Nguyên tác: Innocent Misstress, Royal Wife
Số lần đọc/download: 1183 / 17
Cập nhật: 2015-12-31 12:49:58 +0700
Chương 9
L
exie thì thào, "Thật tuyệt vời. Anh có thấy thế không?"
Rafiq nhăn nhó cười, "Một số phụ nữ giả vờ đạt cực khoái rất giỏi, nhưng đúng, anh có thể nói anh rất sung sướng."
Và không cần nói gì hơn, anh đứng dậy, cúi xuống lấy quần áo, cho nàng cơ hội cuối cùng được nhìn thấy tấm lưng chắc khỏe và cơ bắp cuồn cuộn, hài hòa, cân đối của mình, những chiếc đèn hắt ánh sáng màu đồng lên tấm thân cường tráng của anh.
Trông anh vừa xa lạ, vừa vô cùng thân thuộc, một con người phức tạp đầy quyền uy, dòng dõi huyết thống và nét văn hóa toát ra từ con người anh quá khác biệt, điểm chung duy nhất là nỗi khát khao đầy ham mê này.
Trái tim Lexie thắt lại. Giờ thì sao đây?
Rất từ tốn, anh mặc quần, khoác chiếc áo lên đôi vai rộng. Nàng không thể nào biết được anh đang nghĩ gì; anh sẽ lui về đằng sau chiếc mặt nạ bằng đồng kia, và khi ấy dường như anh chẳng hề biết nàng là ai nữa.
Rùng mình, nàng ngồi dậy, đưa tay với chiếc váy. Có lẽ cử chỉ ấy đã khiến anh chú ý; anh bước tới, nhặt chiếc váy từ dưới sàn nhà lên rồi đặt nó bên cạnh nàng.
"Thật không hay khi để chiếc váy xinh đẹp dưới sàn nhà thế này," anh nói, ánh mắt xa xăm, bí ẩn, rồi bước tới bên chiếc bàn có chai sâm-panh lấp lánh dưới ánh đèn.
Vội vã mặc váy, Lexie buồn bã tự hỏi giờ nàng phải làm gì đây.
Sau đó là mười phút nói chuyện căng thẳng, giả tạo với Rafiq – cuộc nói chuyện mà Lexie chỉ có thể đáp lại bằng những câu trả lời không ăn nhập.
nàng cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng khi anh quay lưng bước ra cửa.
Đến đó, anh dừng lại, nói bằng giọng hài hước, "Anh không định kết thúc buổi tối nay như thế này, nhưng anh nghĩ cả hai chúng ta đều cần một giấc ngủ ngon trước khi ngồi nói chuyện với nhau."
Ánh mắt dò hỏi lướt qua khuôn mặt nàng, anh nói nốt câu dang dở, "Nhưng anh cũng phải nói lại anh rất vui vì buổi tối hôm nay – về tất cả. Hi vọng em cũng thế."
Nàng đỏ mặt, chỉ muốn được anh ôm thật chặt trong vòng tay một lần nữa để biết chắc rằng anh đang nói thật lòng.
Nhưng điều đó sẽ không xảy ra. "Em đã nói là em rất thích rồi còn gì," nàng nói, giọng xa vời pha chút thách thức.
Anh mỉm cười, trong giây lát, nàng nghĩ anh sẽ đáp lại dòng suy nghĩ và cảm xúc đang trào dâng trong nàng bằng một nụ hôn say đắm khác cùng với một cái ôm thật chặt.
Nhưng rồi anh bước lùi lại, và nghiêng đầu trịnh trọng nói, "Chúc em ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Nàng đóng sập cánh cửa lại trước khi những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống hai gò má.
Anh vẫn chu đáo như thường lệ, dù đã rất muốn làm tình với nàng, nhưng có thể anh vẫn thấy hối hận khi để điều đó xảy ra. Nói cho cùng, luôn có sự khác biệt rất lớn giữa một phụ nữ từng trải, một người biết cách tạo cảm giác, khơi gợi đối phương với một cô gái còn trong trắng, không hề có kỹ năng hay kinh nghiệm trong chuyện gối chăn.
Có thể lúc này đây anh đang cố tìm cách nói với nàng rằng mọi chuyện đã chấm dứt – tất nhiên là sẽ theo cái cách hết sức thận trọng - đột nhiên nàng thấy đau khổ vô cùng.
