, điệu bộ hùng hổ như sắp đi đánh lộn đến nơi. Cô đi ra đường, gọi taxi đến thẳng nhà Diễm Khanh.
Thấy cô bé giúp việc cũ ra mở cổng, cô đay nghiến cả cô ta:
- Mày vẫn còn ở đây hả? Trung thành dữ há. Lên gọi con Khanh xuống đây cho tao!
Cô bé xụ mặt xuống, khuôn mặt nặng như chì:
- Chờ 1 chút!
Cách nói cụt ngủn đó như đổ dầu vào lửa. Lý Lệ chợt quát lên:
- Nói chuyện với ai kiểu đó vậy, con mất dạy!
Bây giờ Lý Lệ đã hết quyền lực với cô bé, cô ta ý thức điều đó, nên tự cho phép mình trả đũa:
- Chị nói ai mất dạy?
- Tao nói mày đó. Nói chuyện trả treo với ai vậy?
Cô ta bĩu môi:
- Xí! Đồ ăn cướp không biết mắc cở. Chết đói đến nơi còn tưởng mình cao giá. Muốn la ai la hả, không sợ đâu!
Như con hổ đói cáu kỉnh, sẵn sàng vồ mồi, sẵn sàng gây chiến, Lý Lệ nhảy tới 1 bước, túm lấy tóc cô ta, nghiến răng trèo trẹo:
- Mày nói ai cướp hả đồ khốn!
Vừa nói, cô vừa đánh cô bé túi bụi. Cô nàng cũng không vừa, vừa đánh lại Lý Lệ, cô vừa la toáng lên:
- Dám đánh tao hả? Tao không nhịn đâu, tao mà sợ mày hả?
Sức lực của Lý Lệ làm sao qua nổi cô nàng gái quê lao động chân tay. Cô bị cô bé đẩy nhào, nằm chông chênh ra đất, nhìn chẳng giống ai.
Nghe tiếng ồn, Diễm Khanh chạy xuống. Thấy cảnh tượng kỳ cục đó, cô mở lớn mắt:
- Chuyện gì vậy Huệ?
Cô bé nói như thanh minh:
- Dạ, bà này tự nhiên gây chuyện rồi đánh em đó cô.
Diễm Khanh đứng nhìn Lý Lệ lồm cồm ngồi dậy rồi đưa mắt nhìn chỗ khác. Cô nói như trách cô bé kia:
- Có gì sao không vô nói với người lớn, gây chi um sùm vậy?
Cô bé phân bua:
- Dạ, em đâu có muốn gây. Tại bả cố tình kiếm chuyện với em.
Cô quay qua Lý Lệ, bĩu môi:
- Đồ chó điên cắn càn!
- Không được nói vậy Huệ!
Nói xong, tự nhiên Diễm Khanh nhớ lại lần gặp ở siêu thị, Lý Lệ đã dùng đúng câu này mắng cô. Nó diễn tả quá đúng hành động của cô lúc đó, cũng như của Lý Lệ lúc này.
Khi người ta phẫn uất, người ta luôn có khuynh hướng tìm nơi để trút cơn giận của mình. Cho nên dù ghét Lý Lệ, cô vẫn thấy chùng lòng trước tâm lý của cô ta.
Cô khoát tay bảo Huệ:
- Vô nhà đi.
Cô ta đi vô, sau khi bĩu môi, nghinh mặt kênh với Lý Lệ 1 cái.
Lý Lệ cũng không vừa, chửi đổng theo:
- Đồ tồi, thứ đi ở không biết thân!
Thấy cô ta quay ngoắt lại định trả đũa, Diễm Khanh vội khoát tay:
- Vô nhà đi, đừng có gây um sùm nữa!
Cô bé không dám cãi Diễm Khanh, nhưng tức lắm. Cô ta ném cho Lý Lệ cái bĩu môi dài cả tất, rồi đi vào nhà.
Lý Lệ lẩm bẩm:
- Đồ mất dạy!
Diễm Khanh làm như không nghe, cô nhìn Lý Lệ 1 cách lạnh nhạt:
- Chị tìm tôi phải không?
- Ừ đó.
- Vô nhà đi!
- Không cần, ngồi ngoài này nói đi.
- Cũng được.
Diễm Khanh đi đến ngồi xuống băng đá. Lý Lệ không muốn ngồi với cô chút nào, nhưng ở đây chỉ có 1 chiếc ghế, chẳng lẽ cô ngồi dưới chân Diễm Khanh.
Cô buộc lòng ngồi xuống bên kia đầu ghế, khuôn mặt nặng như chì:
- Lúc nãy tìm anh Khang tôi có chuyện gì không?
Diễm Khanh rất dị ứng với từ "anh Khang tôi" của Lý Lệ. Cô nói khô khan:
- Chuyện riêng của tôi, tôi phải báo cáo với chị nữa sao?
- Tới nhà người ta rình rập những phút giây riêng tư của người ta, vậy mà kêu đừng nói hả?
Thấy Diễm Khanh mím môi, cô bồi thêm:
- Lúc nãy anh Khang bực lắm đó. Ảnh biểu tôi đến nói với mấy người, đừng có vô duyên như vậy nữa.
Diễm Khanh tức choáng váng, gương mặt trắng bệch ra. Cô vô tình hỏi lại:
- Ảnh biểu chị tới nói à?
"A, vậy là thấm đòn rồi" - Lý Lệ nghĩ thầm 1 cách hả hê. Cô bồi tiếp:
- Ảnh là con trai, không tiện nói chuyện đó, nên biểu tui nói với mấy người. Làm người ta khó xử vậy mà làm được hả? Không thấy ngại sao.
Diễm Khanh đứng bật dậy:
- Chị về ngay, ra khỏi đây ngay!
- "Chời chời"! Gì vậy trời? Tới nhà người ta rình rập, người ta tới nói thì đuổi, dân gì ngang ngược vậy trời. Anh Khang mà nghe chuyện này, chắc lắc đầu luôn quá.
- Tôi không cần biết các người nghĩ về tôi thế nào. Nhưng tôi yêu cầu chị ra khỏi nhà tôi, đi ngay!
Lý Lệ ngồi thản nhiên:
- Nè, lúc nãy tới tìm anh Khang chi vậy?
Đúng là 1 sự tọc mạch trắng trợn. Diễm Khanh thấy tức, nhưng chính Khang yêu cầu Lý Lệ đến nói, thì cô còn biết làm thế nào hơn, trong khi cô là người gây ra chuyện trước.
Diễm Khanh thấy đau thấm thía. Nhưng bị khóa miệng, cô lặng lẽ ngồi yên nghe cái đau châm chích từng luồng vào đầu mình.
Lý Lệ thích lắm. Thấy người khác ngã ngựa là cô lại có cảm giác đắc thắng, 1 cảm giác mà lâu rồi cô không còn được. Và chính sự thất bại của Diễm Khanh càng làm cô thấy mình mạnh hơn, tự hào hơn.
Cô nói như răn đe:
- Biết người ta có người yêu mà cứ đeo đuổi người ta, như vậy là cướp giật hạnh phúc của người khác đó.
Diễm Khanh quắc mắt nhìn Lý Lệ:
- Anh ta phải như thế nào đó, tôi mới đến tìm anh ta. Không thì tôi không phải mất thời giờ. Chị đừng có chủ quan, coi chừng chị cũng bị lừa gạt đó.
Lý Lệ nói át đi:
- Người bị lừa gạt là mày đó. Anh Khang không thích mày, nhưng vì mày cứ chủ động tìm, nên anh ấy phải tỏ ra lịch sự. Tính ảnh vốn không muốn mất lòng ai, chứ không phải thương yêu gì đâu, đừng có lầm.
Diễm Khanh cười lạnh lùng:
- Cho dù có là người yêu, chị cũng hãy cảnh giác đó.
- Đừng có chụp mủ, tưởng con này dễ bị hù lắm hả? Anh Khang đã từng nâng đỡ tao, đưa tao lên vị trí ngôi sao, và bây giờ tao thất thế, anh ấy cũng không bỏ tao, trước sau gì cũng chỉ có mình tao thôi, đừng có xen vô phá đám.
Diễm Khanh mỉa mai:
- Thì chị cứ tin như vậy đi, có ai bắt chị nghĩ khác đâu.
Nói rồi, cô ngang nhiên đứng dậy:
- Xin lỗi, không tiễn khách nghe, tôi không có thời giờ dành cho những người như chị.
Rồi cô đi nhanh đến giữa sân, gọi lớn:
- Huệ, ra tiễn khách đi!
Lý Lệ tức tím mặt, chửi đổng:
- Đồ bất lịch sự!
Nhưng Diễm Khanh không thèm trả lời, cứ thản nhiên đi vào nhà. Cô bé giúp việc hình như đứng chực sẵn, nên mới gọi là có mặt ngay. Nghe Lý Lệ nói Diễm Khanh, cô ta nói át liền:
- Ừ, bất lịch sự vậy đó, ai không xứng đáng thì không thèm tiếp. Về đi! Không ấy tui lấy chổi chà ra tui quét như quét rác vậy đó.
Cả 2 lại chửi nhau 1 chập. Diễm Khanh đi lên lầu rồi đến cửa sổ, vén màn nhìn xuống sân. Thấy 2 người vung tay múa chân, cô cũng không buồn cản Huệ. Lý Lệ xứng đáng bị đối xử như vậy.
Cô quay vào phòng, ngồi bần thần nghe đau đớn nhoi nhói trong lòng, gần như là vỡ mộng. Những gì Khang đối xử làm cô đâm ra hận anh ta. Chính anh ta tự xóa những tình cảm tốt đẹp trước kia. Cô không còn gì để luyến tiếc nữa.
Diễm Khanh bấm số máy của Nam Quang, rồi ngồi im đợi. Chẳng bao lâu sau, cô nghe tiếng anh ta vang lên có vẻ vui:
- Alô. Có phải Khanh không?
- Tôi đây, xin chào. Anh có khỏe không?
- Rất khỏe.
- Tôi muốn rủ anh đi chơi.
- Sẵn sàng, nhưng chừng nào?
- Mấy ngày này chắc anh bận lắm hả?
- Bận, nhưng bỏ được. Diễm Khanh muốn đi đâu?
- Tôi thích cùng anh đến dự buổi tiệc nào đó trong giới của anh, từ đây đến tết có ai tổ chức không?
Nam Quang suy nghĩ 1 lát, rồi "à" lên 1 tiếng:
- Năm nào ông Dũng cũng tổ chức liên hoan cuối năm, Khanh có muốn đến dự không?
- Ở đó có những ai?
- Thì mấy ca sĩ ruột của ổng, với mấy nhạc sĩ, nói chung là dân trong giới ca nhạc, nhưng Khanh không có quen với ai hết, sợ Khanh chán.
"Như vậy chắc sẽ có mặt anh ta" - Diễm Khanh nghĩ nhanh trong đầu. Thế là cô quyết định ngay:
- Ai cũng được, miễn là có liên hoan thôi.
Giọng Nam Quang sốt sắng:
- Cái đó thì chắc chắn không có rồi. Vậy tối giao thừa tôi đến đón Khanh nhé.
- Cụ thể là mấy giờ?
- 11 giờ rười khuya.
Diễm Khanh kêu lên 1 tiếng:
- Gì kỳ vậy? Tiệc gì mà nửa đêm, không giống ai cả.
Nam Quang cười khì:
- Khanh biết rồi đó, mấy ngày đó ai cũng chạy sô, tối thì đâu có ai dự được.
- Kỳ thật đó! Nhưng thôi, tôi cũng muốn dự cho biết.
- Vậy tôi đến đón nghe, Khanh đừng đổi ý nghe.
- OK.
Diễm Khanh bỏ máy xuống. Tự nhiên mặt cô nghếch lên với vẻ khiêu khích như sắp chiến đấu với ai đó.
buổi tiệc như vậy, dễ gì vắng mặt Lý Lệ. Mà có cô ta thì chắc chắn sẽ có Hiểu Khang. Cô sẽ làm cho cả 2 kinh ngạc bất ngờ, sẽ dí vào mũi Lý Lệ thái độ bất cần, để cô ta hiểu rằng cô chẳng đeo bám Hiểu Khang như cô ta tưởng tượng.
Còn 2 ngày nữa là đến ngày quan trọng ấy. May mà cô nghĩ ra sớm, nếu không thì chẳng biết đến dịp nào.
Rồi thì cũng đến ngày đó. Buổi tối, Diễm Khanh chuẩn bị sẵn 1 bộ đầm màu kem, cổ rộng hình trái tim, ngang lưng thắt 1 dây nơ bản to, phía dưới xòa ra rất rộng. Bộ đầm này hơi giống thời trang trẻ em, mặc vào rất dễ thương. Lúc sinh nhật thứ 20, khi cô mặc bộ này, bạn bè rất ngạc nhiên và tất cả đều nói cô rất mi-nhon.
Cô không cần làm đẹp trước mặt mọi người và Nam Quang, chỉ cần để 2 nhân vật chính thấy là đủ.
Gần nửa đêm, lúc Nam Quang đến, anh ta hơi ngây người nhìn Diễm Khanh. Cô nói nhấm nhẳng:
- Nếu thấy tôi đẹp thì cứ khen, làm gì nhìn hoài như thế, bộ không sợ tôi ngượng hả?
- Quả thật là Khanh rất đẹp, tôi nghĩ tối nay cô sẽ là người đẹp nhất đó.
- Anh nói chắc đúng, tôi không từ chối đâu.
Cách nói chuyện vừa thẳng thắn, vừa tửng tửng của cô, khiến Nam Quang cứ cười tủm tỉm. Khi ra xe, anh ta nhìn cô 1 cách thán phục:
- Đúng là Khanh rất đẹp.
- Bình thường thì cũng vậy, sao tới giờ mới nói?
- Tại không có dịp.
Diễm Khanh nhìn ra ngoài đường, nhận xét:
- Tối nay vui thật.
Quả thật là nửa đêm vẫn rất náo nhiệt. Đèn đường rực rỡ tràn ngập không khí tết. Mấy năm trước, giờ này Diễm Khanh đã ngủ mất, đâu biết đêm giao thừa người ta náo nhiệt thế này.
Nhà chủ nhân là 1 biệt thự đẹp không kém nhà Diễm Khanh. Ngồi trong xe, cô tò mò nhìn vào trong, thấy người ta đứng rất đông. Nam Quang cho xe chạy thẳng vào khoảng sân rộng, rồi đi vòng qua định mở cửa cho Diễm Khanh, nhưng cô đã tự động bước xuống:
- Không cần phải chăm sóc tôi như vậy đâu.
- Tôi thích như vậy mà.
Diễm Khanh không để ý nghe anh ta nói, cô chợt thấy hơi run và căng thẳng. Lạy chúa, nếu gặp 2 người đó, thì chỉ mong mình giữ được bình tĩnh. Không cười cũng được, miễn là phải thản nhiên.
Diễm Khanh không ngờ sự có mặt của mình lại làm nhiều người chú ý như vậy. Khi cô vịn tay Nam Quang bước vô, nhóm người đứng ở cửa đều quay lại nhìn. Diễm Khanh nhận ra đó là những gương mặt mốc đã đến nhà và đã đụng độ với cô, vào cái đêm Lý Lệ tổ chức ăn chơi.
Cô thấy cả Khang, khi anh quay lại, nhướng mắt nhìn cô 1 cách ngạc nhiên, rồi anh nhìn Nam Quang hơi lâu, sau đó quay mặt đi như không có chuyện gì.
Diễm Khanh thấy như mình chiến thắng. Cô kín đáo tìm Lý Lệ, nhưng không thấy cô ta đâu. Tự nhiên cô mất hứng. Phải chi có cô ta ở đây, để 2 người thấy chiến thắng của cô. Cô muốn dí vào mũi họ chứng cớ rành rành là cô chẳng mảy may quan tâm đến họ. Và Lý Lệ đừng có tưởng bở, khi nghĩ không có Hiểu Khang thì cô sẽ chết.
Nam Quang định dẫn Diễm Khanh đến giới thiệu với chủ nhân, nhưng cái đám nhốn nháo kia đã gọi anh lại. Thế là anh ta kéo nhẹ Diễm Khanh đi theo.
Nếu là chỗ khác, chắc chắn Diễm Khanh sẽ hất tay anh ta ra và la toáng lên phản đối cử chỉ đó. Nhưng vì là chỗ này, nên cô chẳng những đi theo mà còn tỏ ra rất thân mật.
Cô cười chào mọi người, nụ cười rất dễ thương. Các cô nàng kia hình như vẫn còn mối ác cảm với cô, nên chỉ cười lấy lệ. Cô nàng lúc trước gây với Diễm Khanh nhận xét ngay:
- Bộ đầm này dễ thương quá hén, giống kiểu của con nít quá.
Rồi hình như thấy mình kỳ, cô ta vớt vát:
- Nhưng nhìn rất trẻ trung, dễ thương.
- Cám ơn nha.
Nói xong câu đó, Diễm Khanh đứng im. Còn Nam Quang thì bị chọc ghẹo tơi bời. Mấy cô nàng xúm nhau hỏi anh ta:
- Ê! Cái này là thiệt hay chơi vậy Quang?
- Gặp 1 lần là bị sét đánh thiệt há. Coi bộ được đó, làm tới đi!
- Nhưng mà đổi cách chơi mới được đó, coi chừng không cùng tần số. Không khéo là bị đá đau lắm nghe.
Diễm Khanh đứng làm thinh. Nhưng trong bụng rất muốn sút cho mỗi người 1 cái bay vèo ra sân. Chưa thấy ai vô duyên như vậy, chắc họ nghĩ cô ngu đến nỗi không biết họ nói gì. Đồ bất lịch sự!
Đứng 1 lát, Nam Quang kéo tay cô đi. Diễm Khanh còn nghe tiếng ai đó loáng thoáng phía sau:
- Mi-nhon quá.
- Kiểu này thằng Quang chỉ có chết.
"Hứ! Soi mói" - Nam Quang chua ngoa nghĩ thầm, nhưng gương mặt vẫn hiền lành như con nai.
Nam Quang kéo tay cô đi về phía người đàn ông bụng bự mà anh ta gọi là ông bầu. Hiểu Khang cũng đứng trong nhóm đó. Thấy 2 người, anh chỉ nhìn 1 cái, rồi im lặng như không quen biết. Hình như Nam Quang đến đã cắt đứt câu chuyện của họ.
Khi Nam Quang giới thiệu Diễm Khanh, ông bầu nhìn cô hơi lâu, rồi nhận xét:
- Vụ án của gia đình cô gay go quá hả? Tôi có biết ông ta. Trước đây, tôi có làm ăn với ông ta 1 thời gian.
Diễm Khanh hơi ngạc nhiên:
- Chú biết con hả?
- Biết chứ. Mẹ cô lúc này có khỏe không?
- Dạ khỏe, cám ơn chú.
- Tối nay, cô đến đây thì cứ vui chơi thoải mái nhé, đừng khách sáo.
- Dạ, cám ơn chú.
Rồi cô quay qua Hiểu Khang, cố tình nhìn thẳng vào mặt anh:
- Lâu ghê không gặp, anh khỏe không?
- Bình thường.
- Hôm nay anh không đưa chị Lệ đi cùng sao?
Hiểu Khang hơi cau mày:
- Không.
- Hôm ấy chị Lệ có đến nhà tôi, những gì anh nhắn nhủ tôi đã biết rồi. Mà tôi cũng định nói để chị ấy đừng có hiểu lầm, nhưng không biết nói cách nào.
Hiểu Khang nhíu mày như ngạc nhiên. Nhưng vì có mọi người đứng đó nên không tiện hỏi, anh buông 1 tiếng thờ ơ:
- Vậy à?
Diễm Khanh tức lắm, cô muốn nói thẳng ra cho sướng miệng. Nhưng thái độ của Khang làm cô nhớ mình đang ở đâu, nên cố bỏ qua.
Cô bèn cố ý vịn tay Nam Quang, nói nhỏ vào tai anh ta:
- Đi ra chỗ khác đi, đứng đây với mấy ông già tôi chán lắm.
Nam Quang gật đầu, rồi quay lại chào mọi người, và kéo tay Diễm Khanh đi.
Cô cố ý nhìn xem phản ứng của Khang. Thấy anh tỉnh bơ, cô tức lắm. Và để chọc tức lại Khang, cô níu hẳn cánh tay Nam Quang, dựa vào anh ta mà đi. Cử chỉ thân mật của cô làm Nam Quang hơi bất ngờ và ngạc nhiên, nhưng trên hết là cảm động.
Anh ta kéo Diễm Khanh về phía dãy bàn:
- Ăn chút gì nghe Khanh.
- Thôi, giờ này mà ăn gì.
- Hay là uống nước.
Lúc đó chợt có tiếng nhạc nổi lên, Diễm Khanh nhìn quanh:
- Dàn nhạc ở đâu vậy?
- Ở phòng bên kia. Khanh có thích nhảy không?
- Thôi, không biết nhảy.
- Thật hả?
- Gì mà anh ngạc nhiên vậy?
- Ờ không, chỉ hơi ngạc nhiên thôi.
Anh ta nhận xét:
- Khanh hiền quá nhỉ?
- Chưa chắc.
- Không phải, ý tôi nói là nề nếp ấy.
- Chứ bộ tưởng tôi quậy lắm hả?
Nam Quang xua tay:
- Không phải tôi có ý vậy. Tôi muốn nói là Khanh có điều kiện mà không quậy. Tôi thích mấy cô gái vậy đó.
- Tóm lại là anh muốn nhảy nhót phải không?
- Thôi, Khanh không thích thì tôi cũng đâu có hứng thú.
Diễm Khanh đề nghị:
- Bây giờ tôi ra ngoài kia ngồi chờ. Anh lại lấy nước đi, rồi ra với tôi.
Nam Quang gật đầu ngay. Anh ta đi về phía dãy bàn. Diễm Khanh nhìn quanh, rồi đến đứng phía cửa sổ chờ anh ta.
Tiệc ở đây làm cô chán hết sức, nhưng vì có Hiểu Khang nên cô phải ở lại để tìm cách chọc tức anh ta. Không hiểu anh ta tới đây làm gì mà cứ đứng 1 chỗ nói chuyện. Sao không qua bên kia mà nhảy nhót?
Nhưng như vậy lại hay hơn, vì nếu đứng ở phòng ngoài này, cô mới có cách để anh ta thấy cô và Nam Quang.
Diễm Khanh chợt thấy Hiểu Khang đi thẳng về phía mình, khiến cô hơi hồi hộp. Cô nhướng nhướng mắt nhìn anh ta như hỏi muốn gì, cử chỉ đầy vẻ gay cấn, sẵn sàng gây chiến.
Hiểu Khang phớt lờ thái độ đó, anh đến đứng bên cạnh cô, hỏi thẳng:
- Lý Lệ đến tìm cô lúc nào vậy?
- Hỏi làm gì?
- Đừng thắc mắc, cứ trả lời đi!
Diễm Khanh đắc ý lắm. Thật là hay ngoài dự tính của cô. Cô chỉ định đến để cho anh và Lý Lệ thấy cô với Nam Quang, không ngờ chẳng những không có mặt Lý Lệ, mà còn được dịp nói thẳng ý nghĩ của mình.
Cô bèn nói nhẩm nhẳng:
- Anh dặn gì thì chị ta nói thế đó, thậm chí dư chứ không thiếu đâu. Có điều 2 người lầm rồi, tôi có bạn trai rồi, việc gì phải xen vào chuyện của 2 người.
- Tôi biết rồi, đừng nói lan man. Nhưng Lý Lệ nói những gì, trả lời câu đó đi.
Diễm Khanh nhìn anh gườm gườm:
- Tôi nghĩ anh dặn bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, hay là chưa yên tâm, sợ chị ta nói không đủ ý hả?
Hiểu Khang lặp lại 1 cách kiên nhẫn:
- Cụ thể là nói những gì?
- Tự mà nhớ lấy, tôi không muốn lặp lại.
Hiểu Khang hỏi rít qua kẽ răng:
- Tôi không muốn có sự hiểu lầm. Nói ra đi, sao cứ lo trách móc hoài vậy?
"Hiểu lầm à? " - Diễm Khanh suy nghĩ 1 lát, rồi nhìn nhìn Khang:
- Tôi nghĩ nếu anh không nói, hoặc không có thái độ đồng tình, thì chị ta sẽ không dám dựng chuyện.
Nói như vậy, nhưng trong thâm tâm Diễm Khanh rất tin Lý Lệ nói dối. Giữa 2 người, cô tin Khang hơn và thật lòng muốn như vậy.
Thấy cô ngần ngừ, Khang kiên nhẫn nhắc lại:
- Cụ thể là chuyện gì?
Diễm Khanh buông thõng:
- Đến chết tôi vẫn không quên, chị ta biểu anh nhắn tôi đừng tìm anh, làm cho anh bực, nhất là đừng có tìm cách xen vào tình cảm 2 người.
Nói đến đây, lớp vỏ thản nhiên của cô bị rơi xuống hoàn toàn. Tất cả căm ghét điên đảo vẫn còn nguyên vẹn như mới vừa xảy ra, mắt bắt đầu đỏ lên, rồi cô khóc tức tưởi.
Khang có vẻ ngạc nhiên. Diễm Khanh thay đổi nhanh quá, làm anh trở nên lúng túng. Anh bỗng hiểu ra tất cả. Dù lúc nãy đã đoán lờ mờ về lý do Diễm Khanh có mặt ở đây.
Thấy Diễm Khanh vội vã tìm khăn lau mặt, anh yên tâm hơn về khả năng kiềm chế của cô, nhưng cũng nhắc:
- Đừng để người ta chú ý. Nam Quang tới kìa.
Quả thật là Nam Quang đang cầm 2 ly nước đi đến chỗ 2 người. Khi anh ta đến gần, Hiểu Khang khoát tay:
- Tôi muốn hỏi thăm Diễm Khanh 1 chút. Lát nữa, cô ta sẽ đi tìm cậu.
Nam Quang ngần ngừ 1 thoáng, rồi gật đầu:
- Dạ.
Anh ta đưa Hiểu Khang luôn 2 ly nước, rồi nói với Diễm Khanh:
- Tôi ở phòng kế bên. Lát nữa Khanh qua đó nghe.
Diễm Khanh không trả lời, chỉ gật đầu. Cô không dám quay lại, vì sợ anh ta thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Chờ Nam Quang đi rồi, Hiểu Khang đưa cho cô ly nước:
- Uống đi! Sao dễ khóc quá vậy?
Diễm Khanh lắc đầu:
- Không uống.
- Uống 1 chút nước sẽ dễ trấn tĩnh lại, nghe lời tôi đi!
Vừa nói anh vừa đặt ly vào tay Diễm Khanh, cô cũng không từ chối. Quả thật, 1 ngụm nước lạnh làm cô thấy đỡ muốn khóc hơn.
Đợi Diễm Khanh bình tĩnh hẳn, Khang lên tiếng:
- Nếu cần nói gì với cô, tôi sẽ tự tới tìm, không cần phải nhờ ai trung gian, nói như vậy cô tự hiểu đi.
Diễm Khanh hơi ngẩn ra, rồi kêu lên:
- Dám dựng chuyện, thật là đáng ghét.
Khang nói thong thả:
- Cô hiểu Lý Lệ không phải là ít, vậy mà cô ta nói gì cũng tin, cô làm tôi rất ngạc nhiên.
Anh đột ngột hỏi thẳng:
- Có phải cô cố ý đi với Nam Quang tới đây, để cho tôi thấy không? Cô muốn chứng minh cái gì vậy?
Diễm Khanh đứng yên như hóa đá. Cứng ngắc vì mắc cở. Cô cúi xuống nhìn mãi ly nước như không nghe. Sao cái gì Khang cũng biết hết vậy?
Khang thừa biết Diễm Khanh mắc cở vì bị lật tẩy, nhưng anh không có ý định tế nhị phớt lờ, không muốn làm như không thấy. Ngược lại, anh hỏi tiếp 1 cách thẳng thắn:
- Tôi nói có đúng không?
Diễm Khanh phản đối yếu ớt:
- Tôi thích anh ấy, không lẽ không đi chơi chung được sao?
- Vậy sao?
Vẻ châm biếm đó làm Diễm Khanh rất bực mình. Cô bỗng thấy chán không thể tưởng. Cô đã chuẩn bị bao nhiêu là thứ khi đến đây, chủ yếu chỉ muốn chứng minh với anh ta là cô không cần anh ta, vậy mà anh ta chẳng có vẻ gì bực mình, cũng không hề tức. Vậy cô đến để làm gì?
Mà cả Lý Lệ cũng không có ở đây, thật là chán. Cụt hứng!
Hiểu Khang ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Lập tức Diễm Khanh chống đối ngay:
- Tôi phải đi tìm anh Quang, sợ anh ấy chờ.
Khang không tỏ vẻ gì là giận, anh nói rất thản nhiên:
- Cứ để anh ta chờ, cô sẽ không bị giận đâu.
- Nhưng tôi...
Khang ngắt lời:
- Cô làm tôi thấy buồn cười hơn là bực mình, cho nên tôi muốn nói hết để cô hiểu.
Diễm Khanh hơi phân vân. Cô nghìn lần muốn nghe anh giải thích về chuyện của Lý Lệ. Nhưng đồng thời lại tự ái, muốn làm cao.
Cô còn đang lưỡng lự thì Khang đã chủ động đi ra sân, thế là cô cũng gần như vội vã đi theo. Muốn làm cao nhưng rồi làm không nổi.
Cả 2 đứng dưới gốc hoa sứ, ánh đèn trang nhà hắt ra vừa đủ sáng để có thể quan sát nhau. Tiếc là chỗ này không đặt 1 ghế đá, chủ nhà thật là thiếu sót.
Khang cố ý nhìn Diễm Khanh từ đầu đến chân:
- Tối nay cô đẹp thật. Khi cô đã cố tình gây chiến với ai đó, cô luôn làm cho mình thành công.
Diễm Khanh đỏ mặt:
- Nói gì kỳ vậy? Tôi gây chiến à? Đừng có áp đặt, ở đây toàn người lạ, tôi gây với ai bây giờ.
- Đừng có thanh minh quá nhiệt tình như vậy! Cô không bao giờ dấu được tôi đâu, dù là bất cứ điều gì.
Diễm Khanh hếch mặt lên:
- Anh là quỷ gì mà tôi phải tìm cách dấu diếm. Đừng có tự cao!
Khang cười thản nhiên:
- Tôi đoán chắc rằng, nếu tối nay cô biết không có chúng tôi, thì không đời nào cô tới. Cô đâu có yêu thích Nam Quang, cũng không quan tâm vị trí ngôi sao của anh ta. Cô chỉ đến để chứng minh cho tôi và Lý Lệ thấy, là cô không cần tôi.
Mặt Diễm Khanh đỏ như gấc. Nãy giờ anh ta cứ tìm cách vạch trần ý đồ của cô. Sao anh ta không biết tế nhị gì hết vậy?
Cô nghĩ hoài vẫn không tìm được câu trả đũa nên đứng im. Khang thản nhiên nói tiếp:
- Anh ta thuộc mẫu người đứng đắn, và thật lòng thích cô, cho nên đừng có đem tình cảm của người ta ra phục vụ cho tự ái của mình.
"Ôi trời! Anh ta hiểu hết, nhưng không thèm tức, công cố gắng của mình hóa ra tro rồi" - Ý nghĩ đó làm nhiệt tình của Diễm Khanh bẹp đi. Cô chưa biết nói gì thì Khang đã nói tiếp:
- Diễm Khanh đâu phải là người kiêu ngạo 1 cách ích kỷ, đúng không?
Quê quá, Diễm Khanh đáp bừa:
- Tôi kiêu ngạo kệ cha tôi, không liên quan đến anh.
Khang nghiêm giọng:
- Cô học được cách nói đó ở đâu vậy?
- Ở đâu mặc kệ tôi.
Bỗng nhiên cô quay lại, đối mặt với Khang, giọng hấp tấp:
- Khi nói chuyện thì anh có vẻ hiểu người lắm, nói chung anh cư xử với ai cũng tốt. Nhưng với tôi thì cư xử không ra gì, phải nói là... là đồ tồi.
- Diễm Khanh!
Khang kêu lên, giọng vừa bất ngờ vừa răn đe. Nhưng Diễm Khanh đã tức lên rồi thì không có gì cản được. Cô vô tình vung mạnh tay, giậm cả chân:
- Buổi tối ở Đà Lạt, anh lợi dụng tôi như là... lúc đó tôi không biết anh nghĩ thứ quỷ gì trong cái đầu chết tiệt của anh. Nhưng sau đó anh hành động 1 cách vô trách nhiệm, ít nhất cũng phải nói 1 câu với tôi. Đàng này...
- Tôi biết cô rất buồn, nhưng như vậy lại hay hơn.
Diễm Khanh nguẩy mạnh đầu 1 cái:
- Hay con khỉ! Anh biết buổi chiều đó tôi ra sao không? Vừa hụt hẫng, vừa bị lường gạt, tạisao anh cư xử với tôi như vậy chứ.
Và cũng bất ngờ như lúc nổi giận, cô òa lên khóc, khóc 1 cách tức tưởi như hãy còn cáu giận. Khang chưa kịp nói gì thì cô đã nói át đi:
- Anh không được nói! Nếu anh mà nói như vậy hay hơn lần nữa, tôi sẽ giết chết anh. Ai cho phép anh đem tôi ra làm trò đùa hả?
Khang lắc đầu:
- Dữ quá sức, cô làm tôi rất ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên kệ anh, tôi là như vậy đó, tôi không cho phép ai đùa giỡn với tình cảm của tôi. Hôm nay anh phải trả lời về hành động của anh, không phải thích thì tới, không thích thì bỏ đi, tôi sẽ méc với anh Đông về hành động của anh.
Giọng cô mỗi lúc 1 cao vút như cơn giận lên đến cực điểm. Đến nồi Khang phải quay nhìn vào trong nhà, rồi nhắc:
- Đừng để người ta nghe chứ.
- Mặc kệ họ.
- Cô vẫn không thay đổi chút nào, khi giận lên thì bất kể thiên hạ, không sợ xấu hổ sao?
