That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1546 / 24
Cập nhật: 2017-05-20 09:10:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hiếc xe đò chạy đường Bến Tre- Ba Tri từ từ lăn bánh. Đây là chuyến xe sớm nhất. Kiên ngồi im nơi băng ghế phía sau lưng tài xế. Anh không mang gì nhiều ngoài cái túi nhỏ đựng hai bộ quần áo, mấy cuốn báo, tiểu thuyết cho Quỳ và khẩu K54 được lận trong lưng quần. Trong cuộc đột kích vào Lương Hòa bắt sống tên huyện ủy Giồng Trôm, anh được thiếu tá Định thưởng cho khẩu K54. Từ đó nó trở thành vật bất ly thân của anh. Tuy biết con đường từ tỉnh lỵ về Ba Tri khá an ninh nhất là ban ngày, nhưng anh vẫn lo âu nên thủ thân bằng khẩu súng của mình dù biết nó cũng chẳng giúp ích gì nhiều nếu các anh du kích ra chận đường. Xe lên dốc cầu Cá Lóc. Kiên nhìn ngõ vào nhà của Quỳ. Nhờ đầy khách nên chiếc xe chạy nhanh và không có ngừng lại dọc đường. Hơn mười năm không trở lại thăm quê anh thấy đổi khác nhiều lắm. Nhà cửa đông đúc hơn. Dân chúng ở các khu giải phóng như Châu Bình, Châu Hòa, Phong Mỹ, Phong Nẫm được chính phủ di tản ra tỉnh hay các quận có an ninh hơn. Họ làm lụng tuy nghèo khổ nhưng cũng đấp đổi qua ngày.
Xe dừng ở bên này kinh Chẹt Sậy để qua bắc. Con kinh nhỏ nối liền sông Bến Tre, sông Ba Lai và thông qua sông Mỹ Tho nên nước chảy cuồn cuộn. Ghe thuyền xuôi ngược khá đông. Chiếc bắc chở đầy xe và người nặng nề di chuyển. Hành khách lại lên xe. Con đường lộ đá lồi lõm đầy ổ gà. Nó là nạn nhân của mấy ông du kích của mặt trận. Không biết bao nhiêu lần mấy ông lính mặc bà ba đen đã gài lựu đạn, chôn mìn, đấp mô, biến con đường tráng nhựa thành con lộ đá có chỗ còn nhựa, có nơi được đổ lên lớp đá cục, có nơi chỉ còn đất với đá trộn lẫn nhau. Xe chạy chậm mà hành khách ngồi trên xe ngã nghiêng như say rượu. Người đàn bà, mà Kiên đoán độ ngoài 30, cười bẽn lẽn vì xe nghiêng khiến cho chị phải ngã đầu vào vai anh.
- Chú đi Ba Tri hả chú?
- Dạ...
- Tôi cũng đi Ba Tri...
- Nhà chị ở Ba Tri hả chị?
Kiên vui vẻ hỏi chuyện. Người đàn bà gật đầu cười.
- Tôi lên tỉnh mua đồ về bán. Chú đi lính ở Ba Tri hả?
- Dạ hông... Tôi đi thăm người bạn đang dạy học ở Ba Tri...
Người đàn bà cười cười nhìn Kiên rồi im lặng không nói gì. Lát sau chị ta quay qua hỏi.
- Mấy giờ rồi chú?
- Dạ 9 giờ...
- Mình xuống tới đó chắc trưa trờ trưa trật rồi. Lạy trời cho mấy ổng đừng có đấp mô... Chờ phá mô xong mới đi thì chiều mình mới tới...
- Bộ đường đấp mô mỗi ngày hả chị?
- Hổng có mỗi ngày... Lâu lâu mấy ổng mới ra làm một cú... Đấp mô hoài ai mần ăn gì được...
Nhìn quanh quất một vòng chị ta thì thầm.
- Mấy ổng làm bộ đấp mô đặng bắt dân đóng thuế...
Kiên cười cười gật đầu. Xe dừng lại ở Lương Quới để đón khách lên. Xe qua cầu Bình Chánh. Nhà dân chúng lưa thưa, tồi tàn và lụp xụp. Chiến tranh khiến cho dân nghèo lại nghèo thêm.Vài đứa con nít ở truồng đứng bên lề nhìn xe chạy qua khiến cho Kiên nhớ lại hình ảnh của mình ngày xưa. Nếu má anh không có quyết định khôn ngoan, sáng suốt, hợp thời, di chuyển toàn gia đình lên Sài Gòn thì anh vẫn còn sống trong một làng nào đó của quận Giồng Trôm. Có thể anh sẽ không được tới trường học và sẽ trở thành một anh du kích miệt vườn.
- Sắp tới Sơn Đốc rồi đó chú...
Người đàn bà lên tiếng. Kiên cười góp chuyện.
- Phải chỗ này bán bánh phòng ngon lắm hả chị?
- Phải đó chú... Chú nên mua vài chục tặng cho bạn gái của chú đi...
- Sao chị biết tôi đi thăm bạn gái?
Kiên hỏi trong tiếng cười. Chị đàn bà cười hắc hắc.
- Thì tui đoán mò vậy mà. Hổng lẽ chú đi thăm bạn trai mà lại đi xa và đi xuống chỗ khỉ ho cò gáy như Ba Tri sao...
Kiên cười thầm công nhận chị có lý. Xe dừng lại Sơn Đốc. Anh nhờ chị đàn bà mua dùm mình năm chục bánh phòng. Nghĩ tới tối nay rủ Quỳ ăn bánh phòng với uống nước trà anh cảm thấy vui vui. Gần ba tháng rồi anh chỉ nhận được một lá thư mà thôi. Lá thư dài vì Quỳ kể lể khá nhiều về đời sống buồn hiu của một cô giáo nơi quận lỵ cũng như nỗi nhớ thương của nàng. Quê ở Giồng Trôm nhưng anh chưa bao giờ đi Ba Tri do đó vùng này khá xa lạ đối với anh. Dọc theo hai bên đường dân cất nhà trồng trọt như đậu phộng, rau cải và các loại hoa màu phụ để cung cấp cho dân địa phương hoặc các vùng lân cận.
12 giờ trưa xe đậu vào bến xe Ba Tri. Xách chiếc túi nhỏ, bước xuống xe, Kiên đứng ngắm quận lỵ buồn hiu của cái quận miền biển này xong kêu xe lôi chở mình tới trường tiểu học.
Đang đứng trước tấm bảng đen, Quỳ quay nhìn ra ngoài sân. Trên chiếc xe lôi một người nhảy xuống đất. Nàng há miệng vì kinh ngạc, vui mừng rồi buông rơi cục phấn đang cầm trên tay mà không biết.
- Anh... Anh Kiên...
Nàng bước nhanh ra cửa định đón Kiên. Chợt nhớ mình đang ở trong lớp học nàng kịp thời dừng lại. Đứng nơi cửa nàng nhìn Kiên đang từ từ đi vào. Cũng vóc dáng đó. Mái tóc hớt cao. Khuôn mặt sạm nắng. Ánh mắt nhìn tươi vui. Tất cả là hình ảnh của người con trai mà nàng hình dung ra trong giấc ngủ trở trăn hay trong buổi trưa nhàn rỗi. Kiên dừng lại nơi cửa. Quỳ nhìn anh mỉm cười.
- Quỳ mạnh hông?
- Dạ mạnh. Còn anh?
- Bịnh… Tương tư... Muốn chết…
Kiên nói nhỏ. Giọng của anh nghiêm trang và thành thật. Quỳ cười hắc hắc.
- Vậy hả. Bây giờ hết bịnh chưa?
- Chưa... Phải nhờ cô giáo Quỳ bắt mạch và cho thuốc uống mới hết...
Liếc nhanh đám học trò của mình đang cười nói chỉ chỏ, Quỳ nhìn đồng hồ.
- Còn mười lăm phút nữa mới hết giờ. Anh chờ Quỳ được hông?
Kiên cười bằng mắt.
- Trăm năm anh chờ được sá gì mười lăm phút. Anh ra sân hút thuốc và đi dạo một vòng...
Kiên vừa quay đi Quỳ nói vói theo.
- Anh đừng đi đâu xa nghen... Coi chừng lạc...
Cười hắc hắc Kiên thong thả dạo quanh sân trường tiểu học. Hàng cây me xanh lá tạo bóng mát trên khoảnh sân rộng bằng đất. Anh ngửi được trong gió mùi ngai ngái của rong biển, bùn sình từ ngoài khơi thổi vào. Đây cách biển không xa lắm cho nên gió mát dù trời đang nắng chang chang. Không gian thật tĩnh lặng. Hồi còn nhỏ anh vẫn mơ ước được trở thành một ông thầy giáo làng. Bất cứ ở đâu cũng được. Từ vùng cao nguyên rừng núi như Đà Lạt, Bảo Lộc, Ban Mê Thuột, Pleiku, Kontum hay miền biển xanh như Nha Trang, Phan Thiết, Vũng Tàu hoặc miền Hậu Giang hiền hòa. Anh mơ có gia đình vợ con êm ấm, đời sống yên bình phẳng lặng để có thời giờ viết văn làm thơ. Nhưng ước mơ đó không còn nữa từ khi anh trở thành người lính. Chiến tranh đã hủy diệt nhiều thứ trong đó có ước mơ của anh. Bây giờ đứng đây, anh cảm thấy muốn được làm ông thầy giáo dạy học ở ngôi trường này chung với Quỳ. Kiên mỉm cười khi nghĩ tới chuyện nói ra điều này với Quỳ chắc nàng sẽ vui sướng lắm. Tiếng kẻng vang ầm ĩ cho anh biết đã tới giờ tan học. Đám con nít túa ra sân đứng xếp hàng rồi từ từ đi ra cổng. Cha mẹ học sinh ở đây nghèo nên đám học trò có gì mặc nấy. Nhiều đứa mặc quần áo cũ vá nhiều chỗ. Kiên cười khi thấy Quỳ bước ra sân. Nàng ăn mặc giản dị với quần đen, áo dài trắng và mang guốc vông. Một người đàn bà trọng tuổi đi bên cạnh nàng. Nhờ trong thơ Quỳ có nói trước nên Kiên biết đó là dì Sáu của nàng.
- Dạ cháu kính chào dì...
Kiên lên tiếng trước. Dì Sáu vui vẻ nói.
- Kiên đây hả. Dì nghe con Quỳ nó nói về cháu hoài... Nó mừng lắm khi cháu xuống thăm...
- Dạ... Cháu xin được làm phiền dì Sáu ba ngày...
Nhìn Quỳ, Kiên nói nhỏ.
- Anh chỉ ở ba ngày thôi... Mai mốt anh xuống nữa...
Liếc nhanh dì Sáu, Quỳ cười trả lời Kiên.
- Dạ chắc anh Kiên khỏi cần xuống Ba Tri nữa đâu. Quỳ chỉ dạy tới tết rồi về nhà ăn tết và ở lại Trúc Giang luôn...
- Vậy hả...
Kiên chỉ nói được hai tiếng đó rồi nín luôn. Ba người đi song song ra cửa. Dì Sáu vẫy chiếc xe lôi sau khi nói.
- Hai đứa đi bộ để dì Sáu về trước nấu cơm...
Đợi cho dì Sáu leo lên xe lôi xong, hai đứa im lặng đi bên nhau. Gió biển mát thổi tà áo dài của Quỳ bay bay. Đi bên cạnh Quỳ, Kiên mấy lần định nắm tay nàng nhưng nghĩ sao anh lại thôi. Cũng cảm nhận ra điều đó nên thỉnh thoảng Quỳ liếc nhìn anh cười. Nàng cũng muốn được Kiên nắm tay nhưng cố dằn lòng vì biết sẽ có nhiều đôi mắt của cha mẹ học trò đang tò mò quan sát mình. Chuyện nàng đi với một người đàn ông xa lạ sẽ là đầu đề bàn tán sôi nổi cho cái quận lỵ buồn hiu này.
- Anh có về Sài Gòn sau khi Quỳ đi rồi không anh?
- Có... Anh có về thăm má anh một lần...
Quay qua Kiên cười, nói tiếp với Quỳ.
- Anh cũng có tới nhà thăm ba má Quỳ hai lần. Về Sài Gòn nên anh mua ít quà cho ba má Quỳ...
Quỳ cười chúm chiếm.
- Anh định mua chuộc cảm tình của ba má Quỳ hả...?
Kiên cười ròn tan. Hơi ngừng bước, anh đốt điếu thuốc rồi mới trả lời.
- Anh biết hối lộ hay mua chuộc cảm tình là việc không nên làm, tuy nhiên anh không có chọn lựa nào khác hơn...
- Tại sao vậy?
Kiên cười hít hơi thuốc lá thật dài.
- Tại vì anh thương Út Quỳ quá...
Nói xong quay qua nhìn Quỳ, anh thấy má của nàng đỏ au. Cười hì hì anh hỏi.
- Như vậy có gì phiền Quỳ hông?
- Hổng biết...
Quỳ nũng nịu. Ngước nhìn hai dãy phố buồn hiu, Kiên nói cho Quỳ biết, mình thích được làm ông thầy giáo ở đây. Quỳ xì tiếng dài.
- Xí, đặng anh đi theo tán cô giáo chứ gì...
Bị Quỳ nói trúng tim đen, Kiên cười cười ngâm nho nhỏ hai câu ca dao.
- Chợ Ba Tri thiếu gì cá biển
Anh thương nàng, anh nguyện về đây...
Nghe Kiên ngâm nga hai câu ca dao, Quỳ bật cười hắc hắc.
- Còn gì nữa hông nói tiếp đi...
Kiên gật đầu đốt điếu thuốc. Hít một hơi anh cao giọng ngâm nga.
- Con gái Bến Tre tóc mây da trắng
Mắt nhung đen má phấn môi son
Dáng đi yểu điệu ru hồn
Em đi khuất dạng mà anh còn trồng cây si...
Nghe tới bốn câu này đôi mắt vốn long lanh của Quỳ càng thêm long lanh trong ánh nắng của buổi xế chiều.
- Phải hông... Cây si đâu chỉ coi...
Ngừng lại nhìn Kiên giây lát, Quỳ cười tiếp.
- Chà coi bộ anh thuộc nhiều ca dao về Bến Tre dữ a... Còn nữa hông...
- Nhiều lắm...
Nói xong Kiên cười đọc bốn câu ca dao, mà khi nghe xong Quỳ ôm bụng cười ra nước mắt.
- Trai nào gan cho bằng trai Cao Lãnh
Gái nào bảnh cho bằng gái Bến Tre
Trai nào khôn cho bằng trai Sài Gòn
Gái nào nhìn mòn con mắt cho bằng gái Bến Tre...
Cười hăng hắc Quỳ lườm Kiên.
- Hai câu sau anh đặt phải hông. Nói thiệt đi...
Kiên cười cười không thừa nhận mà cũng không phủ nhận. Hít hơi thuốc anh hắng giọng ngâm tiếp.
- Giồng Trôm có gái nhu mì
Qua thương nhớ bậu sá gì đường xa...
Nghe Kiên trả lời bằng hai câu ca dao, Quỳ bật cười hắc hắc. Liếc quanh quất không thấy ai, nàng nói nhỏ.
- Anh nói Quỳ nghe cảm động quá. Thôi để tối nay Quỳ thưởng anh...
Thấy Kiên nhìn mình với ánh mắt là lạ, nàng đỏ mặt gắt nhỏ.
- Không phải cái chuyện đó đâu, anh đừng có nghĩ tầm bậy tầm bạ. Quỳ thưởng anh bằng cách cho anh đọc nhật ký của Quỳ...
Kiên gật gật đầu cười.
- Vậy hả... Anh cám ơn Quỳ... Anh có sách cho Quỳ nè...
- Anh mua cho Quỳ nhiều hông. Quỳ đem theo mấy cuốn sách cũ đọc đi đọc lại muốn thuộc lòng luôn... Mình quẹo đường này...
Hai đứa quẹo vào con đường nhỏ bên tay mặt.
- Nhà dì Sáu đó…
Quỳ dừng lại nơi ngôi nhà vách ván. Mái nhà lợp ngói cũ đầy rong rêu. Trước hiên nhà bày mấy cái ghế gỗ cũng cũ. Dì Sáu ở một mình thành ra đồ đạc bày biện cũng không có gì nhiều. Đa số đều rẻ tiền và cũ kỹ. Chính giữa nhà bộ tràng kỹ bằng gỗ không có khảm sa cừ. Bộ ván phía bên mặt. Bộ bàn ghế phía bên trái. Một bức vách bằng ván ngăn đôi căn nhà làm hai phần. Trong góc có bàn thờ, chắc để thờ ông bà, vì Kiên thấy có hình của mấy người. Góc bên mặt có bàn thờ Phật mà Kiên nhận ra bức tượng của Phật Quan Âm.
- Anh ngồi chơi để Quỳ xuống phụ dì Sáu nấu cơm...
Quỳ nói nhỏ với Kiên. Tiếng dì Sáu từ trong bếp vọng ra. Có lẽ dì nghe được lời của Quỳ.
- Con Út cứ nói chuyện với anh Kiên của con đi. Dì làm xong hết rồi...
Quỳ cười với Kiên đang ngồi ở bộ tràng kỹ. Để giữ ý nàng ngồi nơi bộ ván. Hai đứa cũng ít nói chuyện mà nhìn nhau và cười nhiều hơn. Mở cái túi vải của mình, Kiên nói với Quỳ.
- Sách của Quỳ nè. Còn mấy chục bánh phồng này anh mua biếu dì Sáu...
Quỳ mân mê mấy cuốn tiểu thuyết còn thơm mùi giấy mực. Ngoài tình yêu của Kiên ra, nó là món quà tinh thần quí giá nhất ở vùng đất quê mùa và buồn hiu này.
- Sách đẹp quá...
Quỳ chỉ nói có ba tiếng. Thấy anh lấy ngón tay chỉ vào bên má của mình, Quỳ cười lắc lắc đầu. Xa nhau ba tháng mà tóc của nàng đen hơn và dài ra. Đôi mắt long lanh buồn càng long lanh buồn nhiều hơn. Da nàng không còn trắng như ngày xưa mà lại rám nắng vì bị gió biển làm đổi màu thành ra khỏe mạnh và rắn chắc.
- Anh nhìn gì vậy?
Quỳ hỏi nhỏ. Kiên cười đáp.
- Nhìn Quỳ... để coi Quỳ có còn như ngày xưa... Quỳ thay đổi chút chút...
Đang cúi đầu nhìn xuống đất Quỳ ngước lên nhìn Kiên. Ánh mắt của nàng thăm thẳm sâu.
- Quỳ biết... Tuy nhiên có một điều Quỳ không thay đổi được...
- Điều gì?
Kiên hỏi gọn. Đong đưa hai chân của mình Quỳ thì thầm.
- Nhớ anh... Xa nhau ba tháng Quỳ mới biết là Quỳ nhớ anh. Mỗi ngày nỗi nhớ dài ra giống như tóc của mình...
Tiếng dì Sáu gọi ăn cơm cắt đứt câu chuyện của hai đứa. Trong lúc ăn cơm, có mặt dì Sáu Quỳ nói sơ cho Kiên biết về các địa điểm mà hai đứa sẽ thăm viếng trong ba ngày Kiên ở đây. Nàng cũng nói sơ qua về sinh hoạt thường ngày của mình cho Kiên biết. Cơm nước xong thấy trời còn sáng Quỳ rủ Kiên đi dạo. Đằng sau nhà xa chừng năm mươi thước có con rạch khá lớn.
- Con rạch này tên là rạch Ba Tri, thông với sông Hàm Luông...
Quỳ nói với Kiên trong lúc hai đứa đi song song bên nhau.
- Nó không đẹp bằng con rạch trước nhà của Quỳ ở Bến Tre. Mấy lần anh tới ngồi ở chỗ mình thường ngồi để nhớ Quỳ...
- Quỳ cũng hay ra đây ngồi để nhớ anh... Quỳ ở cuối sông còn anh ở đầu sông...
Kiên mỉm cười đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Quỳ. Liếc không thấy có ai ở gần nàng để yên tay mình trong tay của Kiên rồi quay nhìn anh khi anh bóp nhẹ bàn tay của mình. Hai người ngừng lại bên cạnh một thân cây cao lớn cành lá xum xê mà Kiên không biết tên.
- Khi nào buồn nhớ anh Quỳ ra đây...
Kiên im lặng nhìn con rạch nước đục lờ đờ chảy có lẽ vì những lớn. Ở đây cách biển không xa, chừng ba bốn cây số nên anh nghe mơ hồ tiếng sóng vỗ và gió thổi vào mang theo mùi ngai ngái của rong biển và bùn sình.
- Rạch Ba Tri này người ta nói nó chạy tới Châu Bình đó anh. Anh biết Châu Bình?
Kiên cười gượng lắc đầu.
- Nghe nói chứ chưa tới lần nào...
Nói xong câu này Kiên cảm thấy xốn xang vì nghĩ mình không thật lòng đối với người yêu. Hơn một tháng trước đây, anh đã hoạt động ở Châu Bình để truy tìm sự hiện diện của tiểu đoàn K5 của mặt trận.
- Từ Châu Bình đi qua sông Ba Lai là tới Bình Đại...
Kiên liếc nhanh Quỳ. Anh thấy nét mặt của nàng có vẻ mơ màng và nhuốm chút buồn rầu.
- Sông Ba Lai đẹp lắm anh...
Kiên gật đầu cười bâng quơ.
- Nó giống em...
Quỳ cười ngước lên khi nghe Kiên nói mình giống như sông Ba Lai. Lấy trong túi ra gói thuốc lá, Kiên chậm rãi rút một điếu, gõ nhè nhẹ một đầu lên cái hộp quẹt đoạn đưa lên miệng ngậm rồi quẹt diêm. Lửa cháy bùng lên. Anh đợi một chút chờ cho lửa gần tàn mới đưa lên đốt thuốc xong hít hơi dài rồi nhả khói ra từ từ. Quỳ nhìn đăm đăm từng cử động nhỏ nhặt của Kiên, từ lúc bắt đầu cho tới khi anh nhả khói ra. Nàng cảm thấy thinh thích. Dường như nàng tìm thấy trong cử chỉ của người bạn trai một điều gì lý thú.
- Nhìn gì?
Quỳ mỉm cười. Cách đặt câu hỏi của Kiên ngắn, gọn, cộc lốc, mới đầu làm cho nàng sùng nhưng lâu dần quen nàng đâm ra thích. Có lần nàng nói anh hỏi mà làm như lấy khẩu cung của người ta.
- Nhìn anh...
Quỳ trả lời gọn bân. Kiên cười hì hì đưa tay ra nắm lấy tay của Quỳ và nàng để yên.
- Anh… Coi chừng người ta thấy...
Quỳ nói nhỏ khi thấy Kiên vòng tay ôm ngang hông mình. Tuy nói như vậy nhưng nàng lại ngã đầu vào vai anh. Kiên hôn nhẹ lên mái tóc huyền. Quỳ cười nhỏ nói đùa.
- Hết mùi bông sứ gồi...
Búng tàn thuốc rơi xuống nước Kiên thì thầm vào tai nàng.
- Anh vẫn còn ngửi được mùi hoa sứ của Quỳ...
Mặt trời từ từ xuống sau rặng cây bên kia bờ rạch. Trong bóng tối chập choạng xóm nhà bên kia đèn thắp sáng mờ mờ. Cô gái xứ dừa rùng mình. Nàng cảm thấy hơi thở nồng ấm của người bạn trai rộn ràng như nhịp đập của trái tim của mình. Tự dưng nàng mỉm cười khi nghĩ tới một điều: Ảnh bắt đầu táy máy tay chân.... Như để tránh chuyện đó Quỳ nói nhỏ.
- Tối rồi mình về nghen anh...
Kiên trả lời bằng cách dìu nàng đứng dậy. Họ im lặng đi suốt đoạn đường trở về nhà. Hai bàn tay vẫn không rời nhau cho tới lúc bước vào cửa nhà của dì Sáu. Ngọn đèn dầu lù mù. Tiếng muỗi kêu vo ve. Dì Sáu ngồi nơi tràng kỹ ăn trầu và uống nước trà. Vừa nhai trầu dì Sáu nói với hai đứa.
- Tối nay cháu Kiên ngủ trên bộ ván còn Quỳ ngủ với dì...
Ngước lên Quỳ thấy Kiên cũng đang nhìn mình mỉm cười. Nàng hiểu ý nghĩa nụ cười tinh nghịch của anh.
- Sáng mai mình đi đâu hả Quỳ?
- Dạ... Quỳ dẫn anh Kiên đi coi người ta làm muối biển. Đi xuống Tiệm Tôm, nơi người ta bán đủ thứ khô...
Kiên cười nghĩ thầm trong trí.
- Anh xuống đây đâu phải để coi mấy thứ đó...
Dường như đọc được ý nghĩ của Kiên, Quỳ cười nói nhỏ.
- Nếu anh Kiên hổng thích đi mấy chỗ đó thì mình... mình... đi chỗ khác...
- Chỗ nào?
Quỳ cười trả lời.
- Chỗ nào mình thích đi...
- Quỳ biết chỗ nào anh thích đi?
Kiên hỏi tới. Liếc nhanh thấy dì Sáu đang cắm cúi têm trầu Quỳ cười nhìn Kiên. Ánh mắt long lanh buồn của nàng như nói thật nhiều. Khoảng 9 giờ dì Sáu đi ngủ. Lúc đó hai đứa mới được tự do trò chuyện dù không ngồi cạnh nhau.
Chiếc xe lôi dừng lại. Kiên nhảy xuống trước rồi đưa tay đỡ Quỳ bước xuống sau. Hôm nay nàng mặc áo bà ba màu xanh lá mạ, quần lụa đen và mang guốc vông. Trả tiền xe xong Kiên khịt khịt mũi. Trong gió có mùi cá khô hòa với bùn sình và rong rêu. Chỉ vào những đống trăng trắng cao nghệu, Quỳ cười.
- Muối đó anh... Quỳ có mấy đứa học trò nhà của nó làm muối...
Ba bốn đứa con nít từ trong những ngôi nhà lá lụp xụp túa ra. Khi thấy Quỳ chúng la lớn.
- Cô giáo... Cô giáo tụi bây ơi...
Vừa đi tới Quỳ giơ tay vẩy.
- Cô đi đâu vậy cô?
- Cô đi thăm mấy đứa... Cô dẫn bạn cô đi coi làm muối...
Một đứa con gái từ trong nhà đi ra. Nó lớn hơn các đứa khác. Thấy Quỳ, nó cười toe toét khoanh tay lại.
- Dạ chào cô...
Quỳ cười nói với Kiên.
- Học trò của Quỳ đó. Nó học lớp nhất đó anh...
Kiên thì thầm.
- Nó lớn như vậy mà học lớp nhất à. Anh đoán nó cũng phải mười lăm, mười sáu rồi...
Quỳ cười nhìn Kiên xong quay qua nói với đứa học trò của mình.
- Đây là chú Kiên bạn của cô, còn đây là Mận, học trò của Quỳ...
- Tôi hân hạnh được biết Mận...
Thấy Mận lớn tuổi, Kiên không gọi bằng em mà gọi tên. Con bé có vẻ rụt rè và bẽn lẽn trước Kiên. Biết điều đó nên Quỳ xen vào.
- Hôm nay Mận không có đi làm muối à...
- Dạ có chứ cô... Con đang đong muối. Nghe mấy đứa tụi nó nói cô tới chơi nên con ra chào cô...
- Vậy hả... Thôi đi làm đi... Cô dẫn bạn cô đi coi cho biết... Ảnh ăn muối mòn răng mà chưa bao giờ thấy người ta làm muối...
Cười hắc hắc sau câu nói Quỳ bước theo sau Mận đi ra cái sân thật rộng tráng xi măng. Kiên nhìn những đống muối trắng tinh nằm la liệt trên nền xi măng sạch sẽ.
- Quỳ biết người ta làm muối như thế nào hông?
Quỳ cười nhe ràm răng trắng và đều đặn.
- Quỳ nói anh ăn mòn răng chứ Quỳ ăn muối mòn răng mà cũng chưa có dịp đi coi người ta làm muối. Hỏi mấy đứa học trò thì tụi nó nói là người ta bơm nước biển vào trong ruộng muối rồi để cho nước bốc hơi sau cùng thành ra muối...
Kiên nhìn Quỳ với vẻ nghi ngờ. Biết thế nàng cười hắc hắc.
- Quỳ chỉ biết đại khái như vậy thôi còn chi tiết thì chắc mình phải hỏi mấy người làm muối ở đây...
Kiên cười cười kéo tay cô giáo.
- Khỏi cần... Tưởng Quỳ biết thì anh hỏi... Mình đi chỗ khác đi. Mấy cái ruộng muối này có gì mà coi. Để coi mặt Quỳ còn đẹp hơn...
Bật cười Quỳ cung tay thụi vào hông Kiên một cái rồi kéo anh rời khỏi nơi làm muối.
- Anh có muốn xuống Tiệm Tôm mua quà hông?
- Hông...
- Sao vậy?
- Anh lặn lội xuống Ba Tri để hỏi mua trái tim cô Út...
Kiên nhìn đăm đăm vào mặt Quỳ trong lúc nói. Cô gái xứ dừa cười chúm chiếm.
- Cô Út hổng có bán đâu. Cho thì cho mà bán thì hổng có bán... Mà cho cô Út cũng phải tìm được người mới cho...
Kiên cười hì hì.
- Út tìm được người chưa Út?
Quỳ nhìn con đường đất trắng mịn trước mặt. Ba Tri sát biển nên đất có pha cát lẫn phù sa vì vậy thành ra thứ đất có màu trắng ngà rồi người ta đi hoài biến con đường thành màu trắng như sữa đặc. Gió từ ngoài khơi thổi vào mang theo vị mằn mặn cùng mùi rong biển ngai ngái. Trước mặt cửa sông Hàm Luông bát ngát. Dàn đáy mờ mờ. Mấy dề lục bình trôi dật dờ theo con nước. Nắng gay gắt nhưng nhờ gió biển mát khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
- Mới thấy thôi...
Quỳ quay qua cười trả lời với Kiên. Đang đi anh chợt đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Quỳ và nàng để yên bàn tay của mình trong tay anh. Hai người tay trong tay đi suốt con đường cho tới khi sát mé biển.
Trời bắt đầu rựng sáng. Bến xe bắt đầu nhộn nhịp. Chiếc xe đò chạy lên tỉnh khá đông khách. Đa số là bạn hàng. Họ đem các đặc sản của vùng Ba Tri lên tỉnh bán rồi mua các sản phẩm của thị thành đem về bán lại cho dân chúng địa phương. Tiếng người gọi nhau ơi ới. Tiếng gà vịt kêu quang quác. Quỳ nắm tay Kiên như không muốn rời. Bây giờ nàng không còn e dè hay sợ người ta thấy mình có tình ý với con trai nữa. Giây phút từ biệt cũng như ý nghĩ phải xa Kiên, khiến cho nàng cảm thấy buồn rầu và cô đơn nơi quận lỵ đìu hiu và tẻ nhạt này.
- Quỳ sẽ về nhà trước tết... Anh nhớ thăm chừng nghen...
Kiên gật đầu cười thì thầm nho nhỏ vào tai Quỳ. Không biết anh nói gì mà nàng lắc đầu nhưng sau đó lại gật gật. Hai đứa đi dần về cuối chợ. Đứng khuất sau cây cột Quỳ im lặng để cho Kiên hôn lên tóc và lên má của mình.
- Xong chưa...
Quỳ thì thầm và Kiên cười nhỏ.
- Chưa...
- Xe chạy kìa anh...
Cuối cùng Kiên là người sau chót bước lên chiếc xe đã nổ máy. Đứng bên lề Quỳ ứa nước mắt nhìn chiếc xe khuất dần. Nàng nhớ giọng nói trầm ấm của Kiên qua hai câu ca dao Chợ Ba Tri thiếu gì cá biển... Anh thương nàng anh nguyện về đây...
Chiếc xe lôi dừng lại nơi đầu cầu Cá Lóc. Nhảy xuống xe, trả tiền xong Kiên nhìn ngắm quang cảnh nơi đầu ngõ vào nhà của Quỳ. Tuy ngày mai mới là ngày đưa ông táo về trời mà khung cảnh đã rộn rịp lên. Anh cảm thấy trong cơn gió bấc về mang theo chút hơi mát và mùi hương quen thuộc của tết. Anh càng vui hơn vì được nhìn lại Quỳ sau ba tháng không gặp nhau. Sau lần gặp nhau ở Ba Tri tới nay, Quỳ chỉ viết cho anh một lá thư cách đây hơn tháng báo tin nàng sẽ về nhà ăn tết trước ngày đưa ông táo về trời. Vì vậy hôm nay, dù bận nhiều việc anh cũng tới gặp nàng. Con đường hẻm bắt đầu được người ta bày bán các loại trái như dưa hấu, quít và các loại bánh mứt ăn trong các ngày tết. Kiên nhận ra mứt dừa, me, gừng, bí và các loại kẹo mà trong đó có thứ mà hồi nhỏ anh thích nhất là thèo lèo cứt chuột. Mãi sau này khi lớn lên anh cũng không hiểu tại sao người ta lại gọi thèo lèo cứt chuột.
- Cậu mua dùm tui đi cậu... Tui bán rẻ cho cậu...
Bà bán hàng cười nói với Kiên khi thấy anh đi ngang qua. Thấy Kiên hơi chậm bước, bà ta cười đon đả tiếp.
- Cậu mua cái này cô Út thích lắm cậu...
Hơi ngạc nhiên Kiên cười hỏi.
- Cô Út nào... Bác nói...
Bà bán hàng nhanh nhẩu trả lời.
- Út Quỳ đó... Tui thấy cô cậu đi ngang qua đây hoài. Tui quen cô Út mà...
Kiên gật đầu cười. Anh cảm thấy vui vui khi nghe bà bán hàng nói.
- Bác lựa dùm tôi một trái dưa hấu và một bịch thèo lèo đi...
- Tui lựa cho cậu trái ngon nhứt cho cô Út...
Trả tiền xong Kiên, tay mặt ôm trái dưa còn tay trái cầm bịch thèo lèo. Vào nhà Quỳ có hai lối đi. Nếu theo đường lớn thì xa hơn nên Kiên thường chọn đường tắt dù phải qua hai cây cầu. Tuy nhiên hôm nay vì ôm trái dưa hấu lớn và nặng nên anh tính đi theo đường lớn. Đường này có cây cầu rộng dễ đi hơn. Đang phân vân chưa biết đi đường nào anh nghe tiếng hò vọng đưa theo gió.
- Đầu làng có một cây da
Cuối làng cây thị ngã ba cây dừa
Dù anh đi sớm về trưa
Xin anh nghỉ bóng cây dừa nhà em...
Nghe giọng hò trong vắt và lanh lảnh đó anh biết là Quỳ đang hát hò để chờ mình. Nàng đang ở đâu đó trong khu vườn cây ăn trái phía bên hông. Không do dự Kiên quẹo mặt đi theo con đường tắt để gặp Quỳ. Như để chọc và cũng để đáp lời, anh cất giọng hò đáp lại. Hơn tháng nay, mỗi cuối tuần anh thường tới nhà Tuân để nhờ Giang chỉ cho mình hò.
- Hò ơ... hò...
Con cá lòng tong ăn móng
Con cá bóng cát ăn rong
Anh đi Lục Tỉnh giáp vòng
Về Cầu Cá Lóc đem lòng thương em...
Vừa dứt câu Kiên nghe có tiếng cười hắc hắc của Quỳ đâu đó trong vườn trái cây mà anh không thấy mặt. Anh đoán nàng cố tình chơi trò trốn kiếm với mình.
- Hò ơi! Bến Tre dừa xanh bát ngát
Đường đi Ba Vát gió mát tận xương
Anh về Chợ Giữa, Giồng Trôm,
Đừng quên Chợ Lách, Cái Mơn em chờ...
Kiên mỉm cười thầm công nhận Quỳ thuộc nhiều câu hò và có cái nhạy cảm trong lúc hò để đối đáp với mình. Biết mình dân tay mơ, không thuộc nhiều câu như Quỳ, do đó anh im lặng cố nhớ lại những câu hò mà chị Giang đã dạy. Vừa lúc đó giọng hò lanh lảnh của Quỳ vọng đưa theo gió và tiếng lá dừa xào xạc.
- Bến Tre biển cá sông tôm,
Ba Tri muối mặn, Giồng Trôm lúa vàng
Bến Tre gái đẹp thật thà,
Nói năng nhỏ nhẹ mặn mà có duyên.
Bến Tre giàu mía Mỏ Cày,
Giàu nghêu Thạnh Phú, giàu xoài Cái Mơn.
Bến Tre nhiều gái chưa chồng,
Không tin xuống chợ Mỹ Lồng mà coi.
Bến Tre nước ngọt lắm dừa,
Ruộng vườn mầu mỡ, biển thừa cá tôm.
Sầu riêng, măng cụt Cái Mơn,
Nghêu sò Cồn Lợi, thuốc ngon Mỏ Cày.
Mắm bày ven bãi Giồng Khoai,
Bà Hiền, Tân Thủy hằng hà cá tôm.
Đồng Bến Tre nhiều bưng, nhiều lác
Đường về Ba Vát nặng trĩu sầu riêng
Anh ra đi đã bốn năm liền
Sao không trở lại kết bạn hiền với em...
Tới đây thì Kiên tịt. Anh không biết phải đối đáp như thế nào. May lúc đó anh chợt nhớ ra một bài mà Giang đã dạy tối hôm qua.
- Hò ơ... Thấy em đôi má ửng hồng,
Phải chi em đừng mắc cỡ thì anh bồng anh hun...
Gió đưa con buồn ngủ lên bờ,
Mùng em có rộng... cho anh ngủ nhờ một đêm...
Kiên cười hà hà một cách thích thú vì không thấy Quỳ lên tiếng. Anh chắc mẫm nàng sẽ tịt vì không tìm ra câu nào. Lúc đó giọng của cô gái xứ dừa cao vút lên.
- Hò ơ... Đất gò khum cấy đau lưng,
Hễ ai cấy đặng ơ.. ơ.. em ưng làm chồng...
Kiên bồi thêm một câu hy vọng sẽ làm nàng bí.
- Hò ơ ơ... Ngày hò chữ thương chữ nhớ
Tối ngủ nằm mớ kêu nàng
Giật mình ngọn gió nào sang,
Nhớ nàng nhớ lắm... hò ớ.. đừng để xóm làng họ nghi...
Hò tới đây Kiên tạm ngưng lại vì sắp sửa phải bước qua cây cầu khỉ làm bằng thân cây dừa. Đối với người ở đây thì cây cầu không thể gọi là cầu khỉ, song với anh nó vẫn là cây cầu khó đi vì trơn trợt và nhất là đang mang giày. Tuy nhiên dù ngần ngại anh cũng phải bước qua khi giọng hò lanh lảnh của cô gái xứ dừa cất lên.
- Kẹo Mỏ Cày năm đồng một ký,
Đường Giồng Trôm một ký năm đồng.
Em đi dạy học mong kiếm tấm chồng,
Để đêm năm canh, con gà gáy sáng,
Chốn cô phòng em đỡ lẻ loi...
Chân bước chậm trên cây cầu trơn trợt Kiên à lên tiếng khoái trá khi nhớ ra câu hò này.
- Thương em anh trèo lên ngọn ớt
Ớt gảy, anh rớt xuống ngọn hành
Hành đâm anh lủng ruột, sao em đành làm ngơ...
Mải mê hò Kiên quên mất mình ở trên cầu đồng thời đang ôm trong tay trái dưa hấu nặng chình chịch. Vì thế anh hụt chân, lảo đảo mấy cái rồi cắm đầu xuống nước. Ùm... Đang bì bỏm dưới mương vườn đầy nước đục, anh nghe tiếng cười hắc hắc cùng với hai câu hò đầy giễu cợt vang vang.
- Hò ơ... Anh té xuống nước... Hò ơ... Thương anh em cũng đành làm ngơ...
Tiếng cười hắc hắc kéo dài rồi Quỳ hiện ra. Cô gái xứ dừa, mặc chiếc áo cánh ngắn tay, quần lụa đen, đi chân không đang đứng chống nạnh nhìn anh. Vừa bị ướt, vừa bị quê bởi tiếng cười của nàng Kiên hơi sùng.
- Về hồi nào dậy?
- Dạ dìa hôm qua... Anh tắm mát hông?
Khều khều trái dưa hấu đang nổi lềnh bềnh trên nước, Kiên cười cười.
- Mát lắm... Quỳ kéo anh lên dùm đi...
- Dạ...
Kiên lội vào sát bờ. Quỳ đưa tay ra. Kiên nắm lấy tay nàng rồi bất thình lình kéo mạnh một cái. Bị trúng kế, nàng cắm đầu xuống mương dừa nước đục ngầu. Vừa lóp ngóp ngoi đầu lên, nàng nghe tiếng cười hắc hắc đầy chế nhạo cùng với câu hò vang bên tai mình.
- Hò ơ... Thương em... Anh nỡ lòng nào làm ngơ... hò ơ... hò... nỡ lòng nào làm ngơ, anh kéo em xuống nước... hò ơ... hò...
Mặt mũi, tóc tai đầy nước Quỳ bật cười hắc hắc vì câu hò do Kiên đặt ra. Cười xong nàng lại cằn nhằn.
- Anh xấu quá hổng thèm chơi với anh...
Quỳ dùng dằng. Biết nàng giận dỗi Kiên giảng hòa.
- Quỳ hò hay quá làm anh nghe rớt xuống mương...
- Thôi Quỳ đi lên... Má thấy má rầy chết...
Quỳ vừa nói vừa lội vào bờ. Kiên theo sau lưng của nàng. Vì mương dừa cao và trơn trợt nên nàng lên được nửa chừng lại tuột xuống.
- Anh Kiên...
- Gì?
Quỳ ngập ngừng lên tiếng.
- Anh đẩy dùm Quỳ lên...
- Làm sao mà đẩy được...
Giọng của Quỳ nửa gắt gỏng, nửa năn nỉ.
- Thì anh bợ cái mông...
Kiên cười hắc hắc.
- Cái này là Quỳ năn nỉ anh bợ cái mông chứ anh hổng có muốn bợ cái mông Quỳ đâu nghen...
Nghe Kiên cứ lập đi lập lại ba tiếng bợ cái mông Quỳ cười hắc hắc.
- Dạ... Quỳ biết rồi. Anh lẹ lên dùm đi...
Cười hắc hắc Kiên dùng hai tay đỡ cái mông của Quỳ và đẩy mạnh lên. Nhờ vậy nàng mời bò lên bờ được. Đứng trên bờ, chống nạnh nàng cười nói.
- Anh biết tội của anh chưa?
- Biết... Nhưng anh có tội mà cũng có công nữa...
- Công gì?
- Công bợ cái mông của Quỳ chứ công gì... Hổng có anh bợ cái mông giờ này Qùy còn ở dưới mương...
Quỳ mắc cỡ đỏ mặt. Hồi này vì muốn lên bờ nên nàng quên phứt chuyện được Kiên bợ mông nhưng bây giờ nghĩ lại nàng đâm ra mắc cỡ đồng thời có cảm giác kỳ cục khi bàn tay của Kiên chạm vào mông của mình. Dù qua làn vải lụa nàng cũng cảm thấy bàn tay của anh như có điện gây tê tái và rung động nhẹ nhàng.
- Anh có công mà cũng có tội nên Quỳ bỏ qua lần này...
- Quỳ cầm dùm anh trái dưa hấu đi...
- Dạ...
Vừa ngồi xuống bờ mương như nhớ tới chuyện mình bị Kiên gạt kéo xuống nước nàng vội nói.
- Anh hứa không lôi Quỳ xuống nước nữa nghen...
- Ừa… Anh hứa...
Quỳ an tâm đưa tay đỡ trái dưa hấu trơn và nặng. Nàng cười hắc hắc khi nhìn Kiên leo lên tuột xuống mấy lần rồi cuối cùng mới bò lên được. Bắt gặp cái nhìn là lạ của Kiên, nàng đỏ mặt vì biết quần áo ướt dán sát vào da thịt để lộ ra cái gì không nên để cho người ta thấy, ngay cả người đó là Kiên. Vòng hai tay che lấy ngực nàng cúi đầu bước đi trước.
- Quỳ vào thay quần áo trước...
Kiên cười cười bước theo sau. Anh vừa vào tới cửa sau thì má của Quỳ hiện ra với nụ cười hiền.
- Sao con đi đường tắt làm chi vậy. Thôi vào nhà thay quần áo đi con... Bác để quần áo khô của bác trai cho con mặc tạm...
Từ trong nhà vẳng ra tiếng nói của Quỳ.
- Khỏi cho ảnh mượn quần áo đi má. Để ảnh mặc quần áo ướt cho biết. Tại ảnh kéo con xuống mương...
- Ai kêu mầy ngu thì ráng mà chịu...
- Con đâu có ngu mà con tin ảnh...
Má của Quỳ nháy mắt với Kiên rồi đưa tay đỡ trái dưa hấu anh đang ôm bên hông.
Đêm 30 tết. Sao sáng vằng vặc. Khung cảnh im vắng ngoại trừ tiếng lửa nổ tí tách và tiếng ùng ục phát ra từ nồi bánh tét đang sôi. Quỳ và Kiên ngồi cạnh nhau. Hai đứa được má giao canh nồi bánh tét. Phải qua giao thừa mới được vớt ra.
- Không được về nhà ăn tết với gia đình anh có buồn hông anh?
Thấy Kiên ngồi trầm ngâm nhìn lửa cháy, Quỳ thì thầm hỏi. Kiên quay qua cười.
- Cũng buồn chút chút... May mà anh còn được em và gia đình cho anh ăn tết ké...
Quỳ mỉm cười. Trong ánh lửa bập bùng cháy, anh cảm thấy nụ cười của nàng chứa vẻ hiền hòa của dòng sông Bến Tre, nét thơ mộng của khu vườn dừa vào một đêm trăng rằm lung linh huyền ảo hòa với sự mộc mạc và thơ ngây của cô gái xứ dừa. Quỳ cúi đầu xuống vì biết anh đang nhìn mình nhưng sau đó nàng lại ngước lên. Hơi xoay người đối diện nàng nhìn anh đăm đăm. Kiên cảm thấy mình chìm mất trong đôi mắt long lanh buồn, đôi môi hơi hé mở để lộ hàm răng trắng từ đó phà ra mùi hoa sứ nồng nàn, dìu anh vào đam mê càng lúc càng tăng cao cường độ, làm trái tim đập mạnh cùng với nỗi rung động và xuyến xao mơ hồ dịu nhẹ. Hai khuôn mặt từ từ, chậm chạp, xích lại gần để người này nghe được hơi thở rộn ràng của người kia. Nụ hôn, như một biểu hiệu của tình yêu òa vỡ. Quỳ ư ư nhỏ khi Kiên vòng tay ôm chặt lấy thân thể của mình. Như bị cuốn hút bằng lực đẩy kỳ diệu không thể cưỡng chống, hai cánh tay mềm ấm của nàng vòng quanh cổ người tình. Nụ hôn bằn bặt. Nụ hôn chín nhừ. Nụ hôn của chờ đợi mỏi mòn. Cuối cùng hai kẻ yêu nhau cũng phải rời ra để thở. Quỳ cúi mặt xuống thật thấp. Nàng cảm thấy như làn môi nóng bỏng của Kiên vẫn còn dính chặt lên môi của mình, làm thành cảm giác khó mà tả được.
- Anh yêu em...
Kiên thì thầm. Quỳ ngước lên. Nhìn anh giây lát nàng mấp máy môi.
- Em yêu anh...
Câu nói là một ân cần gởi trao, một tin tưởng và hứa hẹn sẽ cùng nhau chia xẻ đời còn lại. Kiên đưa tay ra. Quỳ nắm lấy bàn tay của người yêu. Trong đêm tối mông lung và yên lặng, họ ngồi bên nhau đón giao thừa của một năm mới mà tình yêu và tai ương có thể sẽ ập tới không báo trước.
Quỳ Quỳ - Chu Sa Lan Quỳ