Sáng hôm sau, nàng thức dậy cùng một quyết định chắc chắn; nàng sẽ quay trở về khách sạn.
"Không được," Rafiq lạnh lùng nói lúc nàng cho anh biết ý định của mình trong bữa sáng ngoài hàng hiên nhìn ra vùng đất trũng.
Lexie nhướn mày. Hài lòng với giọng quyết đoán của mình, nàng khẳng định, "Em không định xin phép anh. Em đã hoàn toàn bình phục, vì thế khách sạn sẽ không có lí do gì để từ chối cả." Anh ngả lưng vào ghế. Một tia nắng trải d trên khuôn mặt anh, nàng thoáng thấy một tên cướp biển xấu xa và nguy hiểm – một nhà lãnh đạo liều lĩnh hơn cả chính con người anh.
"Không thể được," giọng anh đều đều. "Phòng của em đã để cho người khác ở rồi."
Sửng sốt, nàng hỏi lại, "Ai đã quyết định như thế?"
"Anh bảo họ," anh nói chắc nịnh khiến nàng rất tức giận. "Buổi lễ khai trương của khách sạn đã rất thành công – du khách từ khắp nơi trên thế giới đổ đến đặt phòng. Thật dại dột nếu không tận dụng cơ hội đó. Tại sao em muốn rời khỏi lâu đài?"
"Vì em chẳng có lý do gì để ở lại đây nữa." Nàng nhìn anh chằm chằm, mắt ánh lên vẻ thách thức mà nàng không có ý định để lộ ra. "Việc em lưu lại đây chỉ là tạm thời. Giờ em đã khỏe, mạn sườn cũng không còn đau…" Má nàng ửng đỏ, nhưng nàng vẫn tiếp tục nói, "Như anh đã thấy đấy."
Khi Rafiq khẽ dịch chân, nàng phải ngăn không cho mình nao núng. Anh đang đứng đó ngay trước mặt nàng, mặc dù biết chẳng việc gì phải sợ anh cả, nhưng Lexie vẫn phải cố kìm nén để không xúc động, vì thế nàng đặt mình ở tư thế đứng song song với anh.
Nàng nhận thấy vẻ khoan thai của anh thật đáng sợ, nàng cầm chặt chuôi dao. Tại sao?
Giọng bình tĩnh, cương quyết như thể đang nói lí với một đứa trẻ nổi loạn, anh nói, "Em không có lí do gì để ra đi. Anh hiểu cảm giác của em, và anh đồng ý – chuyện xảy ra quá nhanh trong khi hai ta chưa hiểu rõ về nhau. Nhưng chạy trốn không phải là cách." Anh nhìn xuống bàn tay đang cầm chặt con dao xắt bơ của nàng, "anh không tin em sợ anh."
"Em không sợ!" Nàng đánh rơi con dao xuống đĩa. Tiếng leng keng vang lên trong không trung như tiếng của một vụ nổ nhỏ.
Không, nàng không sợ anh; chỉ là nàng muốn có anh đến nỗi sự khôn ngoan cuối cùng trong nàng cũng vụt biến mất, trước khi nàng tự biến mình thành một ả ngốc trong cuộc tình điên rồ, vô vọng với anh.
"Có lẽ em nên sợ thì hơn," anh nói, sự im lặng giữa hai người đột nhiên trở thành mối đe dọa khiến nàng choáng váng.
Không tin, nàng nhìn anh chằm chằm trong lúc anh cúi xuống, nắm lấy cổ tay nàng, bắt nàng ngẩng mặt lên. Môi anh chạm lên môi nàng; nàng kháng cự trong nháy mắt, rồi chìm đắm trong hơi ấm và sức mạnh toát ra từ con người anh, ngay cả khi một phần lí trí trong con người nàng đang chiến đầu chống lại cái bẫy xảo trá này.
Các cảm giác – rạo rực và mạnh mẽ - đều giống nhau, nhưng nàng biết có cái gì đó rất khác. Đằng sau sự nồng nàn của anh, nàng cảm nhận được cơn giận dữ được kiềm chế một cách lạnh lùng và một quyết tâm khiến nàng phải đề phòng.
Khi anh buông nàng ra, nàng giận dữ yêu cầu, "Đừng làm thế nữa."
