Số lần đọc/download: 5390 / 4
Cập nhật: 2015-12-07 17:00:52 +0700
Chương Kết
Á
i Thy nóng nảy phóng ngay ra cửa khi thấy Hiến quay lại:
- Sao rồi anh Hiến?
- Không gặp được cả hải. Nghe nói tối đêm đó bọn vệ sĩ của Thế Hoàng nhận ra anh Thiên, nên đánh một trận và dẫn đi.
Ái Thy điếng người, vậy là cuộc giải tthoát cho cô thành công, nhưng Minh Thiên và Kiều Phương không chạy thoát được. Không cần phải suy nghĩ, Ái Thy cũng biết hậu quả thảm khốc như thế nào. Cô nhìn Hiến:
- Chúng ta vào Sài Gòn ngay đi.
- Bọn chúng đang tìm chị.
- Nếu như vậy tôi cần đi tố cáo con người này nhanh hơn nữa. Anh có số điện thoại của tòa soạn báo nơi anh Thiên đang công tác không?
- Có!
- Đưa cho tôi. Tôi cần gấp ngay tổng biên tập, phải cứu anh Thiên và Kiều Phương ra bằng bất cứ giá nào. Họ sẽ chết mất.
Gọi điện thoại mà Ái Thy không cầm được nước mắt, cô được trấn an:
- Chị đừng ở khách sạn. Tôi gọi điện báo cho công an thành phố Đà lạt để họ bảo vệ cho chị. Chị đang ở đâu?
- Tôi đang ở nhà một người quen.
- Tốt lắm! Chị hãy sẵn sàng chờ nghe điện thoại nhé.
Ái Thy mừng rỡ. Lạy trời xin cho Minh Thiên và Kiều Phương bình an.
- Anh Minh Thiên!
Kiều Phương run run sờ tay lên mặt Minh Thiên, người anh đang nóng hầm hập, vì những vết thương bị nhiễm trùng bắt đầu hành hạ anh.
Minh Thiên đau lòng rên khẽ:
- Anh đây. Bàn tay anh bây giờ không thể nhấc lên nổi nữa. Chúng mình sẽ chết trong căn hầm tối này, Phương ơi. Anh không sợ chết, nhưng anh quá thương em. Em đúng là khờ dại, tại sao cứ nhất định dấn sâu vào chuyện của anh và Ái Thy.
Kiều Phương nghẹn ngào:
- Bởi vì em là người có tội. Tội cùng với Đức Thuận phá hoại hôn nhân của anh.
- Tội của em không đáng để em lãnh hình phạt như thế này.
- Anh không giận ghét em là em vui lắm rồi.
- Không! Anh thương em.
Kiều Phương cười đau đớn chưa bao giờ anh dùng tiếng yêu với cô, mà là thương. Cô ôm lấy anh nước mắt cô chan hòa với nước mắt anh. Lúc này đây được ôm anh được gối đầu lên lồng ngực của anh, có chết đi cô cũng không ân hận. Chết hay làm được điều gì đó cho người mình yêu, với cô là đó là niềm hạnh phúc vô biên.
Căn hầm tối âm u, đầy mũi ẩm mốc lạnh lẽo, cô không thấy sợ, vì cô đang có anh. Thế Hoàng thật độc ác, ông ta không trả lại áo quần cho cô sau khi vùi hoa dập liễu. Một con thú đội lốt người.
Người nóng hầm hập, song Minh Thiên lại run vì lạnh:
- Anh lạnh quá Phương ơi. Em hãy ôm anh đừng rời xa anh. Phương ạ. Anh tuy yêu Ái Thy, nhưng em lại là người vì anh nhất, khi khó khăn đều có em.
- Những lời của anh thật sự làm em ấm lòng. Nếu chúng mình có chết, em chẳng có gì ân hận.
- Vâng, anh cũng không ân hận. Điều quan trọng là Ái Thy thoát khỏi tay tên bạo chúa, cô trở về Sài Gòn sống ẩn dật.
- Chị ấy nói với em, ngày nào chỉ trốn thoát, nhất định chỉ tố cáo những điều chị ấy biết, có bằng cớ và cả bằng chứng.
- Anh cũng hy vọng Ái Thy tiếp tục con đường anh đang đi...
Lạnh quá, Minh Thiên rung lên cầm cập. Kiều Phương khóc òa:
- Minh Thiên ơi! Em làm gì được cho anh đây?
- Em ôm anh như thế này là tốt rồi.
Bàn tay Kiều Phương, chạm khẽ vào bàn tay Minh Thiên trong bóng tối. Cô đau đớn kêu lên khi cảm nhận bàn tay anh đang sưng vù lên và chảy nước vàng, cô và cả anh đều bất lực trước hoàn cảnh.