Diễm Khanh không dám ngang ngược nữa. Cô nín thinh, nhưng vẫn cứ khóc sụt sịt trong khăn, bắt đầu chuyển qua lải nhải:
- Buổi chiều biết anh bỏ về, tôi có cảm tưởng như đất lở dưới chân. Có phải lúc đó anh bị ngoại cảnh chi phối nên làm như vậy, rồi suy nghĩ lại, anh hối hận và im lặng rút lui, sao anh có thể cư xử vậy chứ?
Khang quay mặt chỗ khác, thở dài:
- Tôi xin lỗi được không?
Diễm Khanh cáu kỉnh:
- Tôi không cần xin lỗi, đừng có lịch sự kiểu đó, thấy ghét lắm.
Khang cau mặt:
- Tối nay cô hung hăng thật, không thể nhẹ nhàng hơn 1 chút sao?
- Nếu tôi gặp được mẹ anh, tôi sẽ méc bà ấy, để bà ấy cho anh 1 trận, anh là người không biết điều, là đồ ác độc.
- Cô mắng tôi ghê quá! Nếu muốn tôi giải thích thì ít nhất cũng phải im lặng chứ.
Diễm Khanh hỉ mũi, quẹt mắt, giọng ráo hoảnh:
- Anh nói đi!
- Chuyện xảy ra buổi tối đó, tôi thật lòng xin lỗi.
Diễm Khanh giậm chân 1 cái:
- Nữa nữa, lại xin lỗi, tôi rất ghét câu chết tiệt đó của anh.
Khang nheo mắt nhìn cô:
- Cô nghĩ tôi dễ chịu khi làm như vậy lắm sao. Đúng là tôi rất bậy khi hành động như vậy, nhưng đó là cách hay nhất để không làm cô bị tổn thương, còn hơn là tiếp tục, khi tôi chưa thật sự muốn.
Diễm Khanh hơi lùi ra sau 1 bước, nhìn anh chăm chăm:
- Anh chưa muốn yêu tôi, có nghĩa là tình cảm còn lấp lửng, nửa vời? Vì anh phải lựa chọn giữa 2 người?
Khang khoát tay thật mạnh:
- Đừng có đem Lý Lệ vào đây, cô ấy không liên quan gì đến tôi cả. Cô hãy trả lời thật với tôi, cô cần gì ở tôi?
Diễm Khanh chợt thấy lúng túng, không lẽ cô nói thẳng ra là cô muốn được anh ta yêu 1 cách duy nhất? Cô đâu có trơ trẽn đến vậy.
Khang nhắc lại:
- Không nói được sao, chính cô cũng không biết cô cần gì à? Cũng đúng thôi. Thật ra bây giờ cô không cần tôi như lúc trước nữa. Bây giờ đã tìm lại mọi thứ, cô đâu có còn cần chỗ dựa, phải không?
- Cần, cần.
Khang nhìn cô chăm chú, giọng thấp thoáng 1 vẻ gì đó căng thẳng:
- Nói cụ thể đi!
Diễm Khanh thành thật:
- Tôi không biết cụ thể là cái gì, nhưng không có anh tôi cảm thấy mất mát. Tôi cũng không hiểu nổi, tại sao lúc trước anh hay tìm tôi, gần gũi với tôi, rồi sau này anh có vẻ như xa lạ hẳn đi. Tôi phải hiểu làm sao bây giờ đây.
Cô hỏi 1 cách căng thẳng:
- Có phải anh không bỏ được chị Lệ không?
- Cô ta đang ở trong tình trạng như cô trước kia, nghĩa là mất tất cả. Vì vậy, cô đừng nên ích kỷ với cô ta.
Diễm Khanh lạc giọng:
- Nghĩa là anh gần gũi với chị ấy như với tôi trước kia, nghĩa là bây giờ anh đổi ngược vị trí của 2 chúng tôi?
Khang nhún vai:
- Đừng so sánh như vậy. Tôi chỉ nói điều này, tôi nhìn Lý Lệ không giống như nhìn cô. Hãy nghĩ thoáng 1 chút đi Khanh.
Diễm Khanh muốn nổ tung cái đầu vì cách nói tối nghĩa của anh. Cô đứng vắt óc suy nghĩ. Nhưng cuối cùng lại thấy thiếu tự tin, cô hỏi thẳng:
- Anh có yêu tôi không? Còn tôi thì có. Có thể tôi sống sượng quá, nhưng tôi không chịu nổi cách lập lờ 2 mặt của anh.
- Thật ra tôi rất rạch ròi, chỉ tại cô thiếu kiên nhẫn để phán đoán mà thôi.
Diễm Khanh thẫn thờ:
- Rạch ròi mà anh bắt cá 2 tay. Anh chỉ có thể chọn 1 trong 2 chúng tôi mà thôi. Nếu anh không chia tay nổi với Lý Lệ, tôi tình nguyện rút lui. Tôi can đảm lắm, anh không biết điều đó đâu.
- Đừng nên nóng nảy như vậy Diễm Khanh. Cô cần phải có thời gian nhìn lại tình cảm của mình, xét kỹ xem nó có giống như ngày trước không? Trong khi bây giờ mối quan hệ giữa chúng ta hoàn toàn khác trước rồi.
Diễm Khanh bướng bỉnh:
- Nếu có khác là do anh gây ra, vì anh tham lam, không muốn mất người nào.
- Tôi biết, anh rất tốt bụng, anh giúp đỡ tôi và Lý Lệ vì bản chất hiệp sĩ của anh, nhưng rồi anh để nó lẫn lộn trong tình cảm, quỷ tha cái hiệp sĩ đó đi, nó làm tôi muốn điên lên.
Khang nhìn cô rất lâu, nhưng không nói gì. Thoáng thấy bóng Nam Quang tìm Diễm Khanh ở cửa, anh vẫy anh ta lại:
- Đến đây Quang!
Nam Quang đi ra, anh ta chưa kịp nói thì Khang đã lên tiếng:
- Trả không gian riêng cho 2 người đấy. Nhớ cản nếu cô ta muốn uống bia, nghe chưa!
Anh vỗ nhẹ vai Diễm Khanh, nhưng cô lập tức hất ra, đôi mắt như lóe lên trăm tia lửa, khuôn mặt đỏ bừng căm giận. Cô không ngờ anh cư xử kiểu đó, và phản ứng thẳng thừng đến nỗi Nam Quang phát ngại với Khang:
- Kìa, sao vậy Diễm Khanh?
Diễm Khanh quát nhỏ:
- Mặc kệ tôi!
Cô rất muốn la hét, hay làm 1 cái gì đó bộc phát cơn giận. Nhưng Khang đã đi vào nhà, còn Nam Quang thì không phai là đối tượng, nên cô đành lặng lẽ nuốt uất ức vào lòng.
Diễm Khanh và Như ngồi trước thềm nhà. Ngoài sân, ánh nắng huy hoàng tràn ngập cả vườn Pensée.
buổi chiều đẹp thế này, nhưng Diễm Khanh không còn tâm trí để nhìn ngắm. Nãy giờ cô kể với Như kỳ hết những gì xảy ra trong đêm giao thừa ấy, rồi kết luận 1 cách buồn chán:
- Có lẽ em sẽ rút lui, anh ta không cần phải lấn cấn chọn lựa. Nhiều khi em nghĩ, anh ta chọn Lý Lệ là tự bản thân anh ta đã trả thù dùm em rồi. Rồi anh ta sẽ trả giá khi sống với 1 người như vậy.
Như điềm nhiên:
- Anh Khang không bao giờ dại dột để mình phải trả giá về bất cứ chuyện gì.
Diễm Khanh cãi lại:
- Nhưng tính tình bà chằn đó rất kinh khủng, anh ấy chắc chắn sẽ trả giá.
- Anh Khang thấy điều đó rõ gấp 10 lần em thấy. Em yên tâm.
- Thấy mà không dứt ra được.
Cô ngừng lại, thở dài:
- Biết làm sao được, tình yêu có cái lý của nó.
Như mỉm cười:
- Em lầm rồi, anh ấy không mù quáng, cũng không để mình sa đà vào bất cứ người nào. Bằng chứng là ảnh rất thích em, nhưng cũng không để em chi phối quá nhiều, huống gì là cô ca sĩ quá thời đó.
Diễm Khanh quay phắt lại nhìn Như, vẻ mặt hoài nghi:
- Chị có chủ quan không? Anh ta thích em à?
Cô suy nghĩ 1 chút, rồi lãnh đạm:
- Em biết, nhưng thích kiểu đó em không cần, vì nó cũng giống như với Lý Lệ, đó chỉ là lòng tốt vung vãi. Em chán ai thích em kiểu đó lắm.
- Anh Khang hay than với chị là Khanh rất vô tâm, ít chịu nhìn vào chiều sâu của vấn đề. Càng ngày chị càng thấy anh ấy nói đúng, em còn nông cạn lắm, và nóng tính nữa.
Diễm Khanh giương mắt nhìn Như:
- Em nhiều khuyết điểm vậy sao?
- Nhưng có thể sửa được, chịu khó đi vậy.
Thấy Diễm Khanh nheo mắt tư lự, cô mỉm cười:
- Cái lần gặp nhau ở vũ hội Valentine, anh ấy đã thích em rất nhiều, đã tìm em mấy lần nhưng không gặp. Sau đó gặp em ở đây, ảnh mừng lắm.
Diễm Khanh ngạc nhiên:
- Ủa! Sao chị biết?
- Có chuyện gì của anh Khang mà chị với anh Đông không biết.
- Vậy mà chị không nói gì với em.
- Tại thấy em cứ im lặng tránh né, ai mà biết em nghĩ gì. Lần trước, lúc ảnh bỏ về thành phố, chị với anh Đông cố ý khơi lên, nhưng em cũng không nói gì cả.
Diễm Khanh thú nhận:
- Tại em mắc cở. Em sợ nếu biết, chị với anh Đông cười em.
Rồi cô trở lại hoang mang:
- Nếu thật sự thích em, sao anh ấy cứ quen với Lý Lệ hoài vậy, mà cũng không chịu nói gì với em hết.
- Anh ấy chỉ tội nghiệp Lý Lệ thôi, làm gì có chuyện thương yêu. Nhưng thật tình là cô ta đã biết đánh trúng điểm yếu của ảnh.
- Điểm yếu gì vậy chị?
- Lý Lệ cứ bảo anh Khang cố ý cua em để nhảy vào thừa hưởng công ty của gia đình em. Anh Khang tự ái mấy chuyện đó lắm, đời nào ảnh chịu tỏ ra quỵ lụy.
- Trời đất!
Diễm Khanh thiếu điều la làng vì phát hiện đó. Cô vung mạnh tay:
- Làm gì có chuyện em nghĩ như vậy, nếu ảnh tự ái chuyện đó, thì không khác nào cố ý làm khổ em.
- Nhưng thái độ của em rất thiếu tế nhị, nên ảnh không đi tìm em đâu.
- Ôi trời ơi! Em phải làm gì bây giờ đây.
- Em tự thay đổi ý nghĩ của mình đi, đừng mỗi cái mỗi làm ầm lên nữa, hãy tỏ ra hiểu biết, ảnh sẽ dễ dàng tỏ tình với em hơn.
Diễm Khanh đờ người ra suy nghĩ. Bây giờ tất cả như vụt sáng ra, khiến cô cứ cười tủm tỉm 1 mình. Cô nhìn những tia nắng ngoài vườn, rồi chợt liên tưởng đến những gì Khang làm cho mình. Nó cũng giống như những tia nắng mang ánh sáng đến cho khu vườn, làm cho cô thấy rất hạnh phúc.