Anh nheo mắt nhìn nàng, lạnh lùng và sắt đá. Trong lúc nàng quan sát cơn giận dữ nguôi ngoai, anh nói câu gì đó bằng ngôn ngữ địa phương với cái giọng khàn khàn, cương quyết.
Lexie không cần hiểu cũng biết anh đang thề.
Anh nói qua kẽ răng bằng tiếng Anh, "Anh sẽ không chạm vào em thêm một lần nào nữa trừ phi em yêu cầu."
"Em…thôi được," nàng bật lại, hi vọng sự không chắc chắn của mình không quá lộ liễu.
Anh lướt nhìn khuôn mặt nàng, vẻ mặt không biểu lộ một cảm xúc nào cả. "Thường thì anh không thô bỉ như thế," anh nói thẳng, "Em có sức cuốn hút đối với anh theo cái cách mà anh chưa từng gặp. Anh xin lỗi."
Lexie cắn môi, cố kìm nén niềm hi vọng đau khổ. Có chắc ý anh là anh không bị rơi vào tình trạng mất tự chủ như nàng không? Nàng không dám hi vọng điều đó.
Ánh mắt anh đanh lại. "Em nói đi, em muốn rời khỏi đây vì chúng ta đã làm tình phải không?"
Sau vài giây, nàng quyết định nói thật là giải pháp duy nhất. "Vâng".
Không phải vì họ đã làm tình – đó không bao giờ là nguyên nhân – mà vì sau đó, cảm giác xa lạ, bị bỏ rơi đã khiến nàng bối rối và đau khổ.
Rafiq quan sát nét mặt nàng, vẫn không hé mở điều gì, và anh thầm mong mình có thể kiềm chế được nỗi khát khao cháy bỏng kia. Cuộc tình đêm qua của họ đã làm tình hình phức tạp lên; anh cảm thấy xấu hổ trước hành vi của bản thân, mặc dù anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể nàng còn trong trắng.
Anh không thể nàng rời khỏi lâu đài vì Gastano vẫn muốn có nàng, và hắn rất nguy hiểm.
Sau khi chứng kiến nụ hôn do anh đạo diễn tại bữa tiệc tối qua, tay Bá tước tự phong hẳn biết rõ rằng hắn đã mất vé bước vào thế giới thượng lưu. Trong suốt mười hai giờ qua, hắn đã hiểu được rằng thế giới của hắn, đế chế hắn gây dựng lên bằng sự tàn bạo, đang chao đảo, và Cảnh sát quốc tế đang theo hắn sát gót.
Và có thể hắn chưa biết người đã cướp Lexie khỏi tay hắn chính là người chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhưng rồi hắn sẽ sớm biết thôi. Hắn sẽ phản ứng lại bằng sự hoang dã và nguy hiểm của con chuột bị dồn vào góc.
Cảnh báo nàng sẽ chẳng ích gì; rõ ràng nàng không mảy may biết gì về cuộc đời tội lỗi của Gastano, và hơn hết tại sao nàng phải tin Rafiq?
Trừ phi anh kể cho nàng nghe về Hani…?
Không phải bây giờ, anh nghĩ. Linh tính mách bảo, không cho phép anh tiết lộ sự thật e gái anh bị làm nhục dẫn đến tự sát. Mặc dù anh đã không thể bảo vệ em gái, nhưng anh có thể đảm bảo sự an toàn cho Lexie.
Cẩn trọng chọn từ để nói, anh lên tiếng, "cách đây vài phút anh đã hứa không chạm vào người em chừng nào em chưa cho phép. Anh đã hứa trong cơn giận dữ, nhưng anh vẫn giữ lời. Ở đây, em sẽ được an toàn tuyệt đối."
Lexie cảm thấy thứ không phải là nhìn thấy đôi môi linh hoạt của anh, và nàng tự hỏi cái gì đang diễn ra đằng sau gương mặt kiêu ngạo, điển trai kia.
Đấu tranh với nỗi thất vọng chán chường, nàng nói, "Em biết. Chỉ là… Anh đã đúng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh…"
Quá nhanh, dường như đó không phải là sự thật. Nàng nhớ lại chuyện cô em gái vừa nhìn thấy Hoàng tử Marco của Illyria đã ngay lập tức dấy lên ham muốn mãnh liệt.
Và khát khao ban đầu ấy đã biến thành tình yêu, nhưng chuyện xảy ra với Jacoba không có nghĩa là sẽ cũng xảy đến với số phận của nàng.
Rafiq mỉm cười, đôi mắt xanh thẳm – dứt khoát cách đây một phút – giờ lại nồng ấm. "Đối với anh, không được chạm tay lên người em sẽ là điều vô cùng khó khăn, nhưng anh sẽ cố gắng kìm chế tối đa xúc cảm của mình, anh tin anh có thể làm được." Và anh đưa tay nàng lên môi mình, đặt một ụ hôn lên đó, rồi anh ngửa bàn tay nàng ra để đặt một nụ hôn khác.
Niềm vui xen lẫn khổ đau trào dâng. Dù sao thì cuộc tình đêm trước của họ cũng đã giúp nàng nhạy cảm hơn, như thể nàng đã được huấn luyện để đối phó với sức thu hút mãnh liệt toát ra từ con người anh.
Nếu nàng thận trọng hoặc thậm chí là nhanh nhạy, nàng sẽ rời lâu đài và tìm phòng trong một khách sạn khác. Nàng sẽ chạy thật nhanh, thật xa – về New Zealand – để thoát khỏi niềm khoái cảm liều lĩnh này.
Nhưng nàng sẽ không đi. Cho dù có xảy ra chuyện gì, nàng sẽ luôn hạnh phúc vì đã gặp được Rafiq, vì cuộc tình đầu tiên của nàng thật tuyệt vời, vì ở đây, tại hòn đảo diệu kỳ ở phía đông Zanzibar này, nàng đã tìm được một thức quý giá và hiếm hoi, và nàng sẽ không để nỗi sợ hãi ngăn cản mình.
"Có lẽ," nàng nói nghiêm trang, những nụ hôn chóng vánh ấy vẫn đang chảy rần rật trong huyết quản nàng. "Nhưng làm sao anh biết em cũng sẽ tự chủ được?"
"Anh hi vọng em không tự chủ được." Giọng anh trầm, dịu dàng, pha chút hóm hỉnh. "Nhưng không phải hôm nay; cả ngày hôm nay anh phải họp với hội đồng thành phố. Vì thế, em cứ nghỉ ngơi đi."
o O o
Đến lúc nàng đã lên giường đi ngủ, anh mới về đến nhà. Anh rung chuông hai lần, nghe thấy tiếng anh là người nàng lại mềm nhũn ra. Rafiq. Luôn luôn và mãi mãi là Rafiq, nàng nghĩ trong lúc nằm trên giường một mình, ngắm những vì sao chầm chậm trôi qua bầu trời đen mượt như nhung và nhớ lại đêm trước. Cuối cùng, nàng chìm vào giấc ngủ, vào chuỗi giấc mơ hỗn loạn.
o O o
Vài giờ sau, Rafiq đột nhiên hỏi, "Cô Sinclair đâu?"
"Cô ấy đã lên phòng ngay sau bữa tối, thưa ngài". "Cám ơn". Anh sải bước đi lên cầu thang, bước chân chậm dần khi anh đến ngã rẽ dẫn về phòng Lexie.
Thật tồi tệ, anh muốn có nàng! Sau một thoáng do dự, anh bước qua. Trong phòng riêng, anh chột dạ khi nhìn thấy đèn đỏ nhấp nháy trên thiết bị liên lạc nối với người phụ trách an ninh
"Có tôi?", anh nói to trong máy.
"Xin lỗi anh, nhưng vửa xảy ra một vụ trộm tại phòng bọc sắt ở trong thành. Hình như chúng có nội gián trong các hầm chứa kim cương đó."
Rafiq ngẩng đầu lên. Anh ra lệnh, "Đi nào."
Anh chăm chú lắng nghe trong lúc chị ta thuật lại chính xác sự việc đã xảy ra trong buổi tối. "Một gã có vũ khí cùng mật khẩu chính xác đã đột nhập vào thành và cao chạy xa bay trước khi hệ thống chuông báo động phát hiện ra sự có mặt của hắn."
Suy nghĩ thật nhanh, Rafiq nói, "Hắn đang ở đâu?"
