This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Naguib Mahfouz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ú đánh bậc thầy sẽ là diệt cả hai đứa Nabavigia và Alixơ cùng một lúc. Sau đó, ta sẽ thanh toán với Raúp Êluan và rồi chỉ còn có việc đi trốn, chuồn thật xa, ra nước ngoài là hay nhất. Nhưng vậy thì có gì còn lại cho Sana con gái ta? Cũng là cái gai cắm vào tim ta nữa đấy.
Mình đã lao vào không suy nghĩ và hành động không tính toán trước. Mình phải có thời gian, phải vạch một kế hoạch tỉ mỉ trước khi lao vào con mồi như một con chim ưng. Nhưng làm sao mà chờ đợi được. Mình đang bị truy lùng. Mình bị truy lùng từ khi họ biết mình đã được trả tự do. Và cuộc truy bắt người càng tăng thêm với lớp kịch cướp xe ô tô.
Cái thằng con chủ nhà máy chỉ có vài tờ bạc còm trong ví thôi, thật không may cho mình. Nếu không giáng đòn xuống ngay thì e bị chậm trễ. Nhưng ai sẽ ở lại với Sana? Cái gai cắm trong trái tim ta đây.
Mình vẫn yêu quý con mặc dù con gái đã chối bỏ ta. Có phải vì con mà ta đã tha thứ tội phản bội của mẹ con không? Mình cần có giải pháp ngay tức khắc.
Saít vừa suy ngẫm vừa lượn quanh khu nhà hiện rõ trong đêm, nơi mà phố Inman chia thành hai nhánh hẹp. Anh đã để xe ở đầu phố đằng kia, phía quảng trường Thành cổ. Các cửa hiệu đã đóng cửa và đường phố hoàn toàn hoang vắng. Rõ ràng không ai dự kiến chuyến viếng thăm này của anh. Vào giờ này, những sinh vật của Chúa Trời đã ẩn náu trong hang ổ của mình, không hề lo lắng đến một kẻ thù nào mò đến thanh toán nợ nần cả. Có thể thằng cha kia đang còn đề phòng, nhưng mình quyết tâm không thay đổi, dù cho Sana có phải chịu phận côi cút. Bởi vì đó là sự phản bội ghê tởm, giáo sư Raúp ạ.
Tay nắm chắc khẩu súng ngắn trong túi, anh đưa mắt theo dõi các cửa sổ. Sự phản bội thật đáng ghê tởm, mày biết không Alixơ. Và để cho những người đang sống có thể thưởng thức được sự yên bình thanh thản thì trước tiên phải nhổ hết cỏ dại trong vườn đời đi. Anh sáp lại gần cửa lớn men theo tường và bước vào nhà. Anh lên cầu thang rất thận trọng. Tầng một, tầng hai rồi cuối cùng tầng ba.
Chiếc cửa đây, chiếc cửa khép kín những ý định xấu xa nhất và những ham muốn hèn hạ. Ai sẽ ra mở cửa nếu mình gõ cửa nhỉ? Có thể là Nabavigia chăng? Tên cảnh sát có còn ẩn rình đâu đó để sẵn sàng lao vào ta không? Thần chết thường chờ đợi những tên tội phạm. Nhưng dù có phải đột nhập vào nhà bằng vũ lực thì cũng phải vào ngay. Mình để cho Alixơ sống thêm một ngày trong khi Saít đã được trả tự do thì thật là một tội lỗi. Và chắc chắn mình sẽ trốn thoát, không suy suyển chút gì như mọi lần trước thôi. Giống như mình có thể đột nhập vào nhà trong vài giây, có thể nhảy từ gác ba xuống mà không hề xây xát hoặc mình có thể bay đi nếu mình muốn. Chẳng có việc gì hay hơn là gõ cửa nhưng chắc có thể gây sự hoài nghi, nhất là vào giờ này, và Nabavigia sẽ đánh thức cả khu phố này vì những tiếng tru tréo của cô ta, và bọn người dơ dáy sẽ kéo đến, tên cảnh sát sẽ chồm đến.
Vậy thì phải phá cửa thôi. Ý nghĩ này đã phảng phất trong đầu anh từ lúc còn trong xe nhưng anh đã gạt đi lúc đó. Bây giờ anh rút súng ra khỏi túi và đập báng súng vào tấm kính cửa ra vào, tiếng kính vỡ loảng xoảng giống như một giọng khàn khàn trong đêm khuya yên tĩnh. Anh nép mình vào bên cửa, chĩa họng súng vào trong nhà chờ đợi, tim đập mạnh, mắt chăm chú nhìn vào bóng tối gian tiền sảnh. Đột nhiên, một giọng nói vang lên: Ai đó? Một giọng đàn ông, giọng của Alixơ, anh đã nhận ra mặc dù máu anh sục sôi, đập thình thịch nơi vành tai.
Bên trong nhà hiện ra một bóng đàn ông tiến ra thận trọng trong ánh sáng mờ mờ. Saít kéo cò súng, tiếng nổ phát ra như tiếng quỷ dữ trong đêm. Người đàn ông kêu lên một tiếng và loạng choạng. Saít bắn tiếp phát thứ hai trước khi anh ta đổ sụp xuống đất. Ngay lúc ấy người ta nghe thấy tiếng hét sợ hãi, một tiếng kêu cứu vô vọng. Đó là Nabavigia. Anh quát lên: “Sẽ đến lượt mày, không thoát được tao đâu, tao là quỷ dữ”.
Saít quay lưng lại chạy trốn, phóng nhanh qua cầu thang vài giây đã tới cửa. Dừng lại để xác định là không có ai, anh vọt ra ngoài và từ từ đi theo dọc các bức tường. Chẳng mấy chốc anh đã nghe thấy tiếng các cửa sổ mở, những câu hỏi trao đổi và tiếng gọi nhau bí hiểm. Đi đến chỗ để xe ở đầu phố anh mở cửa chui vào xe. Lúc đó anh mới nhận ra viên cảnh sát đang từ quảng trường chạy tới nơi có tiếng động ồn ào. Anh nằm rạp ngay xuống sàn xe, trong khi viên cảnh sát chạy lướt qua về phía có tiếng động. Saít chờ cho tiếng chân bước đã xa mới thật trọng ngồi dậy, luồn đến bên tay lái và cho xe lao đi. Anh lượn vòng qua quảng trường không vội vàng, tai hãy còn bị ám ảnh vì những tiếng la hét chửi rủa vang lên phía sau. Sự sợ hãi làm anh lái xe như một người máy. Tên giết người! Đừng có quen Raúp Êluan, kẻ phản trắc tinh vi hơn, quan trọng hơn là Alixơ Xêđơra và cũng nguy hiểm hơn. Tên giết người, bây giờ mình là tên giết người, một quốc tịch khác và một số phận mới. Mình đã chiếm đoạt những đồ vật quý giá nhất và bây giờ mình lại tiếm đoạt những linh hồn hèn hạ nhất. Sẽ đến lượt mày, không thoát được ta đâu, ta là quỷ dữ. Nhờ có Sana, mà mạng mày được thoát nhưng ta sẽ cho mày hưởng hình phạt độc ác hơn cái chết: nỗi lo sợ bị giết chết, sự lo lắng thường trực. Chừng nào ta còn sống thì mày sẽ không biết đến thú dịu dàng khi nghỉ ngơi.
Chiếc xe đang xuôi xuống phố Môhamết Ali, còn anh vẫn tiếp tục lái như người máy, không biết mình sẽ đi đâu. Vào lúc này tên của kẻ giết người chắc chắn đang ở miệng lưỡi mọi người và vì vậy cần phải biến đi, lánh xa máy chém đang chờ tên giết người. Đừng cho tên đao phủ có hoàn cảnh để hỏi mình rằng mình còn mong muốn cuối cùng gì không. Chưa đến thời mà nhà chức trách có thể ân xá tội phạm về việc này. Nhanh chóng tỉnh trí lại, anh nhận ra rằng xe đang đi gần tới đại lộ QUÂN ĐỘI đổ thẳng đến khi Abátxiê, và anh cảm thấy một thoáng lúng túng giật mình về việc mình lại tự nhiên quay xe trở lại nơi nguy hiểm.
Anh nhấn mạnh ga và chẳng mấy chốc đã vào khu vực Manchidét en Bácri. Anh dừng xe ngay đầu phố, bình tĩnh xuống xe chẳng nhìn ai, từ từ đi bộ như người đang đi dạo chơi. Lần đầu tiên anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng, rồi tiếp đến là nỗi đau đớn có lẽ do thần kinh quá căng thẳng vừa qua. Bây giờ anh chẳng còn nơi ẩn náu nào.
Không còn nơi nào nữa, không còn. À cô Nua? Nhưng nếu đến cô ta là không thận trọng, nhất là vào đêm nay là lúc người ta bắt đầu điều tra, xét hỏi và nghi vấn.
Những bóng tối mịt mùng sinh ra để ngự trị, cho đến tận cùng thời gian.
Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó - Naguib Mahfouz Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó