Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rachel Gibson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Trouble With Valentine Day
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1398 / 24
Cập nhật: 2015-09-14 05:00:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
tanley đọc lại bài thơ của ông lần cuối. Ông phải mất ba ngày để làm xong bài thơ này. Gạch đi một từ, thay bằng từ khác, thế nhưng ông vẫn không chắc đã diễn đạt đúng ý mình. Bài thơ kết thúc với từ hoàn trả, thành thật mà nói, thật ngớ ngẩn.
Ông xem Grace là nguồn cảm hứng. Ông muốn nói cho bà ấy biết ông đánh giá cao sự xuất hiện của bà ấy trong đời ông như thế nào. Ông muốn nói rằng bà ấy là một y tá tuyệt vời. Nhưng ông không thể tìm được từ thích hợp để gieo vần với từ y tá ( nurse ) - xe tang ( hearse ) và ví tiền ( purse ) đều không hợp.
Ông gấp bài thơ lại, cho vào phong bì. Ông không kịp chuẩn bị cho đợt ốm trong bốn ngày Grace ghé qua mỗi sáng trước khi đi làm và mỗi tối để khám cho ông. Bà bắt mạch, nghe tim phổi. Bà nói về Rob, còn ông nói về Katie. Hôm nào bà cũng nấu súp cho ông. Bà ấy thực là một phụ nữ tuyệt vời.
Ông dán tem vào góc rồi liếc ra bên ngoài văn phòng. Katie đang đứng với người bán hàng Frite- Ley,mê mẩn mấy sản phẩm \" Tự Nhiên và Hữu Cơ \", những thứ vớ vẩn đối với Stanley.
Ông vội vàng viết địa chỉ của Grace rồi nhét phong bì dưới một đống thư sắp gửi đi. Một chồng sách mỏng đặt trên bàn. Ông mở ngăn kéo xếp chúng vào trong đó. Ông biết cô cháu gái muốn ông nâng cấp máy tính tiền và hệ thống kế toàn. Ông không thích chuyện đó chút nào. Ông đã bảy mươi tuổi rồi. Quá già để thay đổi công việc ông làm suốt hơn bốn mươi năm qua. Nếu vợ ông không mất trước thì giờ ông đã nghỉ hưu. Ông sẽ dùng khoản trợ cấp nghỉ hưu để đi du lịch hoặc vui chơi giải trí kiểu khác, chứ không phải nâng cấp hệ thống kế toán.
Stanley đặt một tay lên bàn, đứng dậy. Ông quay lại làm việc, thấy Kate đã sắp xếp lại một số thứ. Không có gì nhiều, chỉ là sắp xếp lại mấy món hàng. Nhưng ông không thể tin nổi tại sao dược phẩm ở ngoài quầy lại được cất dưới thuốc phòng bệnh ở dãy số năm. Và con bé còn chuyển thực phẩm sống từ chỗ ông cất ra đặt cạnh sữa trong thùng ướp lạnh nữa. Vì vài lý do, con bé muốn để nó cạnh thịt giảm giá. Ông biết con bé đã đặt hàng mứt ngon và ô- liu. Ông nghĩ mình cũng không thấy phiền, vì việc này có nghĩa là con bé đã dồn nhiều tâm trí hơn cho cửa hàng. Nhưng ông không nghĩ những món đồ sành điệu có thể bán được ở Gosple này.
Ông buộc đai cao su quanh đống thư sắp gửi. Khi Orvile Tucker đến bằng xe chở thư, Stanley đưa nó luôn trước khi ông kịp thay đổi quyết định. Ông băn khoan không biết Grace sẽ nghĩ gì về bài thơ đấy. Ông nhai mấy viên kẹo Tums, tự nhủ chắc không vấn đề gì đâu. Ông đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng Grace thực sự là một nhà thơ cừ, còn ông chỉ là dân nghiệp dư. Ông thái thịt để kiếm sống. Điều gì khiến ông nghĩ mình có thể viết nên một bài thư cơ chứ?
Cả ngày còn lại ông cứ lo lắng không biết Grace sẽ nghĩ gì. Đêm ấy, ông sốt ruột đứng ngồi không yên, ước gì có thể đột nhập vào bưu điện ở đường Blaine để lấy trộm lại bài thơ. Nhưng bưu điện là một trong các cơ quan ở thị trấn có hệ thống bảo vệ. Ông ước mình chưa từng gửi nó đi. Ông biết nếu ông không nhận được hồi âm của Grace, nghĩa là bà ấy ghét nó.
Hôm sau, Grace gọi điện cho ông, nói rất thích bài thơ. Grace nói bà ấy được nịnh quá, và bài thơ đã nói thay lời trái tim bà. Lời khen ngợi nói đến làm tâm hồn Stanley theo cái cách ông chưa bao giờ dám nghĩ tới. Nó nhắc ông rằng, trái tim ông vẫn có ích hơn là chỉ bơm máu. Khi bà mời ông và Katie đến ăn tối tại nhà tối hôm sau, ông đã đồng ý thay cả hai. Katie thì lúc nào cũng cằn nhằn chuyện ông không ra ngoài. Ông chắc cháu Katie sẽ không phiền vì chuyện này đâu.
- Ông... gì cơ ạ?
- Ông đã nhận lời tới ăn tối nhà Grace Sutter thay cả hai ông cháu rồi.
- Khi nào ạ?
Điều cuối cùng Kate muốn là ăn tối cùng Rob Sutter. Cô đã không thấy anh ta kể từ buổi tối anh ta hôn cô. Cũng không hẳn là như vậy. Cô có thấy anh ta. Anh ta làm việc ngay bên kia bãi đỗ xe, nhưng năm ngày nay không thấy anh ta ló mặt đến cửa hàng. Mỗi khi nhìn thấy anh ta, cô lại có cảm giác hơi kì cục trong lồng ngực. Một kiểu như hồi hộp, nhưng không lấy làm gì tốt đẹp.
- Bà ấy gọi nửa tiếng trước.
- Đây không phải ý của cháu. - Kate ngừng lại khi Iona Osborn chậm chạp đi tới quầy thanh toán, cái gậy bốn chân lộc cộc trên sàn gỗ cứng.
- Chỗ này bao nhiêu đây nhỉ? - Iona hỏi, đặt một túi Doritos cạnh máy tính tiền.
Kate chỉ tay vào giá in rõ ràng trên túi.
- Bốn đô mười chín xen.
- Trước gì nó luôn có cái nhãn dán đằng trước mà.
Kate nhìn vào đôi mắt xanh của Iona, hai má phúng phính, mái tóc bồng màu xám và buộc phải mỉm cười trong tình huống này. Iona là người đầu tiên tỏ vẻ khó chịu với cô về chuyện dán nhãn giá. Cô tự hỏi phải chăng có một âm mưu định làm cho cô phát điên. Cô hít một hơi thật sâu rồi giải thích lại lần nữa:
- Hàng được in giá rõ ràng từ nhà sản xuất thì không cần dán nhãn.
- Ta thích có một cái nhãn.
Cô giờ lòng bàn tay lên, rồi lại hạ xuống bên cạnh sườn.
- Nhưng nhãn vẫn ghi y như giá đã in sẵn.
- Luôn có nhãn trên những thứ này mà.
Kate đang nghĩ xem có nên đập một cái nhãn lên trán Iona hay không thì ông cô xen vào nói đỡ.
- Hông của bà sao rồi? - Ông hỏi.
- Vẫn hơi nhức. Cảm ơn ông quan tâm. - Cái ví da của Iona đập mạnh xuống mặt quầy.
- Bà có định mua một cái ghế tự động đằng kia như quảng cáo trên TV không? - Stanley nói trong khi tính tiền Doritos cho bà ta.
Iona lắc đầu, thục tay vào túi.
- Tôi không đủ tiền, bảo hiểm sẽ không trả cho cái đó.
Bà ta lôi ra một cái ví đầy tiền mặt và phiếu mua hàng, phải buộc lại bằng một sợi dây cao su.
- Với cả tôi không thể ngồi cái đó trong khi tôi làm việc cả ngày ở quán ăn. - Bà ta lục đống phiếu, rút ra năm tờ một đô- la, đặt lên mặt quầy. - Dù sao cũng tốt, nếu ông bán ghế cho người già như người ta làm ở cửa hàng Shopko ở Boise.
- Việc đó đáng để suy nghĩ đấy. - Stanley cầm tiền, bù lại tiền thừa. - Một cái như thế giá bao nhiêu?
Kate liếc nhìn ông khi xếp Doritos vào một cái túi nhựa. Ông không thể nghiêm túc được.
- Khoảng một nghìn rưỡi.
- Vậy thì cũng được.
Ông cô nghiêm túc. Ông không chịu bỏ một hào ra để nâng cấp hệ thống kế toán để khiến cuộc sống dễ chịu hơn, nhưng lại sẵn sàng vung một nghìn năm trăm đô- la cho một cái ghế tự động để bọn trẻ trong thị trấn nhảy lên chạy quanh cửa hàng.
- Cháu không thể hiểu nổi ông nữa. - Cô nói khi Iona vừa đi khỏi. - Ông không làm cuộc sống của ông dễ chịu hơn, nhưng lại mua một cái ghế tự động cho khách hàng lâu lâu mới thấy. Chuyện đó không có nghĩa lý gì với cháu cả.
- Đó là vì cháu còn trẻ, xương cháu không đau nhức khi cháu ra khỏi giường vào mỗi sáng. Cháu không có vấn đề gì với chuyện đi lại. Nếu bị vậy, cháu sẽ nghĩ khác ngay.
Chuyện đó chắc chắn là đúng, vậy nên cô bỏ qua. Bảy giờ.
- Khi nào ta đến nhà bà Grace ăn tối hả ông?
- Tối mai.
Bây giờ là một câu hỏi khéo.
- Rob sẽ có ở đó chứ ạ?
Kate hỏi như thể cô chẳng quan tâm câu trả lời ra sao cho lắm.Nhưng sự thực là nếu câu trả lời là có, cô sẽ muốn xỉu hay đại loại như vậy mất.
- Grace không nói. Ông có thể hỏi bà ấy.
- Không. Cháu chỉ hỏi vậy thôi. Không quan trọng đâu ông.
Cô với lấy chổi lông gà, đi về phía dãy hàng hoa quả và rau đóng hộp. Nếu Rob ở đó, cô sẽ phải cố nhịn vờ như anh ta không làm phiền mình. Rằng nụ hôn của anh ta hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cô hết, tất nhiên là không ảnh hưởng. Chắc chắn rồi, cô có thấy hơi rộn ràng, nhưng điều đó không có nghĩa lý gì cả. Rất nhiều thứ khiến cô có cảm giác đó. Cô không thể nghĩ ra thứ gì lúc này, nhưng cô sẽ nghĩ ra được thôi.
Những lọ ô liu và mứt jalapeno cô đặt đã được giao đến hôm trước. Cô đặt chúng ngang tầm mắt trên giá. Chẳng ai mua mấy món sành điệu của cô, nhưng mới chỉ có một ngày. Có lẽ cô nên mang một món đồ nguội khai vị tới bữa tối của bà Grace. Nếu bà Grace thích món nguội khai vị, bà có thể khen chúng. Truyền miệng là phương pháp bán hàng rất quan trọng.
Cô tự hỏi không biết bà Grace sẽ làm món gì, và nhà bà có lớn như nhà con trai bà hay không.
Nhà bà không như thế.
Ngay khi bước vào nhà Grace Sutter, cô có thể biết bà sống ở đây một mình. Đồ đạc tiện nghi trong nhà bài trí ấm cúng và nhẹ nhàng. Rất nhiều đồ màu trắng và màu nhạt. Ren kiểu Bỉ, bình pha lê và hoa tươi. Rất khác với nhà ông cô, và hoàn toàn đối lập với nhà con trai bà. Ngôi nhà xực nức mùi thịt bò và khoai tây nướng.
Grace đón họ ở cửa, mặc quần đen, áo len đỏ. Kate thấy mình ăn mặc hơi đơn giản với váy bò và áo phông dài tay bằng lụa hiệu Banana Republic. Cô đưa món đồ nguội tự tay làm cho Grace, tranh thủ đảo mắt quanh phòng khách.
Không có Rob. Cô thấy nhẹ nhõm cả người. Cô ước mình không quan tâm có hay không, nhưng vì vài lý do anh ta đã khiến cô bồn chồn lo lắng. Và một lần nữa, không phải kiểu tốt đẹp gì.
- Cảm ơn cháu nhé, Kate. - Grace mỉm cười, nhận đĩa từ tay cô. - Cháu chu đáo quá.
Kate chỉ vào từng phần trên đĩa:
- Đây là ô liu Ý, cháu đã nhồi nấm vào.
Grace đặt cái đĩa lên bàn cà phê. Kate tiếp tục:
- Đây là mứt jalapeno. Bên trên là pho mát làm bằng sữa không gạn bớt kem. Bà có thể phết lên bánh xốp. Sẽ rất ngon đấy.
- Ông sẽ nhớ lời cháu về loại mứt đó. - Ông hưởng ứng, nếm thử một trái ô liu.
Grace cầm con dao cắt bơ Delilsh, phết một chút pho mát kem và mứt jalapeno lên một cái bánh quy giòn. Bà cắn thử một miếng, nhai chậm rãi.
- Ngon đấy. - Bà nhận xét.
Kate mỉm cười, nhìn sang ông.
- Cảm ơn bà.
- Ông vẫn không nghĩ làm mứt thực vật là hay. - Stanley nhất định không chịu nếm thử.
Ông đến dự bữa tối với cái quần dài màu xám là lượt cẩn thận, áo sơ mi xanh dương và áo len dài tay màu xám. Bộ đồ khá bảnh bao với ông. Kate không chắc lắm, nhưng cô nghĩ hình như ông cô có vẻ hơi căng thẳng. Ông cứ hết khoanh tay vào lại bỏ tay ra, không ngững chỉnh chang lại bộ ria mép. Ông còn mang theo rất nhiều rượu Brut đến nỗi dọc đường cô phải thò đầu khỏi cửa xe như một con chó săn lông xù Irrelanrt.
Grace cho hai ông cháu xem bộ sưu tập pha lê Swarovaki. Bà đưa ông Stanley ba chú chim cánh cụt bằng pha lê trên một khối đá pha lê. Cả hai cùng nhìn ngắm ánh sáng lan tỏa qua lăng kính trên lòng bàn tay nhăn nheo già nua của Stanley, rồi lại nhìn nhau. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, họ vẫn nhìn nhau trước khi ông hạ tay xuống. Mắt ông cụp xuống, tránh nhìn bà. Má ông ửng hồng. Ông hắng giọng làm bộ bình thường.
Ông cô thích Grace. Hơn mức một người bạn bình thường. Thích hơn tất cả các bà góa khác trong thị trấn. Chuyện đó có từ bao giờ vậy?
Kate lấy một ít ô liu, đi về phía kệ bày rất nhiều ảnh. Cô nghĩ thế nào về việc ông cô hẹn hò với mẹ Rob đây? Cô luôn nghĩ cô sẽ vui khi ông cô tiếp tục sống tốt hơn. Sống lại. Nhưng cô có thấy vậy hay không? Thành thực mà nói thì cô không rõ nữa.
Những bức ảnh trên kệ được bày biện gọn gàng. Phía trước để một bức ảnh đứa bé không mặc gì trên một tấm da cừu non màu trắng. Những bức khác đã mờ, ố vàng, của cùng một đứa bé trong lòng một người đàn ông Kate đoán là bố của Rob. Cô nhai một quả ô liu, nhìn Rob trong ảnh hồi tiểu học, tóc búi, đôi mắt xanh lục ranh mãnh. Một bức ảnh của anh ta trong buổi khiêu vũ ở trường. Anh ta mặc bộ áo xmốc- kinh trang trí các họa tiết xanh, còn bạn nhảy mặc áo dài dạ hội bằng vải kim tuyến với độn vai cao tới tận tai. Ảnh này anh ta để tóc dài giống kiểu ban nhạc Duran Duran. Nhưng hầu hết ảnh của Rob đều mặc áo hockey khác nhau.
Trong vài bức, nhìn anh ta trẻ tới mức cái áo hockey dài quá tay. Ảnh nào cũng thấy đôi mắt to xanh lục của anh ta toát lên vẻ phấn khích. Có vài tấm chụp anh ta dứt điểm hay dùng gậy điều bóng. Những tấm khác anh ta đội mũ bảo hiểm. Lúc này ánh mắt anh ta đầy hăm dọa khi truy cản đối phương. Một tấm bìa tạp chí hình anh ta, hai tay giương lên, cầm chắc gậy cao quá đầu, nụ cười toát lên vẻ hung ác. Testoaterono như chạy ra ở nền giấy Kodak, tương phản đáng ngạc nhiên với tấm cửa đăng- ten và ghế sofa hồng bằng mây.
Kate với lấy một bức ảnh gần đây hơn của Rob. Anh ta ôm một đứa bé không mặc gì trước ngực, hôn lên đỉnh đầu con bé. Nét mảnh khảnh của con bé trái ngược hẳn với vẻ đàn ông thô ráp của anh ta.
Cửa trước mở, Kate vội để bức ảnh lại. Cô quay lại thấy Rob bước vào nhà, khép cánh cửa sau lưng. Anh ta mặc áo sơ mi dài tay màu trắng, quần ka- ki với đường li được là cẩn thận phía trước. Tay anh ta cầm theo một chai rượu. Lần cuối cùng ở chung phòng, anh ta đã hôn và kéo tay cô sờ vào đũng quần. Cô thấy hơi căng thẳng, điều khiển cô bất an vì cô nghĩ mình nên thấy tức giận và phẫn nộ hơn.
Grace bước về phía anh ta.
- Con đến muộn rồi đấy.
- Cửa hàng đóng cửa muộn mà mẹ. - Rob ôm mẹ, chào ông Stanley rồi ngó quanh, ánh mắt anh ta gặp ngay cái nhìn chằm chằm của Kate. - Chào Kate.
- Chào anh. - Kate nói, tự thấy hài lòng rằng giọng mình không bộc lộ vẻ lo lắng đỉnh điểm lúc này.
- Bữa tối sẽ bắt đầu ngay đây. - Bà Grace cầm lấy chai rượu, đưa lên ngắm nó. - Mẹ đã bảo con là lấy một chai vang đỏ Merlot. Đây là vang trắng Chardonnay.
Anh nhún vai.
- Mẹ biết con nghiện bia mà. Con đâu có sành rượu. Con chỉ mua loại đắt nhất, chắc cũng là ngon nhất.
Grace dúi chai rượu lại cho Rob.
- Mang vào bếp mở nó ra đi. Có lẽ Kate có thể cho con xem phải dùng đồ mở nút chai như thế nào.
Cô có thể, nhưng cô không muốn.
- Vâng ạ. - Cô theo sau Rob qua phòng ăn, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đường li phía sau lưng áo trắng anh ta, sơ vin vào cái quần này. Mặt vải ka- ki ôm lấy phần mông, hai cái khuy màu nâu cài túi quần sau. Hai ống quần khâu viền hoàn hảo, những đường thẳng tắp tới gấu, lộ ra gót đôi giày da mềm. Anh ta có thể không biết gì về rượu, nhưng anh ta cũng khá hiểu biết về những loại quần áo đắt tiền.
Anh ta đặt chai rượu lên mặt bàn bếp trắng tinh, mở ngăn kéo ra.
- Cốc ở trong tủ ly phía trên tủ lạnh ấy. - Anh ta nói, chỉ bằng cái mở nút.
Phòng bếp nữ tính như phần còn lại của ngôi nhà. Tường sơn màu anh đào với đường viền giấy đều tương hoa tulip và hoa hồng trắng. Rob trông hơi lạc lõng trong một không gian nữ tính như thế này. Giống như một con bò mộng trong tiệm đồ sứ vậy.
Kate mở cánh cửa tủ ly, với vào trong lấy bốn cái cốc ra. Một gã vụng về cực kỳ đẹp trai ăn mặc bảnh bao trông có vẻ rất thoải mái.
- Tôi nghĩ ông tôi thích mẹ anh đấy. - Cô nói, đặt những cái cốc trên bàn bếp cạnh Rob. - Tôi nghĩ họ thích hợp làm bạn.
- Tốt, mẹ tôi cũng thích ông cô. - Anh ta cầm chai trong bàn tay to lớn, vặn cái mở nút chai bằng tay kia. - Tôi chưa thấy bà mời một người đàn ông tới ăn tối bao giờ.
Cố gắng một chút, anh ta lôt được cái nút ra, nổ một tiếng bốp rồi rót rượu vào cốc đầu tiên.
- Tất nhiên, mẹ con tôi không sống cùng thị trấn cho tới gần đây. Vậy nên bà có thể đã có nhiều đàn ông trong đời bà và chưa bao giờ kể cho tôi. - Anh ta rót đầy cốc thứ hai rồi đưa cho Kate.
- Anh đi khỏi nhà khi nào? - Cô cầm lấy cốc rượu từ tay anh ta, hỏi. Những ngón tay anh ta khẽ chạm vào ngón tay cô, ấm áp, trái ngược với chiếc cốc lạnh.
- Tôi gia nhập NHL, khi mới mười chín tuổi. Anh ta rụt tay lại, với lấy cốc mình. Anh ta nâng cốc lên uống. - Có cô và tôi ở đây thôi, nói thật là tôi biết vang đỏ là gì, nhưng tôi thích vang trắng hơn.
- Anh nói dối mẹ.
- Không phải lần đầu tiên. - Anh ta mỉm cười giống một kẻ mắc tội mà không biết đường ăn năn. Cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút. - Hay thậm chí chẳng phải lần thứ hai. Tôi nghĩ tật cũ khó sửa lắm.
Anh ta nhấp một ngụm rượu, nhìn cô qua cái cốc trên tay. Khoé miệng cô hơi nhích lên dù cô cố gắng không cười với anh ta.
- Anh nên tự thấy xấu hổ chứ. - Cô nói, nhấp một ngụm.
Anh ta hạ cốc xuống.
- Tôi cá là cô đã nói dối một hay hai lần không biết ngượng mồm.
- Chắc rồi. - Cô khoanh tay trước ngực, làm rượu trong cốc sóng sánh. - Tôi từng nói dối cực kỳ nhiều. Bố tôi là quân nhân. Chúng tôi đi đây đi đó rất nhiều. Khi cứ vài năm lại đến trường mới, anh có thể bịa quá khứ của mình. Anh có thể là bất cứ ai theo anh muốn.
- Thế cô đã nói cô là ai?
- Hầu hết là đội trưởng đội cổ vũ và lớp trưởng. Có lần tôi nói tôi là diễn viên chính trong đoàn ba- lê.
Anh ta tựa hông vào quầy, đút tay kia của mình vào túi trước.
- Thế chuyện đó có hiệu quả không?
- Không. Chẳng ai tin chuyện đó. Tôi có ba ông anh trai, và tôi là đứa con gái nghịch ngợm như con trai. Với cả, tôi thực sự là một đứa vụng về.
- Tôi cá cô là một cô gái vụng về đáng yêu. - Ánh mắt anh ta lướt từ đôi mắt tới miệng, rồi lại lên trên tóc cô. - Tôi cá là với mái tóc đỏ đó, các cậu bé phải yêu cô lắm.
Chắc anh ta đang đùa.
- Tin tôi đi, không ai thích mái tóc đỏ của tôi cả. Thêm vào đó, tôi còn cao hơn hầu hết đám con trai cùng tuổi. Tôi đeo nẹp răng, lại còn chơi bóng rổ thắng gần như tất thảy bọn họ nữa chứ. Tôi có thể nhường họ, nhưng tôi khá hiếu thắng. Tôi không thích chịu thua.
Anh ta cười khùng khục.
- Phải rồi, cái đó thì tôi biết.
- Không chỉ thắng bọn con trai, nếu xô xát với ai đó, tôi sẽ đánh cậu ta rất mạnh tay. Tin tôi đi, chưa có ai mời tôi đi chơi cả.
- Tôi cá là giờ họ đang tự đá mông mình đấy.
Cô nhìn anh ta. Những nếp nhăn hiện rõ nơi khoé đôi mắt xanh lục đang cười, nhưng anh ta trông không giống đang đùa. Vì một vài lý do, điều đó khiến phần nào cô gái lóng ngóng không quyến rũ trước kia trong tim cô khẽ đau nhói. Cảm giác không thoải mái và khó hiểu. Cô nâng cốc rượu lên môi. Cô không muốn cảm nhận bất cứ điều gì ở Rob. Không gì hết, ngoại trừ một khoảng trống vô nghĩa.
- Tôi không hiểu. - Cô nói, trước khi uống.
Grace và ông cô bước vào bếp. Kate bận giúp bà Grace làm sườn nướng và khoai tay nướng. Rob trộn xa lát với dầu ô liu và gia vị Ý rồi để vào bồn bát.
- Tôi có thể giúp gì không? - Ông cô hỏi.
- Ông có thể để đĩa đồ nguội của Kate lên bàn. - Grace đáp. - Tôi không muốn thấy nó bỏ phí đâu.
Năm phút sau, thức ăn đã bày trên đĩa của mọi người. Tất cả ngồi ở bàn ăn trải khăn vải hoa Damacus và đồ sứ trắng tinh. Kate ngồi giữa Grace và Rob, ông cô ngồi đối diện.
- Thứ này thật tuyệt, bà Grace ạ. - Stanley tấm tắc khen trong khi cầm khăn ăn bằng vải lanh đặt nó lên lòng. Trông vai ông không được tự nhiên, giống như ông đang nín thở.
Grace cười.
- Tôi chưa bao giờ động đến mấy thứ này. Nó nằm trong tủ cả năm trời. Giờ thì đem ra dùng nào. - Bà giũ khăn ăn của mình.
Rob cầm nĩa đâm một cây nấm nhồi trong đĩa đồ nguội khai vị ở giữa bàn.
- Rob. - Mẹ anh ta nhắc. - Con có thể cầu nguyện được không?
Anh ta ngước nhìn bà chằm chằm, như thể bà vừa mới yêu cầu anh trồng cây chuối và nói tiếng Pháp vậy.
- Mẹ muốn con cầu nguyện á? - Anh ta đặt dĩa xuống. - Ngay lúc này ấy à?
Grace vẫn mỉm cười, nhưng lừ mắt nhìn con trai.
- Tất nhiên rồi, con yêu.
Rob cúi đầu, cau mày. Kate mong anh ta nói gì đó kiểu như \" Đồ ăn ngon, thịt ngon, Chúa nhân từ, ăn thôi. \"
Anh ta không nói vậy.
- Lạy chúa, mong người ban phúc cho thức ăn chúng con sắp ăn. - Anh ta ngừng lại một lát rồi nói thêm. - Vì thế chúng con không bị nôn... bị húp hay gì gì đó. Amen.
- Amen. - Kate mím chặt môi cố nín cười.
- Amen. Cảm ơn con. Rob.
- Mẹ cứ tự nhiên. - Anh ta vơ lấy nĩa, ăn cây nấm chỉ bằng hai miếng. Anh ta lấy thêm vài thứ để vào trong đĩa mình, cạnh đống khoai tây chất cao phết bơ và kem chua. - Cô mang tới à?
- Vâng.
- Ngon đấy. - Anh ta vừa nói vừa với lấy ổ bánh mỳ.
- Cám ơn. - Cô cắn một miếng khoai tay, không phết gì ngoài muối và hạt tiêu.
- Mọi chuyện ở cửa hàng vẫn ổn chứ hả Kate? - Bà Grace hỏi.
Cô chưa kịp nói thì ông đã trả lời thay.
- Katie không phải người dễ gần lắm.
Rob ngồi bên cạnh cô, phát ra thứ âm thanh như đang nghẹn vì rượu. Kate lờ anh ta đi, nhìn sang phía ông. Cái gì cơ? Cô là một người dễ gần đấy chứ.
- Có lẽ Năng khiếu của cháu phù hợp ở nơi khác. - Grace gấp lại khăn ăn trên lòng bà. - Ông Stanley có bảo tôi là cháu từng làm thám tử tư ở Las Vegas.
Cô luôn tử tế với mọi người. Những kỹ năng sống giúp cô trở thành một thám tử tài ba.
- Dạ vâng.
Cô quay sang chằm chằm nhìn Rob, đang cố gắng nín cười. Rõ ràng anh ta cũng không nghĩ cô là người dễ gần.
- Ôi, ta thấy thật đáng nể khi cháu bỏ tất cả mọi thứ lại để về giúp ông cháu.
Kate quay sang nhìn ông. Cháu không phải một người dễ gần sao? Chuyện đó có từ khi nào vậy? Chắc chắn là cái lần cô bị đá bới gã bạn trai cũ và một tên điên đã thuê cô lùng tung tích vợ con hắn.
- Thực tế là ông đang giúp cháu đấy ạ. Khi cháu quyết định không muốn làm thám tử nữa, cháu xin thôi việc, rồi ông đón nhận cháu, cho tới khi nào cháu biết mình muốn làm gì tiếp theo.
- Và tôi rất vui vì có con bé ở bên. - Ông cô mỉm cười, nhưng cô không chắc ông nghĩ thế.
Thực sự cô không hiểu ra chuyện gì. Cô ở Gospel được hai tháng, vẫn không có phương hướng như cái ngày cô đặt chân đến. Khi cô cắt miếng sườn ngon lành, cắn một miếng, câu chuyện vãn tiếp diễn mà không có cô. Mới đây, cô bắt đầu cảm thấy như điều cô trông đợi đang ở ngay trước mắt, nhưng cô không thể nhìn ra. Có lẽ, nếu bình tĩnh lại, cô sẽ thấy rõ hoàn cảnh của mình.
- Nghe đâu cậu có đi trượt tuyết trước khi khi nghỉ dưỡng đóng cửa. Tốt đấy. - Ông Stanley nói, kéo Kate khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu.
Cô liếc sang ông, ánh mắt ông đang hướng về phía Rob. Làm thế nào mà câu chuyện lại nhảy từ cửa hàng M&S sang trượt tuyết ở Sun Valley chứ? Chủ đề kém thú vị nhất của Kate.
- Vâng. Chuyến đi hồi tháng Hai rất tuyệt. Nhiều tuyết lắm. Thời tiết tuyệt vời. Các cô em ở quán rượu rất dễ thương.
Dưới gầm bàn, đầu gối anh ta khẽ hích cô. Cô liếc mắt nhìn anh ta, nhưng anh ta vẫn đang quay sang ông cô.
- Một cô em còn có hình xăm rất thú vị.
- Robert. - Grace rướn người về phía trước, nhìn chằm chằm vào con trai. - Con biết là con phải tránh xa mấy cô gái kiểu như thế mà. Họ chỉ gây rắc rối thôi.
Anh bật cười.
- Theo rất nhiều cách chứ không phải một. - Vừa nói, anh vừa bới món khoai tây nướng trên đĩa.
Grace lừ mắt nhìn con trai, tỏ ý không hài lòng rồi quay sang Kate.
- Cháu có biết trượt tuyết không Kate?
- Dạ không. Cháu chưa bao giờ học.
- Nếu cháu ở đây mùa đông năm sau, Rob có thể dạy cháu.
Cô thực sự không tin mình sẽ ở lại Gospel tới mùa thu năm sau, chứ đừng nói mùa đông.
- Ồ, cháu không nghĩ...
- Tôi rất sẵn lòng. - Rob ngắt lời, đùi anh ta lại cọ đùi cô lần nữa.
Hơi ấm từ chỗ đụng chạm thấm qua lớp váy, làm mặt ngoài đùi cô nóng ran. Cô quay sang nhìn anh ta đang nhóp nhép một quả ô liu.
- Không. Thực ra tôi từng bị gãy cổ.
Anh ta liếc nhìn đôi môi cô, nuốt chửng quả ô liu trong miệng.
- Tôi sẽ chăm sóc cho cô cẩn thận. Chúng ta sẽ bắt đầu đơn giản và nhẹ nhàng. - Mắt anh ta ánh lên vẻ ranh mãnh khi nhìn cô. - Thật chậm rãi, sau đó mạnh dần lên.
Kate đợi mẹ anh ta gọi \" Robert \" rồi mắng anh ta vì những lời ong bướm rõ ràng ấy.
- Khởi đầu chậm rãi rất quan trọng đấy. - Thay vào đó bà Grace lại nói vậy, thành ra tiếp tay cho anh ta - và cả dụng cụ tốt nữa chứ.
- Không thể thoải mái mà không có dụng cụ tốt. - Rob với lấy cốc rượu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kate. - Có lẽ lúc nào đó tôi sẽ cho cô xem cái của tôi.
- Dụng cụ tốt rất quan trọng, bất kể cháu làm gì trong cuộc sống. - Ông cô chen vào, cũng không hay biết gì như bà Grace. - Ông đã mua những cái cưa và dao tốt nhất có thể mua được bằng tiền. Và cháu phải chắc chắn đồ nghề của cháu lúc nào cũng có thể hoạt động hiệu quả.
Rob khẽ nhếch mép.
- Amen.
Kate bắt chéo chân, tránh đụng chạm đầu gối anh ta.
- Bà có biết là người Mỹ tiêu thụ hơn ba mươi triệu tấn thịt bò và gia cầm một năm không ạ? - Cô hỏi, cố ý chuyển chủ đề khác.
- Ồ, chuyện đó không thú vị sao? - Grace nói.
Rob đưa cốc lên uống một ngụm:
- Thật thú vị.
- Ông không biết chuyện đó, nhưng ông biết đây là bữa ăn tuyệt nhất của ông bấy lâu nay. - Stanley khen ngợi đầu bếp.
Cái gì cơ? Kate nấu cho ông ăn suốt. Cô là một đầu bếp giỏi và là một người dễ gần.
- Cảm ơn ông, Stanley. Tôi thì biết một người bán thịt rất ngon. - Grace cắn một miếng, rồi nói một câu như gieo rắc nỗi kinh hoàng trong tim Kate. - Tôi nghĩ sau bữa tối nay, tôi sẽ đọc cho mọi người những bài thơ mới nhất tôi làm.
- Tôi rất thích được nghe đấy. - Ông cô phát biểu.
Kate chỉ muốn đá chân ông dưới gầm bàn. Cô liếc sang Rob. Nĩa anh ta vẫn giữ nguyên trong không trung. Trông anh ta như con nai bị đèn pha chĩa phải.
- Ước gì con có thể ở lại. - Anh ta nói, đặt nĩa lên đĩa. - Nhưng con còn nhiều việc phải làm lắm.
Bà Grace mỉm cười.
- Mẹ hiểu mà.
Thấy bài này có hiệu quả với Rob, Kate cũng học theo.
- À phải rồi, cháu cũng có mấy việc phải làm.
- Việc gì cơ? - Ông cô hỏi.
Ôi khỉ thật!
- Chẳng hạn như... làm vài món.
- Món gì?
- Thì mấy món... cho cửa hàng ạ.
- Món gì?
Cô liếc quanh phòng, nhìn thấy ngay rổ bánh mỳ.
- Dạ bánh mỳ. - Câu trả lời thật khó nghe, chắc sẽ chẳng ai tin nổi.
- Ồ. - Ông Stanley gật đầu. - Bà cháu từng nướng bánh bán trong cửa hàng đấy.
- Tôi có nhớ chuyện đó. - Grace mỉm cười chân thành. - Melba luôn làm những chiếc bánh mỳ ngon nhất.
- Tôi nghĩ Katie và tôi không thể ở lại nghe thơ của bà tối nay rồi.
- Ôi, thật tiếc quá. - Bà Grace tiếc rẻ.
Sự xấu hổ đè nặng đôi vai Kate. Cô định nói sẽ ở lại thì Rob đã chen vào giải quyết.
- Con sẽ đưa Kate về nhà. - Anh ta xung phong.
Và thế là Kate không còn biết chuyện gì tệ hơn ở lại nghe thơ hay đi xe một mình với Rob Sutter.
Rắc Rối Với Ngày Valentine Rắc Rối Với Ngày Valentine - Rachel Gibson Rắc Rối Với Ngày Valentine