Số lần đọc/download: 1427 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 4: Bên Ngoài Tam Giới (phần 2)
N
hóm Trần Phong trông thấy dưới đáy hồ có một đôi cánh đen đang vẫy động, đây đúng là chân thân của Thích điểu. Nước hồ khi thì đóng băng, lúc lại sôi sùng sục, khi thì bình lặng, lúc lại cuộn trào. Đây chính là sự chống giữ bằng linh lực cuối cùng, xem ra Thích điểu sắp phá hồ mà ra rồi.
- Thưa chủ nhân, nơi này quá nguy hiểm, để thuộc hạ đưa người đi.
Tiên Cụ trông thấy tình cảnh này cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.
- Vô dụng thôi. Vạn thế trước đây Thích điểu có thể đại náo Tam giới, vạn thế sau này cũng vậy. Nếu ta đúng là đệ đệ của Ngân Hà và Tùy Phong, hậu nhân của Nữ Oa, là chủ nhân của Thích điểu thì ta nhất định thuần phục được nó.
- Thưa chủ nhân, linh lực của người hiện tại vẫn còn bị phong ấn, nguyên thần cũng chưa thức tỉnh, như vậy căn bản không thuần phục nổi nó đâu.
Lạc Anh bên cạnh lo lắng.
- Nếu ta đúng là chủ nhân của nó thì nhất định có thể.
Ánh mắt Trần Phong thể hiện sự kiên định. Hắn hiểu, nếu không thuần phục nổi nó, để nó tiếp tục đại náo Tam giới, vậy cơn hạo kiếp vạn thế quả thực không cách nào ngăn nổi nữa.
Linh lực của hồ cuối cùng cũng tán hết, nước biến thành băng, sau đó đổ sập ra thành những tảng đá lớn, từ bên trong một con chim khổng lồ màu đen bay ra, đôi cánh tựa hồ có thể che lấp cả bầu trời. Tuy đã từng trông thấy Thích điểu bay trên bầu trời Thần tộc, cũng đã thấy Thích điểu bay bên ngoài sơn động ở vùng ngoài Tam giới, điêu tượng Thích điểu trên bức tường cũng sống động như thật nhưng đều không phải là chân thân, nhóm Trần Phong tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị con ác điểu khổng lồ này khiến cho ngây cả ra.
Cũng do bị trấn áp vạn thế nên nó cử động càng thêm điên cuồng, lại do không có chủ nhân quản giáo khiến nó càng ngày càng vô pháp vô thiên, từ một thần thú biến thành dã thú. Sau khi nó phá hồ ra, gió nổi mây cuộn, sấm rung chớp giật. Tiên Cụ dùng đôi cánh che cho Trần Phong, Lạc Anh dùng huyễn thuật bảo vệ Sầm Hàm, nhưng lúc này linh lực của Thích điểu tràn ngập khắp trời, họ cảm thấy bị nén ép rất căng thẳng. Gió Thích điểu gọi ra tuyệt đối không kém gì Ngự Nô, sấm sét nó dùng tới, lực tàn phá lại tuyệt đối mạnh hơn Tiên Cụ.
Linh lực của Tiên Cụ và Lạc Anh không cách gì chống lại nổi, cả bốn bị ép phải tán ra. Thích điểu rít lên một tiếng chói tai bay từ không trung xuống tiếp nhận Trần Phong lên lưng mình. Thế nhưng đây tịnh chưa phải là kết thúc, mà chỉ là bước khởi đầu.
Linh lực của Tiên Cụ và Lạc Anh không cách gì chống lại nổi, cả bốn bị ép phải tán ra. Thích điểu rít lên một tiếng chói tai bay từ không trung xuống tiếp nhận Trần Phong lên lưng mình. Thế nhưng đây tịnh chưa phải là kết thúc, mà chỉ là bước khởi đầu.
Trần Phong hiểu rõ hơn ai hết, Thích điểu đang cho hắn một cơ hội. Trần Phong đứng trên lưng Thích điểu, dùng toàn lực nắm lấy lông vũ trên lưng nó, bất kể nó bay cách nào cũng không thể khiến mình rơi khỏi được.
Tốc độ của Thích điểu nhanh đến kinh ngạc, nhóm Tiên Cụ dùng mắt nhìn theo không kịp, do vậy mà muốn giúp cũng chẳng có cách nào. Thích điểu mang theo Trần Phong khi thì lên trời, lúc lại xuống đất, Trần Phong mấy lần suýt nữa đã rơi khỏi lưng nó, nhưng hắn vẫn cố sống cố chết bám chặt lấy, dấu ấn đôi cánh kim sắc trên tay phải mang lại cho hắn một sức mạnh đặc biệt. Nếu như không có nguồn sức mạnh này hắn đã sớm bị tốc độ phân thây rồi. Sự ấm áp nơi bàn tay trái khiến hắn nhớ tới lời Điệp Vĩ, đó là một mối tình khắc cốt ghi tâm. Trần Phong tuy không nhớ gì nhưng hắn thủy chung vẫn tin tưởng nhất định sẽ hồi phục lại được ký ức này. Chính vì thế, hắn phải ngăn cản Vạn thế hạo kiếp, do vậy, hắn không thể nào ngã xuống được.
Thích điểu xem ra đã mệt rồi, động tác dần dần trở nên chậm lại, cuối cùng dừng hẳn trước mặt nhóm Tiên Cụ. Bọn họ cho rằng như vậy là đã kết thúc, nhưng Trần Phong vẫn không chút lơi lỏng, hắn phảng phất có một sự cảm ứng tâm linh với Thích điểu. Hắn nhận thấy, vẫn chưa kết thúc đâu.
Quả nhiên, Thích điểu rít lên một tiếng rồi bay tròn ngay tại chỗ, tốc độ nhanh tới khó tin, nhóm Tiên Cụ bay lùi ra sau mấy chục trượng. Chuyển động tròn sinh ra một hấp lực cường đại khiến bọn họ liên tưởng tới khối bát quái long quyển phong bằng máu. Điều khiến họ không dám tin chính là mắt không chớp cái nào mà trước mặt đã không còn là Thích điểu mang theo Trần Phong bay vòng tròn nữa mà lại chính là khối bát quái long quyển phong ấy. Họ nhìn quanh không ngờ lại trông thấy Ngự Nô, Linh Tường và Tế Qua, không còn hồ nước cũng chẳng có sơn động nào hết.
- Tiên Cụ, sao ngươi lại ở đây? Chủ nhân đâu?
Ngự Nô hỏi.
- Ta cũng không biết, vừa rồi rõ ràng còn ở ngay trước mặt bọn ta nhưng chỉ trong thoáng chốc đã tới nơi này.
Tiên Cụ quả thực không nghĩ ra nổi.
- Đúng vậy, mới đây thôi bọn ta rõ ràng còn ở trên một mặt hồ rộng lớn mêng mông, nước hồ biến thành băng, băng khối bị Thích điểu triệu hồi bay khắp chốn, bọn ta phải dùng linh lực bảo vệ tính mạng bản thân. Nhưng tại sao lại có thể tới nơi này được?
Lạc Anh cũng không hiểu.
- Lẽ nào ở đây với nơi các ngươi đến là cùng một địa điểm nhưng lại có hai kết giới, một khi kết giới phía các ngươi bị phá thì tự nhiên sẽ xuất hiện ở đây. Nói như vậy, chủ nhân và Thích điểu...
Ngự Nô phân tích tới đây, tay chỉ tới khối bát quái long quyển phong tạo thành từ máu, nói tiếp:
- Chủ nhân và Thích điểu chắc hẳn ở nơi đó.
- Ánh trăng sắp hoàn toàn bị hút vào rồi, bất kể thế nào, vào lúc Huyết Oán Kiếm xuất hiện, chúng ta nhất định phải đoạt lấy bằng mọi giá, tuyệt đối không thể để Ma tộc lấy được.
Linh Tường nói xong rút Vũ Linh Cung và Vũ Tường Tiễn ra.
Linh Tường nói xong rút Vũ Linh Cung và Vũ Tường Tiễn ra.
- Nếu chúng ta không lấy được thì hãy để nó bay khắp Tam giới đi, không để ai đoạt mất.
Sầm Hàm lúc này đang đứng bên cạnh Tế Qua, nhìn hắn mà không nói lời nào. Đứng gần hắn, Sầm Hàm có cảm giác thật thân thiết và an toàn, chắc cũng bởi nàng là người thuộc Tuyết tộc chăng?
Thích khách Ma tộc đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến thời điểm tắt ánh nguyệt quang, lúc này khối bát quái long quyển phong cũng đột nhiên ngừng lại, sau đó xuất hiện thanh Huyết Oán Kiếm mà bọn chúng vẫn luôn muốn có.
Kinh Thiên đẩy mấy con tiểu yêu ra, hắn muốn tận mắt quan sát khối bát quái long quyển phong này uy lực thế nào. Mấy con tiểu yêu vừa bị đẩy vào thì liền bị cuốn lấy, tan thành cát bụi, không thấy thân hình.
Trần Phong lúc này không biết mình đang ở đâu nữa, hoặc giả là, hắn chỉ biết rằng mình đang trên lưng Thích điểu. Chuyển động bay vòng tròn của Thích điểu sản sinh ra một luồng năng lượng cực đại từ dưới lên trên, đi từ hai chân hắn lên tận đỉnh đầu. Trong quá trình này, Trần Phong cảm thấy bản thân dường như bị xé tung ra thành mảnh nhỏ.
Trần Phong ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng không rõ nó tới từ đâu. Hắn đã không còn cách nào phân tâm để nghĩ tới chuyện gì khác nữa rồi, nếu lỡ rơi ra khỏi lưng Thích điểu, hẳn là tốc độ ấy có thể khiến cho hắn hồn phi phách tán.
- Ngự Nô, chuyện gì vậy? Chẳng phải sắp kết thúc rồi sao?
Tiên Cụ chỉ vầng trăng trên cao, không ngờ giờ đây đang từng chút từng chút một nhỏ đi, tựa như bị gì đó nuốt lấy.
- Đây là Nguyệt Thực, xem ra Huyết Oán Kiếm sắp hồi sinh rồi.
Trần Phong cảm giác mình đã lên tới một đỉnh cao, tốc độ bay tròn của Thích điểu dần dần chậm lại. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, toàn thân trống rỗng chẳng chút sức lực. Hắn hiểu rằng đã đến lúc kết thúc rồi.
Nhưng kết thúc là giữa hắn và Thích điểu, còn với Huyết Oán Kiếm mới chỉ là sự bắt đầu.
Khối bát quái long quyển phong dần dần nhỏ lại, uy lực cũng yếu đi. Thích khách Ma tộc đang nhìn chằm chằm vào đó, đồng thời mặt trăng trên cao dần bị nuốt mất hoàn toàn, ánh trăng cũng tan hết.
Trên lưng Thích điểu, Trần Phong vừa muốn nghỉ ngơi một chút thì nhìn thấy một thanh kiếm, kiếm dài, thân rộng, không có hộ thủ (phần che bàn tay). Đột nhiên, hắn phát hiện ra máu, chính là mùi màu vừa ngửi được, hiện tại có thể bình tĩnh suy xét, máu này tỏa ra một thứ ánh sáng kì lạ, từ từ bị hút vào trong thân kiếm. Trần Phong chợt nhớ tới ánh trăng, nghĩ tới khối bát quái long quyển phong bằng máu. Lẽ nào... lẽ nào mình đang ở trong lòng khối bát quái long quyển phong?
Trần Phong vươn tay tới nắm lấy thanh kiếm, nhưng lực lượng của nó quá mạnh, không cho phép tiếp cận.
- Thích điểu! Ta là chủ nhân của ngươi. Sức mạnh của ta hoàn toàn bị phong ấn, hiện giờ không thể nào phát huy ra được. Ta cần ngươi giúp.
Trần Phong dùng giọng ra lệnh để nói.
Thích điểu rít lên một tiếng, sau đó lại một trận cuồng phong nổi lên, dường như nó đang phát tiết điều gì, hoặc giả khai tâm điều gì. Cuối cùng Thích điểu thả Trần Phong xuống, bay ra xa rồi vòng trở lại. Hắn thấy nó bay thẳng về phía mình, muốn tránh nhưng toàn thân vô lực, phải nói rằng muốn động mà không động đậy được thì đúng hơn, phảng phất trúng phải huyễn thuật gì đó.
Thích điểu cứ thế mà bay thẳng tới, gió sinh ra bởi tốc độ này khiến y phục trước ngực Trần Phong bị xé rách toạc, mái tóc bay ngược về đằng sau. Nếu như không phải hai chân bị một sức mạnh nào đó giữ cố định, thân thể hắn đã bị gió cuốn đi rồi.
Tránh không nổi nữa, Thích điểu bất ngờ xuyên qua Trần Phong, xuyên vào từ mi tâm. Một cơn đau nhói, một cảm giác căng muốn vỡ tung xuất hiện. Thích điểu không bay ra mà đình lại trong cơ thể Trần Phong. Hắn chỉ thấy thân thể bị một thứ lực lượng bành trướng rất khó chịu, tay phải vươn ra, dấu ấn đôi cánh kim sắc vẫ động. Trần Phong tiếp cận thanh kiếm, nắm nó vào tay, một cảm giác như thiêu như đốt từ lòng bàn tay phải truyền vào, tiến thẳng tới tim hắn.
Tránh không nổi nữa, Thích điểu bất ngờ xuyên qua Trần Phong, xuyên vào từ mi tâm. Một cơn đau nhói, một cảm giác căng muốn vỡ tung xuất hiện. Thích điểu không bay ra mà đình lại trong cơ thể Trần Phong. Hắn chỉ thấy thân thể bị một thứ lực lượng bành trướng rất khó chịu, tay phải vươn ra, dấu ấn đôi cánh kim sắc vẫ động. Trần Phong tiếp cận thanh kiếm, nắm nó vào tay, một cảm giác như thiêu như đốt từ lòng bàn tay phải truyền vào, tiến thẳng tới tim hắn.
Nhóm Thích khách Ma tộc và Ngũ tộc tinh linh đang đợi cơ hội bên ngoài chỉ thấy máu trong phạm vi quanh đó tức thì bị Huyết Oán Kiếm hút khô. Khi uy lực của cơn gió lốc biến mất, đột nhiên xuất hiện một người, trên tay cầm một thanh kiếm khổng lồ, đứng ngay trên đỉnh khối bát quái long quyển phong. Người này vung kiếm, chỉ thẳng lên trời, máu còn lại đều bị kiếm hút hết. Trên thân kiếm bắn ra một đạo quang mang cường liệt, tương tự như ánh trăng vừa bị hút vào, đạo quang mang này chiếu thẳng lên trời. Mặt trăng đã hoàn toàn bị nuốt, nhưng sau khi đạo ánh sáng này chiếu xạ lại từ từ hiện ra.
Sự xuất hiện của người này mang theo một tiếng kêu thét đầy phẫn uất. Tiếng kêu như thể chấn động cả Tam giới. Khi tiếng kêu ngừng lại, mặt trăng trên cao cũng đã hiện ra trọn vẹn. Lúc này, mọi người đều trong thấy rõ người này chính là Trần Phong, mi tâm có dấu ấn đôi cánh hắc sắc, thanh kiếm trên tay hẳn là Huyết Oán Kiếm trong truyền thuyết.
- Chủ nhân!
Linh Tường thu lại binh khí của mình.
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra rồi? Trên mình chủ nhân dường như có một sức mạnh cường đại.
Tế Qua băn khoăn.
- Thích điểu đâu? Nó ở cùng một chỗ với chủ nhân, sau giờ lại không thấy nữa?
Tiên Cụ hỏi dồn.
- Nguồn sức mạnh này của chủ nhân rất có khả năng là thuộc về Thích điểu. Có nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm người không? Thích điểu đã nhập vào trong thân thể chủ nhân rồi.
Ngự Nô giải thích.
- Chuyện gì đây? Sao lại là hắn?
Kinh Thiên giận giữ tới mức mặt biến sắc. Lúc này y mới phát hiện ra nhóm Ngự Nô ở phía trước.
- Là Ngũ tộc tinh linh!
Kiển Xá nghiến răng, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống mấy người này vậy.
- Hôm nay nơi đây chính là phần mộ của các ngươi!
Kiển Xá nói xong, Vu Long thổi ra một quầng lửa thẳng về phía những tinh linh Vương tộc.
Các tinh linh Vương tộc tránh cũng không còn kịp, chỉ có thể dùng linh lực bản thân để kháng cự. Ngự Nô sử Phong Thuẫn, nếu như chỉ là lửa thông thường, Phong Thuẫn có thể thổi tắt ngúm, nhưng đây lại là lửa Vu Long thổi tới nên chỉ có thể làm giảm tốc độ của nó mà thôi. Tế Qua đẩy Sầm Hàm ra sau lưng rồi dùng huyễn thuật với ý đồ làm đóng băng quầng lửa này, nhưng băng chạm phải lửa toàn bộ bay hơi hết, đến nước cũng không thấy giọt nào. Tiên Cụ, Lạc Anh và Linh Tường đã bay lên trên cao quyết đấu cùng Thích khách Ma tộc, nhưng Kinh Thiên vẫn chưa động thủ mà nhìn chằm chằm Trần Phong đang nắm Huyết Oán Kiếm trên cao.
- Tránh ra!
Trần Phong hét lớn giữa không trung, sau đó bay tới trước mặt Ngự Nô và Tế Qua, đồng thời làm đứt đoạn linh lực họ dùng để phòng ngự.
- Nơi này giao cho ta, đi giúp những người khác mau!
Ngự Nô và Tế Qua không nói thêm gì, vẫy cánh bay lên gia nhập trường đại chiến cùng những người khác. Linh lực phòng ngự của Ngự Nô và Tế Qua vừa đứt đoạn, quầng lửa của Vu Long liền tràn tới. Trần Phong không tránh không né, chống Huyết Oán Kiếm xuống đất. Thanh kiếm này cao ngang đầu Trần Phong, chiều rộng bằng nửa thân người, phảng phất trông như một chiếc thuẫn.
Dấu ấn đôi cánh hắc sắc trên mi tâm Trần Phong rất rõ ràng, nhưng nó không hề động đậy, mái tóc đen bay ngược chiều gió, áo trường bào bạch sắc cũng tạo thành tiếng lật phật theo như cờ xí vậy. Mắt thấy lửa tới gần, Trần Phong vẫn không hề cử động, chỉ có điều thân thể bao bọc bởi một quả cầu ánh sáng, lấy hắn làm tâm, càng lúc càng nở to ra. Quầng lửa tiếp xúc với quang mang hình cầu này thì hoàn toàn không tiến thêm được nữa, bị đẩy lùi ra, lùi ra, tiếp tục lùi xa hơn nữa.
Dấu ấn đôi cánh hắc sắc trên mi tâm Trần Phong rất rõ ràng, nhưng nó không hề động đậy, mái tóc đen bay ngược chiều gió, áo trường bào bạch sắc cũng tạo thành tiếng lật phật theo như cờ xí vậy. Mắt thấy lửa tới gần, Trần Phong vẫn không hề cử động, chỉ có điều thân thể bao bọc bởi một quả cầu ánh sáng, lấy hắn làm tâm, càng lúc càng nở to ra. Quầng lửa tiếp xúc với quang mang hình cầu này thì hoàn toàn không tiến thêm được nữa, bị đẩy lùi ra, lùi ra, tiếp tục lùi xa hơn nữa.
Kiển Xá đứng trên đầu Vu Long vô cùng kinh ngạc, không ngờ linh lực tự nhiên sinh ra từ thân thể có thể ngăn lại lửa của Vu Long. Vậy nếu linh lực ấy toàn diện bạo phát thì còn khủng khiếp đến chừng nào?
- Vu Long chính là ma thú của Thương Xá đã bị Châu Tế phong ấn suốt bao nhiêu năm. Hôm nay được kẻ mang dòng máu Vương tộc thuần nhất là ngươi giải phong, sức mạnh của nó tuy có thể bạo phát ra nhưng ngươi lại không phải là Thương Xá, ngươi vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi vê sức mạnh vi diệu ấy.
Trần Phong lúc này phảng phất không còn là chính hắn nữa, từ lời nói tới giọng điệu, thần thái đều không giống hắn.
Lời Trần Phong vừa dứt, từ thân thể hắn tỏa ra một vầng hào quang chói lòa, sau đó hết đợt này lại tiếp nối đợt khác, như thể gợn sóng, mỗi một đợt sóng đều là hình tròn, đập tới vầng sáng lớp ngoài cùng. Lúc này, lửa của Vu Long biến thành nham thạch, chớp mắt sau biến thành tro, còn Kiển Xá đứng trên đầu Vu Long bị luồng linh lực cường đại này đánh văng đi mấy trượng, thổ ra một ngụm máu, được Kinh Thiên đỡ lấy trên không.
- Kinh Thiên, sức mạnh của hắn vượt khỏi phạm vi Tam giới rồi, không thể ngạnh tiếp được. Chúng ta mau về thôi.
Kiển Xá nép trong lòng Kinh Thiên nói.
- Được, chúng ta về.
Kinh Thiên vô cùng không cam chịu, nhưng chuyện đã tới nước này cũng không còn biện pháp nào khác.
Vu Long lại thổi ra một quầng lửa cản các Vua tinh linh lại, còn đám Thích khách theo Kinh Thiên và Kiển Xá chạy khỏi vùng ngoài Tam giới. Ngự Nô muốn đuổi theo nhưng bị Trần Phong ngăn cản.
- Không nên đuổi.
Trần Phong chỉ thốt lên được một câu này là không thể nói tiếp nữa, cả người ngã xuống đất.
- Chủ nhân!
Tiên Cụ vội đỡ lấy hắn.
- Chuyện gì vậy?
- Sức mạnh của ta căn bản chưa được giải phong, nguyên thần cũng chưa được thức tỉnh. Vừa rồi ta gắng gượng vận dụng lực lượng của Thích điểu trong cơ thể, còn lực lượng mà Thần Vương lưu lại nơi lòng bàn tay ta khi chạm vào Huyết Oán Kiếm đã bị biến đi mất rồi.
Trần Phong nói tới đây mở tay phải ra, dấu ấn đôi cánh kim sắc đã không còn thấy đâu nữa.
- Vừa rồi cản trở Vu Long là nguồn sức mạnh của Thích điểu, nhưng ta hiện giờ vẫn chưa phải là chủ nhân đích thực của nó, nếu cưỡng chế vận dụng sẽ chỉ làm phương hại chính bản thân mà thôi.
Những tinh linh Vương tộc đưa Trần Phong ra khỏi vùng ngoài Tam giới, khi quay đầu lại, vực sâu nay đã bị lấp đầy, kết giới đã không còn thấy nữa. Còn vùng ngoài Tam giới, cũng như Túc Mệnh Trủng bên trong Tam giới, thảy đều biến mất.
Vùng ngoài Tam giới được Ngân Hà và Tùy Phong dùng linh lực huyễn hóa thành một địa phương cách biệt với Tam giới, đến hôm nay linh lực ấy không còn, nơi này tất nhiên không còn tồn tại nữa.
--------------------------------