Chị ta thất vọng thú nhận, "Chúng tôi đã để mất dấu hắn trong thị trấn cũ."
Vậy thì hắn là dân địa phương. Không một người lạ nào có thể di chuyển dễ dàng trong các con ngõ hẹp của thị trấn sơ khai của hòn đảo.
Mme Franchette xác nhận phán đoán này. "Chúng tôi đã ghi lại được chút ít hình ảnh của hắn. Hắn là một tên trộm vặt – chuyên gây rắc rối từ hồi còn là một đứa trẻ, và giờ hắn đang nợ đầm đìa vì đánh bạc". Chị ta dừng lời. "Có người đã nhìn thấy hắn đứng nói chuyện với Gastano". Rafiq ngẫm nghĩ. "Đã thay mật khẩu chưa?"
"Dạ, rồi ạ."
"Nhưng nếu không biết ai là kẻ phản bội, thì chúng ta sẽ phải lường trước tình huống hắn ta – hoặc ai đó – cũng sẽ được biết sự thay đổi này." Rafiq nhíu mày, suy nghĩ thật nhanh trước khi ra lệnh, "Tôi muốn huy động người theo dõi Gastano; hắn xảo quyệt và rất tàn bạo. Và tăng cường các biện pháp an ninh ở lâu đài cũng như trong thành."
"Anh nghĩ cô Sinclair đang gặp nguy hiểm?"
"Rất có thể."
Vì muốn biết Lexie vẫn đang được an toàn, Rafiq sải bước xuống sảnh, đi nhanh về phía phòng nàng. Một khi đã chắc chắn rồi, anh sẽ cử người gác bên ngoài cửa. Mặc dù chính anh đã chọn phòng cho nàng để chắc chắn nàng không thể trốn thoát, nhưng những bức tường dốc đứng hướng ra mặt biển cũng là cách ngăn không cho kẻ nào tiếp cận được nàng theo con đường đ
Nhưng nếu Felipe Gastano đã mua chuộc được người trong thành để lấy mật khẩu, thì hắn cũng có thể mua chuộc được người trong lâu đài.
Rafiq nhẹ nhàng mở cửa. Căn phòng chìm trong bóng tối, mặc dù các cửa chớp vẫn chưa buông. Anh có thể thấy các vì sao qua những ô cửa sổ cao, và nghe thấy tiếng ầm ì của từng đợt sóng va vào dải đá ngầm.
Và còn một âm thanh nữa – tiếng khóc thầm khiến anh dựng tóc gáy.
Ra khỏi đây ngay, anh tự bảo mình, và giận dữ vì biết anh sẽ không bỏ mặc nàng trong nỗi đau ấy.
Anh đánh thức Lexie khỏi cơn ác mộng toàn những mất mát, đổ vỡ và nỗi sợ hãi kinh hoàng. Nàng lần tay về phía anh, cảm thấy một bên giường lún xuống lúc anh ngồi lên, và sau đó là cánh tay vững chải của anh choàng lấy người nàng.
Vuốt ve mái tóc nàng, anh khẽ thì thầm, "nín đi, nín đi, giờ ổn rồi Lexie. Đó chỉ là một cơn ác mộng, chỉ là một giấc mơ tồi tệ thôi, giờ em tỉnh rồi."
"Anh biến mất," nàng thổn thức, "em không tìm được anh – người ta không cho em đi – nhưng em biết anh đã chết…"
"Anh vẫn còn sống đấy thôi." Giọng nói tự tin của anh xua đi nỗi kinh hoàng đang phủ lên người nàng. Anh nâng bàn tay nàng lên, đặt nó lên ngực nơi có trái tim mình. "Em thấy không? Nhịp tim của anh đấy, nó đã đập hàng bao năm nay rồi."
Nàng nói đứt quãng vì đang áp miệng vào cổ họng anh. "Ôi, ơn Chúa. Tạ ơn Chúa…"
Rồi nàng rướn người lên, hôn anh, cảm giác được ai ủi khiến nàng trở lên táo bạo.
Khi anh nhích ra, nàng thì thầm, "Đừng. Đừng mà anh." Rồi môi anh quyện lấy môi nàng, và nàng biết mọi chuyện sẽ ổn cả.
Họ quấn chặt lấy nhau, sau đó từ từ, nhẹ nhàng âu yếm, nàng cảm thấy con tim mình vừa cất cao tiếng hát, vừa trào dâng dòng nước mắt hạnh phúc.
Khi anh buông nàng ra, nàng lại ôm ghì lấy anh.
Rafiq bật cười, âm thanh gợi tình ấy khiến nàng sung sướng, hân hoan. "Giờũng cảm lên nhé", anh chòng ghẹo, nhẹ nhàng đặt ngón tay mân mê suốt từ cổ cho tới rốn nàng.
Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng cái vuốt ve đầy khao khát chưa đến tận cùng kia. Nàng ngước nhìn khuôn mặt khó hiểu, vẻ chuyên quyền, độc đoán toát lên qua làn da rám nắng.
Em rất yêu anh, nàng đau đớn nghĩ.
Nàng hôn dọc quai hàm anh, đôi môi tê dại khi chạm vào râu anh và toàn thân nàng nóng bừng lên.
"Đúng rồi", anh nói. "Em thích thế. Anh cũng vậy."
Bàn tay anh vuốt ve rồi dừng lại nơi mềm mượt nhất trên cơ thể người đàn bà anh yêu dấu, hai ngón tay anh nhẹ nhàng, âu yếm đi sâu vào nơi thầm kín ẩm ướt, nàng cong người lại đón nhận những cử chỉ đầy yêu thương đó, và nhịp thở nàng hổn hển, gấp gáp, đam mê rừng rực cháy trong nàng tan biến thành một loạt những cảm xúc xác thịt hoang dại.
Nhưng nàng còn muốn nhiều hơn thế - không chỉ đơn thuần là một cơn khoái cảm chóng vánh.
Không, nàng muốn anh nhớ đến nàng, không bao giờ quên được hình ảnh nàng, giọng nói của nàng mỗi khi đặt chân vào căn phòng này.
Nàng mạnh dạn đặt hai tay lên vai anh. "Anh nằm xuống đi," nàng nói, rồi cúi xuống, hôn lên đôi môi anh.
Nàng cảm nhận được đôi môi ấy đang cong lên đón lấy môi nàng, rồi anh ngoan ngoãn nằm xuống, khép đôi mắt chờ đợi.
Dưới tấm thân nàng là cả một cơ thể cường tráng, cân đối và hấp dẫn của anh. Cơ bắp mềm mại bên dưới làn da khỏe khoắn trái ngược với sự oai phong ở con người anh, sức hấp dẫn nam tính mạnh mẽ của người đàn ông trong anh có khả năng đánh thức mọi ngóc ngách bản năng đàn bà trong nàng.
Đắm chìm trong cảm xúc lâng lâng, nàng mạnh dạn khám phá cơ thể anh, sung sướng khi cảm nhận qua những dấu ngón tay mình sự đối nghịch của làn da và cơ bắp linh hoạt của anh. Nàng hưởng ứng ánh mắt hứa hẹn sẽ làm tăng niềm khoái cảm trong nàng và say sưa với đôi môi mềm tuyệt đẹp của anh khi đáp lại những nụ hôn cuồng nhiệt của nàng.
Mồ hôi rịn ra trên trán anh khiến nàng càng thêm phấn khích. Nàng cúi xuống thấp hơn, nhẹ nhàng đặt lên đó những nụ hôn, v trong cơn mê, đôi môi nàng miên man lướt qua mọi nơi trên cơ thể anh để nếm trải hương vị đàn ông trên mọi ngóc ngách của cơ thể thân yêu ấy.
Anh nói lạc giọng, "Em đang giết chết anh đấy." Chợt thấy nàng do dự, anh nhăn nhó tiếp, "nhưng nếu em không làm thế, anh sẽ chết nhanh hơn mất thôi." "Em chỉ muốn làm anh thích". Nàng lại tới tấp hôn lên hai bờ vai anh và hôn lên làn da săn chắc của anh.
Anh hướng nàng tới nơi anh mong đợi nhất ở phía dưới cơ thể mình "Em yêu, em đang thành công rồi đấy".
Quả đúng như vậy. Má nàng ửng hồng vì khao khát và theo chỉ dẫn của anh, nàng lướt xuống giữa cặp đùi đàn ông, mơn trớn trong niềm sung sướng vô bờ.
Anh thì thào qua hơi thở, "Nữa đi em, em sẽ làm anh mềm yếu mất." Anh dang rộng cánh tay ra, cơ bắp nối cuồn cuộn, bàn tay co lại thành nắm đấm.
"Em nghĩ chẳng ai có thể làm anh yếu mềm đâu," nàng hổn hển, rồi lại đôi môi đang hừng hực ham muốn của anh, trước khi bản năng hoang dại thúc giục nàng trèo lên người anh, và áp chặt người nàng lên tấm thân đang căng lên vì thèm khát của anh.
Anh nằm yên, không nhúc nhích, trước khi nàng nằm xuống trên cơ thể anh, run rẩy, sung sướng vì đã mời gọi được anh đi vào tận cùng bên trong cơ thể mình. Nàng bắt gặp ánh mắt xanh thẫm của anh, ngắm nhìn xương gò má cao, toát lên vẻ chuyên quyền độc đoán ở anh.
Đôi mắt nàng đắm đuối, cơ thể nàng căng lên chùng xuống nhịp nhàng như sóng biển xô bờ. Anh nhướn mày lên nhìn nàng si mê, nàng có cảm giác như anh đang đọc được ý nghĩ trong đầu mình.
Họ nhắm mắt lại, nằm yên trong nhau trong âm thanh duy nhất là tiếng thở của chính mình. Lexie tiếp tục tận hưởng cảm giác ngọt ngào đê mê, cho đến khi thứ duy nhất mà nàng cảm nhận được là cơn khoái lạc trào dâng, len lỏi qua da thịt nàng như thủy triều lên.
Rồi cảm xúc vỡ òa, một đợt sóng đam mê ập đến, niềm sung sướng trên đỉnh hạnh phúc khiến nàng bật khóc, cơ thể nàng căng cứng lên sẵn sàng đón nhận anh cho tới khi chìm trong khoái cảm.
Anh khẽ rên lên hòa nhịp cùng nàng, quằn quại bên dưới tấm thân nàng, rồi không chịu nổi, anh đặt hai bàn tay lên hông nàng để tiếp thêm sinh khí đưa hai tấm thân đang cuồng dại vì yêu lên đến cực cùng của khoái lạc.
Khi tất cả lắng xuống, anh ôm ghì nàng vào lòng, họ nằm bên nhau, yên lặng. Lexie kinh ngạc hiểu ra rằng một điều quan trọng vừa diễn ra, nhưng nàng không biết chính xác đó là gì. Với nàng, dường như họ vừa tạo được mối liên kết vững chắc, không bao giờ bị phá vỡ.
Dù sao thì cũng là với bản thân nàng.
Sau đó, lúc sắp chìm vào giấc ngủ nàng thấy anh cựa quậy. Lòng nàng quặn thắt, không mất một giây suy nghĩ, nàng thì thầm, "Hãy ở lại với em."
Nhưng anh nhẹ nhàng đáp lại. "Em yêu, anh không muốn đám người hầu biết anh ở bên em. Hãy để anh đi."
Bẽ bàng, nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Ồ, tất nhiên rồi."
Rafiq nhận thấy sự chán nản trong giọng nói của nàng, anh nghiến răng lại khi mặc quần áo. Ngay lúc này, anh chỉ muốn nhào vào vòng tay của nàng, đắm mình trong nồng nàn, trong đam mê bất tận của nàng, nhưng anh cần đi kiểm tra hệ thống an ninh của lâu đài.
Lẽ ra anh phải làm điều này trước khi bước chân vào phòng nàng mới phải.
o O o
Sáng hôm sau, lúc tỉnh giấc, Lexie một mình ăn sáng ngoài hàng hiên. Nàng cố hết sức tập trung ăn miếng sa-lát hoa quả và bánh mì nướng.
Nàng hỏi người hầu xem Rafiq đi đâu, và câu trả lời là anh đang làm việc trong thành. Chà, tất nhiên; những vị vua còn phải trị nước, và không nghi ngờ gì nữa, đó chính là việc làm hàng ngày của Rafiq.
Nhưng lại một lần nữa, nàng đối mặt với nỗi cay đắng vì bị bỏ rơi. Phải chăng nàng quá nhạy cảm? Có thể. Tối qua là thời khắc cao trào của cuộc đời nàng, nhưng rõ ràng với anh, nó chẳng ý nghĩa gì lắm nên anh cũng chẳng thèm bận tâm đến việc cùng nàng ăn sáng.
"Thôi đi," nàng lẩm bẩm, khiến con chim nhỏ đang đậu trên hàng lan can giật mình. Nó há mỏ, dang rộng đôi cánh màu cam và vỗ cánh bay đến chỗ đậu an toàn hơn trên một cây dành dành cách đó không xa. "Xin lỗi, chim nhỏ, không phải lỗi của mày".
Với nàng, tất cả những chuyện đó đều hoàn toàn mới mẻ, nhưng rõ ràng với Rafiq thì không. Và nàng đã trở thành người may mắn khi nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh, vì thế nàng không nên ngạc nhiên hay thất vọng trước sự vắng mặt này.
Nàng vừa uống xong tách cà phê hảo hạng bản địa thì nghe thấy tiếng trực thăng từ trong nội thành đang bay đến rất nhanh.
Nàng vô cùng bối rối. Những thứ dường như là tự nhiên, hồi hộp của đêm qua đột nhiên lại không phải thế. Liệu có phải Rafiq nghĩ nàng đã rất mong chờ và khát khao được quằn quại trong niềm hạnh phúc tuyệt vọng trong vòng tay anh? Hay khi nàng khám phá cơ thể anh với sự tôn sùng? Hay, cảm động hơn cả là khi nàng van xin anh ở lại bên nàng?
Có phải anh đang thầm khinh bi nàng? Hay đang nghĩ cách để tống khứ nàng đi?
Và anh đã nhận ra – giống như nàng khi tỉnh dậy vào sáng hôm đó – rằng niềm đam mê xác thịt của họ lớn đến mức họ đã quên không dùng đến bất cứ biện pháp tránh thai nào? Nàng đã nhẩm tính chu kì của mình, và thấy nhẹ nhõm khi biết chắc nàng khó có thể thụ thai, dù là ý nghĩ mang trong mình đứa con của Rafiq khiến nàng thấy hạnh phúc vô bờ.
Toàn thân nóng ran. Nàng đứng dậy, lo lắng bước đến bóng của một lùm cây, quan sát chấm đen của chiếc trực thăng đang bay nhanh về phía lâu đài.
Nàng có nên xuống dưới, hay ngồi đây chờ Rafiq?
Nàng quyết định ngồi lại đợi.
Người hầu gái Cari xuất hiện, rõ ràng là có ý tìm nàng. Chị ta bối rối, trên tay cầm một chiếc túi xách. "Thưa cô, Tiểu Vương gọi à – Ngài phải trực thăng đến đón cô. Nó đang ở trên sân thượng."
Niềm vui tràn ngập trong lòng, nàng nói, "Ồ - thế thì tôi nên đi ngay."
Không biết vì lí do gì mà Rafiq lại chọn cách hạ cánh độc đáo đến vậy, nàng đón lấy chiếc túi và vội vã theo người hầu gái đi lên sân thượng, nơi những bông hoa súng hướng cánh mỏng như sa-tanh về phía ánh mặt trời.
Tiếng động cơ vang lên ầm trời, nàng phải nheo mắt lại để tránh gió từ động cơ tạt vào trong lúc chiếc trực thăng đáp xuống. Người ngồi bên trong mở cánh cửa ra, cánh cửa được sơn hình con ngựa đực, biểu tượng oai phong và cao quý của hoàng tộc Moraze, chiếc vương miện trên đầu nó lấp lánh ánh lửa.
Cũng người đàn ông ấy vẫy tay ra hiệu. Không do dự, Lexie băng đến.
Hai bàn tay chắc nịch kéo nàng vào trong, và ấn nàng ngồi xuống một chiếc ghế. Chiếc trực thăng cất cánh ngay lập tức, cánh cửa đóng lại trước khi nàng kịp thắt dây an toàn. Nàng nhíu mày với chiếc dây an toàn và quay sang người đàn ông ngồi bên cạnh.
Nàng vừa cảm nhận được cú chộp tay rất lạ bên mạn sườn thì nhận ra Felipe Gastano đang nhấc ngón tay cái ra khỏi người nàng và nói những từ gì đó mà nàng không nghe rõ.