Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tâp II - Chương 10
hoebe bị ấn tượng rất mạnh về con thuyền Lorna D và về cả người đóng nó. Lúc đôi bạn thân đứng riêng với nhau bên ngoài Phoebe kêu lên:
- Anh chàng hay quá!
Lorna đưa ngón tay bịt miệng bạn:
- Khẽ chứ!
- Nhưng anh ấy chính là người bạn kể với mình phải không? Chính là cái anh chàng ăn picnic với bạn và bạn thích anh ấy đúng không?
- Im Phoebe! Làm cái gì mà ầm lên thế. Ai nghe thấy thì nguy cho mình.
- Ngoài vườn vắng vẻ này ai nghe thấy được? Ta ngồi vào nhà hóng mát kia trò chuyện một lát. Nếu ai đến ta nhìn thấy ngay từ xa.
Họ vào nhà bát giác, ngồi trên ghế băng trong đó nhìn ra vườn cây. Nắng đã dịu nhiều, bởi lúc này đã là cuối tháng Tám chuyển sang đầu tháng Chín.
Phoebe hỏi:
- Bây giờ bạn kể đi, quan hệ giữa bạn với anh chàng đóng tầu người Na Uy đẹp trai ấy đến giao đoạn nào rồi? Phải kể thật không được dấu diếm gì hết.
- Nhưng bạn phải tuyệt đối giữ bí mật.
- Bạn không tin mình à?
- Mình yêu anh ấy, cả tâm hồn lẫn thể xác.
Thái độ nghiêm túc chân thành của Lorna khiến Phoebe không nghi ngờ chút nào.
- Nhanh Lorna này! - Phoebe lo lắng. - Thế Taylor thì sao?
- Mình chưa bao giờ yêu Taylor. Đã đến lúc cha mẹ mình cần hiểu rằng mình không muốn gặp gỡ Taylor nữa.
- Cha mẹ bạn sẽ không hiểu được đâu. Họ sẽ bị choáng váng.
- Đúng thế. Nhưng đâu phải lỗi tại mình, Phoebe? Mới nhìn thấy Jens lần đầu, tim mình đã bị tổn thương. Mới nói với nhau vài câu, mình và Jens đã có sự hiểu nhau, như thể hai đứa mình quen biết nhau từ rất lâu. Cả hai đứa mình đều cảm nhận rõ điều đó từ trước khi chúng mình nói ra miệng và... hôn nhau.
- Jens hôn bạn rồi à?
- Rồi. Hôn và ôm mình, thì thầm những lời yêu thương vào tai mình cũng như mình thì thầm vào tai anh ấy. Mỗi khi hai đứa gặp nhau là không thể nhịn được không ôm nhau, hôn nhau và nói lời yêu nhau.
Phoebe lo lắng cầm tay bạn:
- Ôi, nếu vậy mình lo cho bạn lắm.
- Lo gì?
- Jens là người bình thường, lại là người nhập cư, không gia đình, không tiền bạc, không có vị trí xã hội. Cha mẹ bạn không bao giờ cho bạn lấy anh ấy đâu. Không đời nào. Cha mẹ bạn mà biết, lập tức sẽ dùng mọi biện pháp trong khả năng của hai ông bà để ngăn chặn chuyện ấy xẩy ra.
Lorna quay nhìn ra vườn cây.
- Mình cũng đoán là như vậy.
- Ôi, Lorna! Mình lo bạn sẽ phải chịu nhiều đau khổ đấy.
Lorna thở dài nhắm mắt:
- Mình biết, - Nàng mở mắt. - Nhưng bạn đừng khuyên mình không gặp Jens nữa, Phoebe. Mình không thể không gặp anh ấy. Mình đang rất cần một người mình hoàn toàn tin cậy để mình tâm sự và người đó thông cảm với mình, vì mình và vì Jens.
- Bạn có thể tin cậy ở mình, Lorna. Mình hứa sẽ không khuyên bạn thôi yêu Jens, bởi mình biết bạn rất yêu anh ấy. Hẳn nào gần đây bạn biến đổi rất nhiều.
- Biến đổi? - Lorna ngạc nhiên.
- Trên mặt bạn có nét thanh thản mà trước đây mình không thấy có
- Thanh thản? Mà đúng thế. Mình cũng cảm thấy như vậy... Bởi trong thâm tâm, mình thấy như mình vừa thoát khỏi làn sương mù ra đến ngoài trời trong sáng. Trước đây mình nhìn mọi thứ đều mờ ảo nhưng hôm nay mình nhìn mọi thứ đều rõ ràng, sáng sủa. Thậm chí rực rỡ! Phoebe có lúc mình tự hỏi, tại sao bao cảnh vật tươi đẹp xung quanh như vậy mà trước đây mình không nhìn thấy? Ôi, Phoebe...
Lorna quay sang bạn, nói tiếp:
- Rất khó tả cảm giác của mình bây giờ. Mỗi lần xa Jens, mọi vật xung quanh mình bổng xám xịt, u tối. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy là trời như sáng bừng lên. Mọi thứ đều rực rỡ và tràn đầy ý nghĩa. Khi Jens cất tiếng nói, mình thấy như nghe một bản nhạc... Khi được anh ấy vuốt ve, mình hiểu mình sinh ra trên cõi đời để làm gì. Khi Jens cười mình vui hơn là khi chính mình cười. Và khi hai đứa chia tay...
Lorna ngã đầu lên khung gỗ chạm trổ sau lưng, mơ màng nói:
- Khi hai đứa chia tay, trái tim mình tan nát...
- Đôi bạn ngồi lặng lẽ bên nhau, đều bị bất ngờ trước những lời lẽ say sưa của Lorna. Ngoài vườn, tiếng côn trùng kêu ra rả. Phía bên kia vườn, bác Smythe đang cuốc gì đó. Bà Agnes vừa từ trong nhà ra, đang bước chân trên lối đi giữa các luống hoa. Mũ bà thả sau gáy. Những lọn tóc bạc óng ánh dưới nắng. Bà đang giơ vợt định bắt một con bướm.
- Bà Agnes! - Lorna nói giọng thương xót.
- Bà ấy bắt bướm cho bộ sưu tầm.
Bà già độc thân đã bỏ con bướm vào chiếc làn nhỏ xách theo và đang rình một con bướm khác to hơn.
- Tội nghiệp bác Agnes, suốt ngày chỉ hái hoa bắt bướm giải sầu! - Lorna trầm giọng nói.
Bà Agnes đã nhìn thấy hai cô con gái trẻ vẩy tay đáp lại.
Lorna thì thầm với bạn:
- Người duy nhất bác ấy cần là ông đại úy Dearsley.
- Vậy chắc bác ấy hiểu được tình cảm của bạn với Jens.
Đôi bạn đưa mắt nhìn nhau. Hai cặp mắt ánh lên và Lorna đã hiểu, thời gian tới nàng rất cần có người hiểu và thông cảm với nàng. Nàng nói khẻ:
- Đúng. Bác ấy có thể thông cảm với mình.
Đang tháng chín vậy mà thời tiết đột nhiên trở nóng. Loại bướm to ở đâu bay đến rất nhiều và bà Agnes bắt được vô số. Đám trẻ: Theron, Jenny, Daphne và cả Mitchell hàng ngày đáp xe lửa ra thành phố để đi học, chiều muộn mới về. Chúng luôn miệng kêu ca trong toa tầu nóng bức, lớp học nóng bức và cả buồng ngủ của chúng cũng nóng bức.
Lorna thì lại thích thú với thời tiết nóng bức như vậy, bởi như thế gia đình nàng chưa tính chuyện dọn về thành phố.
Taylor rủ nàng đáp chuyến tàu chiều về thành phố Saint Paul xem diễn viên May Irwin trong vở ca kịch bà góa Jones, nhưng Lorna thoái thác, lấy cớ nàng không thích bà béo phì ấy cất giọng ồm ồm hát những bài theo kiểu nhạc lố bịch đang thịnh hành. Taylor bèn bảo anh sẻ chọn vở khác tại nhà hát khác vào một buổi tối khác. Taylor nhân tiện hỏi nàng tại sao không thấy nàng đeo chiếc đồng hồ vàng anh tặng, Lorna mặt tỉnh bơ, đưa tay lên ngực, nói dối không chút ân hận.
- Ôi, em đánh mất rồi. Tha lỗi cho em nhé Taylor.
Tối hôm đó, nàng ra sau vườn, quẳng chiếc đồng hồ vàng xuống hồ.
Bà Levinia chuẩn bị một bữa tiệc tối cho mười hai thực khách và xếp Lorna ngồi bên cạnh Taylor. Lorna thấy ghi trên thiếp mời vị trí của mình như vậy bèn ra phòng ăn gặp mẹ. Bà Levinia đang bày biện nốt những trang trí cuối cùng. Nàng bèn kéo mẹ ra đầu phòng. Bà Levinia ngạc nhiên nhìn con gái mặt phụng phịu:
- Con làm sao thế, Lorna?
- Con xin mẹ cho con ngồi bên người nào khác, được không ạ? Con ngồi cạnh ai cũng được trừ Taylor.
- Sao thế, Lorna?
Lorna kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhăn nhó:
- Nói chắc mẹ khó tin, nhưng quả thật con với Taylor không hợp tính nhau.
Bà Levinia nhìn con gái như thể bà vừa bị tuột khuy đồ lót:
- Dớ dẩn! Hai đứa hợp nhau đến thế còn gì? Mẹ có thấy con với Taylor trái ý bao giờ đâu?
- Con không thấy yêu anh ấy chút nào hết, mẹ ạ!
- Yêu, rồi sẽ yêu. Con lấy nó, con sẽ được ở trong tòa nhà to không kém gì tòa nhà con, sẽ sống trong không khí của xã hội thượng lưu. Mẹ cam đoan với con là chỉ hai năm nữa Taylor sẽ có một biệt thự mùa hè riêng của nó tại đây.
- Thế hồi mẹ lấy cha, mẹ cũng nghĩ như vậy à? Mẹ lấy cha để được ở tòa nhà to, được sống trong xã hội thượng lưu và được có biệt thự trong khu nghỉ mát White Bear?
- Đừng có hổn! Ta là mẹ con và ta........
- Mẹ làm sao ạ? Mẹ có yêu cha không?
- Khẽ chứ!
- Vâng, con nói khẽ. Chính mẹ vừa rồi nói to chứ không phải con. Con chỉ muốn hỏi mẹ một câu thôi, Mẹ có yêu cha không? Con vẫn luôn tự hỏi như vậy.
Mặt bà Levinia đỏ bừng như giấy dán tường.
- Cô nói bậy bạ gì thế! Sao cô hỗn hào làm vậy?
- Con hiểu được ra vấn đề khi Taylor sờ soạng con, con muốn chạy về nhà.
Bà Levinia thở gấp:
- Ôi, con gái của mẹ. Vậy thì đáng buồn đấy. Lorna! Nó chưa lợi dụng con ư?
- Lợi dụng? Sao lại lợi dụng thưa mẹ?
Levinia nắm tay con, kéo sang một phòng gần đấy, đóng cửa lại.
- Mẹ đã nhắc con cẩn thận với đàn ông. Về mặt kia họ đều giống nhau tất. Taylor đã.... con biết rồi đấy... Bà vẩy tay vẻ bất lực. Những lúc ngồi riêng với con, nó đã làm gì con chưa?
- Chưa mẹ ạ.
- Nhưng con bảo nó sờ soạng con rồi kia mà?
- Nhưng chưa gì nhiều. Anh ấy mới hôn con thôi....
Lorna nói giọng quả quyết, bởi bây giờ, sau khi đã ngủ với Jens, nàng thấy những trò của Taylor chẳng có gì quan trọng hết.
- Nó đã ôm hôn con?
- Vâng.
- Chỉ có thế thôi à? Con nói thật đấy chứ?
- Vâng thưa mẹ.
- Ôi, lạy chúa. Dù sao thì căn cứ vào con vừa nói, mẹ cũng phải chọn ngày tổ chức đám cưới cho hai đứa thôi.
- Ngày cưới? Thưa mẹ, con vừa nói với mẹ rồi, con không lấy Taylor đâu.
Bà Levinia coi như không nghe thấy con nói gì, vẫn tiếp tục:
- Mẹ sẽ nói chuyện này với cha. Cha sẽ nói chuyện với Taylor. Và ta sẽ bàn kế hoạch tiến hành. Tháng Sáu! Tốt nhất là vào tháng Sáu, vườn nhà mình đầy hoa hồng và cưới dịp đó là rất thuận tiện. Ôi, con gái của mẹ...
Bà cắn môi dưới nhìn ra cửa sổ.
- Tháng Sáu, rau quả mùa hè chưa nhiều, nhưng mẹ sẽ bảo bác làm vườn Smythe xem có thể chuẩn bị trước cho vườn nhà mình đầy đủ các cây trái không. Chúng ta sẽ tổ chức tiệc cưới ngoài trời...
Bà trỏ cho con gái thấy lầu hóng mát ngoài đó.
- Hai con sẽ trao nhẫn cưới trong lầu bát giác kia. Mẹ sẽ bảo bác Smythe trông ít cây hoa thật đẹp chung quanh. Tất nhiên hai em con sẽ làm phụ dâu và chắc con sẽ rủ thêm Phoebe nữa, đúng không, Lorna?... Lorna, con đi đâu thế, quay vào đây đã nào.
Lorna chạy một mạch ra nhà kho gặp Jens. Nàng hoang mang đến tột độ và cần gặp chàng để thố lộ nổi đau đớn, để được chàng ôm vào lòng an ủi. Nhưng vào đến nơi, Lorna thấy hai ông bạn của cha nàng, hội viên Câu lạc bộ thuyền buồm White Bear đang ngắm con thuyền đóng dở và hỏi đủ thứ. Nàng vội quay ra đi tìm bác Agnes.
Không may bác Agnes đang ngủ. Lorna không nỡ đánh thức bà. Nàng chạy xuống thang gác, đang chưa biết làm thế nào thì nghe tiếng mẹ gọi:
- Lorna, con đi đâu thế?
- Con sang nhà Phoebe, nàng nói to và chạy vụt ra khỏi cổng.
May thay Phoebe có nhà. Cô đang chơi đàn piano thì thì Lorna chạy bổ vào.
- Phoebe, mình rất cần gặp bạn.
- Lorna chuyện gì vậy?
Lorna ngồi vào ghế dài trước đàn piano, gục đầu lên vai bạn.
- Mình đang rất lo và rất uất. Khéo mình phải bỏ mẹ mình ở lại đây để đi đâu mất thôi.
- Nhưng có chuyên gì vậy?
- Mình nói với mẹ mình là mình không muốn lấy Taylor, nhưng mẹ mình bắt lấy và còn bàn chuyện tổ chức đám cưới nữa. Mình không thể lấy Taylor. Mình không muốn lấy anh ta! Không đời nào mình lấy Taylor.
Phoebe ôm bạn an ủi rồi dẫn bạn lên một chỗ hai người có thể tâm sự mà không sợ ai nghe thấy. Lorna vẫn rất hoang mang.
Mình không thể sống như mẹ mình được. Phoebe! Mình hỏi mẹ mình có yêu cha mình không, mẹ mình không trả lời. Bà không dám thú nhận nhưng cũng không dám nói dối. Bà lảng sang chuyện tiến hành đám cưới, nào chuyện bảo bác Smythe chuẩn bị trồng hoa, trồng rau quả, rồi chuyện tháng Sáu là tháng rất đẹp để tổ chức đám cưới...
Lorna nghẹ lại không nói thêm được gì nữa, nàng òa khóc.
- Đừng khóc nữa nín đi, Lorna thân mến. Thôi, nín đi nào.
- Mình tủi thân quá! Mình uất ức quá mà không biết làm thế nào.
Lorna đã nín khóc, hai bàn tay nắm chặt đặt lên đùi.
- Chúng mình chẳng được ai coi là thứ gì hết! Đúng không, Phoebe? Không ai cần biết chúng mình nghĩ gì, muốn gì, yêu ai. Chỉ đơn giản vì chúng mình là phụ nữ, lại là con nhà giầu. Nếu mình là con trai, mình có quyền nói mình muốn lấy ai hoặc không muốn lấy ai. Nhưng phụ nữ chúng mình bị mọi người chỉ coi là đồ đạc, là thứ hàng hóa. Họ nhét mình vào đâu tùy thích. Không, mình không chịu là đồ đạc và ai muốn nhét mình vào gói nào, hộp nào cũng được.
Phoebe cắn răng cố nhịn cười, vì lúc này trong cơn giận dữ Lorna càng xinh đẹp. Thấy vậy Lorna càng tự ái:
- Bạn muốn cười thì cười đi!
Phoebe cười vang và tiếng cười trong trẻo của cô làm chùng bớt không khí căng thẳng Lorna vừa đem đến.
- Mình không sao nhịn cười được, Lorna. Bạn thử nhìn bạn lúc này bạn sẽ thấy. Tính nết bạn như thế thì cha mẹ bạn cũng phải khiếp, nếu hai ông bà nhìn bạn lúc này, nghe bạn nói những câu vừa rồi. Không hiểu Jens có biết anh ta yêu phải một cô gái ương ngạnh như bạn không?
Câu đùa của Phoebe làm Lorna cũng phải bật cười theo.
- Nhưng chính Jens ngỏ ý muốn cưới mình kia mà. Anh ấy ngỏ lời chứ mình với bạn đâu có hỏi trước, đúng không nào? Chúng mình chỉ có quyền đồng ý hoặc không đồng ý, nhận lời hay không nhận lời, đúng vậy không?
Thấy Phoebe vẫn tủm tỉm cười nhìn mình. Lorna nói tiếp:
- Jens sắp hoàn thành con thuyền Lorna D và con thuyền của anh ấy nhất định sẽ về nhất trong Hội đua thuyền sang năm. Sau đó tiếng tăm Jens sẽ vang dội và cha mình hiện giờ cũng đã linh cảm thấy Jens cũng sẽ thành nhân vật danh giá. Điều đó là rõ ràng mình tin như thế, Phoebe.
- Có nghĩa bây giờ bạn chỉ cần hoãn binh cho đến tháng Sáu sang năm chứ gì? Cho đến Hội đua thuyền sang năm.
- Nhưng mẹ mình lại định tổ chức cưới mình với Taylor cũng vào tháng Sáu.
Phoebe suy nghĩ một lát:
- Hay bạn xin với bà Barnett là để tháng Tám hãy cưới?
- Mình không muốn nói dối nữa. Mình không quen nói dối. Ngay vừa rồi mình đã nói dối Taylor là mình đánh mất đồng hồ của anh ấy, thật ra mình quẳng nó xuống hồ.
- Vậy thì ta nghĩ cách khác.
Lorna thở dài. Nàng quay sang đàn piano, nhấn mạnh một hợp âm thứ, để mặc cho tiếng đàn âm vang trong phòng khách.
- Cuộc đời quá phức tạp, - Lorna nói, thả tay xuống đùi buồn bã.
- Và càng lớn lên càng khó xử.
Hồi nhỏ Lorna và Phoebe hay đàn đôi và được người lớn rất khen. Hồi ấy cuộc sống mới đơn giản làm sao!
- Nhiều lúc mình muốn bé lại, trở về tuổi mười hai! - Lorna nói.
Đôi bạn im lặng, cùng suy nghĩ về những rắc rối của tuổi mười tám, lát sau Phobe hỏi:
- Bạn đã hỏi ý kiến của bà Agnes chưa?
- Chưa bác ấy đang ngủ.
- Bạn hãy kể hết với bà ấy. Biết đâu bà ấy có thể nói với mẹ bạn giúp bạn được.
Lorna hốt hoảng trước lời gợi ý ấy. Nếu bác Agnes nói chuyện với mẹ nàng, mẹ nàng nói chuyện cho cha nàng, cha nàng sẽ đuổi Jens.
Khi đó thậm chí cha mẹ nàng còn tổ chức đám cưới cho nàng trước cả tháng Sáu nữa kìa.
Phoebe cũng đang nghĩ những điều tương tự. Bản thân cô cũng đã bị gia đình gợi ý lấy Jack Lawless. Phoebe vẫn đi chơi với Jack, đã cho anh ta hôn trong khi cô lại muốn lấy Taylor! Nhưng rõ ràng là cô sẽ phải lấy Jack.
- Hay thế này được không? - Phoebe trìu mến vuốt lưng bạn, - Mình đến gặp mẹ bạn, bảo là mình sẽ lấy Taylor?
Lorna bật cười ôm Phoebe. Họ ngồi vào đàn để quên đi mọi thứ. Sự bế tắc xem chừng chưa có cách nào giải quyết.
Tối hôm đó Lorna báo với mẹ là nàng khó chịu trong người, không dự tiệc được. Khoảng tám giờ tối Theron thò đầu vào cửa phòng, nói:
- Chị ốm đấy à chị Lorna?
Lorna đang ngồi trên bệ cửa sổ, co đầu gối lên ngực.
- Theron vào đây với chị. Chị không ốm đâu.
- Tại sao chị không xuống nhà sự tiệc? - Cậu bé bước vào, ngồi xuống dưới chân nàng.
- Chị đang buồn, có vậy thôi.
- Buồn chuyện gì?
- Chuyện người lớn ấy mà.
- Thế à? - Therron gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Cậu ngẩng đầu lên nhìn nàng, đoán - Chị nghĩ đến việc tìm người giúp việc dưới bếp và giá cả các thứ chứ gì?
Lorna vuốt tóc em trai, cười:
- Đại loại như thế.
- Em biết! - Cậu kêu lên vui vẻ. - À, chị đợi em một chút nhé.
Cậu nhẩy xuống đất, chạy ra cửa. Lorna nghe thấy tiếng chân Theron chạy về phòng cậu. Lát sau, cậu đẩy cửa bước vào, giúi vào tay nàng chiếc ống nhòm.
- Chị cầm lấy mà nhòm. Chị sẽ không buồn nữa đâu. Chị nhìn những con chim ngủ trên cành cây kia kìa.
Lorna đưa ống nhòm lên mắt.
- Ừ, cho chị mượn.
- Mai chị trả em cũng được. Em phải đi ngủ đây, kẻo mẹ mắng.
Cậu bé chạy vụt ra ngoài. Lorna nhìn theo thấy yêu đứa em vô cùng. Mà không phải nàng chỉ yêu Theron. Nàng yêu tất cả mọi người trong nhà này. Yêu cả mẹ mặc dù bà đang làm nàng đau khổ về việc tính toán sẽ tổ chức đám cưới nàng lấy Taylor. Yêu cha nàng mặc dù ông giấu kín tình cảm với các con. Nhưng những người đó đã quen một nếp suy nghĩ cổ hủ. Làm sao có thể chuyển biến họ được?
Đêm nay Lorna thử suy nghĩ xem, làm cách nào thay đổi được phong cách suy nghĩ của họ.
° ° °
Lúc tiệc tan, Lorna vẫn còn thức. Nàng nằm trên giường nghe tiếng chân cha mẹ nàng bước lên thang gác, tiếng hai người vào buồng tắm và tiếng chân họ về phòng ngủ. Lorna bèn ra khỏi giường, khoác áo ngủ, sang phòng cha mẹ.
Nàng gõ cửa. Trong phòng im lặng một chút, chắc cha mẹ nàng ngạc nhiên. Sau đó tiếng cha nàng nói to:
- Ai đấy?
- Con đây, Lorna đây, thưa cha. Con vào được không ạ?
Ông Gideon ra mở cửa. Ông mặc quần dài nhưng chưa cài dây đeo. Bà Levinia đã nằm trên giường. Mùi xì gà rất đậm trong phòng.
- Con muốn nói chuyện với cả hai cha mẹ.
Lorna rất ít khi đặt chân vào phòng này nên có phần lạ lẩm. Bà Levinia kéo chăn lên tận cằm? Lorna khép cửa rồi đứng tựa lưng lên quả nắm cửa.
- Thưa cha mẹ con rất tiếc là con không xuống dự tiệc. Con đã nói dối. Con không khó chịu trong người gì hết. Con chỉ không muốn ngồi cạnh anh Taylor thôi.
Ông Gideon nói:
- Mẹ có kể cha nghe về ý kiến của con không muốn lấy Taylor. Cha không hiểu do đâu con lại khờ dại đến như thế. Còn đứa con trai nào hơn nó ở đây nữa?
- Thưa cha con không thấy yêu anh ấy.
Mắt ông Gideon thoáng nheo lại. Ông nhìn con gái giễu cợt:
- Chưa bao giờ cha nghe một câu lạ như thế.
- Tại sao ạ?
- Còn sao nữa? - Ông quát - Cha không ngờ con ngu dốt đến thế! Cha hoàn toàn đồng ý với mẹ con. Thằng Taylor mê con. Sùng bái con là đằng khác. Nó là thằng có tương lai rực rỡ, thừa kế cả một gia tài kếch xù. Bao giờ tròn ba mươi tuổi nó sẽ thay chân cha nó làm chủ toàn bộ doanh nghiệp. Nó sẽ thành đạt còn sớm hơn ông Duval ngày trước. Nó đang là đám sáng giá nhất ở thành phố Saint Paul. Biết bao ông bố và bà mẹ có con gái sẵn sàng gả con cho nó. Vậy mà cha mẹ nó chỉ mong nó lấy con. Thôi, chuyện này cha mẹ đã quyết định. Tháng Sáu sang năm sẽ tổ chức đám cưới. Con hãy vâng lời cha mẹ và làm đúng như kế hoạch mẹ con đề ra.
Lorna bất lực nhìn cha, trong lòng uất ức mà không thể làm gì được. Cơn giận làm nàng run lên.
- Thưa cha, con van cha, cha đừng bắt con lấy Taylor.
- Việc đó đã được quyết định rồi.
Lorna cắn chặt môi. Không biết nói sao nước mắt trào ra, nàng quay lưng đẩy cửa chạy vụt ra ngoài. Tiếng sập cửa và tiếng chạy ầm ầm trên hành lang, mọi người trong nhà đều nghe rõ. Lorna đẩy cửa chạy về phòng, nằm lăn trên giường, khóc nức nở.
Mười phút sau Lorna vẫn còn đang khóc thì Jenny đẩy nhẹ cửa lén vào, rón rén bước đến bên giường chị. Lorna chỉ biết em gái đến, lúc Jenny dịu dàng vuốt tóc nàng.
- Chị Lorna!... Có chuyện gì thế?
- Jenny... - Lorna mếu máo nói.
Jenny trèo lên giường ôm chị.
- Cha mẹ bắt chị lấy Taylor, nhưng chị không muốn lấy anh ấy.
- Em tưởng anh Taylor vừa đẹp trai vừa giỏi giang.
- Chị biết. Chị cũng muốn nhìn anh ấy như em nhìn. Nhưng chị đã yêu người khác.
- Chị yêu người khác? - Jenny sửng sốt - Lạy Chúa tôi!
- Một người mà cha mẹ sẽ không tán thành.
- Nhưng ai vậy?
- Chị chưa thể nói với em và em cũng đừng nói với cha mẹ. Chưa nên để cha mẹ biết chuyện này. Chị biết chị hèn không dám nói thẳng ra với cha mẹ, nhưng cha mẹ quá tự tin, quen ra lệnh và bắt chúng mình làm theo tất cả những gì cha mẹ muốn... Chị rất sợ, nên có bao giờ dám làm trái ý cha mẹ đâu. Nhưng lần này thì chị không thể vâng lời cha mẹ được.
Jenny vuốt tóc chị. Chưa bao giờ Lorna thấy nàng được các em chăm sóc, giúp đỡ như thế này. Vừa rồi là Theron, bây giờ đến Jenny. Các em nàng thấy chị gặp chuyện khó khăn đã vội vã chạy đến hỏi thăm chăm chóc. Lorna rất cảm động trước tình cảm yêu thương ấy. Đúng lúc ấy lại có thêm một tiếng nữa thốt lên trong bóng tối.
- Chị Jenny đấy à? Chị Lorna làm sao thế?
Daphne đang chạy đến giường nàng.
- Chị Lorna vừa có chuyện rắc rối với cha mẹ. Em về giường ngủ đi Daphne.
- Nhưng tại sao chị Lorna khóc?
- Không có gì đâu Daphne!
Lorna nói và chìa tay cho em gái. Daphne cầm bàn tay chị, leo lên ngồi mép giường.
- Chắc phải có chuyện gì đó, bởi em có thấy chị khóc bao giờ đâu, Lorna? Chị lớn rồi mà.
- Đâu phải cứ lớn là không bao giờ khóc nữa Daphne! Em hãy nhớ điều đó. Lúc nãy chị có chuyện buồn, nhưng bây giờ chị hết buồn rồi, bởi em và Jenny chạy đến thăm chị. Lúc nãy cả Theron cũng vào đây.
- Theron cũng vào với chị à?
- Ừ, nó cho chị mượn ống nhòm để chị nhìn ra ngoài xem chim ngủ trên cành cây cho đỡ buồn.
Jenny hỏi:
- Bay giờ chị hết buồn rồi chứ Lorna?
- Chị hết buồn rồi. Cảm ơn hai em. Hai em về ngủ đi kẻo mẹ mắng cho bây giờ.
Jenny và Daphne tụt xuống đất.
Daphne hôn chụt vào má chị:
- Chúc chị ngủ ngon. Mai em chơi quần vợt với chị, chị Lorna ạ.
- Cả em nữa, - Jenny nói.
- Cảm ơn hai em. Chúc hai em ngủ ngon.
Jenny và Daphne rón rén bước ra, khép cửa lại. Hai em ra rồi, nổi uất ức lại trào lên trong lòng Lorna. Hai em gái đã làm dịu đi trong lòng nàng nổi uất ức lúc trước nhưng nổi uất ức khác lại đến. Đó là nổi thèm khát người yêu mà không được gặp.
Jens... Jens... Anh là người duy nhất có thể làm cho em sung sướng. Anh là người duy nhất em khao khát được ở bên cạnh, được cùng cười, cùng khóc, được yêu...
Tiếng chuông đồng hồ treo dưới nhà vọng lên. Khắp nhà im ắng nên tiếng chuông nghe càng rõ như rót vào tai nàng.
Tiếng gõ báo nửa giờ.
Vậy là một rưỡi chăng? Hay là hai rưỡi?
Lát sau tiếng đồng hồ gỏ báo kém mười lăm...
Vậy là kém mười lăm đầy mấy giờ?
Đêm đã rất khuya.
Sẽ không ai nghe thấy.
Không ai biết.
Lorna duỗi người, nằm ngửa, hai bàn tay lồng vào nhau, bóp chặt đặt lên ngực. Tim nàng đập mạnh. Jens... Jens...Lúc này chàng đang ngủ tầng trên, trong gian phòng nhỏ của chàng.
Sẽ không ai nghe thấy gì.
Không ai biết gì.
Giường nàng cao. Lorna phải lúc lâu mới tụt xuống được sàn. Không xỏ chân vào dép, nàng để nguyên chân trần như thế rón rén ra cuối hành lang, lên thang gác xoáy ốc. Mùi nhà bếp thoang thoảng. Nàng lần đến tầng ba. Lorna đã nhiều lần lên đây nàng biết có sáu phòng, ba bên trái, ba bên phải. Đó là những phòng áp mái Jens ở phòng giữa bên trái.
Không gõ cửa, Lorna vặn nhẹ quả nắm, từ từ mở cửa bước vào phòng tối đen. Nàng đứng lại không nhúc nhích, tim đập thình thình. Nàng lắng nghe tiếng thở đều đều của Jens trên chiếc giường mờ trắng kia.
Giường bên tay trái Lorna. Kê áp vào tường. Một cửa sổ nhỏ chỉ đủ lọt vào ít gió bên ngoài. Trong phòng rất nóng và nồng nặc mùi mồ hôi toát ra từ thân thể chàng, từ quần áo lao động để trong phòng. Quần áo chàng treo bên trái nàng in hình đen sẩm trên nền tường trắng. Lorna nhận ra chiếc quần và sơ mi chàng mặc lúc ban ngày.
Giường Jens nằm là giường một. Cánh tay bên trái chàng buông thỏng ra ngoài giường. Cổ tay hướng về phía nàng vì chàng nằm nghiêng. Chàng ngáy nhè nhẹ, giống tiếng rèm treo cửa sổ bị gió thổi bay phần phạt. Lúc này Jens đang mơ thấy những con thuyền buồm chăng? Hay chàng mơ về những tấm ván được hung nóng bằng hơi nước để uốn cong? Hay chàng mơ thấy nàng?
Lorna rón rén đến bên giường, quỳ xuống sàn ngay dưới chân chàng, bên cánh tay thòng xuống.
- Jens, - Nàng gọi rất khẽ.
Chàng vẫn ngủ. Từ nhỏ chưa bao giờ đến bên một người đàn ông đang ngủ say. Hai vai chàng để trần. Ngực chàng cũng vậy để hở đến thắt lưng. Chân đắp che phần dưới. Cánh tay chàng thả ra ngoài trong lúc này mờ trắng và yếu đuối làm sao.
Lorna sờ vào đó bằng bốn ngón tay ngập ngừng. Nàng đụng nhẹ vào bắp thịt ở bắp tay chàng.
- Jens, - Nàng gọi to hơn một chút.
- Hừm... - Jens hơi ngẩng đầu dậy, để yên như thế một lát, chưa tỉnh hẳn - Gì thế? - Chàng hỏi khẽ vẻ ngơ ngác.
- Em! Lorna đây!
- Lorna? Jens ngồi phắt dậy. - Em vào đây làm gì?
- Em lên với anh... Em muốn nói chuyện với anh.... Em vừa nhận được tin khủng khiếp.
Phải một lúc sau Jens mới tỉnh hẳn. Chàng nhìn ra cửa sổ dụi mắt.
- Xin lỗi, anh đang ngái ngủ... Có chuyện gì vậy?
- Cha mẹ em sắp tổ chức cưới em lấy Taylor. Mẹ em bảo đã quyết định vào tháng Sáu sang năm. Em quẳng chiếc đồng hồ của Taylor ra hồ rồi. Em đã bảo cha mẹ là em không yêu Taylor, nhưng cha mẹ em không chịu và giận em lắm. Cha mẹ em bảo muốn hay không cũng mặc, em phải lấy Taylor. Jens em làm thế nào bây giờ?
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Em không biết chắc chắn. Khoảng hai giờ. Mà có thể là ba.
- Cha mẹ em mà bắt quả tang em đang ở đây thì họ giết em... Giết cả anh nữa.
- Em biết, nhưng em không để ai biết đâu. Mọi người đã ngủ say phải đến một tiếng đồng hồ rồi. Jens, anh nói đi, chúng ta làm thế nào bây giờ? Em không thể lấy Taylor được, sau khi đã ngủ với anh. Nhưng em lại chưa dám thú thiệt với cha mẹ.
- Tất nhiên là em phải dấu.
Jens không tìm ra được câu trả lời. Chàng chìa tay:
- Em lên đây.
Lorna ngồi vào rìa giường, quay mặt về phía Jens, trong lúc chàng nắm ống tay áo mặc đêm của nàng.
- Anh chưa biết phải làm gì, nhưng bây giờ chưa cần nghĩ đến chuyện đó. Em ở lại đây sẽ rất nguy hiểm cho em đấy. Em hãy về phòng ngủ đi. Ban ngày ta sẽ bàn chuyện đó.
Lorna nài nỉ:
- Hay anh cưới em ngay bây giờ?
- Anh đã cưới em sao được? Chúng ta lấy gì sống? Mà sống ở đâu? Tất cả những người anh quen đều biết cha em. Hơn nữa em và anh đã nhất trí là anh sẽ không làm chân phụ việc ở nhà bếp nữa. Anh là thợ đóng tầu. Nhưng phải sau khi anh đóng xong con thuyền Lorna D, mọi người mới chịu nhận anh là chuyên gia đóng tầu.
- Em hiểu, - Nàng thì thào, cúi đầu xuống như nhận lỗi.
Jens dùng một ngón tay nâng cằm nàng
- Trước mắt chưa có gì nguy hiểm. Cha mẹ em đâu ngày mai đã tổ chức đám cưới được?
Lorna điềm tỉnh:
- Tối nay cha mẹ em tổ chức tiệc và bố trí em ngồi bên cạnh Taylor. Anh biết ngồi bên cạnh một người và phải đóng vai yêu quý vui vẻ với người đó trong lúc yêu một người khác là khó khăn đến mức nào không? Em phải đóng kịch như thế suốt mùa hè và bây giờ em không muốn tiếp tục dối trá như thế nữa. Như thế là không hay. Như thế là không tốt, là đánh lừa Taylor, đánh lừa anh và tự đánh lừa em nữa. Chưa kể em yêu anh đến mức không thể đóng kịch có cảm tình với ai khác được.
Họ ngồi im lặng, chỉ dính với nhau bằng tấm chăn mỏng phủ lên bụng Jens và bụng nàng. Họ nghĩ sẽ nói với cha mẹ Lorna thế nào, sẽ làm gì trì hoãn cho đến ngày họ có thể đàng hoàng cưới nhau. Họ nghĩ đến tình yêu giữa họ và triển vọng của tình yêu đó, cả triển vọng tốt lẩn triển vọng xấu.
Jens hỏi:
- Có bao giờ em thoáng nghĩ là nếu hôm đó em không quay vào bếp thì cuộc đời chúng ta sẽ dể dàng hơn không?
- Có, không phải chỉ một lần.
- Và em có thấy nghĩ như vậy là có tội hay không?
- Có.
- Anh cũng vậy.
Họ im lặng một lúc. Jens nắm tay Lorna.
- Nếu như vượt qua khó khăn này, chúng ta lấy nhau và có con cái, chúng ta không bao giờ ra lệnh cho chúng phải yêu ai.
Hai ngón tay cái của họ miết vào nhau. Lát sau nổi lo lắng nhường chỗ cho niềm khao khát yêu thương. Họ là một cặp yêu nhau, lại đang cùng trong gian phòng áp mái, mặc rất ít quần áo trên người đang còn giữ ấn tượng rất mạnh về những lần yêu thương nhau mảnh liệt gần đây.
Trong một lúc lâu họ ngồi im lặng, hai bàn tay vặn vào nhau và những kỷ niệm kia lướt qua trong óc họ. Họ nhìn vào bàn tay đang nắm vào nhau, vặn vẹo nhau.
Rồi họ ngừng.
Người đầu tiên ngẩng đầu lên là Jens. Chàng nhìn vào gương mặt nàng lờ mờ trong bóng tối. Lorna cũng ngẩng đầu lên như đáp lại tiếng gọi lặng lẽ nào đó. Họ ngồi bất lực trong lúc nổi thèm khát nhau vẫn dần dần tăng lên, nhận chìm họ.
Jens thì thầm:
- Lorna...
Từ câu đó, hai thân thể bắt đầu chuyển động.
Miệng áp miệng, ngực áp ngực. Họ chấm dứt sự xa cách, họ đến với nhau, trào lên niềm sung sướng được dâng hiến cho nhau. Họ ve vuốt nhau trong lặng lẽ.
- Lorna xinh đẹp của anh... - Jens thì thầm.
- Em đã cố gắng không lên đây với anh... - Lorna thì thầm. - Nhưng không sao ngủ được. Không thể không nghĩ đến anh.
Bàn tay Jens ve vuốt da thịt nàng.
- Anh cũng đã cố gắng không nghĩ đến em, nhưng không được.
Lần này họ lặp lại mọi động tác trong nhà kho hôm trước nhưng mãnh liệt hơn, sâu thẳm hơn, điên cuồng hơn và thêm nhiều cử chỉ mới.
Cuộc ân ái của họ hôm nay không còn những bở ngỡ của buổi ban đầu, đặc biệt ở phía Lorna. Nàng đã là người tình có kinh nghiệm, có hiểu biết. Jens chìm trong đê mê. Chàng rên rỉ sung sướng:
- Ôi, Lorna! Tại sao em cứ làm anh điên cuồng ngày đêm? Tại sao em không tránh xa anh, hỡi cô gái nhà giầu kia?
- Anh hỏi câu đó khác gì anh bảo mặt trăng hãy đừng làm thủy triều dâng lên hạ xuống mãi! Chính anh, chính anh đã làm đảo lộn cuộc đời em, chính anh đã mê hoặc trái tim em, ôi, chàng trai con nhà hàng hải kia!
Khi Lorna đạt đến đỉnh cao, Jens phải lấy tay bịt miệng nàng để nàng khỏi thét lên. Jens thầm nghĩ chàng đã có lúc muốn mặt trăng đừng làm thủy triều lên xuống nữa, nhưng mặt trăng chỉ mĩm cười đáp lại.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim