Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 907 / 9
Cập nhật: 2017-08-25 16:08:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đường Lầy - Hà Phạm Phú
ột ngày chớm hè.
Chị một mình đi đến bên giếng Loan, ngắm nhìn bầu trời đầy mây và lắc thắc mưa trong đáy nước mờ xanh mầu rêu. Một người đàn ông ăn mặc tềnh toàng, nhưng có cái nhìn cứ như dính vào da thịt, gợi nên cảm giác ghê ghê, tiến lại gần chị. Người đàn ông nói:
“Trông tướng chị thật phúc hậu, hậu vận có nhiều điều đáng nói. Chị có muốn xem không?”
Chị khẽ rùng mình thoát khỏi cái nhìn như thôi miên, đáp lại một cách lịch sự:
“Cảm ơn, tôi không muốn.”
Người đàn ông mở miệng định nói tiếp, bỗng ngậm lại, lảng đi chỗ khác.
Chị thấy một cánh tay mạnh khỏe vòng qua lưng chị, tin cậy. Chị không quay lại, cũng không nói gì. Chị nhìn xuống đáy giếng, bóng chị lồng trong bóng một người đàn ông khác.
***
Người đàn ông ấy là anh. Chị nhớ lại bộ mặt anh cách đây chừng hai giờ đồng hồ, nhìn thẳng về phía trước, lạnh tanh. Từ ngày biết anh (chừng vài tháng nay), chị chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt ấy.
Bộ mặt lạnh tanh của anh làm cho chị bất ngờ. Lần đầu gặp anh chị vẫn nghĩ, anh thuộc loại người ham vui, trong cuộc sống luôn gặp thuận lợi, mọi thứ đều hanh thông. Chơi với loại người ấy sẽ không bền, gặp khó khăn trở ngại là dễ buông tay, là dễ quay đầu. Sau đó chị đã làm vài phép thử, thấy không hẳn như chị nghĩ. Tuy nhiên anh vẫn là một thế giới xa lạ, chị nghĩ cần có thêm thời gian. Một hôm nhân nói chuyện quê hương, anh ngỏ lời mời chị về thăm đền thờ M. Anh nói, ngôi đền ấy có từ rất lâu bên quê ngoại anh, lại nói rằng đấy mới là đền thờ chính, đền thờ các nơi khác chỉ là thờ vọng. Chị vốn thích thăm thú khám phá những nền văn hóa địa phương, thích tìm hiểu đời sống dân dã, nghe nói đến đi thăm đền thờ M là nhận lời liền. Nhưng chị là người ưa vân vi, mẹ bảo là cả nghĩ, nên sau khi nhận lời đi với anh chị cứ luôn tự hỏi mình, tại sao lại có thể nhận lời một mình đi với anh được nhỉ? Liệu anh có thể coi việc chị nhận lời đi thăm đền M như là tín hiệu đồng ý hoặc xiêu đổ của một người đàn bà trước sự quyến rũ của đàn ông? Liệu có thể vì thế mà anh coi thường chị, cho chị là nhẹ dạ? Hỏi chị có thích anh không, nói không là tự dối lòng, nhưng thích hẳn thì chưa.
Chị vốn là một cô bé từ rừng ra, cuộc sống đô thị đổi mầu nhanh chóng như con tắc kè, từng khiến chị e ngại. Nhưng đấy là chuyện của mười mấy năm trước. Bây giờ chị đã bước sang tuổi bốn mươi, đã cụng đầu với nhiều trắc trở của cuộc đời, đã va chạm với mọi loại người, từ quan chức đến thường dân, từ nhà thực nghiệp đến lái buôn nước bọt, từ người hâm mộ đến kẻ gạ tình. Chị thuộc bọn họ như lòng bàn tay. Vì thế trong đám đàn ông vẫn lượn lờ, mời mọc, tán tỉnh chị, không ai có thể khiến chị để ý. Anh có phần nào đó thuộc loại họ, nhưng cũng có phần nào đó khác họ, chị chơi với anh ở cái phần khác ấy, dĩ nhiên?
