Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuệ Nghi
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3045 / 195
Cập nhật: 2018-08-03 10:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
rong cuộc sống này,thấy người ta ngã ngựa,nếu không cao thượng đến mức đưa tay ra cứu thì thôi mặc kệ cũng được,đừng có quay lại bồi cho người ta một đạp cho chết luôn. Hãy nhớ,không ai nắm được bàn tay cả đời,cũng chẳng ai dám chắc mình ngồi vững mãi trên yên ngựa. Nhỡ một ngày....
Nhân quả thì có người tin - người không. Đơn giản bởi cuộc sống khó coa thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra,mà nhân quả thì lại luôn gõ cửa một cách không báo trước.
Mùa đông năm đó quả thật rất lạnh! Mưa rả rích đêm ngày,bầu trời gầm lên những tia sét như muốn xé toạc đi màn đêm đen đặc. Ngoài đường chẳng còn ai qua lại ngoại trừ hai mẹ con của một gia đình nọ,họ dắt tay nhau lầm lũi xuyên màn đêm,người mẹ đã gõ cửa nhà một người họ hàng thân thuộc nhất với bà để xin gửi đứa con gái mười ba tuổi của mình. Chồng của bà ấy đã qua đời vì tai nạn vào tháng trước. Sau lễ tang,hai mẹ con bị gia đình chồng đuổi ra khỏi nhà không thương tiếc. Tiền bạc không,công việc không,người đàn bà dường như không biết phải làm gì để tiếp tục nuôi nấng đứa con gái bé bỏng duy nhất của mình. Cắn răng chôn chặt nỗi xót xa,bà xin gửi con bé ở nhà họ hàng một thời gian để đi làm ăn xa xôi rồi từ từ sẽ quay về đón nó.
Đáp lại lời khẩn khoản của bà là sự lắc đầu lạnh lùng của người họ hàng kia cùng với lời nói:" Hai mẹ con mày đi đâu thì đi đi,con gái tao sắp về, nó không thích có người khác trong nhà!"
Cánh cửa đóng sầm lại,người đóng dường như không muốn gượng nhẹ tay. Một âm thanh khô khốc thay cho lời xua đuổi.
Đường cùng,bà ấy quyết định đưa con bé đi theo bên mình,đói no sướng khổ gì cũng mẹ con sống với nhau. Bà xin được một công việc tạp vụ ở một nhà nghỉ nhỏ trong thị trấn và xin nhận lương thấp hơn mọi người chỉ để được người chủ chấp nhận một thỉnh cầu,đó là hãy cho con gái của bà được ngủ cùng bà trong nhà kho chứa đồ. Mỗi ngày,cô con gái phụ bà dọn phòng,giặt "drap" nệm. Những chiếc bao cao su đã sử dụng vứt bừa bãi trên nền phòng,bà mẹ vội vàng nhặt lấy bằng tay không vì sợ đứa con gái của mình nhìn thấy chúng. Đôi tay bà sưng vều mưng mủ vì phải giặt hàng núi đồ dùng khách sạn bằng tay. Nhưng chỉ cần được nhìn thấy đứa con yêu dấu,bà như quên đi hết mọi khó nhọc.
Hàng đêm,hai mẹ con nằm ôm nhau trong góc nhà kho chật hẹp,đầy chuột bọ rúc rích và không có lấy một ánh đèn. Họ nói với nhau về những dự định,về tương lai,về nơi có những ánh đèn sáng chói,về thức ăn ngon và về một ngày mai tươi sáng hơn.
Nhiều người họ hàng khác đã nói với họ rằng cuộc đời họ đến đây là chấm hết,không một lối thoát nào dành cho họ,có ăn có mặc là đã quá may mắn rồi,đừng ảo tưởng thêm! Những lúc như thế,người mẹ đều bịt tai cô con gái của mình lại rồi xua đuổi những kẻ kia đi chỗ khác.
Gần mười lăm năm sau....
Cô con gái nhỏ bé năm nào trở thành một luật sư nổi tiếng của thành phố. Cô được vinh danh là tuổi trẻ tài cao,trở thành một nhân tố sáng giá được nhiều người nể phục. Câu chuyện quá khứ đói rách của mẹ con cô tưởng chừng như là đáng khinh ở nhiều năm trước,thì nay lại được ca ngợi như một điển tích của nghị lực phi thường. Họ cùng nhau sống trong một căn hộ sang trọng luôn lấp lánh ánh đèn vàng,cùng nhau đi du lịch ở những nơi xa hoa nhất,cùng nhau ăn những món sơn hào hải vị của cuộc đời này. Nhưng....họ chưa bao giờ quên góc nhà kho tăm tối năm nào,chưa bao giờ quên chén cơm ôi thiu nhưng cũng phải gắng mà nuốt vì không còn gì để ăn. Tất cả như nhắc nhở họ rằng nghèo không phải là cái tội,nhưng nếu cam tâm để mình sống mãi trong cái nghèo thì là một tội lớn!
Vào một ngày kia,cơn mưa đầu đông rả rít không ngừng kéo theo những cơn gío lùa lạnh buốt,chiếc ô tô đưa cô nàng luật sư trở về nhà đỗ xịch trước cổng. Cô bắt gặp người họ hàng năm xưa của mẹ mình đang nép đằng sau bụi hoa nhài trước nhà.
Họ cũng như mẹ con cô cách đâg mười lăm năm....Nhưng cô thì không chọn cách làm như họ đã từng....
Sẽ Có Cách, Đừng Lo Sẽ Có Cách, Đừng Lo - Tuệ Nghi Sẽ Có Cách, Đừng Lo