- Mình sẽ chết phải không anh?
- Em có hối hận không?
- Tuyệt đối không hối hận:
- Phương... Anh muốn hôn em. Chưa bao giờ anh nói yêu em phải không?
Lúc này anh muốn nói anh rất yêu em.
- Anh Thiên!
- Nước mắt Kiều Phương trào ra nhiều hơn, cô áp mặt cô vào mặt anh, đôi môi đi tìm đôi môi, không có nhục dục, mà là một tình yêu sâu sắc, một lòng biết ơn chân thành. Môi cả hai mằn mặn nước mắt.
- Em không còn là cô gái ngây thơ trong trắng nữa anh ơi. Cuộc đời em đã bị chà đạp một cách thô bỉ.
- Đừng thèm nhớ nữa em ạ. Mà hãy nghĩ chúng ta đang bên nhau. Hôm đó sau khi thi tốt nghiệp xong, em đòi đi chơi, đòi đi xem nhẫn cưới, nhưng rồi anh đã trở về với Ái Thy. Anh đã làm cho em đau lòng.
- Em đang hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Nụ hôn nồng của hai con người biết mình đang đi dần vào cái chết, mà chẳng thể nào thoát được. Căn hầm kiên cố bóng tối đen đặc. Căn hầm ẩm bổng trở thành căn hầm tân hôn...
Lệnh bắt "Lãnh chúa Thế Hoàng" vì những bằng cớ tham ô húng hiếp người nghèo. Ông ta đã bị bắt đi, nhưng tung tích Minh Thiên và Kiều Phương vẫn bặt tăm.
Ái Thy trở về căn nhà từng là địa ngục với cô trong hai năm dài, chiếc giỏ quần áo của Kiều Phương vẫn còn nằm đó. Không có lý nào, cô nghe tin "Lãnh chúa" bị tống giam mà không đến đây. Còn Minh Thiên nữa, anh biến mất một cách khó hiểu, điện thoại không sao liên lạc được. Linh tính cho Ái Thy biết, anh và Kiều Phương có thể đang nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tìm cả hai người ở đâu bây giờ?
Vừa trông thấy Ái Thy, điều tra viên lắc đầu:
- Ông ta bảo không biết Kiều Phương và anh Minh Thiên ở đâu, hai người đó đã chạy trốn.
- Chạy trốn? Anh có tin như thế không?
Viên điều tra lấy khẩu cung lại lắc đầu:
- Ông ta không khai, làm cách nào bây giờ. Một mực ông ta cứ bảo là không biết.
Ái Thy đứng thừ người ra, rồi quay trở về ngôi biệt thự, cô đi lanh quanh hết trong ra ngoài. Đến vườn hoa, Ái Thy nhớ đến căn hầm trong nhà kho, cô chạy vội vào lục tung nhưng thứ lỉnh kỉnh dơ bẩn. Có vẻ như ai đó đã dọn dẹp và sau đó chất bừa bãi lên, dấu tay lên mặt hầm còn nguyên. Ái Thy hì hục lấy cây xà beng cố nạy nắp ha lên, mùi xú uế từ bên dưới khiến cô lùi lại đưa tay bụm miệng...
Dường như có tiếng rên yếu ớt, như là ma vậy, Ái Thy muốn bỏ chạy. Đôi chân dợm chạy vụt đứng lại, không thể nào là ma.
- Cô Ái Thy!
Viên điều tra viên nhìnÁi Thy, đến anh cũng phải đưa tay bịt mũi:
- Cô nghĩ... họ ở dưới à?
- Anh có thể gọi nhiều người đi với tôi xuống không?
- Được! Phải chờ một lát, tôi điện gọi họ.
Sốt ruột, Ái Thy quay lên nhà lấy cây, đèn pin. Cô bặm gan đi lần xuống hầm có nhiều bậc thang, càng đi sâu xuống, mùi xú uế càng tăng, tiếng rên bây giờ rõ hơn, giọng đàn ông. Ái Thy lia cây đèn pin, cô kinh hoàng đến chết sững:
- Minh Thiên! Kiều Phương!
Cả hai như con người tiền sử không quần áo, Minh Thiên còn tỉnh một chút anh kêu lên vui mừng:
- Ái Thy!
Rồi ngất đi. Phút cuối cùng của sự sống và cái chết, Minh Thiên đã tỉnh lại một chút, anh và Kiều Phương bị giam trong hầm tối bảy ngày, bảy ngày không được ăn uống, Ái Thy quỵ xuống, cô cũng gần muốn ngất đi.
Kiều Phương hồi phục nhanh chóng, cô chỉ bị lả đi vì đói và thiếu nước.
Chỉ có Minh Thiên, bàn tay nhiễm trùng đến sưng mủ, toàn thân anh đầy thương tích. Nhìn Minh Thiên mà Ái Thy không sao cầm được nước mắt, trên đời này có một loại người độc ác không còn tính người như Thế Hoàng sao?
Không khác một bạo chúa!
- Chị Thy!
Kiều Phương ngồi trên xe lăn vào phòng, Ái Thy vội đứng lên:
- Anh Thiên vẫn chưa tỉnh, chị lo cho anh ấy quá. Em xem vết thương như thế này mà anh ấy còn sống được, như vậy may lắm. À, còn em đã khỏe nhiều chưa?
Kiều Phương gật nhẹ:
- Vào nước biển và uống sữa là em bình phục. May nhờ có chị phát hiện, nếu không em và anh Thiên chết mất rồi.
Ái Thy ôm vai Kiều Phương nghẹn ngào:
- Chị đã hại em chịu đau đớn.
Kiều Phương buồn cười, vỗ nhẹ lên tay Ái Thy:
- Bác sĩ có nói anh ấy như thế nào không chị?
- Nói anh ấy bị kiệt sức, vết thương nhiễm trùng, nên vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm.
Ái Thy ứa nước mắt:
- Nếu như anh Thiên có mệnh hệ nào chắc chị sống không nổi. Tại chị mà anh Thiên ra nông nổi này.
Kiều Phương ngước mặt nhìn lên cao, cô cố không khóc trước mặt Ái Thy, những ngày bị nhốt dưới hầm tối đen, đến đưa bàn tay ra cũng không nhìn thấy được gì. Cô và Minh Thiên đã luôn cận kề bên nhau, anh nói yêu cô, cho cô nụ hôn thắm thiết. Bây giờ sau khi hồi phục lại, liệu anh có còn nhớ những gì hai người trải qua, hay là anh sẽ chỉ là của Ái Thy mà thôi? Vì Ái Thy mà suýt nữa anh mất mạng, vì Ái Thy anh không ngại nguy hiểm; vì Ái Thy, anh dám đương đầu với Lãnh chúa miền Trung. Anh chưa bao giờ vì cô cả. Đau đớn hơn cuộc đời của cô bị vùi dập thô bạo, cái cảm giác tủi nhục cho đến chết cũng không quên.
Chợt, một tiếng rên khẽ từ Minh Thiên. Ái Thy mừng rỡ:
- Anh Thiên! Có phải anh tỉnh rồi không?
Im lặng, một sự im lặng chết khóc. Ái Thy khóc rấm rứt, Kiều Phương lăn nhẹ bánh xe, cô không có can đảm ở lại, tình yêu Ái Thy dành cho anh cũng sâu sắc, họ từng là vợ chồng mà.
Nắng chiều trong bệnh viện trải nhè nhẹ, giọt nắng cuối cùng của một ngày sắp hết. Kiều Phương xòe bàn tay ra, bàn tay hôm nào đã ôm anh, quãng thời gian đen tối, nhưng lại đầy hạnh phúc... "Phương... anh muốn hôn em. Chưa bao giờ anh nói yêu em phải không? Lúc này anh muốn nói là anh rất yêu em". Hôm đó cô cuồng nhiệt ôm lấy anh nồng nàn đáp lời anh:
"Thiên ơi! Em cũng yêu anh nhiều lắm". Giọt nước mắt trên má Kiều Phương rơi mau, giây phút hiểm nguy trùng điệp ấy cô và anh có nhau. Còn bây giờ gần nhau trong gang tấc mà xa nhau diệu vợi, cô không có quyền bày tỏ tình yêu hay ôm anh mà khóc như Ái Thy.
Tiếng kêu to từ bên trong phòng và tiếng chân bác sĩ, y tá chạy rầm rập, họ chạy hướng về phòng Minh Thiên, Kiều Phương run lên, có phải chăng Minh Thiên xảy ra chuyện gì. Quên mất yếu sức ngồi trên xe lăn, Kiều Phương bật dậy, không hiểu bằng sức mạnh phi thường nào, chạy được đến phòng Minh Thiên bằng đôi chân trần, chạy như bay. Cô tưởng tượng ra Minh Thiên đã...
chết, Ái Thy đang khóc vật vã. Nhưng...
Minh Thiên đang thật tỉnh táo, mở mắt to nhìn mọi người, Ái Thy thổn thức:
- Anh đã tỉnh. Anh sẽ bình phục Minh Thiên ơi:
Bác sĩ nói lời chúc mừng:
- Anh đã qua nguy hiểm. Bây giờ cần tịnh dưỡng sẽ mau chóng hội phục lại sức khỏe. Xin chúc mừng.
Quên cả cảm ơn bác sĩ, Ái Thy cứ khóc nghẹn ngào, cô đưa tay sờ lên mặt Minh Thiên âu yếm:
- Anh đã qua nguy hiểm rồi, Minh Thiên ạ.
Minh Thiên nhìn quanh, khiến Kiều Phương vừa định bước vào đã phải lùi sâu sau cánh cửa. Đôi mày rặm của anh nhíu mày:
- Còn Kiều Phương, cô ấy đâu?
Ái Thy cười sung sướng:
- Cô ấy không sao, đã bình phục, mới lúc nãy còn vào đây thăm anh?
- Vậy à! Ái Thy, đây là đâu vậy?
- Bệnh viện. Anh bình phục xong, chúng ta sẽ trở về Sài Gòn. Thế Hoàng đã bị bắt, người ta đang điều tra làm rõ tội ác và những điều nhũng nhiễu của ông ta. Sóng gió đã qua rồi anh ạ.
Sóng gió đã qua rồi. Minh Thiên nhìn xuống bàn tay đang băng bó, phải lâu lắm anh mới cầm lại cầy viết, bàn tay đau còn lành lại, nhưng còn vết thương trong tâm hồn Kiều Phương liệu có lành? Cô đã khóc rất nhiều trên ngực anh khi bị Thế Hoàng làm nhục. Cô đã vì anh, vì Ái Thy mà quên đi bản thân mình.
Minh Thiên ngập ngừng:
- Anh muốn gặp Kiều Phương.
Ái Thy mỉm cười:
- Được mà. Anh uống sữa cho khỏe nghen. Một lát em sẽ đi gọi Kiều Phương.
Chùi nước mắt, từ bên ngoài Kiều Phương lấy vẻ tự nhiên bước vào:
- Em đây nè. Lúc nãy thấy y tá rồi bác sĩ chạy vào đây, em sợ muốn chết.
Bây giờ thấy anh... sống nhăn, em biết ngay anh đâu có dễ chết, thọ như ông Bành tổ.
Minh Thiên nhìn Kiều Phương, cái nhìn sâu thẳm:
- Em đã khóc?
- Em bị ngất vì kiệt sức đói và khát, chứ có bị đánh đập gì đâu nên chỉ cần truyền nước biển, uống sữa vài giờ đồng hồ là tỉnh. Ngày mai có lẽ em về Sài Gòn trước.
Ái Thy kêu lên:
- Đợi anh Thiên mạnh hẳn rồi về luôn Phương. Công an còn lấy lời khai của Phương mà.
- Em đâu có gì khai báo, ngoài chuyện bị nhốt trong hầm bỏ đói bỏ khát.
Thôi, chị Thy lo cho anh Thiên đi, em đi ra ngoài.
Minh Thiên chưa kịp nói lời nào, Kiều Phương đã bỏ đi ra ngoài. Ái Thy pha ly sữa bón cho Minh Thiên:
- Vết thương ở tay còn đau nhiều không?
- Đau hơi hơi thôi, nhưng vết thương của anh không là gì cả so với vết thương của Kiều Phương, cô ấy bị Thế Hoàng cưỡng bức. Anh rất đau lòng và ân hận khi để cô ấy dự vào việc của chúng ta.
Ái Thy cúi đầu, cô biết nói gì đây trước những mất mát của Kiều Phương và cũng của chính cô. Đành nhờ thời gian... thời gian giúp cho cả ba vượt qua tất cả.
- Phương!
Kiều Phương vào thăm lúc Minh Thiên đang ngủ. Cô xách túi hành lý đứng nhìn anh một lúc, rồi không ghìm được nước mắt, cô cúi hôn lên trán anh và định quay lưng đi. Tiếng của anh gọi làm cô giật mình.
- Anh... không phải đang ngủ sao?
- Không... anh đang ngủ và rồi chợt thức giấc.
- Xin lỗi... em định vào thăm anh và sau đó ra xe về sài Gòn.
- Em không đợi anh cùng về?
- Em... muốn rời xa nơi này càng sớm càng tớt. Khi về Sài Gòn, trở lại nhịp sống cũ, em sẽ quên hết tất cả những gì xảy ra.
- Cho đến giờ này anh luôn day dứt bởi những gì xảy ra cho em?
