Nguyên tác: Brave New World
Số lần đọc/download: 0 / 116
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:04 +0700
Chương 9
S
au cái ngày đầy những chuyện kỳ quặc và khiếp sợ, Lenina tự cảm thấy cô có quyền có một ngày nghỉ ngơi thật hoàn toàn và tuyệt dối. Ngay khi họ về đến nhà nghỉ, cô nuốt luôn sáu viên nửa gram soma, và trong vòng mười phút chìm ngay vào cõi mộng. Có lẽ ít nhất phải đến mười tám giờ cô mới trở về với thời gian thực.
Trong khi đó Bernard nằm nghỉ, mắt mở to trong bóng tối. Phải một lúc lâu sau nửa đêm gã mới chợp mắt.
Rất lâu sau nửa đêm; nhưng sự mất ngủ của gã không phải là vô ích; gã có một kế hoạch.
Đúng mười giờ sáng hôm sau, anh chàng octoroon trong bộ đồng phục màu xanh cây bước ra khỏi trực thăng. Bernard đang đứng đợi anh ta giữa những cây thùa cao.
“Cô Crowne đã đi dự lễ hội soma 1 ” – gã giải thích – “Khó mà về trước năm giờ. Vậy là chúng ta còn bảy giờ nữa”.
Gã có thể bay đến Santa Fe, làm mọi việc mà gã phải làm, và về đến Malpais từ lâu trước khi cô thức dậy.
“Cô ấy ở đây một mình có an toàn không?”
“An toàn như những trực thăng vậy” – anh chàng octoroon đảm bảo với gã.
Họ leo lên trực thăng và khởi hành ngay. Đúng mười giờ ba mươi tư phút, họ hạ xuống nóc tòa Bưu điện Santa Fe; mười giờ ba mươi bảy, Bernard tới Phòng Kiểm soát Thế giới ở Whitehall; mười giờ ba mươi chín, gã nói chuyện với thư ký riêng thứ tư của Ngài 2; vào mười giờ bốn mươi bốn, gã lặp lại câu chuyện với thư ký riêng thứ nhất; vào mười giờ bốn mươi bảy phút rưỡi, chính giọng trầm sâu, âm vang của Mustapha Mond vang lên trong tai gã.
“Tôi mạo muội nghĩ…” – Bernard lắp bắp – “rằng ngài có thể thấy vấn đề có đủ lợi ích khoa học...”
“Đúng, tôi thấy nó có đủ lợi ích khoa học” – giọng trầm sâu nói – “Hãy mang hai người đó về London với anh”.
“Ngài biết rõ rằng tôi cần có một giấy phép đặc biệt...”
“Những mệnh lệnh cần thiết” – Mustapha Mond nói – “lúc này đang được gửi đến Quản lý Khu Bảo tồn. Anh đến ngay Văn phòng ông Quản lý. Chào, anh Marx”.
Im lặng. Bernard gác máy, và vội vã lên nóc nhà.
“Văn phòng Quản lý” – gã nói với anh chàng octoroon Gamma xanh lục. Vào lúc mười giờ năm tư, Bernard đã bắt tay với viên Quản lý.
“Vui quá, ông Marx, thật vui quá đi mất” – lão tuôn một tràng, cung kính – “Chúng tôi vừa nhận được những lệnh đặc biệt...”
“Tôi biết” – Bernard ngắt lời lão – “Tôi vừa mới nói với Đức Ngài qua điện thoại cách đây mấy phút”. Gã lấy một giọng ngụ ý rằng gã có thói quen trò chuyện với Ngài hằng ngày. Gã thả mình xuống ghế bành. “Mong ông vui lòng tiến hành các bước cần thiết càng sớm càng tốt. Càng sớm càng tốt”. Gã lặp lại giọng quan trọng. Gã cảm thấy cực kỳ khoái trá.
Mười một giờ ba phút, gã đã có tất cả các giấy tờ cần thiết trong túi. “Tạm biệt” – gã nói giọng bề trên với Quản lý, kẻ tháp tùng gã đến tận cửa thang máy. “Tạm biệt.”
Gã bước vô khách sạn, tắm, massage rung-chân không, và cạo râu điện phân, nghe tin tức buổi sáng, xem tivi nửa giờ, thong thả ăn trưa, và một rưỡi cùng octoroon bay về Malpais.
Chàng trai trẻ đứng bên ngoài nhà nghỉ.
“Bernard” – anh gọi. “Bernard!” Không có trả lời.
Không gây một tiếng động, anh chạy trên đôi giày da hươu thuộc lên các bậc thang và đập cửa. Cửa khóa.
Họ đi rồi! Đi rồi! Đó là điều khủng khiếp nhất từng xảy ra với anh. Cô ấy đã bảo anh đến thăm, và bây giờ thì họ đi rồi. Anh ngồi xuống bậc thang và khóc.
Nửa giờ sau, anh tình cờ nhìn qua cửa sổ. Vật đầu tiên anh trông thấy là một chiếc vali màu xanh lá cây, với những chữ cái L.C. sơn trên nắp. Niềm vui lóe lên như lửa bên trong anh. Anh nhặt một hòn đá. Kính vỡ toang trên sàn. Một lát sau anh đã ở trong phòng. Anh mở chiếc vali màu xanh lá cây, lập tức hít thở mùi nước hoa của Lenina, đầy phổi hiện hữu tinh túy của nàng. Tim đập loạn xạ; có lúc anh gần như ngất đi. Rồi, cúi xuống sờ cái hòm quý báu ấy, anh nâng nó lên ánh sáng và xem xét. Cái khóa kéo trên chiếc quần soóc nhung viscose lúc đầu là một câu đố, rồi được giải, là một điều thích thú. Zip – kéo xuống, rồi zip – kéo lên, rồi lại zip – kéo xuống, thật sung sướng quá. Đôi dép màu xanh lá cây của nàng là vật xinh đẹp nhất mà anh từng thấy. Anh lật một chiếc xu chiêng ra, đỏ mặt, vội vàng đặt trả lại chỗ cũ, nhưng hôn chiếc mùi xoa acetate thơm tho và quấn một chiếc khăn quàng quanh cổ. Mở một chiếc hộp, anh làm một đám bột nhẹ thơm bay ra. Bàn tay anh dính thứ bột ấy. Anh bôi nó lên ngực, lên vai, lên cánh tay trần của mình. Thơm ngào ngạt! Anh nhắm mắt, cọ má vào cánh tay dính bột. Cảm giác có làn da mịn màng áp vào mặt anh, mũi anh ngửi thấy mùi như hương xạ – như nàng thật sự có mặt. “Lenina” – anh thầm thì – “Lenina!”. Một tiếng động làm anh giật mình, làm anh cảm thấy có lỗi. Anh nhét vội đồ lục trộm vào vali, đóng nắp lại, rồi nghe ngóng; nhìn quanh. Không một dấu hiệu của sự sống, không một âm thanh. Tuy nhiên anh chắc chắn có nghe gì đó, một cái gì như tiếng thở dài, giống như tiếng cọt kẹt của một tấm ván. Anh nhón chân bước đến cửa, thận trọng mở nó ra, anh đang nhìn vào một đầu cầu thang rộng. Phía đối diện của đầu cầu thang này là một cánh cửa khác, hé mở. Anh bước ra, đẩy, và hé nhìn vào.
Ở đó, trên một chiếc gường thấp khăn trải giường đã ném đi, trong bộ áo ngủ một mảnh màu hồng có khóa kéo, Lenina nằm ngủ say, mớ tóc quăn của nàng thật đẹp, nàng thật ngây thơ gợi cảm với những ngón chân hồng hồng và gương mặt trang nghiêm khi ngủ, thật tin cậy trong vẻ bơ vơ của những bàn tay ẻo lả và những cẳng chân gợi mối thương cảm, đến nỗi anh ứa lệ.
Cực kỳ thận trọng một cách hoàn toàn không cần thiết, vì dù có bắn đại bác bên tai lúc này thì cũng không đánh thức được Lenina khỏi lễ hội soma trước giờ đã định – anh vào phòng, quỳ trên sàn bên giường nàng. Anh nhìn chằm chằm, hai bàn tay đan lại, môi mấp máy. “Đôi mắt nàng” – anh thì thầm.
“Đôi mắt nàng, mớ tóc nàng, má nàng, dáng đi của nàng, giọng nói của nàng,
Dễ mến nhất trong lời nói chuyện của nàng, Ôi, bàn tay nàng đó,
So với nó, da của tất cả những người da trắng là mực,
Để viết ra những dòng chê trách. So với mềm mượt của nàng,
Lông tơ của con thiên nga non là thô ráp...” 3
Một con ruồi vo ve bên nàng, anh xua đi. Anh nhớ ra.
“Những con ruồi,
Trong màu trắng diệu kỳ của bàn tay yêu quý của Juliet,
Chúng có thể cướp đi vẻ ưu nhã bất tử khỏi đôi môi nàng,
Nàng, dù trong vẻ khiêm nhường trong trắng và trinh bạch,
Vẫn phải đỏ mặt, nghĩ rằng những nụ hôn của đôi môi ấy có mùi tội lỗi.” 4
Rất chậm rãi, với cử chỉ ngập ngừng của một người nhoài người ra để bắt một con chim nhút nhát và có thể khá nguy hiểm, anh giơ tay ra. Nó lơ lửng trên đó, run rẩy, cách những ngón tay mảnh dẻ kia vài phân, gần chạm vào. Anh có dám không? Dám phạm thượng với bàn tay không xứng đáng của anh... Không, anh không dám. 5 Con chim này quá nguy hiểm. Tay anh rơi xuống. Nàng đẹp biết bao! Đẹp biết bao!
Rồi bỗng nhiên anh thấy mình đang nghĩ rằng chỉ cần nắm lấy chiếc khóa kéo và kéo một đường dài, mạnh... Anh nhắm mắt, lắc đầu, với cử chỉ của một con chó lắc đôi tai của nó khi vừa lên khỏi nước. Ý nghĩ đáng tởm. Anh tự hổ thẹn với mình. Cái khiêm nhường trong trắng và trinh bạch...
Có tiếng vù vù trong không trung. Một con ruồi khác đang cố lấy trộm vẻ ưu nhã bất tử của nàng chăng? Một con ong bắp cày? Anh nhìn, không thấy gì. Tiếng vù vù càng lúc càng to, nghe như bên ngoài cửa sổ. Máy bay! Trong hoảng loạn, anh bò bốn chân và chạy sang phòng khác, nhảy vọt qua cửa sổ mở, hối hả theo lối đi giữa các cây thùa cao vừa đúng lúc đón gặp Bernard Marx khi gã leo từ trực thăng xuống.
--------------------------------
1 Nguyên văn: soma holiday – ám chỉ trạng thái ngây ngất vì ảo giác do soma gây ra. (ND)
2 Nguyên văn: His Fordship – Xem chú thích trang 56. (ND)
3 William Shakespeare, Troilus và Cressida. (ND)
4 William Shakespeare, Romeo và Juliet. (ND)
5 Gợi nhớ đến cảnh Romeo lần đầu tiên gặp Juliet. (ND)