Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Gold Hunter
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Nguyen Chi Hai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1368 / 28
Cập nhật: 2016-11-21 01:11:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Ngược Dòng Sông Ombabika
au phát hiện của Mukoki, cả ba đứng im lặng một lúc. Wabigoon nhìn chăm chăm như không thể tin vào chứng cứ trước mắt. Rod rùng mình với cảm giác đã từng đến với anh lần đầu trong căn lều gỗ nơi họ đã tìm thấy hai bộ xương và cái túi da hươu đựng quặng vàng. Còn Mukoki đầy vẻ trầm ngâm. Những ngón tay gầy, dài khẽ run rẩy trong lúc vẫn cầm giữ hai mảnh của viên đạn vàng. Đó là một hiện tượng khác thường ít có ở người mở đường già. Ông lên tiếng phá vỡ sự im lặng, đưa ra một câu hỏi:
- Ai đã bắn viên đạn này?
Tuyệt đối không có câu trả lời trong nhiều phút. Nói ai đã bắn viên đạn này là điều bất khả thi. Nhưng tại sao nó được sử dụng?
Wabigoon cầm lấy hai mảnh đạn và đo lường nó trong lòng bàn tay.
Anh nhận định:
- Nó nặng một ao-xơ.
Rod thở mạnh, như thể anh đang thiếu không khí để diễn tả.
- Giá hai mươi đô la! Ai là người trên thế giới này bắn một viên đạn giá hai mươi đô la vào một con gấu?
Anh nói với vẻ xúc động, lặp lại câu hỏi của Mukoki.
Rồi anh cũng cầm lấy hai mảnh vàng cân nhắc thử.
Vẻ bối rối biến mất khỏi gương mặt Mukoki. Người chiến binh già lại khoác lên chiếc mặt nạ lạnh lùng khắc kỷ, chỉ đôi khi bị lột ra trong những khoảnh khắc đột ngột và bất ngờ. Phía sau khuôn mặt bất động, vô cảm đó, một bộ óc linh hoạt nắm bắt tất cả những mánh khóe và bí mật của vùng hoang dã đang hoạt động, ngay trước khi hai bạn đồng hành trẻ của ông có thể nói nên lời, trí tưởng tượng của ông nhanh chóng hình dung ra con đường của con gấu khổng lồ với khẩu súng đã bắn ra viên đạn vàng. Wabigoon hiểu ông, và quan sát ông một cách nôn nao.
- Ông nghĩ gì, Muky?
Mukoki chậm rãi đáp:
- Người này bắn súng hỏa mai, chứ không phải súng trường. Loại súng xưa. Kỳ lạ. Rất kỳ lạ!
Wabi nói:
- Một khẩu súng nạp đạn bằng nòng!
Người da đỏ già gật đầu.
- Chỉ có thuốc súng, không có chì. Đói, dùng vàng.
Mấy chữ đó đã kể lại câu chuyện, hoặc ít ra cũng đủ để xua tan đám mây bí ẩn, nhưng phần kia vẫn còn để trống.
Ai đã bắn viên đạn đó, và vàng từ đâu ra?
Wabi nói:
- Hẳn ông ta phải có nhiều vàng, nếu không ông ta làm sao có một viên đạn như thế?
Mukoki đồng ý:
- Nơi đó phải có nhiều. Rất nhiều hơn.
Rod tham gia:
- Các bạn có cho rằng…
Giọng anh run run, và anh ngưng, như thể không dám nói tiếp phần mà anh muốn nói.
- Các bạn có nghĩ là đã có ai đó tìm thấy... mỏ vàng của chúng ta?
Mukoki và Wabigoon nhìn anh trừng trừng như thể thình lình anh đã phát hiện được một mỏ vàng. Rồi Wabigoon quay sang, im lặng nhìn vào người da đỏ già. Không ai nói lời nào. Rod lặng lẽ rút từ trong túi ra một vật gì đó, được gói cẩn thận trong một mảnh vải.
Anh giải thích:
- Các bạn có nhớ tôi đã giữ mẩu quặng vàng nhỏ này từ phần tôi được chia trong cái túi da hươu, dự tính dùng nó làm một cái kim cài khăn. Khi học môn địa chất và môn khoáng vật học tôi biết rằng, nếu người ta có khoảng một chục mẩu quặng vàng, mỗi mẩu thuộc một mỏ khác nhau, xác suất để hai mẩu trong số đó có màu chính xác giống nhau là khoảng một phần mười. Bây giờ...
Anh lấy mẩu quặng vàng ra, và dùng con dao cạo một đuờng dài lên trên, trong khi Mukoki cũng làm điều tương tự với viên đạn vàng. Rồi hai bề mặt sáng lóng lánh được so với nhau.
Chỉ một thoáng nhìn là đã đủ.
Hai mẩu vàng có cùng một nguồn gốc.
Wabi bước lui lại, thở dài, đôi mắt anh tối sầm. Gương mặt Rod đột ngột chuyển sang màu trắng nhợt, và Mukoki, không hiểu những bí mật của môn khoáng chất học, im lặng nhìn vào hai người bạn trẻ.
Wabi kêu lên, gần như dữ tợn:
- Có ai đó đã tìm thấy mỏ vàng của chúng ta!
Rod cắt ngang:
- “Chưa chắc. Chúng ta chỉ biết rằng chứng cứ này rất đáng ngờ. Cấu trúc đá trong vùng này hầu như cùng một định dạng, khoáng chất trên đỉnh, đá phiến bên dưới. Vì lẽ đó, rất có thể rằng vàng tìm thấy ngay tại chỗ này cũng có cùng tính chất như vàng tìm thấy ở cách đây hai trăm dặm. Nó chỉ là... đáng ngờ thôi – Rod kết luận.
Mukoki an ủi:
- Có lẽ người đó đã chết. Không chì... đói... bắn gấu và không hạ được nó. Chết đói!
Wabigon nói:
- Chết tiệt! Chúng ta quá ích kỷ khi nghĩ thế, Rod. Dĩ nhiên ông ta đói, không thì ông ta đã không lấy vàng làm đạn. Và ông ta không hạ được con gấu! Nhưng...
Rod nói một cách đơn giản:
- Tôi ước gì ông ấy đã hạ được nó.
Dù sao lời của Mukoki cũng đem lại chút ửng đỏ trên mặt anh. Đột nhiên, trong đầu anh chợt hiện ra một bức tranh về tấn thảm kịch có thể đã xảy ra trong vùng hoang dã: người đàn ông đói gần chết, hy vọng cuối cùng của ông ta dồn vào viên đạn vàng, con gấu xuất hiện, phát súng, và sau đó là sự tuyệt vọng và đau khổ chịu đựng cái chết chậm chạp của người đàn ông đó.
Anh lặp lại:
- Tôi ước gì ông ta hạ được nó. Chúng ta có nhiều thức ăn.
Mukoki đã sẵn sàng lột da con gấu. Rod và Wabigoon rút dao ra và tới giúp ông.
Ông già nói:
- Bị bắn khoảng năm, sáu tháng trước. Bị bắn ngay trước lúc tuyết rơi.
Wabi nói thêm:
- Khi đó thì không có cả một trái dâu trong rừng cho một người đang đói gần chết ăn. Chà, hy vọng là ông ta tìm được thứ gì đó, Rod.
Một giờ sau, ba người thợ săn quay trở lại con thuyền với chỗ thịt gấu ngon nhất và tấm da. Nó nhanh chóng được căng ra giữa hai cây rừng, cao khỏi tầm với của những con thú hay phá phách. Rod nhìn vào tấm da gấu một cách tự hào.
- Chắc chắn là chúng ta sẽ lấy nó khi quay trở lại, phải không?
Wabi đáp:
- Chắc chắn.
- Có an toàn không?
- An toàn như nó đang nằm ở nhà.
Rod nói:
- Trừ phi có ai đó đến và lấy trộm nó.
Wabi đang bận rộn bốc dỡ khỏi thuyền những vật dụng cần thiết, nhưng anh dừng tay lại nhìn Rod. Anh kêu lên ngạc nhiên:
- Ăn trộm!
Mukoki cũng đã nghe nhận xét của Rod và đang lắng nghe.
Wabigoon lặng lẽ nói tiếp:
- Rod, có một điều chưa từng có ở đây, Rod. Vùng đất miền Bắc vinh quang vĩ đại của chúng tôi không biết đến từ trộm cắp, ngoại trừ khi nó được áp dụng đối với một tên thuộc băng cướp Woonga. Nếu một thợ săn da trắng đi đến đây vào ngày mai, và thấy rằng tấm da treo thấp quá và lũ thú có thể phá hỏng nó, ông ta sẽ treo nó lên cao hơn cho chúng ta. Một người da đỏ, nếu hạ trại ở đây, sẽ đốt đống lửa của ông ta sao cho những tàn lửa không làm hỏng nó. Rod, ở đây, nơi chúng tôi không biết đến nền văn minh, chúng tôi trung thực.
Rod nói:
- Nhưng ở miền xuôi, trong các tiểu bang, những người da đỏ cũng trộm cắp.
Anh chỉ buột miệng nói ra những lời này. Khoảnh khắc kế tiếp anh sẵn sàng cho đi bất kỳ thứ gì để có thể rút lại câu nói. Mukoki trở nên căng thẳng.
Người con trai của Bưu cục Wabinosh đáp, đôi mắt anh sáng rực:
- Đó là vì người da trắng đã sống quá nhiều trong số họ, những người da trắng được gọi là đã văn minh hoá. Máu trắng làm ra những tên trộm. Tha lỗi cho tôi vì đã nói điều này, Rod, nhưng nó là như vậy, ít nhất là trong số những người da đỏ. Nhưng máu trắng của chúng tôi ở vùng cao này khác với máu trắng của các cậu. Nó cùng dòng máu có trong những người da đỏ, mỗi giọt của nó trung thực, trung thành với bạn hữu, và nó chảy, đỏ, và mạnh mẽ, với tình yêu vùng đất hoang vu này. Dĩ nhiên có những ngoại lệ, như cậu đã thấy ở bọn Woonga, một sắc tộc cướp bóc. Nhưng chúng tôi trung thực, và Mukoki nếu có chết vì lạnh ở đây, ông cũng không lấy cắp tấm da để cứu mạng mình. Một người da đỏ bình thường có thể lấy nó, nếu anh ta quá cần thiết có nó, nhưng chỉ khi anh ta có một khẩu súng để có thể đặt nó lại vào chỗ cũ!
Rod nói:
- Tôi không có ý như đã nói. Ồ, tôi ước gì tôi là một trong số các bạn. Tôi yêu vùng đất vĩ đại này, và mọi thứ của nó, và thật là tuyệt khi nghe cậu nói những gì cậu làm!
- Cậu là một trong số chúng tôi.
Wabi kêu lên, nắm chặt tay anh.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong và đã ngồi bên đống lửa, Wabigoon nói:
- Muky có thể kể cho cậu nghe lý do tại sao những người da đỏ ở miền Bắc trung thực nếu ông ấy muốn, Rod. Nhưng ông ấy không muốn. Vì vậy tôi sẽ kể. Ngày trước có một bộ lạc sống ở vùng quê của tổ tiên Mukoki, dọc theo sông Makoki đổ vào Albany. Những người này là những tên trộm lớn, lấy cắp lẫn nhau. Không có cái bẫy thú nào an toàn với người hàng xóm kế bên, các trận đánh giết xảy ra hàng ngày, tù trưởng của bộ lạc này là một tên đạo tặc lớn nhất, và dĩ nhiên thoát khỏi sự trừng phạt. Tên tù trưởng này thích tự mình gài bẫy. Một hôm hắn ta nổi giận khi thấy rằng một người trong bộ lạc của hắn quá táo tợn, dám đặt bẫy gần sát bên bẫy của hắn, trên lối đi của cùng một con thú. Hắn quyết định sẽ thực hiện một vụ trừng phạt kinh khủng, và chờ đợi...
Trong khi hắn đang chờ, một con thỏ chạy vào bẫy của kẻ đối địch. Hắn nhặt một cành cây tới giết chết con thỏ, đột nhiên dường như có một làn sương mù trắng xóa trước mắt hắn, và khi hắn nhìn trở lại thì không có con thỏ nào cả, mà là một tạo vật kỳ diệu nhất hắn chưa bao giờ thấy, dưới hình thức của một con người. Hắn biết rằng đó là Thần linh Vĩ đại, và cúi đầu xuống. Rồi một giọng nói lạ lùng rót vào tai hắn, như tiếng đá lăn rền vang từ những ngọn núi xa xăm. Bảo rằng những cánh rừng và những dòng suối của Thiên đường của người da đỏ đã khép lại đối với hắn và dân của hắn, rằng trong những vùng đất săn đến sau cái chết không có chỗ cho những tên trộm cắp.
Ngài nói: “Hãy đến gặp dân của ngươi, và nói cho chúng biết điều này. Bảo chúng rằng từ nay trở đi, cho tới ngày tận thế, chúng phải sống như những người anh em với nhau, đặt bẫy cạnh bên nhau mà không có chiến tranh, để thoát khỏi sự trừng phạt đang lơ lững trên đầu chúng.”
Wabi kết thúc:
- Và tên tù trưởng đã nói với dân của hắn ta điều này. Từ đó không còn nạn trộm cắp ở vùng đất này. Và bởi vì Thần linh Vĩ đại đã hiện thân dưới hình thức đó, con thỏ là một con thú may mắn đối với các bộ tộc Crees và Chippenwatans ở miền Viễn Bắc, và ở bất cứ nơi đâu có tuyết rơi dầy, mọi người đặt bẫy thú cạnh bên nhau cho tới ngày nay mà không lấy trộm.
Rod lắng nghe với đôi mắt long lanh.
- Thật tuyệt vời!
Anh lặp lại:
- Thật tuyệt vời... nếu đó là sự thật!
Wabi nói:
- Đó là sự thật. Ở mọi nơi trong vùng đất rộng này, từ đây cho tới vùng Barren, nơi loài bò xạ sống, trong một trăm người da đỏ không có người nào lấy cắp bẫy, hoặc thú trong bẫy của người khác. Một trong những luật được hiểu ngầm của miền Bắc là mọi thợ săn có “đường đặt bẫy” của anh ta và một người đặt bẫy khác xâm lấn qua nó là bất lịch sự; anh ta phải đặt nó nằm bên cạnh bẫy của người khác, như thế thì không sai, vì luật của Thần linh Vĩ đại lớn hơn luật của con người. Sao chứ, mùa đông trước ngay cả bọn cướp Woonga cũng không thèm trộm bẫy của chúng ta, dù chúng thèm khát mạng sống của chúng ta!
Rod nói, đứng lên:
- Mukoki, tôi muốn bắt tay ông trước khi đi ngủ. Tôi học hỏi rất nhanh. Tôi ước gì tôi là người lai da đỏ!
Sáng hôm sau cuộc du hành ngược dòng sông Ombabika tiếp tục, và giờ đây có một chút xíu băn khoăn trộn lẫn vào nhiệt tình của những nhà mạo hiểm. Vì không ai trong bọn có thể thoát khỏi ý nghĩ về tầm quan trọng của viên đạn bằng vàng, với nỗi lo rằng kho tàng của họ đã bị người khác phát hiện. Wabi lấy lại lòng tin của anh trước tiên.
- Tôi không tin như thế!
Anh nói. Không cần hỏi, hai người kia biết anh muốn nói điều gì.
- Tôi không tin rằng vàng của chúng ta đã được tìm thấy. Nó nằm giữa trái tim của vùng hoang dã trên lục địa, và nếu có một cuộc săn vàng đã thực hiện, chúng ta phải nghe thấy về nó ở Bưu cục Wabinosh hoặc Kenegami, đó là những điểm cung cấp thực phẩm gần nhất.
Rod nói:
- Hoặc, nếu nó đã được tìm ra, người tìm ra đã chết.
- Phải.
Ở phía đuôi thuyền, Mukoki gật đầu và lầm bầm khẳng quyết niềm tin của ông.
- Đã chết – Ông lặp lại.
Sông Ombabika giờ trở nên hẹp và hung bạo. Ngược dòng nước xiết của nó chiếc thuyền độc mộc tiến lên chật vật, và vào buổi trưa Mukoki thông báo rằng chuyến du hành đường sông đã kết thúc. Trong giây lát, Rod không thể nhận ra rằng họ đã lên bờ. Rồi anh đột ngột hét lên một tiếng vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.
Anh thốt lên lời cảm thán:
- Sao, đây không phải là nơi chúng ta đã ăn xúp vào cái đêm sau chuyến du hành khủng khiếp trên dòng sông vào mùa đông trước hay sao?
Xa xa, một âm thanh rền rền như tiếng sấm mơ hồ vọng tới tai anh.
- Nghe kìa! Đó là dòng sông chảy qua khe núi trên ngọn núi nơi chúng ta đã đi bên lề vách núi!
Wabi rùng mình với ký ức về cái đêm đáng sợ đó và cuộc chạy đua tuyệt vọng để thoát khỏi vùng đất của bọn Woonga.
- Chúng ta sẽ thực hiện lại điều đó một lần nữa, chỉ khác là lần này chúng ta đi vào ban ngày.”
Mukoki nói:
- Mang vác xa. Sáu dặm. Mang theo mọi thứ.
Rod hỏi:
- Cho tới khi chúng ta tới khe nước nhỏ trong thảo nguyên bên ngoài ngọn núi, nơi cậu đã bắn tuần lộc?
Wabigoon đáp:
- Phải. Khe nước nhỏ đó giờ là một dòng suối lớn xinh đẹp, và nếu chịu khó chúng ta có thể chèo ngược dòng nó cho tới khi chúng ta đến phạm vi trong vòng tám dặm cách khu trại cũ ở đỉnh hẻm núi, nơi chúng ta tìm thấy hai bộ xương và tấm bản đồ.
Rod kết luận:
- Và từ điểm đó chúng ra sẽ phải vác thuyền cùng thực phẩm đi tới khe nước trong hẻm núi. Và rồi, hoan hô mỏ vàng!
Mukoki lên tiếng:
- Hãy hạ trại trên núi trước khi trời tối.
Wabi phá ra cười vui vẻ và đấm vào lưng Rod.
- Có nhớ con mèo rừng lớn cậu đã bắn không, Rod, và cậu nghĩ rằng đó là một tên cướp Woonga, và tất cả chúng ta đã sợ thất kinh hồn vía? – Anh hét lên.
Rod đỏ mặt khi nhớ tới cuộc phiêu lưu buồn cười đó, nhưng lúc ấy thì anh hồi hộp gần chết. Anh bắt đầu giúp Mukoki bốc dỡ chiếc thuyền.
Họ mất hai giờ để ăn và nghỉ ngơi, và rồi hai chàng trai vác chiếc thuyền trong khi Mukoki đi vội phía trước mặt họ, nặng trĩu với phân nửa số thực phẩm của họ. Mỗi bước chân đưa họ tới gần hơn với tiếng gầm thét của dòng thác. Đi được hơn một dặm nữa, họ phải hét lên để nghe thấy lời nhau. Ở phía bên phải của họ vách núi nhanh chóng khép lại, và khi ba người, lảo đảo với gánh nặng, đi qua một đống đá phiến khổng lồ, hai chàng trai trông thấy ngay trước mắt họ dấu vết con đường hẹp ở bên bìa vách núi.
Ở đầu con đuờng, họ để lại chiếc thuyền. Ở một phía, cách họ khoảng mười thước, một ngọn núi ngóc lên bầu trời với chiều cao hơn 400 thước. Ở phía kia, cách cũng khoảng chừng ấy tính từ nơi họ đứng, là hẻm núi. Còn trước mặt họ là bức vách núi và bìa vách núi ngày càng gần hơn, gần hơn. Gương mặt của Rod trắng nhợt khi anh nhận ra, lần đầu tiên, những cơ may kinh khủng mà bọn anh nắm bắt được trong cái đêm tối tăm, lắm chuyện xảy ra cách đây vài tháng. Trong lúc đó Wabi đứng im lặng. Gường mặt anh chợt đông cứng như đá. Cao cao trên kia, ngoài hẻm núi đang vọng đến tiếng thác đổ âm vang.
Wabi kêu lên:
- Kìa, hãy nhìn xem!
Anh đi tới bìa vách núi. Rod theo sau, dù trong anh có một dự cảm mạnh mẽ phải bám sát vào vách núi. Nửa phút sau, anh đứng ngây ra, kinh hoàng, trong vòng nửa phút đó anh nhìn thấy những gì sẽ còn in dấu trong anh cho đến cuối đời. Khoảng năm mươi thước dưới chân anh, dòng nước xiết của con suối, bị ép vào giữa hai bìa vách núi lởm chởm, đang giận dữ cuộn lên những luồng bọt trắng xoá đến mức mặt đất dường như cũng run lên dưới sức chảy điên cuồng của nó. Đôi lúc, xuyên qua luồng bọt nước đang cuộn xoáy nhô lên những mỏm đen ngòm của những tảng đá lớn, như thể những con quái vật khổng lồ đang chơi một trò gì đó, đẩy dòng nước xiết vào cơn cuồng nộ kinh khủng hơn, và nó gầm lên những âm thanh vang rền khi những xoáy nước chiến thắng vươn lên trong một thoáng bên trên mặt nước lướt trôi.
Rod nhìn thấy tất cả những thứ đó trong một khoảnh khắc ngắn hơn một hơi thở, và anh lùi lại, cảm thấy mỗi thớ thịt trong người đang run lên dữ dội. Nhưng Wabigoon không cử động. Trong một lúc lâu, chàng trai da đỏ đứng nhìn xuống sức mạnh diệu kỳ đang biểu diễn bên dưới, thân hình anh bất động như một pho tượng đá, dòng máu hoang dã trong anh rần rật chảy trước quang cảnh hùng vĩ và âm thanh rền vang bên dưới hẻm núi. Khi anh quay sang Rod, môi anh không thốt một lời nào, nhưng mắt anh ánh lên ánh lửa mơ màng chỉ xuất hiện khi dòng máu của bà mẹ công chúa da đỏ đông lại thành sức mạnh, và sự hoang dã trong anh cất tiếng hú đón chào sự dữ dội của thiên nhiên. Không phải là âm nhạc, những lời êm ái, hay sự kỳ diệu của nghệ thuật đánh thức một luồng rung cảm sâu xa trong tâm hồn người da đỏ, mà là ngọn núi vĩ đại, thảo nguyên mênh mông, và thác nước đang gầm rú! Và đối với Wabigoon cũng vậy.
Họ tiến lên, với chiếc thuyền trên vai, bám sát vào vách núi. Chậm chạp, né tránh mỗi hòn đá và nhánh cây có thể làm họ trượt chân, họ đi dọc theo bìa núi hẹp hiểm trở, không nghỉ ngơi cho tới khi họ đã đến lối đi rộng dẫn lên ngọn núi một cách an toàn. Một giờ sau đó Mukoki bắt kịp họ trong chuyến quay về mang những thực phẩm còn lại. Ngay sau đó họ đi tới một dải đất bằng nhỏ nơi họ đã hạ trại trong mùa đông trước, và hạ chiếc thuyền xuống gần túp lều trại cũ làm bằng cây vân sam.
Mọi thứ vẫn còn nguyên như lúc họ rời khỏi đó. Cả tuyết và bão cũng không phá hủy được những lớp gỗ dầy. Những tàn tro và than của đống lửa, xương của con mèo rừng to lớn mà Rod tưởng lầm là một tên cướp Woonga tới tập kích, và đã giết chết, vẫn còn như cũ. Và bên ngoài túp lều trại là một cái cọc đóng sâu vào mặt đất, cái cọc mà họ đã cột người đồng đội trung thành của nhiều chuyến phiêu lưu, con sói đã thuần hoá.
Wabigoon đến gần cái cọc, không nói một lời. Anh ngồi xuống sát bên cạnh nó, giơ tay nắm lấy nó, và khi anh ngẩng lên nhìn Rod, vẻ mặt anh nói lên nhiều điều hơn cả những ngôn từ.
- Con sói già tội nghiệp!
Rod quay ra và đi đến rìa của dải đất bằng, có cái gì đó nóng hổi và khó chịu tràn lên đôi mắt của anh. Bên dưới anh, cho đến hút tầm nhìn, trải dài vùng đất hoang vu bí ẩn mênh mông tiếp giáp với Vịnh Hudson. Và ở đâu đó ngoài kia, trong cõi không gian vô hạn đó là con sói.
Khi nhìn xuống, cuốn phim nóng bỏng như màn mây che phủ mắt anh, anh nghĩ tới tấn thảm kịch cũ trong cuộc đời của Mukoki, và sự giúp sức của con sói để ông có thể trả thù. Trong trí tưởng, anh quay trở về cái ngày khủng khiếp cách đây nhiều, thật nhiều năm, khi Mukoki, đang hạnh phúc với sinh lực tràn trề của tuổi thanh xuân, tìm thấy người vợ trẻ và con mình bị một đàn sói giết chết trên lối đi. Anh nghĩ tới câu chuyện mà Wabi đã kể về sự điên cuồng của người chiến binh trẻ, về việc ông theo dấu đàn sói đó năm này sang năm khác, để lấy máu chúng rửa sạch mối thù. Và cuối cùng anh nghĩ về con sói... về chuyện bằng cách nào Mukoki và Wabigoon đã tìm thấy một con sói con trong bẫy của họ; bằng cách nào họ đã thuần hoá nó, ngày càng thương yêu nó, và dạy cho nó làm mồi dụ những con sói khác lọt vào họng súng của họ. Con sói đó đã là đồng đội của họ cách đây mấy tháng; không biết sợ hãi, trung thành. Cuối cùng, thoát khỏi cuộc chiến đấu sống chết với bọn Woonga, nó đã chạy vào rừng, trong lúc những người bạn của nó chiến đấu tìm về với thế giới văn minh.
Giờ này con sói ở đâu?
Bất giác Rod thốt lên thành lời câu hỏi đó, và từ ngay sau lưng anh, Wabi đáp:
- Với bầy đàn sói, Rod. Nó đã quên chúng ta, đã trở lại với hoang dã.
Rod nói:
- Trở lại với hoang dã, có. Nhưng quên chúng ta, không!
Wabi không đáp.
Thợ Săn Vàng Thợ Săn Vàng - James Oliver Curwood Thợ Săn Vàng