Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 879
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Nhà Máy Cơ Khí Nông Nghiệp Vũ Dương
hà máy cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương.
Phạm Hồng Vũ chắp tay sau lưng, đứng trước cửa nhà máy, ngẩng đầu lên nhìn hàng chữ to loang lổ ngoài cổng, mà không khỏi cười khổ trong lòng.
Không ngờ, ở kiếp trước hắn được công tác ở thành phố Ngạn Hoa rồi mới bị đá sang Công an huyện, còn kiếp này chỉ ở được có ba tháng đã bị đá trở lại huyện Vũ Dương rồi.
Hơn nữa, còn không phải được đến Công an huyện mà là đến nhà máy cơ khí nông nghiệp.
Đối với tình hình của nhà máy cơ khí nông nghiệp, Phạm Hồng Vũ lại rất quen thuộc.
Lúc hắn còn thiếu niên, hơn chục năm cơ bản đều trải qua ở nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương. Mẹ hắn Quản Lệ Mai đã công tác ở nhà máy này mười mấy năm, cách đây không lâu đã được điều lên phòng Nông nghiệp huyện. Phạm Hồng Vũ cũng đã từng ngủ ở nhà tập thể của nhà máy.
Thời kỳ kinh tế kế hoạch (1), nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương vẫn vô cùng náo nhiệt, hiệu quả làm việc rất cao, mức đãi ngộ của công nhân viên cũng không tệ. Là một trong những nhà máy thuộc quản hạt của huyện. Quy mô cũng được coi là lớn, thậm chí cấp bậc còn tương đương với một phòng trực thuộc Ủy ban nhân dân huyện. Điều này cũng được coi là một ngoại lên, cấp bậc của nhà máy xí nghiệp đều được quản lý rất nghiêm, nếu như không có thành tích vượt trội thì một nhà máy trực thuộc huyện như vậy rất khó được coi như một phòng.
(1)Kinh tế kế hoạch (còn được gọi là nền kinh tế kế hoạch tập trung hoặc nền kinh tế chỉ huy) là một nền kinh tế trong đó Nhà nướckiểm soát toàn bộ các yếu tố sản xuất và giữ quyền quyết định việc sử dụng các yếu tố sản xuất cũng như phân phối về thu nhập. Trong một nền kinh tế như vậy, các nhà làm kế hoạch quyết định loại và khối lượng hàng hóa nào sẽ được sản xuất, các xí nghiệp thực thi việc sản xuất này, trái ngược với một nền kinh tế phi kế hoạch. Ở Trung Quốc nền kinh tế Kế hoạch tồn tại trong thời kỳ Đại nhảy vọt (1958-1960)
Nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương có hơn một trăm công nhân viên chính thức, nhà xưởng và khu nhà tập thể đều ở cùng một chỗ, cho nên diện tích của nó cũng khá lớn.
Môi trường cảnh quan của nhà máy thì cũng tạm ổn, tuy nhiên do thiếu người quét dọn cho nên vẫn có vẻ hơi lộn xộn.
Phạm Hồng Vũ không mang theo cái gì, đến ba lô cũng không mang theo, cứ như vậy đi tới ban Nhân sự của nhà máy. Một năm trước, Quản Lệ Mai còn là Phó trưởng ban Nhân sự này, cho nên những người ở đây đa số đều quen biết Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ vừa đến, Trưởng ban kế nhiệm Vương tỏ ra rất kinh ngạc. Liền đứng lên chào hỏi Phạm Hồng Vũ một tiếng:
- Ồ, là Phạm Hồng Vũ à. Sao cháu đến đây? Lãnh đạo đến để thị sát nhà máy à?
Nói xong, lão Vương liền thò đầu ra ngoài ngó xung quanh, thần sắc có chút căng thẳng.
Phải biết rằng Phạm Hồng Vũ đã từng là Cán bộ của Văn phòng Địa ủy, bỗng nhiên ‘giá lâm’ đến nhà máy nhỏ bé này, lão Vương đương nhiên nghĩ đến việc lãnh đạo Địa ủy xuống để thị sát nhà máy.
Đây là một việc lớn chứ đâu phải chuyện chơi.
Hơn nữa, ba của Phạm Hồng Vũ là Phạm Vệ Quốc hiện giờ còn là Phó chủ tịch thường trực huyện, là ông chủ lớn cai quản nhà máy này. Cho nên đối với một ‘con ông cháu cha’ như vậy đâu thể chậm trễ được.
- Chú Vương, không có lãnh đạo đến thị sát. Cháu đến đây để trình diện đấy.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói, cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống bàn đối diện với Trưởng ban Vương, rút thuốc lá ra mời ông ta một điếu.
Lão Vương là một người hiền lành, ở nhà máy cơ khí nông nghiệp này công tác cũng đã hai chục năm, mà vất vả lắm mới lên được vị trí này.
- Trình diện, trình diện cái gì thế?
Lão Vương nhận lấy thuốc lá, không hiểu chuyện gì bèn lên tiếng hỏi.
- Chú Vương, đây là quyết định điều động của cháu, từ hôm nay trở đi, cháu là cán bộ của nhà máy Cơ khí nông nghiệp này, chú giúp cháu làm thủ tục đi.
