Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 10
T
heo kế hoạch thì cuộc đua tới Brighton sẽ xuất phát ở Hyde Park Corner tám rưỡi sáng hôm sau. Hôm nay hứa hẹn là một ngày quang đãng và lặng gió khi Jocelyn chống ba toong bước ra ngoài. Anh tự trèo lên chiếc ghế cao trên cỗ xe song mã của mình, và phẩy tay với người giữ ngựa định nhảy lên sau xe. Xét cho cùng anh chỉ định đến công viên rồi quay về. Anh sẽ nói mấy lời động viên cuối cùng với Ferdinand - không phải khuyên bảo. Người nhà Dudley không đón nhận lời khuyên tốt cho lắm, nhất là từ một Dudley khác. Lúc anh đến hãy còn rất sớm, nhưng anh muốn dành riêng vài phút với em trai trước khi đám đông kéo đến để cổ vũ hai tay đua khởi hành tới Brighton. Tất nhiên sẽ có vài quý ông cưỡi ngựa theo sau xe, để họ có thể chứng kiến kết quả cuộc đua và chúc mừng người thắng cuộc ở Brighton. Thường thì Jocelyn sẽ là một trong số đó - không, thường thì anh sẽ là một trong những tay đua - nhưng lần này thì không. Không thể ngờ chân anh đã đỡ hơn rất nhiều so với lúc nhảy điệu van đêm qua, nhưng anh không dại gì bắt nó chịu đựng một chuyến cưỡi ngựa vừa dài vừa xóc nảy.
Ferdinand mặt mũi phừng phừng khí thế và bồn chồn không yên khi kiểm tra lại đôi ngựa mới và nói chuyện vói ngài Heyward, người đã đến trước cả Jocelyn. “Em được Angeline gửi gắm chuyển lời cho anh,” Heyward đang nói với một bên mày nhướng lên châm biếm, “rằng bằng mọi giá anh phải thắng, Ferdinand, rằng anh không được có hành động li
ều lĩnh dẫn đến gãy cổ, rằng danh dự của họ Dudley nằm trong tay anh, rằng anh không được lo lắng về bất cứ điều gì ngoài sự an toàn của bản thân - và một lô lời căn dặn khác với cùng giọng điệu mâu thuẫn nhau như thế mà em sẽ không dùng chúng để tra tấn tai anh nữa.” Ferdinand toét miệng cười với em rể và quay sang chào Jocelyn.
“Bọn chúng và em đều háo hức lên đường” cậu ta nói, hất đầu về phía lũ ngựa. Jocelyn đưa chiếc kính một mắt lên và ngắm nghía cỗ xe, em trai anh đã mua nó cách đây mấy tháng chỉ vì ngoài vừa hào nhoáng vừa hoành tráng của nó. Từ dạo ấy thẳng bé cứ không ngớt ca thán về cái xe, và quả thực nó hơi khập khiễng mà chỉ khi điều khiển mới phát hiện ra. Jocelyn đã điều khiển nó một lần và không bao giờ muốn lặp lại.
Ferdinand không có lợi thế trong cuộc đua này nhưng Jocelyn vẫn hy vọng vào khoản cá cược của mình. Sức trẻ và sự hăng hái là mặt mạnh của em trai anh cũng như quyết tâm truyền thống của gia đình là không bao giờ chịu về nhì trong bất cứ môn thể thao nào. Và đôi ngựa màu hạt dẻ kia thì ngay cả Jocelyn cũng muốn có. Chỉ có cổ xe là điểm yếu. Ngài Berriweither, đối thủ của Ferdinand, đang phóng xe giữa một đoàn kỵ sỹ tới cổ vũ cho anh ta. Tất nhiên cả đám sẽ đặt cược vào gã ta. Vài gã ân cần chào hỏi Ferdinand.
“Đôi ngựa tốt đấy, Dudley,” ngài Wagdean hào hứng kêu to. “Đáng tiếc là con nào cũng què mất ba chân.” “Thậm chí còn đáng tiếc hơn khi chúng thắng,” Ferdinand đáp trả, cười toe toétvà cho đôi ngựa lành lặn của Berriweither ngửi bụi.”
Berrivveither tỏ vẻ không bận tâm tới đối phương bằng cách lấy roi ngựa búng lên vết bụi vô hình trên đôi giày ống bóng loáng. Tên này ăn mặc phù hợp với đi dạo phố Bond hơn là đua ngựa đến Brighton. Nhưng tất nhiên gã sẽ hoàn toàn tập trung vào cuộc đua một khi đã ở trên đường. “Ferdinand,” Jocelyn gọi giật. "Anh và em đổi xc cho nhau thì tốt hơn.”
Em trai anh không giấu vẻ hy vọng trong ánh mắt. “Anh nói thật chứ, Tresham?" “Anh quan tâm đến khoản đặt cược của mình hơn chuyện cho cậu đến Brighton trong cái hộp kia,” Jocelyn đáp, hất đầu vềphía cỗ xe màu đỏ pha vàng.
Ferdinand không định tranh cãi thêm. Trong vòng vài phút - và chỉ còn năm phút thì cuộc đua bắt đầu – người giữ ngựa của cậu ta đã tháo xe khỏi đôi ngựa màu hạt dẻ vả thay đôi ngựa của Công tước vào. “Nên nhớ,” rốt cuộc Jocelyn không thể cưỡng lại thôi thúc đưa ra lời khuyên, “nó hơi nhẹ hơn xe của cậu, Ferdinand, và nhạy với sự điều khiển của cậu hơn. Hãy chậm lại ở những khúc cua.”
Ferdinand trèo lên ghế điều khiển và đón lấy đây cương từ tay người giữ ngựa. Giờ cậu ta đã nghiêm túc tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. “Và mang nó trở về nguyên vẹn," Jocelyn nói thêm trước khi lùi lại cùng đám khán giả, “bằng không tôi sẽ lột da sống cậu đấy.”
Một phút sau Hầu tước Yarborough, anh rể của Berriweither, giương khẩu súng lục lên cao. Tất cả im phăng phắc chờ đợi, rồi tiếng súng nổ giòn, và cuộc đua bắt đầu giữa tiếng hô hào cổ vũ và một đám mây bụi cuộn lên cùng tiếng vó ngựa râm rập. Nom khá giống một đội ky binh xung trận, Jocelyn thèm thuồng nhìn theo hai cỗ xe và đám kỵ sỹ. Anh tiến đến cỗ xe của Ferdinand và pha trò dăm ba câu vói mấy khán gỉả khác.
Rồi anh ước gì mình đã mang theo tên giữ ngựa. Anh sẽ phải về nhà để cho lũ ngựa vào chuồng, rồi đưa cỗ xe vào nhà xe trước khi đến c White. Nhưng anh không cần vào nhà. Không cớ gì anh phải làm thế và có mọi lý do để không làm thế. Đêm qua anh lại hôn cô. Và đã thừa nhận rằng họ không thể tiếp tục như trước. Chuyện đó phải được giải quyết. Cô phải ra đi.
Vấn đề là ởchỗ, anh không muốn cô đi. Khi đi vào quảng trường Grosvenor và đến gần cửa chính của Dudley House, JoceIyn mới nhớ lẽ ra mình nên lái vòng qua khu chuồng ngựa. Anh đã không tập trung. Anh sẽ cho xe vòng qua quảng trường để ra sau nhà.
Nhưng khi anh vừa giục ngựa định đi, thì một chuỗi sự việc liên tiếp xảy ra nhanh đến nỗi sau này anh chẳng biết việc gì xảy ra trước. Một tiếng gãy lớn, cỗ xe bỗng lảo đảo nghiêng sang trái, lũ ngựa hí vang và lồng lên, tiếng kêu của một người đàn ông, rồi tiếng thét của một phụ nữ. Và người anh đập mạnh vào thứ gì đó cứng đến độ rút hết hơi thở của anh. Lúc tỉnh trí anh thấy mình đang nằm sấp dưới lòng đường trước cửa nhà. Lũ ngựa hoảng sợ đang được vỗ về phía sau, còn mọi đốt xương trong người anh như bị chuyển sang chỗ khác, người nào đó đang vuốt tóc anh - chuyện quái gì đã xảy ra với cái mũ của anh thế? - và một phụ nữ ngốc ngếch đang trấn an rằng anh sẽ không sao cả, rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Qủy tha ma bắt,” anh giận dữ quay đầu sang một bên và từ dưới đất nhìn sang cỗ xe đã đổ kềnh trên trục xe gãy rời thành một đống đổ nát. Đám khán giả hiếu kỳ và lo lắng hình như đang túa ra từ mọi ngôi nhà trên quảng trường - phải chăng tất cả đều sắp hàng ở các cửa sổ để chứng kiến cảnh tượng nhục nhã của anh?
“Hãy nín thở,” Jane Ingleby chỉ dẫn, tay vẫn đặt trên tóc anh. “Chốc nữa hai gia nhân sẽ đưa ngài vào nhà. Đừng cố cử động.” Đó là tất cả những gì anh cần để hoàn tất nỗi nhục trong tháng thảm hại nhất cuộc đời.
"Nếu cô không thể nói năng mạch lạc," anh cáu kinh lắc đầu để giũ khỏi bàn tay cô, “ta nghĩ cô đừng nói gì hết." Anh chống hai tay xuống đất - có một lỗ thủng nham nhở chỗ lòng bàn tay trên một chiếc găng tay da đắt tiền, xuyên qua cả thịt - vâng người đứng dậy, phớt lờ tiếng gào thét câm lặng của những bắp thịt vừa bị tổn thương.
“Ồ, ngài thật quá ngu ngốc!” Jane Ingleby mắng mỏ, anh xấu hổ buộc phái tì tay lên vai cô - lần nữa. Anh nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc xe của Ferdinand.
“Nó ắt sẽ nát vụn khi thằng em ta phóng xe về nông thôn với tốc độ gãy cổ." Cô nhìn anh trách móc.
“Đấy là xe của Ferdinand anh giải thích. “Trục xe đã bị gẫy. Nó ắt sẽ chết. Marsh!” anh gầm lên với tên giữ ngựa vẫn đang mải vỗ về lũ ngựa trong lúc một người hàng xóm tháo móc gỡ chúng ra khỏi cỗ xe. “Xem xét kỹ lưỡng cái xe ngay khi ngươi có thời gian. Ta muốn có báo cáo trong vòng nửa giờ.” “Vâng, thưa ngài,” tên giữ ngựa tuân lệnh.
“Giúp ta vào trong,” Jocelyn ra lệnh cho Jane. “Và đừng nhặng xị lên nữa. Chắc chắn ta sẽ có hàng đống vết xây xước và bầm tím cho cô hết lòng chăm sóc khi nào chúng ta đến thư viện. Ta không bị gẫy cái xương nào, và ta không tiếp đất bằng chân phải, ít nhất ta không nghĩ thế. Có kẻ đã cố ý làm chuyện này.” “Để giết ngài Ferdinand ư?” cô hỏi khi họ đi vào nhà. “Để ngài ấy thua cuộc sao? Chuyện vô lý. Chẳng ai muốn thắng một vụ cá cược hay một cuộc đua đến mức như thế. Đó chỉ là một tai nạn, ngài biết mà.”
“Ta có nhiều kẻ thù,” anh nói cụt lủn. “Và Ferdinand là em ta.” Anh rất mong chiếc xe là tất cả những gì bị phá hoại. Chuyện này mang đậm phong cách anh em nhà Forbes. Lũ đánh lén hèn hạ.
Jane đã thức dậy với quyết tâm rời khỏi Dudley House ngay hôm ấy. Sự hữu dụng của cô ở đây, chỉ là chút ít, đã đến hồi kết thúc. Ba tuần đã trôi qua. Và việc đêm qua cô đồng ý giúp vui cho các vị khách của Công tước là hết sức điên rồ. Năm mươi thành viên của giới quý tộc đã thấy cô - thực sự trông cô - dù không phải trong những trang phục dạ tiệc lộng lẫy ắt sẽ đặt cô ngang hàng với họ, nhưng vẻ ngoài cũng hơn hẵn địa vị một cô hầu. Chắc chắn chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi những người trong giới được các thám tử cho biết về đặc điểm nhận dạng của cô. Cô không hiểu vì sao chuyện đó vẫn chưa xảy ra. Nhưng khi nó đến, một số khách đêm qua sẽ lập tức nhớ ra Jane Ingleby.
Cô phải rời khỏi Dudley House. Cô phải biến mất. Cô sẽ lấy năm trăm bảng - lại một sự điên rồ khác, nhưng cô sẽ bắt Công tước Tresham thực hiện đúng cam kết - rồi trốn đi đâu đó. Không phải London. Cô sẽ đi nơi khác. Cô sẽ đi bộ khỏi thành phố trước khi sử dụng bất cứ phương tiện chuyên chở công cộng nào.
Jane quyết định đi vì ngoài những lý do vốn có, còn có cả nụ hôn đêm qua, nó gần như sắp bùng nổ thành đam mê không thể kiểm soát. Không còn đường cho cô ở lại Dudley House nữa. Và cô sẽ không cho mình hưởng thụ ham muốn cá nhân. Ít nhất trong lúc náy cô không thể để mình có bất cứ cảm xúc riêng nào. Cô đi lấy nước ấm, thuốc mỡ và băng gạc ngay sau khi đưa anh vào thư viện. Cô đang ngồi trên ghế đẩu trước cái ghế bên lò sưởi, thoa thuốc mỡ lên hai gan bàn tay bị xây xát nặng của anh, thì người giữ ngựa của anh được cho vào.
"Thế nào?” Công tước hỏi. "Cậu phát hiện được gì, Marsh?” "Chắc chắn trục xe đã bị bàn tay con người can thiệp, thưa ngài, vết cứa và mòn tự nhiên không thể được như thế.”
“Ta biết ” Công tước khẳng định. “Cử vài người tin cậy qua khu tàu ngựa của em trai ta, Marsh. Không, tốt hơn là đích thân cậu. Ta muốn biết chính xác kẻ nào đã lại gần chiếc xe đó trong mấy ngày vừa rồi. Đặc biệt là ngày hôm qua. Quỷ tha ma bắt, nhưng chắc chân cả Ferdinand và tên giữ ngựa phải đủ cẩn thận để kiểm tra cổ xe trước khi sử dụng trong cuộc đua đường trường." Nếu đổi lại, cả tôi và ngài cũng sẽ làm thế người giữ ngựa cam đoan với anh.
Anh ta lui ra, và Jane thấy mình đang bị lườm đến rát mặt. "Nếu cô định dùng chỗ băng gạc đó, thì quên đi. Ta sẽ không mang hai cái tay băng bó suốt tuần tới đâu.”
"Những vết cắt sẽ rất đau, thưa ngài," cô cảnh báo. Công tước nở nụ cười kiên quyết với cô, và Jane ngồi phịch xuống ghế. Cô biết những sự việc xảy ra sáng nay cộng với nỗi lo cho sự an toàn của em trai đã chiếm hết tâm trí anh. Nhưng thời điểm đã đến. Cô không chờ được nữa.
“Tôi sẽ đi,” cô nói đột ngột. Nụ cười của anh kém tươi. “Về phòng ư, Jane?” anh hỏi. “Để cất chỗ băng đó đi? Ta cũng mong thế.”
Cô không trả lời mà chỉ nhìn anh. Cô biết anh chẳng hề hiểu sai ý mình. “Vậy là cô sẽ rời bỏ ta sao?” cuối cùng anh lên tiếng.
“Tôi buộc phải làm thế, ngài biết mà. Đêm qua chính ngài cũng nói vậy.” “Nhưng không phải hôm nay.” Anh cau mày và gập những ngón tay của bàn tay trái lại, bàn tay bị thương nhẹ hơn. “Hôm nay ta không thể đương đầu với cơn khủng hoảng nào nữa, Jane.”
“Đây đâu phải là cơn khủng hoảng,” cô bảo anh. “Công việc của tôi ở đây là tạm thời và giờ đã đến lúc tôi phải đi - sau khi được trả công.” “Có lẽ hôm nay ta không đủ tiền trả, Jane. Ta có đồng ý trả cô một lúc năm trăm bảng cho phần trình diễn đêm qua đâu? Ta không nghĩ Quincy có trong tay nhiều tiền mặt đến thế.”
Jane chớp chớp mắt, nhưng không tài nào xóa hết những giọt lệ đáng khinh cứ tuôn trào. “Đừng lấy nó làm chuyện đùa. Xin ngài. Tôi phải đi trong hôm nay.”
“Đi đâu?" anh hỏi cô. Nhưng cô chỉ lắc đầu.
“Đừng bỏ ta, Jane. Ta không thể cho cô đi được. Cô không thấy ta cần một y tá hay sao?” Anh giơ hai tay lên, lòng bàn tay ngửa ra. “Ít nhất là trong một tháng nữa.” Cô lại lắc đầu, và anh ngả người ra ghế quan sát cô, mắt nheo lại.
“Vì sao cô quá nôn nóng rời khỏi ta đến thế? Ta là bạo chúa đối với cô ư, Jane? Có phải ta đối xử với cô quá tệ? Hay nói năng với cô quá bẳn gắt?” “Đúng như thế, thưa ngài,” cô bảo anh.
“Đấy là vì ta được nuông chiều và bợ đỡ suốt từ khi còn quá trẻ. Ta không hề cố ý, cô biết mà. Và cô chưa bao giờ để cho ta bắt nạt cô, Jane. Cô mới là người ăn hiếp ta!” Jane mỉm cười, nhưng thực ra trong lòng chỉ muốn hét lên. Không chỉ vì nỗi khủng khiếp không tên đang chờ cô trước mắt mà còn vì những gì cô sẽ bỏ lại đằng sau, dù cả sáng cô đã cố gắng không nghĩ đến nó.
“Cô phải rời khỏi đây,” đột nhiên anh nói. "Chúng ta đã thỏa thuận như thế, Jane. Sau đêm qua thì việc cô ra đi càng trở nên khẩn thiết.” Cô gật đầu và nhìn xuống hai bàn tay đặt trên lòng. Nếu cô từng hy vọng anh sẽ cổ gắng hơn nữa để thuyết phục cô ở lại vì cái cớ mỏng manh là đôi tay sây sát của anh, thì cô đã thất vọng hoàn toàn.
“Nhưng cô có thể sống ở nơi khác," anh nói, "nơi chúng ta có thể gặp nhau hằng ngày mà không bị những đôi mắt tọc mạch và những cái lưỡi gièm pha của xã hội chĩa vào. Cô có thích thế không?" Cô chầm chậm ngước mắt nhìn anh. Cô không thể hiểu lầm ý anh. Thứ cô không đám tin là phản ứng của mình, hoặc những điểm không phản ứng lại. Cô không cảm thấy bị xúc phạm. Khao khát của cô. Sự cám dỗ.
Anh điềm tĩnh nhìn lại cô, đôi mắt tối đen. “Ta sẽ chăm lo cho em, Jane. Em có thể sống trong xa hoa. Một ngôi nhà với những người hầu và một cỗ xe riêng. Quần áo và trang sức. Một mức lương kha khá. Một sự tự nhất định. Dù sao cũng tự do hơn phụ nữ đã có chồng.”
“Đổi lấy việc ngủ với ngài,” cô lặng lẽ nói. Đó không phải câu hỏi. Câu trả lời đã quá hiển nhiên. “Ta có sự thành thạo nhất định. Ta vui sướng được dùng đến nó để làm em hài lòng, Jane. Em xem, có qua có lại công bằng. Em có trung thực mà nói với ta rằng em chưa từng nghĩ đến chuyện lên giường với ta không? Rằng em chưa bao giờ muốn chuyện đó? Rằng không phải mặt nào của ta cũng làm em khó chịu? Nào nói thật đi. Ta sẽ biết ngay nếu em nói dối.”
“Tôi không việc gì phải nói dối. Tôi không cần phải trả lời. Tôi sẽ có năm trăm bảng cộng với ba tuần lương. Tôi có thể đi bất cứ nơi đâu và làm bất cứ việc gì tôi muốn. Đối với một người tằn tiện thì đó là cả gia tài, thưa ngài. Tôi không bị buộc phải chấp nhận mọi sự an bài của ngài.” Anh cười khẽ. “Jane, ta không nghĩ rằng mình sẽ ngu ngõc đến độ cố ép em. Ta không ve vãn, không dụ dỗ em. Ta đang đưa ra một đề nghị, một thương vụ, nếu em muốn. Em cần một ngôi nhà và một nguồn thu nhập hơn hẳn những gì hiện có. Em cần sự bảo vệ và người nào đó đưa em thoát khỏi cảm giác cô quạnh, ta dám chắc thế. Xét cho cùng em cũng là một phụ nữ với những nhu cầu tình dục. Và em bị ta thu hút. Còn ta cần một tình nhân. Khoảng thời gian ta không có phụ nữ đã kéo dài đến mức đáng lo ngại. Thậm chí ta còn chặn những nữ y tá ngoài cửa phòng họ khi đưa về để có được vài nụ hôn vội vã. Ta cần một người có thế đến thăm lúc nhàn rỗi, một người có thể thỏa mãn những nhu cầu tình dục của ta. Em có thể, Jane. Ta muốn em. Và đĩ nhiên ta đủ khả năng chu cấp cho em một cuộc sống no đủ.”
Và trong vòng bí mật. Jane nhìn hai bàn tay mình, nhưng tâm trí đang cân nhắc đề nghị của anh. Cô không tin nỗi mình đang làm thế, nhưng cô thận trọng ngăn bản thân phản ứng lại bằng sự ghê tởm và tức giận.
Cứ cho rằng cô sẽ không bao giờ bị bắt, thì cô củng không trở lại làm tiểu thư Sara Illingsworth được. Cô không thể hưởng thừa kế vào sinh nhật thứ hai lăm. Cô phải suy nghĩ thực tế về tương lai của mình. Cô phải sống ở một nơi nào đó. Cô phải làm việc. Năm trăm bảng rồi cũng sẽ hết bất kể cô sống đạm bạc đến đâu. Cô hoàn toàn có khả năng có được công việc thích hợp với một phụ nữ cao quý - giáo viên, gia sư hay người bầu bạn của một quý cô. Nhưng để làm được thế cô sẽ phải viết đơn, cô sẽ những lời giới thiệu, cô sẽ phải chịu nguy cơ bị lộ diện. Lựa chọn còn lại là sống lay lắt với công việc đầy tớ. Hoặc trở thành tình nhân của Công tước Tresham.
“Sao nào, Jane?” anh hỏi, phá vỡ sự im lặng kéo dài sau những lời cuối cùng của mình. “Em sẽ nói gì?” Cô hít sâu một hơi và ngẩng nhìn anh.
Cô sẽ không phải rời xa anh. Cô sẽ nằm chung giường với anh. Không danh chính ngôn thuận. Cô sẽ làm một tình nhân, một phụ nữ được trả tiền.
Ngôi nhà như thế nào? Có bao nhiêu người hầu? Mức lương bao nhiêu? Và những quyền lợi của tôi được bảo vệ ra sao? Làm sao tôi biết được ngài sẽ không thải hồi tôi ngay khi chán tôi?” Anh cười chậm rãi với cô. “Thế mới là cô gái của ta,” anh dịu dàng. "Thật nóng nảy.”
“Phải có một bản hợp đồng,” cô bảo anh. “Chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc và thống nhất các điều khoản. Nó sẽ được soạn thảo, kiểm tra kỹ lưỡng và được hai bên ký trước khi tôi trở thành tình nhân của ngài. Trong thời gian đó tôi không thể ở lại đây. Ngài có sẵn nhà chưa? Chẳng phải ngài là một trong số các quý ông luôn dành riêng một ngôi nhà cho nhân tình hay sao? Nếu có, tôi sẽ chuyển tới đó. Nếu chúng ta không thể thỏa thuận được bản hợp đồng, thì dĩ nhiên tôi sẽ lại dọn đi.” “Tất nhiên ta có một ngôi nhà. Hiện ở đấy không có ai ngoài hai người hầu, ta sẽ nhanh chóng thuê thêm. Ta sẽ đưa em tới đó, Jane, sau khi Marsh mang tin tức từ khu tàu ngựa của Ferdinand về. Ta phải làm vài việc để giết thời gian trước khi có kết quả cuộc đua ở Brighton. Ngày mai chúng ta sẽ thảo luận các điều khoản.”
“Được rồi,” cô đứng dậy và nhấc cái bát cùng chỗ băng gạc lên. “Tôi sẽ thu xếp hành lý và sẵn sàng rời đi khi nào ngài ra lệnh, thưa ngài.” “Ta có cảm giác,” anh nói với vẻ hiền hòa giả trá khi cô ra tới cửa và đặt tay lên nắm đấm, “là em sẽ đưa ra một giao kèo rất khó nhằn, Jane. Từ trước đến giờ chưa có cô nhân tình nào khăng khăng đòi một hợp đồng.”>
“Tại họ ngốc nghếch. Và tôi vẫn chưa là nhân tình của ngài.” Cô đóng cửa lại lúc anh đang cười khẽ.
Jane tựa lưng vào cửa, ơn trời là không có bóng dáng gia nhân nào quanh đây. Mọi can đảm cô cố chứng tỏ đã biển mất cùng với sức mạnh của đôi chân. Cô vừa mới làm chuyện quái gì vậy?
Cô đã đồng ý – hay gần như đồng ý điều gì? Cô cố tìm cảm giác kinh hoàng đáng lẽ phải xuất hiện trong hoàn cảnh này. Nhưng những gì cô thực sự cảm thấy chỉ là sự nhẹ nhõm khôn tả vì sẽ không phải rời xa anh hôm nay, không phải xa lìa anh mãi mãi.