Số lần đọc/download: 592 / 9
Cập nhật: 2018-06-11 22:48:25 +0700
Chương 10
B
uổi sáng hôm sau tôi thức dậy vào lúc năm giờ và nằm trên giường, lắng nghe tiếng rầm rì của lò sưởi và nhìn từng phút nhảy trên đồng hồ báo thức chạy pin đến nhiều phút sau. Khi đúng 5 giờ 30, tôi ngồi dậy và bật điện lên. Một nửa tiếng đồng hồ đã lướt qua và lại thêm một lần nữa tôi chẳng thể ngủ đẫy giấc vào buổi sáng chủ nhật. Chó chết! Trước đây vào lúc 5 giờ 30 sáng tôi rất thích hút một điếu thuốc và suýt chút nữa thì tôi đã lấy làm tiếc vì chuyện bỏ thuốc. Nhưng mặt khác thì một điếu thuốc có lẽ bây giờ là thứ cuối cùng mà tôi cần tới.
Terrence thật sự đã chết vì dùng cocain quá liều. Thêm vào đó là bức ảnh Gerard đang nổi lập lờ trong một bồn tắm có những cái chân hình móng vuốt thú ám ảnh không tha, khiến tôi rùng mình mỗi lần nhớ tới nó. Mối liên quan nằm ở đâu?
Tôi lại nằm xuống, hiện tôi vẫn chưa sẵn sàng để dậy. Tôi từ từ duỗi dài người ra, nhấm nháp cảm giác thú vị được ở trên giường, cảm nhận toàn bộ cơ thể mình và nhớ lại cảm giác của đôi môi Basil khi chúng chạm khẽ vào tôi vào ngày thứ sáu. Nỗi khao khát anh bùng dậy trong khi tôi nằm trong miền đất gợi tình lửng lơ giữa ngủ và thức, mơ màng tưởng tượng đôi môi anh âu yếm khuôn gáy và lưng tôi ra sao, tôi sẽ cảm nhận anh như thế nào nếu tôi ở lại đó. Bettina. Tôi không thể quên câu chuyện người em gái của anh.
Thế rồi đột ngột, một suy nghĩ bùng lên, nó tàn nhẫn thúc tôi thức dậy như một con rồng điện tử. Liệu anh kể cho tôi nghe sự thật? Hay anh muốn đánh lạc hướng? Toàn bộ câu chuyện rất có thể chỉ là một lời dối trá. Rất có thế Bettina vẫn còn sống và khỏe mạnh vô cùng, ngồi ở đâu đó ở miền Kingston và ăn cá khô cùng hoa quả Akee. Rất có thể cô ta chưa hề tồn tại. Tại sao chưa có ai ngoài Basil kể cho tôi nghe về cô ấy? Câu chuyện đó xảy ra bao giờ? Liệu tôi có được phép thật sự tin anh? Bất chợt tôi nhớ lại cái cách mà anh miêu tả Carlotta. “Ngủ với tất cả những thứ biết mặc quần và nhìn trước ngó sau mọi hướng như cách những con mèo hoang thường làm". Có phải bản thân anh cũng muốn “nhìn trước ngó sau mọi hướng và ngủ với tất cả những thứ biết mặc quần”? Có phải anh ta cũng đang chơi chính trò chơi đó?
Khó mà đứng vững trước một người đàn ông khiến cho “tất dưới chân ta bốc khói”, theo cái cách mà bọn trẻ con thường đùa, tôi đã nếm thử một chút và biết rõ là tất dưới chân tôi sẽ bốc khói nếu tôi ở nhà Basil thêm một tiếng đồng hồ nữa. Thế nhưng bây giờ, trong không khí lành lạnh của buổi sớm mai, tôi nhìn thấy rõ là rất có thể tôi lại một lần nữa đã dại dột để cảm xúc đè bẹp lý trí. Basil Dupre. Tôi đã biết gì về anh ngoài những gì mà anh kể? Lẽ ra ở tuổi này tôi phải dần dần nhận ra rằng tất cả những người đàn ông mà tôi thấy hấp dẫn đều có một cái gì đó không ổn và tôi cần phải bỏ mọi chuyện mà chạy thoát thân càng nhanh càng tốt. Tôi nhớ lại những câu Annie thường nói: “Đã có bao giờ cậu vấp phải một anh chàng hấp dẫn như Basil mà lại không bị hắn ta gây phiền toái hay chưa?”
Terrence chết vì thuốc phiện quá liều, ít nhất trong bản báo cáo cũng viết như vậy và Gerard chết đuối. Nhưng nằm giữa hai sự kiện đó chỉ có năm ngày trời. Năm ngày trời là quá ngắn để có thể tin vào một sự tình cờ. Có thể đấy, nhưng mà xác suất rất mong manh. Basil có quan hệ với cocain. Anh ta ở đâu khi Gerard bỏ mạng? Anh ta đã muốn kể cho tôi nghe những gì, những thứ phải được nói trong khung cảnh thầm kín trong căn hộ của anh ta chứ không phải giữa một không khí công cộng của quán ăn Crystal Lounge?
Cố gắng tiếp tục ngủ chỉ là chuyện vô ích; toàn bộ đống hỗn độn đó dần dần đè tôi xuống như một con chó già nua đã trót cắn thật chặt vào một chiếc giày. Nơi tôi có thể suy nghĩ tỉnh táo nhất là tại văn phòng, với một tách trà Red Zinger kề bên. Tôi chưa bao giờ đi làm vào lúc sáu giờ sáng ngày chủ nhật, mà cũng không muốn biến chuyện này thành thói quen, nhưng tôi cần phải sắp xếp lại toàn bộ những dữ kiện đó, mà lại phải làm chuyện này trong khung cảnh công việc của mình.
Tôi mặc một bộ Jean và một chiếc T–Shirt cũ, viết một mẩu giấy cho Jamal và đi xuống cái xe Jetta của mình, một cái xe chạy dầu diesel và vì thế mà gây ra một tiếng ồn địa ngục vào buổi sáng tĩnh lặng của ngày chủ nhật. Tôi đi chầm chậm theo đại lộ Cam Nam xuống dưới, rồi sau đó dọc theo phố South Harrison cho tới Đại Lộ Trung Tâm và tiếp tục đến văn phòng của tôi bên phố Main. Vào buổi sáng này, tất cả các con phố đều yên lặng, vắng tanh. Các anh chị em đứng đắn vừa tỉnh dậy, còn những kể tội lỗi thì vừa mới về nhà. Hiện thời rõ ràng tôi đang tự xếp mình vào hạng người thứ hai.
Ánh nắng mặt trời lọt vào được văn phòng của tôi và biến đổi những cái lá đầy gai góc của cây lô hội vô chủ thành một con quái vật tí hon bên bậu cửa sổ. Thêm vào đó, nó làm đẹp căn phòng lên một chút; người ta không nhìn thấy lớp bụi ngay cả khi người ta biết sẽ thấy bụi ở đâu. Tôi đổ đầy cái ấm đun điện bằng thứ nước lấy từ lavabo trong phòng vệ sinh ở cuối hàng lang, cắm nút rồi mở máy tính gọi tập tin DeWayne.
Thứ tư, ngày 8 tháng 10, những chữ cái màu xanh lục sáng lên. Đoạn ghi chép này đã được tôi nhập cách đây bốn ngày, trước khi Jake tới và tôi bất chợt lại phải nghĩ tới cơ thể đẹp đẽ màu nâu của anh. Tôi cân nhắc, liệu có nên gọi điện cho anh, nhưng rồi thấy còn quá sớm để làm phiền anh, ngay cả khi tôi biết rằng chắc chắn anh chẳng bực mình đâu. Jake. Basil. Jake là người có vợ. Basil có lẽ là một tay sát nhân. Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra với tôi đây? Cái khiếu thẩm mỹ của tôi mới hay ho làm sao!
Tôi đập thật mạnh lên cái phím in và cho ra toàn bộ tập tin với những lời ghi chép của ngày thứ tư hôm trước. Thế rồi tôi viết một đoạn mới: CHỦ NHẬT, NGÀY 12 THÁNG 10. Sau đó là những kiến thức mới: cái chết của Gerard vào buổi tối ngày thứ năm, phiên bản của cảnh sát và những sự kiện xảy ra.
Tôi nhìn lại một lần nữa những gì đã được in ra từ ngày 8 tháng 10. Terrence vậy là đã thực sự chết vì thuốc phiện quá liều, có lẽ đó là thứ quan trọng nhất mà tôi biết được trong tuần này. Có lẽ cậu ta đã dùng thuốc phiện suốt thời gian đó và đã lừa được tất cả những người thân kề bên. Cả tôi cũng đã bị cậu ta qua mặt sau khi đã về với Tử Thần. – Chó chết!
Mặc dù vậy tôi vẫn thấy những lời ghi sao kỳ lạ. Không một thằng con trai nghiện thuốc phiện nào lại giữ lại một nửa bát xúp thịt bò và một nửa khuôn bánh táo. Không một thằng con trai nghiện thuốc phiện nào giữ được 300 USD tiền mặt và dấu nó vào đằng sau tủ lạnh, xúp thịt bò, bánh táo, sữa còn tươi và những đồng tiền lớn.
Tôi lại lấy ra những tấm ảnh Polaroid chụp đồ vật đựng trong xô đựng rác: Hoa, mà là hoa cúc vàng! Bất giác tôi phải nghĩ tới Jamal, nó không thể đến gần bông hoa này dưới hai mét mà không hắt hơi cho văng cả linh hồn ra ngoài. Khi nó còn bé, chị gái tôi đã có lần tặng cho tôi một bó hoa mùa thu và cơn dị ứng xảy ra trầm trọng tới mức tôi đã phải đưa nó đến bác sĩ và để cho người ta tiêm cho nó.
“Luôn luôn có một cái gì đó rõ ràng không phù hợp với bức tranh chung”. Hãy để ý đến cái yếu tố rõ ràng nọ. DeLorca luôn luôn nói với tôi như thế khi ông còn tin rằng tôi còn sức để chịu đựng thật lâu, cho tới khi leo được lên chức thanh tra. Tiếng huýt sáo của ấm đun nước khiến tôi giật mình; tôi lục lọi trong ngăn kéo để tìm một hộp trà Celestiai Seasonings, thả cho một gói trà rơi vào cốc rồi đổ nước sôi lên trên.
“Phải nhận ra mối liên quan”. Nó ở đâu? Chắc chắn phải có nó. Terrence chết vì thuốc phiện quá liều. Gerard chết trong bồn tắm. Hai tai nạn chết người bất thình lình rơi xuống từ thinh không. Tôi không tin.
Có lẽ đó chính là mối liên hệ. Hai vụ giết người trông như thể hai tai nạn. Được thực hiện bởi một kẻ biết quá nhiều về hai đứa con trai đó, đến mức độ hắn có thể sắp xếp và an toàn trốn thoát. Nhưng người ta làm cách nào để khuyên một đứa con trai 22 tuổi dùng thuốc phiện quá liều đến mức bỏ mạng? Làm sao người ta có thể dìm chết một đứa con trai 20 tuổi trong bồn tắm? Ai có thể căm thù DeWayne tới thế? Tình yêu hay mối quan hệ ruột rà?
Tôi nhìn lại bản in của ngày thứ tư, trên đó có ghi tên tất cả những người có liên quan tới Terrence, cái tên Gerard đã bị tôi xóa đi: Carlotta, Basil, Hakim, Emma. Chẳng thấy cái tên nào khiến cho đầu tôi rung chuông. Chắc chắn phải có động cơ. Một động cơ và một cơ hội. Mà ngoài BasiI, người hoàn toàn không hề che giấu động cơ trả thù của mình, thì tôi chưa có một ai khác trên danh sách này
“Đúng hơn là một mối quan hệ làm ăn”. Những câu Emma nói lại vang lên trước mặt tôi. Terrence là một người sử dụng. Gerard là người buôn. Có lẽ đó là mối quan hệ chăng? Có lẽ chuyện này chẳng hề dính dáng gì tới DeWayne. Rất có thể vụ chết người thứ nhất chỉ là một tai nạn không ai lường trước. Nhưng nếu đó là chuyện sát nhân, thì nó phải có phương pháp và nếu nó có phương pháp, thì tôi có thể tìm ra nó. “Bí mật về cái chết của nạn nhân được che giấu trong cuộc đời anh ta”. Ai đã nói như vậy? DeLorca? Jake? Một tia sáng bừng lên. Terrence đã sống trong tình trạng là một con nghiện và đã chết trong tình trạng một con nghiện. Thế nhưng đó là điều chẳng mới.
Tôi nhìn những tấm ảnh thật kỹ một lần nữa. Những đóa hoa. Hoa cúc vàng. Những bông hoa mùa thu, cái chết mùa thu. Thật buồn cười khi người ta nghĩ về chuyện này. Chúng nó không thích hợp với bức tranh toàn cảnh. Một cô người yêu thường sẽ gửi một cái gì đó rõ ràng hơn, ví dụ như những bông hồng đỏ. Quỷ tha ma bắt, ai lại gửi hoa cho một chàng trai như Terrence? Tại sao nó lại vứt hoa đi trong khi hoa vẫn còn tươi? Kể cả trong ảnh tôi vẫn nhận ra là hoa chưa bị héo.
Hoa. Những cái khăn giấy. Một hộp đựng thuốc cảm cúm đã rỗng. Tôi nhìn ra mối liên quan. Ngửi mùi hoa. Hắt hơi cho văng cả linh hồn ra khỏi cơ thể. Lau mũi. Uống thuốc. Nếu người ta là Jamal. Mà cũng có thể kể cả Terrence.
Dị ứng vốn là căn bệnh mang tính di truyền. DeWayne dị ứng. Jamal cũng thế. Có lẽ Terrence cũng vậy. Tôi luôn luôn cho rằng căn bệnh dị ứng của Jamal là kết quả di truyền từ phía DeWayne. Cả gia đình tôi đều khỏe mạnh. Nhưng hoa cúc vàng không giết người và trong máu Terrence có cocain. Vậy là tôi lại quay trở lại điểm xuất phát. Tôi nhìn tờ giấy in một lần nữa.
Nó có trữ một thứ thuốc phiện hợp pháp trong phòng: thuốc chống cúm. Thế nhưng thuốc cảm cúm không giết người. Chỉ trừ trường hợp chúng có chứa Zyankali, theo như cái cách người ta thường tả trong những tiểu thuyết hình sự từ những năm 30.
Vậy là chỉ còn lại cocain.
Từ thời gian học ở trường đại học, tôi vẫn còn giữ lại một vài cuốn sách chuyên ngành về chất độc, về vũ khí và về những chủ đề sống động khác mà tôi đã đút xuống tận đáy tủ sách của tôi. Giờ tôi rút chúng ra và nhanh tay tìm một đoạn về cocain.
Cocain. Methylbenzoylergonin. Khi đọc qua cả trang sách tôi nhận ra rằng người ta không chỉ hít và tiêm, mà thỉnh thoảng còn có thể sử dụng nó qua đường đồ ăn. Đó là phương cách ít nguy hiểm nhất, nhưng thỉnh thoảng vẫn dẫn đến những triệu chứng bị ngộ độc. A! Cái này chiếu một tia sáng mới vào sự việc! Người ta có thể dễ dàng đẩy một con nghiện vừa sạch thuốc uống cocain hơn là hút Crack. Cứ theo cuốn sách này, người ta cần ít nhất một thìa cocain nguyên chất mới có thể giết được một chàng trai cao và nặng như Terrence. Hoặc là ít hơn, nếu người ta còn thêm vào đó một chút gì khác. Khi mổ xác, các bác sĩ pháp y chỉ chú ý đi tìm chất độc nếu có một lá đơn đề nghị kiểm tra đặc biệt. Nếu có ai đó vừa dùng cả chất độc lẫn cocain thì cocain sẽ được phát hiện, nhưng chất độc thì không, nhất là khi nó lại là một chất độc ít quen biết và không để lại dấu vết trong cơ thể người chết. Ví dụ như Zyankali hoặc Strychnin Tôi dám lấy cả ngôi nhà của cha mẹ mình ra mà cuộc rằng những người của ngành cảnh sát đã không kiểm tra xem có chất độc hay không, thậm chí kể cả những chất độc quen biết. Vì có gì mà người ta lại phải phí tiền cho một tên nghiện thuốc phiện?
Việc đó có thể xảy ra như thế nào? Giờ thì trí tưởng tượng tôi bừng lên.
Nếu có kẻ biết về căn bệnh dị ứng, gã ta sẽ thay đổi những viên thuốc kia, sẽ nhét đầy cocain vào trong và sau đó còn cho thêm một thứ gì khác nữa. Các con nghiện thường rất dễ dùng thuốc quá liều nhất là những gì có thể tiêm, có thể ngửi hoặc có thể nuốt. Để có thể ngay lập tức chia tay với cảm giác đau đớn, với cảm giác ngứa ngáy hoặc là với những tràng hắt hơi. Không chờ đợi lâu. Con nghiện thuốc phiện đã quen sống từ tích tắc này sang một tích tắc khác, vì thế mà chúng thành con nghiện. Một con nghiện sẽ uống bốn viên thuốc trong trường hợp người bình thường dùng hai. Một con nghiện sẽ dùng cả một chai rượu vang khi người bình thường có thể say vì một cốc. Terrence, vốn là một con nghiện, có lẽ đã uống ba tới sáu viên thuốc chỉ trong vòng sáu tiếng đồng hồ, nhằm mong cắt ngang cảm giác khó chịu của mình theo cái kiểu của con nghiện thuốc phiện và một khi những viên thuốc đó chứa một cái gì khác ngoài chất chống bệnh cúm, chúng có thể giết thằng bé ngay lập tức. Có thể ở đây có quá nhiều trí tưởng tượng, thế nhưng trong buổi sáng ngày hôm nay tôi thấy mọi việc đều là có thể.
Khi tôi cầm tách lên thì trà đã nguội, mà tôi thì quá lười để mang nó ra nhà vệ sinh và đổ vào lavabô, vậy là tôi hắt nó vào cái chậu trồng cây lô hội vô chủ; rất có thể trà Red Zinger tốt cho sức khỏe của cây. Có lẽ tôi đã tìm ra một dấu vết nóng, tôi không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
“Kẻ gửi hoa đến có lẽ cũng là kẻ đã giết người”. Tôi sẽ phải gọi điện cho mọi cửa hàng hoa trong một vòng bán kính từ mười cho tới mười lăm dặm. Ở đâu đó phải có một tờ giấy, một tờ biên lai, một hợp đồng.
Thế nhưng có phải kẻ giết Terrence cũng đã giết Gerard? Đằng sau chuyện này phải có nhiều thứ hơn nữa. Tôi giơ tay về phía telephone và đã muốn gọi cho Jake, nhưng rồi lại đặt máy xuống. Chưa tới chín giờ, còn quá sớm cho một cú gọi điện thoại vào buổi sáng chủ nhật. Tôi cân nhắc, liệu Jamal đã thức chưa. Một nỗi sợ hãi thâm sâu đột ngột tóm chặt lấy tôi, khiến cơ thể tôi đờ dẫn.
Mình có nhớ khóa của ngoài hai lần không? Mình đã kiểm tra cửa sổ chưa?
Tôi nổi điên và biết là mình đang điên, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm. Chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy trước khi tiếng chuông thứ nhất kịp lặng xuống.
– Mẹ ơi, sao mẹ đi sớm thế?
– Mẹ có việc phải làm?
– Tại sao mẹ lại làm vào chủ nhật?
– Mẹ thức dậy và không ngủ tiếp được nữa.
– Nó có liên quan đến Gerard không?
– Không. – Tôi nói dối.
– Bao giờ mẹ về nhà?
Đây là lần đầu tiên kể từ hai năm nay nó hỏi tôi câu đó. Nhìn chung thì nó luôn cảm ơn cả trời lẫn đất mỗi khi tôi đi ra khỏi nhà.
– Vài phút nữa thôi. – Tôi nói, lòng quyết định sẽ gọi điện cho Jake từ nhà. – Jamal, mẹ yêu con!
– Con yêu mẹ! – Nó nói sau một thoáng ngưng nhỏ, có lẽ ngạc nhiên vì lời tuyên bố dịu dàng đột ngột của tôi. – Trên đường về mẹ nhớ mua một vài cái bánh rán của Dunkin Donuts và Egg McMuffins nhé? – Nó hỏi. Có lẽ thằng bé muốn tận dụng triệt để phút mềm yếu của mẹ nó.
– Bánh của Egg McMuffins mà ăn lạnh thì không ngon đâu.
– Con sẽ nướng lại bằng lò viba.
– Thôi được. Cửa được khóa hai lần chưa?
– Có. Con đã nhìn lại rồi khi mới thức dậy. – Thêm một điều mới nữa.
– Hẹn gặp con sau, con trai.
– Vâng. – Nó nói. Nỗi sợ vọng lên từ đáy giọng