Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 10
“ T
hật quá mức nguy hiểm.” Daphne nói.
“ Nó rất thú vị mà.” Benny đáp trả.
Daphne Chạy Trốn
Một vài giờ sau đó Molly quay lại để chiêm ngưỡng không gian ấm cúng mà cô đã tạo cho chính mình ngoài mái hiên xinh xắn kia. Cô đã đặt chiếc đệm sọc xanh- vàng lên chiếc khung ghế dựa và một chiếc khác với họa tiết hoa văn nhiều màu trên chiếc ghế liễu cong cong. Chiếc bàn bếp hai lá nhỏ xinh với lớp sơn trắng đã bị sứt mẻ được đặt sát cạnh với lớp gỗ ép bao quanh mái hiên với hai chiếc ghế trang trại bị lẻ bộ. Ngày mai cô sẽ kiếm một ít hoa tươi để cắm vào chiếc bình tưới bằng đồng cũ kĩ bị mắc kẹt ở đầu đằng kia.
Cô đã chuyển một vài thứ thiết yếu từ khu B&B tới căn nhà nhỏ này, cô nướng mấy lát bánh mì và làm trứng bác rồi để chúng ở trên bàn. Trong khi con Roo say ngủ ở gần đấy, cô ngắm nhìn ánh nắng mặt trời đang nhạt dần trên mặt hồ có thể thấy qua những thân cây. Cô ngửi thấy mọi thứ, từ mùi gỗ thông đến mùi thơm ẩm ướt xa xăm của hồ nước. Cô nghe thấy âm thanh gì đó rõ ràng của con người ở bên ngoài. Nếu như ở nhà thì cô sẽ bị hoảng sợ nhưng ở đây, cô bình tĩnh trở lại ghế ngồi và chờ xem ai sẽ xuất hiện. Thật không may đó lại là Kevin.
Cô đã quên không đóng chốt cửa trước và không hề ngạc nhiên khi anh ta tự ý đi vào mà không cần một lời mời mọc. “Những tờ rơi này nói rằng bữa sáng sẽ diễn ta từ bảy đến chín giờ. Thật không hiểu nổi kiểu người gì lại muốn ăn sáng sớm như thế khi họ đang trong kì nghỉ?” Anh đặt một chiếc đồng hồ báo thức lên mặt bàn, sau đó liếc nhìn chỗ trứng bác còn thừa lại của cô. “Cô có thể đi vào thị trấn với tôi và kiếm một chiếc bánh kẹp thịt.” anh ta nói với vẻ thèm thuồng.
“Cảm ơn nhiều, nhưng tôi không ăn bánh kẹp thịt.”
“Đừng nói với tôi cô là người ăn chay giống chị gái cô đấy?”
“Tôi không nghiêm khắc như thế. Chị ấy không ăn thịt động vật. Tôi không ăn thịt những con vật dễ thương.”
“Điều này tôi đã từng nghe.”
“Trên thực tế, đó là một phương pháp rất tốt trong việc ăn uống lành mạnh.”
“Tôi tin là cô nghĩ rằng những con bò cũng dễ thương.” Giọng anh mang theo vẻ hoài nghi.
“Tôi yêu những chú bò, chúng chắc chắn dễ thương.”
“Những con lợn thì sao?”
“Không phải bộ phim Babe[69] đã rung một hồi chuông hay sao?”
“Tôi thậm chí sẽ không hỏi đến những con cừu.”
“Tôi đánh giá cao nếu không phải là chúng, hoặc những con thỏ.” Cô rùng mình. “Tôi không quá bị thu hút bởi những con gà hay gà tây nên thi thoảng tôi có ăn một chút. Tôi cũng ăn cá nữa để tôi tránh xa được các con vật đáng yêu.”
“Cá heo à, tôi cược đấy.” Anh ta ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kĩ đối diện với cô và nhìn chằm chằm xuống con Roo, nó đang phát ra những tiếng gầm gừ. “Cô có thể đã hiểu tình cảnh mà có lẽ tôi đang mắc phải ở đây. Ví dụ như, có một số loài vật, tôi nhận thấy cực kì đáng ghét.”
Cô dành cho anh một nụ cười ngọt ngào nhất. “Ai cũng biết là những người đàn ông không thích chó xù sẽ giống như những kẻ nghiền nát từng phẩn cơ thể trong máy xử lý rác thải.”
“Chỉ khi tôi chán chường thôi.”
Cô mỉm cười, sau đó cô giật mình khi cô nhận ra anh ta đã trở thành một thứ gì đó đầy mê hoặc đối với cô, cô gần như đã thân quen với điều đó. Đây có thể coi như là phần thưởng cho việc cô đã đồng ý giúp anh ta hay không? “Tôi thật không hiểu tại sao anh lại ghét nơi này nhiều đến vậy. Hồ rất đẹp. Có thể bơi lội, chèo thuyền hay đi dạo xung quanh. Có điều gì tồi tệ ở đây vậy?”
“Khi cô là đứa trẻ duy nhất, và cô phải tham gia hoạt động nhà thờ mỗi ngày thì sẽ chẳng còn hay ho gì nữa đâu. Bên cạnh đó, còn bị giới hạn về kích cỡ động cơ lắp trên thuyền, vậy nên không thể chơi trượt nước.”
“Kể cả những chiếc Jet Skis.”
“Gì cơ?”
“Không có gì. Chả nhẽ không có bất cứ đứa trẻ nào khác ở quanh đây hay sao?”
“Thỉnh thoảng những vị khách dẫn theo cháu của họ đến trong vài ngày. Đó là điểm tốt đẹp nhất trong mùa hè của tôi.” Anh nhăn nhó. “ Tất nhiên là hơn phân nửa những đứa trẻ đó là con gái.”
“Cuộc sống thật khó khăn.”
Anh ngả ghế ra sau cho đến khi nó chỉ còn đứng trên hai chân. Molly chờ đợi nó lật nhào, nhưng anh ta đã điều khiển lực rất tốt nên chả có gì xảy ra cả. “Cô có thực sự biết nấu ăn không đấy hay chỉ ứng biến trước những vị khách.”
“Tùy cơ ứng biến thôi.” Cô nói dối với hy vọng làm cho anh ta bực mình. Việc nấu ăn hàng ngày của cô đã trở thành một thứ gì đó như mong ước, cô yêu thích việc làm bánh, đặc biệt là cho những đứa cháu của mình. Bánh quy đường với những chiếc tai thỏ là sở trường của cô.
“Xuất sắc.” Những chiếc chân ghế đã nằm ngay ngắn trên sàn nhà. “Chúa ơi, nơi này thật nhàm chán. Chúng ta hãy đi dạo quanh hồ trước khi trời tối hơn.”
“Tôi mệt lắm.”
“Cô có làm gì cả ngày đâu mà kêu mệt.” Anh đã quá bồn chồn vì không có nơi nào để đi rồi, vậy nên cô đã bị giật mình khi anh nắm lấy cổ tay cô và kéo mạnh cô ngồi dậy. “Đi nào. Tôi đã không thể tập luyện trong hai ngày vừa rồi. Tôi sẽ quậy phá một chút.”
Cô giật tay ra. “Giờ anh đi mà tập luyện, không có ai ngăn cản anh đâu.”
“Tôi phải gặp mặt những người hâm mộ tôi ở trước hiên sớm thôi. Cô cần phải tập thể dục, đừng có mà cứng đầu như thế. Ở lại đây, Godzilla.” Anh mở cửa trước, nhẹ nhàng đẩy Molly qua rồi nhanh chóng đóng sập lại nhốt con Roo ở bên trong.
Cô chẳng thể thực sự phản kháng lấy một lần, cô hoàn toàn kiệt sức và thừa biết rằng không hay ho gì khi ở một mình với anh ta. “Tôi không có tâm trạng, tôi muốn con chó của tôi.”
“Bây giờ nếu tôi có nói cỏ có màu xanh thì cô cũng quyết tranh luận với tôi thôi.” Anh ta kéo tay cô đi dọc theo con đường.
“Cho phép tôi khước từ lòng tốt của kẻ bắt cóc.”
“Với một ai đó đang bị bắt cóc, chẳng phải cô nên cố gắng chạy trốn không phải sao.”
“Tôi thích nơi này.”
Anh liếc mắt trở lại cái tổ ấm cúng mà cô đã tự mình bầy trí ngoài mái hiên. “Lần tới cô nên thuê một người trang trí nội thất.”
“Những cô gái giàu có chúng tôi thích những tiện nghi ấy, dù là chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.”
“Tôi đoán vậy.”
Con đường mở rộng dần ra khi tới gần hồ, sau đó uốn quanh bờ hồ một đoạn trước khi thu hẹp lại và tạo thành một con đường dốc lên một dốc đá che khuất mặt nước. Kevin chỉ theo hướng ngược lại. “Có một khu ngập nước ở phía đó, và đằng sau khu cắm trại có một bãi cỏ với một con suối chảy qua.”
“Bãi Cỏ Hay Bép Xép”
“Gì cơ?”
“Đó là... um, không có gì.” Đó là tên của đồng cỏ nằm giữa khu rừng Nightingle.
“Cô có thể có một tầm nhìn tuyệt vời tới thị trấn từ dốc đá đằng kia.”
Cô nhìn lên con đường dốc đứng. “Tôi không đủ năng lượng để leo lên đó đâu.”
“Chúng ta sẽ không phải đi hết con đường.”
Cô biết là anh đang nói dối. Tuy nhiên, đôi chân cô không cảm thấy bủn rủn như ngày hôm qua, vây nên cô bất đầu lên đường cùng anh. “Mọi người trong thị trấn sinh sống bằng cách nào?”
“Chủ yếu là du lịch thôi. Hồ cũng có thể đánh bắt cá rất tốt nhưng nó quá biệt lập nên không thể phát triển giống như những nơi khác được. Có một sân golf khá tốt và một số vùng có những con đường xuyên quốc gia tốt nhất trong tiểu bang."
"Thật vui mừng khi không có ai phá hủy nơi này bằng một khu nghỉ mát lớn."
Con đường đã trở lên nghiêng dốc hơn, và cô phải dùng tất cả sức lực để leo lên. Chẳng ngạc nhiện khi cô bị anh bỏ xa một quãng. Điều ngạc nhiên hơn hết là cô vẫn tiếp tục đi lên.
Anh gọi vọng xuống từ trên đỉnh dốc đá. “Chính xác là cô không tham gia chương trình giáo dục thể chất nào đúng không?”
“Chỉ bỏ qua một vài...” Cô thở hổn hển. – “Lớp Tea-Bo[70] thôi.”
“Cô có muốn tôi tìm cho một bình ô xy không thế?”
Cô thở quá khó khăn nên không thể đáp lại được.
Cô thật sự cảm thấy sung sướng vì những nỗ lực của mình khi nhìn thấy thị trấn từ trên đỉnh dốc. Trời vẫn đủ sáng để nhìn thấy toàn cảnh thị trấn xa xa phía cuối hồ nước. Nó thật cổ kính và mộc mạc. Những chiếc thuyền nhấp nhô bập bênh trên bến cảng, một căn gác chuông nhà thờ ẩn hiện qua những rặng tán cây trông như dựa vào chiếc cầu vòng màu kẹo trên bầu trời.
Kevin chỉ về phía một cụm nhà thờ trang trọng gần với dốc đá. “Đó là những căn nhà nghỉ dưỡng. Lần cuối cùng tôi đến đây, đó vẫn là những rừng cây, nhưng dường như đã có quá nhiều thứ thay đổi.”
Cô chìm đắm trong khung cảnh. “Nó thật là đẹp.”
“Đúng thế.” Anh di chuyển đến mép đá và nhìn xuống mặt nước bên dưới. “Tôi đã từng nhảy xuống ở đây trong những mùa hè.”
“Khá là nguy hiểm đối với một đứa trẻ không phải sao?”
“Nhưng nó rất thú vị.”
“Cha mẹ anh chắc phải là những vị thánh. Tôi thật không thể tưởng tượng được bao nhiêu tóc bạc anh đã làm –” Cô dừng lại khi phát hiện ra anh đang tháo giày thay vì quan tâm đến những gì cô nói.
Bản năng nguyên thủy khiến cô bước thật nhanh về phía trước nhưng đã quá muộn. Anh ta đã ném mình vào khoảng không, rơi xuống.
Cô hổn hển chạy về phía mép đá chỉ đủ để nhìn thấy cú tiếp nước rất gọn và đầy nghệ thuật của cơ thể anh. Hầu như chẳng thấy được bọt nước bắn tung tóe.
Cô chờ đợi nhưng anh vẫn chưa nổi lên. Tay cô bất giác che miệng, cô tiếp tục tìm kiếm khắp mặt nước nhưng không thấy bóng dáng anh đâu. “Kevin!”
Rồi có những gợn sóng lan truyền trên mặt nước sau đó đầu anh ta nhô lên. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại lần nữa nín thở khi bắt gặp anh ngẩng mặt lên bầu trời đêm. Những giọt nước chảy xuống từ mãi tóc ướt, qua những đường nét khuôn mặt, và có một cái gì như sự chiến thắng hiện lên trên đó.
Cô nắm chặt tay lại và hét lên với anh. “Đồ khùng! Anh thực sự điên rồi phải không?”
Ngước lên khỏi dòng nước, anh ngước nhìn cô cười tươi lộ ra một hàm răng sáng bóng. “Có phải cô sắp lảm nhảm như bà chị lớn kia của cô?”
Cô giận run đến nỗi giậm mạnh chân xuống đất. “Anh không hề suy nghĩ đến độ sâu dưới đó như thế nào trước khi lặn xuống hả!”
“Tôi đã biết nó sâu thế nào từ lần trước rồi còn gì.”
“Lần trước đó là bao lâu rồi hả?”
“Khoảng mười bảy năm.” Anh búng người trở lại dười nước. “Nhưng lúc đó trời mưa rất to.”
“Anh đúng là kẻ đần độn. Không sợ bị chấn thương não hay sao?”
“Tôi vẫn sống, không phải sao?” Anh trưng lên một nụ cười rất liều lĩnh. “Xuống đây đi cô nàng thỏ con. Nước dưới này ấm lắm đấy.”
“Quên cái ý nghĩ đấy đi! Tôi sẽ không nhảy xuống từ vách đá này đâu.”
Anh đập tay xuống mặt nước, bơi qua bơi lại một cách lười biếng. “Có phải cô không biết nhảy xuống như thế nào phải không?”
“Đương nhiên tôi biết rồi. Đừng quên tôi đã phải ở trại hè trong chín năm trời đấy.”
Giọng chế nhạo của anh quấn lấy cô, chậm rãi và lười biếng. “Tôi cá là cô đang rất căng thẳng.”
“Tôi không hề!”
“Ồ, quý cô thỏ đế phải không nhỉ?”
Ôi, Chúa ơi. Có một hồi chuông báo động vang lên bên trong đầu cô, và cô thậm chí quên cả cởi bỏ đôi săng-đan. Cô chỉ gập những ngón lên mép đá rồi thả mình xuống, làm theo sự điên rồ của anh ta.
Cô cố hét lên thật to khi rơi xuống.
Cô tiếp nước khó khăn hơn anh ta, tạo ra rất nhiều bọt nước bắn tung lên. Khi cô trồi lên, nước chảy nhỏ giọt trên khuôn mặt đầy vẻ sững sờ của anh ta.
“Chúa tôi.” Anh nói nhẹ nhàng qua hơi thở, nghe giống như một lời cầu nguyện hơn là một lời nguyền. Rồi ngay sau đó anh bắt đầu hét lên. “Cô đã nghĩ cái quỷ gì mà làm thế hả?”
Nước rất lạnh và cô không thể điều hòa được hơi thở. Ngay cả xương cũng co lại ấy chứ. “Nó lạnh như băng ý! Anh đã lừa tôi!”
“Nếu cô dám làm như thế một lần nữa thì...”
“Anh đã thách tôi!”
“Nếu tôi thách cô uống thuốc độc, cô cũng ngu ngốc làm theo như thế hay sao?”
Cô không biết là mình giận dữ hơn với anh ta bởi vì sự thiếu thận trọng của cô hay là vì cô đã mắc bẫy nữa. Mặt nước động đậy khi cô dùng tay gạt nước. “Nhìn tôi xem! Tôi chỉ hành động giống như một người bình thường khi tôi ở cùng những người khác mà thôi.”
“Bình thường?” Mắt anh ánh lên một tia giận dữ. “Đó có phải lý do tại sao tôi thấy cô làm tổ trong căn hộ của cô giống như một con tôm ươn đúng không?
“Ít nhất ở đó tôi cũng an toàn, thay vì bị viêm phổi ở đây!” Răng cô bắt đầu va vào nhau, và quần áo như thể bị đóng băng dích chặt vào cơ thể. “Hay là việc khiến cho tôi nhảy xuống từ vách đá là một ý tưởng trị liệu của anh?”
“Tôi không nghĩ cô sẽ làm thế!”
“Tôi là một kẻ gàn dở, không nhớ sao?”
“Molly...”
“Molly điên khùng!”
“Tôi không nói thế – ”
“Nhưng anh đã nghĩ thế. Molly – bê bết! Molly – mất trí! Dở hơi! Chỉ là một việc sảy thai bé tí mà cô ta cũng suy sụp.”
Cô nghẹn ngào. Cô không định nói như thế, không muốn đề cập đến việc đó một lần nữa. Nhưng hình như tác động mạnh mẽ của cú nhảy từ trên vách đã thúc ép cô nói ra điều đó.
Một sự im lăng bao trùm giữa họ. Cuối cùng khi anh ta muốn phá vỡ nó, cô đã nghe thấy sự thương hại trong giọng nói của anh. “Giờ thì lên thôi, cô cần phải được sưởi ấm.” Anh quay lưng và bắt đầu bơi về phía bờ.
Cô bắt đầu khóc, và không hề có ý định rời khỏi chỗ hiện giờ.
Anh đã chạm đến bờ đất nhưng lại không cố bơi tiếp. Thay vào đó, anh quay lại nhìn cô. Nước bập bềnh quanh thắt lưng còn giọng nói của anh lại nhẹ nhàng lan tỏa. “Cô cần phải lên thôi. Trời đã tối hơn rồi.”
Cái lạnh làm buốt tứ chi của cô nhưng không hề làm tê liệt trái tim cô. Đau thương tràn ngập trong cô. Cô muốn chìm xuống đáy hồ và không bao giờ trở lên nữa. Cô nuốt một ngụm không khí và thì thào những từ mà cô không bao giờ có ý định nói ra. “Anh không hề quan tâm phải không?”
“Cô đang cố gắng khơi dậy một cuộc chiến đấy,” Anh nhẹ nhàng nói. “Đến đây nào. Răng của cô đang va lập cập kia kìa.”
Những từ ngữ khó khăn trượt qua cổ họng cô. “Tôi biết anh không hề quan tâm. Tôi có thể hiểu được.”
“Molly, đừng tự mình suy diễn nữa.”
“Chúng ta đã có một bé gái,” cô thì thào. “Tôi đã bắt bọn họ kiểm tra rồi nói cho tôi biết.”
Mặt nước bập bềnh. Không gian xung quanh anh trở lên yên lặng. “Tôi đã không biết.”
“Tôi đã đặt tên cho con bé là Sarah.”
“Cô quá mệt mỏi rồi. Đây không phải là thời điểm tốt để nói điều đó đâu.”
Cô lắc đầu. Nhìn lên bầu trời. Nói ra sự thật không phải để lên án anh, chỉ là để cho anh biết lý do tại sao anh không thể nào hiểu được cảm giác của cô. “Việc mất đi cô bé không có bất cứ ý nghĩa gì với anh cả.”
“Tôi không nghĩ về nó. Đứa trẻ không hiện hữu chân thực với tôi giống như nó đối với cô.”
“Bé gái! Đứa trẻ là một bé gái, không phải là nó!”
“Tôi xin lỗi.”
Sự im lặng của anh ta là đòn công kích bất công đối với cô. Thật sai lầm khi lên án anh đã không cùng cô chia sẻ những đau khổ mà cô gặp phải. Tất nhiên đứa trẻ không thật sự hiện hữu đối với anh. Anh đã không mời Molly lên trên giường, không hề muốn đứa trẻ và cũng không mang đứa trẻ bên trong mình.
“Tôi mới là người phải nói xin lỗi. Tôi không có ý định hét lên. Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình.” Tay cô run lên khi gạt một lọn tóc ướt sũng che chắn tầm mắt. “Tôi sẽ không nhắc đến việc này một lần nào nữa. Tôi hứa đấy.”
“Giờ thì bơi lại đây đi.” Anh nói thật lặng lẽ.
Tay chân cô lóng ngóng trong làn nước lạnh, và quần áo thật nặng nề khi cô bơi về phía bờ đá. Trong lúc cô tới đó, anh đã trèo lên một tảng đá nhẵn khá thấp.
Anh cúi xuống và kéo cô lên ngồi xuống bên cạnh. Cô ôm lấy đầu gối, rất lạnh, nước chảy nhỏ giọt từ mái tóc lẫn quần áo cô, trông rất khốn khổ.
Anh cố gắng an ủi cô. “Ít nhất tôi cũng tháo giày trước khi nhảy xuống. Cô đã hất bay nó khi cô chạm mặt nước. Tôi đã cố lần theo chúng nhưng tôi đang còn bị sốc.”
Tảng đã vẫn còn giữ được một chút nhiệt trong ngày, và đã truyền qua chiếc quần sooc ẩm ướt và lạnh lẽo của cô. “Điều đó không quan trọng. Nó là đôi dép cũ nhất của tôi.” Đây là đôi cuối cùng cô mua của nhà thiết kế Manolo Blahniks. Với tình trạng tài chính hiện giờ của cô, cô chỉ có thể thay chúng bằng một đôi dép cao su.
“Cô có thể chọn một đôi khác trong thị trấn vào ngày mai.” Anh đứng bật dậy. “Tốt nhất chúng ta nên quay trở lại trước khi cô bị cảm. Tại sao cô không đi bắt đầu đi bây giờ? Tôi sẽ bắt kịp ngay khi tôi lấy lại đôi giày của mình.”
Anh quay trở lại con đường cũ. Cô ôm chặt cơ thể chống lại cái lạnh ban đêm, bước một chân lên phía trước và cố gắng không nghĩ gì cả. Cô đã không đi được xa trước khi anh đi đến bên cạnh cô, áo phông và quần sooc bó sát vào cơ thể anh. Họ đi trong im lặng một lúc lâu.
“Vấn đề là...”
Khi anh không đi tiếp, cô nhìn về phía anh. “Sao cơ?”
Anh trông như thể gặp khó khăn. “Thôi quên đi.”
Tiếng lá cây xào xạc xung quanh họ. “Tốt thôi.”
Anh chuyển đôi giày sang tay bên kia. “Sau khi việc đó xảy ra.. tôi chỉ...tôi không cho phép bản thân mình nghĩ về cô bé.”
Cô hiểu rõ nhưng điều đó thậm chí còn khiến cô cảm thấy cô đơn hơn.
Anh lưỡng lự. Cô không cảm thấy quen với điều đó. Anh dường như luôn luôn chắc chắn trong mọi việc. “Cô có nghĩ là cô bé..” Anh hắng giọng “Cô nghĩ là Sarah sẽ giống ai?”
Trái tim cô thắt lại. Một cơn đau dồn dập nhanh chóng quét qua cô, nhưng nó ko mạnh giống như những lần trước đó. Thay vào đó, nó rát lên giống như khi sát trùng một vết thương vậy.
Lá phổi của cô giãn ra, co lại, rồi tiếp tục giãn ra. Cô giật mình khi phát hiện ra mình vẫn còn thở, và đôi chân vẫn cứ di chuyển. Cô nghe thấy tiếng dế kêu râm ran hai bên đường đi của họ. Một con sóc nhảy qua những tán cây.
“Uhm...” cô đang run rẩy, cô cũng không chắc những âm thanh phát ra từ cô là những tiếng cười hay là tiếng nghẹn ngào còn sót lại. “Tuyệt đẹp nếu như cô bé giống anh.”
Ngực cô nhói đau, nhưng thay vì chống lại nỗi đau đó, cô tiếp nhận, hấp thụ nó, biến nối đau đó thành một phần của mình. “Cực kì thông minh nếu cô bé giống tôi.”
“Và hấp tấp. Tôi nghĩ rằng những gì diễn ra hôm nay đã chứng minh điều đó. Tuyệt đẹp hả? Cảm ơn vì lời khen.”
“Làm như anh không biết ấy.” Trái tim cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô dùng bàn tay lau sạch nước mũi.
“Vậy, làm thế nào cô lại nghĩ rằng mình rất thông minh.”
“Tốt nghiệp với một tấm bằng xuất sắc hạng nhất. Đại học Northwestern. Anh thì sao?
“Đủ tốt nghiệp thôi.”
Cô mỉm cười, nhưng vẫn chưa muốn dừng nói về Sarah. “Tôi sẽ không bao giờ gửi con bé đến trại hè.”
Anh gật đầu. “Tôi cũng không bao giờ bắt con bé đến nhà thờ mỗi ngày trong suốt mùa hè.”
“Có rất nhiều nhà thờ.”
“Chín năm cũng có rất nhiều khu trại hè.”
“Cô bé cũng có thể rất vụng về và học chậm.”
“Không phải với Sarah.”
Có một thứ gì đó ấm áp bao bọc lấy trái tim của cô.
Anh đi chậm lại. Nhìn lên những tán cây. Trượt một bàn tay vào trong túi quần. “Tôi chắc rằng đây không phải là thời điểm cho cô bé được sinh ra.”
Molly hít một hơi rồi thì thầm “Tôi đoán là không.”