Kiều Phương cười gượng gạo:
- Có gì đâu anh. Em xem như mình... nằm ngủ thấy ác mộng. Anh đã đỡ nhiều chưa?
- Tay còn hơi đau. Em giúp anh ngồi dậy với Phương.
Kiều Phương buông túi xách, luồn tay dưới người Minh Thiên, giúp anh ngồi dậy. Xong, cô định lùi ra ngồi xuống ghế, Minh Thiên đưa bàn tay không bị thương giữ lại.
- Thật sự.... anh chưa bao giờ quên những ngày chúng ta bị giam trong hầm tối.
Kiều Phương tránh cái nhìn của Minh Thiên, cô vờ nhìn lên cao:
- Hãi hùng quá... em chẳng bao giờ muốn nhớ.
- Anh không biết nói như thế nào với em. Bởi vì, vì Ái Thy anh xông vào hang hùm, đúng là anh rất yêu Ái Thy khi ấy. Nhưng rồi những ngày chúng mình bị giam cầm, tâm hồn anh trái tim anh không chỉ Ái Thy mà còn có em.
Nói ra điều này thật bất công, có vẻ như anh tham lam và lừa dối em, hay thương hại em, nhưng anh thề là anh nói sự thật.
Kiều Phương cắn mạnh môi:
- Anh đừng có quên em là người xấu đã cùng Đức Thuận phá hoại hôn nhân của anh.
- Trong cái xấu của em lẫn có cái tốt. Em đã trả giá đắt. Còn anh và Ái Thy phải tự nhìn nhận, đã không chịu đựng được thử thách của hôn nhân trước sóng gió cuộc đời.
- Anh đừng nghĩ nhiều, em hiểu anh muốn nói gì với em. Ngày trước em muốn làm mọi thứ để gần anh, có anh. Nhưng lúc này là lúc em không nên xuất hiện bên anh. Chị Ái Thy đã đau khổ nhiều, anh nên vun đắp hạnh phúc của anh và chị ấy.
Kiều Phương đứng lên:
- Thôi, sắp đến giờ rồi, em phải đi kẻo trễ xe. Anh ráng ăn ngủ cho bình phục rồi Sài Gòn... đi viết báo lại.
Cúi nhặt túi xách, Kiều Phương bước nhanh ra cửa. Cô không thấy Ái Thy vừa nép sâu vào cánh cửa phòng bên cạnh, nên vừa đi vừa đưa tay chùi nước mắt. Kiều Phương đi rồi, Ái Thy mới bước ra, cô đứng tần ngần nhìn theo bóng dáng Phương khuất sau dãy hành lang. Cô yêu Minh Thiên, nhưng những gì cô làm không thể nào sánh với Kiều Phương. Vì Minh Thiên, Kiều Phương quên bản thân mình, cái xấu của Kiều Phương lẫn trong cái tốt. Còn cô, giá như cô chung thủy đừng ngã lòng thì đâu có bị Đức Thuận lợi dụng. Cô là một người vợ không tròn bổn phận làm vợ, thân xác dớ bẩn. Có còn xứng đáng với Minh Thiên không?
Tự hỏi, rồi tiếng lòng Ái Thy vang câu trả lời:
Không xứng đáng! Hãy để Minh Thiên tìm đến với Kiều Phương, bù đắp những gì Kiều Phương chịu đựng. Yêu sâu sắc chính là quân bản thân mình, Kiều Phương đã làm được điều.
Đưa tay chùi nước mắt, trấn tĩnh mình, Ái Thy cố lấy vẻ bình thản bước vào phòng Minh Thiên, nở nụ cười tươi thắm:
- Anh ngồi dậy được rồi à? Em có mua món hủ tiếu hải sản anh thích nè. Em lấy cho anh ăn nghen?
Minh Thiên cười gượng:
- Vất vả cho em quá. Một hai hôm nữa tháo băng tay, anh có thể tự múc ăn được.
- Vất vả gì đâu so với những gì anh làm cho em. Không có anh giờ này em còn ở trong địa ngục, không biết khi nào thoát ra được.
Ái Thy mở gào- mên, lấy thức ăn, cô bón từng muỗng cho Minh Thiên Anh ngập ngừng:
- Lúc nãy... em có gặp Kiều Phương không, cổ có đến từ giã anh để về Sài Gòn.
- Vậy à! Em không gặp. Có lẽ tại em đi hành lang phía phải, mà cổ đi bên trái.
- Anh thấy anh rất có lỗi với Kiều Phương.
- Em tùy anh quyết định.
- Là sao?
- Nếu như anh cảm thấy ái ngại day dứt anh... có thể về với cổ. Còn em... hai năm làm vợ lẽ của Thế Hoàng, từ lúc xa anh, em đã chung sống với nhiều người đàn ông...
- Em đâu có muốn, cũng tại anh mà em bị Thế Hoàng hành hạ?
- Không phải tại anh đâu, người như Thế Hoàng những gì mang đến lợi lộc cho ông ta, ông ta đều sẵn sàng mang cả người đàn bà mình thích để trao đổi, một ngày nào đó không sớm hay muộn, em cũng bị mang trao đổi. Em cũng muốn cắm sừng lên đầu ông ta lắm, rửa mối hận trong lòng mình. Anh ăn đi, đừng suy nghĩ nữa. À, em cũng cho chuẩn bị xe để chúng mình cùng về Sài Gòn.
- Ừ!
Minh Thiên lẳng lặng ăn. Giữa hai người phụ nữ, bên nào anh cũng thấy ân nghĩa nặng oằn, song bây giờ dường như trái tim anh chứa đầy hình bóng Kiều Phương hơn vì những gì cô đã làm cho anh. Nghĩ đến Kiều Phương là có lỗi với Ái Thy, Minh Thiên bảo mình như thế, nhưng làm sao ngăn được nghĩ suy.
Giúp Minh Thiên gội đầu xong, Ái Thy còn giúp anh cạo râu, cô nghiêng đầu ngắm anh:
- Bây giờ anh mới đúng là Minh Thiên, anh chàng nhà báo năm nào rồi, đẹp trai, bản lĩnh.
Minh Thiên cười ngượng nghịu:
- Em trêu anh đấy à? Anh lại thấy dường như anh sắp già đến nơi. Trở về Sài Gòn khi hậu nóng và đầy khói bụi nhưng anh lại có cảm giác thân quen dễ chịu.
- Anh có muốn soi gương không?
Ái Thy lấy chiếc gương lớn cho Minh Thiên soi mặt:
- Có nhiều người muốn thăm anh, anh đã dũng cảm lật mặt nạ Thế Hoàng, không để ông ta còn dùng quyền thế hại người cô thế.
- Anh làm nhiệm vụ của một nhà báo có lương tâm, nhưng phải nói là anh vì em trên hết.
- Em biết! Lát nữa anh mặc áo quần vào dự họp báo, nhớ đừng nói gì về nghen, em mang tai tiếng quá nhiều rồi.
- Anh biết mà... không hiểu Kiều Phương có đến dự họp báo không nhỉ?
- Em cũng không biết nữa, nhưng em nghĩ... có lẽ cô ấy sẽ đến.
Minh Thiên thở dài nhè nhẹ, anh đã về Sài Gòn cả tuần nay, rất muốn gặp Kiều Phương. Lần đầu tiên khi xa cô anh lại thấy rất nhớ có, nhớ thân thể mềm ấm của cô, khi cô và anh trong căn hầm chật chội đen tối, nhớ đôi môi ngọt ngào và mặn cả nước mắt của cô.
- Anh..... đang nghĩ đến Kiều Phương phải không?
Minh Thiên cười gượng thú nhận:
- Một điều mà ngày xưa ít khi anh nghĩ đến, khi cô ấy hay đi tìm anh, luôn bị anh mắng mỏ, quát nạt. Ái Thy! Em không giận anh chứ?
- Không! Sao em lại giận anh. Nếu như anh chỉ biết có em mà quên bẵng Kiều Phương, em sẽ trách anh ăn ở... không lương tâm đó.
- Anh mong cô ấy quên anh.
- Thôi xong rồi, anh mau mặc quần áo vào đi!
Ái Thy lấy khăn mặt cho Minh Thiên lần nữa, cô đưa cho anh bộ quần áo đã ủi sẵn:
- Nhanh lên anh Thiên.
- Em cũng sửa soạn nữa chứ, không đến đó sao?
- Em nghĩ... em không nên có mặt, chẳng danh dự gì khi mang danh là vợ thứ tám của Lãnh chúa Thế Hoàng.
- Em lại mặc cảm nữa rồi.
Vừa đưa áo cho Minh Thiên, Ái Thy lại đổi ý máng lại lên móc.
Minh Thiên... anh hôn em được không? Bỗng dưng... em muốn anh hôn em.
- Sao vậy? Hôm nay em nồng nàn đắm đuối và lạ lạ làm sao ấy, Ái Thy.
- Vậy à! Đôi khi em cũng trở lại cái thuở lãng mạn ngày chúng mình mới yêu nhau, anh không hiểu sao?
Minh Thiên mỉm cười ôm lấy thân hình Ái Thy vào lòng, đôi môi mềm ấm của anh lướt nhẹ lên mắt cô, lên cánh thũi thanh thanh và lên đôi môi hé mở. Nụ hôn sau đắm hơn bao giờ hết rồi... Ái Thy đẩy nhẹ Minh Thiên ra:
- Em sẽ nhớ mãi nụ hôn này. Bây giờ mặc áo vào đi anh ạ. Có phải là từ hôm ở chân núi mình gặp nhau, anh chưa hôn em say đắm lần nào phải không?
- Ừ!
Tiếng ''ừ" thật khẽ, hôn Ái Thy sao đầu óc Minh Thiên lại nhớ nụ hôn trong bóng tối với Kiều Phương, nụ hôn đầy xúc cảm... Ôi! Anh điên mất rồi, ở bên người này, mà lại nhớ người kia. Minh Thiên tại sao lại như thế hả?
Thắt cà vạt lại cho Minh Thiên, lần nữa Ái Thy lại hôn vào ngực anh:
- Đi đi anh! Xe của tòa soạn báo tới nãy giờ, mình để họ chờ đợi lâu rồi.
Minh Thiên bật cười mà không hiểu sao anh còn cười được, trong lúc này:
- Thôi, anh đi nhé.
Minh Thiên bước ra cửa lên xe. Người tài xế xe chỉ đợi có như vậy, khởi động mấy cho xe chạy đi. Ái Thy đứng nhìn theo, nước mắt của lăn nhẹ, lăn nhẹ trên đôi gò má. Cô đưa tay sờ lên mắt lên môi mình. Nụ hôn cuối cùng cô có với anh, cô đã quyết định rời xa anh, trả anh về cho Kiều Phương.
Hấp tấp, Ái Thy quay vào nhà, cô dồn hết quần áo của mình vào valy. Lấy lá thư viết sẵn đêm qua cô đặt lên bàn, xong đứng nhìn quanh căn phòng, năm phút, năm phút để lòng mình mềm xuống đau đớn trong quyết định chia xa, cô gạt nước mắt mạnh dạn bước đi...
Giờ này có lẽ Minh Thiên đã vào phòng họp báo, trước mọi người nói rõ hơn tội ác của. "Lãnh chúa" Thế Hoàng.
Kiều Phương ngồi lẫn trong hàng ghế đông đảo người, một bàn tày đặt khẽ lên vai cô, cô giật mình quay lại:
- Chị Thy!
- Suỵt!
Ái Thy đưa tay lên môi cho Kiều Phương đừng nói lớn:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi!
Ái Thy quay lưng đi trước, Kiều Phương bước theo sau. Hai người ra đến đường đứng vào góc khuất. Ái Thy đội nón vành rộng và cặp kính đen to che gần hết gương mặt, cô nắm hai tay Kiều Phương tha thiết:
- Kiều Phương hứa với tôi được không?
- Chị cứ nói, nếu trong khả năng, em sẽ làm.
- Trong khả năng của Phương mà. Tôi sẽ đi xa.
Kiều Phương thảng thốt:
- Chị đi đâu... anh Thiên cũng đi phải không?
- Không! Tôi đi một mình, Tôi muốn Phương hứa với tôi, chăm sóc cho anh Minh Thiên.
- Chị Thy!
- Hứa đi Phương. Tôi không có lý do nào để ở bên Minh Thiên. Một điều mà tôi còn muốn nói là trái tim anh Thiên còn có cả Kiều Phương nữa.
- Không phải đâu chị Thy, chị hiểu lầm anh Thiên. Em cũng thề là từ hơn mười ngày nay về Sài Gòn, em chưa gặp lại anh Thiên.
- Tôi biết mà. Hạnh phúc ngày xưa tan vỡ có một phần lỗi của tôi. Xa anh ấy, tôi đã đi qua bao nhiêu tay gã đàn ông nhơ bẩn quá, tôi không cho phép mình bên anh Thiên.
- Chị Thy, đừng mặc cảm. Chị đi anh Thiên sẽ rất đau khổ.
- Cho nên chị muốn Phương hứa lo cho anh Thiên giùm. Hứa đi Fhương?
Kiều Phương lúng túng:
- Em lo cho anh Thiên được, nhưng người anh Thiên yêu là chị.
- Ngày trước, chị rất sung sướng và hạnh phúc khi biết anh ấy rất yêu chị.
Nhưng nếu ảnh vẫn còn yêu chị, thì đó là điều bất hạnh cho cả hai... Với lại...
Phương không muốn... con của Phương có cha sao?
Kiều Phương cúi đầu:
- Em không tranh giành anh Minh Thiên với chị đâu.
- Ngốc quá! Tình yêu không phải sự tranh giành mà là do hai trái tim hướng về nhau. Hãy nắm bắt lấy hạnh phúc của mình. Phương nhé!
Một chiếc xe đỗ lại bên hai người, Ái Thy buông tay Kiều Phương ra:
- Chúc hạnh phúc!
Cô leo lên khoát tay ra hiệu cho xe chạy đi, Kiều Phương hoảng hốt đuổi theo:
- Chị Thy, đừng đi!
Ái Thy mỉm cười xua tay, mắt cô nhòa lệ. Tạm biệt thành phố, tạm biệt anh Minh Thiên.
- Ái Thy!
Cô ấy đi đâu mà khóa cửa, có điều gì đó như linh tính không hay với Minh Thiên, anh mở nhanh cửa nhà và lao vào phòng, mở toang cửa tủ quần áo.
Không còn chiếc valy dưới gầm tủ và quần áo của Ái Thy trong tủ. Minh Thiên hốt hoảng quay ra, đôi mắt anh dừng lại trên bàn, lá thư của Ái Thy, Minh Thiên chụp lấy đọc ngấu nghiến:
"Minh Thiên!
Em biết là anh khó xử giữa ân nghĩa tình yêu. Em biết anh nhớ Kiều Phương, nhớ những gì hai người có với nhau. Em chọn quyết định rời xa anh.
Đừng đi tìm em. Mấy năm qua anh vẫn cứ qua lại giữa em và Kiều Phương, đừng như thế nữa. Vả lại, chẳng dễ gì anh xua tan mặc cảm trong em, đã để nhiều người đàn ông đi qua đời em. Em là dòng nước bẩn, đừng lưu luyến.
Một dịp tình cớ mà em biết Kiều Phương đã có thai, chắc chắn là của anh.
Hãy lo lắng và bù đắp cho cô ấy. Hãy giữ lấy hạnh phúc anh đang có, đừng để mất.
Nơi vùng trời xa, em hy vọng đọc được hỷ tin của anh và Kiều Phương trên báo. Chúc hạnh phúc.
Ái Thy!".
Minh Thiên buông rơi lá thư, Kiều Phương có thai? Sao cô không nói gì với anh? Hay là cũng lặng lẽ rời xa anh như Ái Thy?
Minh Thiên lao ra xe, phóng chạy đi. Anh đến lúc Kiều Phương tay xách valy đứng đón xe.
- Phương! Em đi đâu vậy?
Kiều Phương lúng túng:
- Em...
- Ái Thy muốn nhường anh cho em, bây giờ em cũng bỏ anh đi hay sao?
Đúng là ở bên cô ấy, anh đã rất nhớ em. Tâm hồn anh không còn nguyên vẹn cho cô ấy, anh có lỗi với Ái Thy và cả em nữa.
- Chị Thy... sáng nay đã gặp em. Anh Thiên... em không biết đứa bé trong bụng em có phải của anh không, nhưng anh cũng đừng vì vậy mà miễn cưỡng đến với em.
- Anh không miễn cưỡng. Anh cũng nghĩ đứa bé là giọt máu của anh. Đưa valy cho anh! Em bỏ đi, ai lo cho em. Còn mẹ nữa, mẹ em để yên cho anh à?
- Em đã viết thư để lại cho mẹ.
- Anh không cho em đi đâu.
Minh Thiên đẩy Kiều Phương lên xe taxi, anh bảo tài xế chạy đi về con đường cũ.
- Người ta bảo ''một vợ nằm giường lèo, hai vợ nằm chèo queo". Anh đâu có hai vợ mà cả hai đều muốn bỏ anh, còn định mang con anh đi xa nữa. Anh sắp ba mươi tuổi rồi em ơi. Phải có con chứ, để không thôi, mai mốt già lụ khụ, ai lo cho anh?
Kiều Phương lườm Minh Thiên:
- Anh mới ba mươi mà đã nghĩ xa như vậy à?
- Nghĩ chứ em.
Minh Thiên sờ nhẹ tay lên bụng Kiều Phương, thật khẽ:
- Mấy tháng rồi hả em?
- Bác sĩ nói sáu tuần.
- Anh muốn hôn em quá.
- Nè!
Kiều Phương liếc người tài xế:
- Không được nghen. Cấm!
- Nhưng một lát về nhà, em không cắm anh được đâu, má của thằng cu.
Kiều Phương đỏ mặt giơ nắm tay đấm vào mũi Minh Thiên, nhưng chỉ là cái đấm nựng:
- Quỷ quá đi...