Số lần đọc/download: 1734 / 15
Cập nhật: 2015-11-21 21:35:01 +0700
Chương 10
S
áng hôm sau, trước khi anh đi, họ làm tình lại. Họ cùng tắm dưới vòi sen với nhau, cùng cười về việc họ đã thực hiện lại. Bây giờ họ cảm thấy mối liên hệ của họ vui vẻ, kỳ diệu, thoải mái và hài lòng hơn lần trước. Lần ở Paris, họ không có cảm giác như thế này. Bà muốn làm sao để tin mối tình của họ là có thể được. Nhưng với sự khác biệt về nếp sống và tuổi tác cua họ, bà vẫn sợ không thể được. Vấn đề còn phụ thuộc vào việc họ có thể dung thứ cho nhau không. Theo ý bà thì đây là vấn đề mấu chốt cho sự thành công của họ: khả năng họ để cho nhau sống theo bản năng, cá tính của mình. Bà không biết họ có khả năng để thực hiện việc này không. Lần này, họ sẽ cần ý thức, may mắn và sự huyền diệu mới đạt được kết quả
Anh hôn bà rồi đi ra khỏi cửa. Mặc áo khoác dài rộng đứng nơi ngưỡng cửa, bà nhìn anh đi trên hành lang. Bà vẫn lo sợ chuyện này không thể được, nhưng bà không thể từ giã anh được. Anh quay lại cười với bà, bà cảm thấy bủn rủn tay chân. Bà yêu anh hơn trước nữa, lần này yêu vì cá tính của anh
Sau đó nửa giờ, khi gặp Xavier dưới tiền sảnh để ăn sáng, bà cười toe toét. Liam hứa cuối tuần sẽ đến Paris gặp bà, và bà nảy ra 1 ý tuyệt vời. Bà định sẽ đi Ý vào tháng 5 để gặp các họa sĩ mới. Bà muốn anh cùng đi với bà, và cuối tuần này, bà sẽ nói chuyện này với anh
- Trong mẹ như con mèo trong chuyện cổ tích nuốt cả con chim hoàng yến - Xavier nói, miệng cười toe toét - Sao đấy, mẹ? - Anh muốn biết chuyện về người hẹn hò đi chơi với bà vào tối bà mới đến London, và anh hỏi về chuyện đó - Ông ta có gì đặc biệt không?
- Không. Dễ thương, nhưng đáng chán - Bà thích Phillip Henshaw, nhưng bà không mê nổi ông ta. Vả lại bây giờ Liam đã trở về rồi, Phillip bị cho ra rìa mà không hay biết gì hết. Bà biết chuyện bà yêu Liam là điên, nhưng bà muốn thử lại lần nữa xem sao. Bà nghĩ rằng hành động thực hiện lại việc cũ để đợi kết quả khác là xách định tính điên khùng rồi. Nhưng bà không có cách nào để xa anh được, mà cũng không muốn xa. Bà rất hạnh phúc khi anh quay về với bà. Bà không thể đợi cho đến cuối tuần. Họ đã nói đến chuyện bà sẽ đến London để gặp anh vào những ngày cuối tuần, nhưng bà sợ sẽ gặp Xavier. Bà chưa muốn nói cho các con biết chuyện này. Trước hết, cả 2 đều muốn xem chuyện họ yêu nhau diễn ra có êm thấm được không đã. Bà tin tưởng sẽ êm thấm, và anh cũng vậy
Người tài xế lái xe cho bà ra phi trường, và khi bà quay về Paris, bà tươi cười rạng rỡ. Bernard và Eugenie thấy thế ngay khi bà bước vào phòng triển lãm
- Trời, trông bà khỏe mạnh quá! - Bernard nói với giọng châm chọc. Tối đó, khi về nhà, bà rất vui sướng gặp con chó Socks. Bây giờ Liam đã quay về với bà, gặp ai bà cũng vui vẻ. Có anh trong đời, bà thấy cái gì cũng khác và tốt đẹp hơn
Bà bận công việc ở phòng triển lãm suốt cả tuần. Đến tối thứ 6 bà đợi Liam đến. Khi anh đến, bà nấu món ragout thịt và đậu để ăn, anh rất thích món này. Ngoài ra bà còn làm món mì sợi, salad, thậm chí còn mua bánh ngọt hảo hạng ở tiệm Fauchon cho anh, vì bà biết anh thích những món này. Họ ăn trong phòng ăn, mở âm nhạc và thắp đèn cầy. Cảnh tượng giống như buổi trăng mật cho 2 người. Sang ngày thứ 7, bà mời anh đi sang Ý 3 tuần vào tháng 5. Anh sướng ngây ngất. Tình hình xem ra sáng sủa hơn trước đây rất nhiều cho cả 2 người
Trong thời gian còn lại của tháng 4, cuối tuần nào anh cũng lái xe đi Paris. Có 1 lần, họ đi Deauville. Họ ở trong 1 khách sạn cổ, đi dạo trên bờ biển và chơi đánh bạc. Kỳ diệu thay là không ai có vẻ biết chuyện đã xảy ra. Anh đến trễ vào tối thứ 6, ngủ dậy rất trưa vào sáng thứ 7, sáng Chúa Nhật họ đi chơi loanh quanh, hay lái xe về nông thôn. Họ đi lễ tại nhà thờ Sacré Coeur, thăm nhà thờ Notre Dame, rồi đi vào vườn Luxembourg. Họ không gặp ai quen biết, và bà từ chối tất cả lời mời dự tiệc vào cuối tuần. Không phải vì bà giữ anh bí mật, mà vì bà muốn dành để hưởng những giây phút hạnh phúc bên anh. Họ đi ăn tối với các bạn họa sĩ của anh ở Marais vài lần, khi những người bạn của anh biết bà là ai, họ gần như muốn xỉu. Hầu hết các họa sĩ này đều bằng nửa tuổi bà, cho nên bà rất khó chịu, nhưng bà nghĩ vui chơi với họ như thế bà mới mong dung hòa được với anh. Họ nói họ là bạn bè. Bà biết anh cần gặp bạn bè. Bà gặp bạn bè và khách hàng, vui vẻ với họ suốt cả tuần, trong thời gian anh bận làm việc ở London. Cả 2 đều nghĩ rằng néu anh ở cả tuần tại Paris thì tình thế sẽ rất phức tạp, họ sẽ không có cách nào giữ được bí mật, nhất là với mọi người trong phòng triển lãm, vì phòng này được thiết lập ngay trong nhà. Họ đồng ý với nhau, lần này phải giữ chuyện tình của họ thật kín đáo, cho đến khi họ cảm thấy an toàn hơn trở lại
Đầu tháng 5, họ đi Ý. Họ bắt đầu đi đến Vinice để tham quan, và ở 4 ngày tuyệt diệu tại khách sạn Danieli như tuần trăng mật. Anh đã bay từ London đến, bà từ Paris, và họ gặp nhau ở đấy. Họ vui chơi như khách du lịch, đi thuyền Gondola dưới cầu Ponte Dei Sospiri, theo người chèo thuyền cho biết, thì đi như thế đôi tình hân sẽ gắn bó nhau bền vững. Họ ăn những bữ ăn sang trọng, đi mua hàng, thăm nhà thờ, viện bảo tàng, và ngồi trong các quán cafe. Họ sống bên nhau những ngày hạnh phúc nhất
Từ Venice, họ thuê xe hơi lái đi Florence, ở đây họ gặp 4 họa sĩ. Ở Florence họ cũng làm những việc như đã làm ở Venice, và họ đã ăn trưa, ăn tối với những họa sĩ ở đây. Bà thích 2 người trong số này, bà nghĩ tác phẩm của họ có thể dùng triển lãm tại phòng triển lãm của bà để bán. Bà phân vân về tác giả thứ 3, bà nói bà cần suy nghĩ đã. Tác phẩm của tác giả này gồm những tác phẩm điêu khắc khác thường, quá to lớn không thể trưng bày tại phòng triển lãm của bà được. Còn họa sĩ thứ 4 thì duyên dáng, nhưng bà không thích tác phẩm của ông ta. Bà tử tế nói rằng bà không thể chìu theo yêu cầu của ông ta được, phòng triển lãm của họ không xứng với tác phẩm của ông ta. Bà thích từ chối 1 cách nhẹ nhàng. Không nên chạm tự ái của họ, hay là làm mích lòng họ bằng cách từ chối họ 1 cách thô lỗ. Liam thấy bà nói năng tế nhị, anh thích phương pháp làm việc của bà. Bà là người tốt, dễ thương, anh thích chia sẻ công việc với bà
Họ đi Bologna với Arezzo, ở 1 tuần tại Umbria, lái xe ra vùng quê, ở lại trong quán trọ nhỏ. Họ ở vài ngày tại Rome, đi thăm 1 họa sĩ trên bờ Adriatic, gần Bari, rồi họ dành những ngày cuối cùng của chuyến đi ở tại Naples, thăm nữ họa sĩ mà Sasha đã báo cho anh biết là bị bệnh tâm thần, nhưng bà ta cũng rất duyên dáng, có 6 con, nấu thết đãi họ 1 bữa ăn ngon lành, và Sasha rât thích tác phẩm của bà ta cũng như Liam đã thích. Bà ta vẽ những bức tranh khổng lồ bằng màu sắc rực rỡ, khiến cho việc chuyên chở sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng khi Liam và Sasha chia tay bà ta, họ thương mến nhau, kể cả người tình Trung Hoa của bà họa sĩ, ông này là bố của 6 đứa bé. Chúng rất đẹp. Còng đối với 2 người, đây là 1 chuyến đi kỳ diệu
Ngày cuối tuần cuối cùng, họ nghỉ ở Capri, trong 1 khách sạn nhỏ lãng mạn. Cả 2 đều buồn trước viễn cảnh trở về với đời sống trước mắt, với thế giới riêng của họ. Bà thích buổi sáng thức dậy với anh, buổi tối ngủ trong vòng tay anh, cùng nhau khám phá mọi vật, gặp gỡ mọi người, thỉnh thoảng đi bách bộ kể cho nhau nghe chuyện đời mình, hay cười với nhau. Cả 2 đều có thời thơ ấu khó khăn, phần nào cô đơn. Anh cô đơn vì có tài hội họa mà bị lạc lõng trong 1 gia đình cực kỳ bảo thủ, khô khan, còn bà cô đơn vì bố bà luôn tham công tiếc việc, mặc dù ông rất yêu bà. Chỉ khi bà đã khôn lớn ông mới kính trọng bà. Gia đình Liam không thế, anh luôn luôn chịu đựng cảnh ruồng rẫy, khinh chê của gia đình. Cả 2 đều bị thua thiệt vì không có mẹ khi ở tuổi đang khôn lớn. Liam nhớ mẹ anh là người nhiệt tình kỳ diệu, bà thường yêu anh, và xem anh là người đứng đắn, không làm gì sai lầm. Anh chỉ tìm được nơi mẹ anh tình thương không điều kiện thôi, chứ không tìm ở nơi người khác. Thỉnh thoảng Sasha cảm thấy rằng bây giờ anh mong bà làm mẹ anh. Anh chỉ còn chờ đợi loại tình thương không điều kiện này từ người nào đã thực sự đi vào đời anh về sau này thôi. Tình thương giữa người lớn và người yêu luôn luôn có điều kiện gì đấy, và thường không đạt tới lòng mong đợi, nấht là khi nhu cầu không được đáp ứng cho nhau. Bà có những kỷ niệm như thế về mẹ mìnnh, và thỉnh thoảng bà phân vân không phải chăng người ta thường tin rằng những người thương yêu vô điều kiện thường bị chết sớm. Có lẽ không phải. Nhưng những ký ức về mẹ bà đều dịu ngọt như hồi ức của anh về mẹ anh. Thỉnh thoảng bà tự hỏi nếu bây giờ mẹ bà còn sống thì tình thế sẽ như thế nào, nhưng chắc bà đã già khú, 88 tuổi. Sasha được 49 tuổi đúng vào chuyến đi này. Sáng hôm ấy Liam đánh thức ba dậy, hát bài mừng sinh nhật tặng bà. Anh tặng bà chiếc vòng đeo tay bằng vàng giản dị, anh đã mua chiếc vòng này ở Florence. Từ khi anh đeo chiếc vòng vào cổ bà, bà không hề tháo ra, và bà nghĩ mình sẽ không bao giờ tháo ra
Sự khác biệt về tuổi tác là mối bận tâm lớn của bà. Nhiều lúc bà không làm sao tránh nghĩ đến vấn đề này. 2 người có điểm chung là mất mẹ, đam mê nghệ thuật, và khi vui vẻ với nhau, họ cùng nhau làm những việc họ thích. Đi thăm các phòng triển lãm, các viện bảo tàng, các giáo đường, và các tiệm buôn. Khi đã tránh khỏi những sự căng thẳng trong ngày, cả 2 đều sống thoải mái, thích đi du lịch với nhau, và rất yêu đời. Họ tiếp xúc với nhiều hạng người khác nhau. Bà thích giao du với những người già khả kính, có lẽ vì bà tưởng nhớ đến bố già của mình và đến những người mà bố bà thường đem bà đến giới thiệu với họ. Bà bị những chuyện như tiếng tăm, chuyện giáo dục cũng như tài năng gây ấn tượng mạnh. Liam thì bị những thứ khác lôi cuốn, những chuyện lạ, mới mẻ và trẻ trung. Bà thích sự đổi mới và tính kỳ quặc trong nghệ thuật nhưng không thích những tính này ở con người. Khi họ ngồi trong quán cafe, bà nhìn những người già. Liam luôn luôn hướng về những người trẻ và chỉ trong chốc lát là gặp gỡ những người trẻ tại chỗ ngay. Anh rất thoải mái với những người tuổi từ 20 đến 40, bà thích những người cùng tuổi với mình, hay lớn hơn; sự cách biệt về tuổi tác giữa những người họ thích lên đến vài chục tuổi. Cả 2 đều học cách để tôn trọng sở thích của nhau và dung tha cho nhau, nhất là về sự cách biệt tuổi tác này. Nhưng việc này không phải dễ. Việc đi chơi với các sinh viên đi du lịch làm cho bà chán ngấy, ngay cả với các họa sĩ trẻ. Bà cảm thấy không có gì để nói với họ, và không quan tâm đến những ý nghĩ ấu trĩ của họ. Liam thì nghĩ rằng có nhiều điều cần học hỏi nơi lớp trẻ, cho nên anh đã hòa hợp với họ đến độ rất khó coi, vì anh không còn trẻ như họ. Nhìn anh với họ, Sasha cảm thấy anh cũng trẻ như họ. Liam hình như cũng nghĩ như thế. Anh còn nói rằng nói chuyện với những người giao du với bà thường khiến anh buồn ngủ. Giữa 2 người có rào cản khó tháo gỡ. Nhưng khi đi du lịch với nhau, tách biệt khỏi cuộc sống quen thuộc của họ, 2 người có phần bằng lòng với nhau bỏ công khám phá những nơi mới lạ
- Anh sẽ làm gì với người già như tôi? - 1 hôm bà hỏi anh. Hôm ấy họ vừa đi thăm 1 nhà thờ đẹp có từ thế kỷ 14 và dừng lại ở bên vệ đường để mua cà rem ăn. Trông anh như 1 cậu con trai cao lớn ăn cà rem, cà rem chảy dinh khắp nơi, còn bà thì cầm cây cà rem trong cái khăn tay có viền đăng - ten. Bà đã mua cái khăn này ở Hermes. Bà cảm thấy mình như mẹ anh, hay tệhơn như bà ngoại anh - Ngày nào đó anh sẽ chán khi cùng đi với 1 bà già
Đấy là sự lo sợ tồi tệ nhất của bà, bà nhận thấy anh luôn luôn nhìn những phụ nữ còn trẻ. Nhưng may thay là anh không đi theo ve vãn họ, bà biết rất rõ như thế. Anh chỉ thích nhìn họ thôi. Bà để ý anh rất kỹ và thường cảm thấy ghen với họ. Mặc dù bà vẫn còn hấp dẫn, khêu gợi, nhưng những tấm thân trẻ trung được anh ưa thích hơn
- Thỉnh thoảng anh thích nhìn những phụ nữ trẻ trung, thì thật ra thích nhìn tất cả phụ nữ - Anh xác nhận 1 cách thành thật - Nhưng anh thích nói chuyện với em, thích sống với em. Em làm cho anh ngây ngất hơn bất cứ người đàn bà nào anh biết. Anh không cần để ý em già bao nhiêu
Bà cười nhìn anh, ném cây cà rem chưa ăn hết đi. Anh thì vẫn liếm cái que, rồi lau 2 tay vào quần jeans, khiến cho anh trông càng bê bối thêm
Bà ngồi nhìn anh, nụ cười chua chát trên môi. Chính nếp sống trẻ con của anh thỉnh thoảng làm cho bà cảm thấy già, chứ không phải tuổi tác của bà
- Anh yêu em, Sasha! Em rất đẹp. Phải rồi, đúng, em không phải 18 đôi mươi. Nhưng ai cần? 18 đôi mươi để làm quái gì, anh chẳng cần quan tâm. Họ không hiểu anh. Em hiểu anh - Bà không nói với anh rằng nhiều lúc bà không tin chắc bà hiểu anh, nhưng bà biết anh muốn nói gì, biết anh mong đợi gì ở bà. Mong đợi sự tha thứ, sự nuôi dưỡng và hiểu thấu tâm trạng anh. Thỉnh thoảng anh rất túng thiếu, chỉ nghĩ đến mình như trẻ con, và anh thích phương pháp bà nuôi dưỡng anh. Có lúc việc bà xem anh như trẻ con rất có hiệu nghiệm. Lúc khác anh muốn được tôn trọng, và khi anh muốn được như thế, trông anh rất chững chạc. Nhiều khi trông họ có vẻ bình đẳng. Bà lớn tuổi hơn, thành công hơn, có uy thế trong giới nghệ thuật. Bà được kính nể và quan trọng, có nhiều tiền hơn. Còn anh chỉ có tài và thông minh. Anh có thể giữ được cốt cách của mình, ngay cả khi ở trong thế giới của bà, nếu bà để cho anh tham gia. Họ không cùng nhau tham gia vào thế giới của bà. Và khi họ cùng tham gia, thì chắc thế nào anh cũng bị xem là người họa sĩ trẻ của bà, và bà vẫn được xem là người đại diện buôn bán họa phẩm được kính nể nhất trên đời. Thật là sự khác biệt nhau to lớn giữa họ. Người ta lưu tâm đến bà nhiều hơn anh, bà biết điều này sẽ làm cho anh buồn khổ. Liam thích là trung tâm của vũ trụ, đối với các cô gái trẻ, anh luôn luôn là thế. Nhũg người cùng tuổi bà trông đợi ở anh thứ khác quan trọng hơn những kiệt tác, vẻ ngoài đẹp đẽ và mái tóc vàng của anh. Họ mong anh trở thành người nghiêm trang, và nhiều lúc anh không được thế. Nhưng với anh, bà cũng thường không nghiêm trang mỗi khi họ họ ở với nhau, bà thích thế. Bà muốn vui đùa với anh. Thỉnh thoảng khi nghe chuyện của anh, bà cười ngặt nghẽo, cười chảy nước mắt. Không ai làm cho bà cười như Liam. Và không ai làm tình tuyệt diệu như anh
Tính nết của 2 người kết hợp vào nau có nhiều điều lợi mà cũng có nhiều nguy hiểm
Khi họ ở tại Rome, họ đến thăm 1 người đại diện nghệ thuật mà bà thích và đã làm ăn với ông ta. Ông ta gần 70 tuổi, có những ý kiến khiến cho bà kính nể. Khi họ đến gặp ông ta, Liam rãnh việc. Trong khi họ ngồi trong văn phòng ông, Liam trông như 1 cậu học trò chán nản. Anh gnồi với vẻ hờn dỗi, tay chân loay hoay, đá bàn đá ghế, mãi cho đến khi Sasha lặng lẽ quay qua phía anh, yêu cầu anh ngồi im lặng. Anh liền giận trước lời khiển trách của bà, đùng đùng bỏ ra ngoài. Người đồng nghiệp của bà nhướng mày, nhưng không nói gì. Kết quả là bà phải từ chối không ăn bữa trưa do ông ta mời
Sau đó, họ đã cãi nhau 1 trận kịch liệt về vấn đề này, và bà nghĩ anh đã có thái độ rất tệ mạt. Đây là làn bất mãn duy nhất trong chuyến đi của họ. Liam đã xin lỗi bà về chuyện này, sau khi họ đã làm tình vào tối ấy. Anh nói anh quá buồn chán, không thích thái độ người đàn ông nhìn Sasha, cách nhìn của ông ta làm cho anh phát ghen. Lời thú nhận của anh làm cho bà cảm động, nhung khi ấy đã quá trễ rồi, không thuyết phục được người đại diện nghệ thuật ở La Mã tin rằng ngưòi đàn ông mà bà đem theo là người trưởng thành, thông minh, có văn hóa. Và chuyện này không báo trước điềm lành cho tương lai được. Trong đời bà, có nhiều cuộc họp như thế, và thỉnh thoảng Liam không đến dự. Thực ra thì hiếm khi anh đến. Khi nào anh chán nản hay cảm thấy bị bỏ rơi hay bị xem thường, thì anh mới đóng kịch như 1 đứa bé. Thỉnh thoảng khó mà tin anh đã 40 tuổi. Nhiều lúc, xem anh như mới bằng nửa số tuổi của mình. Điểm này là yếu tố làm cho anh trở nên hấp dẫn, nhưng đồng thời cũng là điểm bi đát cho đời bà. Họ vẫn còn nhiều việc cần phải giải quyết. Nhưng tóm lại, chuyến đi Ý của họ là 1 thành công lớn
Trong khi bà và Liam đi du lịch, Sasha thường gọi về cho các con nhiều lần. Cả 2 con bà đều biết lộ trình của bà, vì họ luôn luôn biết chương trình hoạt động của mẹ, nhưng ít khi họ gọi cho bà. Thường thường Sasha gọi cho họ, vì họ khó tìm ra bà hơn, bà thường tắt máy điện thoai di động. Bà và Liam khi vào ở khách sạn đăng ký dưới tên Liam Allison và Sasha Boardman. Liam nói rằng tên ngày nghe như công ty luật, Allison và Boardman, hay là kế toán viên thuế vụ. Thỉnh thoảng có khách sạn ghi lầm họ thành ra 1 người, Allison Boardman, và họ không để ý làm gì. Có 1 lần khi Tatianna gọi cho bà ở Florence, cô nghe khách sạn trả lời tên bà như thế, cô nghe khách sạn trả lời tên bà như thế, cô rất vui. Cô cười và nói rằng cô hỏi Sasha Boardman, họ trả lời khách sạn họ chỉ có 1 người tên Allison Boardman thôi. Rõ ràng người thì đúng nhưng tên đầu thì sai. Đối với cô thì không có ý nghĩa gì. Nếu Xavier nghe thế, có thể chàng nghi. Nhưng Tatianna không tin có chuyện tằng tịu giữa mẹ cô với Liam, cô chỉ biết Sasha làm đại diện cho anh thôi. Cho nên cô không nghĩ là có anh ở đấy với bà. Sasha cười với con gái khi nghe cô nói đến sự nhầm lẫn của các cô phụ trách điện thoại ở khách sạn ngay cả những khách sạn có uy tín cũng đã viết lộn tên của bà
Chuyện như thế cũng đã xảy ra với Bernard, nhưng lúc ấy bà không biết. Khi ông ta gọi điện cho bà từ phòng triển lãm, khách sạn cũng nói tên bà như thế. Ông ta đã chỉnh lại tên đầu của bà. Khách sạn phản đối lời đề nghị của ông, nhưng rồi họ chỉnh lại là ông Allison và bà Boardman. Việc này khiến cho ông ta kinh ngạc, nhưng mãi cho đến khi Sasha về nhà, ông mới nói
Đó là hôm đầu tiên bà mới về, khi đó công việc lút óc, cả 1 đống thư tín phải trả lời, giấy tờ phải giải quyết và phim đèn chiếu của các họa sĩ đầy tham vọng, tất cả đều chồng lên bàn làm việc của bà trong thời gian 3 tuần vắng mặt. Đó là cái giá bà phải trả cho chuyến đi chơi
Bernard ghé vào phòng làm việc của Sasha, ngồi xuống trước bàn làm việc của bà, nhìn bà đăm đăm, phân vân không biết đem vấn đề này ra bàn thảo có đúng lúc hay không. Nhưng ông ta luôn luôn lo lắng cho Sasha, như người anh lo cho em. Ông đã được bố của Sasha huấn luyện, giống như bà, đã làm việc cho phòng triên lãm hơn 20 năm. Ông đã bắt đầu làm việc ở đây trưóc khi bà chuyển về New York và mở phòng triển lãm ở đấy. Ông lớn hơn Sasha 10 tuổi, nhưng lạ thay là bà luon luôn cảm thấy như thể họ cùng lớn lên với nhau trong thế giới hội họa
Bernard nhìn bà bên kia bàn 1 hồi lâu, bà đang xem phim đèn chiếu. Bà đã nói cho ông ta biết về các họa sĩ bà đã đến thăm, và nói đến người bà thích nhất ở Naples. Sasha say mê tác phẩm của chị ta, và mê luôn cả tác giả
- Không biết có phải bà đi du lịch có mang theo người cố vấn hội họa không? - Ông ta nhẹ nhàng hỏi, rồi vội nói thêm - Nếu bà không muốn trả lời thì thôi, Sasha. Đây không phải là việc của tôi - Bà ngừng lại, nhìn ông đăm chiêu, rồi gật đầu
- Tại sao ông biết?
- Khách sạn ở Rome ghi tên bà là Allison Boardman kh tôi chỉnh lại thì họ cho biết tên đó tức là ông Allison và bà Boardman
- Khi Tatianna gọi tôi ở Florence cũng đã xảy ra gần như vậy. May thay là họ không giải thích về phần ông và bà
- Mọi việc có ổn thỏa không? - Ông có vẻ lo lắng. Ông luôn luôn lo lắng cho bà. Từ khi Arthur chết, không có ai lo lắng cho bà. Bà lo cho mọi người, ngay cả ông. Bà là người chủ và là người bạn tuyệt vời, y như bố bà trước kia. Bernard trung thành với cả 2 bố con, và ngoài vợ ông ra, ông không tin ai hết
- Mọi việc đều tốt đẹp - Sasha bình tĩnh đáp, cười với ông - Thật là huyện tôi không ngờ tới. Kể ra chuy65n này cũng hơi kỳ lạ thật - Bà vẫn còn hơi bối rối về sự cách biệt của tuổi tác, và tự hoi bà có hết cảm thấy như thế không
- Tôi đã phân vân khi thấy anh ta ở lại với bà 10 ngày. Lòng hiếu khách của bà như thế thật quá nhiều, ngay cả đối với 1 họa sĩ tài danh. Chuyện bắt đầu khi ấy phải không? - Ông lo thì lo nhưng cũng hiếu kỳ, muốn biết sự thật
- Không, bơi thế ảnh mới đến. Chuyện bắt đầu vào tháng giêng ở London, khi tôi đến xem tác phẩm của ảnh với Xavier. Thật ra thì cùng ngày hôm ấy. Chuyện bắt đầu rồi ngưng 1 thời gian dài. Thú thật là tôi không biết gỉai quyết ra sao. Chúng tôi khác nhau, anh ta trẻ hơn tôi 9 tuổi, việc này khiến cho tôi lúng túng. Và... tôi biết nói sao... ảnh là họa sĩ... ông biết tình thế khó khăn ra sao rồi - Cả 2 đều biết. Ông cười khi nghe bà nói thế
- Picasso cũng vậy - Bernard cười với bà - Người ta tha thứ cho ông ta. Liam là 1 chàng trai dễ thương - Ông thích anh ta, khâm phục tác phẩm của anh ta, mặc dù ông thích những họa phẩm cổ điển hơn
- Đấy là vấn đề khó khăn - Sasha thành thật nói, bà mừng vì có người đến đề cập về chuyện này. Bernard là người nhạy cảm, và là bạn bè - Anh ấy trông nhỏ so với tuổi của mình. Khi thì trông ảnh như 1 cậu bé, khi thì trông như người lớn - Giọng bà thản nhiên, nhưng cả 2 đều nghĩ rằng, với cuộc sống phức tạp như bà, bà cần người lớn để hợp tác, chứ không cần trẻ con
- Thỉnh thoảng chúng ta đều trẻ con. Vợ tôi vẫn xem tôi như đứa bé 12 tuổi, mặc dù tôi đã 59 tuổi. Thành thật mà nói, tôi thích như thế. Nó làm cho tôi cảm thấy thoải mái, yên ổn, được thương yêu - Ông nói với giọng thành thật. Sasha nhìn ông, ánh mắt trầm ngâm
- Tôi tin Liam cũng nghĩ như thế. Mẹ anh ấy chết khi ảnh mới 7 tuổi. Đời tôi, tôi thích chăm sóc đàn ông, đúng ra là mọi người, nhưng tôi không muốn lúc nào cũng làm mẹ ảnh, thỉnh thoảng tôi sợ như thế
- Không, bà không trông giống thế đâu. 9 tuổi chẳng nghĩa lý gì đâu, Sasha - Ông không chống đối việc bà yêu Liam, mà đây không phải là việc của ông. Ông chỉ lo cho bà thôi, ông muốn bà được hạnh phúc. Ông biết từ khi Arthur qua đời, bà rất cô đơn, ông rất đau lòng cho bà. Không ai có thể làm gì giúp bà. Có lẽ Liam có thể làm được
- Đúng thế. Nhưng với Liam thì 9 tuổi là 1 sự cách biệt lớn. Anh đi chơi với các họa sĩ 23 tuổi, và khi đi với ảnh, tôi cảm thấy mình già 100 tuổi
- Đấy là vấn đề khó khăn - Bernard xác nhận rồi thở dài - Bà đừng có những quyết định quan trọng. Tôi hy vọng bà không làm thế - Ông không muốn bà lấy anh ta 1 cách bốc đồng, nhưng ông nghĩ chắc bà sẽ không làm thế. Mặd dù yêu Liam là điều kỳ lạ cho bà, là điều bất thường mà ông không ngờ tới, nhưng bà là người khôn ngoan, nhạy bén và rất thận trọng
- Ông đừng lo. Tôi không làm gì hấp tấp đâu. Tôi không có ý định làm gì hết, chỉ vui chơi với nhau, lâu chừng nào tốt chừng ấy - Bà nghĩ là chuyện này không kéo dài lâu, không có chút hy vọng gì vào tương lai. Bernard vui mừng khi nghe thế. Ông nghĩ việc bà yêu Liam là tốt. Cho vui 1 thời gian
- Các cháu có biết không?
- Không, chúng không biết. Nếu Tatianna biết, có lẽ nó sẽ trách tôi. Còn Xavier thì tôi không biết nó nghĩ sao. Nó và Liam là bạn thân. Cho nên khó mà tiên đoán. Tôi không vội nói cho chúng biết, và nếu không cần nói, tôi sẽ không nói làm gì. Ai biết chuyện sẽ đi đến đâu. Thời gian chúng tôi gặp nhau thất thường. Chúng tôi không gặp nhau từ tháng 2 cho đến tháng 5. Chung tôi mới gặp nhau lại trước chuyến đi này, và tuyệt lắm. Chúng tôi chỉ đợi tương lai trả lời thôi - Giọng bà rất thản nhiên, không có gì bối rối
- Hãy báo cho tôi biết tin tức kịp thời - Bernard nói rồi đứng dậy. Ông mừng vì đã hỏi bà. Chuyện này hình như đang được giữ kín và đối với ông cần phải được trù liệu để đối phó 1 cách tế nhị
Đấy là điều ông muốn biết. Hình như bà được hạnh phúc với Liam - Nếu có gì bà cần tôi giúp đỡ, xin hãy cho tôi biết - Thế là đủ cho ông rồi
- Ông đã giúp rồi đấy. Giữ bí mật chuyện này là giúp tôi. Tôi không có ý định nói cho ai biết, ít ra là không cho đến khi chúng tôi thấy việc này tiến hành tốt đẹp - Bernard đồng ý. Nói cho ông biêt sẽ có lợi cho bà. Bà lo sợ những người gần gũi với bà khi biết chuyện này sẽ hoảng hốt, kinh hoàng và bất bình. Bernard hình như rất thông cảm chuyện này của bà, cho nên bà cảm thấy thoải mái khi nói cho ông biết. Hiện bà không có ý định nói cho Eugenie biết, hay nói cho bất kỳ ai trong văn phòng bà hay. Mặc dù kh Liam gọi đến phòng triển lãm, Eugenie nghe điện thoại, nhưng việc này hiếm có. Phần lớn anh gọi đến máy điện thaọi di động của bà. Và không có ý định nói cho các con bà trong 1 thời gian lâu. Bà và Liam đã nhất trí về vấn đề này như thế, họ cho đây là quyết định khôn ngoan. Nói cho con bà biết sẽ gây thêm nhiều chuyện phiền phức, mà họ thì đã có lắm chuyện cần phải giải quyết đương đàu rồi. Nhưng lần này thì quá tuyệt.
2 đợt cuôi tuần tiêp theo, Liam đến Paris. Thời tiết tốt, họ ở lại với nhau luôn, và cả 2 đều vui vẻ. Khi nào anh đến là họ chỉ xoắn xuýt bên nhau, không gặp bạn bè nào hết. Họ có nhiều việc cần giải quyết với nhau, mà thì giờ thì lại ít ỏi. Họ không muốn chia sẻ việc này với ai, với bạn bè của anh và của bà. Anh phải làm việc cật lực suốt cả tuần để chuẩn bị cho cuộc triển lãm vào tháng 12 ở New York, bà nôn nóng muốn cho mọi người thấy tác phẩm của anh. Anh cũng rất nôn nóng, và công việc trong xưởng vẽ của anh ở London đang tiến hành khả quan
2 người thường đi torng rừng Bois de Boulogne với con Socks, và mỗi khi đi như thế, bà lại hỏi chuyện về các con của anh ở Vermont. bà thường khích lệ anh nói về chúng. Bà biết anh rất nhớ chúng. Đã 1 năm nay anh không gặp con. Việc ly dị đang tiến hành, sẽ kết thúc vào khoảng dịp Giáng sinh. Beth đã báo cho anh biết khi việc ly dị xong xuôi, chị sẽ lấy chồng. Anh đáp anh không phản đối gì về việc này, và Sasha tin anh nói thật. Cả 2 đều bằng lòng ly dị. Nhưng theo ý kiến của bà thì các con anh cần anh, cũng như anh cần chúng. Anh bằng lòng ly dị, nhưng anh cũng rất thương các con Theo Sasha nghĩ thì anh sẽ tuân theo sự phán quyết của tòa để cho Beth giữ các con, không phản đối việc này
- Liam, tại sao hè này anh không đi thăm chúng 1 lần? - Bà khuyến khích anh. Anh đang ném cái que cho con Socks chạy đến lượm về. Anh đã luyện con chó làm những trò kỷ xão, và nó làm rất giỏi, thật dễ thương. Sasha rất yêu con chó, không những nó khôn ngoan mà nó còn là món quà tuyệt vời của Liam nữa - Em sẽ đoàn tụ với các con em vào tháng 8 - Khi ấy cả mấy mẹ con em sẽ có thì giờ rảnh, họ rất muốn gặp nhau, vì các con bà thường đi nghỉ hè xa, và càng lúc họ càng hiếm có dịp thuận tiện để gặp bà. Bà nghĩ bây giờ các con bà đều có những người khác quan trọng hơn, họ cần gặp hơn, cho nên mấy mẹ con rất khó gặp nhau. Vì vậy dịp này là dịp hiếm hoi, và hàng năm những dịp như thế này càng khó dần - Có lẽ sau khi 2 chúng ta đã gặp các con riêng rồi, chúng ta sẽ đi đâu đó để nghỉ hè - Bà luôn luôn tổ chức cho anh, có khi anh bực mình, nhưng cũng có khi anh vui. Anh biết bà thích tổ chức như thế. Cho mọi người. Bà là con gà mẹ tuyệt vời, khiến cho anh yêu bà thêm, nhất là khi bà chăm sóc anh như mẹ chăm sóc con
- Anh không biết chúng có muốn gặp anh hay không - Liam thành thật đáp. Anh thường nói rằng chúng giận anh vì anh lâu ngày không đến gặp chúng, và chính việc này đúng như điều Sasha lo sợ. Thỉnh thoảng anh có gọi cho chúng, mỗi lần như thế cha con nói chuyện với nhau rất khó khăn. Các con anh trách anh đã phá vỡ cuộc hôn nhân. Beth đã nói với chúng sao đó khiến cho chúng tức giận, có lẽ không nói đến những chi tiết kỳ cục, nhưng cũng đủ cho các con họ không tha thứ cho anh. Cho nên mỗi lần anh gọi cho chúng là mỗi lần anh thấy khổ sở, đau đớn. Sasha sợ rằng nếu anh để quá lâu mới gặp lại con, tình hình sẽ vô phương cứu chữa. Bà đã cảnh cáo cho anh biết thế. Sau 1 năm xa cách, thì giờ vẫn còn để vớt vát những gì đã mất. Con anh còn nhỏ. Cậu con đầu 18 tuổi, đến tháng 9 này sẽ vào đại học, đứa nhì cũng là con trai hiện 12 tuổi, và bé gái út được 6 tuổi. Chúng còn trẻ để cho anh tái lập mối quan hệ cha con, nhưng cũng ần nhiều cố gắng. Bà biết anh thương con. Mỗi lần nhắc đến chúng là anh khóc, anh nói anh nhớ chúng. Nhưng bây giờ anh đã bắt đầu cảm thấy chúng là con của Beth chứ không phải là con của anh. Ngày nào chị ta cũng gặp chúng. Còn anh thì không
- Tại sao anh không hỏi chúng xem sao? - Sasha góp ý - Anh có tin Beth sẽ để cho anh đưa chúng đi chơi đâu khó không? - Bà nghĩ đến chuyện để cho anh dùng ngôi nhà ở Southampton, nhưng bà không muốn xen vào chuyện này, và bà không muốn biết Tatianna có định dùng ngôi nhà này hay không. Bà nghĩ là cô sẽ dùng. Cả 2 con bà đều thích ngôi nhà này, ngôi nhà có rất nhiều kỷ niệm về thời thơ ấu của họ. Bà cũng có nhiều kỷ niệm vui vẻ ở đây. Về con và Arthur
- Anh không biết cô ấy có bằng lòng để cho anh đưa các con đi chơi không. Độ này cô ấy không thích anh - Theo lời anh nói cho bà biết, thì trong năm qua số tiền anh gởi cho vợ con quá ít ỏi. Beth phải nhờ đến sự giúp đỡ của người chồng tương lai của mình. Điều này khiến cho Liam bối rối và làm cho vấn đề càng rắc rối thêm. Sasha có ứng trước tiền cho anh, nhưng Liam còn phải sống, mua sơn và vải để vẽ. Anh không thể gởi cho chị ấy nhiều hơn. Cả 2 đều hy vọng tình hình sẽ khá hơn sau khi triển lãm tranh của anh. Nhưng trong lúc chờ đợi, tình hình tài chánh của anh rất eo hẹp. Và Beth cũng vậy. Chị đã chịu đựng cảnh như thế này với anh suốt 20 năm rồi, chị quá chán cảnh sống thiếu thốn như thế này. Liam không trách chị được. Chắc chị sẽ được sung sướng hơn với người chồng mới của chị. Anh mừng cho chị. Và anh sẽ được sung sướng với Sasha. Điều mất mát duy nhất trong đời anh là mất con
- Tại sao anh không gọi chị ấy và các đứa nhỏ? - Sasha thúc anh. Anh hứa sẽ làm vậy trong tuần tới. Sau khi gọi cho vợ xong, anh gọi Sasha, báo cho bà biết câu chuyện giữa anh và Beth. anh có vẻ mừng rỡ, cám ơn Sasha đã thúc anh gọi cho vợ cn
- Nhưng cô ấy không muốn anh đưa mấy đứa nhỏ đi chơi xa. Mà anh cũng không có khả năng. Cô ấy nói anh cứ đến thăm chúng, nêu anh muốn, ở với chúng vài ngày. Bố mẹ cô ấy có ngôi nhà nhỏ trên bờ hồ gần nhà cô ấy ở, cô nói anh có thể dùng ngôi nhà ấy. Mấy đứa nhỏ thích ngôi nhà ấy lắm. 2 đứa con trai anh thích câu cá ở đây - Nghe ra thì đấy là giải pháp hoàn hảo ho cả 2 người. Beth muốn anh đến trong tháng ấy. Họ có nhiều kế hoạch khác nữa trong thời gian còn lại của mùa hè, họ định đến thăm các con của người chồng tương lai của chị ở California, và đi hcơi nghỉ ngơi ở vùng Grand Canyon
- Nghe có vẻ tuyệt đấy - Sasha hồ hởi nói - Để em nói cho anh nghe chuyện này. Vào cuối tháng 6, em phải đến New York, em tính sẽ ở lại đấy vài tuần. Em không biết anh có đến đấy với em được không. Chừng nào còn giữ được bí mật, thì anh có thể ở tại nhàem với em - Tatianna độ này rất bận công việc, khi cô ở tại thành phố, cô không hề gặp mẹ, khi nào về nhà cô đều báo trước, và bây giờ cô có nhà riêng ở Tribeca, nên cô không ở tại nhà. Chắc bà dễ che dấu sự hiện diện của Liam thôi
- Bây giờ có lẽ anh không có thì giờ để đi xa, vì ngày triển lãm đang đến gần, nhưng lạy Chúa, Sasha, anh thích được như thế - Việc này làm cho cả 2 người sung sướng. Sau chuyến đi du lịch sang Ý về, họ nhớ nhau hơn bao giờ hết. Bà nhớ cảnh sống bên anh. Và họ sẽ có nhiều việc để làm ở New York - Khi nào em đi?
- Trong vòng 10 ngày nữa. Em định cuối tuần này sẽ hỏi ý kiến anh
- Được rồi. Anh sẽ đi - Anh vui sướng vô cùng
- Nếu anh tranh thủ được thời gian, chúng ta có thể ở đấy lâu hơn - Sasha đề nghị. Cả 2 đều thích ý kiến ấy. Chuyến đi Ý của họ thành công rực rỡ, họ hy vọng chuyến đi này cũng sẽ thành công, mặc dù lần này hơi khác trước, vì Sasha còn phải làm việc - Chúng ta có thể ở lại dự lễ mồng 4 tháng 7 ở New York rồi về châu Âu
Sasha có chương trình làm việc tại phòng triển lãm ở Paris vào tháng 7, rồi sang tháng 8 bà đi nghỉ hè với các con. Họ sẽ đi St. Tropez, nơi các con bà rất thích. Bà đã thuê bao 1 chiếc du thuyền để lôi cuốn các con. Cả 2 con bà đều có kế hoạch đem theo bạn bè, việc này làm bà hoan hỉ thêm. Có điều duy nhất bà không thích trong việc này, là bà phải xa cách Liam đến 3 tuần. Bà có ý định táo bạo là sẽ mời anh đến chơi vào buổi cuối tuần, như là "người họa sĩ đến thăm", nhưng bà không biết có nên làm thế hay không. Tatinna có lỗ mũi rất thính, còn Xavier thì biết anh rồi. Bà định chơi trò ma giáo là yêu cầu Xavier mời anh, nhưng bà không muốn thử thách số phận. Rõ ràng có khả năng là bà không gặp Liam trong 3 tuần, và rất có thể là như thế. Nhưng ít ra họ cũng được sống với nhau ở New York trong thời gian cuối tháng 6
Cuối tuần đó cả 2 đều bàn về chuyện này rất sôi nổi. Anh có nhiều bạn họ sĩ ở New York, ở Chelsea, Tribica, và Sotto. Bà có nhiều nơi, nhiều việc muốn đưa anh đi theo. Từ ngày họ đi du lịch trở về, anh không có thái độ gì tỏ ra ngông cuồng, là họa sĩ điên, nên bà cảm thấy yên tâm khi đi ra ngoài với anh, nhất là ở New York, nơi cuộc sống của bà ít bị gò bó và hình thức hơn ở Paris. Anh sẽ thích ứng với cuộc sống ở New York. Cả 2 đều mong đợi ngày ấy chóng đến
Vào sáng Chúa Nhật, khi họ nằm trên giường, bà nói vơi vẻ mơ màng
- Có lẽ chúng ta sống vài hôm ở ngôi nhà tại Hampton. Ngôi nhà ấy đẹp lắm, em thường rất thích - Từ khi Arthur mất đến nay đã tròn 20 tháng, ngôi nhà là hình ảnh làm cho bà đau khổ. Có lẽ bây giờ tình hình sẽ khác
- Anh thích vùng Hampton - Liam nói 1 cách thản nhiên, rồi trở lại nói về việc đi đến hồ với các con anh. Thỉnh thoảng anh không nghe bà nói. Có lúc anh chỉ là 1 cậu bé. Và có lúc anh cần bà nói chuyện gì về anh, chỉ của anh thôi. Bà biết đây không phải là vì anh ích kỷ, hay là dấu hiệu cho thấy anh không yêu bà. Bây giờ bà hiểu hành động này. Đây chỉ là cách anh biểu lộ tâm tư thầm kín của mình. Không ai chịu lắng nghe anh nói năng như 1 cậu bé. Thê mà bây giờ anh có Sasha lắng nghe từng lòi nói của anh. Anh thích thái độ này của bà - Anh muốn em đến Vermont với nah - Anh nói, lăn người qua phía bà, nhìn sát vào mặt bà. Họ vừa làm tình xong, cuộc mây mưa êm ái dịu dàng. Cuộc tình của họ càng lúc càng mặn mà hơn, mặc dù ngay từ đầu bà đã thấy tuyệt diệu rồi
- Anh cần ở 1 mình với con anh, để lấy lại tình cảm cha con đã bị mai 1 đi trong thời gian xa cách - Bà dịu dàng nói. Anh nghĩ bà nói đúng. Anh hơi lo sợ khi gặp chúng. Anh biết cả 2 đứa con trai của anh rất giận anh vì anh bỏ bê vợ con quá lâu. Charlotte mới 6 tuổi, nên nôn nóng muốn gặp bố. Mới trước đây mấy hôm, anh có nói chuyện với chúng trên điện thoại. Đã nhiều tháng rồi anh không gọi chúng. Đôi lúc anh quên gọi điện cho con. Beth thường viện cớ cho anh, che chở anh về tội thiêu trách nhiệm làm cha, nhưng chị không muốn làm thế nữa. Anh còn đau khổ khi bị chị so sánh anh với vị hôn phu của chị, ông ta có mặt ở đấy, chăm chú nghe mấy cha con nói chuyện. Kết quả là Liam bị vợ con mỉa mai trách móc về tội bỏ bê gia đình 1 năm. Hiện anh có những hành động làm lành với con. Anh nôn nóng muốn chóng thành công trong việc này. Và rất sung sướng khi được sống với Sasha trong thời gian cuối tháng 6 tai New York
- Sasha, em sẽ đi xem bóng đá giữa các đội Yankee với anh chứ? - Anh hỏi. Anh đang nằm ngửa nhìn lên trần nhà, miệng cười toe toét. Anh giống như đứa trẻ nôn nóng đợi đi xem bóng đá
- Em sẽ làm bất cứ cái gì anh muốn, nếu hợp lý. Em còn phải làm việc nữa. Nhưng em nghĩ là chúng ta phải tìm cách để làm cả 2 việc, làm việc và giải trí. Em còn muốn anh xem nơi dùng làm chỗ triển lãm tranh của anh
- Chà chà... - Anh cười nhìn bà nói - Em làm cho anh cảm thấy mình như 1 ông vua
- Cảm thấy thế là tốt - Bà cười lại với anh, nép mình vào sát bên anh. Thỉnh thoảng anh làm cho bà cảm thấy mình như hoàng hậu. Và có lúc anh làm cho bà cảm thấy như mẫu hậu.