Phạm Hồng Vũ châm một điếu thuốc, hít một hơi, sau đó lấy từ túi áo ra một tờ công văn đưa cho Trưởng ban Vương.
- Cái gì?
Trưởng ban Vương sau khi nhận tờ quyết định này, lập tức hoa mắt chóng mặt.
Người đang rót nước cho Phạm Hồng Vũ là chị Kiều cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc.
- Đây…đây là có chuyện gì vậy? Hồng Vũ, cháu, cháu không phải là cán bộ của cơ quan Địa ủy sao?
Trưởng ban Vương nhìn đi nhìn lại tờ quyết định, ấp úng hỏi.
Điều này quá là ‘ly kỳ’ rồi, cán bộ của cơ quan Địa ủy không ngờ lại bị điều đên nhà máy Cơ khí nông nghiệp này. Việc như thế này, lão Vương công tác ở ban Nhân sự đây đã bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải. Mà lại là con của cán bộ to ở huyện nữa chứ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cán bộ của cơ quan Địa ủy cũng có thể bị điều động đi mà.
- Không, không phải, Hồng Vũ, cái này…Phó chủ tịch huyện Phạm và Chủ nhiệm Quản đã biết chuyện này chưa?
Trưởng ban Vương vội vàng hỏi.
Người mà Trưởng ban Vương gọi là Chủ nhiệm Quản kia, chính là Quản Lệ Mai – mẹ của Phạm Hồng Vũ, hiện đảm nhiêm chức Phó bí thư tổ đảng, kiêm Chủ tịch Công Đoàn phòng Nông nghiệp huyện Vũ Dương.
Trưởng ban Vương tuy không biết đã xảy ra biến cố gì, nhưng kinh nghiệm nói cho ông biết, lần này đã xảy ra vấn đề lớn rồi. Nếu không, thì con trai cuar Phó chủ tịch huyện sẽ không bị đày đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp này.
- Chú Vương, chú đừng có suy nghĩ nhiều, chỉ là một sự điều động bình thường thôi. Lãnh đạo Địa ủy có chỉ thị rằng, cán bộ trẻ tuổi phải đi cơ sở rèn luyện nhiều.
- Nhưng cũng không cần áp dụng phương pháp rèn luyện như vậy chứ? Cháu là thư ký của Văn phòng Địa ủy, nếu như phải xuống cơ sở rèn luyện thì xuống xã, thị trấn là được, cần gì phải đến nhà máy này làm cái gì? Hồng Vũ, cháu, cháu không phải…
Trưởng ban Vương kinh nghi bất định, câu tiếp theo dù không nói ra nhưng ai cũng có thể hiểu được.
Phạm Hồng Vũ chắc là đã gây ra đại họa gì rồi?
- Chú Vương, việc này nói ra rất dài dòng, chú cứ làm thủ tục cho cháu trước đi, về sau có thời gian chú cháu ta nói chuyện sau.
Phạm Hồng Vũ vẫn điềm tĩnh tự nhiên, thần sắc không chút bất thường.
- Ừ….được..
Trưởng ban Vương vội gật đầu đồng ý. Trong con mắt của ông, Phó chủ tịch huyện Phạm là lãnh đạo rất lớn, còn lãnh đạo Địa ủy thì lớn vô cùng. Vừa nghĩ đến việc Phạm Hồng Vũ đã đắc tội vị lãnh đạo Địa ủy nào đó, trong lòng Trưởng ban Vương không khỏi cảm thấy giật mình, nhưng cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
- Hồng Vũ, cháu cứ ngồi uống nước đi, chú đi báo cáo với Bí thư Phương một chút. Bí thư Kiều, và giám đốc Ngô đều đi công tác hết rồi, hiện tại những công việc của nhà máy đều là do Bí thư Phương phụ trách.
Trưởng ban Vương nói, sau đó cầm tờ quyết định của Phạm Hồng Vũ vội vàng đi ra cửa.
Vị Phó bí thư Phương này, chính là Phó bí thư Đảng ủy nhà máy Phương Văn Phong, trong những lúc Bí thư Kiều đi vắng thì những công việc thường ngày đều là do Phương Văn Phong phụ trách, đều là những người quen cũ cả.
Chuyện lớn như vậy, Trưởng ban Vương cũng không dám tự chủ trương, mà phải đi xin chỉ thị của lãnh đạo.
- Hồng Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trưởng ban Vương vừa đi ra khỏi phòng, chị Kiều liền ngồi xuống ghế đối diện với Phạm Hồng Vũ, quan tâm hỏi han.
Chị Kiều này tên đầy đủ là Kiều Phượng, tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng hai ba hai bốn tuổi, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ…Đúng là có ‘lực sát thương’ rất lớn đối với cánh mày râu.
Kiều Phượng là con gái của Bí thư Kiều, nói ra thì cũng là bạn chơi cùng Phạm Hồng Vũ từ tấm bé, hồi đó cô vẫn thường quan tâm đến Phạm Hồng Vũ. Tuy nhiên, đường học hành cũng không thuận lợi lắm, thời trung học phổ thông, cơ bản chỉ chơi bời. Cứ như vậy, danh tiếng của cô cũng không được tốt cho lắm, hai ba hai bốn tuổi rồi, đừng nói đến chuyện lấy chồng sinh con mà ngay cả bạn trai cũng chưa có. Mọi người ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp này mỗi lần nói đến Kiều Phượng thì ai cũng bĩu môi khinh thường, mà lẩm bẩm một tiếng: “chén lớn”.
Cái biệt danh này cũng không ra sao.
Tuy nhiên Kiều Phượng cũng không thèm để ý đến điều này.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không có việc gì đâu, chỉ là xuống cơ sở rèn luyện chút thôi mà.
- Vậy, số cán bộ xuống cơ sở rèn luyện thì có bao nhiêu người.
Kiều Phượng cũng không phải là người dễ gạt, lập tức nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ hỏi
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chỉ có một mình tôi thôi, Bí thư Địa ủy Lương điểm danh muốn tôi xuống cơ sở rèn luyện.
Kiều Phượng lập tức im miệng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lời này nói rất rõ ràng, người mà Phạm Hồng Vũ đắc tội không phải ai khác, mà chính là nhân vật số 1 Địa ủy. Kiều Phượng cũng không dám nói gì nữa. Ở một địa khu, nếu như đắc tội Bí thư Địa ủy thì sẽ có hậu quả thế nào chứ?
Không khí trong phòng của ban Nhân sự lập tức trở nên im lặng.
Cũng may không lâu sau, Trưởng ban Vương vội vàng đi vào, nói với Phạm Hồng Vũ:
- Hồng Vũ à, cháu sang gặp Phó bí thư Phương đi. Ông ấy muốn nói chuyện với cháu.
- Vâng, cảm ơn chú Vương.
Phạm Hồng Vũ nho nhã nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Kết cấu của trụ sở nhà máy, Phạm Hồng Vũ đều rõ như trong lòng bàn tay, cho nên không phải nhờ Trưởng ban Vương dẫn đường.
Trụ sở làm việc của nhà máy Cơ khí nông nghiệp có tất cả năm tàng, ban Nhân sự ở tầng thứ hai, các phòng của lãnh đạo nhà máy tập trung ở tầng ba. Phương Văn Phong cách đây mấy năm là Bí thư Chi đoàn sau đó được đề bạt lên Phó bí thư Đảng ủy nhà máy, tuổi còn khá trẻ, mới chỉ hơn ba mươi tuổi. Tướng mạo đứng đắn, nói chuyện hay làm việc thì đều rất nho nhã, lịch sự, thậm chí còn có chút ẻo lả nữa.
Phạm Hồng Vũ mỗi lần nhìn thấy Phương Văn Phong, thì đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Phải biết rằng, hắn không quen giao tiếp với những người đàn ông như vậy.
Tuy nhiên, lần này đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp công tác, thì cũng phải đi gặp lãnh đạo Đảng ủy một lần.
- Hồng Vũ, đến rồi à? Xin chào xin chào, mời ngồi!
Phương Văn Phong rất khách khí, Phạm Hồng Vũ mới bước vào thì anh ta đã đi ra bắt tay Phạm Hồng Vũ. Tuy rằng Phương Văn Phong cũng biết Phạm Hồng Vũ lần này được điều động đến đâu, có thể là do hắn đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng nào đó. Nhưng chỉ cần Phạm Vệ Quốc vẫn còn ngồi trên ghế Phó chủ tịch thường trực huyện thì vẫn phải khách khí đối với Phạm nhị thiếu gia này.
- Hồng Vũ, nghe nói lãnh đạo Địa ủy yêu cầu cán bộ trẻ xuống cơ sở rèn luyện?
Phương Văn Phong vừa pha nước cho Phạm Hồng Vũ, vừa hỏi.
- Vâng, Phó bí thư Phương.
- Haiz, đừng có gọi khách khí như vậy mà, cứ gọi là anh Phương như trước đây đi.
Phạm Hồng Vũ nói với giọng giống như đang trách cứ.
- Anh Phương.
Phạm Hồng Vũ ‘ngoan ngoãn’ làm theo.
- Thế mới phải chứ…Hồng Vũ à, hoan nghênh cậu đến đây công tác, nhà máy của bọn anh đúng là đang rất cần những cán bộ trẻ tuổi có năng lực như cậu. Lãnh đạo Địa ủy thật tinh mắt, tin tưởng vào cậu, công tác của nhà máy chúng ta sẽ nhanh chóng được nâng cao cho mà xem.
Phương Văn Phong ngồi xuống, tươi cười nói.
- Phó bí thư Phương quá khen rồi, em vừa mới tốt nghiệp, đã có kinh nghiệm gì đâu, sau này cần phải nhờ Phó bí thư Phương giúp đỡ nhiều.
Phạm Hồng Vũ khách khí nói.
Lần này, Phương Văn Phong không sửa lại xưng hô của hắn nữa.
Phó bí thư là Phó bí thư, mà anh em là anh em, không thể dung nhập làm một được..
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối