Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12059 / 32
Cập nhật: 2015-07-25 08:16:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ia Hân bỏ thời gian mua sách về xem, cô tìm hiểu căn bệnh của Phương Uyên. Học cách chăm sóc người bệnh và tìm mấy món ăn giúp người bệnh bớt đau đớn hơn.
Gia Hân vào bệnh viện khoa đông y để hốt thuốc cho Phương Uyên. Chợt cô reo lên:
- Anh làm gì ở đây hả Bá Lâm?
Bá Lâm rút cổ:
- Chị mà gọi tôi bằng anh, Bác Vương nghe được sẽ quở đó.
Gia Hân cải bướng:
- Nhưng Bá Lâm lớn tuổi hơn Hân, gọi bằng anh đâu có sao?
- Chị đi hốt thuốc hả?
- Còn anh?
Bá Lâm chỉ vào trong:
- Là Phương Thành hốt thuốc.
Hân háy mắt:
- Thân nhau rồi hả?
Bá Lâm gật đầu:
- Nhờ chị.
Hân tròn mắt:
- Hân có làm gì đâu.
Bá Lâm nheo mắt:
- Ghen khéo quá chứ gì.
Gia Hân khẽ cười.
- Phương Thành là cô gái tốt, anh cố mà giữ.
Bá Lâm đùa:
- Trái tim và khối óc của cô ấy, chồng chị quản lý hết rồi. Có đâu đến lượt Bá Lâm này.
Gia Hân la lên:
- Này, nói không sợ Hân ghen hả?
Bá Lâm nhún vai:
- Chị mà ghen lần nữa chắc chắn Phương Thành hỏi tôi cưới gấp.
Gia Hân gật gù:
- Xem ra ghen cũng có ích quá hả?
Bá Lâm xua tay:
- Tôi không ở đây tán gẫu với chị nữa đâu, kéo cô ấy chờ lâu.
Gia Hân cười tủm tỉm. Cô không ngờ câu danh ngôn. Người phụ nữ đức hạnh ghen bằng nước mắt, lại có hiệu quả đến vậy.
Gia Hân xách thuốc và cái siêu sắc thuốc chuẩn bị hành trình trị bệnh cho Phương Uyên. Đối với bệnh nan y, tinh thần là chủ yếu chồng cô lo về tinh thần, còn cô phải sắc thuốc thôi.
Từ ngày có Phương Uyên, Quôc Tuấn dù có bận bịu gì cũng phải sắp xếp về nhà ăn cơm trưa. Vị tri bàn ăn được hoán đôi. Gia Hân ngui cạnh bà Mỹ Hằng, Phương Uyên ngồi canh Tuấn.
Dù có cố tạo ra muôn vàn màu sắc thì không khí nặng nề vẫn bao trùm bữa ăn. Món ăn nào Tuấn muốn gắp cho vợ cũng lọt vào chén Phương Uyên một cách khéo léo.
Bà Mỹ Hằng tinh tế, nên Gia Hân luôn được bà chăm sóc kỹ. Gia Hân cẩn thận bưng chén thuốc lên cho Phương Uyên. Cô điềm đạm:
- Ăn cơm xong, cô nên uống chén thuốc này cho khỏe người.
Phương Uyên đưa tay lên ngang mũi xua lia lịa:
- Hôi quá.
Gia Hân cười:
- Thuốc này bồi bổ sức khỏe, thơm lắm.
Phương Uyên đỏ mặt, ánh mắt long lên giận dữ. Cô quát:
- Cô làm gì vậy hả? Tôi có bệnh gì đâu mà cô cho tôi uống thuốc. Cô muốn cho anh Tuấn biết tôi bệnh để anh ấy xa lánh tôi hả. Hay cô muốn hại chết tôi vì tôi là cái gai trong mắt cô.
Nói xong Phương Uyên hất luôn chén thuốc vào người Gia Hân. Uyên hành động quá nhanh khiến ai cũng sững sờ. Gia Hân hét lên.
- Ái cha!
Quốc Tuấn nhanh tay với chai nước trên bàn xối vào cánh tay Gia Hân.
