Số lần đọc/download: 1144 / 3
Cập nhật: 2018-03-18 01:35:48 +0700
Chương 10
[3.9] (1)
Đến kỳ nghỉ đông, tôi trở về nhà.
Gia đình của Tưởng Giảo đều ở Bắc Kinh đón tết, nên tôi lên xe lửa về nhà một mình. Tôi đón giao thừa ở thành phố này đã hơn mười năm, nên luôn nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về. Giây phút bước xuống sân ga, bỗng nhiên tôi cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, hít thở không khí trong lành, thì ra không khí ở thành phố này mới là thứ quen thuộc và thân thiết nhất, thì ra cái thành phố này đã khắc sâu vào người tôi, không phải muốn quên là có thể quên được.
Trong nháy mắt khi tôi đẩy cửa bước vào nhà, ông ấy đã thật sự vui mừng.
Ông ấy đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, một mình, đối mặt với không khí vô cùng náo nhiệt của buổi tiệc mừng tết âm lịch.
Ông ấy đã già đi nhiều, tóc đã hoa râm, mỉm cười vui vẻ, trên khóe mắt đều là nếp nhăn.
“Ba.” Tôi gọi.
“Ừ.” Ông ấy trả lời.
Tôi ở bên ngoài đã hơn nửa năm, ông ấy không gửi cho tôi một phân tiền, tôi cũng không viết cho ông ấy một lá thư, chỉ có ít ỏi vài cuộc điện thoại, báo bình an.
Ông ấy cũng không biết tôi muốn về nhà.
“Đói bụng không? Có ăn gì chưa?” Ông ấy có chút bất an.
“Chúng ta đi ra ngoài ăn đi!” Tôi đề nghị.
“Mày tưởng ở đây là Bắc Kinh à, ngày 30 tết, còn có ai mở cửa buôn bán đâu.” Ông ấy thay tôi mang hành lý vào nhà, “Ba đang hầm canh gà, lấy cho mày một bát ăn nhé, được không?”
“Được ạ!”
“Ừ! Chờ một chút!” Ông ấy rất nhanh đi vào bếp.
Tôi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, sô pha đã rất cũ, tôi ngồi xuống, liền bị lún vào rất sâu. Ông ấy nhanh chóng bê ra một bát canh gà, hỏi tôi: “Không phải bảo là không về vào ngày mừng lễ năm mới à?”
“Bỗng nhiên muốn về, nên về.”
“Về nhà cũng tốt.” Ông ấy lại đi vào bếp, mang theo một cái cà mèn giữ ấm đi ra, nói với tôi: “Mày ở nhà nghỉ ngơi đi, ba đến bệnh viện, một lát sẽ về.”
“Ba đến bệnh viện làm gì?”
“Có người nằm viện, ba mang chút canh gà cho người đó.” Ông ấy nói.
“Ai nằm viện?” Tôi hỏi.
“Một người bạn.” Ông ấy nói xong, mang vào đôi dép nhựa, cầm theo cái cà mèn đi ra khỏi cửa.
Tôi cũng không biết ông ấy có bạn bè gì, nhưng chuyện của ông ấy tôi cũng lười hỏi đến. Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi, tôi ngẫm nghĩ, quyết định ngày mai đi ra trung tâm mua sắm, mua cho ông ấy đôi giày vải. TV thật sự rất ồn ào, tôi tắt nó đi, cùng lúc đó, điện thoại của tôi vang lên, tôi nghĩ là tin nhắn của Tưởng Giảo. Nhưng khi cầm lên xem, thì ra là của Lý Nhị: Năm mới vui vẻ!
Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho cô ấy. Bên kia rất nhanh có người nhận, cô ấy hình như đang ở bên ngoài, rất ồn ào, có thể nghe được tiếng pháo hoa.
“Tiểu Nhĩ Đóa.” Tôi nói, “Tôi muốn gặp em.”
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu mới hỏi tôi: “Vừa rồi anh nói gì?”
“Tôi nói tôi muốn gặp em.”
“Anh đã về nhà rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tôi nói, “Tôi đã trở về.”
“Vừa rồi anh nói cái gì?” Cô ấy lại đột nhiên hỏi.
“Tiểu Nhĩ Đóa.” Tôi nói.
“Ừ.” Cô ấy nói, “Anh đang làm gì?”
“Ở nhà.” Tôi nói.
“Chúng tôi đang ở quảng trường Thắng Lợi bắn pháo hoa, nếu anh thích, thì đến đây cùng xem đi!”
Tôi buông điện thoại xuống, mặc vào áo khoác, quyết định đi ra quảng trường Thắng Lợi. Từ nhà tôi đến quảng trường Thắng Lợi khoảng 10 phút đi bộ, từ xa xa tôi đã thấy cô ấy, cô ấy mặc một cái áo khoác bông màu đỏ, tóc buộc cao, giống như cái đuôi ngựa nhỏ đáng yêu, cô ấy đứng bên cạnh Vưu Tha, Vưu Tha đang giúp cô ấy châm lửa một cây pháo hoa thật dài.
Pháo hoa chiếu sáng nụ cười của cô ấy. Nụ cười ấy làm cho tôi nhớ đến Ba Lạp, theo lý mà nói, cô ấy và Ba Lạp là hoàn toàn không giống nhau, nhưng giây phút này, tôi có chút mơ hồ, bọn họ chính là rất giống nhau.
Tôi gọi cô ấy một tiếng, có thể cô ấy đang rất vui vẻ, nên không có nghe thấy. Vì thế tôi đứng bên cạnh quảng trường hút thuốc, chờ đợi cô ấy phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Hút thuốc được một nửa, cô ấy chạy đến trước mặt tôi, mỉm cười nói: “Trương Dạng, anh đến rồi, sao lại không lên tiếng?”
“Em thi cuối kỳ thế nào?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy cười: “Không tệ lắm.”
Vưu Tha cũng chạy lại: “Lý Nhị, em còn muốn đốt pháo hoa nữa không? Ồ, là Trương Dạng à, thiếu chút nữa mình không nhận ra cậu.”
Tôi sờ sờ cằm, đã ba ngày tôi không có cạo râu.
“Không đốt nữa.” Lý Nhị nói với Vưu Tha, “Em muốn nói chuyện với Trương Dạng.”
Sắc mặt của Vưu Tha bắt đầu khẩn trương.
“Nhanh thôi mà.” Lý nhị nói với Vưu Tha.
“Vậy hai người nói chuyện đi, anh đi qua bên kia!” Vưu Tha nói xong, liền tránh đi.
Ngọn đèn gần quảng trường thật sự rất tối, Lý Nhị liếc mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên cười rộ lên.
Tôi hỏi cô ấy: “Em cười gì vậy?”
Cô ấy nói: “Đón năm mới, anh không để ý đến người ngợm đầu tóc, không cạo râu, giống như người ở trong núi đi ra.”
Tôi sờ sờ cằm của mình, hỏi cô ấy: “Có nhiều người đốt pháo hoa như vậy, em có biết cái nào là do em đốt không?”
Cô ấy suy nghĩ một lát, liền trả lời: “Có khi biết, có khi không biết.”
“Em đi lấy pháo hoa lại đây, tôi sẽ dẫn em đến một nơi rất tốt để đốt pháo hoa.” Tôi nói.
Tôi nhận ra, cô ấy đang do dự, nhưng cùng lắm chỉ là ngắn ngủi vài giây, cô ấy trả lời: “Được.”
“Vậy em đi lấy pháo hoa đi.”
Cô ấy nghe lời chạy đi, một lát sau, cô ấy ôm một bó pháo hoa thật lớn chạy đến, nói với tôi: “Vưu Tha nhìn thấy tôi, vừa rồi anh ấy hỏi tôi muốn đi đâu, làm sao bây giờ?”
Tôi nắm tay cô ấy thật chặt, nói một chữ: “Chạy!”
[3.9] (2)
Sau đó, tôi liền kéo cô ấy chạy thật nhanh về phía trước, phía sau truyền đến tiếng la hét của Vưu Tha, nhưng cô ấy không có chút gì là chần chừ hay bước chậm lại. Cô ấy cứ như vậy, ôm một bó pháo hoa thật lớn, theo tôi chạy thẳng tới ngoại ô, là khu nhà bỏ hoang không có người ở kia.
“Đây là đâu vậy?”
“Là khu nhà ma.” Tôi dọa cô ấy.
Cô ấy cũng không sợ, nhìn ngó xung quanh, ngược lại có vẻ rất hứng thú.
“Chỗ này anh và Ba Lạp trước đây hay đến phải không?” Cô ấy cao giọng hỏi tôi. Thật sự là một cô gái thông minh đáng yêu.
“Đi nào, chúng ta lên nóc nhà.” Tôi cầm lấy đống pháo hoa trong tay cô ấy, vừa hướng đi lên, vừa vươn tay muốn đỡ cô ấy.
Cô ấy khoát tay nói: “Anh lên trước đi, tôi có thể tự lên được.”
Tôi nhanh chóng đi lên, chờ cô ấy đi lên. Cô ấy đi được một nửa liền dừng lại bất động, tôi biết cô ấy đang sợ hãi, nhưng tôi cũng không hề nhúc nhích, ôm cánh tay nhìn cô ấy. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong bóng tối, đôi mắt ấy trắng đen không rõ ràng, mang theo một chút thẹn thùng và sợ hãi. Tôi vươn tay ra, nói: “Đến đây nào, Tiểu Nhĩ Đóa.”
Cô ấy rốt cuộc cũng đặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy vào lòng bàn tay tôi, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại không xương. Tôi chỉ nhẹ nhàng lôi kéo, cô ấy đã thuận thế đi lên.
Có lẽ do hai ngày qua có mưa, nên nóc nhà có một chút ẩm ướt, tôi kéo cô ấy đến một chỗ khô ráo, nói với cô ấy: “Em nhìn xem, chỗ này rất tốt để đốt pháo hoa, đúng không?”
“Đến lúc tôi về, chắc Vưu Tha sẽ giết tôi chết mất.”
“Em sợ sao?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy cười hi hi: “Nếu sợ tôi đã không cùng anh đến đây. Chúng ta đốt pháo hoa đi.”
“Được.” Tôi lấy ra cái bật lửa, giúp cô ấy châm vào ngòi pháo thật dài, lửa và khói lao vút lên trời, điểm sáng trên không trung kia lập tức giống nụ cười sáng lạn của cô ấy, cô ấy hoàn toàn cao hứng: “Đẹp quá đi, Trương Dạng, nơi này chỉ có một mình tôi đốt pháo hoa thôi!”
Tôi có chút nhìn cô ấy đến ngây người.
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, mỉm cười hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải anh đang suy nghĩ cái gì không?”
Tôi dọa cô ấy: “Em nhắc lại nữa đi, cẩn thận tôi ‘ăn thịt’ em đấy!”
Cô ấy ha ha cười, cười xong, cô ấy đột nhiên hỏi tôi: “Anh còn nhớ Hứa Dặc không?”
Đúng là vô vị.
Lý Nhị lại nói: “Anh nhất định là không biết, nhà của anh ấy đã xảy ra chuyện.”
“Thì sao?” Tôi làm như chẳng thèm để ý, trong lòng không hiểu sao có chút hồi hộp.
“Ba của anh ấy xảy ra chuyện, bị cục công an bắt đi, mẹ của anh ấy bị bệnh, đang nằm bệnh viện, nghe nói là ung thư, không còn sống được bao lâu nữa.”
Tôi cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
“Sao anh không có phản ứng gì vậy?” Lý Nhị hỏi tôi.
“Tôi phải phản ứng thế nào?” Tôi hỏi cô ấy.
“Anh hẳn là rất hài lòng.” Lý Nhị cầm một cây pháo hoa thật dài, giơ lên cao, nói: “Anh hận Hứa Dặc như vậy, chẳng lẽ đó không phải là điều anh mong muốn hay sao?”
Tôi nắm lấy tay của cô ấy, chất vấn: “Ba Lạp nhất định đã nói với em cái gì đó, em phải thành thật nói cho tôi biết!”
“Tôi cũng muốn biết.” Cô ấy mỉm cười, cũng không rút tay lại.
“Hôm nay em không thể không nói.”
“Tôi không muốn nói thì sao?”
“Tôi sẽ ép em đến khi nào em chịu nói mới thôi!”Tôi kéo cánh tay đang cầm cây pháo của cô ấy, kéo mạnh cô ấy vào ngực mình, đứa con gái đáng ghét này, nếu cô ấy thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô ấy, thì cô ấy đã hoàn toàn sai lầm!
Mặt của chúng tôi đã rất gần nhau, cơ thể của cô ấy yếu ớt một cách khó tin, tôi cảm giác được cô ấy đang run lên, tôi cố gắng dùng hết sức lực mới có thể khống chế được chính mình không hôn cô ấy, chúng tôi giằng co qua lại trong một phút, không biết do bị lạnh hay do sợ hãi, môi của cô ấy xám đi, cuối cùng cô ấy cũng khuất phục, nói: “Được rồi, Trương Dạng, tôi nói.”
Tôi buông cô ấy ra, chính mình thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy nhích người tránh xa một chút, nói cho tôi biết: Ngày đó, đến bệnh viện, tôi mất rất nhiều thời gian mới tìm được phòng bệnh của Ba Lạp, khi tôi đến nơi, thì cô ấy đã không còn chịu được bao lâu nữa. Trước giường bệnh có rất nhiều người, Ba Lạp nhìn tôi, ánh mắt liền sáng lên. Cô ấy giơ bàn tay trái lên nói với tôi: ‘Tiểu Nhĩ Đóa, cậu lại đây một chút được không.’ Vì thế tôi đi qua. Mặt của Ba Lạp cực kỳ nhợt nhạt, giống như một tờ giấy trắng, không có một chút huyết sắc. Cô ấy nói với tôi: ‘Tiểu Nhĩ Đóa, mình có lời muốn nói với cậu’. Tôi cúi người xuống, sau đó, Ba Lạp vươn tay, dùng sức nắm lấy vai của tôi, kéo tôi đến gần hơn, môi của cô ấy gần sát tai của tôi, cái môi ấy không có độ ấm, là lạnh như băng. Sau khi nói xong, tay của cô ấy bỗng nhiên từ trên vai của tôi rơi thõng xuống…
“Em ấy đã nói với em cái gì?” Tôi nhịn không được ngắt lời của cô ấy.
“Anh biết không.” Cô ấy nói, “Tôi cũng thật sự muốn biết.”
“Đừng nói bậy bạ!”
“Trương Dạng, tôi không có gạt anh.” Lý Nhị nói, “Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh xem bệnh lý của tôi. Tai trái của tôi, lúc mới sinh ra đã không được tốt. Có nhiều lúc, đặc biệt khi căng thẳng, tôi không nghe thấy gì cả, câu nói của Ba Lạp, là cố tình nói vào tai trái của tôi!”
“Cậy ấy đã nói vào tai trái của tôi!” Cô ấy lại lớn tiếng nói thêm lần nữa, nước mắt từ đôi mắt trong trẻo ấy từ từ rơi xuống.
Tôi không chịu được nữa ôm cô ấy vào lòng. Nước mắt của cô ấy giống như một dòng nước ấm, làm cho trái tim đã sớm đông cứng của tôi như tan chảy ra, khiến tôi nhất thời không thể phân biệt rõ phương hướng.
Chuyện chết tiệt gì thế này!
[3.10] (1)
11 giờ đêm, tôi đưa Lý Nhị về nhà. Vẫn là con đường nhỏ phía sau tiệm mì, chúng tôi đều trầm mặc, không ai nói gì. Ngày hôm nay, tôi lại đưa cô ấy về đến dưới nhà cách đó không xa, lúc chia tay tôi hỏi cô ấy. “Về nhà có bị mắng không?”
“Có lẽ là có.” Cô ấy nói, “Nhưng mà tôi không sợ.”
“Ừ.” Tôi nói, “Nếu Vưu Tha dám đối với em như vậy, tôi sẽ thay em dạy hắn bài học!”
Cô ấy mỉm cười, nói tạm biệt với tôi. Tôi nhìn cô ấy rời đi, đi được khoảng năm bước, Lý Nhị bỗng nhiên xoay người lại, chắp hai tay để lên miệng, dùng sức nói to: “Trương Dạng, chúc anh năm mới vui vẻ!”
Tôi cũng chúc cô ấy năm mới vui vẻ, nhưng chỉ là mở miệng, theo khuôn miệng mà ra lời, không có âm thanh.
Cô ấy nghiêng đầu nở nụ cười, liền đi lên lầu.
Tôi về đến nhà, không bao lâu thì thấy ông ấy mang cái cà mèn rỗng trở về.
Tôi hỏi ông ấy: “Ba đi đâu vậy?”
Ông ấy nói: “Bệnh viện.”
“Ba đem canh gà cho ai?”
Ông ấy nói: “Một người bạn.”
Tôi hỏi lại: “Bạn nào?”
Ông ấy không để ý đến tôi, cầm cái cà mèn đi thẳng đến vòi nước bắt đầu rửa, tôi đi qua đó, lấy cái cà mèn ném đi, cái cà mèn lăn một vòng trên sàn nhà, “koong koong” văng tuốt ra xa, trên sàn nhà bắn tung tóe đầy bọt nước xà phòng.
Tôi hét lớn tiếng với ông ấy: “Rốt cuộc ba có tự trọng không vậy? Ba làm vậy là muốn tất cả mọi người cười nhạo thật sảng khoái với vui vẻ hay sao?”
Ông ấy dùng ánh mắt đau xót nhìn tôi, gằn từng tiếng nói: “Ba làm những chuyện ba phải làm.”
“Bà ấy căn bản không có yêu thương ba, bà ấy ngay cả đứa con do chính mình sinh ra còn không cần, phụ nữ ác độc như vậy, đây là quả báo của bà ấy, là quả báo, không đáng thương hại! Con nói cho ba biết, nếu ba còn đi đến bệnh viện, con sẽ không bỏ qua cho ba đâu!”
“Dạng nhi,” Ông ấy kéo tôi lại, “Mày đừng quá kích động, ngồi xuống nghe ba từ từ nói, có được không?”
“Con với ba chẳng có gì hay ho để nói với nhau!”, Tôi đẩy ông ấy ra, “Tóm lại, ba không được đến bệnh viện nữa, bằng không, vĩnh viễn con sẽ không về cái nhà này nữa! Vĩnh viễn không về!”
“Bà ấy không có ai chăm sóc. Nhà bà ấy xảy ra chuyện, đứa con đang ở xa, cảm thấy mất mặt, cũng không về mừng năm mới.” Ông ấy giải thích với tôi, “Ba không thể bỏ mặc bà ấy không lo. Dù có nói gì đi nữa, ba và bà ấy cũng đã từng có giao tình…”
“Sao?” Tôi ngắt lời ông ấy, “Đó mà cũng được coi là có giao tình?”
“Dạng nhi.” Ông ấy nói, “Đã đến nước này, có một số việc ba không thể không nói cho mày biết, kỳ thật, bà ấy không phải là mẹ ruột của mày, bà ấy là mẹ ruột của Hứa Dặc, cho nên, năm đó bà ấy lựa chọn trở về, là hợp tình hợp lý.”
Tôi mơ hồ nhìn ông ấy. Nhưng tôi biết rõ, ông ấy không phải đang nói dối.
“Mày hãy nghe ba nói,” Ông ấy ngồi vào chỗ lõm sâu ở trên ghế sô pha, chậm rãi kể cho tôi nghe: “Nhiều năm trước, mẹ mày là một người đẹp nổi tiếng ở đây, có rất nhiều nam nhân theo đuổi hoặc là ngưỡng mộ bà ấy, ba cũng là một trong số đó. Nhưng bà ấy chỉ thích Hứa Thụy Dương. Nhà của Hứa Thụy Dương rất giàu có, nhưng ông ta lại có một bà mẹ rất lợi hại. Ngay từ đầu, bọn họ là bí mật quen nhau, vẫn không có ai biết. Cho đến một ngày, bà ấy mang thai, cũng chính là Hứa Dặc, chuyện này rốt cuộc mới không giấu được nữa. Mẹ của Hứa Thụy Dương biết được liền giận tím mặt, thứ nhất bắt buộc bọn họ chia tay, thứ hai là buộc bà ấy phải bỏ đứa nhỏ đi. Hứa Thụy Dương cuối cùng cũng khuất phục, chịu chia tay với bà ấy, nhưng bà ấy vẫn còn yêu Hứa Thụy Dương, chết sống cũng không chịu đi bệnh viện phá bỏ cái thai, vì phải giữ lại đứa con, vào một đêm trời mưa to, bà ấy đã đến nhà ba, quỳ xuống van xin ba cưới bà ấy.”
Tôi nói: “Ba đồng ý sao?”
“Đúng vậy,” Ông ấy nói, “Ba đã yêu bà ấy rất nhiều năm, đây là cơ hội duy nhất của ba, đương nhiên ba không buông tay. Nhưng ba và mẹ mày không thể ngờ được, khi đứa bé vừa sinh ra, Hứa gia liền tới bắt người. Nói là cháu ruột của họ, không thể để lưu lạc bên ngoài. Bọn họ vứt lại một vạn đồng, liền ôm đứa bé đi. Mẹ của ba cũng chính là bà nội của mày, cảm thấy chuyện này quá mất mặt, vì thế đến viện phúc lợi xã hội ôm mày về, biến mày thành con của chúng ta nuôi nấng, chuyện này là do bà nội của mày một tay sắp xếp, cả nhà mọi người ai cũng không biết.”
“Nhưng ba đã vì bà ấy trả giá nhiều như vậy, cũng chấp nhận nhiều như vậy. người nhà họ Hứa gây đau khổ cho bà ấy như vậy, vì sao bà ấy vẫn lựa chọn nhà họ Hứa chứ?”
“Cứ cho đây là số mệnh đi.” Ông ấy thở dài, “Lúc mày được hai tuổi, mẹ của Hứa Thụy Dương qua đời, Hứa Thụy Dương hy vọng bà ấy có thể trở về, bà ấy nhớ thương Hứa Dặc, nên đã chấp nhận lựa chọn như vậy. Đã nhiều năm rồi, ba biết mày hận bà ấy, nhưng hiện tại bà ấy đã sắp chết rồi, sống không còn được bao lâu nữa, Dạng nhi, ba hy vọng mày có thể đi gặp bà ấy, bà ấy thực sự rất thương mày, kỳ thật mấy năm nay, sức khỏe của ba không tốt, không thể làm được gì, bà ấy đã lặng lẽ giúp đỡ chúng ta không ít. Biết mày học giỏi, trong lòng bà ấy cũng rất vui mừng…”
Tôi run run giọng hỏi: “Vậy ba mẹ ruột của con là ai?”
Ông ấy nói: “Không biết, kỳ thật sau khi bà nội mày qua đời, ba cũng đã từng thử đi tìm ba mẹ ruột của mày, nhưng năm đó viện phúc lợi đó đều đã biến mất, không tra ra được. Dạng nhi, mày có thể trách ba, ba biết, cả đời này ba mày là người vô dụng, công việc, làm việc đều không tốt, kiếm tiền thì không bao giờ được nhiều, là ba làm mày chịu khổ, làm cho hai người chịu khổ, nhưng tình cảm của ba dành cho cả hai là thật, ba dám cam đoan, tất cả đều là thật…”
“Ba đừng nói nữa!” Tôi rống lên ngắt lời ông ấy.
Ông ấy bi thương nhìn tôi, trong ánh mắt hằn lên nhiều tia máu.
Tôi muốn đứng dậy, mặc áo khoác vào, mang theo ba lô, cứ như vậy mà đi ra khỏi nhà. Nhưng cơ thể lại giống như bị thứ gì đó dính chặt vào cái ghế, không thể đứng lên được.
[3.10] (2)
Mười hai hồi chuông đã điểm. Bên ngoài vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc. Ánh sáng pháo hoa thắp sáng cả một thành phố, thắp sáng tuổi mười chín của tôi, cái tuổi mà tôi vẫn luôn ngây thơ tự cho rằng mình tốt hơn tất cả mọi người.
Cho dù là gì đi nữa, thì một năm mới cũng đã bắt đầu.