Chị bắt đầu thu thập, tìm kiếm thông tin về anh, qua tất cả mọi nguồn. Anh không phải là một nhân vật của công chúng, tuy vậy trong nghề nghiệp cũng có ít nhiều thành công. Những nhân vật trong các câu chuyện mà anh kể mỗi lần gặp chị hoặc qua điện thoại đều hiện lên như một người hai mặt, đen và trắng, tốt đấy mà cũng xấu đấy, hiền như cừu mà dữ như sói. Liệu đấy có phải là sự hóa thân của anh? Nhiều khi chị có cảm giác dường như chị đã hiểu anh, nhưng cũng nhiều khi chị không biết anh là người như thế nào. Có lẽ đấy mới chính là lí do sâu xa khiến chị nhận lời đi với anh chuyến này, đi thăm đền M, chị muốn chứng thực những suy ngẫm của mình (cũng có thể chị cũng muốn hiểu cả bản thân nữa).
***
Anh bảo, quê anh nằm ven một dòng sông, những cánh ruộng bãi mùa ngô trổ hoa tím sẫm đầy thi tứ, núi non xanh ngắt xô đuổi nhau như lũ trâu đàn, nơi ấy có đền thờ M rất thiêng, những lời cầu nguyện về tình yêu bao giờ cũng linh ứng. Vùng quê anh mỗi buổi chiều xuống, khói lam vấn vít trên những mái cọ mòn vẹt thời gian, phảng phất đâu đó trong không gian những tiếng rì rầm của lịch sử, của huyền sử, của những truyền thuyết, của những chuyện ma quái. Quê anh như một cái kho khổng lồ lưu trữ những chuyện cười chảy nước mắt, những chuyện hài hước sâu cay, nghe rồi đêm nằm thì khóc…
Nghe anh nói, chị bỗng ao ước được đi đền M, được đặt chân lên mảnh đất liền với quê chị mà nghe cứ như ở xứ khác. Lúc ấy thì anh ngỏ lời mời chị, cứ như đọc được ý nghĩ của nhau vậy.
***
Chiều hôm trước mưa như vỡ bể chứa nước nhà ai. Chị gọi điện bảo, có nên hoãn lại chuyến đi? Nói xong chị bỗng thấy hối tiếc. Nếu anh đồng ý với chị hoãn chuyến đi thì sao? Ngộ nhỡ anh vì một phút bồng bột mời chị, bây giờ chị nói vậy, có cớ để anh thoái thác thì như thế nào nhỉ? Còn thế nào nữa, chứng tỏ những nhận xét ban đầu của chị về anh hoàn toàn chính xác. Hoãn chuyến đi lần này, thì phải chờ đến năm sau, năm sau mùa xuân mới lại quay về. Nhưng nghe chị nói xong anh liền gạt phắt, nắng mưa là chuyện của trời, đi thăm đền M chuyện người yêu nhau. Chị giẫy nẩy nói, cấm đấy, cấm anh nói… Anh cười, bảo dân gian nói thế.
Sáng nay anh đến tận nhà đón chị. Nghe tiếng còi xe reo vui như một lời chào, chị khóa cửa, khóa cổng rồi nhìn trời, mây ùn lên từ phía đông, chợt nhói ngực một chút lo lắng, nhưng chị không nói gì. Anh đón chị với một nụ cười thật tươi.
***
Hai người rẽ vào một quán cà phê ven đường. Bà chủ quán tuy đẫy đà, nhưng có duyên, vừa pha cà phê vừa bắt chuyện khách, hỏi ướm, chắc anh chị đi đền M. Gớm mấy năm nay, đi đền M sao lắm người đẹp thế, anh chị cũng… Người khôn ăn nói nửa chừng. Anh liếc chị rất nhanh rồi đáp, đi đền M để cầu lương duyên. Nói xong anh mới thấy ở phía trong, có một người đàn ông nửa ngồi nửa nằm trên đi văng, dáng như tình nhân hơn là ông chủ. Anh ý tứ nuốt nhanh cái câu định thốt ra, lảng chuyện, hỏi đường đi đền M còn bao xa nữa, có tốt không? Dĩ nhiên anh biết đi đền M bao xa, hỏi chỉ để mà hỏi, nhưng do lâu không đi về quê, nên tình trạng mặt đường quả thật anh không rõ. Bà chủ đáp, đường lên M đang được mở rộng, đào xới lung tung, đoạn LL mưa này khó đi lắm, chỉ có xe tải mới dám liều qua, anh chị nên quay trở lại. Bỗng người đàn ông nằm trên đi văng góp lời, rằng vừa từ trên đền M về, phải thuê xe tải kéo mới qua được đoạn LL, nên quay về ngày mai, ngày kia đi. Câu nói của người đàn ông làm cho anh thấy nóng mặt. Anh trả tiền, cầm tay chị ra xe, không chút ngần ngừ, phóng thẳng theo hướng đền M.
***
Anh kể, mẹ anh là người có nhan sắc, được ông ngoại rất yêu chiều, mười sáu, mười bẩy tuổi đã theo các chị đi buôn lên tận N, có người con trai Thổ thấy thích muốn lấy, định dùng phép chài (một thứ bùa ngải) để giữ chân mẹ, may mẹ tránh được. Biết chuyện, ông ngoại không cho mẹ đi buôn, giữ ở nhà rồi gả cho một anh trung nông khá, nhưng anh này vì ghen mà quẫn trí, đánh mẹ như cơm bữa, rồi chết đuối cái đận đi vớt củi sông. Mẹ bị nhà chồng kiện là âm mưu giết chồng, may có bà chị họ bên chồng làm chứng nên trắng án. (May mắn, ở đời lúc nào cũng có người lương thiện, không thì chả biết số phận mẹ thế nào, và liệu có anh bây giờ). Mẹ lấy bố thông qua mối mai, đẻ anh và cả một lô em mà vẫn chửa thật quen bố.
Anh bảo nhớ một trận mẹ ốm thật nặng, gọi anh đến bên, nói mẹ thương con, mẹ chết thì các con khổ. Sau trận ốm đó trở đi, hầu như mẹ không bao giờ ốm cho đến ngày mẹ đi làm về, kêu nhức đầu, đi nằm sớm và nằm bệt cả năm trời cho đến khi mất, hưởng tuổi trời chín mươi. Chị bảo có lẽ vì thương con mà mẹ vượt qua cái chết, vì tương lai của con cái mà mẹ vượt qua bệnh tật. Mẹ chính là hồng phúc của lũ anh em anh.
Chị có gì đó giống anh, là con cả trong một gia đình đông con, chị vất vả hơn anh vì là con gái, mọi việc trong nhà đều dồn lên đầu chị. Ngày đó nhiều khi chị không khỏi ấm ức khi bị mẹ mắng, thậm chí bị đánh đòn vì lỗi của những đứa em. Tất cả những cái đó bây giờ nghĩ lại, giống như thể giấc mơ, không còn vị cay đắng mà toàn dư vị ngọt ngào, bởi tình yêu mẹ. Chị kể, ngày đó cha mới đi chiến trường về, có một chiếc máy thu thanh nhỏ. Chiếc máy nhỏ vậy mà như có phép thần, có thể chứa một nhóm người nói suốt ngày suốt đêm. Cô bé năm tuổi hiếu động là chị ngày ấy, chơi với cậu em ba tuổi, thấy thương những cô cậu tí hon trong chiếc hộp suốt ngày nói mà chẳng ai cho ăn, bèn rủ em lấy bánh lương khô của bố, bẻ vụn rồi nhét vào những lỗ hở trên chiếc máy thu thanh, không nhét được thì dùng tăm đẩy vào, bảo ăn đi rồi nói, không thì chết thành ma đói.
Một người hàng xóm đi qua trông thấy kêu lên, hai đứa làm hỏng “đài phát thanh” rồi này. Mẹ đang cuốc cuốc xới xới ở vườn chạy vào, thẳng cánh phát cho hai chị em mỗi người một phát in đỏ năm ngón tay. Hai chị em cảm thấy bị đánh một cách vô lí, khóc ầm lên, kéo nhau chạy ra cây rơm sau nhà, rúc vào mà thút thít, rồi ngủ lúc nào không biết. Buổi tối, mẹ nấu cơm xong, tìm hai chị em, không thấy đâu, cuống lên chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Bố ra lấy rơm cho bò ăn, chân vướng vào hai chị em, kêu lên các con tôi, tội nghiệp các con tôi.
Mẹ cảm thấy nhoi nhói nơi tim, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Đi ngủ, hai chị em ôm nhau nằm quay mặt vào vách. Mẹ xong việc, lên giường hai chị em cũng không quay lại. Mẹ hỏi cái hĩm, thằng cu ngủ cả rồi à? Hĩm không trả lời. Cu bật lên khóc thút thít. Mẹ kéo hai con vào lòng mình, hỏi các con có thương mẹ không? Hĩm, cô bé năm tuổi đã phải làm không ít việc mà lứa bạn cùng tuổi chẳng bao giờ phải động chân tay, cảm thấy lòng trào lên niềm thương mến vô hạn đối với mẹ. Cô bé dường như hiểu được nỗi vất vả hai sương một nắng của mẹ, suýt bật khóc, nhưng cắn môi lúng búng, con có thương mẹ. Đứa em thấy chị nói vậy bèn nói theo, cu cũng có thương mẹ. Mẹ vòng tay ôm chặt hai con, giọng dịu lại, hỏi tiếp hĩm và cu thương mẹ như thế nào? Hĩm vẫn còn ấm ức, đáp con thương mẹ bằng ngón tay út. Cu cũng bập bẹ theo, cu thương mẹ bằng ngón tay út. Mẹ ôm chặt thêm hai con, rơm rớm nước mắt, nói mẹ đầu tắt mặt tối kiếm gạo nuôi con lớn thế mà hĩm với cu thương mẹ chỉ bằng cái ngón tay út thôi.
Cơn mưa lớn ập đến cắt ngang câu chuyện của anh và chị.
***
Cơn mưa ập đến nhanh hơn anh tưởng. Tiếng mưa dội ào ào. Anh vẫn nhấn đều ga, nhưng có cảm giác hình như trên đường chỉ có độc xe của anh, đặc biệt chưa hề có chiếc xe nào chạy ngược trở lại. Điều ấy đem đến cho anh dự cảm bất an. Xe vòng qua một khúc quanh, bất ngờ hiện ra một đoàn ba bốn chiếc xe tải đỗ nép bên đường, bùn đất lấm lem, lặng ngắt, chẳng có ma nào mà hỏi. Trước mặt là một đoạn đường, thoáng nhìn cũng đủ biết, là đất mượn được chở từ những quả đồi phía trong về đổ, nhầy nhụa, đỏ loét; hằn lên những vệt bánh xe ngoằn ngoèo, sâu hoắm. Anh đạp phanh, dừng xe. Chị nhìn đoạn đường trước mặt, lo cho anh. Đường khó đi, xe tải còn nằm lại, liệu chiếc xe gầm thấp như xe của anh có thể vượt qua? Hay là nói để anh quay lại, không đi hôm nay thì đi hôm khác. Chị nhìn anh dò hỏi. Anh hiểu ánh mắt của chị, nhưng không trả lời, ước lượng chiều dài đoạn đường lầy. Chị thấy gương mặt anh trở nên lạnh tanh, đôi mắt ngó thẳng, dường như anh không biết có chị đang ngồi bên cạnh.
Không nói gì, anh gài cần số về vị trí L, nhấn ga cho xe bò lên thật chậm. Chị có cảm giác đuôi xe bị lắc liên tục, chiếc xe nhiều lúc không theo sự điều khiển của anh, tim cứ thót lại, miệng không ngừng lẩm nhẩm lạy Mẫu phù trợ chúng con. Anh vẫn hai tay nắm chặt vôlăng, đôi mắt nhìn thẳng, như dán chặt vào mặt đường.
Đến một đoạn cống, dốc sâu anh bảo, chỗ này không thể liều mà qua được. Phải dùng mẹo. Anh tắt máy, quay qua nhìn chị, nhìn như để xem có phát hiện ra sự sợ hãi ở nơi chị không. Chị không biết khi xe sa lầy thì làm sao để thoát, nhưng chị biết rằng muốn thoát khỏi vũng lầy thì phải có mưu kế.
Anh cởi giầy, vén quần thật cao, rồi nhẩy xuống xe. Chị cũng định nhẩy xuống theo, xem có thể giúp được anh gì thì giúp. Anh nhẹ bảo, rằng chị cứ ngồi nguyên đấy, để anh xem xét sao đã. Rồi anh nhoẻn cười, hỏi chị có sợ không? Nụ cười làm cho chị thấy nhẹ lòng, nỗi sợ bay biến. Chị đáp, thực lòng thì có sợ, nhưng có anh bên cạnh chị không còn sợ nữa. Anh lại cười, cười thật tươi. Chị cũng cười. Anh bảo, nếu em giúp anh thì không gì không vượt qua. Anh mở cốp xe lấy ra một hộp các-tông trong đó có một chiếc rìu, một lưỡi xẻng. Anh dặn chị, ngồi trong xe đợi anh, rồi chạy tắt qua quãng đồng đến ngọn đồi bên cạnh, lấp ló mấy ngôi nhà sau lũy tre xanh.
Minh họa: Lê Huy Quang
Anh đi rồi, còn lại chị với chiếc xe và đoạn đường lầy.
Đột ngột từ hướng ngược lại xuất hiện một đám trai làng, mặc độc quần cụt, kẻ thì vác cây đòn xóc nhọn, kẻ thì lăm lăm trong tay con dao. Bọn người này dừng lại bên chiếc xe, tò mò, ngó nghiêng rồi buông những lời khó nghe, cười một cách khả ố. Một gã lấy đòn xóc gõ gõ vào nắp ca-pô.
Lúc đầu khi đám trai xuất hiện, chị cảm thấy hơi nhột. Giờ, thấy gã thanh niên gõ vào xe, chị bỗng thấy tức giận. Chị định xắn quần, xuống xe, hỏi gã trai rằng có biết làm như thế là phá hoại tài sản của công dân không? Nhưng trước khi đi anh dặn chị, cứ khóa cửa ngồi trong xe, không mở cho người lạ lên, để tránh rủi ro, bất trắc. Cửa kính xe đã được anh hạ xuống từ trước, đủ để nói chuyện với người bên ngoài, nhưng người bên ngoài không thể thò tay vào trong. Chị cố giữ giọng bình tĩnh, nói rằng anh kia, anh có biết làm thế là phá hoại tài sản của người khác không? Gã cầm chiếc đòn xóc giật mình dừng lại. Một gã tay cầm dao, cười cợt, bà chị mắc lầy có cần chống lầy không, lũ chúng tôi đều mạnh khỏe cả sẵn sàng giúp đỡ? Chị đưa mắt nhìn cả bọn, cố đánh giá trong số đó ai là người có thể nói chuyện được. Chị nghĩ đám trai làng ở nơi hoang vắng này, có thể có những kẻ ít học, không được giáo dục đến nơi đến chốn, nhưng chị tin ánh sáng trí tuệ và lương tri vẫn hiện hữu. Trong đám trai làng, chị nhận ra một người mặc chiếc áo lính cộc tay bạc mầu, da sạm nắng, có vẻ lớn tuổi hơn. Chị nhìn thẳng vào anh ta, nói rằng chị cần sự giúp đỡ của mọi người để đưa chiếc xe này qua khúc lầy. Người thanh niên mặc áo bộ đội nhìn chị. Đôi mắt của anh ta lộ vẻ thông cảm, không có chút gì ghen tức, hả hê khi thấy những người đi xe sang trọng bị mắc lầy. Anh ta hỏi chị, người lái xe đâu, chỗ này lầy không đi qua được. Mấy gã trai thấy người mặc áo lính bắt chuyện với chị thì lảng ra, bảo đi thôi không mọi người ở ngoài bãi đang chờ. Rồi lục tục kéo nhau đi. Người mặc áo lính như còn muốn nói gì nữa. Chị mở cửa xe nhẩy xuống đường. Người thanh niên chỉ vào gầm xe nói, thấp thế này thể nào cầu cũng bị chạm đất, phải dùng xẻng mơi chỗ đất cao đi, rồi lót tre bổi ở dưới, sẽ vượt qua được thôi. Người thanh niên mặc áo lính quay qua nói với đám trai làng đang còn có ý chờ, bảo cứ đi trước, sẽ đuổi theo sau.
Chị nói chuyện với người thanh niên mặc áo lính độ non một giờ thì anh quay lại. Đi cùng anh còn có một người chạc tuổi ngoài năm mươi, trên vai vác theo một bó bổi tre to đùng. Người áo lính chào ông già, vì họ là người cùng làng hẳn phải quen biết nhau. Người mặc áo lính nói với chị, có bác đây giúp thì yên tâm rồi, chỉ mươi phút là xe qua bên kia thôi.
Qua khỏi đoạn cống ngầm, anh và chị không ngớt cảm ơn hai người dân làng LL. Chị muốn gửi họ một ít tiền mua rượu và thức nhắm, nhưng họ nhất định từ chối.
Khi chỉ còn lại hai người trên xe, anh nói với chị, thật may mắn, chắc Mẫu nghe thấu lời em khấn đã phù hộ. Chị hỏi sao biết em khấn. Anh trả lời do thần giao cách cảm. Đúng là khi anh đi vào làng, chị có khấn. Anh có thể đoán biết được ý nghĩ của chị? Chị nghĩ và nhớ lại khi bố anh sắp mất, chị cảm thấy ruột nóng như lửa đốt, gọi điện cho anh thì anh nói, bố anh vừa đi cách đây mười phút. Kì lạ thế cơ chứ. Chị nói, khiếp, lúc vượt khúc đường lầy mặt anh cứ lạnh tanh, nom mà phát hãi. Anh cầm tay chị, bóp khẽ với lòng biết ơn.
***
Cái kỉ niệm vượt qua đoạn đường lầy ấy khiến chị cảm thấy số phận của hai người có gì đó gắn bó với nhau hơn. Từ đó những lần nhắn tin, những lần gặp nhau qua mạng nhiều thêm và dầy thêm.
Buổi sáng chị gửi một tin nhắn, sáng nay đến cơ quan, trời đẹp quá, em nhớ tới anh. Anh đang? Hoặc, em thấy thương anh, sao anh phải chịu đựng như thế!
Đúng là chị có mủi lòng khi biết hoàn cảnh của anh. Vợ anh đi xa, xa hàng chục năm, anh sống cùng một người con trai. Hai bố con, hai người đàn ông làm sao chăm sóc nhau?
Anh viết trong những lần gặp nhau trên mạng, rằng không hiểu sao, cứ nghĩ đến chị là anh trằn trọc, có cảm giác như biết chị từ lâu lắm rồi, từ ngàn năm trước, rằng ngàn năm sau vẫn còn biết chị. Chị bảo rất nhiều lần anh đoán đúng ý chị, nhiều lần chị định cầm máy gọi cho anh thì anh đã gọi cho chị trước, chỉ mấy chục giây, chỉ mấy giây.
***
Hôm ấy chị cùng lũ em kéo nhau về quê thăm mẹ, thăm lại khu vườn ngày xưa chị đã cùng mẹ và các em khai phá, giờ cây xanh phủ bóng, chim chóc véo von. Cảnh quê thanh bình yên ả, mẹ con đoàn viên khiến lòng chị tràn dâng lòng yêu mến. Chị bèn nhắn tin cho anh, em về với mẹ. Anh nhắn lại, mẹ là tài sản vô giá của chúng ta, hãy nâng niu trân trọng giữ gìn. Khoảng trưa, anh nhắn cho chị, bỗng dưng anh thấy tối tăm mặt mũi, như là tụt huyết áp, con trai thì bị ốm. Chị bỗng thấy xúc động, lo lắng. Nếu ở gần chị có thể chạy thẳng đến chỗ anh, nấu cho anh một bát cháo, mua một nồi lá xông cho con trai anh.
Đêm ấy lên mạng, chị chờ, chờ mãi mới thấy anh xuất hiện. Chị nói, em thương anh biết nhường nào, anh còn phải chịu đựng như thế đến bao giờ nữa? Một lúc sau mới thấy anh đáp lại, em không cần thương hại, em có bỏ chồng em đến ở với anh đâu, mà anh cũng không bỏ vợ mà.
Chị đọc những lời ấy, không tin là nó được chính anh thốt ra. Hai dòng nước mắt bỗng dưng ứa ra, chảy dài trên gò má.
Đoạn kết
Anh đã yêu chị thật rồi sao? Nhã ca trong Kinh Thánh viết, em hãy về vườn xưa xem cây thạch lựu đã nở hoa chưa. Tình yêu của anh như lá cờ phất trên mình em… Nhiều lúc anh đã nghĩ, giá mà anh được sống bên chị, nhưng…
Hôm ấy, đúng là anh bị ốm và anh thèm khát có một bàn tay phụ nữ chăm sóc. Liệu chị có thể lìa bỏ tất cả vì anh? Chị bày tỏ lòng cảm thông, ái ngại. Còn anh thì đã đáp lại một cách sỗ sàng. Anh đã thức gần trắng đêm đó, vẫn thấy chị trên mạng. Nhưng chị im lặng. Một chấm xanh câm lặng như tâm một cơn bão. Rồi anh thiếp đi.
Sáng ra anh mở mạng, thấy một lá thư ngắn, đêm qua em đã nói chuyện với chồng em. Chị đã tự thú? Cớ gì thúc đẩy chị tự thú? Mà thực ra có gì để tự thú?
Anh phân vân nhẩm tính, vừa đúng hai tháng và mười bốn ngày…
Thứ Tư, ngày 16-5-2010
Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh - Nhiều Tác Giả Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh