Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 9: Tiếp Tục Câu Chuyện Về Người Đàn Ông Kỳ Lạ
V
ào một ngày trời mưa, Pollyanna bất ngờ gặp lại người đàn ông kỳ lạ ấy ngay trên đường phố. Cô bé niềm nở: “Tiết trời hôm nay không đẹp lắm, nhưng cháu vẫn thấy vui vì mưa không kéo dài. Hết mưa, trời lại hửng nắng ngay.” Giọng Pollyanna nghe mới dễ thương làm sao. Nhưng Ông Ấy không đáp lại nửa lời. Ông Ấy cũng chẳng ngoái đầu về phía cô bạn nhỏ. Pollyanna cho rằng vì em nói nhỏ nên Ông Ấy không nghe thấy. Lần sau gặp, em phải nói to hơn mới được.
Ngày hôm sau, khi Pollyanna ra phố mua đồ, cô bé bắt gặp Ông Ấy sải bước trước em, chắp hai tay sau lưng. Ông Ấy vừa đi vừa dán mắt xuống mặt đường, dường như chẳng quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Không khí sáng nay mới dịu mát làm sao! Mặt trời đang rạng rỡ, chiếu sáng mọi vật. Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Ông Ấy, Pollyanna lại thấy buồn cười. Lần này, cô bé quyết bắt chuyện với ông bằng được. Vì được Dì Polly tin tưởng giao cho nhiệm vụ mua sắm đồ, em vô cùng sung sướng. Cô bé vươn người hít một hơi căng lồng ngực.
Khi đuổi kịp người đàn ông, Pollyanna cất cao giọng: “Cháu chào bác ạ. Cháu rất vui được gặp lại bác. Tiết trời sáng nay mát mẻ, dễ chịu quá bác nhỉ?”
Ông Ấy đột ngột dừng bước. Vẻ giận dữ, khó chịu hiện rõ trên mặt.
“Nghe này, cô bé! Ta sẽ nói rõ một lần này thôi. Ta còn nhiều việc đáng quan tâm hơn thời tiết. Vì thế ta không để ý tới nắng mưa.”
Thấy ông đã chịu nói chuyện với mình, Pollyanna vui mừng khôn tả. Cô bé nói tiếp:
“Bác không muốn tìm hiểu vì sao cháu thích trò chuyện với bác ư?”
“Cháu hỏi thế nghĩa là sao?” - Giọng Ông Ấy như vỡ ra. Ông bắt đầu hiểu ý Pollyanna.
“Cháu muốn chuyện trò với bác để bác được thanh thản đôi chút. Bác cứ nghĩ tới công việc hoài. Nếu bác để ý đến thời tiết hôm nay, bác sẽ rất vui vì nó đem lại cho bác sự thoải mái dễ chịu. Chỉ cần quan tâm tới thời tiết, bác sẽ cảm nhận được điều đó.”
“Ta hiểu điều cháu nói.” - Ông Ấy thốt lên, đôi chân vẫn tiến về phía trước, nhưng không biết nghĩ sao ông quay lại đứng trước mặt Pollyanna, cau mày hỏi:
“Này bé con, tại sao cháu không tìm bạn bè ngang lứa mà trò chuyện?”
“Thưa bác, cháu cũng muốn tìm bạn lắm. Nhưng nơi cháu ở chẳng có bạn nào cùng tuổi với cháu cả. Vả lại, cháu cũng không quan tâm nhiều đến điều đó bác ạ. Cháu thích trò chuyện với những người đứng tuổi như bác, thú vị hơn nhiều. Cháu hay nói chuyện với các bà, các cô trong Hội bảo trợ.”
“Ồ! Quả nhiên cháu sống ở Hội bảo trợ. Ta đã đoán không nhầm. Cháu cần gì ở ta?” - Môi ông thấp thoáng một nụ cười, mặc dù nét mặt vẫn khó đăm đăm.
Pollyanna cười vui vẻ:
“Thưa bác, cháu không cần bác giúp đâu ạ. Bác không giống một người nào trong Hội bảo trợ cả. Cháu nhận thấy bác cũng tốt bụng giống như họ. Bác dễ mến, thân thiện hơn bác tưởng.”
Người đàn ông tự nói với mình điều gì đó, song quá nhỏ, em chỉ nghe được mỗi một câu ngắn: “Ra là vậy đấy.” Dứt lời, Ông Ấy tiếp tục sải bước, hai tay đánh mạnh về phía sau, bỏ lại cô bé đi sau một mình.
Vài ngày sau, khi gặp lại Pollyanna, ông đã vui vẻ, thân thiện hơn. Đôi mắt ông nhìn cô vừa lạ lùng vừa dò hỏi. Rồi ông chủ động nói trước:
“Chào cháu gái. Cháu thấy không, tiết trời hôm nay đẹp quá. Ánh nắng dịu dàng trải dài trên những ngọn cây.”
Pollyanna cười tươi và cúi đầu chào ông.
“Qua ánh mắt bác, cháu đã biết hôm nay bác để ý đến thời tiết mà.”
“Ồ, cháu nhận ra ư?”
“Vâng, thưa bác. Nụ cười và ánh mắt bác đã nói lên điều đó.”
“Hừm!” - người đàn ông lầm bầm mấy câu rồi lại bỏ đi.
Lần nào ông cũng chuyện trò với Pollyanna theo cách thức ấy. Tuy nội dung chuyện thường xuyên lặp đi lặp lại, nhưng giọng ông nói đã cởi mở, tự nhiên hơn nhiều. Giờ đây gặp Pollyanna, ông thường chủ động lên tiếng trước: “Chào cháu gái.”
Hôm ấy, khi đang đi dạo cùng Pollyanna, Nancy hết sức ngạc nhiên khi thấy người đàn ông lạ đã bắt chuyện với Pollyanna trên đường phố. Nancy thốt lên: “Pollyanna, cô đã làm quen được với ông ấy ư?”
“Đúng thế. Bác ấy hay trò chuyện cùng em.” - Pollyanna phấn khởi nói.
“Hay quá! Cô có biết ông ấy là ai không?”
Pollyanna nhăn mặt và lắc đầu: “Không. Em đã giới thiệu về mình, nhưng bác vẫn chưa nói gì về bản thân bác cho em biết.”
Nancy mở to mắt rồi bảo: “Chẳng bao giờ ông nói điều đó với cô đâu. Tôi chưa từng thấy ông mở lời trò chuyện với bất kì ai, trừ khi ông cần bàn về công việc. Ông ấy là người kín đáo mà. Song, ông là John Pendleton, hiện sống một mình trong ngôi nhà to nằm trên đồi Pendleton. Ông không thuê người thổi nấu mà hay xuống nhà hàng dưới chân đồi. Thường mỗi ngày ông ăn ba bữa tại đó. Tôi biết Sally Miner, người hầu bàn thường phục vụ ông ấy ở tiệm ăn. Quá nửa số lần ông ấy lui tới, Sally phải tự đoán mò xem ông muốn dùng món gì - vì ông chẳng chịu hé môi nói nửa lời - cô ấy luôn chọn những món đơn giản và rẻ tiền cho ông thôi.”
Pollyanna gật đầu khi được biết thông tin cần thiết. Với sự cảm thông cô bé nói:
“Em biết những người nghèo thường tìm đồ ăn rẻ tiền. Hồi trước cha con em hay lui tới quán ăn giá rẻ để thưởng thức những món bình dân nhất như đậu và cá đông lạnh. Cha em vừa ăn vừa pha trò làm cho những món ăn thêm ngon. Đấy cũng là niềm vui của những người nghèo. Lúc ấy, em cứ mải nhìn món gà quay ở bàn bên mà thèm nhỏ dãi. Món ấy giá 60 cent, quá đắt. Ông Pendleton có thích đậu không?”
“Đậu ư? Tôi chẳng biết ông ấy có thích hay không. Nhưng sao cô lại hỏi thế? Pendleton đâu phải người nghèo. Ông ấy thừa hưởng một gia sản kếch xù người cha để lại. Thị trấn này không ai giàu bằng ông đâu. Một khi thích ăn ông ta có thể ngốn hàng trăm đô.”
“Từ xưa đến nay làm gì có ai ăn được tiền?” - Pollyanna cười khanh khách.
“Cô không hiểu ư? Ý tôi muốn nói ông ấy giàu tới mức có thể vung tiền qua cửa sổ.” - Nancy nhún vai giải thích. “Nhưng ông ấy không tiêu xài mà để dành toàn bộ số của cải.”
“Ồ, thật tuyệt khi được gặp một người ngoan đạo như ông.” – Pollyanna phỏng đoán. - “Có lẽ ông muốn sống một cuộc đời tằn tiện, giản đơn, tìm kiếm những chân giá trị hơn là vật chất. Cha đã từng kể với em về nhiều người như vậy.”
Đôi môi Nancy bất ngờ hé mở, tưởng chừng những lời nói cáu giận sắp tuôn trào. Song ánh mắt cô như bị cuốn hút bởi nét mặt rạng rỡ, vui tươi và đầy tin tưởng của người bạn nhỏ. Tâm trạng đó đã làm Nancy nín lặng hồi lâu. Sau cùng cô nói:
“Thật kỳ lạ khi ông ấy bắt chuyện với cô. Vì không giao tiếp với hàng xóm nên ông ấy bị coi là gàn dở, lúc nào cũng lủi thủi một mình trong tòa biệt thự đồ sộ. Giàu có mà đơn độc, thật buồn! Có người còn bảo ông ấy gìn giữ một bộ xương trong phòng mình.”
“Sao ông ấy lại cất giữ một vật ghê sợ như vậy, chị Nancy?” – Pollyanna rùng mình kêu lên. - “Ông ấy phải vứt nó đi từ lâu mới đúng chứ.”
Nancy cố kìm nén tiếng cười đang sắp nổ ra. Pollyanna đã hiểu sai nghĩa câu nói ấy. Đáng lẽ phải hiểu cụm từ “cất giữ một bộ xương” theo nghĩa bóng thì cô ấy lại hiểu theo nghĩa đen. Nhưng vì muốn trêu đùa Pollyanna, Nancy đã không sửa chữa cái sai đó: “Ai cũng bảo ông ấy là một người bí ẩn. Không biết ông ta còn làm những điều kỳ cục gì nữa. Cứ độ một, hai năm ông lại đi du lịch sang các quốc gia ngoại đạo như Ai Cập, Á châu và sa mạc Sahara. Thời gian du lịch khoảng một tháng.”
“Ồ, đích thực là một nhà truyền giáo rồi.” Pollyanna nói bằng giọng chắc chắn.
Nancy cười vẻ khó hiểu, nói:
“Pollyanna à, không phải thế đâu. Từ chuyến du lịch trở về, ông ấy say mê viết sách. Những cuốn sách kì quặc đó kể về bộ sưu tập đồ lưu niệm lòe loẹt ông đã tìm mua được. Nhưng ở đây, ông rất khắt khe trong chuyện chi tiêu.”
“Đương nhiên là thế rồi. Ông ấy phải để dành tiền cho những chuyến du lịch cùng những thú vui sưu tập của mình chứ. Nhưng dù thế nào, ông vẫn là một người kỳ quặc, khó hiểu giống như bà Snow. Song ông kỳ quặc theo một kiểu khác.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Có khi ông ấy còn kỳ quặc hơn bà Snow nữa.” Nancy cười nói.
“Dù sao em cũng hạnh phúc hơn bao giờ hết vì ông đã thân mật trò chuyện với em.” Pollyanna thì thầm và trong lòng vô cùng mãn nguyện.