Giọng anh hốt hoảng.
- Gia Hân, đừng sợ.
Giọng Phương Uyên tỉnh bơ:
- Anh làm như cô ấy chết tới nơi vậy.
Tuấn quát to:
- Cô im đi. Cô làm Gia Hân ra nông nổi, chưa biết lỗi còn hênh hoang nữa hả?
Quốc Tuấn dìu Gia Hân về phòng, anh nghe Phương Uyên phân bua:
- Chén thuốc nguội ngắt mà anh ấy làm như con giết vợ anh ấy không bằng.
Anh ấy bênh vợ, mắng con.
Bà Hằng chép miệng:
- Con thật là, Gia Hân có lòng tốt muốn giúp con sao con lại làm thế. Dù gì Gia Hân cũng là vợ nó, nó nóng lòng là đúng thôi.
Uyên sụt sịt:
- Tại sao cô ấy muốn cho anh Tuấn biết là con có bệnh chứ.
Gia Hân không cố ý đâu.
- Cô ấy không muốn cho anh Tuấn ở gần con. Cô ấy ghen với con, nhưng con mới là người đến trước, cô ấy đã cướp anh ấy trên tay con.
Ba Hằng cau mày:
- Đừng bươi khựi quá khứ. Con hãy về phòng đi. Môt lát dì Út sẽ sắc thuốc khác cho con.
Uyên hầm hầm:
- Hôi lắm, con không uống đâu.
Uyên ngoe nguẩy đi về phòng, bà Hằng nhìn chồng lắc đầu, ông nhắc:
- Bà mau lên xem Gia Hân sao rồi. Cả chén nước sôi chứ không phải đùa đâu.
Bà thở dài rối hấp tấp lên phòng Tuấn.
- Tuấn ơi, mẹ đây.
Tuấn mở cửa, bà Hằng xót xa rơi nước mắt khi nhìn thấy cánh tay Gia Hân bắt đầu phồng dộp lên.
Đôi mắt Gia Hân đỏ hoe, bà hỏi:
- Còn phỏng chỗ nào nữa không Gia Hân?
Tuấn xen vào.
- Không nhờ có quần áo có lẽ Gia Hân thê thảm lắm. Cô ta thật đáng sợ.
Gia Hân cắn môi:
- Tại em đáng lẽ nên hỏi ý cô ấy trước.
Quốc Tuân nổi nóng:
- Tại sao em lại bắt mình phải lệ thuộc cô ấy chứ. Ba mẹ chồng còn không để em nàng nhọc, còn cô ta là cái gì chứ. Em có biết là trong lòng anh bất mãn thế nào không. Có lỗi với cô ấy là anh chứ không phải em. Tại sao cô ấy luôn kiếm chuyện với em.
Bà Hằng lên tiếng:
- Hai đứa bình tĩnh nghe mẹ nói. Lỗi này là do mẹ, đáng lẽ mẹ không nên mang cô ấy về đây. Thật sự mẹ không lường trước được sự việc hôm nay, con hãy vì mẹ mà bỏ qua đi con.
Quốc Tuấn hầm hầm:
- Mẹ nhìn đi, cánh tay Gia Hân phồng giộp cả lên, làm sao có ấy chịu nổi chứ. Nếu có con gái mẹ nghĩ sao khi con gái mẹ bị người ta hành hạ như vậy, còn nữa hàng đêm vợ con phải thui thủi ngủ một mình để chồng mình túc trực người ta. Lỗi lầm của con phải trả giá đắt như vậy sao mẹ?
Bà Hằng ôm Gia Hân, hai mẹ con khóc mướt, Quốc Tuấn đanh giọng:
- Mẹ mau tìm cách đưa cô ấy đi khỏi nhà này đi. Con không muốn nhìn thấy cô ấy vùng vằng, quăng ném với Gia Hân. Nếu cố có thể một dao lấy sinh mạng của con để hả giận thì con cũng cam lòng. Đừng đụng vào Gia Hân nữa.
