A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ôi muốn về nhà.” J.T nhìn lên từ nhánh hồ đào gã đang gắn lên cây cung. “Gì cơ?”
“Tôi nói tôi muốn về nhà.” “Tại sao?” Họ đã ở với những người Crow được hơn một tháng, và Brandy chưa từng đề cập đến chuyện rời đi. “Tôi cứ nghĩ em thích sống ở đây.”
“Tôi thích, nhưng...” Brandy lắc đầu, tự hỏi cô phải giải thích những cảm nhận của mình thế nào đây. Cô thích sống với người Crow. Cô thích mọi người và cách sinh sống của họ. Mọi người đều rất gần gũi với thiên nhiên, sống cuộc sống thanh bình. Chưa hết, cũng nhiều như cô yêu nơi này, thì cô vẫn không thuộc về nó. Cô có một ngôi nhà và gia đình của riêng mình. Những người yêu quý cô. Cô đã đi hơn một tháng. Cha mẹ cô hẳn sẽ phát cuồng vì lo lắng. “Nhưng sao?” J.T nhắc.
Brandy ngồi xuống cạnh gã. “Tôi chỉ là muốn về nhà thôi. Điều đó có quá khó hiểu không?” “Khó với tôi. Tôi chưa bao giờ sống ở nơi nào mà có thể được gọi là nhà cả.”
“Anh đang giỡn chơi đấy à?” J.T cau mày. “Giỡn chơi sao?”
“Trêu chọc. Pha trò. Đùa cợt.” Brandy khoát tay. “Mọi người đều có một ngôi nhà.” “Tôi chưa bao giờ có.”
“Nhưng...” “Chưa bao giờ,” gã nhấn mạnh. “Tôi dành mười năm đầu đời sống trong một quán rượu hoặc một phòng trọ tạm bợ nào đó. Tin tôi đi, những chỗ đó không thể gọi là nhà được đâu. Và rồi, chúng tôi rời đến một cái lán ở ngoại ô Santa Fe. Nó có bốn bức tường và một cái mái, vậy nên tôi đoán cô sẽ gọi nó là nhà, nhưng chắc như quỷ là còn lâu nó mới được gọi là nhà.”
J.T nhìn chằm chằm vào cây gỗ dài trong tay, nhớ lại những người đàn ông đã ra vào rần rần. Mẹ không muốn gã ở quanh khi bà làm việc. Và gã đã tiêu tốn thời gian bằng việc khám phá những đồng cỏ, chạy dọc bờ sông, tắm sông trong mùa hè và xây những pháo đài tuyết trong mùa đông. Đêm đêm, gã lẻm vào căn phòng sau quán rượu, nhìm trộm qua vết nứt trên tường để quan sát những hoạt động bên trong. Gã lớn lên đã thích mùi khói thuốc, tiếng thẻ bài đập trên bàn, tiếng leng keng của thủy tinh, tiếng sột soạt của tiền. Gã nếm hương vị đầu tiên của rượu whisky cũng chính tại căn phòng đó, chôm một chai. Cũng chính là căn phòng gã đã hút điếu xì gà đầu tiên – và nó khiến gã phát bệnh.
Khi gã đã chán quan sát những trận bài bạc và các cô vũ nữ, gã lang thang trong thị trấn, trộm cắp bất cứ thứ gì gã thích. Khi được 13 tuổi thì gã đã là một tên trộm cực giỏi. Gã chưa bao giờ tìm thấy chiếc khóa nào gã không thể bẻ, chiếc cửa sổ nào gã không thể mở. Và rồi, khi gã được 14 tuổi mẹ gã chết khi sinh đứa trẻ sinh non. Khi đó họ đang sống ở New Mexico. Gã đã rời Santa Fe và đến El Paso, ở đó gã đàn đúm với vài gã choai choai đáng gờm. Trong vài năm, gã thấy hạnh phúc với điều đó, đi theo sự chỉ đạo của họ, cho đến khi gã được 17 tuổi thì gã tách riêng. Gã có biệt tài đánh bạc và trộm cắp, và gã đam mê cả hai, sống ngày này qua ngày khác không cần biết đến ngày mai cho đến khi gã đứng trên giá treo cổ tại một thị trấn nhỏ mang tên Cedar Ridge.
Gã ngước nhìn cô, sau đó liếc nhìn xung quanh. Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy một nơi mà gã cảm nhận như ở nhà, và tất cả là bởi người phụ nữ đang ngồi bên cạnh gã. “J.T?”
“Tôi không muốn đi.” “Sao lại không?”
Gã nhún vai. “Tôi thích ở đây. Tôi sẽ ở lại, nếu họ cho phép.” Brandy nhìn chằm chằm vào gã, không thể tin nổi vào tai mình. “Ở lại sao?”
Gã lại nhún vai. “Tôi chẳng có nơi nào tốt hơn để đi cả. Và cũng chẳng có ai chờ đợi hết.” “À, vậy anh có thể ở lại đây, nhưng tôi sẽ đi. Cách này hay cách khác, tôi vẫn phải về nhà.”
“Tôi không thấy có cách nào cả.” “Tôi cũng không, nhưng tôi sẽ tìm ra cách nào đó.”
“Không.” “Không nghĩa là sao?”
“Ý tôi là cô sẽ ở lại đây, với tôi.” Và chỉ cần có thế, gã nhận ra quyết tâm của mình. Nếu gã chỉ có chưa đầy một năm để sống, gã sẽ dành nó ở đây, với Brandy. “Nhưng...” Đột nhiên, Brandy không thể thốt nên lời. Không thể tranh cãi được. Cô có thể nhìn thấy sự quyết tâm trên gương mặt gã. À thì, gã có thể ở lại nếu gã muốn, nhưng cô sẽ đi. Ngay lập tức. Đêm nay. Trước khi cô nghĩ lại. Trước khi tình cảm cô dành cho J.T phát triển phức tạp hơn; trước khi cô quen với việc sống trong lều và mặc áo da rồi quên mất cô là ai và cô từ đâu tới.
“Chuyện này để sau đi,” cô nói. “Tôi đói rồi. Anh có muốn ăn gì không?” ***
Cô chờ cho đến khi nghe J.T ngáy khe khẽ sau đó trượt khỏi giường. Cầm theo một cái chăn và túi hành lý cô đã đóng gói khi gã rời đi chiều hôm đó, cô nhón chân rời khỏi lều. Cô biết cô đang làm một điều khủng khiếp, biết rằng thật nguy hiểm khi cố gắng băng qua đồng cỏ một mình, nhưng cô không thể ở lại. Cô phải chạy thật xa khỏi J.T Cutter trước khi cô đánh mất mình trong nỗi buồn lẩn quất trong chiều sâu thăm thẳm của đôi mắt gã, trước khi cô đầu hàng những ham muốn trỗi dậy trong mình bất cứ khi nào gã chạm vào cô. Cô nhắc nhở mình một lần nữa rằng gã chỉ là một kẻ ngoài vòng pháp luật, rằng gã không phải sự bầu bạn thích hợp đối với một phụ nữ đàng hoàng, nhưng mỗi khi gã nhìn cô hoặc chạm vào cô, rồi thì tất cả những suy nghĩ đúng đắn lập tức bay khỏi tâm trí cô. Gã vừa mạnh mẽ lại vừa dễ tổn thương, vừa tàn nhẫn nhưng cũng lại yếu đuối. Hít một hơi thật sâu, cô buộc tâm trí ngừng nghĩ đến J.T. Di chuyển lặng lẽ, cô nâng chiếc yên cương nặng nề lên và vung nó lên lưng ngựa, thít chặt dân buộc, trượt súng vào bao.
Brandy mỉm cười buồn bã khi cô vòng dây cương qua đầu con ngựa, J.T đã đánh cắp nó từ một người đàn ông ở Cedar Ridge, và giờ thì, cô lại đánh cắp nó từ J.T. Sau khi siết chặt yên cương, cô khoác tấm chăn lên mình con ngựa. Nắm lấy dây cương, cô nhảy lên yên, sau đó xoay ngựa về phía sông. Tiếng cỏ ướt mềm che đi tiếng vó ngựa. Khi cuối cùng cũng ra khỏi làng, cô thúc ngựa chạy nước kiệu. Cảm giác cưỡi ngựa một mình trong bóng tối thật khác lạ. Từng chiếc bóng trôi qua, từng bụi cây, dường như đều trở thành mối đe dọa tiềm tàng, nhưng cô vẫn cho ngựa chạy nhanh, bị thúc đẩy bởi nhu cầu cần phải tránh J.T càng xa càng tốt. Chưa hết, với mỗi dặm xa dần, không có gã, cô sẽ không bao giờ trở lại thời đại của mình được nữa.
Sau một lúc lâu, cô dừng ngựa nghỉ. Trong khoảnh khắc, cô cân nhắc đến việc quay trở về với J.T và cầu xin gã đưa cô đến Cedar Ridge, nhưng cô biết, sâu trong tim mình, rằng gã sẽ từ chối. Và sâu trong tim cô, cô khó có thể đổ lỗi cho gã. Không có gì đợi gã ở Cedar Ridge ngoài một sợi dây thòng lọng và một chiếc giá treo cổ. Chán nản, cô gục đầu và cổ ngựa và khóc cho đến khi cạn nước mắt. Sau đó, quyết tâm, cô thúc ngựa chạy nhanh. Cô không biết chắc chắn rằng sự hiện diện của J.T có thật sự cần thiết để cô trở về nhà hay không. Có lẽ gã chẳng liên quan gì đến chuyện cô vượt thời gian cả. Nhưng bằng mọi giá, cô phải trở về nhà. Cô cưỡi ngựa cho đến khi bình minh lên, sau đó dừng lại nghỉ khuất sau một đống đá cuội. Quấn mình trong chăn, súng đặt trong tầm tay, cô nhắm mắt lại.
*** Cô ấy đã biến mất. Gã tìm quanh làng, nhưng không ai trông thấy cô. Không có ở bờ sông và cô còn không chào tạm biệt Apite, Dakaake hay Awachia. Không ai trông thấy cô kể từ đêm hôm trước. Và bằng chứng hữu hình nhất chính là con ngựa thiến đã biến mất.
Gã định nhờ một vài chiến binh giúp đỡ, nhưng gã gạt ý nghĩ đó đi, không muốn lãng phí thời gian để giải thích với họ. Khẽ chửi thề, J.T túm lấy một con ngựa, đổ đầy nước vào bi đông, lấy một túi thịt và lương khô.
Không chút do dự, gã vớ luôn khẩu súng trường của một người chiến binh đã vô tình để quên. Gã nhanh chóng kiểm tra để chắc chắn rằng súng đã nạp đạn, sau đó nhảy lên ngựa và phi khỏi làng. Không ai nghĩ đến chuyện ngăn gã lại.
Không có dấu vết nào. Những con ngựa của người Crow đang lang thang ngoài cánh đồng làng, khiến gần như không thể xác định được dấu móng, nhưng J.T không chút nghi ngờ rằng Brandy đang hướng về phía Cedar Ridge. Gã cưỡi ngựa trong nhiều giờ, cố gắng không nghĩ đến những mối nguy hiểm có thể xảy đến khi một người phụ nữ đơn thương độc mã băng qua vùng đồng bằng. Con ngựa của cô có thể sa xuống hố và bị gãy chân. Cô có thể bị cắn bởi rắn hoặc bọ cạp hoặc bị dân Da đỏ bắt.
Không có nhiều luật lệ được thiết lập ở vùng này khiến nó trở thành nơi trú ẩn của những kẻ đào ngũ và đám trộm cướp ngoài vòng pháp luật. Ngay cả nếu cô có trở về được Cedar Ridge, cô vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Một phụ nữ đi một mình, đặc biệt lại là cô gái trẻ đẹp, sẽ trở thành miếng mồi ngon cho những gã đàn ông hè hạ gọi Cedar Ridge là nhà. J.T chửi thề sâu cay. Chết tiệt, cô không nhận ra cô đang hành động ngu ngốc đến thế nào sao? Có một cơ số đàn ông, và một đống đàn bà vô đạo đức, những kẻ không ngần ngại tận dụng lợi thế của mình, đấy là giả như cô có về được đến thị trấn.
Mặt trời đang lặn dần khi gã dừng ngựa, nghỉ một chút. Gã biết gã nên nghỉ qua đêm, có rất ít cơ hội có thể tìm ra cô khi đêm xuống, nhưng gã không thể dừng lại. Nghĩ về việc Brandy đang đơn độc và sợ hãi, khiến gã thúc ngựa như bay về phía trước. Nheo mắt, gã tìm kiếm trong bóng tối. Cô ta đang ở chỗ chết tiệt nào chứ? Lẩm bẩm nguyền rủa sự ngu ngốc của cô, gã thúc ngựa phi nước đại.
*** Brandy nheo mắt nhìn qua vai. Có phải cô đang tưởng tượng hay đúng là có ai đó đang theo dõi cô? Mặt trời đã lặn nên cô không thể trông thấy bất cứ thứ gì cả, nhưng có một hình dáng trông như một con ngựa đen.
Chiến đấu với cơn hoảng loạn đang tăng cao, cô thúc gót vào hông con ngựa. Nếu cô có thể tới kịp khu rừng thưa thì cô có thể trốn. Cô liếc qua vai lần nữa, nhưng không thể thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ những bụi cây lớn cao bằng con ngựa của cô. Chết tiệt! Đêm hôm trước cô đã sợ hãi, trở mình bởi mỗi âm thanh, từng tiếng gió rít, nhưng giờ cô đang hoảng loạn. Kẻ đang theo cô có thể là một kẻ nổi loạn Da đỏ, hoặc một kẻ ngoài vòng pháp luật đang trốn chạy. Tay cô siết chặt quanh khẩu súng. Liệu cô có thể tước đi mạng sống của ai đó để bảo toàn tính mạng mình hay không?
Ngựa của cô đã tới được khoảng rừng thưa và Brandy thúc mạnh vào hông con ngựa khi nó bắt đầu bước chậm lại. Cô phi đi điên cuồng, ánh mắt bắn như tên sang hai bên để tìm kiếm nơi ẩn náu. Ánh mắt cô chỉ kịp lướt qua một nhánh cây thấp ngay trước khi nó đập trúng vào mông con ngựa của cô. Một tiếng hét bật khỏi môi và rồi cô ngã nhào xuống mặt đất, đánh bật không khí khỏi phổi cô. Một cơn đau nhói phía sau đầu cô và rồi tất cả mọi thứ tối đen.
J.T thở dài khi kìm cương ngựa. Đã gần về đêm, trời tối như mực. Và thứ gì đó khiến gã vẫn tiếp tục cưỡi ngựa. Gã nâng ánh mắt lên nhìn bầu trời mờ tối. Trong cả cuộc đời khốn khổ của mình, gã chưa bao giờ thốt lên nổi một lời cầu nguyện, ngay cả khi gã đứng trước giá treo cổ. Giờ đây, lần đầu tiên trong đời, gã cảm thấy cần phải làm thế, nhưng gã chẳng biết phải nói gì.
“Cô ấy đang ở một mình đó, Gideon,” gã nói nhiệt thành. “Nếu ông nghe thấy lời tôi nói, tôi muốn ông hãy giữ cho cô ấy được an toàn.” Gã chờ đợi, lắng nghe, nhưng không có câu trả lời nào. Chỉ có màn đêm thăm thẳm và bóng tối trống rỗng, tiếng gào thét của gió và tiếng tru của một con sói xa xa.
“Thật vô ích,” J.T lẩm bẩm. “Cứ như mò kim đáy bể vậy.” Và gã tiếp tục đi, lờ đi hơi thở nặng nhọc của con ngựa và sự mệt mỏi của bản thân. Chỉ vào phút sau, gã quyết định, và rồi gã cắm trại trong đêm. Nhưng mỗi giây phút, gã không thôi nghĩ về việc Brandy đang phải dành một đêm nữa trên đồng cỏ, một mình. Chết tiệt người phụ nữ đó, gã mệt và đói và lo lắng nhiều hơn gã muốn thừa nhận, và khi gã tìm thấy cô, gã sẽ vặt cái cổ ngu ngốc của cô xuống!
Lẩm bẩm chửi thề, gã kìm cương ngựa và cảm thấy một cái giật mạnh, như thể có ai đó đang cố gắng giật lại dây cương khỏi bàn tay gã. “Cái quái gì vậy?” J.T giật lại dây cương, chỉ để thấy sự giằng co còn mãnh liệt hơn nữa.
“Gideon?” Gã nghiêng đầu, lắng nghe, nhưng tất cả những gì gã nghe thấy là tiếng thở não nề của những cơn gió. J.T nheo mắt khi gã gửi thấy mùi khói và cà phê. Dịch người trên yên gã liếc nhìn những hàng cây thẳm sâu trong bóng tối.
Cô ở đó. Gã biết. Gã cưỡi ngựa chầm chậm, mắt và tai dỏng lên trước bất kỳ sự chuyển động, bất kỳ âm thanh nào. Đến bìa rừng, gã xuống ngựa. Buộc ngựa vào nhánh cây chắc chắn, J.T bước về phía trước, chân gã không gây nên tiếng động nào khi gã hướng về phía mùi cà phê thơm.
Trốn sau một bụi cây rậm, gã nghiên cứu khu lửa trại. Gã cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi trông thấy Brandy. Ơn Chúa, cô còn sống. Và rồi gã để ý thấy vết bầm đen trên gương mặt cô và cách cô ngồi trên phiến gỗ. Cô đang thở khó khăn, một cánh tay siết chặt quanh người như thể việc hít thở cũng khiến cô đau đớn. Ngay cả trong ánh sáng mờ đục của ngọn lửa, gã cũng có thể trông thấy cái nhìn sợ hãi trong mắt cô. Nỗ lực, J.T dứt mắt khỏi Brandy và nghiên cứu người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô. Hắn là một người đàn ông to lớn, mặc một chiếc quần da hoẵng và áo sơ mi đã ố màu, đi giày da đanh và đội một chiếc mũ đã sờn. Mái tóc vàng bết bẩn của hắn xõa xuống vai. Một vết sẹo dài cắt ngang má trái; hắn mang một chiếc băng bịt trên mắt trái, một khẩu súng trường hiệu Winchester được dựng gần thân cây.
J.T chửi thề. Trong số tất cả những tên đàn ông trên đời, sao gã lại đâm trúng phải Cougar Johanson cơ chứ? Hắn là một kẻ quái đản, một tên đàn ông mà sẽ không đắn đo đến đạo đức, bị những người da trắng ghét và những người da đỏ thì sợ hãi bởi hắn là tay buôn lông thú và rượu whisky lậu. J.T nhăn mũi khi cơn gió đổi hướng, mang theo mùi hôi thối từ cơ thể không tắm của Johanson. Nghĩ về bàn tay bẩn thỉu và chai sạn của hắn chạm vào Brandy khiến dạ dày J.T quoặn lại.
Chậm rãi, im lặng, gã nâng súng lên vai. Đừng có mà giết người đấy.
J.T thở dài bực tức. “Chết tiệt ông đi, Gideon,” gã lẩm bẩm. “Ông đang giết tôi đấy.” Hạ súng xuống, J.T hít sâu một hơi. “Chào!” Gã gọi.
Johanson đứng phắt dậy, hai tay siết chặt quanh khẩu súng. “Ai đó?” “J.T Cutter.”
“Cutter!” Johanson chửi thề đầy màu sắc. “Tao nghe nói người ta treo cổ mày ở Cedar Ridge rồi chứ.” “Họ đã cố rồi đấy,” J.T nói, bước ra từ phía sau bụi cây, “nhưng không thành.”
“Mày đang làm gì ở đây?” Johanson hỏi, giọng hắn nhuốm vẻ nghi ngờ. “Đi lên phía bắc, đến Canada.”
Johanson cười toe. “Rời khỏi đất nước hử? Ờ, không thể trách mày được. Ngựa của mày đâu rồi?” J.T hất đầu sang bên. “Buộc nó cách đây vài mét.” Gã mỉm cười bí hiểm. “Không muốn cưỡi ngựa đến cho đến khi tao biết mày là ai.”
Johanson càu nhàu. “Thông minh đấy.” “Không phiền nếu tao tự lấy một tách cà phê chứ?”
“Chắc rồi. Dùng cốc của tao này.” “Cảm ơn.” J.T lướt nhìn Brandy khi gã quỳ xuống cạnh đống lửa và với lấy nồi cà phê. Khi cô bắt đầu nói, gã lắc đầu, cảnh báo cô giữ im lặng. Sẽ chẳng được việc gì nếu Cougar nghi ngờ rằng họ quen biết nhau.
Cougar đặt vận may của gã vào người phụ nữ, và hắn sẽ không thể để cô rời đi dễ dàng mà không tranh đấu. Đứng trở lại, J.T nhấp một ngụm cà phê. Nó nóng và đen đặc và đủ mạnh để đóng được móng ngựa. “Người phụ nữ nào đây?”
Johanson nhún vai. “Không biết. Một phụ nữ da đỏ bỏ chạy, xét trên vẻ ngoài của cô ta.” “Mày định sẽ làm gì với cô ta?”
Một nụ cười ranh mãnh nở ra trên gương mặt Cougar. “Mày nghĩ là cái quái gì nào?” Sự ghê tởm cuộn lên trong dạ dày J.T “Thế còn mày?”
“Vẫn chưa.” Johanson xóc xóc đũng quần. “Mày muốn vui vẻ với cô ta không?” “Có lẽ.”
Johanson săm soi. “Nó sẽ khiến mày mất kha khá đấy.” J.T gật đầu. “Cũng hợp lý thôi. Nhưng tao muốn mày đi chỗ khác.”
“Vậy thì sẽ tốn kém gấp đôi.” “Được thôi.” J.T hớp ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, sau đó đứng dậy. “Tao đi lấy ngựa và tấm trải.”
Brandy nhìn theo J.T, tự hỏi gã đang định làm gì, tự hỏi gã có thật sự sẽ ngủ với cô khi bị quan sát bởi kẻ hèn hạ đang ngồi kế bên cô. Cô nhắm mắt lại, ước rằng có vài viên aspirin để giảm bớt cơn đau âm ỉ trong đầu, ước rằng đây chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ và khi cô tỉnh dậy, cô đang nằm trên giường của mình, an toàn trong chính ngôi nhà của mình, trong thời đại của mình. Cô nhắm chặt mắt ngăn những giọt nước mắt rơi. Cô sẽ không khóc! Cô là một phụ nữ của những năm 90. Cô lẽ ra phải mạnh mẽ và tự lập. Tự lập. Nhưng cô không cảm thấy mạnh mẽ hay tự chủ. Chỉ đang sợ, rất sợ. Cô nhớ lại cơn hoảng loạn khiến đầu óc cô tê liệt khi cô mở mắt và trông thấy một tên khổng lồ cao lớn lạ thường chót vót phía trên mình. Khi cô cố gắng giải thoát bản thân, hắn đã túm tóc và tát vào mặt cô, thật mạnh.
Cô đã tự mắng mình cả ngàn lần vì đã rời khu trại của người Crow. Ít nhất với những người của mẹ cô, cô cũng được an toàn và tôn trọng. Được bảo vệ. Cô ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng nhịp móng ngựa, và J.T đang cưỡi đến. Cô chưa bao giờ vui mừng đến vậy khi trông thấy bất kỳ ai trong cuộc đời mình – cho đến khi gã đồng ý mua ‘lần đầu tiên của cô’.
Gã nhảy xuống một cách dễ dàng, sau đó buộc ngựa bên cạnh hai con ngựa còn lại. Nhấc tấm trải từ yên sau, gã vắt lên vai, sau đó vác về phía ngọn lửa. Gã trông thật tăm tối và nguy hiểm trong ánh sáng của ngọn lửa. Mái tóc đen chớm dài của gã ôm lấy những góc cạnh khắc nghiệt và sắc nét trên gương mặt. Súng trường nằm gọn bên tay trái như thể nó luôn là một phần của gã. Tay áo sơ mi của gã hớt lên khi gã thò tay vào túi và rút ra vài tờ giấy bạc nhàu nát cô đã tìm thấy trong túi quần gã hôm đầu tiên họ bị người Crow bắt. Gã đếm tiền và đưa cho Johanson.
Brandy nhìn chằm chằm J.T, lần đầu tiên thật sự thấy sợ gã. Cơn ham muốn cháy âm ỉ sâu trong đôi mắt màu nâu tối khi gã nắm lấy cánh tay cô và kéo cô đứng dậy. Cô giật lại khi gã đặt một nụ hôn lên má cô.
“Thôi nào, em yêu,” J.T thì thầm, “chúng ta làm quen nhé.” Johanson bước một bước về phía trước và nắm chặt cánh tay J.T “Mày nghĩ mày đang đi đâu?”
J.T liếc nhìn châm chọc vào bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, sau đó nhìn xoáy vào khuôn mặt Johanson. Cơ hàm Johanson siết chặt. Hắn thả tay gã ra. “Tao không muốn mày ra khỏi tầm nhìn của tao.”
“Quên đi,” J.T nhún vai nói, “với hai mươi đô la, tao muốn có sự riêng tư.” Johanson cân nhắc đôi chút, đôi lông mày rậm nhíu lại trong một cái cau mày. “Để súng lại. Và đừng có đi quá xa.”
Bình thảnh, J.T ném khẩu súng vào Cougar Johanson. “Chỉ cần đừng có rình mò tao.” Johanson nhìn chằm chằm vào J.T sau đó gật đầu. “Nửa giờ, Cutter. Thêm một phút là thêm tiền.”
J.T càu nhàu. Siết tay quanh cánh tay Brandy, gã kéo cô vào bóng tối. “Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?” Brandy rít lên.
“Tôi đang cố gắng giữ cho đức hạnh của cô còn nguyên vẹn, chứ cô nghĩ tôi đang làm cái quái gì?” “Vậy là anh sẽ không... không...”
“Không. Im nào.” Siết chặt quanh cánh tay cô, J.T dẫn Brandy xuyên qua bóng tối, dừng lại và lắng nghe bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Johanson theo dõi họ.
Gã chửi thề khi nghe thấy âm thanh yếu ớt nhưng không thể nhầm lẫn được của tiếng bước chân. Chết tiệt hắn ta! Ném tấm trải của mình xuống đất, J.T quỳ trên đầu gối, kéo Brandy xuống bên mình và bắt đầu hôn cô. “Anh đang làm gì vậy?” Brandy thở hổn hển.
“Đánh lại tôi đi.” “Gì cơ?”
“Làm như tôi nói. Đánh tôi đó. Đấm. Đá. Sao cho giống thật vào.” Nghe thấy sự cấp thiết trong giọng gã, Brandy bắt đầu chiến đấu, ban đầu còn yếu ớt, nhưng về sau, khi một bàn tay to lớn của J,T bắt đầu sờ soạn và nụ hôn của gã tàn bạo hơn, cô bắt đầu chiến đấu một cách nghiêm túc. Tất cả đều là lỗi của gã khi cô ở đây, ở nơi này. Cô chạm vào gã và thế là cô bị đưa về quá khứ, rời xa tất cả những người cô biết, những thứ cô quen thuộc. Sự bất bình của cô ngày càng tăng cao, vào cô cào vào má gã bằng móng tay, liên tục đấm đá, nghe thấy gã gầm gừ khi cô thúc gối vào háng gã.
“Tôi muốn về nhà!” cô khóc. “Chết tiệt anh, tôi muốn về nhà!” “Brandy, đủ rồi. Brandy! Chết tiệt, dừng lại!”
Thở hổn hển, cô nhìn chằm chằm lên gương mặt gã. “Hắn ta đi rồi.” Cô chớp mắt, sau đó hít một hơi thật sau và thở ra. “Giờ thì sao?”
“Tôi sẽ cố gắng lẻn ra phía sau Cougar và đánh hắn bất tỉnh. Tôi muốn em tự mình tìm đến chỗ con ngựa. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với tôi, em hãy lấy ngựa và phóng như điên về trại của người Crow, em hiểu chưa?” “Nhưng...”
“Chúng ta không có thời gian để tranh cãi đâu, Brandy. Chỉ cần làm như lời tôi nói, được chứ?” Ngay khi cô gật đầu, J.T lăn người đứng dậy. Đưa tay ra cho Brandy, gã giúp cô đứng dậy. Gã nhìn cô một lúc, vuốt ve má cô bằng khớp ngón tay sau đó bước đi. “Đi đi.”
Di chuyển lặng lẽ, J.T bước ra phía sau Johanson. Cougar đang ngồi quay lưng lại phía tấm gỗ. Hắn đang thưởng thức một điếu xì gà trên một tay và tay kia cầm chiếc cốc thiếc méo mó. J.T liếc nhìn khao khát về phía khẩu súng, nhưng không cách nào gã có thể lấy nó mà không bị bắt gặp.
Và rồi gã quyết định mặt đối mặt. Dò dẫm, gã bước về phía ánh lửa. Johanson nhìn lên. “Xong rồi à?”
“Tao hơi bồn chồn.” Cougar liếc nhìn J.T nghi ngờ. “Cô ta đâu rồi?”
“Bất tỉnh rồi,” J.T cười lớn. “Đừng lo, cô ta chẳng đi đâu được đâu.” “Khi mày xong, ta đoán là tao sẽ tự thưởng thức đôi chút.”
J.T gật đầu. “Cố gắng giữ yên lặng, được chứ? Tao cần chợp mắt chút.” Cougar nhìn chằm chằm vào gã cả phút, sau đó nhặt khẩu súng của mình lên và bước về phía bụi cây.
Ngay khi Johanson quay lưng lại, J.T cầm khẩu súng của mình lên, và lên đạn. “Đủ xa rồi đấy!” Johanson xoay người sau đó đứng yên. “Chuyện quái gì vậy?” hắn hỏi, lườm J.T.
“Tao sẽ đưa người phụ nữ đó đi. Cô ấy là của tao.” Johanson càu nhàu. “Một phát súng trong bóng tối cũng không khiến cô ta là của mày được đâu.”
“Ý tao là cô ấy là người phụ nữ của tao. Bọn tao sống cùng nhau. Bọn tao cãi nhau và cô ấy bỏ đi.” “Được rồi, được rồi,” Johanson nói hòa nhã, “sao mày không nói sớm?”
J.T giương khẩu Winchester của gã ngay giữa ngực Cougar. “Thả súng xuống đi, Cougar. Và cả con dao mày giấu trong đôi giày nữa.” Johanson mỉm cười thân thiện, khoe ra hàm răng ố vàng khi hắn di chuyển khẩu súng trong tay, ngón tay nhích về phía cò súng. “Không cần phải làm vậy đâu.”
“Làm như tao bảo.” Johanson do dự lâu hơn cần thiết, và rồi hàm hắn siết lại, hắn thả súng xuống. Giữ một mắt vẫn nhìn J.T, hắn rút con dao khỏi đế giày và ném nó về phía ngọn lửa.
“Tốt hơn rồi đó,” J.T nhận xét vui vẻ. “Giờ thì, quay người lại.” “Mày sẽ bắn tao từ phía sau sao hả, Cutter?”
“Có lẽ.” Gương mặt tối lại vì cơn thịnh nộ, Johanson xoay người lại. Nắm chặt khẩu súng trường, J.T đập mạnh vào phía sau đầu – Johanson, điều không dễ dàng cho lắm xét đến việc hắn cao hơn gã đến hơn 10cm.
Cougar càu nhàu khe khẽ sau đó ngã về phía trước. “Hắn trông như Goliath[15] ấy,” Brandy nhận xét, bước khỏi bóng tối.
“Ừ.” J.T lục lọi túi yên của Johanson cho đến khi gã tìm thấy một sợi dây dài, mà gã dùng để trói tay Cougar ra sau lưng. Xong việc, gã rót cho mình một cốc cà phê ấm, nuốt nó xuống, và đổ đầy cốc khác cho Brandy. Cô miễn cưỡng đón lấy, ghét phải nghĩ rằng Johanson đã từng sử dụng nó, nhưng cà phê đặc chính là những gì cô cần. Cô nhấp một ngụm trong khi quan sát J.T đóng lại yên ngựa. Gã cầm luôn túi yên của Johanson cùng hai chiếc túi của họ, nhưng để lại súng trường và ngựa cho hắn ta. “Em sẵn sàng chưa?” J.T hỏi.
Brandy gật đầu. “Mang theo cả nồi và chiếc cốc nữa.”
Vài phút sau, họ đã rời khỏi trại của Johanson. “Anh nên lấy luôn cả ngựa của hắn ta,” Brandy nhận xét. “Tôi biết,” J.T lắc đầu buồn bã. Gã nên giết luôn tên đàn ông đó vì đã dám đặt tay lên Brandy, nhưng ngay khi ý nghĩ đó trỗi dậy, gã nghe thấy giọng nói của Gideon vang vọng trong tâm trí, những lời nói to rõ như tiếng chuông ngân vang:
Ngươi không được trộm cắp. Ngươi chớ có giết người. J.T chửi thề khe khẽ khi gã thúc ngựa sải bước. Có một thiên thần hộ mệnh tức là chẳng có buổi dã ngoại nào hết.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)