Ông Vương sáng suốt, ông đã gọi điện cho bác sĩ đến xem vết bỏng của Gia Hân. Cô được thoa thuốc và cho uống thuốc giảm đau.
Chờ mọi ngườt đi khỏi, Tuấn lấy thuốc cho cô:
- Em uống thuốc đi.
Gia Hân lắc đầu:
- Em không uống thuốc đâu.
Tuấn dỗ dành:
- Thuốc tuy đắng nhưng uống vào em sẽ bớt đau và ngủ được ngon hơn.
Hân nhăn mặt:
- Nhưng em không uống thuốc được.
- Tại sao?
Hân đáp bừa:
- Em không thấy đau.
- Em còn bướng.
- Thật mà.
Tuấn đỡ cô nằm xuống, lấy gối cho cô kê cánh tay bỏng rát cả đêm Tuấn không ngủ, một cái nhíu mày đau đớn của Gia Hân cũng làm anh nhức nhối.
Anh mong cho trời mau sáng, để đưa cô vào bệnh viện kiểm tra.
Khám lấy thuốc xong. Tuấn đưa cô về thẳng công ty, Gia Hân không chịu:
- Anh đưa em về nhà đi.
Tuấn cau mày:
- Ở nhà nguy hiểm luôn rình rập em, anh làm sao yên tâm.
- Có mẹ, em không sao đâu.
Tuấn cương quyết:
- Mẹ không bảo vệ được em.
- Cánh tay em tấy đỏ như vầy, không tiện ở đây. Anh đưa em về nhà đi Tuấn.
Quốc Tuấn đành đưa cô về nhà. Anh dặn dì Út để mắt đến cô, ăn trưa mang lên phòng không để Uyên tiếp cận cô. Sau khi dặn Gia Hân đủ điều, anh mới yên tâm ra đi. Gia Hân mon men xuống bếp. Thấy cô dì út la lên:
- Cô xuống đây làm gì?
Hân cười:
- Ở hoài trong phòng buồn quá, nên con xuống phụ dì.
- Cánh tay cô đau như vậy làm được gì.
Cậu Tuấn lo lắng cho cô lắm.
Hân phì cười:
- Anh ấy làm như con còn trẻ nhỏ. Con nấu thuốc cho Phương Uyên.
Dì Út trợn mắt:
- Cô không giận cô Uyên hả?
- Dạ không.
- Cô thật tốt bụng.
- Phương Uyên đâu rồi dì Út?
Dì lắc đầu:
- Chắc lại đi đàn đúm, rượu chè rồi. Con gái gì uống say thấy phát khiếp. Có hôm cô ấy nôn cả vào người cậu Tuấn. Tôi chưa thấy ai lại giỏi chịu đựng như cậu Tuấn và cô.
Gia Hân bắc siêu thuốc lên bếp, cô nói:
- Cô ấy sống thác loạn nên sinh bệnh.
Dì Út nhỏ giọng:
- Cô Uyên bệnh gì mà tôi thấy mỗi lần lên cơn đau cô ấy oằn người, mồ hôi tuôn như tắm.
- Rượu và thuốc đã làm cho bao tử cô ấy hư rồi.
Dì làu bàu:
- Tự dưng bệnh hoạn ở đâu, lại để cho cậu và cô gánh lấy. Người gì trái tính, trái nết.
Gia Hân cười hiền:
- Người bệnh tâm trạng không vui mình cũng nên thông cảm.
Gia Hân canh siêu thuốc và dặn dì út cho Uyên uống.
Buổi tối, như mọi hôm Phương Uyên về nhà trong trạng thái say mèm. Vào cửa cô đã gọi tên Tuấn inh ỏi. Gia Hân nghe thấv nên lay vai Tuấn:
- Anh xuống xem cô ấy sao rồi.
Tuấn lắc đầu:
- Mặc kệ cô ta đi.
Gia Hân nằn nì:
- Đi, đi anh.
- Không đi.
- Anh không đi, em đi.
Hân đợm bước, Tuấn đã níu cô lại:
- Không hiểu sao em cũng làm áp lực với anh.
- Anh có đi không?
Tuấn đứng lên:
- Chưa thấy ai lại thích chồng mình chăm sóc người khác mà vui như em.
Hân trừng mắt. Tuấn chạy nhanh xuống sân. Dìu Uyên lên phòng, anh lạnh lùng.
- Em có cái thủ tiêu khiển làm phiền lòng người khác, em không thấy là mình quá đáng sao Uyên?
Uyên xum xoe:
- Có gì đâu mà phiền. Anh không quan tâm em thì có mẹ anh, vợ anh. Anh có thích em gọi hai người đó xuống đây không?
- Thôi được rồi, em ngủ đi.
Uyên lè nhè:
- Em chưa tắm, anh giúp em đi.
Tuấn gạt phăng:
- Không được.
Uyên cười sặc sụa:
- Em không ngại mắc gì anh phải ngại.
- Gia Hân không cho phép anh làm như vậy.
Uyên quát:
- Đừng nhắc tên cô ta trước mặt em. Nếu không có cô ta em đã là vợ anh rồi.
- Gia Hân không có lỗi trong chuyện này. Em không nên ghét cô ấy.
- Ghét ư? Căm hận thì có.
Tuấn bắt đầu nổi nóng:
- Anh không cho phép em tổn hại Gia Hân. Bằng không đừng trách anh.
Tuấn định bỏ đi thì Uyên bỗng la lên:
- Ui da, Tuấn, em đau quá.
Tuấn quay lại, anh thấy Uyên ôm bụng rên rỉ:
- Em đau quá, chắc em chết mất.
Tuấn chạy lấy chai nước nóng dùng khăn bọc lại, đặt lên bụng cô:
- Em sao hả?
- Anh gọi mẹ cho em.
Tuấn chạy đi tìm mẹ. Bà Hằng tức tốc xuống liền. Bà ôm chầm Phương Uyên:
- Con sao hả?
Mồ hôi tươm ướt đẫm, Uyên nhăn nhó:
- Con đau quá, chắc con chết mất.
Bà Hằng quýnh quáng:
- Để bác bảo thằng Tuấn đưa con vào bệnh viện.
Phương Uyên lắc đầu:
- Con không đi đâu. Qua cơn đau con sẽ hết thôi.
Bà Mỹ Hằng cùng Tuấn xoa bóp tay chân cho Phương Uyên. Cô dần dần chìm vào giấc ngủ, lấy khăn lau mồ hơi cho Uyên. Tuấn hỏi mẹ:
- Hình như mẹ biết Uyên bệnh gì hả mẹ?
Bà Hằng ra bên ngoài, biết sự việc nghiêm trọng, Tuấn theo sau lưng bà.
- Phương Uyên mắc bệnh nan y, không còn sống bao lâu nữa.
Quốc Tuấn ngạc nhiên:
- Bệnh nan y?
Bà gật đầu:
- Lúc ba mẹ đang ở Thái Lan thì Uyên gọi điện báo tin. Cô ấy khóc sụt sùi đòi quyên sinh. Mẹ hết lời can ngăn, thì cô ấy nói ước mơ cuối đời cô ấy chỉ mong được sống bên con.
Quốc Tuấn trách mẹ:
- Sao mẹ không cho con biết.
Bà Hằng sụt sịt:
- Phương Uyên dặn mẹ không nên cho con biết vì nó sợ con xa lánh nó.
- Nhưng dù sao cô ấy cũng đừng vì bệnh tình của mình mà đay nghiến Gia Hân.
- Mẹ có trò chuyện với Gia Hân, cô ấy cũng bằng lòng với mẹ chẳng lẽ con lại trách mẹ.
- Con thấy mẹ nên nhắn ba mẹ Phương Uyên mang cô ấy về chăm sóc đi.
Bà Hằng sửng sốt:
- Phương Uyên vì con chẳng lẽ con không thấy chết mà không cứu. Nếu làm vậy cô ấy sẽ ìm cái chết.
- Cô ta thật là lạ. Nếu ai bệnh cũng như cô ấy thì xã hội này loạn rồi. Bệnh hoạn mà đêm nào cũng bạn bè rủ nhau đi nhảy nhót, say sưa.
- Con không nên hẹp hòi với nó, còn bao nhiêu thời gian để vui chơi. Đừng có thái độ lạnh nhạt làm nó tủi thân. Con nên an ủi nó.
Quốc Tuấn chau mày:
- Mẹ có biết con cứ tỏ ra lo lắng chăm sóc cho Uyên, Gia Hân sẽ đau lòng lắm không?
Bà Hằng khóc:
- Gia Hân có thiệt thòi cũng còn có con an ủi sẻ chia, còn có ba mẹ thương yêu đùm bọc. Còn Phương Uyên sắp chết rồi, con hiểu không Tuấn.
Những lời thống thiết của mẹ làm Tuấn mềm lòng:
- Mẹ về phòng nghỉ đi, con sẽ ở lại đây với cô ấy.
- Nhớ động viên, an ủi nó nha con.
- Con biết rồi.
Quốc Tuấn cố tìm ra nét đau ốm do căn bệnh nan y mà mẹ nói nhưng anh chỉ thấy nước da cô có vẻ xanh xao, vàng vọt nhưng nét đẹp kiêu sa của cô vẫn còn đó.
- Tuấn ơi!
Bàn tay cô quờ quạng, mùi rượu bia xộc lên mũi làm Tuấn khó chịu. Anh cố nắm tay cô:
- Anh đây.
Cô thều thào:
- Em khát quá.
Tuấn cho cô uống nước, đôi mắt cô khẽ chớp:
- Có phải em sắp chết rồi không?
Tuấn nhẹ giọng:
- Chết hay không, không quan trọng. Em nên sống sao cho cuộc sống có ý nghĩa, đừng hoang phí nữa.
Phương Uyên khóc nấc lên:
- Tuấn ơi, anh không giận em hả?
Giọng Tuấn chân thành:
- Nếu nói không là dối lòng nhưng giờ anh đã hiểu tại sao em lại bốc đồng như vậy.
Đôi mắt Phương Uyên như ân hận:
- Liệu Gia Hân có tha thứ cho em không?
Nụ cười của Tuấn làm Uyên an lòng:
- Gia Hân là cô gái hiểu biết và nhân hậu. Cô ấy tìm hiểu căn bệnh của em, hốt thuốc cho em cả những món ăn cũng vì em mà nấu.
- Em có lỗi với cô ấy quá.
Vỗ nhẹ bàn tay cô, anh nói:
- Được rồi, Gia Hân không để bụng đâu.
Ôm cánh tay Tuấn, Uyên nằn nì:
- Anh có thể thu xếp đưa em đi chơi vài ngày không?
- Em muốn đi đâu?
Uyên chớp mi:
- Đến nơi nào anh và Gia Hân hưởng tuần trăng mật đó.
Quốc Tuấn nghiêm giọng:
- Không được.
- Tại sao?
Giọng Tuấn dứt khoát:
- Đó là kỷ niệm riêng của anh và Gia Hân.
- Em chọn nơi khác đi.
Đôi mắt đẹp của Uyên mơ màng:
- Không được làm vợ anh, em chỉ ao ước được cùng anh đi du lịch đâu đó như là tuần trăng mật. Để lúc em nhắm mắt lìa đời cũng mãn nguyện vì được cùng anh có giây phút đẹp bên nhau.
Tuấn khó xử.
- Làm như vậy là không công bằng với Gia Hân.
Giọng Uyên đẫm nước mắt:
- Gia Hân còn diễm phúc đồng hành với anh suốt cả đời. Em chỉ mượn anh trong vài ngày, anh tiếc với em sao.
Tuấn đáp lơ lửng:
- Bao giờ sức khỏe của em khả quan hãy tính đến chuyện đó.
Uyên cười:
- Em nôn nóng lắm.
Bây giờ em ngủ đi.
Phương Uyên ngoan ngoãn nhắm mắt, bàn tay cô vẫn nắm chặt tay anh.
Cánh tay Gia Hân đã lành, cô theo chân Quốc Tuấn xuống thăm Phương Uyên. Uyên thấy cô thái độ vồn vả:
- Ngồi đây đi Gia Hân.
Hân cười:
- Cô đã khỏe hẳn chưa?
Uyên gật đầu:
- Đã khỏe nhiều rồi. Cũng nhờ anh Tuấn đêm hôm chăm sóc cho tôi. Tôi thấy ngại quá.
Gia Hân nghe buồn trong tim, cô lắc đầu:
- Không sao?
Uyên cố tình:
- Ngủ một mình tôi sợ lắm, cô không sợ hả?
- Không sợ.
Nhìn Tuấn, Uyên nói tiếp:
- Anh ấy hứa sẽ đưa tôi đi hưởng tuần trăng mật đó.
Gia Hân sửng sốt, Tuấn chữa lại:
- Đi du lịch.
Uyên nũng nịu:
- Chỉ có em và anh thôi.
Sợ Gia Hân buồn, Tuấn đứng lên:
- Anh đến công ty đây. Gia Hân có đi với anh không?
Gia Hân lắc đầu:
- Em ở nhà trò chuyện với Uyên, anh đi đi.
Tuấn kéo tay Gia Hân ra phía cửa, anh siết nhẹ bàn tay cô, thân mật vén mán mái tóc lòa xòa trên trán cô:
Phương Uyên muốn khiêu khích em, em nên cảnh giác cô ấy.
Gia Hân cười:
- Làm gì bào chữa dữ vậy. Anh không thấy cô ấy đã thay đổi rồi à?
Hôn lên trán cô, anh nói:
- Anh lo cho em.
- Được rồi. Đi đi!
Những cử chỉ thân mật của họ làm Uyên xống xang, ganh tị, cô gọi to:
- Gia Hân vào đây.
Quốc Tuấn còn quyến luyến:
- Cẩn thận nha. Gia Hân.
Chờ Tuấn khuất ngoài cổng. Gia Hân mới bước vào. Phương Uyên cay cú:
- Cô với anh Tuấn tình tứ quá hả.
Gia Hân cười:
- Tính anh ấy vẫn thế mà.
Uyên so đo:
- Với tôi anh ấy đâu có vậy.
Gia Hân với tay dọn ly tách trên hàn:
- Trước khi chưa gặp tôi, anh ấy đối với cô cũng vậy mà.
Phương Uyên gây hấn:
- Biết vậy sao cô còn chen chân vào làm gì? Tôi căm thù cô. Cô có biết không?
Gia Hân lùi lại:
- Cô bình tĩnh lại đi Phương Uyên.
Đôi mắt Uyên long lên:
- Tôi đang rất tỉnh và nói cho cô biết. Tôi nhất định phải chiếm cho bằng được Quốc Tuấn. Anh ấy là của tôi.
Giọng Gia Hân mềm mại:
Phương Uyên, tôi biết rất rõ nguyện vọng của cô, tôi bằng lòng để anh Tuấn chăm sóc cô, kể cả đưa cô đi đâu mà cô thích. Cô cố gắng ăn uống và điều trị bệnh.
Phương Uyên cười, giọng cười làm Gia Hân sợ hãi:
- Cô đang thương hại một kẻ sắp chết phải không Gia Hân?
Gia Hân run giọng:
- Cô không chết đâu.
Uyên ưỡn ngực:
- Dĩ nhiên là không chết rồi. Vì tôi còn phải giành anh Tuấn lại và sinh cho anh ấy một đứa con.
Gia Hân năn nỉ:
- Uyên, nằm xuống nghỉ đi, tôi mang thuốc vào cho cô.
Uyên lồng lên:
- Thuốc hả? Cô tưởng là tôi sắp chết vì căn bệnh ung thư quái quỉ ấy hả?
Gia Hân há mồm:
- Nói vậy cô...
Phương Uyên cười khoái chí:
- Rồi đây anh Tuấn sẽ đưa tôi đi du lịch. Đến những nơi nào mà anh ấy từng đưa cô đến. Tuần trăng mật của cô ra sao thì của tôi cũng như thế. Tôi ăn ở chỗ cô từng ăn, ngủ ở khách sạn cô từng ngủ. Làm việc gì cô từng làm với Tuấn và anh ấy mãi mãi thuộc về tôi.
Gia Hân nổi giận thật sự.
- Cô có biết là quá đáng lắm không. Tại sao cô lại lừa gạt cả nhà chúng tôi.
Tôi nói cho cô biết, nếu cô không mau rời khỏi đây thì đừng trách tôi vạch mặt cô ra.
Uyên ngẩn cao đầu trịch thượng:
- Này, nghe cho rõ nhé. Ba mẹ chồng cô mời tôi về đây ở, chồng cô và cô tình nguyện chăm sóc tôi. Tôi đâu có sai bảo mấy người.
Quá ức lòng, Gia Hân chạy về phòng ngồi khóc ròng. Nỗi uất ức càng lúc càng tăng làm cho tiếng khóc của cô lớn hơn. Nhớ lại những ngày qua cô như thằng hề. Cam tâm để chồng mình gần gũi người ta lại không dám nói, không dám buồn.
Gia Hân gọi điện cho Tuấn:
- Alô!
- Anh Tuấn!
Chỉ bấy nhiêu là Hân khóc mướt. Quốc Tuấn hét lên trong điện thoại:
- Gia Hân, em sao bả?
Gia Hân nghèn nghẹn:
- Em về nhà mẹ em đây.
- Có chuyện gì mau nói anh nghe.
- Em không thể ở lại đây.
- Uyên đã làm gì em?
- Cô ấy vẫn một mực đòi em trả anh lại cho cô ấy.
- Em ghen với người bệnh hả?
- Cô ấy không bệnh.
- Thôi được rồi. Chiều nay anh về mình nói tiếp, bây giờ nghe lời anh đừng chấp nhất cô ấy. Ở nhà chờ anh về.
Tuấn cúp máy, Gia Hấn giận dỗi vì anh không tin cô. Cô úp mặt xuống gối khóc như mưa. Tất cả ngoài sức chịu đựng của cô.
Giọng Phương Uyên như búa đập vào đầu cô:
- Khóc cho đã rồi mau cuốn gói ra khỏi phòng này. Căn phòng này là của tôi, cô hiểu chưa.
Chỉ cái đồng hồ có biểu tượng nước Pháp, cô nói:
- Cái đồng hồ này là của tôi mua, bức tranh hoa lan ấy cũng của tôi, cả gối, ra cũng là của tôi mua sắm. Cô chưa hiểu hả?
Gia Hân bật dậy:
- Sao cô lại lên đây.
Uyên nhún vai:
- Lên phụ cô thu xếp hành lý.
- Tôi không đi đâu cả. Đây là nhà tôi.
Uyên liếm môi:
- Cô khờ quá Gia Hân. Cô có biết những đêm chồng cô ở dưới phòng tôi làm gì không?
Gia Hân hoang mang:
- Cô đừng có nói xằng bậy.
Phương Uyên cười gằn:
- Vậy tại sao chồng cô lại dịu dàng với tôi, đồng ý đưa tôi đi du lịch, lại đến đúng cái nơi mà cô đến và hành động y như đã từng hành động với cô. Anh ấy muốn xóa ta hình ảnh của cô trong lý ức để thay vào đó là tôi.
Gia Hân hét lớn:
- Cô nói bậy.
Phương Uyên bật cười:
- Bậy ư? Cô có muốn tôi nói đêm qua chồng cô mặc quần lót màu gì không?
Gia Hân bịt tai:
- Cô cút đi.
Phương Uyên vuốt má cô:
- Hãy xử sự như một người khôn ngoan. Đừng để chúng tôi khó xử.
Uyên cố nhấn mạnh hai chữ chúng tôi để cho Gia Hân biết cô không còn là gì cả.
Gia Hân rút vào một góc phòng nghe nỗi buồn gặp nhấm. Nghĩ đến chuyện Tuấn phản bội cô, cô không sao chịu nổi. Lòng cô như cơn sóng dâng ào ạt muốn vỡ lồng ngực.
Bên ngoài có tiếng gọi cô:
- Gia Hân ơi! Em đâu rồi!
Tuấn bật đèn, anh thảng thốt:
- Sao em lại ngồi đây?
Hân thẫn thờ:
- Ở đây không còn chỗ cho em. Em phải đi thôi.
Tuấn gắt:
- Em nói gì lạ vậy?
Lôi vali ra, Hân sắp đồ vào. Tuấn gạt phăng:
- Em muốn đi đâu?
Gia Hân nói như la lên:
- Anh mặc em đi.
- Vô duyên vô cớ em lại muốn đi.
- Anh còn hỏi em hả?
- Anh đã làm gì sai?
Hân khóc nấc lên:
- Là em sai, em sai, anh chịu chưa.
Tuấn ôm cô lại:
- Gia Hân, đừng làm vậy, có phải em giận anh? Có phải Uyên đã nói gì với em?
- Em không muốn làm con kỳ đà cản trở hai người, hãy để cho em đi.
Tuấn kêu lên:
- Em ghen với Uyên? Sao em lại có thể ghen với Uyên chứ? Trước đây em đâu có vậy. Em mất tự tin từ lúc nào vậy Gia Hân?
Gia Hân nức nở:
- Bây giờ em mới biết mình ngu dại, tại sao mình lại động viên chồng mình đến với người ta. Em sai rồi, em sai rồi.
Quốc Tuấn bực bội:
- Em toàn nói chuyện không đâu. Em lại tỏ ra nhỏ nhen, ích kỷ và ghen tuông vô lối.
Gia Hân hét át cả tiếng anh:
- Vậy anh hãy đưa cô ấy đi hưởng tuần trăng mật đi.
Tuấn phẩy tay:
- Không hiểu em ra làm sao cả, đi ghen với người sắp chết.
Hân quát vào mặt anh:
- Là vợ anh chết chứ không phải cô ta.
- Em nói điên gì vậy?
- Anh đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe đi sẽ rõ. Không chừng cô ấy sắp sinh cho anh một đứa con nữa đấy.
Quốc Tuấn đỏ mặt vì lời xúc phạm của Gia Hân. Anh vung tay, Gia Hân nhắm mắt chờ cái tát tai của anh. Nhưng Tuấn dằn lại Gia Hân tuôn ra cửa phòng. Cô chạy như điên. Tuấn đuổi theo. Cha Hân ngã khuỵu xuống ở nấc thang cuối cùng. Gọi điện cho bác sĩ đến khám.
Gia Hân mở mắt, cô bàng hoàng nhớ lại mọi chuyện. Quốc Tuấn đang nhìn cô thật lạ. Cô nổi giận:
- Anh làm gì nhìn em dữ thế? Lạ lắm hả?
Tuấn cười:
- Em rất lạ.
Gia Hân đưa tay sờ lên mặt, lên mũi xem mình có bị thương ở đâu không.
Cô hờn dỗi:
- Sao không để cho em đi?
Quốc Tuấn nhìn chằm vào mặt cô:
- Em muốn đi cứ đi, nhưng để con lại cho anh.
- Con gì chứ?
Tuấn xoa lên bụng cô:
- Là con chúng mình đó.
Gia Hân xô anh ra:
- Nó không có người cha vũ phu như anh.
Quốc Tuấn bế cô lên xoay tròn, Gia Hân la lên:
- Buông em ra!
Tuấn đặt cô 1ên giường soi vào mắt cô:
- Cám ơn em!
Gia Hân quay đi, Tuấn ngọt ngào:
- Bây giờ thì không còn gì có thể chia cách gia đình chúng ta. Mình chuẩn bị đón thành viên mới của gia đình, em nhé.
Gia Hân khẽ chớp mi, Tuấn hôn thật lâu lên bờ mi đầy vẻ hân hoan của vợ.
Hạnh phúc lại ùa về trong ngàn nụ hôn say đắm.
Ta Mãi Dấu Yêu Ta Mãi Dấu Yêu - Hoàng Thu Dung Ta Mãi Dấu Yêu